Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 80
Chương 80
Mặc dù chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Khai có thể chắc chắn Trần Hựu Hàm lúc này có gì đó không đúng lắm.
Hắn như vừa giãy dụa ra khỏi một trận tim đập nhanh, sau đó rơi vào một cảm xúc phức tạp trộn lẫn giữa sợ hãi, may mắn, cùng với tức giận.
Diệp Khai bị hắn đè lên thân cây, sau lưng bị cọ vào đã có chút đau đớn, Trần Hựu Hàm dùng đôi mắt thâm trầm hung ác mà nhìn cậu chằm chằm, Diệp Khai vô thức liền chột dạ ra vẻ: “.
.
.
Anh làm đau em rồi, Hựu Hàm ca ca.”
Trần Hựu Hàm trào phúng cười một tiếng: “Tại sao anh phải đau lòng cho người yêu của Lucas cơ chứ?”
Diệp Khai nghẹn lời, Trần Hựu Hàm thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của cậu, trái tim với những cảm xúc mãnh liệt dần lắng lại, hắn chậm rãi nói thêm với giọng điệu nguy hiểm:
“.
.
.
Nhưng vì em đang chơi với anh, cho nên anh đau lòng một chút cũng không phải là không thể.”
Diệp Khai bỗng có chút hối hận.
Khi Trần Hựu Hàm từ chối cậu, cậu thấy rất thất vọng, nhưng hắn đột nhiên đồng ý thế này, trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
“Không phải vừa nói mình không đồng ý sao?”
Trần Hựu Hàm nhìn vào mắt Diệp Khai, đầu ngón tay vuốt ve đuôi mắt cậu: “Em không vui?”
Diệp Khai rũ mắt xuống: “Không có.
.
.”
Ngay cả chính cậu cũng không thể phân biệt được lòng mình, nhưng đối với Trần tổng tài mà nói, đáp án tiêu chuẩn này quá dễ tìm.
Hắn nắm lấy bả vai Diệp Khai, ghé vào tai cậu nói một cách khá là vô đạo đức: “So với nguyên tắc thì việc làm em vui vẻ quan trọng hơn nhiều.
So với đạo đức thì việc có được em quan trọng hơn.”
Trái tim như bị súng bắn trúng, vết đạn nóng ran, Diệp Khai cảm thấy trái tim mình đập nhanh bất ngờ, cứ như lần đầu tiên được Trần Hựu Hàm tỏ tình vậy.
“Anh chơi với em,” Đôi môi hắn cọ lên vành tai sắp nóng đến bốc cháy của Diệp Khai, “Như em mong muốn, không phải chơi trò gia đình mẫu giáo.”
Cổ họng cậu đột nhiên khô khốc, hầu kết nhấp nhô, Diệp Khai đột ngột đẩy hắn ra, cúi đầu hung hăng đi về phía trước, giả vờ ung dung thoải mái nói: “Chỉ là chơi bảy ngày mà thôi, anh nhất định không được nghiêm túc.”
Trần Hựu Hàm nhìn bóng lưng cậu, hắn đưa tay lên lau mặt.
Trong khi nhẹ nhàng thở ra một hơi thì khóe môi cũng theo đó mà nhếch lên.
Diệp Khai thế này có khác gì người trong suốt như thủy tinh cơ chứ, làm thế nào mà hắn lại có thể bị cậu lừa gạt những hai ngày trời? Đúng là người trong cuộc thì thường hay mơ hồ, nếu hắn mà không nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cậu bên trong camera, không biết hắn phải mất bao lâu mới có thể phản ứng kịp.
.
.
Thật là, đến cả việc trả thù mà Diệp Khai cũng ngây thơ, đáng yêu như thế.
“Bảy ngày à, vừa hay là sinh nhật anh.” Trần Hựu Hàm dù bận vẫn nhàn, ung dung gọi với về phía cậu.
Bước chân của Diệp Khai dừng lại một chút, sau đó xoay người đi về phía Trần Hựu Hàm một cách hung hăng, cậu đột nhiên giơ tay ôm cổ hắn rồi hôn lên.
Trần Hựu Hàm mặc cho cậu hôn, cam tâm tình nguyện giao quyền chủ động cho cậu.
Một lời thâm tình lại đổi lấy lời cảnh cáo hung dữ trong khi đang thở dốc của người kia: “.
.
.
Anh tốt nhất là đừng có nghiêm túc!”
Trần Hựu Hàm không nhịn được bật cười, ôm cậu rồi hứa hẹn: “Được thôi.”
Mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, những tia nắng mạ vàng phác họa ra đám mây dày đặc phía chân trời, hai người đi về trong gió nhẹ.
Trần Hựu Hàm đi từ từ, lái chiếc xe máy bằng tốc độ vô hại hiền hòa của xe điện.
Cả hai cởi bỏ mũ bảo hiểm, để vào trong cốp dưới yên xe.
Diệp Khai ôm eo hắn, mới bắt đầu cậu cũng hơi ngại ngùng, Trần Hựu Hàm thấy vậy liền lười biếng khích tướng: “Ôm bạn trai hờ một cái thì sao nào?”
Diệp Khai dựa vào lưng bạn trai hờ của mình, ngây ngô chìm đắm trong làn gió mát mẻ với chút hơi ấm còn sót lại, bắt đầu có chút buồn ngủ.
Cậu không còn phiền não gì, yên lòng đến mức sắp thiếp đi, lực tay thoáng buông lỏng, bị Trần Hựu Hàm phát hiện.
Tốc độ xe càng lúc càng chậm, hắn quay mặt lại hỏi: “Em buồn ngủ rồi à?”
Diệp Khai “Ừ” một tiếng.
Bạn trai hờ của cậu vừa nghe vậy liền dừng hẳn xe lại.
Hai người ngồi trên mặt đất bên đường, Diệp Khai đút tay vào túi áo khoác, bị Trần Hựu Hàm kéo qua.
Cậu tựa vào vai hắn, nhìn thảm cỏ xanh dài bị gió thổi thành từng đợt sóng dập dờn liên tiếp, phát ra tiếng vang xào xạc.
Cơn buồn ngủ leo lên làm mí mắt nặng trĩu.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Diệp Khai hoảng hốt ngỡ như mình đã quay về công viên Thanh Hoa.
Cậu không phải người qua đường đạp xe băng qua bãi cỏ nhìn người khác ngồi tựa vào nhau tâm tình nữa, lần này cậu cũng ngồi ở đó, tắm mình trong ánh đèn vàng.
Cậu thốt lên một câu mơ hồ như nói mớ: “.
.
.
Hựu Hàm ca ca, sao anh không đến Thanh Hoa gặp em.”
Trần Hựu Hàm nghiêng đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cậu.
Hắn hút thuốc, lẳng lặng mà nhìn mặt trời lặn xuống sau rặng núi.
Khi tỉnh dậy đã là 20 phút sau.
Diệp Khai mở mắt ra, bắt gặp vòng cung màu đỏ rực cuối cùng trước khi mặt trời lặn, tầng mây bị ánh hoàng hôn chiếu thành một dải màu cam, trông rất giống một cái đuôi Phượng Hoàng.
Nhưng cảnh tượng như vậy không kéo dài quá 5 phút đồng hồ, thật giống như một cuộn tranh bị thiếu đốt đến phần cuối cùng, rất nhanh sẽ trở thành một đống tro tàn xám xịt.
Có cơn gió lạnh thổi qua, cậu bị gió thổi cho tỉnh táo lại, nhạt nhẽo mà lười biếng hỏi: “Trần Hựu Hàm, hoàng hôn có đẹp không?”
Những người mới tỉnh dậy đầu óc đều không tốt lắm, Trần Hựu Hàm không so đo với sự không biết lớn nhỏ của cậu, cứ thế đáp lại một tiếng.
Diệp Khai không biến sắc mà đâm một dao: “Tình cảm của chúng ta cũng giống như vậy đấy, nhìn thì tốt đẹp mãnh liệt, nhưng một khi thiêu đốt đến cuối cùng liền lạnh lẽo.”
Trần Hựu Hàm trầm mặc một lát, đau lòng cau mày: “Đừng đâm dao vào tim anh nữa, còn đâm nữa thì thủng thật đấy.”
Diệp Khai nhếch môi lên: “Bảy ngày thôi mà, anh sẽ không nghiêm túc với em đâu, đúng chứ.”
Trần Hựu Hàm phối hợp mà nói: “Bảo Bảo, anh không thể kiềm chế được.”
Nói xong liền cúi đầu hôn cậu.
Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, hắn vừa hôn vừa cười, rồi dùng sức đè cổ Diệp Khai vào gáy mình, khuôn mặt anh tuấn cười đến mức không kiềm chế được.
Mái tóc màu đen của Diệp Khai bị hắn vò rối, Diệp Khai tức giận tránh ra: “Anh cười cái gì chứ!”
“Mất mà có lại, anh không thể cười một chút sao?” Trần Hựu Hàm thân mật hôn lên khóe môi cậu, “Em đừng có bá đạo như vậy chứ.”
Hai người trở lại sân nhỏ của Trát Tây trước khi trời tối hẳn.
Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống trên đường họ đi về, vì cả hai ra ngoài lúc giữa trưa nên không ai mặc áo khoác dày.
Trần Hựu Hàm nắm chặt lấy tay của Diệp Khai, quá lạnh, hắn quay người vào bếp nấu coca gừng cho cậu.
Đây là lần đầu tiên Diệp Khai uống món này, trước kia dì Giả toàn nấu bằng đường đỏ, thì ra canh gừng đáng sợ cũng có thể uống ngon thế này, cậu lập tức cảm thấy quá khứ của mình thật thiệt thòi, cả bữa cơm không ăn được mấy miếng mà cứ uống coca mãi.
Lúc trở về phòng ngủ cũng cầm cái chén không buông, Trần Hựu Hàm nhìn mà buồn cười, cố ý hỏi: “Lucas nấu ăn có ngon không?”
Vừa nói đề đề tài này Diệp Khai liền bắt đầu chuyển sang trạng thái cảnh giác, giả vờ đáp: “Rất ngon.”
“So với anh thì sao?”
Diệp Khai liếc nhìn hắn một cái: “Anh không có tư cách so sánh với anh ấy.”
Mặc dù Trần Hựu Hàm biết rằng cậu đã chia tay với Lucas, nhưng trái tim Trần Hựu Hàm vẫn nhói lên khi nghe cậu trả lời một cách lạnh lùng như vậy, sự thản nhiên của hắn biến mất, chuyển thành giọng điệu rất nhạt, nhưng nghiêm túc: “Hắn ta cũng để lại cho em rất nhiều kỷ niệm.”
Diệp Khai vốn định moi ruột moi gan tìm ra mấy kỷ niệm, cùng lắm thì nói dối một chút cũng được, nhưng thấy Trần Hựu Hàm thế này lại cảm thấy đau lòng, cậu do dự một chút rồi nói nhỏ: “.
.
.
Không nhiều bằng anh mà.”
Trong phòng chợt yên tĩnh một lúc, Diệp Khai đột nhiên hoảng loạn, vội vàng đặt cái cốc xuống, nói: “Em, em đi rửa mặt đây.”
Cốc giữ nhiệt còn chưa kịp đặt xuống thì Diệp Khai đã bị Trần Hựu Hàm kéo vào lòng.
Trần Hựu Hàm vốn đang ngồi trên ghế sô pha, Diệp Khai bị hắn kéo một phát liền ngã theo xuống ghế, nước trong cốc suýt nữa tràn ra ngoài.
Hai mắt cậu mở to, thân trên ngã trên đùi Trần Hựu Hàm, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Hựu Hàm đỡ sau lưng Diệp Khai, siết chặt lấy eo cậu, xem dáng vẻ là không định kéo cậu dậy.
Hắn nghiêm túc nói: “Thì ra em vẫn chưa quên anh hoàn toàn.”
Diệp Khai rũ mắt, liếc hắn một cái: “.
.
.
Quên gần hết rồi.”
“Anh thì vẫn còn nhớ.”
Trần Hựu Hàm có giọng nói trầm thấp, dễ nghe, nó lành lạnh, gợi cảm, giữa đêm khuya thanh vắng, khi nó văng vẳng bên tai, Diệp Khai chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Cậu không dám đối mặt với ánh mắt thâm thúy của hắn, chỉ chăm chăm chỉ vào ấm trà nhài màu bạc đục trên bàn trà: “Nói dối, người lớn tuổi trí nhớ sẽ kém dần.”
Trần Hựu Hàm không hề giận, chỉ mập mờ nói: “Trí nhớ không tốt, chỉ nhớ những chuyện quan trọng nhất.” Diệp Khai đưa mắt nhìn hắn, liền bị hắn bắt gặp.
Trần Hựu Hàm nhìn cậu chăm chú, hàng mi dài và mảnh của cậu rung rinh như cánh bướm, hắn nhìn chiếc mũi xinh xắn cao thẳng của cậu, nhìn đôi môi có hình dáng như cánh hoa bị nước coca gừng thấm ướt.
Ngón tay hắn chậm rãi vân vê vành tai cậu, Diệp Khai không thể kìm được mà run lên một hồi, nghe thấy Trần Hựu Hàm nói: “Ví dụ như.
.
.
nhớ kỹ chỗ mẫn cảm của em là nơi này.”
Trái tim như rơi xuống từ vách đá, Diệp Khai từ lòng bàn chân bắt đầu mềm nhũn.
Cậu nhắm mắt lại theo bản năng, cảm thấy Trần Hựu Hàm cúi xuống, hơi thở hắn phả ra bên tai cậu, hắn dừng lại một chút, sau đó ngậm lấy vành tai cậu rồi hôn lên.
Mỗi một giây, mỗi một dây thần kinh xúc giác đều không ngừng mà được kéo dài ra.
Diệp Khai không dám động đậy, cậu mím môi, đường cong cần cổ kéo dài một cách tinh tế uyển chuyển, phơi bày ra mọi nhược điểm chết người trước mặt Trần Hựu Hàm.
Còn bản thân mình thì chỉ biết ôm khư khư cái cốc giữ nhiệt kia.
Nụ hôn của Trần Hựu Hàm lưu luyến kéo dài đến bên cổ, đầu ngón tay hắn như có như không mà trượt xuống khỏi xương quai hàm cậu, dừng lại trên vùng xương quai xanh được lộ ra bởi cổ áo thun hình tròn.
Trần Hựu Hàm khẽ cười một tiếng: “.
.
.
Cũng nhớ rõ mùi nước hoa ở chỗ này.”
Các giác quan của Diệp Khai bị kéo căng đến cực điểm, cuối cùng Diệp Khai cũng không chịu nổi nữa, cậu ném cái cốc giữ nhiệt đã cứu mạng mình nãy giờ xuống, ôm lấy cổ Trần Hựu Hàm rồi chủ động hôn lên: “.
.
.
Còn gì nữa?”
Trần Hựu Hàm bóp eo cậu, nếm ra được vị ngọt của đồ uống có ga trong miệng Diệp Khai.
Vào lúc sắp củi khô bốc lửa đến nơi, không biết điện thoại của ai đã rung lên.
Cả hai người đều không thèm quen tâm đến nó, vẫn tiếp tục quấn lấy nhau ôm hôn không buông, áo phông của Trần Hựu Hàm bị Diệp Khai cởi ra, hormone mập mờ như bị thiêu nóng lên trong căn phòng ấm áp có lò sưởi.
Chấn động theo quy luật của điện thoại vang lên liên tục cho đến khi tự cúp máy, nó dừng lại trong giây lát rồi lại tiếp tục rung lên như điên.
Diệp Khai thở hổn hển, bị Trần Hựu Hàm cũng đang thở dốc đẩy ra: “Nghe máy đi đã.”
Khung cảnh lúc này thật là thê thảm không nỡ nhìn.
Diệp Khai ổn định lại nhịp thở, không hề rời đi mà cúi người với lấy điện thoại trên bàn trà trong tư thế ngồi trên người Trần Hựu Hàm, cậu nhìn vào màn hình điện thoại, không nói gì mà đỡ trán.
Trần Hựu Hàm cũng nhìn thấy, không nhịn được cười, người gọi đến là Cù Gia.
Điện thoại Cù Gia mà không nghe thì có thể bị đuổi gϊếŧ đến tận đêm khuya không chừng.
Cậu nhấp một ngụm nước trong cốc giữ nhiệt để làm dịu cổ họng đã bị thiêu đốt đến khàn khàn, Diệp Khai trượt tay nhận máy.
Cậu muốn đứng dậy nhưng lại bị Trần Hựu Hàm đè lại.
“Mommy.”
Đã tròn ba ngày đêm cậu không về nhà ngủ, Cù Gia vừa mới biết được cậu lại đi Vân Nam.
Mấy năm nay bà đối với đứa con này của mình luôn là vừa căng thẳng vừa thả lỏng, không dám quản lý cậu quá chặt, nhưng cũng không thể không quan tâm đến mọi hành động của cậu.
Lúc này Diệp Khai nhận điện thoại, huyết áp tăng cao của bà mới được ổn định lại, bà hết sức dịu dàng hỏi: “Sao con lại đi Vân Nam rồi?”
Diệp Khai không trả lời, cậu đang đối mặt với Trần Hựu Hàm.
Trong phòng vang lên tiếng lách cách khi cởi thắt lưng.
Diệp Khai nhắm mắt lại, Cù Gia lại hỏi một lần nữa, cậu mơ hồ nói: “Không có, tín hiệu không tốt lắm.
.
.
con đang ở.
.
.” Cậu dùng sức nín thở, cắn môi kiềm chế, sau đó lại nhắm mắt, cố hết sức để nói một cách chậm rãi: “.
.
.
Ở chỗ Khương Nham.”
Trần Hựu Hàm bật cười thành tiếng, kéo Diệp Khai xuống rồi hôn lên cổ cậu.
Cù Gia không nhận ra có gì không ổn, cẩn thận từng li từng tí mà truy hỏi: “Lại đến chỗ Khương Nham sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Khai lúc này hoàn toàn không có tâm trí nào để bịa ra một lời nói dối cẩn thận, cậu chỉ có thể qua quýt mà phụ họa theo bà: “À, vâng.
.
.
con còn có chút việc.”
Cù Gia hỏi việc gì, Diệp Khai bị trêu chọc đến mức hít thật sâu một hơi, trong mắt cậu dâng lên hơi nước, rất oán trách mà trừng mắt một cái với Trần Hựu Hàm.
“Cũng không có việc gì lớn.
.
.”
CMN, cậu rốt cuộc đang nói cái quỷ gì vậy?
Cánh tay rảnh rỗi còn lại liều mạng mà đẩy Trần Hựu Hàm một cái, nhưng cậu lúc này đã chẳng còn sức lực gì, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ dối lòng của cậu.
Bên cạnh tiếng nổ lách tách của củi, còn có một âm thanh ẩm ướt khác.
Cuối cùng, Cù Gia cũng không thể chịu nổi sự lơ đãng của cậu, bà không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa, chỉ kiên nhẫn mà giao một số việc liên quan đến ngân hàng, rồi thông báo ngày nghỉ, việc học của cậu.
.
.
Những chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều vô kể, sau đó lại hỏi thăm về thời tiết của Vân Nam, khí hậu nơi này như thế nào, có ăn quen đồ ở đây không, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối lớn như thế nào.
Diệp Khai biết bà nhớ mình, nên cậu không thể cúp điện thoại, nhưng cũng chẳng thể nào mà đáp lại lời bà được.
Cậu muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Diệp Khai sụp đổ mà tuyệt vọng nghĩ, CMN, ai mà biết được nhiệt độ hiện tại là bao nhiêu, đến mình đang ở đâu con còn không biết đây này!