Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 74


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 74


Chương 74:
Thang máy chậm rãi đóng lại, Diệp Khai siết tập tài liệu, đôi mắt xinh đẹp mà lạnh lùng nhìn Cố Tụ chằm chằm.

Và giây cuối cùng, cậu rốt cuộc duỗi tay ra nắm chặt một bên cửa, toàn thân như mang theo khí lạnh mà bước ra —
“Nói cho rõ ràng đi.”
“Nói rõ cái gì? Cậu muốn tôi giúp cậu ôn lại một lượt những chuyện mình đã làm với Trần Hựu Hàm sao, hay là tỉ mỉ nói cho cậu biết một năm đó Trần Hựu Hàm sống không bằng chết như thế nào, để rồi lấy đó làm chuyện mua vui những khi cậu và bạn trai mới tâm tình dưới bữa tối lãng mạn bên ánh nến?” Cố Tụ vô cảm cười lạnh một tiếng, “Hựu Hàm yêu phải cậu, là vận đen tám đời của hắn.”
Diệp Khai nhìn anh chằm chặp, lửa giận đùng đùng trong người bị cưỡng ép đè xuống nhờ sự tu dưỡng đã khắc sâu trong máu thịt.

Quanh người cậu như chìm vào áp suất thấp khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, cậu vừa kéo lỏng cà vạt vừa nói một cách chậm rãi: “Tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh ấy.

Nếu như đây chính là lời anh muốn nói thì được thôi, xin cứ tự nhiên, nhưng thứ cho tôi không thể phụng bồi.”
Cố Tụ bị cái nhìn không chút cảm xúc của cậu làm cho phát hỏa, lửa giận cháy sạch lý trí, anh hét theo bóng lưng Diệp Khai: “Đây chính là dáng vẻ khi cậu nói chia tay với Trần Hựu Hàm sao!”
Dưới bãi xe tầng hầm trống trải vang lên tiếng vọng lại ầm ầm.
Diệp Khai dừng lại, qua chừng hai giây sau, cậu mới quay nửa người lại, trào phúng cười một tiếng với vẻ mặt không thể tin được: “Anh vừa nói gì vậy?”
“Khi đó cậu chia tay với hắn, cũng chính là dáng vẻ cao cao tại thượng như thế này đúng chứ, nhìn hắn vì cậu mà đau đớn đến mức không thiết sống, chìm trong men rượu mà sống mơ mơ màng màng, chắc cậu phải suиɠ sướиɠ lắm nhỉ? Cậu ở đâu lúc dạ dày hắn xuất huyết? Khi GC xảy ra chuyện, hắn bận đến mức mỗi ngày chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ, con mẹ nó cậu lại đang ở đâu? Khi hắn say đến bất tỉnh nhân sự, ôm quần áo của cậu vừa khóc vừa hỏi Bảo bảo em ở đâu, mẹ kiếp, lúc đó cậu lại đang ở đâu cơ chứ?! Đến tận khi phải vào phòng phẫu thuật, thư thông báo tình hình nguy kịch được đưa ra, đến tận khi ấy rồi mà hắn vẫn còn muốn gặp cậu! Diệp Khai, Diệp công tử, Diệp đại thiếu! Trước khi Trần Hựu Hàm yêu cậu hắn là như thế nào? Sau khi ở bên cậu lại thành ra thế nào? Chỉ vì cậu, mà hắn ném cả đời mình đi rồi! CMN, chơi đùa với một người đàn ông như thế khiến cậu rất có cảm giác thành tựu, rất suиɠ sướиɠ có đúng không? Hắn là anh trai cậu, là Trần Hựu Hàm có thể vì cậu mà nổi giận với truyền thông, chứ không phải một con chó ven đường! Mẹ kiếp!”
Tập tài liệu bị quẳng xuống một cách hung hăng, Diệp Khai sải bước đến chỗ Cố Tụ rồi túm lấy cổ áo anh: “CMN, anh đang nói cái chó má gì vậy? Tôi chia tay anh ấy? Tôi chia tay với anh ấy sao?” Hai mắt cậu thoáng cái đã đỏ ngầu, Diệp Khai nhếch môi, thở hổn hển, âm cuối cũng như đang phát run lên: “Tôi, chia, tay, với, anh, ấy? Anh đi hỏi Trần Hựu Hàm xem là ai hai năm trước đứng bên ngoài nhà hắn, cầu xin hắn liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, ai mới là người lạnh lùng cao ngạo, dù chỉ nhìn một cái cũng chê phiền như lời anh nói? Là chính anh ta cảm thấy chán ngán, cảm thấy vô nghĩa, anh dựa vào đâu mà muốn tôi phụ trách? Dựa vào đâu mà bắt tôi phải chờ anh ta?”
Cố Tụ bị cậu túm cổ áo, đẩy mạnh vào tường.

Anh bị đau mà kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức mỉa mai không chút sợ hãi: “Tôi đúng là đã đánh giá thấp sự vô sỉ của cậu.

Thì ra không phải cậu đề nghị chia tay mà là Trần Hựu Hàm cơ đấy, ha, hắn nói chia tay, hắn nói, vậy mà chính hắn mất hai năm còn chưa đi ra khỏi bóng ma của cậu, hắn nói mà hai năm rồi hắn vẫn chưa buông tay cậu được, hắn nói mà hắn lại còn lo lắng cho cậu, lo cậu bị tên đàn ông kia lừa tiền lửa sắc, hắn nói mà hắn lại đi viết tên cậu vào trong di chúc!” Anh hằn học gạt tay Diệp Khai ra: “Hựu Hàm chưa từng nói xấu cậu dù chỉ một chữ.

Từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi nhìn thấy hắn suy sụp ngã lòng, đau đớn đến không thiết sống, cũng chỉ có một mình tôi bất bình thay cho hắn.

Hắn không hề có chút oán hận nào với cậu, cũng không hề không cam tâm, mong cậu tuyệt đối không nên vì thế mà khó xử, càng không nên tìm đến làm phiền hắn.

Bạn trai mới của cậu rất tốt, nhưng xin cậu hãy nhớ rằng — đã không có ai, không còn một ai — có thể yêu cậu như một tên ngu ngốc giống như Trần Hựu Hàm!”
“Còn cậu,” Cố Tụ giữ vững phong độ mà chỉnh lại cổ áo vest của mình, “Đã không còn xứng với con người của hắn, cũng không xứng với tình yêu của hắn nữa.”
Động cơ xe gầm lên, chiếc Mercedes-Benz phát ra tiếng ma sát kịch liệt khi vào cua, sau đó phẫn nộ mà nhanh chóng rời đi.
“ĐM.” Diệp Khai nới lỏng cà vạt, tiến lên hai bước, nhấc chân đá vào thùng rác cao màu xám, “ĐM!”
Giờ hẹn với Lucas là sáu giờ chiều.

Diệp Khai không có thời gian chuẩn bị quà đến nhà từ trước nên chỉ đành nhờ Tư Kỳ tạm thời đi ra ngoài mua một bó hoa lớn, đều là những loại hoa rất bình thường, không hề có bất kỳ ngụ ý mập mờ nào.

Cậu cũng không còn thời gian để sửa soạn nữa, chỉ đành miễn cưỡng thắt lại cà vạt rồi cứ thế mà đến nhà hắn trong bộ đồ vest đã nhàu nhĩ.
Bảo vệ của Phồn Ninh rất ổn định, đã hai năm trôi qua rồi mà vẫn là gương mặt quen thuộc đó.

Cậu không để Lucas xuống lầu đón mà đăng ký luôn ở quầy lễ tân.

Bảo vệ vẫn còn nhớ mặt cậu, vậy nên cứ thế mà lật thẳng đến trang đăng ký của 2601, Diệp Khai đặt bút viết tên với thời gian xong mới nhận ra không đúng.

Cậu bình tĩnh gạch bỏ rồi nói với nhân viên bảo vệ: “Xin lỗi, tôi đến 1701.”
Giao diện của 1701 trống trơn, cậu là người đầu tiên.


Chữ viết của Diệp Khai vẫn đẹp đẽ cao quý như cũ.
Lúc Lucas ra mở cửa cũng thấy bất ngờ: “Sao không gọi anh xuống đón?”
Hắn đang mặc một bộ đồ ở nhà bình thường, đeo một chiếc khăn quàng cổ.

Có mùi súp kem thoang thoảng trong không khí.
“Bảo vệ biết mặt em.” Diệp Khai hờ hững nói, sau đó lập tức đưa bó hoa cho hắn: “Chúc mừng tân gia.”
Lucas là một người rất thông minh, hắn ăn ý mà lướt qua đề tài kia, tránh người để cho Diệp Khai vào nhà.
Căn hộ này vẫn giữ nguyên kiến trúc nguyên bản, đó là sự kết hợp giữa các sắc thái xanh lam và xám.

Đồ gia dụng và nội thất đều là những món đồ xa xỉ không thể bắt bẻ.

Mấy tác phẩm điêu khắc và tranh vẽ hẳn là mới được hắn mua thêm, phẩm vị không hề tệ, nhưng cũng không thể hiện được cá tính.

Lucas chính là một người ổn định vững chãi như thế.
“Anh có thể hiểu được tại sao Trần tiên sinh chung tình với nơi này.” Hắn cùng với Diệp Khai chậm rãi tham quan từ hành lang đến phòng khách, phòng ngủ và phòng xép, “Quả thực là độc nhất vô nhị.”
“Anh ấy không trang trí thế này.” Diệp Khai mỉm cười, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh bức tranh sơn dầu mà cậu mang từ Tây Tạng về tặng cho Trần Hựu Hàm.

Cũng không biết là tác phẩm của cao thủ nơi rừng núi nào, tuy thô kệch nhưng tràn ngập sức sống, hoàn toàn không có hào quang của danh họa tiếng tăm, cậu lúc ấy mua nó cũng chỉ tốn 2000.

Căn hộ của Trần Hựu Hàm tính sơ sơ cũng có giá 60 triệu, vậy mà hắn vẫn đường hoàng mà treo bức tranh đó ở ngay hành lang trước cửa nhà.
Bầu không khí hơi ngưng trệ, Lucas thành thạo đổi chủ đề: “Thứ mà anh thích nhất trong căn hộ này chính là bồn tắm.

Em tới xem thử đi.”
Hắn dẫn đường cho Diệp Khai.

Trong lòng Diệp Khai không kìm nổi mà nhớ — nhớ lại mà không mang chút cảm xúc — ai mà không thích bồn tắm lớn với tầm nhìn rộng mở cơ chứ, cứ như là đang màn trời chiếu đất.

Bọn họ đã hoang đường ở nơi đó không chỉ một lần.
Tham quan một vòng, Diệp Khai khen ngợi những bức tranh của hắn, khen ngợi tác phẩm điêu khắc mềm mại tỉ mỉ của hắn, lịch sử hỏi về giá thuê nơi này, sau khi biết cái giá 12 vạn một tháng thì đúng mực mà khen ngợi hắn tuổi trẻ tài cao, hết thảy đều đúng mực vừa phải.

Lucas tự mình xuống bếp, nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ cao cấp đắt đỏ, hoàn toàn là tiêu chuẩn xử lý của khách sạn, Diệp Khai cũng có chút cảm động.

Ngay cả rượu phối với thức ăn cũng rất tuyệt vời, nó thơm nồng nàn, làm lòng người say sưa, ly rượu đỏ rung rinh dưới ánh nến trắng và đèn pha lê cổ điển.
Lucas có một loại dịu dàng lạnh lùng, hắn nhìn Diệp Khai một cách chăm chú bằng ánh mắt đó, giọng nói từ tính mà khàn khàn: “Leslie, hai tuần mà em đi vắng này, khiến tôi ngay cả sau khi tan làm cũng cảm thấy buồn tẻ.”
Khuôn mặt hắn không tính là nổi bật, nhưng khí chất thì hơn người.
Đều là người thông minh, đã hẹn ở nhà thì dĩ nhiên đã mang theo hàm ý không cần nói ra miệng.

Ánh mắt Diệp Khai bình tĩnh mà dừng trên mặt hắn, khóe môi hơi vểnh: “Tháng 9 em khai giảng rồi, liệu anh có cân nhắc đến việc từ chức rồi đến Bắc Kinh tìm công việc mới không?”
Lucas hít sâu một hơi, đặt ly rượu xuống, bất lực nở nụ cười: “Em nghiêm khắc với tôi thật đấy.”
Hắn đẩy ghế sang một bên rồi đứng dậy, lấy ra một điếu thuốc: “Làm một điếu chứ?”
Diệp Khai cũng đứng dậy theo.

Đẩy cánh cửa ban đêm ra liền có thể thu hết toàn cảnh phồn hoa Ninh Thị vào trong mắt, Lucas cúi đầu châm thuốc, nhấp một hơi rồi thản nhiên nói: “Em và hắn ta đã kết thúc rồi, thử một chút với anh cũng không hề gì.


Đã qua hai năm rồi, thời gian mà hai người chia xa còn dài hơn cả thời gian ở bên nhau, qua một thời gian nữa em cũng nên buông xuống hoàn toàn.”
“Anh nói đúng.”
Lucas mím môi cười tự giễu: “Rốt cuộc là anh kém hơn hắn chỗ nào? Leslie, tôi chưa từng cảm thấy lo được lo mất thế này với bất kỳ ai.

Em không yên lòng với tôi ở điểm nào? Chuyện gì tôi cũng có thể nói với em, nhưng em thì dường như luôn đề phòng với tình cảm của tôi.”
Diệp Khai cúi đầu cười yếu ớt, dụi tàn thuốc: “Anh quá thành thạo.”
“Hắn hẳn là còn thành thạo hơn tôi.” Lucas khó mà tin được lý do này.

“Nói thật, tôi đã nghe qua vài chuyện về hắn.

Hắn còn chơi thoáng hơn cả tôi ấy chứ.”
Diệp Khai chống hai tay lên lan can.

Tầm nhìn nơi này có hơi khác với bên chỗ Trần Hựu Hàm, là một phong cảnh mới.

Gió đêm thổi qua trán và tóc của cậu, Diệp Khai nhàn nhạt nói: “Không phải là nghe qua, là nghe ngóng, phải không.”
Lucas không phản bác được, hắn im lặng một hồi, thở dài: “Xin lỗi, tôi thật sự không kìm được.”
“Anh ấy từng có rất nhiều bạn tình,” Diệp Khai dừng một chút, nói với giọng đầy tiếc nuối và dịu dàng: “Nhưng em là mối tình đầu của anh ấy.”
Lucas nhìn cậu chằm chằm, lộ ra một nụ cười căng cứng, rất khó coi: “Vậy mà em cũng tin? Thì ra em thích kiểu đó.

Tôi quả thực không có khả năng trợn mắt nói dối như thế.”
Bầu không khí đến đây liền có chút xấu hổ.

Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, chai rượu vang trị giá những mấy vạn, sự trôi chảy trước kia đều lật thuyền ở nơi đây.

Diệp Khai có lẽ cũng nhận ra rằng mình vừa mới hơi quá đáng, cậu dần thu lại sự lạnh nhạt trong ánh mắt.
Lucas là một người bạn rất tốt, ở phương diện là người theo đổi, ngoại trừ cách thức ngày càng nóng vội thì cũng không có gì sai.

Giống như lời hắn nói, người muốn bò lên giường hắn ta chưa bao giờ dừng lại, một khi hắn coi trọng ai thì chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, nói đôi câu tâm tình, đưa dăm món quà tặng liền có thể nắm trong tay.

Hắn đối với Diệp Khai là sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có, không biết Diệp Khai có cảm động hay không, chính hắn cũng tự thấy cảm động rồi.
Diệp Khai dụi tắt thuốc trong gạt tàn.

Tiếng còi của du thuyền vang lên, từ từ lướt qua sông Tây Giang rộng lớn.

Cậu kéo vai Lucas lại gần mình.

Đối phương thấp hơn cậu một chút, chừng 1m7 mấy gì đó, cậu cúi đầu nhìn hắn hai giây, ánh mắt còn mag theo vẻ tự do xét và nghi hoặc.

Nhưng Lucas không cho cậu cơ hội, hắn đỡ gáy cậu rồi hôn lên.
Đây là nụ hôn thứ hai của họ.


Lần đầu tiên kết thúc trong không vui, Lucas đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, chỉ dùng hơi thở gấp gáp để thể hiện sự say mê của mình.

Nhưng kiểu hôn thế này không khỏi quá giống với phong cách gà bông, hắn thử thăm dò mà tiến thêm một bước thì bị Diệp Khai dứt khoát rút lui.
Một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt*.

Hắn thực sự rất tức giận.

(đại khái là làm nhiều lần mà không thành công thì nản lòng thoái chí.)
Diệp Khai đẩy hắn ra: “Để em cắm hoa vào bình giúp anh.”
Bó hoa lớn mà cậu mang tặng hắn, nếu được xử lý đúng cách thì có thể giữ được khoảng một tuần.

Lucas nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, nuốt xuống hai cái để bình ổn nhịp tim, nhẹ nhàng nói: “Tôi đi tìm bình hoa.”
Bình hoa không cần tìm, nó nằm ngay trong phòng xép bên cạnh phòng ngủ.

Diệp Khai tháo giấy gói hoa ra, cầm kéo cắt hoa rồi từ từ cắt bỏ những cành dài.

Quang ảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua người cậu, động tác của cậu nhìn vui tai vui mắt, đường cong gò má phác họa ra sáng tối, nhìn còn rung động lòng người hơn cả bức tranh trị giá hơn hai triệu được trưng bày trên hành lang.

Lucas nhìn hai giây, rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa, hắn ôm lấy Diệp Khai từ phía sau.

Giọng hắn hơi run rẩy, cơ hồ có mang theo tuyệt vọng: “Leslie, Tiểu Khai, Diệp Khai, tôi đã 32 tuổi rồi, bị cậu học sinh mới 20 như em đùa giỡn trong lòng bàn tay, thực sự rất mất mặt.”
Diệp Khai không tránh ra, chỉ đặt kéo cắt hoa và nhành hoa đang cầm trên tay xuống.
Lucas cười khổ: “Đã gần hai năm rồi.

Từ lúc nhìn thấy em, tôi đã quyết định theo đuổi em, có lẽ em chỉ coi tôi như một người bạn, nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi.

Thật đấy, tôi quả thực chưa từng thất bại như thế này.

Tiểu Khai, thử với tôi một lần đi, tôi thực sự, thực sự yêu em.”
Rượu vang đỏ cần một chút thời gian mới có thể biểu hiện ra tác dụng điên đảo thần trí của nó.
Diệp Khai rũ mắt xuống, khuôn mặt cậu trầm lặng mà nhìn vào cánh tay đang ôm chặt trước người mình của Lucas.

Cả người hắn nhìn đều có vẻ yếu ớt mảnh khảnh, có một loại cảm giác yếu ớt như sắp tan vỡ.

Diệp Khai thoáng quay đầu, thở dài một cái, đưa tay lên bao trùm cánh tay lành lạnh của Lucas.
Ánh đèn cao tầng xẹt qua cửa sổ sát đất, lờ mờ soi rõ hai bóng người đang hôn nhau.
Tiếng thở dốc mập mờ, Diệp Khai bị Lucas đẩy lên vách tủ, chiếc bình hoa mang phong cách châu Âu bị lắc lư, trước khi rơi xuống thì đã bị Diệp Khai đỡ lấy.
Lucas bị đẩy ra một cách bất ngờ.

Hắn nhìn Diệp Khai với ánh mắt khó mà tin được, một tay cậu đang ôm bình hoa kia.

Không khí yên lặng trong hai giây, Diệp Khai đặt chiếc bình về chỗ cũ, bước chân có chút rối loạn mà đi ra khỏi phòng ngủ: “Xin lỗi.”
Sau lưng truyền đến tiếng chiếc bình bị đập vỡ.
Diệp Khai dùng mu bàn tay lau môi, rất dùng sức, giống như căm giận sự phân tâm của mình.

Nhưng bước chân cậu cũng không vì thế mà dừng lại, cậu vịn tường thay giày, vừa mới thay xong Lucas liền đuổi theo nói: “Leslie, đối với em mà nói thì tôn nghiêm của tôi thật sự không đáng một đồng.”
Diệp Khai trầm mặc, hầu kết lăn lăn, chỉ có thể nói với hắn năm chữ cái nặng nề mà tiếc nuối: “Em đã rất cố gắng.”
Hơi men đang dâng lên.

Cậu đã uống gần nửa chai, bước chân cậu phù phiếm, trước mắt thì mơ hồ, Diệp Khai như một tên tội phạm đang vội vàng chạy trốn, liều lĩnh đóng sầm cánh xửa kia lại.


Trái tim cậu đập dữ dội khi cậu dựa vào tường, gần như là sợ hãi Lucas sẽ đuổi theo.
Cậu sao có thể đối mặt với hắn ta nữa? Đối phương ân cần và nhẫn nại ở bên mình suốt hai năm, nhưng cậu thậm chí còn không thể toàn tâm toàn ý mà đáp lại nụ hôn của hắn một cách trọn vẹn.
Diệp Khai ngửa cổ lên, khó chịu nuốt xuống hai lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại để bước vào thang máy.
Không gian sang trọng mà khiêm tốn trong thang máy chiếu ra hình ảnh nhếch nhác của cậu.

Cánh cửa từ từ đóng lại, Diệp Khai nhìn thấy dáng vẻ áo quần xộc xệch của mình thì cười khổ một tiếng, trước khi cửa khép lại, cậu liền lĩnh mà vươn tay chen vào khe hở.
Tiếng chuông báo động đinh tai nhức óc vang lên, cậu loạng choạng chạy ra ngoài.
Ánh đèn rung rinh trước mắt.
Cậu ghét những ánh đèn sáng rực lộng lẫy này, ghét những thứ này khiến cho cậu hoa mắt đến mức không nhìn rõ, ghét âm thanh của hệ thống thông gió hiện đại, ghét mùi thơm mát cao cấp lan tràn trong không khí.
Cậu ghét hành lang của biệt thự Phồn Ninh.
Đèn xanh của lối thoát hiểm hiện ra trước mắt, cửa thoát hiểm vì bị đẩy mạnh mà phát ra tiếng động lớn, trước mắt hiện ra cầu thang bộ.

.

.

Kỳ lạ thay, khi nhìn thấy những bậc cầu thang lát gạch men sứ này, trái tim bất an lo sợ trong lòng cậu bỗng nhiên an ổn lại.
Từ tầng 17 đến tầng 26, hết thảy có 9 tầng.
Diệp Khai cúi đầu, chậm rãi, từng bước từng bước mà đi lên.

Đèn cảm ứng sáng dần theo bước chân cậu, một tầng, rồi lại một tầng.
Bước chân dần dần tăng tốc.
Cậu hẳn là điên rồi, nên mới có thể liều lĩnh mà chạy lên tầng thứ 26.

Tay cậu dùng sức nắm lấy lan can bằng gỗ, mồ hôi lấm tấm trên cánh tay trần, chảy từng giọt từ trên thái dương xuống, chảy vào mắt, trượt dọc theo cằm rồi nhỏ xuống vạt áo sơ mi.
Cậu hẳn là điên rồi, nên mới chạy về sự hoang đường tuổi 18 của mình vào ngay lúc này.
Trần Hựu Hàm nói, phải nhìn đường cẩn thận, đừng ngã nữa.
Cậu nhìn đường một cách cẩn thận, môi mím chặt, từ gò má đến trái tim đều căng cứng.

Những bước chân lộn xộn không ngừng chạy lên trên, vậy mà không chỉ không vấp ngã mà còn không hề bị đụng phải.
Trên chiếc tủ phụ của bức bình phong ngoài sảnh vào, những bông hoa trong bình héo rũ, rủ xuống miệng bình.
Diệp Khai vịn đầu gối thở hổn hển, hốc mắt đỏ hoe vì mồ hôi.
Adrenaline hạ xuống, Diệp Khai điên cuồng tự cười nhạo bản thân — mình đang làm cái gì thế này?
Trần Hựu Hàm không có ở nhà, cậu đã mất đi tư cách đẩy cửa mà vào từ lâu rồi.

Tại sao cậu lại chạy đến nơi đây? Trần Hựu Hàm chính là ở nơi này mà đẩy cậu ra, từ chối cậu, từ bỏ cậu.

Mối tình liều lĩnh của cậu, sự nhiệt huyết tuổi 18 của cậu, khả năng cảm nhận tình yêu và cả năng lực tin tưởng vào tình yêu đều đã mất đi ở chính nơi này — thế nhưng tại sao, cậu vẫn như là bị ma xui quỷ khiến, từng bước, từng bước sợ sệt — nhưng mê muội mà bước về phía cánh cửa kia.
Ngón tay cái dán lên khóa cảm ứng.

Diệp Khai chậm rãi thở hổn hển, nuốt nước bọt, khóe miệng cậu cong lên, nở một nụ cười lạnh hết thuốc chữa cho chính mình.
Mày điên thật rồi.

Thanh âm bị từ chối lặp đi lặp lại khi đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Nhịp tim hoảng sợ đó gần như đã khắc vào trong xương.
Ting.
Cậu nhắm hai mắt lại, cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị cắt chém.
Giọng nữ điện tử lạnh lùng mà ngọt ngào vang lên
Cô ấy nói, “Hoan nghênh về nhà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.