Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 40
Chương 40
Mấy người đang yêu là nhàm chán nhất, mấy chuyện vặt vãnh cỏn con cũng có thể làm đến mức tràn đầy hứng thú.
Để đó cả đống bài tập không thèm làm, Diệp Khai quấn lấy Trần Hựu Hàm làm ổ ở trong phòng chiếu phim.
Xem [ Notting Hill ], bộ phim kể về ông chủ tuổi trung niên nghèo túng của một hiệu sách tình cờ gặp gỡ nữ minh tinh nổi tiếng Hollywood, nảy sinh một câu chuyện tình yêu cổ tích.
Hugh Grant và Julia Roberts đều đẹp như mơ, cho dù đây đã là lần thứ n xem lại thì lúc thấy nam chính giả làm phóng viên đi phỏng vấn, Diệp Khai vẫn cười đến nghiêng ngả, đến nỗi hất đổ cả một xô bắp rang to đùng, thế là liền bị Trần Hựu Hàm ôm vào lòng mà trừng phạt bằng cách hôn môi.
Ánh sáng trong phòng chiếu phim lờ mờ, tường cách âm màu đỏ sậm được bao bằng chất liệu xốp mềm, chiếc sô pha rộng lớn mềm mại đến mức có thể chìm vào trong nó, Diệp Khai ngồi trên đùi hắn, dần bị hôn đến không thở nổi, bị hắn dùng môi lưỡi trêu chọc đến tháo giáp đầu hàng, quân lính tan rã.
Sau khi xem phim xong, Trần Hựu Hàm đích thân đưa Diệp Khai về nhà họ Diệp, tình cờ gặp Diệp Thông vừa quay về, thế là bị mời lại ăn cơm tối.
Cù Gia rất khó chịu hỏi: “Con đi những đâu rồi, vừa mới trưởng thành liền chơi cả đêm không về nhà sao? Lại còn tắt điện thoại nữa!”
Diệp Khai chột dạ nói: “Điện thoại con hết pin.
.
.”
Trần Hựu Hàm khoan thai cười, thay cậu chặn nòng súng: “Cháu dẫn em ấy đi uống rượu, uống nhiều quá nên ngủ lại nhà cháu một đêm.”
Cù Gia nghe xong liền muốn nổi giận, Diệp Chinh lập tức đứng ra hoà giải: “Tiểu Khai lớn rồi em, từ từ cũng cần phải học uống rượu.
Hựu Hàm, tối qua chắc em nó làm phiền cháu lắm.”
Trần Hựu Hàm liếc Diệp Khai một cái, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý, ngả ngớn nói: “Không phiền ạ.”
Diệp Khai nghe không nổi, bỏ lại một câu “Con đi lấy túi sách” liền vội vàng chạy vào thang máy.
Lúc cửa đang đóng thì bị Trần Hựu Hàm chặn lại, hắn chui vào, ấn giúp cậu số 3.
Bốn phía thang máy là kính trong suốt, Trần Hựu Hàm chặn tầm nhìn của cậu, quay lưng về phía Diệp Chinh và Cù Gia dưới lầu, đưa tay lên vuốt qua má cậu.
Diệp Khai mở to mắt, căng thẳng đến mức lưng cứng lại, thấp giọng nói: “Anh điên rồi à?!”
Đi lên tầng ba, trên này không có ai, ánh nắng mùa xuân lúc ba bốn giờ chiều đúng lúc xuyên qua rèm cửa chiếu xuống sàn gỗ màu nâu.
Cánh cửa trượt bằng kính dầy của phòng khách bị giấu đầu hở đuôi mà đóng vào, thanh ray trượt phát ra âm thanh cẩn thận từng li từng tí, Diệp Khai bị đè lên góc tường, tấm kính vân nước mờ mờ chiếu ra bóng bình của hai người, một người dựa lưng vào tường, một cánh tay chống bên tai cậu, một tay đút túi, hơi nghiêng người tiến sát lại gần.
“Sợ sao?”
Diệp Khai kéo cà vạt của hắn, cùng hắn hôn một nụ hôn ngắn ngủ, rất lý trí mà nói: “Không sợ, nhưng em cũng không muốn chủ động tìm chết.”
Nói có lý, Trần Hựu Hàm nhịn không được cười ra tiếng, thân mật hôn lên trán cậu một cái: “Tên nhóc lừa đảo.”
Hai người vừa tách ra liền có tiếng dì Giả truyền đến: “Tiểu Khai? Dì pha trà cho con với Hựu Hàm rồi đây.”
Sắc mặt Trần Hựu Hàm vẫn như thường, hắn kéo cửa ra, cười nói: “Khí sắc của Dì Giả tốt thật đấy, lâu rồi không gặp mà con còn tưởng dì trẻ ra mười tuổi luôn.”
“Ai da, con đó!” Khay trà chiều kiểu Anh được đặt trên chiếc bàn gỗ hồ đào màu đen, gò má của dì Giả như được thoa phấn hồng: “Mồm miệng ngọt quá đi thôi, hèn chi mà mấy cô nhỏ nhìn thấy con đều muốn phát điên hết cả!”
Trần Hựu Hàm đi theo bà ra đến phòng khách, ngoái lại nhìn Diệp Khai, hắn cười mà như không: “Đâu chỉ vậy.”
Diệp Khai dùng khẩu hình nói với hắn, mấy chữ rõ ràng: “Không biết xấu hổ.”
Hắn xuống lầu trò chuyện với Diệp Thông.
Hè năm ngoái ở Ninh Thị đã xảy ra động đất, trong ngoài ban lãnh đạo đều được thay đổi sạch sẽ, qua đi nửa năm rồi mà ông cụ vẫn đặt hứng thú trên chuyện này.
Diệp Thông ngập ngừng hỏi: “Ta nghe nói Trần gia nhà con từng có xích mích với hắn ở Lệ khu, dạo này ta thấy có vẻ vẫn khá yên ổn, vậy rốt cuộc là sao rồi?”
Trần Hựu Hàm chẳng ừ hử gì cả: “Khu vực đó đã là chuyện rất nhiều năm rồi, không đáng để so đo.
Thế thì quá mất mặt, ngài thấy có đúng không?”
Diệp Thông gật gật đầu: “Đối với Đại khu mà nói, dự án Lâu thôn kia là cốt lõi của cốt lõi, khu vực mới, hải cảng mới, đúng chuẩn quốc tế, là cửa ra vào đường vành đai ba của thành phố, lúc trước con có thể giành được mảnh đất đó, quả thực tầm nhìn rất quyết đoán.”
Trần Hựu Hàm cười cười, lột vỏ quả cam: “Ngài quá khen rồi, con thì có là gì đâu, đều là nghị quyết của ban giám đốc.”
Diệp Thông cực kỳ coi trọng hắn, thậm chí còn không coi hắn bằng tuổi Diệp Cẩn mà đánh giá.
Ông cụ vỗ vai Trần Hựu Hàm: “Có vấn đề gì thì có thể đến tìm ta.”
Chủ một ngân hàng nói với chủ công ty bất động sản rằng có việc gì có thể tìm đến ông, Trần Hựu Hàm trong lòng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Xem ra chuyện thủy cung xin phế duyệt nửa năm không xong vẫn là gây nên chút sóng gió trong giới rồi.
Nhà họ Diệp là một gia đình giàu có vô cùng truyền thống, khi có khách ghé thăm liền dùng bữa trong một phòng tiệc nhỏ đặc biệt, mỗi người một phần ăn riêng, từng món đều rất tinh tế.
Trần Hựu Hàm không còn nhớ được lần cuối cùng hắn ngồi xuống ăn cơm một cách bình thường là khi nào.
Hắn nhấp một ngụm canh, trong lòng vô thức nghĩ, có lẽ chỉ những món ăn tinh tế dường này mới có thể nuôi ra người như Diệp Khai.
Cảm thán xong lại cảm thấy mình thật là thần kinh.
Trong bữa ăn, chuyện học hành của Diệp Khai lại được nhắc đến, Diệp Thông gặp dịp liền nói: “Đã bắt đầu chuẩn bị làm bài luận chưa con? Tranh thủ nghỉ hè đi thực tập một chút.”
Diệp Khai nhất định phải thi đại học, hơn nữa còn phải thi sao cho thật tốt, nhưng đồng thời còn phải nộp đơn cho các trường đại học nước ngoài, bài luận, hoạt động, các cuộc thi, TOEFL, SAT, đều đang tiến hành theo quy trình, Diệp Khai không lên tiếng, không dám nhìn Trần Hựu Hàm, nhẹ giọng nói: “Con có thể không xuất ngoại không?”
“Không thể.” Cù Gia hoàn toàn là lớn lên dưới nền tảng giáo dục phương Tây, cũng không phải bà sính ngoại hay gì, nhưng trong mắt bà, đối với trách nhiệm trong tương lai của Diệp Khai thì nền tảng học thuật phương Tây thích hợp với cậu hơn một chút.
Diệp Khai hơi cố chấp nói: “Vậy lỡ con thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại mà không đi học thì uổng phí lắm.”
Lông mày của Cù Gia gần như dựng đứng lên, Diệp Chinh lại đứng lên hoà giải: “Thì ra bảo bảo có tự tin sẽ thi đậu Thanh Hoa sao, vậy thì tốt quá, nếu con thi đỗ ba cũng không nỡ để con xuất ngoại đâu.”
Diệp Thông không lên tiếng, hỏi người ngoài duy nhất đang có mặt: “Hựu Hàm, con thấy sao?”
Trần Hựu Hàm nhìn Diệp Khai, lúc này cậu cũng đang ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt cậu rối loạn.
Trần Hựu Hàm như thể việc không liên quan đến mình, lễ phép cười, nói đúng trọng tâm: “Xuất ngoại rất tốt, có cơ hội thì dĩ nhiên nên đi.”
“Ừm.” Diệp Thông gật gật đầu, “Thực tập trong kỳ nghỉ hè, vốn ta định để Tiểu Khai đi theo mình để quan sát, có điều đứa nhóc này có vẻ không hứng thú với đồ trong nhà lắm,” Ông vừa nói xong tất cả mọi người liền bật cười, Diệp Thông thuận thế hỏi: “Con có tiện hay không?”
Trần Hựu Hàm không đồng ý, cũng không từ chối, khéo léo nói: “Bây giờ mới là tháng ba, còn lâu mới đến nghỉ hè.
Nếu tháng sáu Diệp Khai đồng ý.
.
.”
Diệp Khai siết chặt khăn tay, mặt cậu không cảm xúc mà nhìn hắn.
Đến khi ánh mắt hai người đối diện nhau cậu lại dời tầm mắt đi chỗ khác, cố tỏ ra điềm nhiên nói: “Con ăn xong rồi.”
“Sao nhanh vậy con?” Cù Gia nhìn vào đĩa bát sạch sẽ của cậu.
“Khẩu vị không tốt sao?”
Diệp Khai lung tung gật nhẹ đầu: “Chắc là do hôm qua mệt quá.
Mommy, con về trường học nốt tiết tự học buổi tối đây.” Dứt lời liền kề mặt với Cù Gia, rồi lại tạm biệt Diệp Chinh, Diệp Thông.
Diệp Cẩn không có nhà, cuối cùng cậu mới nhìn đến Trần Hựu Hàm, xa cách mà khách sáo nói: “Hựu Hàm ca ca, anh từ từ dùng bữa, em đi trước ạ.”
Chú Lục đã đỗ Cayenne đợi ở cửa, Diệp Khai rời khỏi sảnh tiệc, dì Giả đưa cặp sách cho cậu, hai người trò chuyện vài câu, tiếng động cơ dần xa.
Trần Hựu Hàm ăn mà không biết vị.
Trong bữa tiệc đã nói những chuyện gì, hơn một giờ đồng hồ dài dằng dặc, Trần Hựu Hàm hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Đợi đến lúc hắn ra khỏi cửa thì trời đã tối đen, từ đường Tư Nguyên đến trung học Thiên Dực tắc cứng, hắn lái Aston Martin, những người trên đường đều bị sự vô lý dã man của hắn dọa cho vừa tức vừa sợ, không dám vượt, không dám đụng, không dám đánh hắn, chỉ có thể hạ cửa sổ xe xuống mà chửi ầm lên.
Lúc hắn đến Thiên Dực thì buổi tự học đã đến tiết thứ hai, hắn vừa nhắn Wechat vừa đóng sầm cửa xe lại rồi sải bước tới cổng trường.
Nhìn ra xa trạm xe buýt cách đó chừng mười bước, bên trên ghế đợi có một người cô đơn ngồi đó.
Bước chân đang vội vàng của Trần Hựu Hàm thoáng cái dừng lại, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.
Hắn bước tới, thanh âm trầm thấp dịu dàng: “Sao em lại ở đây?”
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn, màn hình điện thoại cậu vẫn còn sáng, đang dừng lại trên khung chat của cậu và Trần Hựu Hàm, tin nhắn cuối cùng của Trần Hựu Hàm là nghe anh giải thích.
Trần Hựu Hàm thấy vậy liền ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Khai, nắm lấy tay cậu, dỗ dành hỏi: “Thấy tin nhắn đến cũng không trả lời anh sao? Giận đến vậy cơ à?”
Diệp Khai lạnh như băng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Anh nghĩ có lẽ em đang chờ anh đến, vậy nên anh liền đến.”
Hốc mắt Diệp Khai dâng lên nỗi chua xót.
“Ai chờ anh, em không chờ, em đang chờ xe buýt.” Cậu rút tay về, đứng dậy, nhét tay vào túi áo khoác đồng phục.
Xe đến, không biết đi đường nào, cũng không biết lái đi đâu.
Diệp Khai lên xe, bình thường cậu cũng hay đi phương tiện giao thông công cộng, có thẻ công dân.
Quét thẻ xong cậu liền vô cảm đi về phía cuối cùng.
Trên xe có rất ít người, gần như là không có hành khách.
Trần Hựu Hàm bị chặn ở lối vào xe buýt, người vốn luôn thành thạo điêu luyện với bất cứ chuyện gì lại vì bị lái xe uể oải thúc giục mà lộ ra chút ngượng ngùng xấu hổ.
“Quét thẻ, nhét xu hoặc quẹt mã QR, WeChat hay Alipay đều được, đừng đứng đó chặn cửa, làm xong thì đi vào trong đi!”
Phía sau không có ai, Trần Hựu Hàm dựa vào lan can, mở Alipay theo lời nhắc trên nhãn dán, dịch vụ thành phố, đăng ký thẻ giao thông Ninh Thị, tạo mã QR — trong lòng không nhịn được sốt ruột, cái quỷ gì không biết nữa! Quét mã QR trên bảng, lái xe liếc nhìn hắn: “Đẩy vào đi, đặt ngang ra!”
Từ cuối xe truyền đến một tiếng “Phụt.”
Có tiếng “Bíp” nhẹ nhàng vang lên, Trần Hựu Hàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm đi về phía Diệp Khai.
Cậu chọn chỗ hai người, cậu ngồi ghế trọng cạnh cửa sổ, ghế ngoài vẫn còn trống.
Trần Hựu Hàm ngồi xuống, tìm lấy tay của cậu: “Ngại ghê, từ lúc sinh ra chưa từng ngồi xe buýt.”
Nói mà không hề xấu hổ chút nào.
Diệp Khai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm hỏi: “Tàu điện ngầm thì sao?”
“Cái đó thì từng ngồi rồi.”
Diệp Khai rất kinh ngạc, chắc là ở đâu đó vừa xa vừa bị chặn, hắn không thể không bỏ lại xe cá nhân hoặc xe đặc chủng, ai ngờ Trần Hựu Hàm chậm rãi nói: “Khi tuyến tàu điện ngầm đầu tiên ở Ninh Thị được đưa vào sử dụng, Trần Phi Nhất được mời đến trải nghiệm, ông ấy ôm anh đến ngồi thử.”
Lần này cậu thực sự không nhịn được nữa, mặc dù đã cố gắng hết sức, thế nhưng khóe miệng vẫn là không nhịn được mà nhếch lên, Trần Hựu Hàm ôm cậu vào lòng: “Sao em lại không muốn đi du học?”
Người này biết rõ còn cố hỏi, đúng là chẳng khác gì đến chọc người nổi giận.
Diệp Khai thờ ơ trào phúng: “Không biết, chắc do không quen ăn đồ Tây.”
“Tiểu Khai, nhân sinh có rất nhiều chuyện quan trọng mà em không thể từ bỏ.” Trần Hựu Hàm ôm lấy bờ vai gầy của cậu: “Học tập, nghiên cứu nâng cao, thực hiện lý tưởng, ngắm nhìn thế giới, trở thành một người tốt hơn, trên con đường này em có thể sẽ gặp phải rất nhiều cám dỗ, sẽ có rất nhiều thứ đẹp đẽ đầy màu sắc, nhưng chưa chắc nó đã phù hợp với em.
Em không nên tùy tiện dừng lại.”
Diệp Khai gối đầu lên vai hắn, ánh đèn trong khoang xe tràn ngập màu trắng nặng nề khó thở, đèn neon đường phố ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua khuôn mặt non nớt của cậu.
Cậu bình tĩnh nói: “Bao gồm cả anh sao?”
Trần Hựu Hàm xoa đầu cậu: “Anh cũng không nói vậy mà.”
Diệp Khai cong cong môi, nghe thấy Trần Hựu Hàm ghé vào tai cậu nói: “Em đi du học thì sao? Anh không có tiền mua vé máy bay hay là không có thời gian?” Không cần biết thời gian giữa hai bên chênh lệch nhiều cỡ nào, anh cả đêm lẫn ngày điên đảo chờ em, được không?”
Phồn hoa quang ảnh nơi thành thị không ngừng lướt qua khoang xe.
Xe đến trạm, có người lên xe, có người xuống xe, nhưng trên xe vẫn còn rất vắng.
Cửa xe phát ra tiếng mở khóa rồi từ từ đóng lại, Diệp Khai dụi vào cổ của hắn, tìm tư thế thoải mái nhất, đưa tay đỡ lấy: “Ừm, cũng có lý, đến lúc đó anh suốt ngày bay qua Mỹ tìm em, còn GC thì bị ảnh quản lý đến rối tung cả lên.”
Trần Hựu Hàm im lặng: “.
.
.
Anh không tệ đến vậy đâu.”
“Đùa thôi mà,” Diệp Khai dùng giọng điệu ngây thơ mà nhẹ nhàng, cố ý ỏn ẻn điệu đà nói, “Hựu Hàm ca ca lợi hại nhất.”
Trần Hựu Hàm hững hờ đáp một tiếng.
Diệp Khai lập tức bĩu môi một cái, rồi bỗng cậu nghĩ tới điều gì đó, cắn lỗ tai hắn thở nhẹ: “Vậy khi nào anh mới lợi hại cho em xem?”
Trần Hựu Hàm không thể tưởng tượng nổi mà quay đầu nhìn cậu, hung dữ đẩy đầu cậu một cái: “Em học đâu mấy thứ vớ vẩn đó!”
Diệp Khai bật cười, che tay ghé vào tai hắn nói: “Nhưng mà anh hôm nay.
.
.
ưʍ.” Cái chữ kia cắn rất nhẹ, bởi vì nó dùng giọng mũi mà nói, nó khàn khàn, mang theo âm cuối nhẹ nhàng.
Trần Hựu Hàm giật giật cà vạt, lúc nói chuyện hầu kết cũng nhấp nhô: “Đừng có mà gọi anh nữa, anh không phải chính nhân quân tử gì đâu.”
Có lẽ cảnh tượng một thiếu niên xinh đẹp mặc đồng phục ôm một người đàn ông đẹp trai ưu tú trong bộ âu phục vẫn khá là kỳ quặc, người trên xe càng lúc càng nhiều, đều đang vụиɠ ŧяộʍ nhìn bọn họ.
Diệp Khai dùng thanh âm không nhẹ không nặng nói: “Anh ơi, chúng ta đến trạm dừng rồi.”
Gió đêm phả vào mặt, họ đứng tại một trạm dừng chân dọc sông Tây Giang, xung quanh đều là thuộc địa phận công viên Lâm Giang, mặt vô mênh mông, hoa hướng dương nở rộ đã rũ đầu xuống, những cây hoa phượng vĩ đang đung đưa.
Trần Hựu Hàm mở app gọi xe, Diệp Khai ngăn lại, nói muốn đi du thuyền.
Cái hứng thú quái quỷ gì không biết? Du thuyền trên sông Tây Giang toàn khách du lịch tới từ nơi khác, đi hỏi người dân địa phương thì hỏi mười người khéo cả mười đều chưa từng đi qua, chẳng mấy ai thèm ngồi.
Huống hồ đêm cuối tuần là thời điểm đông nhất, có cả hàng dài người xếp hàng đợi, chỉ riêng việc xếp hàng cũng đã đủ bức điên hắn.
Trần Hựu Hàm cúi người kéo khóa áo đồng phục cho cậu; “Bạn nhỏ này ơi, đã làm xong bài tập chưa? Không đi học tự học hả?”
A, bài tập sáu môn đều trắng tinh.
Diệp Khai cào cào tóc, mái tóc đen mềm mại không được tạo kiểu bị gió thổi qua làm lộ ra vầng trán mịn màng và đường chân tóc xinh đẹp, cậu nghịch ngợm nói: “Không đi, em muốn trở thành học tra.”
Vừa mới dứt lời liền nghe thấy Trần Hựu Hàm nói: “Anh thấy em đúng là do đến kỳ phản nghịch mới ở bên anh.”
“Gì chứ, muốn tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ em tìm chị gái lớp trên, em gái lớp dưới không kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn à? Ngày ngày trốn khỏi tầm mắt của thầy giáo lén lút năm tay, hôn môi, thế còn thỏa mãn hơn là mỗi tuần gặp được anh có một lần.”
Trần Hựu Hàm hừ một tiếng, lấy điếu thuốc đang hút dở xuống, cốc trán cậu: “Em thử xem?”
“Thử anh cũng chẳng biết được.” Diệp Khai ôm trán, khiêu khích nói.
Trần Hựu Hàm một tay chống nạnh, là dáng vẻ không nổi giận mà cũng không thể làm gì quen thuộc của hắn, một lúc lâu sau mới tức đến nỗi bật cười, hắn hít nốt một hơi cuối rồi ném thuốc đi, dùng chân hung hăng dẫm tắt, hắn bước về phía Diệp Khai: “Cậu bạn này,” hắn đỡ lấy lưng cậu, cúi người xuống, trầm giọng nói bên tai: “Em mà dám làm như vậy thật thì lần sau anh sẽ xử lý em thật đấy.”
Diệp Khai mềm nhũn dưới khí chất ngang ngược mà vô cùng xâm lược của hắn, không lựa lời nói mà nói: “Em, em vẫn còn nhỏ!”
Trần Hựu Hàm bật cười: “Giờ mới biết mình còn nhỏ? Thế thì mau cút về đi học cho anh!”
Diệp Khai về đến trường rồi vẫn không tập trung nổi.
Dương Trác Ninh cầm bút chọc chọc cậu: “Bạn cùng bàn ơi, tôi nhìn cậu cũng chẳng có tâm trạng học hành gì, không bằng chúng ta nói chuyện chút đi.”
Diệp Khai nhìn xuống bài tập của mình, tỉnh táo nói: “Không được, tôi vẫn còn năm đề chưa làm xong.”
Dương Trác Ninh thở dài: “Cần gì chứ, cậu viết xong một công thức lại ngồi ngẩn người 5 phút, tạo nghiệt chi.”
Người ngoài cuộc vẫn là tỉnh táo hơn so với người trong cuộc, Diệp Khai nhìn xuống giấy nháp, quả thực có chút thê thảm không nỡ nhìn, toàn bộ đều là chứng cứ cho sự mất tập trung và qua loa viết ẩu của mình.
Cậu để bút xuống, Dương Trác Ninh vui mừng quá đỗi, dịch ghế lại chỗ cậu hơn chút nữa: “Nói cho cậu biết một bí mật.”
Diệp Khai nhìn đại diện môn sinh học Vu Nhiên Nhiên đang trực ban, cô bé này hiển nhiên đã phụ lòng với trách nhiệm mà giáo viên sinh học giao cho mình, cô đang vui vẻ làm bài thi của mình, hoàn toàn làm lơ lớp học đã ồn ào như chợ vỡ bên dưới.
“Nói xem.”
Dương Trác Ninh cười một cách thần bí, lộ ra vẻ ngượng ngùng, đắc ý cùng với chút thô bỉ: “Tôi — thoát — kiếp — FA — rồi!”
Cậu ta dài giọng nói.
Diệp Khai cho cậu một tràng vỗ tay dưới ngăn bàn, rất là qua loa, thế nhưng cũng đủ để ứng phó với tình nghĩa bạn cùng bàn bấy lâu rồi.
“Triệu Hiểu Hân khó theo đuổi chết đi được, may mà tôi đủ bền bỉ! Tiện thể dùng ví dụ về mặt trái của bá tổng để nói cho cậu ta biết, đàn ông có tiền lại đẹp trai bình thường đều không đáng tin, người giống như tôi đây, cả người toát ra vẻ thật thà chất phác đẹp trai hạng trung mới đáng để dựa vào!”
Diệp Khai bình tĩnh liếc qua khuôn mặt hắn, ừm, đẹp trai hạng trung thì có hơi nói quá.
“Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, tôi với cậu ấy –” Cậu ta thần bí dừng lại, thừa nước đục thả câu, nháy mắt ra hiệu.
Diệp Khai mờ mịt chẳng hiểu gì.
“k-i-s-s.” Cậu ta bật ra bốn chữ cái.
Cái tên này xấu hổ đến mức còn dùng cả ngoại ngữ để nói luôn, nói ra chữ hôn thì sợ bỏng miệng hay là vi phạm từ cấm?
Diệp Khai lạnh lùng: “.
.
.
Chúc mừng?”
Trong suy nghĩ của Dương Trác Ninh, kiểu người có xuất thân ưu việt, gia phong nghiêm cẩn, thuần khiết đơn thuần cấm dục học bá như Diệp Khai, nghe thấy tin tức này hẳn là sẽ đỏ bừng mặt mũi, nói năng lộn xộn, hai mắt phát sáng, sau đó liền ước ao ghen tị muốn tìm hiểu thêm càng nhiều chi tiết, chứ làm sao lại có thể bình thản lạnh lùng, thậm chí còn mơ hồ để lộ ra vẻ chế giễu “Chỉ mỗi vậy?” như bây giờ?
“Môi của con gái mềm lắm luôn.” Cậu ta tiếp tục nỗ lực.
Không biết Diệp Khai nghĩ tới điều gì, đôi mắt cậu tối sầm lại.
“Với rất thơm.”
Diệp Khai nằm sấp trên mặt bàn, cậu cầm bút lên, thính tai có chút đỏ.
“Ầy, cậu biết không.
.
.
hôn ấy.
.
.
thực sự rất.
.
.
thoải mái.” Một câu cuối cùng quá khó nói thành lời, giọng Dương Trác Ninh nhỏ như muỗi kêu.
Diệp Khai: “.
.
.
Cậu im đi.”
“Nghe nói cậu thích ai rồi mà? Theo đuổi được chưa?” Dương Trác Ninh vẫn chưa quên vụ cá cược khiến hắn thua mất một nghìn lần trước, lúc quay về còn bị đánh cho một trận tơi bời.
Rõ ràng cậu là người tiếp xúc gần với Diệp Khai nhất, thế mà lại đoán sai? Có thể thấy được thiếu gia nhà giàu này cũng không hề chậm tiêu như vẻ ngoài.
“Cũng cỡ vậy.
.
.”
“Cái — gì –?” Lông mày dựng thẳng đến độ sắp thành ba chữ văn đến nơi, Dương Trác Ninh che miệng lại: “Cậu thoát kiếp FA rồi?!”
“Vẫn chưa.” Diệp Khai phủ nhận, vẫn chưa tính là đủ.
Cũng may Dương Trác Ninh rất dễ lừa, hoặc nên nói là cậu ta rất tin tưởng Diệp Khai, truyền cho cậu chút kiên định vì Diệp Khai tuy học hành tiến tới, nhưng tình cảm lại đi lùi, Dương Trác Ninh nghiêm nghị gật gật đầu, an ủi: “Khai, tiếp tục cố gắng nhé! Hừ, cũng không biết là thiên tiên phương nào mà ngay cả cậu cũng không theo đuổi được?”
Vui buồn của nhân loại vốn không tương đồng, cậu ta vừa vì Diệp Khai mặc niệm một giây đồng hồ xong liền chuyển chủ đề về mối tình đầu chua chua ngọt ngọt của mình, thở ngắn than dài nói: “Nhưng mà Triệu Hiểu Hân nói kỹ thuật hôn của tôi không tốt lắm, cậu nói xem sao mà cậu ấy lại biết nhỉ?”
Mới khi nãy còn kiss dài kiss ngắn xong, chưa được bao lâu đã nghiên cứu đến kỹ thuật hôn, có thể thấy trình độ da mặt của loài người cũng thật là thất thường.
Vu Nhiên Nhiên trên bục giảng ho một tiếng, trong phòng học yên tĩnh lại chừng một giây, sau đó lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Diệp Khai” “.
.
.
Có thể là.
.
.
lúc hôn.
.
..
.
.
cậu ta thấy không dễ chịu lắm.
.
.
chăng.”
Bà mẹ nó, sao cậu cũng bắt đầu nói theo cái kiểu như mắc tóc thế này? !
Dương Trác Ninh đỏ mặt, như đồ ngốc mà nằm sấp xuống bàn học, nói: “Vậy tôi phải làm sao để cải thiện đây?”
Diệp Khai gạch một đường trên đề thi vật lý, bình tĩnh nói: “Luyện.
.
.tập nhiều hơn?”
Trong góc nhỏ của bàn thứ sáu tổ ba rơi vào sự im lặng chết chóc.
Diệp Khai lấy lại tinh thần, fuck, đề bài đơn giản như vậy cũng đáng để cậu giải sao?
Độ dày da mặt của Dương Trác Ninh tăng lên theo cấp số nhân, hỏi Diệp Khai: “Vậy cậu nói xem, cảm giác hôn thoải mái là như thế nào?”
Diệp Khai: “.
.
.”
“Để tôi nói về tôi trước nhé, đầu tiên là cảm thấy thiếu oxy, không thở nổi, trái tim đập nhanh cực kỳ, tay, tay còn muốn sờ lung tung.
.
.”
Diệp Khai: “.
.
.”
“Nhưng cậu lại nói được hôn rất dễ chịu, cảm giác đó là như thế nào? Cũng không thể tự mình high mà, đúng không.”
Tuổi còn nhỏ, thế nhưng vẫn là rất phong độ.
Diệp Khai siết chặt cán bút: “Chắc là.
.
.
run chân, thiếu oxy, toàn thân đều cảm thấy tê dại.
.
.
chắc là vậy.”
Dương Trác Ninh: “À.
.
.
Hả? ? ?”
Có một cuộc họp lớp nhỏ vào tiết ba.
Giáo viên chủ nhiệm lớp tên là Tất Thắng , vừa nghe đã có cảm giác là người rất có tham vọng, đám học sinh toàn gọi sau lưng ông là Pizza Hut* (tiếng trung Tất thắng khách = tên tiếng trung của Pizza Hut).
Pizza Hut tự mình chủ trì cuộc họp, bởi vì năm nay là năm kỷ niệm 20 năm thành lập trường Thiên Dực, ban lãnh đạo đã quyết định sẽ tổ chức một biểu văn nghệ tiệc tối, mỗi lớp biểu diễn một tiết mục, lớp 10 mới vào trường, lớp 12 lại bận chuyện học tập, vậy nên trách nhiệm cao cả này được dành cho lớp mười một và các câu lạc bộ phụ trách.
Tin tức vừa thông qua, phía dưới liền vang lên tiếng oán than rầm trời, Pizza Hut vỗ bàn: “Gào? Gào cái gì mà gào? Có nhiều năng lượng thế thì giữ lại cống hiến trên sân khấu cho tôi! Đề xuất tiết mục đi, trước tiết tự học tối mai đưa cho thầy năm tiết mục dự bị, à còn nữa.
.
.
Ủy viên văn nghệ giơ tay lên, đúng, là em đó Triệu Hiểu Hân, em tổ chức đi.”
Triệu Hiểu Hân lên bục giảng, cả phòng học như một đầm nước đọng
Là một lớp học thực nghiệm khoa học, lớp 11A3 có thể nói là một nhánh hoa độc đáo, ngoại trừ điểm chung bình và tuổi tác giữ vững trong top 10 thì toàn bộ những thứ khác như tập thể lớp tiên tiến, đại hội thể dục thể thao, văn nghệ tiệc tối.
.
.
hoàn toàn không thèm ngó nghiêng tới, cả lớp từ trên xuống dưới viết một dòng “I DONT CARE” viết in hoa để trong ngoặc kép.
Dương Trác Ninh nhìn thấy cô bạn gái mới tinh của mình chịu oan ức, lập tức phản bội lại tình nghĩa bạn cùng bạn, giơ tay nói: “Đừng sợ! Lớp mình có Diệp Khai mà, nhắm hai mắt cũng có thể được điểm cao!”
Diệp Khai vô cùng thê thảm mà đỡ trán.
Dương Trác Ninh vừa nói ra chuyện này thì đã trở thành tâm điểm của hỏa lực, chủ đề của cuộc họp lập tức từ [ Nghĩ ra năm tiết mục có đủ đức trí thể mỹ lao để dự thi ] biến thành [ Nghĩ ra một tiết mục tất thắng dành riêng cho Diệp Khai ].
“Kỹ xảo đặc biệt trong Tennis, hoàng tử tennis phiên bản live action!”
Diệp Khai cảm thấy không thể hiểu nổi : “.
.
.
?”
“Tự đàn tự hát, tiểu vương tử piano!”
Thật là vi diệu: “.
.
.
Không được đâu.”
“Khiêu vũ một đoạn tiêu chuẩn!”
Kinh hoàng: “.
.
.
Sao cậu lại cảm thấy tôi biết kỹ năng này?”
“Hip-hop đi, mấy anh em đánh nhịp cho cậu!”
Lạnh lùng: “.
.
.
Tôi chân thành cảm ơn cậu!”
Pizza Hut đứng ra hoà giải: “Các em thế này là không được, phải đoàn kết biết chưa, huy động toàn bộ lực lượng, thể hiện ra phong cách tập thể của lớp mình đi chứ, sao có thể để Diệp Khai lên sân khấu một mình được?”
Triệu Hiểu Hân nói: “Hay là diễn một vở kịch đi!”
“Không có kịch bản nào.” Có người nêu ý kiến.
“Có nhiều vở kịch kinh điển để chọn lắm, Tê giác trong tình yêu, Giấc mộng đêm hè, Hamlet.
.
.
Đúng rồi, tôi cảm thấy Người lái buôn thành Venice cũng được đó! Có thể chọn màn số hai để diễn.”
[ Người lái buôn thành Venice ] từng được học trong tiết tự học của bọn họ, phần được học là đoạn trích của khung cảnh tòa án.
Tất Thắng giận muốn ói ra máu, ông có lòng muốn làm một lần Tất Thắng Khách để mở mày mở mặt rửa sạch nhục nhã, không ngờ cả lớp này đều theo hướng phật hệ* (không tranh đua), chẳng có tí tinh thần lang sói nào, vừa thấy kịch bản này dễ diễn, số người cần tham gia lại ít, không chờ ông nói thêm gì cả lớp liền giơ tay biểu quyết đồng ý.
Tất Thắng lùi lại mà cầu việc khác: “Sửa lại chút, sửa kịch bản lại một chút, thêm một màn khiêu vũ xã giao vào, để toàn bộ cả lớp đều tham gia!”
Trong phòng học vang lên tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, Tất Thắng rất am hiểu Logic đàm phán, lạnh lùng để đám trẻ gào lên năm giây, sau đó đưa tay ra hiệu trật tự, cười híp mắt hỏi: “Vậy một nửa, một nửa lớp là được chứ gì?”
Trại địch đã thành công bị chia cắt, ngoại trừ một vài tiếng xì xào thì không còn ai phản đối nữa.
Dương Trác Ninh sợ không đủ loạn, lại rống lên: “Như vậy thì quá bình thường rồi, chúng ta phải thêm vào một quả bom nặng ký!”
“Giả trang!” Hai mắt Triệu Hiểu Hân sáng lên —— thật không hổ là một đôi, sóng não của hai người này khớp nhau còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng, xấu xa cũng cùng nhau xấu xa.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Diệp Khai liền có loại dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ánh mắt cả lớp lại một lần nữa sáng lên như đèn pha mà tập trung lên người cậu.
Diệp Khai: “.
.
.”