Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 56


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 56


Chương 56
Vào lúc ba bốn giờ chiều thứ sáu, trên trần nhà mỗi một văn phòng làm việc đều như đang bốc lên không khí mơ hồ qua loa cùng với phập phồng không yên, ngay cả những công ty như GC cũng không thể tránh khỏi.

Đột nhiên có tiếng thì thầm trầm thấp từ văn phòng rộng lớn hơn hai trăm người, rồi tiếp tục dâng trào như sóng biển, có người đứng dậy, có người ngẩng cổ lên, có người thì thào hỏi có chuyện gì vậy.
Thực ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên có người gửi đến hai ba trăm cốc trà sữa mà thôi.
Chị gái đứng ở quầy lễ tân đứng dậy chào cậu.

Cố Tụ đã sớm dặn dò từ trước, cô nàng cười ngọt ngào: “Diệp thiếu.”
Không ai dạy cô phải gọi như thế, nhưng cô thực sự đã vắt óc suy nghĩ cả buổi chiều, thế mà vẫn mãi chẳng nghĩ ra cách xưng hô sao cho phải với Diệp Khai.
Diệp Khai mặc một chiếc áo sơ mi lụa dâu tằm có biểu tượng ong mật đặc biệt trước ngực.

Phía dưới là quần jeans màu xanh nhạt, ống quần được gấp lên hai gấu, chân đi một đôi VANS cao cổ điển hình, lúc đi qua người cô phảng phất tỏa ra mùi thơm của cỏ đuôi chuột cùng với mùi biển.

Tuy rằng tuổi tác có chút chênh lệch, nhưng lễ tân phát hiện mặt mình vẫn đỏ bừng.
“Trần tổng vẫn còn đang họp, cậu có thể đợi ở văn phòng chủ tịch.” Cô dẫn Diệp Khai đi qua văn phòng.

Lúc này mọi người trong phòng đang chia nhau trà sữa — để mà nói thì, không còn gì để ăn mừng ngày cuối tuần sắp đến tốt hơn một cốc trà hoa quả tràn đầy năng lượng.
“Tốn kém quá,” Bách Trọng kéo ghế ra cho cậu, hỏi thăm: “Vết thương đã lành chưa?”
Diệp Khai nằm ở nhà nghỉ ngơi hai tuần, còn không lành thì cậu cũng đến là phát điên mất.

Hôm qua cậu mới thi xong TOEFL, tranh thủ thứ 6 để qua đây lấy báo cáo thực tập.

Trước khi đến đã đặt xong hai vé xem phim trên mạng, là một bộ phim truyện văn học, cậu rất thích bộ phim đó, năm ngoái lúc nó công chiếu bên Hồng Kông cậu còn cố tình qua tận nơi xem, lần này nó đã được phát hành trong nội địa, cậu vẫn muốn xem lại một lần.
Cố Tụ không có ở đây, có lẽ anh đang họp với Trần Hựu Hàm.

Cậu nghiêng người liếc qua phòng họp lớn đối diện: “Họ đã họp bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng hơn một tiếng.” Bách Trọng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Sắp xong rồi, hay là cậu ngồi đây đợi thêm một lát.”
Diệp Khai gật gật đầu, vừa lễ phép vừa quen thuộc: “Không làm phiền mọi người nữa, em đi qua đi bên kia đợi.”
Bên kia là chỉ văn phòng của Trần Hựu Hàm.

Mạc dù hắn đã bị giáng chức xuống giám đốc, trong tập đoàn có thể tìm ra 13 vị lãnh đạo bằng hoặc hơn chức hắn — bao gồm cả Cố Tụ, nhưng văn phòng chủ tịch vẫn bị hắn chiếm đoạt một cách đường hoàng.

Ngồi chưa được bao lâu, cánh cửa phòng họp rốt cuộc cũng mở ra, mười mấy người cùng nhau bước ra, Trần Hựu Hàm sải bước ra ngoài với khí thế bức người, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang uống trà sữa liền biết ngay Diệp Khai đã đến, suốt hai tuần không gặp, không biết tại sao, khát vọng trong lòng tại khoảnh khắc sắp được nhìn thấy nhau đã bành trướng đến mức không thể khống chế được, thậm chí còn khiến hắn bắt buộc phải ghìm lại bước chân.

Khoảng cách chỉ có 20 mét, hắn đi chậm được chừng 5,6 mét rồi lại bắt đầu lao đi.
Cố Tụ chậm rãi đi sau hắn, khi đi ngang qua phòng hành chính, anh cầm lấy một cốc chưa mở trên bàn một cô gái, mỉm cười nói: “Phô mai và dâu tây, ngọt quá đi mất.”
“Uống ngon lắm ạ.” Cô bé hành chính vừa nuốt xuống một ngụm lớn vừa cắn ống hút, chớp chớp mắt nhìn Cố Tụ không hiểu gì.
“Uống ngon thật.” Cố Tụ vừa đi vừa lắc cốc, “Chỉ là ngọt quá nên tôi bị ê răng thôi.”
Cánh cửa đóng sầm lại, là kiểu mà mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không thể khống chế được lực đạo.

Rèm cuốn lập tức bị kéo xuống, cũng may là tất cả mọi người đều đang vội uống trà, trừ Cố Tụ ra thì không có ai để ý đến chi tiết này.

“Mất mặt chết mất.” Cố Tụ thê thảm không nỡ nhìn, nhưng cũng không kìm được mà cười nhẹ một tiếng.
Diệp Khai ngồi ngủ gật trên chiếc ghế sofa đơn, hai tay cậu chống má, tai đang đeo Airpods giảm tiếng ồn.

Mái tóc đen mềm mại buông xõa, hơi thở khe khẽ, lông mi cậu rũ xuống chiếu ra một cái bóng nhàn nhạt trên hốc mắt.

Dạo gần đây cậu rất thích ngủ, thường xuyên cảm thấy uể oải buồn ngủ, lúc làm bài đọc trong trường thi cũng không nhịn được ngáp dài.

Trần Hựu Hàm nếu mà tới muộn thêm một chút thì cậu thực sự có thể ngủ quên mất.
Ánh sáng trong phòng rất sáng, vậy nên bóng người vừa tiến đến Diệp Khai liền nhận ra một cách dễ dàng.

Diệp Khai giữ nguyên động tác, mắt cũng không mở, chỉ mím môi cười, khóe miệng hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Trần Hựu Hàm tháo tai nghe của cậu ra: “Vẫn còn giả vờ à.”
Mi mắt khẽ run lên, cuối cùng cũng từ từ mở ra, nhưng nụ cười nơi khóe môi lập tức bị cướp mất — Trần Hựu Hàm rất nhanh chóng mà nâng cằm cậu lên rồi hôn một trận.
“Nửa tháng không gặp nhau rồi, sao mà anh thấy xa lạ ghê.” Mu bàn tay lướt nhẹ qua má, trong mắt Trần Hựu Hàm mang theo ý cười nguy hiểm: “Để anh ngẫm lại xem người đẹp ngủ trong rừng này là của nhà ai nào.


“Em mất trí nhớ rồi.” Diệp Khai đón lấy ánh mắt của hắn, vẫn giữ nguyên tư thế, cậu bắt chéo chân, tư thế ung dung ưu nhã vô cùng: “Nên mới đi lạc.”
Trần Hựu Hàm cúi người: “Vậy thì dễ rồi –” đầu gối hắn chống giữa hai chân cậu, lấn người ép sát vào: “Anh có thể giúp em nhớ lại.”
Hơi thở cả hai quấn lấy nhau, hô hấp Diệp Khai bất ổn, cậu run rẩy liếc mắt nhìn hắn: “Anh giúp thế nào?”
Trần Hựu Hàm dùng hành động để trả lời cậu.
Cảm giác khi hai đôi môi chạm vào lạ lẫm mà thân quen, vì lạ mà càng thêm sống động mãnh liệt, vì quen mà càng thêm khát khao và nhung nhớ.

Đầu lưỡi của cậu bị mút như có như không, cảm giác chạm vào nhau tê dại từ đầu lưỡi đến tận trong lòng.
“Nhớ lại chưa?” Trần Hựu Hàm thoáng buông Diệp Khai ra, giọng hắn trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ mê loạn và xâm lược, không thích hợp xuất hiện ở văn phòng.
Diệp Khai không nhịn được mà bật cười, mổ lên môi hắn một cái, rồi lại thêm cái nữa, khóe miệng cậu cong lên: “Nhớ lại rồi, em nên về nhà thôi.”
Trần Hựu Hàm cũng cười theo, hơi thở du͙ƈ vọиɠ dễ dàng tan biến, giống như làn sương mù trong vắt nơi sườn núi.

Hắn ôm lấy Diệp Khai, cánh tay rắn chắc dùng sức, trói chặt cậu vào trong lòng mình, dùng thanh âm không trộn lẫn bất kỳ du͙ƈ vọиɠ nào mà nói: “Anh rất nhớ em.”
Diệp Khai cố ý nói: “Em chẳng nhớ chút nào.”
Trần Hựu Hàm đỡ gáy cậu, nuông chiều cho cái sự khẩu thị tâm phi của người yêu mình.

Ôm nhau một hồi, hắn vén phần tóc chỗ vết thương của cậu ra xem: “Vết thương đã lành rồi chứ?”
Đã tháo chỉ khâu từ lâu, giờ chỉ còn lại một vết mờ mờ.
“Liệu có để lại sẹo không?”
Diệp Khai rất ngây thơ mà trả lời: “Vết sẹo là huân chương của đàn — “
Trần Hựu Hàm không chút thương tiếc nào mà cốc đầu cậu: “Thiểu năng à.”
“Mẹ kiếp,” Diệp Khai ôm đầu, “Em bị chấn động não đấy! Anh không sợ cốc chết em à!”
“Em hồng phúc tề thiên,” Trần Hựu Hàm ngạo mạn qua quýt: “Tai họa lưu lại ngàn năm.”
“.

.


.” Tiểu biệt ôn tình hoàn toàn chẳng còn lại tí gì, “Chia tay ngay đi!”
“Nếu để lại sẹo thì chia.” Trần Hựu Hàm ung dung nói.
Diệp Khai ngay lập tức trợn mắt: “Anh có ý gì hả?”
“Vật phẩm quý giá sao có thể có tỳ vết?”
Diệp Khai bị hắn làm cho tức chết, đẩy mạnh hắn ra, tức giận mà hạ giọng uy hiếp: “Ngay bây giờ em sẽ để lại tỳ vết trên lưng anh đấy!”
Trần Hựu Hàm cười cười ôm lấy cậu.

Dáng người hắn cao lớn, sức mạnh cơ bắp mà hắn duy trì nhiều năm qua đương nhiên mạnh hơn Diệp Khai, hắn dễ như trở bàn tay mà ôm gọn cậu trong vòng tay mình, “Đợi đến đêm, đêm nay nhé, đừng làm loạn nữa, xuỵt, xuỵt — anh còn phải đi họp.”
Diệp Khai yên tĩnh lại: “Anh phải tăng ca sao?”
“Ừ.”
Hiện giờ đang niêm yết lại giá trị tài sản của các khu nghỉ dưỡng và các tuyến đường ở Palau, một dự án lớn như vậy không dễ bán, mà GC chỉ còn chưa đầy 4 tháng nữa là đến kỳ trả nợ.
“Em đã đặt vé xem phim rồi.”
“Lúc mấy giờ?”
“8h20.”
Trần Hựu Hàm thở phào một hơi, ước tính tiến trình của cuộc họp, cũng không thể hứa chắc được, chỉ có thể nói mình sẽ cố hết sức.
Diệp Khai lại nói: “Em còn đặt cả nhà hàng.”
Đỉnh tháp Michelin ba sao, nằm ở vị trí trên cao hơn 100 mét, xung quanh 360 độ là cửa trong suốt sát đất, đó là nhà hàng Pháp có tầm nhìn đẹp nhất ở Ninh Thị, chỗ ngồi đã được đặt cách đây hai tháng.
Trần Hựu Hàm sững sờ, thấp giọng nói: “Anh thật sự không đi được, em gọi bạn đến ăn cùng có được không? Hay là gọi Diệp Cẩn đến?”
Cảm xúc của Diệp Khai nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy là đang rơi xuống, Trần Hựu Hàm không thể không cúi đầu xuống dỗ dành: “Anh xin lỗi Bảo bảo, hay là để ngày mai, có được không? Ngày mai anh nhất định sẽ có thời gian.”
Diệp Khai hít sâu, nửa đẩy hắn ra, mặt cậu không chút cảm xúc hỏi: “Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Phản ứng đầu tiên của Trần Hựu Hàm là ngày kỷ niệm, nhưng không đúng, tình yêu của họ bắt đầu vào mùa xuân.
Không chờ hắn nhớ lại, Diệp Khai đã lạnh lùng nói: “– là sinh nhật của anh.”
Trần Hựu Hàm hoàn toàn hoảng hốt, hắn đã quên tiệt, mỗi ngày hắn đứng giữa Mỹ Huy, chính phủ, cùng đám tư bản như hổ rình mồi muốn tha đi món hời ở khu nghỉ dưỡng Palau, hắn vốn chẳng có thời gian để quan tâm đến một ngày tầm thường như vậy.
Ngày mà hắn quên hắn không quan tâm, Diệp Khai sẽ quan tâm thay hắn.

Cũng giống như nếu một ngày nào đó Diệp Khai không muốn tổ chức sinh nhật của mình, thì hắn vẫn sẽ nghiêm túc khoanh tròn đánh dấu trên lịch, rồi gửi lời chúc phúc.
“Anh ——” hắn muốn bào chữa, nhưng chưa kịp nói thì Diệp Khai đã nắm lấy vạt áo trước của hắn.

Trán cậu nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn, bất lực nói: “Sinh nhật vui vẻ, Hựu Hàm ca ca.”
Trần Hựu Hàm dùng sức ôm lại cậu, nói năng lộn xộn: “Bảo Bảo, anh xin lỗi.

.

.

à không, cảm ơn ơn em.”
Nghe thấy Diệp Khai cười một tiếng, giọng nói trong trẻo sạch sẽ của thiếu niên ngoan ngoãn nói: “Mặc dù anh vừa mới già thêm một tuổi, thế nhưng trong lòng em anh vĩnh viễn tuổi 25.”
Trần Hựu Hàm: “.


.

.

Em cố tình đúng không hả.”
Hai tay Diệp Khai vẫn níu lấy áo sơ mi của hắn, cười đến run vai: “Lão nam nhân, anh ơi, à không, chú ơi.”
Trần Hựu Hàm hung hăng vỗ vào mông cậu: “Mẹ kiếp, tối nay em đừng mơ xuống khỏi giường.”
Một người mà đến chỗ kia ăn cơm thì nhìn khá là ngu ngốc, quái dị, hơn 8000 tiền ăn một người đã được thanh toán trước, Diệp Khai gọi điện thoại cho Thi Dịch, ngắn gọn nói tóm tắt câu chuyện rồi đưa ra lời mời.

Mặc dù biết mình chỉ là dự bị, thế nhưng Thi Dịch vẫn là vui vẻ nhận lời —— là Michelin đó, được ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!
Cảnh đêm lộng lẫy bên ngoài cửa sổ, nhân viên phục vụ tao nhã dùng khăn trắng nâng chai vang đỏ.

Khom người giới thiệu cho bọn họ.

Diệp Khai mất hết cả hứng, nên lịch sự từ chối.
Thi Dịch không thường đến loại trường hợp này, thế nhưng không ngờ cậu cũng không cảm thấy mất tự nhiên, chỉ là ánh mắt dò xét của những người xung quanh khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu, cậu than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
“.

.

.

Làm gay khó thật đấy.”
Muốn hoàn toàn tự nhiên ở nơi công cộng, ưu nhã thể hiện ra tính hướng và người yêu của mình, Thi Dịch tự ngẫm mình không làm được.
Diệp Khai không trả lời, Thi Dịch trực tiếp hỏi: “Anh định comeout thật ạ?”
“Ừ.”
“Mẹ bà nó, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thật đấy.” Thi Dịch uống một ngụm nước cam, an ủi một chút: “Anh cảm thấy người nhà anh có thể đồng ý không?”
“Không biết, không nhất định.” Diệp Khai cười cười, nhớ tới Diệp Cẩn, “Chắc là chị của anh có thể chấp nhận.”
“Thật sao?”
“Chị ấy nhìn thấy rồi, nhưng lại không nói ra ——” Diệp Khai hiểu rất rõ Diệp Cẩn, từ lần xem kịch kia chị ấy đã biết mối quan hệ của cậu với Trần Hựu Hàm, nếu đã không nói thì chắc là ngầm đồng ý, hoặc cũng có thể là cô đang dao động, nói tóm lại: “Cũng không thấy chị ấy phản đối.”
“Cách mạng đã đạt được thắng lợi theo tính giai đoạn, nào nào, bạn cùng phòng, chúc ta hãy chúc mừng một chút đi.” Thi Dịch nâng ly: “Cạn ly nào.”
Diệp Khai bật cười, hai chiếc ly khẽ cụng vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Trong bầu không khí với ánh đèn cao cấp, ánh mắt của Diệp Khai dịu dàng mà rạng rỡ.
“Tiện thể cho em tò mò một chút, hai người tiến triển đến bước nào rồi?”
“Phụt —— Khụ khụ khụ!” Diệp Khai ho sặc sụa, vội vàng dùng khăn ăn che miệng lại, cố hết sức duy trì sự tao nhã mà nói: “Anh thấy không tiện lắm đâu.”
“Tốt lắm, đồng chí, em hiểu rồi.” Thi Dịch mất tự nhiên gật đầu, chỉ là lúc cắt sườn cừu thì vẫn không khống chế tốt sức lực, con dao nghiến lên chiếc đĩa sứ đắt tiền, phát ra tiếng động mạnh.
Biểu cảm của cả hai đều có chút thảm thương không nỡ nhìn, Thi Dịch căng mặt hồi lâu, đặt dao xuống, dùng khăn ăn lau miệng, vất vả phun ra mấy chữ: “Có sướng không anh?”
Diệp Khai: “.

.

.”
Rạp chiếu phim ở tầng dưới, Thi Dịch nghĩ nghĩ, lịch sự từ chối lời mời xem phim, dù sao Diệp Khai rất đẹp trai, mà không khí này lại rất quái dị, cậu cáo từ, xin tha: “Anh để em làm trai thẳng thêm chút nữa đi ạ.”
Trần Hựu Hàm nhận được những bức ảnh mà Diệp Khai chụp trong lúc nghỉ giải lao giữa giờ, bàn ăn tinh xảo đẹp đẽ, cảnh đêm tuyệt đẹp, bầu không khí kiều diễm tao nhã, hắn chân thành trả lời: Anh ghen rồi.
Diệp Khai không để ý tới hắn, lạnh lùng gửi mã QR vé xem phim qua.


Chờ đến giờ chiếu phim, cậu cầm theo bắp rang bơ với coca, một mình ung dung bước vào phòng chiếu.
Kịch bản đã nhớ kỹ trong lòng, cậu muốn xem lại là vì những cảnh quay đẹp đẽ kia.

Phim chiếu được một nửa, dưới bức tường hoa nhài, nữ chính nhảy xuống bể bơi màu xanh lam, đó là một cảnh phim đẹp như mơ, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.

Là HERMES Le Jardin de Monsieur Li, cây chanh xanh sau cơn mưa, và chút mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Khóe môi cậu nhếch lên, bắp rang bơ chuyển từ tay trái sang tay phải, không người hỏi thăm, Cocacola cậu uống bị đối phương cầm lấy.

Cùng một chiếc ống hút, đá đã tan hết, giờ nó nhạt như nước lã.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, ánh đèn như những vì sao trong đêm đen, một cảnh quay dài xiêu vẹo, Diệp Khai bỗng nhiên cảm thấy trên vai bị đè xuống.

Cậu nghiêng đầu, cụp mắt xuống, ánh sáng từ màn ảnh phác họa ra đường cong bên mặt Trần Hựu Hàm, từ xương lông mày sâu sắc đến sống mũi cao thẳng, đỉnh môi hơi nhếch, tất cả đều khiến cậu không nhịn được mà muốn hôn lên cằm hắn, ống kính trên màn hình chuyển từ đêm tối đến bình minh, quay cảnh mặt trời mọc, ánh sáng từ từ lướt qua khuôn mặt Trần Hựu Hàm, rồi lại lập tức chìm vào bóng tối.
Nữ chính nói bằng tiếng Anh: “Chàng biết đấy, em yêu chàng.”
Nam chính nói: “Bình minh đã đến rồi, Juliet, tạm biệt em.”
Diệp Khai điều chỉnh tư thế, để Trần Hựu Hàm ngả người thoải mái hơn.
Những ngày này, hắn đại khái đều đi ngủ lúc nửa đêm, trừ công việc và những cuộc họp ngột ngạt dài dằng dặc, thậm chí đến cả sinh nhật mình mà hắn cũng không nhớ nổi.

Nhưng hắn lại nhớ kỹ ngày Diệp Khai cắt chỉ tái khám, nhớ ngày thi TOEFL, nhớ kỹ dặn dò Cố Tụ viết cho cậu một bản báo cáo thực tập đẹp đẽ.
Bộ phim bắt đầu chiếu đến phần phụ đề kết thúc, đèn trong phòng chiếu cũng được bật sáng rực, bộ phim này bán không chạy lắm, chỉ có một vài khán giả lục tục đứng dậy.

Trần Hựu Hàm dần tỉnh khỏi giấc ngủ sâu, những vẫn không mở mắt ra.
Diệp Khai hỏi: “Phim hay không, Hựu Hàm ca ca.”
Trần Hựu Hàm mở miệng, giọng hắn có chút khàn, nửa thật nửa đùa nói: “Ru ngủ rất tốt.”
Thuận tay cầm lên Cocacola uống một ngụm, mẹ nó, uống dở chết đi được.
“Sinh nhật vui vẻ, em hát chúc mừng sinh nhật cho anh nhé.” Diệp Khai nói.
Bài hát kết phim rất dài, cũng rất hay, bên phải màn hình có một cửa sổ nho nhỏ chiếu phim, vẫn luôn là hình ảnh một bức tường hoa nhài, tán lá xanh nhạt dày đặc, điểm xuyết trên đó là những bông hoa màu trắng tí hon, cứ đi mãi về trước, đi mãi, không có điểm cuối cùng,
Dì làm vệ sinh loay hoay với cái chổi và hót rác, mặt không thay đổi mà nhìn bọn họ.
Trần Hựu Hàm vẫn tựa trên vai cậu, bắt giữ lấy mùi thơm của cỏ đuôi chuột khiến người ta ấn tượng trong không khí ngột ngạt trong phòng chiếu phim.
Diệp Khai cũng nhấp một ngụm Cocacola rất dở kia, hắng giọng một cái ——
“Happy birthday to you, “
“Happy birthday to you, ”
“Chúc anh vui vẻ, chúc anh hạnh phúc.”
“Happy birthday forever.”
Hát xong, Trần Hựu Hàm cười một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay cho cậu.
Cuối cùng hai người cũng đứng dậy, dì quét dọn như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, bà đứng ở lối đi nghiêng người sang, dùng ánh mắt e ngại mà phức tạp nhìn họ rời đi.
Bức tường hoa nhài đã đi đến điểm cuối, bài hát kết phim cũng kết thúc, Trần Hựu Hàm hỏi: “Bộ phim nói về gì thế?”
“Almost a love story.”
“Bánh gato đâu rồi?”
“Em để trong tủ lạnh, tự tay em làm đấy,” cậu dừng lại một chút, dí dỏm nói: “Anh rất mong chờ nhỉ.”
Trần Hựu Hàm nắm chặt tay cậu, bày tỏ sự ghét bỏ với sự kiềm chế: “Em tha cho anh đi, bánh dở lắm luôn.”
Diệp Khai có lẽ cũng tự biết lấy mình: “Tấm lòng mà thôi, anh đừng có ăn nghiêm túc thế.”
Lúc này đã là hơn mười giờ, khu mua sắm bắt đầu dọn dẹp và đóng cửa, trên đường có rất ít người, hai người không đi thang máy, chẳng hiểu sao mà lại cùng nhau đi thang cuống, cứ đi hết tầng này đến tầng khác, hai bàn tay mười ngón đan vào nhau:
“Xe ở bên dưới sao?”
“Ừ.”
“Nhưng em muốn hôn anh ngay bây giờ quá.”
Trần Hựu Hàm ôm lấy vai cậu, bàn tay to lớn dịu dàng mà bá đạo đỡ sau gáy Diệp Khai, cúi đầu hôn xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.