Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 52
Chương 52
Cửa sổ xe hạ xuống, trong tầng hầm oi bức không có một tia gió thổi qua.
Trần Hựu Hàm châm lửa, bật điều hòa, quạt gió thổi mạnh làm dịu đi mùi vị khác thường và thở dốc của hai người trong khoang xe.
Hai mắt Diệp Khai mãi lâu sau mới định thần lại, Trần Hựu Hàm rút khăn giấy ra giúp cậu lau sạch sẽ từ trên xuống dưới, hôn lên má cậu một cái: “Mặc quần áo nào.”
Diệp Khai thẫn thờ mặc quần áo, Trần Hựu Hàm châm một điếu thuốc, dựa vào cửa kính xe hít vào một hơi, khàn giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Âm thanh va chạm khóa thắt lưng đặc biệt rõ ràng, Diệp Khai không chút do dự, đem đôi chân dài nhét vào trong quần âu, khéo léo nói: “Không có gì, em chỉ là muốn anh thôi.”
Trần Hựu Hàm nhìn cậu chằm chằm hai giây, hắn cười cười, đưa tay lên xoa mái tóc rối bù của cậu: “Lúc nào em muốn nói ra thì cứ nói với anh.”
Xoang mũi cậu đột nhiên thấy đau nhói, Diệp Khai “Ừ” một tiếng, tay cậu đang cài cúc áo thì bị cánh tay Trần Hựu Hàm kéo qua.
Cậu ngồi sát bên cạnh Trần Hựu Hàm: “Cho em hút một hơi đi.”
“Em có biết hút đâu.”
“Em học mà.”
Trần Hựu Hàm đưa điếu thuốc đến bên miệng cậu, Diệp Khai nhấp một ngụm, không đi qua phổi mà chỉ dừng lại trong miệng một lúc rồi thổi ra.
Thật ra thì dáng vẻ khi hút thuốc của Diệp Khai rất xinh đẹp, nhưng Trần Hựu Hàm vẫn không muốn nhìn thấy nó, hắn cười nhẹ một tiếng nói: “Anh trai như anh thật sự quá tồi rồi.”
Không chỉ là gay, lại còn hút thuốc, chơi xe rung, dạy cho cậu toàn những cái xấu.
Diệp Khai lưu luyến dụi dụi bên cổ hắn, nhắm mắt lại mệt mỏi nói: “Anh trai cái rắm ấy.”
Đã sớm không còn là anh trai nữa rồi.
Trần Hựu Hàm hút xong một điếu thuốc, hắn vỗ nhẹ vào má cậu: “Tỉnh lại đi, tiểu dâm phụ.”
Diệp Khai mở hai mắt ra, ánh mắt cậu trong veo như một vũng nước dưới ánh mặt trời, trong suốt đến mức không hề có chút cặn nào.
Trên thế giới này không một người đàn bà dâʍ đãиɠ nào có thể có ánh mắt như vậy.
Trần Hựu Hàm hôn lên mi mắt cậu, khàn giọng nói: “Anh nói sai rồi, hóa ra là tiểu thiên sứ.”
Diệp Khai hơi nghiêng đầu, hôn hắn một cái ngắn ngủi.
Lúc xuống xe Trần Hựu Hàm buồn cười hỏi: “Em ném bao đi đâu mất rồi?”
Quỷ mới nhớ được loại chuyện đó.
Diệp Khai lạnh nhạt đáp: “Em ăn rồi.”
Cậu quay về nhà họ Diệp vào ngày hôm sau.
Về rất sớm, lúc về mới hơn bảy giờ, Trần Hựu Hàm đang chạy bộ, cậu không cho hắn đưa mình về mà tự mình gọi xe.
Diệp Cẩn quả nhiên mới ngủ dậy, lúc này đang tắm.
Sau khi gội đầu, cô bọc lấy tóc, đi xuống nhà ăn sáng thì thấy Diệp Khai đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, trước mặt là một cốc sữa đậu nành, trên tay cậu đang xé một miếng thịt lợn nướng.
“Chà, thấy quỷ rồi sao?”
Người giúp việc giúp cô kéo ghế ra, Diệp Cẩn ngồi xuống, không quay đầu lại liền nói: “Ép cho tôi một ly nước cam.” Sau đó cô nhìn Diệp Khai một lúc, cười nói: “Sao về sớm vậy? Trần Hựu Hàm ngược đãi không cho em ăn sáng hay sao?” Diệp Khai đã khôi phục khỏi trạng thái chim sợ cành cong từ hôm qua, cậu chỉ là bình tĩnh ngước mắt nhìn Diệp Cẩn: “Hôm qua chị nhìn thấy gì rồi?”
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, chiếc khay nhỏ được đặt xuống, Diệp Cẩn cầm lấy ly nước cam.
Hai người giúp việc mỗi người đứng một bên, rất yên lặng.
Diệp Khai nhấp một ngụm sữa đậu nành, lấy khăn ăn lau miệng và tay rồi nói: “Đi ra ngoài hết đi.”
Những người giúp việc đã được đào tạo bài bản liền rời đi ngay, chỉ còn lại hai chị em ngồi bên chiếc bàn ăn dài, ánh nắng mặt trời chiếu vào từ ô cửa sổ trên cùng được lát thạch cao màu trắng theo phong cách châu Âu, nhuộm lên màu vàng kim cho đóa hồng Austin tươi tắn trong bình.
“Thấy gì chứ?” Diệp Cẩn bóc một quả trứng luộc, nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Diệp Khai thì không khỏi nở nụ cười: “Gì vậy nè, nghiêm túc đến vậy sao.”
“Lúc ở Nhà hát lớn ngày hôm qua, chị thấy rồi đúng chứ.”
Biểu cảm của Diệp Cẩn hơi chững lại, lộ ra vẻ tức giận: “Chị không biết em đang nói chuyện gì nữa.”
Hai người như đánh đố mà quan sát lẫn nhau, Diệp Khai quan sát biểu hiện của cô, dù rằng cậu đã khá nắm chắc chuyện đó thì lúc này cũng có hơi dao dộng.
Nếu nói biểu cảm của Diệp Cẩn ngày hôm qua còn có chút dấu vết để lần theo, thì hôm nay hoàn toàn không còn lại gì cả.
Chẳng lẽ chị ấy thực sự không nhìn thấy gì sao?
Diệp Cẩn chậm rãi nói: “Em hãy cẩn thận những lúc ở cạnh Trần Hựu Hàm một chút.”
Diệp Khai khẽ giật mình: “Cẩn thận cái gì.”
Diệp Cẩn chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lúc này Cù Gia đúng lúc tiến vào, cắt ngang cuộc trò chuyện vi diệu giữa hai chị em, bà trông thấy Diệp Khai, đỡ vai cậu rồi cúi người hôn lên má cậu một cái: “Con còn biết về nhà cơ đấy!”
“Không có ai quản mà, nó chơi bên chỗ Trần Hựu Hàm vui đến quên cả trời đất rồi.” Diệp Cẩn ung dung nói, cười như không cười mà liếc Diệp Khai một cái.
“Thực tập thế nào rồi? Không phải cả ngày bưng trà rót nước cho hắn đấy chứ?” Cù Gia biến sắc.
Diệp Khai qua loa cười: “Không có đâu mẹ, sao vậy được, bên đó bận lắm.”
“Mẹ cũng nghĩ cậu ta mấy ngày này chắc là bận lắm cho xem.
Chính sách nhà ở của thành phố đã được thắt chặt, GC cũng bị thu hồi rất nhiều tòa nhà.” Cù Gia tiện tay rút ra một tờ báo trong khay, nói chuyện phiếm: “Đúng là thời buổi rối ren.”
“Chính sách có thắt chặt thì cũng là những nhà đầu tư kia phải lo lắng chứ, GC thì có vấn đề gì?”
Cù Gia lật qua một trang báo.
“Ừ” một tiếng, thuận miệng nói: “Thị trường nhà ở Ninh Thị bao nhiêu năm qua đều sử dụng căn hộ để ở trá hình kinh doanh, chính sách mới chính là đánh vào loại hoạt động ngầm này, người ta vất vả mãi mới mua được một căn hộ mà lại không ở được, lại còn không làm ầm lên à?”
“Trên hợp đồng đã ghi rõ là làm việc — “
Diệp Cẩn cười phì một tiếng: “Ai, mommy, mẹ nhìn Tiểu Khai kìa, xem mặt em nó thành thế nào rồi này? Ai không biết còn tưởng rằng Ninh Thông gặp chuyện đến nơi.”
Cù Gi ngước mắt lên khỏi tờ báo: “Con yên tâm đi, duy quyền gấy rối ấy mà, nhà đầu tư nào mà chưa từng gặp phải? Trần Hựu Hàm nhắm mắt cũng xử lý được mấy chuyện này.”
Diệp Khai từ từ giải phóng sự ngột ngạt trong lồng ngực một cách rất nhẹ nhàng, rất kiềm chế, bình tĩnh nói: “Hựu Hàm ca ca vất vả thật đấy.”
“Xem như hắn cũng có trách nhiệm.” Cù Gia lại bắt đầu xem tin tức, thản nhiên nói: “Cũng vì điểm ấy mà mẹ mới đồng ý để con đến chỗ hắn thực tập, xem xem người thừa kế gia sản mấy chục tỷ khó khăn như thế nào.”
Diệp Cẩn cắn thìa bạc bật cười: “Mommy đừng có dọa Tiểu Khai chứ, em ấy vẫn còn mấy năm để sống thoải mái mà, đến năm hai đại học đã phải bắt đầu giúp ông nội quản lý ngân hàng rồi.”
Nói tới đây, Cù Gia rốt cục cũng đặt tờ báo xuống, nghiêm túc nhìn Diệp Khai: “Con sợ à?”
“Đã có đội ngũ điều hành chuyên nghiệp rồi mà, con đến đó làm linh vật là được rồi.” Diệp Khai rất thuần thục mà ngoan ngoãn mỉm cười.
Ngân hàng khác với các doanh nghiệp hiện đại như GC, các ngân hàng có hệ thống quản lý và vận hành hoàn thiện, đồng thời có các quy tắc tiêu chuẩn chung, mà GC thì cần người lãnh đạo cầm lái, cần một thợ săn trong khu rừng thị trường luôn phát sinh thay đổi trong nháy mắt.
Bài tập đều để ở nhà Trần Hựu Hàm, Diệp Khai cũng không ở nhà thêm, sau bữa sáng, cậu vừa uống trà vừa trò chuyện về kỳ thực tập của mình với Diệp Thông, sau đó liền quay về biệt thự Phồn Ninh.
Trần Hựu Hàm không có ở nhà, gọi điện qua mới biết hắn đã đến công ty.
Thực tập của Diệp Khai thực ra cũng chỉ là thứ yếu, cho dù mỗi ngày cậu đến công ty chơi thì Trần Hựu Hàm vẫn có thể phê cho cậu một bản báo cáo thực tập đẹp đẽ, ưu tiên hàng đầu của Diệp Khai lúc này là chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL.
Kỳ thi đã được đăng ký vào tháng 8, Diệp Khai với tâm trạng bình thản, lấy giấy ra bình tĩnh đếm ngược, bắt đầu luyện viết.
Viết một hơi đến tận bốn giờ chiều, ngoài cửa sổ hiếm thấy mà bắt đầu kéo đến một cơn dông, Diệp Khai để bút xuống, chậm chạp mà phát hiện mình đã đói đến mức bụng kêu vang —— nào chỉ đói không, chính xác là đói đến mức đau cả bụng.
Cậu thả hai lát bánh mì vào máy nướng, dựa vào đảo bếp rồi nhắn tin cho Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm liền lập tức gọi lại.
“Bảo bảo, hôm nay anh hơi bận, em ăn cơm tối trước đi, chắc phải hơn 9 giờ anh mới về được.”
Diệp Khai khẽ giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi, em nhớ làm bài tập đấy.” Trần Hựu Hàm ở trong phòng làm việc, đối mặt với khung cảnh bị mưa làm nhòe nhoẹt bên ngoài cửa sổ kính trong suốt, dịu dàng nói: “Trời mưa rồi, em đừng đi ra ngoài, có việc gì cần thì gọi cho anh để anh kêu người làm.”
“Em không có việc gì hết.”
Đột nhiên có tiếng vang lên từ máy làm bánh mì, hai lát bánh mì nảy lên.
Trần Hựu Hàm nghe thấy, “Sao em lại ăn bánh mì vào giờ này.”
“Tự dưng em thấy đói.” Diệp Khai kẹp điện thoại, một tay cầm bánh mì nướng, một tay cầm dao phết bơ lên bánh mì, “Anh đã ăn gì chưa?”
Trên thực tế Trần Hựu Hàm bận đến mức ngay cả nước bọt còn không có thời gian mà nuốt xuống, từ mười giờ sáng đến giờ chỉ uống vài ngụm cà phê, hắn cười đáp: “Anh ăn rồi.
Có muốn anh gọi dì giúp việc đến nấu cơm cho em không? Đừng gọi thức ăn ngoài.”
Bên kia đầu điện thoại có người gọi “Trần tổng”, Trần Hựu Hàm yên lặng một chút, có lẽ là đuổi đối phương đi, rồi mới lại nói tiếp: “Được rồi, để anh kêu Cố Tụ đến Bách Duyệt mua rồi mang đến cho em.”
Diệp Khai muốn từ chối, thế nhưng Trần Hựu Hàm đã lại bận việc tiếp: “Anh vẫn còn chút việc cần giải quyết, không nói nữa nhé, khuya nay mình gặp lại.” Nói xong mới lại hỏi: “Em có nhớ anh không?”
“Ừm, có nhớ.”
Trong loa truyền đến tiếng Trần Hựu Hàm thì thầm “Anh cũng nhớ em.” Sau đó chỉ còn lại tiếng cúp máy.
Nửa tiếng sau Cố Tụ liền tới, công ty, nhà với Bách Duyệt đều trong một khu thương mại, rất gần.
Trần Hựu Hàm đưa cho anh thẻ nhà, trên tay anh cầm hai túi giấy lớn có in logo của Bách Duyệt, Diệp Khai mời anh vào nhà, nhưng anh thậm chí còn không đi đến cửa trước, chỉ đưa túi cho Diệp Khai rồi nói: “Đây là một phần ăn thông thường, có gan ngỗng, súp gà nhân sâm, cải xoăn và mì Ý hải sản, bên này là cá ngừ và nhím biển.
Hôm nay cá ngừ vây xanh đã bị đặt hết rồi, cậu ăn tạm chút vậy.”
Nhìn anh thế này cứ như là một anh chàng shipper vội vã giao xong đơn hàng này để chạy đơn kế tiếp vậy, Diệp Khai ngơ ngác nhận đồ: “Mọi người đã ăn tối chưa?”
Cố Tụ nhanh chóng đáp lại: “Ăn chứ, đương nhiên là ăn rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là có mấy người duy quyền gây rối ở mấy tòa nhà, người ở phía dưới đang xử lý, chúng tôi chủ yếu vẫn là quan sát hướng dư luận.”
[ Có mấy người ] duy quyền không thể nào khiến Trần Hựu Hàm phải tự mình tăng ca, Diệp Khai biết rằng Cố Tụ đang cố tình hạ thấp tính nghiêm trọng, cậu liền không hỏi nữa, hiểu chuyện mà nói: “Mọi người vất vả rồi.”
Cố Tụ cười cười với cậu: “Trần tổng nhắc cậu nhớ phải làm bài tập cho tốt, khi nào về hắn sẽ kiểm tra.”
Diệp Khai không khỏi bật cười.
Một mình cậu ngồi vào bàn ăn, lấy từng hộp thức ăn ra.
Bao bì vừa cao cấp vừa hoang phí, mở nắp ra thì thấy vẫn còn nóng như nguyên, cũng không hề bị nhừ quá, nguyên liệu nấu ăn đều rất tươi ngon.
Cậu uống một ngụm canh, chợt nhớ ra điều gì đó, liền chụp một bức ảnh gửi cho Trần Hựu Hàm.
Chờ cậu ăn xong rồi Trần Hựu Hàm mới nhắn lại, hỏi có ngon không.
Dạ dày được lấp đầy, cậu nằm dài trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích, cũng không muốn quấy rầy đối phương nữa, thế là mở game ra chơi.
Còn chưa kịp đánh xong một trận thì cột thông báo hiện lên có tin tức mới.
Xem tin tức là nhiệm vụ không thể thay đổi mà Diệp Thông giao cho cậu mỗi ngày, một học sinh trung học như cậu mà đầu báo online trong điện thoại nhiều chẳng khác gì một ông cụ làm công chức nhà nước, người khác biết rõ tin tức về ngành giải trí, còn cậu thì thuộc lòng tin tức các cấp chính quyền, quả thực là cực kỳ độc đáo.
Cậu phân tâm trượt khung thông báo lên, thao tác sai nên bị đồng đội nắm đầu mà mắng chửi.
Thoát game, giao diện vẫn là tin tức mới vừa gửi đến.
“Nóng! Khu dân cư và thương mại thay đổi thành văn phòng? Nhiều tòa nhà khu chung cư của GC nổ ra duy quyền*!” (hành động để bảo vệ quyền lợi).
Mưa to xối xả trút xuống, những chủ nhà kéo băng rôn với nền trắng chữ đen khàn giọng kêu gào trong mưa, khiến người ra nhìn mà lo lắng.