Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 82
Chap 82
Đi từ ngôi làng đến chân thác nước thần khoảng chừng 11, 12km gì đó là nơi người Tây Tạng bản địa tắm và cầu phước lành.
Hai người xuất phát từ nhà Tang Cát, đi dọc theo dòng suối mười mấy phút mới đi tới cuối làng.
Ngọn tháp trắng tắm trong ánh ban mai, cờ phước in kinh văn bay phấp phới trong gió.
Cánh rừng táo gai rậm rạp chằng chịt, uốn lượn dọc theo bãi cỏ.
Có vài con bò Tây Tạng trên đầu có treo chuông đang gặm cỏ.
Từ khu rừng táo gai họ băng qua cây cầu nhỏ phủ đầy rêu, tiến vào ranh giới của ngọn núi.
Suốt quãng đường, hai người được tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, thảm thực vật ẩm ướt vươn cành lá dưới tia sáng mờ ảo.
Diệp Khai nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Bên trên những ngọn cây cao cao có treo ngược một loại thực vật màu xanh lục nhìn như cái lưới.
“Đây là thứ gì vậy?”
Trần Hựu Hàm liếc nhìn, “Là cây Tùng la, dân bản xứ gọi là cây râu ria.”
Diệp Khai “Chà” một tiếng, “Đỉnh ghê.”
Mặc dù không biết liệu cậu đang nói Tùng La đỉnh hay là hắn đỉnh, nhưng Trần Hựu Hàm vẫn cảm thấy cậu rất đáng yêu.
Một chiếc lá màu vàng xuất hiện trên những dây leo xanh tươi, cậu ngạc nhiên gọi ầm lên: “Hựu Hàm ca ca, anh nhìn kìa!”
Là một chiếc lá hình trái tim.
“Đến cả chiếc lá cũng có hình dạng yêu anh.” Giọng của cậu nhẹ nhàng mà nghiền ngẫm, nghe rất là ngứa đòn, nhưng ngọt ngào vẫn nhiều hơn.
Trần Hựu Hàm không đánh được, mà cũng không mắng được nốt, đành phải kéo người vào trong lòng, hung hăng xoa mái tóc đen bồng bềnh của cậu.
Một cây phong đỏ tươi xen giữa đám cây xanh cao lớn và bụi cỏ màu vàng kim, cậu lấy điện thoại ra chụp hết kiểu này đến kiểu khác.
Có quả thông và lá kim rơi trên mặt đất, Diệp Khai nhặt lên hai quả, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn bám bên ngoài: “Hựu Hàm ca ca, cơm trưa của anh đây này.”
Trần Hựu Hàm hoàn toàn hết cách với cậu, vừa bực mình vừa buồn cười mà vạch trần Diệp Khai: “Có cần thiết phải quyến rũ anh thế này không?”
Nụ cười trên mặt Diệp Khai biến mất, cậu lạnh lùng tuyệt tình mà thảy hai quả thông xuống đất: “Cơm trưa của anh đã mất rồi.”
Trần Hựu Hàm chậm rãi đi theo sau cậu, hai tay đút túi quần: “Bảo Bảo, em mà cứ đáng yêu như thế, anh sẽ không nhịn được mà càng nghiêm túc hơn nữa đấy.”
Nếu như đây là trong một game công lược, ngay lúc này hệ thống sẽ nhắc nhở rằng lời thoại rất chính xác, người chơi được cộng thêm 10 điểm.
Nền đất dưới chân lầy lội do bị dòng nước thấm mềm, bộ rễ cây chằng chịt lộ ra trên mặt đất, đường núi càng lên cao càng khó đi, Diệp Khai đã thở hổn hển theo từng bước chân mình, bị chậm lại 2 bước so với Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm đứng lại chờ cậu, chờ người đuổi kịp mình hắn liền vươn tay, nhướng mày mà nói với giọng trêu tức: “Cho em 1 cơ hội này.”
Diệp Khai nắm chặt tay của hắn, lòng bàn tay hai người kề lên nhau, cả hai đều có chút ẩm ướt.
Vì đã có tên ngốc sẵn lòng cho mình mượn lực, nên Diệp Khai được chiều đến mức càng lúc càng lười, mỗi khi trèo lên chỉ dùng bảy phần khí lực, còn lại ba phần thì dùng để ngắm nhìn cỏ cây chim chóc, nhìn vị Lạt Ma quấn bộ áo bào đỏ, trên lưng cõng theo gùi mà ghé xuống suối uống nước.
“Em có biết không nhỉ,” Trong thanh âm Trần Hựu Hàm có ý cười hờ hững: “Em đúng thực là càng lớn càng nũng nịu.”
Trước đây cậu nào có thế này? Diệp Khai khi trước ngoan đến mức khiến người ta muốn yêu thương cũng không biết bắt đầu từ đầu.
“Là do được Lucas chiều quá sao?”
Nũng nịu? Tính từ xa lạ này khiến Diệp Khai sững sờ một chút, sau đó liền nhớ lại những gì mà mình đã làm trong hai ngày qua.
Vừa mới định lên tiếng phản bác thì đã phải gắng sức mà kìm lại.Cậu không có lý mà cũng chẳng có cớ gì cả, Diệp Khai thầm nghĩ, em chỉ là có chỗ dựa nên không sợ, cố ý bắt nạt anh mà thôi.
Trần Hựu Hàm cười cười: “Sau này nếu gặp lại hắn ta, anh nên cảm ơn hắn cho đàng hoàng mới được.”
“Sao lại phải cảm ơn anh ấy?”
“Cảm ơn hắn đã đối tốt với người yêu của anh trong suốt hai năm qua, cảm ơn hắn đã yêu em, chiều chuộng em, bảo vệ sự đáng yêu của em.”
“Ai là người yêu anh chứ!”
Trần Hựu Hàm quay đầu nhìn cậu, cười mà như không: “Anh đang phấn đấu mà, em đừng giục.”
Đi qua khu rừng rậm là một khe núi rộng lớn, vây quanh nó là những ngọn núi phủ tuyết trắng, dưới ánh mặt trời phản chiếu, nó chói mắt đến mức làm người ta không thể nhìn thẳng.
Có gốc cây cực lớn bị tia sét bổ ngã bên đường, phía trên thân cây đã mọc ra rêu xanh dày đặc ướŧ áŧ.
Thác nước đã gần ngay trước mắt, toàn bộ phía dưới vách đá cắm đầy những lá cờ cầu nguyện đầy màu sắc, năm này qua tháng nọ, lớp cờ trước vừa mới bạc màu thì lại có một lớp cờ mới phủ lên.
Băng tuyết kiên cố trên dãy Mai Lý cùng với tuyết mềm được nắng vàng làm tan, uốn lượn theo cánh tay của Thần Núi mà chảy xuống.
Con đường dài dằng dặc cô độc mà thánh khiết, khi gió bắt đầu thổi, hơi nước lạnh buốt mảnh mai sẽ tạo thành hình nan quạt bao quanh vách núi, hình thành những bức màn nước như khói, mỗi khi gặp ánh mặt trời liền hiện ra cầu vồng.
Có một cụ ông ở trần đang tắm rửa dưới thác nước.
Nhiệt độ nước gần như bằng 0, nhưng cánh tay với da thịt chảy xệ của ông lão lại không hề run rẩy.
Một vài phụ nữ Tây Tạng trung niên quỳ ở phía xa xa, trên tay cầm chuỗi hạt, trầm giọng tụng kinh bằng tiếng Tây Tạng.
Tiếng cầu phúc xa xăm quanh quẩn giữa khe núi.
Trong lòng chấn động quá đỗi, Diệp Khai chỉ có thể nhìn tất cả những thứ này với sự cung kính, trang nghiêm, cậu hoàn toàn không nói lên lời.
Khi đi đến gần đáy thác, tiếng nước ầm ầm đến mức điếc tai, hơi lạnh cũng vô cùng khiếp người, mồ hôi nóng vì đi đường trên người cậu vừa mới bước đến đây liền bị lạnh đến mức cóng cả người.
Trần Hựu Hàm nắm tay cậu, chầm chậm đi dọc theo đáy của vách đá hình vòng cung.
Tảng đá màu nâu sẫm bị nước bắn cho ướŧ áŧ, trên vách đá trơn trượt cũng được dán kinh văn cầu phúc.
Diệp Khai ngẩng đầu, ánh sáng đột nhiên thay đổi, có cầu vồng thoáng qua, trước khi cậu kịp lên tiếng thì nó đã biến mất.
Trần Hựu Hàm cảm thấy tay mình bị cậu siết mạnh một hồi, liền nhìn theo ánh mắt của cậu, chỉ thấy một màn hơi nước bị cơn gió thổi tan dưới ánh mặt trời.
Hắn thu tầm mắt lại, dưới ánh nắng được phản xạ từ núi tuyết, trong bóng tối đáy vực, hắn nhìn thấy Diệp Khai đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, khuôn mặt xinh đẹp mà sạch sẽ của cậu đang ngửa lên.
Chóp mũi cao thẳng gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, bên dưới hàng mi đen, đôi mắt với màu sắc cực sâu nhìn còn tinh thuần hơn cả núi đá được thác nước thần, được núi tuyết thấm vào cả ngàn vạn năm này.
“Có cầu vồng, Hựu Hàm ca ca, khi nãy có một cầu vồng có màu rất nhạt.”
Cậu không nghe thấy Trần Hựu Hàm đáp lời.
Sau hai giây, Diệp Khai mới định thần lại, cậu chậm chạp quay đầu, bị Trần Hựu Hàm đường đường chính chính mà hôn lên.
Cậu giật mình trong khoảnh khắc, trong lòng bị lấp đầy bởi một tia mềm mại mà sầu muộn vô cớ.
Cậu vịn vai Trần Hựu Hàm, đáp lại rất khẽ.
Nụ hôn này không mang theo chút sắc dục nào, cánh môi bị mài cọ rồi hé mở, tách ra rồi mút nhẹ, Trần Hựu Hàm cụng trán với cậu, không nhịn được mà đưa tay lên chạm vào gương mặt mềm mại trơn bóng của Diệp Khai, “Tiểu Khai” hắn trầm giọng, đôi mắt hắn nhìn cậu chăm chú, “Người đứng ở đây nếu nói dối thì suốt phần đời còn lại sẽ khốn đốn không được sống yên ổn.
Ở nơi này, anh có thể nói cho em mọi chuyện em muốn biết.”
Khi hắn nói chuyện, hơi thở gấp gáp của hắn nhẹ nhàng phả vào hơi thở của Diệp Khai, đó là sự hòa quyện của hormone và nước hoa, là mùi vị khiến Diệp Khai nghiện đến tận xương tủy.
Cậu không nói gì, trái lại còn không nhịn được mà chủ động hôn Trần Hựu Hàm lần nữa, cắn lên cánh môi dưới của hắn.
Đôi môi họ như thể không thể chia lìa, cõ lẽ Thần linh cũng cảm thấy chán ngấy khi nhìn vào hai con người này mất thôi.
Diệp Khai rũ mắt, ánh mắt dừng trên đôi môi được được hôn đến mềm mại của hắn, nhẹ giọng nói: “Em không hỏi.”
Trần Hựu Hàm bất ngờ, hầu kết lăn lăn, hơi thở hơi ngưng lại vì căng thẳng, nghĩ rằng cậu không muốn nghe.
“Em sẽ không ép buộc anh ở đây.” Diệp Khai dừng một chút, “Em sẽ không hỏi một chữ nào hết, anh cũng không cần trả lời gì cả, Hựu Hàm ca ca, sau này anh sẽ sống rất tốt, sẽ không phải nhận bất cứ sự trừng phạt nào.”
Ánh mắt Trần Hựu Hàm rung động rõ ràng, sau đó liều lĩnh mà ôm cậu, nghẹn ngào: “.
.
.
Sao anh lại dám làm tổn thương em như vậy chứ?” Hắn nói một cách khó khăn mà đau đớn, “Sao khi đó anh lại nỡ lòng làm em chịu tổn thương, sao anh lại nỡ lòng để em đi.
.
.”
Chim ưng kinh động trời mây, tiếng ngâm dần hòa vào một loại tiếng vọng trong bầu trời hiu quạnh.
Chiếc áo phông ôm chặt, in thành hình bàn tay Trần Hựu Hàm.
Đầu ngón tay của hắn co quắp lại, cánh tay càng ngày càng dùng sức, siết chặt đến mức dần khiến cho Diệp Khai khó thở.
Cái ôm của hắn gần như muốn hòa tan cậu vào xương thịt mình.
Diệp Khai dùng sức mà vuốt lưng hắn, mặt cậu kề sát vào hõm cổ nóng rực của hắn, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng như núi lửa, khó có thể kiềm chế được, mắt cậu đỏ hoe, há miệng cắn mạnh vào vai Trần Hựu Hàm.
Cách áo rồi mà vẫn cắn ra được dấu răng, cắn ra tơ máu.
Diệp Khai giống như một con thú dữ, cắn chặt lấy con mồi thuộc về mình — có cảm giác như muốn liều mạng cùng nhau đi đến chỗ chết.
Trần Hựu Hàm kêu lên một tiếng đau đớn, hắn đau đến nhíu mày, đau đến mức thở hổn hển, đau đến mức hốc mắt phiếm hồng, lại không nỡ lòng đẩy cậu ra, trái lại còn ấn cổ cậu vào sâu hơn.
“Bảo Bảo, Bảo Bảo, Bảo Bảo.
.
.” Hắn thấp giọng gọi cậu hết lần này đến lần khác, nhịn đau hôn lên tai Diệp Khai, sau khi hôn tai xong thì lại hôn lên mái tóc mềm mại của cậu.
Khi hắn ngước mắt lên, đôi mắt đã hoàn toàn ướŧ áŧ, nhưng cũng rất hung ác, hung ác mà tuyệt vọng, tuyệt vọng không thể phát tiết.
Hai người đối mặt trong khoảng cách rất gần, mắt từ đau đớn tỉnh táo chuyển thành yêu đương hoang đường.
Diệp Khai cảm thấy gan bàn chân mình như là trống rỗng rồi mềm nhũn xuống, hơi thở gấp gáp của Trần Hựu Hàm biến thành một loại gấp gáp khác, hắn nắm tay Diệp Khai, không quan tâm mà đi về phía trước.
Đường núi dốc đứng, sỏi đá lăn xuống theo bước chân, giữa ban ngày ban mặt, cả hai đi một nửa liền kéo nhau vào rừng rậm.
Thân cây cao lớn nào đó bị đụng đến đung đưa, lá rụng ào ào xuống nền đất.
Diệp Khai lôi kéo Trần Hựu Hàm hôn mình, bàn tay nóng hổi lang thang trên tấm lưng rộng lớn của hắn.
Trần Hựu Hàm áp sát vào cậu, vô vọng mà hung ác đỉnh vào cậu, đâm đến mức chim sẻ đậu đầu cành kêu lên một tiếng, sau đó liền bình bịch giang cánh mà xấu hổ bay đi.
Khi về đến nhà Tang Cát, lúc này không có người lớn nào ở nhà, chỉ có Bình Thố nằm trên chiếc ghế đá nhỏ ngoài sân để làm bài tập, một con bò Tây Tạng bị thương đang nằm trên hàng rào kêu ngắn kêu dài “bò….ò….!”.
Không biết là ai đã thắt cho nó mấy bím tóc, phía trên có gài thêm hai bông hoa nhỏ xinh xắn và trang trí thêm rất nhiều hạt châu màu phấn hồng rất đẹp.
Ánh mắt Diệp Khai vội vàng liếc qua nó, ánh mắt nó trầm tĩnh, tiếng kêu có vẻ đau nhức mà dịu dàng.
Cánh cửa trên tầng hai bị đóng sầm lại, khiến cho Bình Thố giật mình, đầu bút chì cùn cùn vạch trên sách bài tập một đường thẳng.
Áo phông bị kéo xuống, dấu răng trên bả vai của Trần Hựu Hàm run lên, Diệp Khai hối hận rồi, cậu dịu dàng hôn lên nó, ướŧ áŧ mà dùng đầu lưỡi mân mê nó.
“Giúp anh.”
Trần Hựu Hàm nắm chặt cổ tay cậu, sau đó siết chặt nó.
Đưa nó xuống phía bên dưới.
Diệp Khai bị thứ nóng bỏng đó làm cho tan rã ánh mắt, cậu thở dốc trong mệnh lệnh bá đạo, không thể nghi ngờ của Trần Hựu Hàm.
Cửa ban công không đóng, gió ấm lay động màn lụa trắng, bóng cây cũng đung đưa trên vách tường.
Không biết là ai trước, dường như ngay vào khoảnh khắc hai người dính vào nhau liền đánh mất hồn phách, động tác vội vàng hấp tấp, hoàn toàn đã mất đi chừng mực, không ai chịu buông tay, tiếng thở dốc nặng nề căng cứng đến đỉnh điểm trong vòng mấy phút, sau đó cùng thả lỏng.
Cả trong lẫn ngoài phòng đều yên tĩnh, một lúc sau, tiếng hát với tông điếc của Bình Thố vang lên.
Diệp Khai nằm trên đầu vai Trần Hựu Hàm, nở nụ cười trong lúc ổn định lại nhịp thở.
Làm sao bây giờ, vẫn còn tinh thần quá.
Tiếng động cơ ô tô từ xa đến gần, hình như nó đang lái vào sân nhỏ của nhà Tang Cát.
Bình Thố dưới lầu reo hò một tiếng, thằng nhóc thả bút chì xuống rồi chạy thẳng ra ngoài.
Tiếng còi vang lên hai lần.
Trần Hựu Hàm dán lên tai Diệp Khai, nói: “Bảo Bảo, quên Lucas đi, bỏ trốn với anh.”
Sau đó hắn kéo khóa lên giúp cậu, cài cúc áo, ngay cả tóc mái cũng được vén lên gọn gàng.
Tiếng bước chân vang lên trên hành lang, Tang Cát lịch sự gõ cửa, nói sang sảng: “Trần tiên sinh, chiếc Prado mà cậu muốn đây.”
Trần Hựu Hàm mặc áo phông vào, hôn lên khóe môi Diệp Khai: “Mặc quần áo xong thì đi thu dọn hành lý đi.”
Sau đó hắn bình tĩnh mở cửa.
Trong tiếng trò chuyện của Trần Hựu Hàm với Tang Cát, Diệp Khai chạy ra ban công nhanh như gió, nửa người dựa ra ngoài lan can, cậu nhìn thấy Bình Thố đang chơi với lốp xe của chiếc Prado còn cao hơn người thằng nhóc.
Quần áo nhanh chóng được thu xếp gọn gàng, hai cái ba lô đã dọn dẹp ngay ngắn.
Trần Hựu Hàm vác một cái trên vai.
Diệp Khai muốn hỏi gì đó, hắn liền “Xuỵt” một tiếng, khàn khàn nói: “Ngoan, em đừng nói gì cả, nói nữa anh cứng mất.”
Diệp Khai cứ như vậy hoảng hốt chào tạm biệt Tang Cát, ngồi xổm xuống ôm Bình Thố một cái, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Qua tấm kính chắn gió lớn, cậu nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói chuyện lần cuối với Tang Cát và bí thư chi bộ thôn.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Diệp Khai, Trần Hựu Hàm phẩy tay vẩy rơi tàn thuốc, liếc qua nhìn Diệp Khai một cái.
Cuối cùng thì Diệp Khai cũng biết tại sao vừa rồi hắn không cho mình nói.
Đâu chỉ nói chuyện, ngay cả nhìn hắn một cái thôi cậu cũng đã cứng lên rồi.
Sau khi cuộc nói chuyện chia tay kết thúc, Trần Hựu Hàm nhanh chân đi về phía Diệp Khai.
Ba lô bị ném ở ghế sau, tiếng động cơ vang lên, thuốc lá lặng lẽ bốc cháy giữa các ngón tay, hắn xoay vô lăng bằng cả hai tay.
Chiếc Prado to lớn lái ra khỏi sân, bóng dáng mấy người Tang Cát dần khuất mất trong gương chiếu hậu.
Diệp Khai miệng đắng lưỡi khô, giấu đầu hở đuôi mà khui một chai Bách Tuế Sơn.
Môi cậu ướŧ áŧ, bị hôn đến đỏ ửng.
Trần Hựu Hàm đưa cho Diệp Khai nửa điếu thuốc.
Diệp Khai nhấp hai hơi, cảm giác khô nóng trong người không những không giảm mà càng lúc càng tăng cao.
Khó khăn chịu đựng qua mười mấy phút, trước khi đi vào con đường núi quanh co, cậu từ bỏ việc đấu tranh, khàn giọng nói: “Dừng xe lại đi.”
Chiếc xe dừng lại như Diệp Khai mong muốn.
Trời vẫn còn sáng choang, giờ mới chỉ hơn một giờ chiều, bọn họ ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn.
Cả hai đều no bụng bởi một loại du͙ƈ vọиɠ khác, trong khoang xe rộng rãi sáng sủa, sự yên lặng và tìиɦ ɖu͙ƈ luân phiên trỗi dậy.
Khi ánh mắt họ giao nhau, Trần Hựu Hàm nghiêng người kéo Diệp Khai qua chỗ mình, tiếng thở dốc gợi ác mà mang theo áp bức.
Hắn thấp giọng mà bất lực cười cười: “Bảo Bảo.”
“Anh hết thuốc chữa mất rồi.”
Họ vội vàng hôn nhau, dưỡng khí như cạn dần trong không gian.
Đầu lưỡi của Trần Hựu Hàm cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Diệp Khai, không cho cậu né tránh.
Vẫn không đủ, năm ngón tay của hắn mạnh mẽ bóp cằm cậu, buộc cậu phải há miệng ra.
Môi châu bị hút lấy, môi dưới bị cắn, bị liếm, ngay cả hàm trên cũng không được buông tha, hắn đảo qua không chút chừng mực, Diệp Khai bị trêu ghẹo đến mức toàn thân đều đang run lên, đầu lưỡi bị mút ra khỏi khoang miệng, lộ ra màu đỏ diễm lệ mà hạ lưu.
“Đi xuống phía sau.” Trần Hựu Hàm dỗ dành bên tai, lại ngậm lấy vành tai mềm mại thịt của cậu mà liếʍ ɭáρ.
Ba lô bị đạp xuống dưới chân không thương tiếc, hàng ghế sau rộng rãi của Prado bị chật cứng bởi hai người đàn ông trưởng thành cao mét 8.
Diệp Khai tách chân ra, dạng chân ngồi trên đùi Trần Hựu Hàm.
Hai người ôm hôn một hồi, Diệp Khai khó nhịn mà cởi bỏ thắt lưng của Trần Hựu Hàm, mép qυầи ɭóŧ với khóa kéo bị kéo xuống cùng một lúc, côn ŧɦịŧ hung ác bật ra.
Khát vọng trong thân thể khó có thể tan biến, cậu vội vàng quỳ xuống, há miệng ngậm vào.
Trần Hựu Hàm nặng nề mà thở dốc, hắn trầm giọng mà rêи ɾỉ một cách gợi cảm.
Diệp Khai liếʍ ɭáρ ngậm mút một cách điêu luyện, trong tiếng thở dốc an tĩnh dần có thêm tiếng nước mập mờ.
Vừa rồi rõ ràng đã bắn một lần, nhưng thứ đó của hắn vẫn cứng như sắt.
Qυყ đầυ tròn trịa sung mãn có mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại, Diệp Khai không cảm thấy buồn nôn, trái lại còn cảm thấy hấp dẫn chết người, cậu dùng tay ve vuốt nó, lòng bàn tay trơn ướt vì dịch tuyến tiền liệt thường xuyên quấn lấy qυყ đầυ theo quy luật, vừa dùng tay vừa nghiêng đầu hôn liếm thân nó.
Du͙ƈ vọиɠ của Trần Hựu Hàm hoàn toàn bị cậu khống chế, kɦoáı ƈảʍ và khó chịu đồng thời chồng chất trong mắt hắn, trở thành một đám mây đen hỗn loạn.
Hắn túm tóc Diệp Khai, hung ác mà ghen tuông nói: “Bảo Bảo, em học hư thật rồi.”
Giọng nói của Diệp Khai bị côn ŧɦịŧ lớn hơn người bình thường rất nhiều của hắn đâm chọc đến mức khàn khàn, cậu vừa quỳ gối vừa cúi người nồng nhiệt hôn môi hắn, vừa hôn vừa tự cởϊ qυầи mình, cậu thở hổn hển, gọi hắn đứt quãng: “Hựu Hàm ca ca.
Trần Hựu Hàm.
.
.”
Trần Hựu Hàm nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ của cậu mà tuốt lên xuống: “Nằm sấp xuống.”
Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người 69 cho nhau, ngay cả mộng xuân cũng không thể hoang đường đến thế này.
Trái tim run lên vì khát khao được lấp đầy, Diệp Khai nằm xuống, đối mặt với côn ŧɦịŧ của Trần Hựu Hàm.
Hơi thở giống đực mãnh liệt được phóng thích ra, cậu còn chưa kịp làm gì thì ƈôи ŧɦịŧ đã cương cứng đến mức chảy nước của mình đã bị Trần Hựu Hàm ngậm vào.
Cậu không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng, tự mình cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Hựu Hàm không chỉ hôn liếm trêu chọc ƈôи ŧɦịŧ cậu mà ngay cả bao tinh hoàn nặng trĩu hắn cũng không buông tha.
Diệp Khai lại một lần nữa được hắn vuốt ve một cách đầy kỹ xảo, từ ngón chân đến da đầu đều suиɠ sướиɠ đến tê dại, giữa lúc môi hắn ngậm mút liếm đáy chậu, tính khí của cậu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức nhảy lên một cái, suýt chút nữa đã bắn ra.
Thân thể đáng xấu hổ của cậu đã ăn quen bén mùi, chỉ mới bị chơi mấy lần đã tự động nhớ tới kɦoáı ƈảʍ bị thao túng ngày đêm suốt hai năm trước.
Côn ŧɦịŧ bị nước bọt và dịch tuyến tiền liệt bao phủ đến mức trơn bóng sáng loáng, Diệp Khai sướng đến mức hai mắt thất thần, nói là 69 cho nhau, nhưng cậu nào còn tâm tư nào để mà chăm sóc lại cho hắn.
Trần Hựu Hàm nuông chiều cho cái sự lực bất tòng tâm của cậu, không đòi hỏi dư thừa, chỉ ra lệnh cho cậu: “Ngậm vào đi em.”
Diệp Khai nghẹn ngào ngậm thứ kia vào, ngậm một lúc lại bị đâm đến mức phun ra, chỉ biết dùng hai tay ôm lấy nó tuốt lên xuống, khóc lóc cầu xin tha: “Không được Hựu Hàm ca ca, không được,.
.
.
ưm, đừng mà, đừng thế này — “
Ngón tay dính đầy nước bọt xoa nắn hậu huyệt đóng chặt theo vòng tròn, sau đó nhẹ nhàng ấn vào.
Diệp Khai triệt để rơi nước mắt, trên tay cũng không còn chút sức lực.
“Sao lại không có tiền đồ thế này?” Trần Hựu Hàm xấu xa châm chọc, hắn nhấc người khỏi ghế da đã bị cọ xát đến nóng hổi, tách ra hai chân của Diệp Khai rồi quỳ xuống.
“Bạn trai em không có vấn đề gì đấy chứ? Hửm? Có phải do hắn không cɦịƈɦ nổi em, nên mới khiến em dâʍ đãиɠ thành thế này hay không?” Thần trí Diệp Khai sớm đã không còn tỉnh táo, bạn trai ở đâu ra? Cậu ưm a rêи ɾỉ, giày chưa cởi ra, quần cũng mới chỉ cởi một nửa, lỏng lẻo treo trên đầu gối, tiếng thắt lưng rung động theo từng chuyển động.
Những ngón tay hắn đi vào mỗi lúc một sâu hơn, nó đảo quanh, xoay tròn bên trong đó, sự nóng rực và ẩm ướt của vách trong khiến Trần Hựu Hàm ghen tuông đến phát điên.
Hắn nằm xuống giữa hai chân Diệp Khai, dùng hết kỹ xảo để đi thỏa mãn, lấy lòng, trêu chọc cậu trong lúc ghen tuông.
Những ngón tay chui vào tận gốc, bị những nếp uốn trong thành ruột bao chặt lấy.
Tiếng nước ồm ọp, hắn rút tay tay, hai ngón tay đảo quanh rồi cắm vào.
Điểm mẫn cảm của Diệp Khai không cần đến trí nhớ cơ bắp mà hiện lên, hắn dùng sức vừa đâm chọc vừa cọ xát, tốc độ cực nhanh, gân xanh trên cánh tay trần trụi nổi lên, hiện ra một lớp mồ hôi mỏng mịn.
Diệp Khai đỏ mặt nắm lấy tóc Trần Hựu Hàm, không nhịn được mà đâm chọc vào miệng hắn, tay mềm đến mức không giữ nổi, đôi chân vẫn còn đi giày chống lên thành ghế trước, để lại những dấu chân màu xám hỗn độn.
Tiếng nước ám muội vang lên không dứt, cậu thở hổn hển mà hét lên một tiếng, hậu huyệt co rút dữ đội dưới sự chọc ngoáy của ngón tay Trần Hựu Hàm, ƈôи ŧɦịŧ nảy lên một cái nặng nề rồi bắn hết trong miệng hắn.
Tiền đồ là thứ quỷ gì, Diệp Khai suýt nữa đã bị cɦịƈɦ hỏng chỉ bởi hai ngón tay.
Trần Hựu Hàm đè cậu nằm sấp trên ghế da, ƈôи ŧɦịŧ của hắn cương cứng đến mức sưng lên đau đớn.
Hắn nhẫn nại ghé vào trên người Diệp Khai hỏi: “Đến khách sạn rồi làm được không em?”
Khóe mắt Diệp Khai ướt sũng vì khóc, cậu thấp giọng thở dốc: “Chỗ đó của anh có vấn đề rồi hả?” Trần Hựu Hàm bị cậu chọc giận đến mức bật cười, kéo tay cậu sờ lên côn ŧɦịŧ của mình.
Thứ có có lẽ còn cứng hơn cả viên sapphire kia không chừng.
“Anh có vấn đề? Anh sợ cɦịƈɦ ngất em ở chỗ này, cɦịƈɦ đến nỗi khiến cho cái mông em sưng lên, sợ em không thể ngồi nổi trên con đường tiếp theo đấy!” Hắn khao khát vén áo thun Diệp Khai lên, hôn lên từng tấc da thịt trên tấm lưng nóng bỏng đến phiếm hồng của cậu: “Bảo Bảo, đến khách sạn rồi em sẽ không chạy nổi đâu.”
Diệp Khai bị lời đe dọa này của hắn dọa cho run rẩy cả người, một cơn ngứa ngáy kỳ lạ dâng lên từ trong xương thịt, phía trong đùi cũng đỏ bừng, đỏ đến mức xinh đẹp dâm mỹ.
Côn ŧɦịŧ chắc nịch cương cứng của hắn nhanh chóng ma sát bên trong khe mông lúc nhanh lúc chậm, tiếng thở dốc của hắn hệt như một con dã thú, biên độ đâm chọc mạnh đến mức thân xe cũng rung chuyển.
Đến lúc này ai còn quan tâm liệu có người hay là trâu, là bò đi ngang qua đây hay không.
Hắn muốn cɦịƈɦ Diệp Khai ngay trước mắt của cả ngàn con bò Tây Tạng thần thánh.
Mông Diệp Khai cũng phối hợp mà nhếch lên, khe mông mới chỉ bị qυყ đầυ tròn trịa của hắn cọ qua thôi mà đã lại muốn bắn.
Cậu không chỉ bị cɦịƈɦ như chó cái, mà còn bị Trần Hựu Hàm vén áo phông lên bắn khắp người.
__________________________
Miếng H cuối cùng rồi, một lần nữa chân thành cảm ơn cô gái thiện lành nào đó đã gửi file chứa cảnh H của bộ này trong gr riêng của tác giả cho mình ❤️❤️❤️ Lúc đọc trên wikidich nào ngờ được cảnh H lại hot thế này ????