Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 36


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 36


Chương 36:
Lúc Diệp Khai đi trả điện thoại lại cho Diệp Cẩn thì vẻ mặt rất là cẩn trọng, mắt cũng không dám nhìn thẳng cô, sau khi thảy điện thoại xuống ghế sô pha liền định chạy.

Diệp Cẩn phát hiện ra cậu thậm chí còn không đi giày.
“Đứng lại đã.” Diệp Cẩn ngăn cậu lại, “Em bị sao đó? Gọi có cuộc điện thoại thôi mà mặt mũi đỏ tưng bừng thế kia.”
Diệp Khai nắm chốt cửa chột dạ: “Em quên mất không bật điều hòa.”
Diệp Cẩn nghi ngờ mở điện thoại ra xem nhật ký cuộc gọi, nheo mắt, nhìn chằm chằm cậu một cách thích thú: “Xóa cả nhật ký cuộc gọi luôn rồi à? Nhóc con này, em lạ lắm đấy nhé.”
Diệp Khai vội nói: “Không có mà, em không gọi, chị nói đúng lắm, muộn quá rồi.”
Diệp Cẩn ôm chăn đi về phía cậu, đưa tay áp lên má cậu: “Ha, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nói đi, có phải em yêu ai rồi không?”
Diệp Khai theo phản xạ mà né tránh: “Em không mà, em còn muốn thi đỗ Thanh Hoa kìa!” Nói xong liền nhanh chóng chạy xuống lầu.
Ngày hôm sau Diệp Khai cũng không ngừng nghỉ, cậu với dì Giả mân mê trong bếp rất lâu, không cho phép ai đi vào nhìn trộm, cuối cùng mang ra một chiếc hộp nhỏ giao cho chú Lục, nhờ chú mang đến văn phòng chủ tịch của tập đoàn GC, tìm đến Cố Tụ.

Lúc Cố Tụ nhận được điện thoại nội tuyến, hắn thấy chú Lục ăn mặc chỉnh tề, nói chuyện đàng hoàng, thế nhưng nhìn mãi mà vẫn không nhớ ra đây là ai.

Sau vài câu chào hỏi, chú Lục đưa qua một hộp quà nhỏ: “Cố tổng, đây là quà sinh nhật cho Trần tổng, phiền ngài chuyển đến cho ngài ấy.”
Cố Tụ vừa nhìn liền biết đây là bánh gato.

Đầu năm nay rồi mà còn ai lại đi tặng bánh gato cho Trần Hựu Hàm không biết nữa? Quá là keo kiệt rồi.

Hơn nữa hắn đường đường là trợ lý trưởng kiêm goám đốc văn phòng chủ tịch mà phải đích thân ra tiếp đón sao!
Hắn khó xử từ chối: “Thật xin lỗi, Trần tổng.

.

.”
Chú Lục lễ phép cúi đầu: “Làm phiền ngài, nhờ ngài gửi lời đến Trần tổng rằng đây là quà đến từ nhà họ Diệp.

“Sếp, có người tặng bánh sinh nhật cho anh, anh ăn không?”
Trần Hựu Hàm đang xem bản báo giá xây dựng thủy cung do một chuyên gia Nhật Bản đệ trình.

Đây là một trong những hạng mục quan trọng nhất của dự án mới.

Trong đó có một cửa sổ nhìn ra đại dương rộng 50 mét, sau khi hoàn thành sẽ là cửa quan sát lớn nhất ở Châu Á, nhóm nghiên cứu Nhật Bản đã áp dụng công nghệ acrylic độc quyền mới nhất vừa được cấp bằng sáng chế.

Lời của Cố Tụ lướt qua tai hắn một lần, hắn không để ý lắm, tiện tay phẩy phẩy ra hiệu hắn đi ra.
“Được hoy*.” Cố Tụ buông tay đóng cửa, lại bị Trần Hựu Hàm gọi lại: “Quay lại!” (* Ở đâyCố Tụ dùng teencode hay là từ địa phương gì đó)
“Là ai tặng?” Trần Hựu Hàm ngẩng đầu khỏi tài liệu: “Sao lại đến tận tay cậu?”
Cố Tụ nghĩ thầm tôi cũng thấy oan ức lắm nhé, hắn thuật lại: “Một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, nói là đến từ nhà họ Diệp.”
Sau đó hắn liền thấy Trần Hựu Hàm đứng phắt dậy, sải bước từ phía sau bàn làm việc đến trước mặt hắn rồi chộp lấy túi giấy.
Cố Tụ ngơ người, không sợ chết mà hỏi: “Của bạn trai?”
Trần Hựu Hàm đằng đằng sát khí liếc hắn: “Làm xong hết việc chưa?”
Túi giấy kraft được dán kín bằng băng giấy, Trần Hựu Hàm xé ra một cách trang trọng.

Bên trong là một hộp bánh gato chừng 6 inch, bìa bằng giấy cứng chống phản quang màu Champagne, phía trên có chữ ký “Superlucky” được ký bằng bút lông một cách rồng bay phượng múa, nhìn đến đây liền không nhịn được cười.

Hắn xoa xoa mi tâm, không vội vã mở ra, tay phải đè lên trái tim, không nhịn đượ cười một cái tự giễu, hắn đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất hít sâu một hơi.

Mùa hè ở Ninh Thị vĩnh viễn rất đẹp, hoa giấy nở rộ hai bên bờ sông Tây Giang, mặt sông rộng lớn trong vắt, bầu trời xanh thăm thẳm soi bóng xuống mặt nước.

Hắn châm thuốc, khẽ hít hai hơi liền dụi tắt, quay về tiếp tục mở hộp quà siêu may mắn của mình.
Một chiếc bánh gato mousse sáu tấc, vị xoài, hình thức không tệ lắm, đoán chừng là ăn được.

Phía trên dùng mứt hoa quả viết mấy chữ: Địa cửu thiên trường, vĩnh viễn may mắn.

Chữ nào chữ nấy xiêu Xiêu xiêu vẹo vẹo, giống hệt như chữ của học sinh tiểu học.

Trần Hựu Hàm dùng ngón tay quẹt một chút đưa lên miệng, là vị dâu tây.
Ngoài bánh gato ra thì còn có một chồng bưu thiếp, dùng bưu thiếp buộc vào thành từng xấp nho nhỏ, hắn mở ra xem, là khung cảnh Bắc Mĩ, có đường quốc lộ 66, có nữ thần Tự Do, có ảnh chụp từ trên không của Công viên Trung tâm New York, có tảng đá Emirates, có bờ biển Florida.
Trần Hựu Hàm lật đến mặt sau, chữ viết của Diệp Khai xinh đẹp mà quý khí, khiến cho người ta nghĩ về con người cậu.

Hắn xem từng tấm từng tấm một, ngay cả khi Cố Tụ đi vào giao tài liệu cũng không để ý, nghe thấy tiếng động hắn liền vội vàng cất vào một góc, nhưng lại vô tình khiến nó rơi vãi trên mặt đất.

Cố Tụ cúi người định nhặt giúp, thế nhưng động tác của Trần Hựu Hàm còn nhanh hơn cả hắn, lúc hắn vội vàng lướt qua chỉ thấy được một câu: Nàng đứng bên song cửa sổ, bên cạnh nở rộ một chùm hoa táo lớn.
Hắn sững sờ: “Yeats? “

Vẻ mặt Trần Hựu Hàm như thường mà cất bưu thiếp đi, Cố Tụ cười nói: “Nhìn giống như tặng cho cô nàng nào vậy.”
Là tặng cho một cô nàng thật.

Là Diệp Khai đưa cho người kia.
“Hầy,” chó độc thân phát ra tiếng thở dài khi bị hành hạ: “Đây là cảnh tượng vào lần đầu tiên Yeats gặp Maud Gonne, sau đó ông ta đã phải lòng nàng cả đời.”
Trần Hựu Hàm lạnh nhạt nói: “Loại chuyện bi kịch thế này không cần cậu phải phổ cập khoa học đâu.”
Quay đầu nhìn thấy bánh gatô đã được mở ra, Cố Tụ lại thèm đòn mà nói: “Cái bánh gato này nhìn ngon đấy, tôi có thể — “
“Cậu không thể.”
Cố Tụ: “.

.

.

Tôi chỉ hỏi — ”
“Không cho phép cậu hỏi.”
Cố Tụ biết lắng nghe mà mỉm cười: “Tốt thôi, ngài nói sao thì là vậy.” Hắn nói xong liền muốn đi, lại bị Trần Hựu Hàm gọi lại: “Dọn dẹp qua rồi cho vào tủ lạnh đi.”
Văn phòng tổng giám đốc có phòng pantry riêng, bên trong có đầy đủ mọi thứ từ tủ lạnh, tủ rượu, đến máy pha cà phê, hắn gói kỹ hộp bánh gato rồi cho vào tủ lạnh, đồng thời còn hạ lệnh vào nhóm chat riêng của văn phòng tổng giám đốc, hôm nay cấm chỉ không ai được đặt đồ ăn vào trong tủ lạnh — bất luận là thứ gì, kể cả không có mùi cũng không được! Nửa tiếng sau nhìn lại, quả nhiên đã bị trôi đi.
Hôm nay Diệp Khai có thêm một buổi học tennis, chờ đến lúc cậu đánh xong thì cũng gần đến giờ ăn tối.

Nghe thấy tiếng xe đi vào tầng hầm, cậu ngay lập tức chạy đến cửa thang máy để chờ, tắm cũng chưa tắm, dây buộc tóc cũng chưa cởi, trên tay vẫn còn cầm vợt.

Cửa thang máy mở ra, Diệp Thông bị cậu làm cho giật mình: “Con chờ nội hả?”
Diệp Khai nháy mắt mấy cái với chú Lục, sau đó vội vàng gật đầu: “Hôm nay ông nội làm việc tốt chứ ạ?”
Diệp Thông mặc dù không hiểu gì, nhưng ông vẫn gật đầu: “Hè năm sau có phải con nên bắt đầu đi thực tập rồi không? Đến chỗ ông nội nhé?”
Diệp Khai bị dọa đến mức nói không lên lời: “Sang năm lại nói đi ông.

.

.

chú Lục, để con cầm giúp chú!” Nói rồi liền lấy chiếc cặp trong tay ông, nhỏ giọng hỏi: “Đưa đến chưa ạ?”
Chú Lục gật đầu.
Lúc này cậu mới yên tâm được.
Diệp Thông quay đầu nhìn hai người: “Giữa hai người còn có bí mật nhỏ gì sao?”
Diệp Khai ngoan ngoãn lắc đầu, ai ngờ trên bàn cơm liền bị vạch trần.

Cù Gia âm dương quái khí thở ngắn than dài: “Bảo bảo chợp mắt cái đã 18 tuổi rồi, thế mà mommy còn không có vinh hạnh được ăn bánh gato chính tay con tự tay làm.”
Thế mới biết Diệp Khai đã dành ra cả buổi sáng để làm bánh cho Trần Hựu Hàm.

Đừng thấy cậu thông minh, thể lực tốt mà lầm, thực ra thì tay Diệp Khai tàn lắm, làm hỏng những ba cái mới cho ra một cái nhìn tạm được.

Người cả nhà đều cười nhạo cậu, bức ảnh mà dì Giả tiện tay chụp cũng bị lấy ra quật xác, đưa cho từng người một chiêm ngưỡng, Diệp Cẩn cười đến sắp chết mất.

Tai Diệp Khai nóng bừng lên: “Dì Giả, con đã nói dì xóa đi rồi mà?” Cậu lầu bầu.
Dì Giả nói: “Sao dì nỡ xóa đi, con nhìn cái này xem –” Diệp Khai mặc tạp dề, trên tay toàn bột mỳ, trên chóp mũi, trên má cũng dính bột, đang vất vả mà đánh trứng.

Diệp Thông xem qua ảnh chụp, cười ha ha: “Tiểu Khai có tâm với Hựu Hàm quá.”
Lời này nghe có vẻ là lạ, Diệp Khai không không dám đáp lại, Cù Gia tiếp lời nói: “Bảo bảo chẳng có tí lương tâm nào hết, con xem ai trong nhà mình từng được ăn bánh gato của con nào?”
Thực sự quá chột dạ, Diệp Khai lập tức hứa hẹn trước sẽ làm bốn cái bánh.
Diệp Thông nói: “Con đã thích Hựu Hàm thế, nếu sang năm không muốn đến nhà mình thực tập thì đi qua chỗ thằng bé kia cũng được.”
Diệp Khai bất ngờ nhìn ông, cậu nắm chặt cái thìa, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Chỉ là không biết bên phía Hựu Hàm có đồng ý hay không.” Diệp Thông lại nói.
Diệp Khai nghĩ thầm, đồng ý, dĩ nhiên là đồng ý muốn chết luôn, anh ấy thích con lắm đó.
Tim đập thình thịch.
Ăn xong bữa tối cậu mới được Cù Gia đại xá, lấy lại được điện thoại của mình.

Ngón tay vô thức bấm vào ảnh đại diện của Trần Hựu Hàm, lại thấy cần dè dặt thận trọng hơn một chút, nghĩ thầm Trần Hựu Hàm hiện giờ đang theo đuổi mình cơ mà, mình có nên lúc nóng lúc lạnh với hắn một chút không? Chủ động quá thì mất giá lắm.

Dù cậu chưa từng yêu ai, thế nhưng trong hai năm ở cùng Lộ Phất đã được truyền dạy kha khá kinh nghiệm — dù rằng, những thứ đó đều chỉ là lý thuyết suông chưa từng được kiểm chứng bằng thực tế.

Trong lúc cậu còn đang do dự thì Trần Hựu Hàm đã gửi tin nhắn đến, rất kín đáo mà hỏi: Em có đó không.
Thân thể nhanh hơn là đầu óc, lý chí không thuân theo ý chí, cậu trả lời trong tích tắc: Em vừa mới lấy được điện thoại.
Trần Hựu Hàm vừa thấy câu này liền cười, chỉ là cười mà thôi, cảm thấy sao mà lại trùng hợp đến thế.


Hắn đã đợi cả nửa ngày rồi, nhịn mãi, cuối cùng lại gặp phải sự trùng hợp này, thật giống như khi ăn một miếng bánh ngọt, ăn đến cuối cùng mới phát hiện ra rằng hạt trái cây ngon lành nhất, lớp kem ngọt ngào nhất thì ra đều được giấu trong miếng cuối cùng này.

Những người đang yêu đầu óc đều có vấn đề, một việc bé tí teo cũng có thể cứng rắn cố chấp mà hướng về khía cạnh tâm linh tương thông với nhau.

Trần Hựu Hàm hiện giờ đã bước chân vào tư tưởng sai lầm này, muốn quay xe cũng không quay xe được.
Hắn gửi yêu cầu videocall qua, Diệp Khai luống cuống tay chân mà cúp máy.
Trần Hựu Hàm:.

.

.
Mặt mũi Diệp Khai đỏ bừng, điều hòa vẫn còn đang thổi vù vù mà cậu lại nóng đến đổ mồ hôi, lòng bàn tay đang nắm bút cũng ướt đẫm mồ hôi.

Bài tập hè đã làm đến trang cuối, nhưng cậu thì mất hết cả hứng rồi, lần đầu tiên trong đời cậu để ý đến việc góc độ điện thoại có đẹp hay không, và rằng liệu nó có khiến mặt của cậu nhìn xấu hơn không.
Cậu hạ quyết tâm không nhận máy, nhắn qua: Hiện giờ em không biết làm thế nào để đối mặt với anh.
Lời này là lời trong lòng cậu, thế nhưng qua con mắt của Trần Hựu Hàm thì nó lại đổi vị.

Hắn chỉ có thể trả lời: Anh chỉ muốn cảm ơn em vì chiếc bánh gato hôm nay thôi.
Diệp Khai đã lường trước rằng bánh sẽ không ngon cho lắm, lại còn chẳng đẹp mấy, mấy chữ kia thì cứ như chữ của học sinh tiểu học viết ra, mà không, lúc cậu học tiểu học còn viết đẹp hơn thế này nhiều.

Chỉ có thể đổ lỗi cho dụng cụ bắt bông kem sao mà khó dùng quá.

Cậu có hơi hối hận vì đã tặng chiếc bánh gato đó cho hắn, Trần Hựu Hàm thiếu một miếng bánh gato này chắc? Ăn một miếng có thể sống đến trăm tuổi sao? Cậu hẳn nên dùng thứ sở trường nhất, an toàn nhất, không phạm sai lầm, cao quý nhất, món quà tốt nhất của mình để gửi đến hắn lời chúc phúc thay cho mình.
Cậu bắt chước vẻ hời hợt nói —
: Không cần cám ơn.
: Hôm nay đúng lúc dì Giả làm bánh gato, em nhờ dì ấy tiện tay dạy thôi.
Trần Hựu Hàm vểnh khóe môi lên: Hôm nay em có cố gắng thích anh hơn hôm qua chút nào không?
Diệp Khai nằm sấp trên mặt bàn, mặt áp vào cánh tay, nó nóng một cách đáng sợ.

Cái này phải trả lời thế nào? Em đã thích anh từ lâu rồi? Mỗi ngày em đều thích anh hơn một chút? Không không không, kiểu người như Trần Hựu Hàm có thể chỉ là nhất thời ám ảnh việc chinh phục mà thôi.
Lúc Cù Gia vào cửa thấy Diệp Khai đạp đập đầu vào tường, vẻ mặt không yêu nổi đời.

Bà ôm ngực thưởng thức màn biểu diễn hiếm hoi này, nhìn một hồi thì thấy còn đập nữa thì hỏng đầu mất, lên tiếng: “Diệp Tiểu Khai, dạo gần đây mẹ thấy con có chút lạ ha.”
Trong mắt Diệp Khai đầy vẻ mê mang: “Không phải đâu mommy, đại số lớp 12 khó quá à.”
Sách giáo khoa của cậu đều có sẵn từ trước, trước khi khai giảng lớp mười một, cậu muốn học xong môn toán lớp mười hai trong kỳ nghỉ hè.

Nhưng khó khăn nào ở môn toán, khó khăn là tình yêu tuổi 18 kia kìa.
Cù Gia đặt đĩa hoa quả xuống, nhắc nhở: “Con còn nửa giờ.”
Diệp Khai áp người vào tường, bởi vì chỉ thế này mới có thể khiến cho nhiệt độ cơ thể của cậu giảm xuống một chút.

Chết thì chết đi, trời ơi, sao lúc yêu đương với Trần Hựu Hàm lại đỏ mặt như thế! Cậu lạnh lùng trả lười: “Cố gắng rồi, miễn cưỡng thêm cho anh một điểm.”
Trả lười xong liền cảm thấy điện thoại nóng đến bỏng tay, cậu mạnh mẽ quẳng nó lên giường, sau đó cũng tự quẳng mình lên giường, ôm gối đầu không dám nhìn người, trong lòng như có một con chuột chũi chui vào, làm phiền cậu đến mức cậu phải đạp loạn hai cái.
Trần Hựu Hàm chống tay lên trán, cúi đầu cười bất lực.

Hắn xiên một miếng báng gato, ngọt đến phát ngất, không biết cậu đã run tay bỏ thêm mấy lần đường.
: Max điểm là bao nhiêu?
Học sinh cấp ba trả lời: 150 điểm.
Trần Hựu Hàm: Mỗi ngày một điểm, chờ đến sinh nhật em thì sẽ là 219 điểm, được rồi, anh yên tâm rồi.

.

.

Lại bị dính bẫy rồi!
Diệp Khai lật lọng nói: Em nói nhầm rồi, đây là môn tổng hợp, max điểm phải là 300.
300 thì 300 đi, tính ra thi được 219 điểm cũng không tính là thấp, chính là vẫn còn không gian để tăng thêm.

Trần Hựu Hàm nhắn lại: Vậy mong em ngày mai cũng tiếp tục cố gắng nhé.
Diệp Khai nghĩ, cố gắng gì mà cố gắng, còn cố gắng thêm nữa thì em sẽ thích anh đến nổ tung mất.


Nhưng cho dù trong lòng biết rõ như vậy, cậu cũng không thể kìm lòng mà ôm quả bom đường mật này mà chạy thẳng vào mùa thu Ninh Thành tươi đẹp như xuân.

Cây xoài hai bên đường trĩu quả, cây chanh trong trường cũng nhuộm thành màu vàng.

Mỗi ngày cậu đều đang cố gắng thêm một chút, tin nhắn chúc ngủ ngon cho Trần Hựu Hàm là “Chúc ngủ ngon, +1”, “Chúc ngủ ngon, +2”.

.

.”Chúc ngủ ngon, +37″.

Năm học mới của Thiên Dực bắt đầu, có một chuyện duy nhất khá là chấn động đó là trong số những học sinh năm nhất của trường có một học sinh mới cực kỳ xuất sắc tên là Kiều Diệc Sơ, cậu đã đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh trung học của thành phố.

Ngày đầu tiên đi học, Dương Trác Ninh liền buôn dưa: “Khai, vị trí của cậu khó giữ rồi.”
Đại hội lần thứ nhất trong năm học giữa thầy và trò, học sinh mới đọc diễn văn, cuối cùng Diệp Khai cũng gặp được Kiều Diệc Sơ trong truyền thuyết, cậu mặc đồng phục chính thức của Thiên Dực, suốt quá trình đọc diễn văn, ngay cả khi cậu giơ tay nhấc chân đều có cảm giác khống chế toàn cảnh.

Chờ khi cậu nói xong và bước xuống đài, đám học sinh phía dưới như lập tức phát cuồng.

Xét với thân phận hào môn của Diệp Khai, cùng với cảm giác nhìn như gió xuân phơi phới mà thực ra lại là băng tuyết Nam Cực, đông đảo các nữ sinh liền lập tức chuyển sự nhiệt tình sang bên chỗ Kiều Diệc Sơ.
Lớp mười hai Thiên Dực được sắp xếp ký túc xá riêng, ngày đầu tiên sau khi khai giảng Lộ Phất liền dọn đi, bạn cùng phòng mới của Diệp Khai là một em lớp mười, tên là Thi Dịch.

Chữ “Dịch” này ý chỉ rõ ràng, đúng đắn, nghe nói là do ba cậu là một dịch giả và nhà văn rất nổi tiếng trong nước.

Diệp Khai rất nhanh liền nhận ra mình từng đọc tác phẩm của ba cậu ấy, ông ấy phiên dịch cả tiếng Tây Ban Nha lẫn tiếng Anh, bản dịch « Don Quixote » tương đối đặc sắc những năm gần đây trong các bản dịch là từ tay ông ấy mà ra.
“Tang? Đây là bút danh của ba em à?”
“Ông ấy tên là Đỗ Đường* ( pinyin:Du Tang), chỉ là ký tên dưới tác phẩm hay là khi tham dự sự kiện đều dùng [Tang]”.

Thi Dịch nhìn thấy trên kệ sách của Diệp Khai có cuốn , lại nói:
“Phục anh luôn, anh mà nói chuyện với ông ấy thì chắc là sẽ hợp lắm, em thì chịu thôi, em hoàn toàn không có tế bào văn học nào.”
“Em được kế thừa rồi mà không có hứng thú với nó thôi.” Diệp Khai bình tĩnh giảng hòa.
Thi Dịch thản nhiên cười: “Người có tiền các anh đều có gia giáo kín kẽ cẩn thận thế sao, ông ấy tên là Đỗ Đường, em là Thi Dịch, rõ ràng vậy rồi mà, hẳn anh phải đoán được em với ổng không phải ruột thịt.”
Quả thực Diệp Khai đã nhận ra từ trước, đổi thành người khác chắc đã hỏi thẳng rồi, nhưng cậu lại giả vờ như không biết.

Tính tình của Thi Dịch rất thẳng thắn: “Có giáo dưỡng tốt thật đấy, có điều anh cũng giống hệt giống như Kiều Diệc Sơ, hai người như vậy không cảm thấy mệt sao?”
Thì ra Kiều Diệc Sơ là bạn cùng lớp của cậu, hơn nữa còn là bạn cùng bàn.

“Đồng chí nhỏ kia ngày nào cũng rất khéo léo hiểu lỏng người.” Dứt lời liền đưa ra rất nhiều ví dụ về “Nhìn như mùa xuân nhưng thực ra là mùa đông”, Diệp Khai nghe xong liền phát hiện, nhìn Thi Dịch có vẻ rất vô tư, nhưng thực ra cậu lại vô cùng nhạy cảm, có trực giác nhạy bén bẩm sinh với việc nắm bắt tâm tư của người khác.

Quan hệ bạn cùng phòng giữa hai người vô cùng hòa thuận, Diệp Khai nghe cậu hăng hái cằn nhằn một hồi xong, mới hỏi: “Có thể xin ba em ký cho anh mấy quyển không?” Cậu nhớ lại một chút: “Ba quyển thôi, anh từng mua ba tác phẩm dịch thuật của chú ấy.”
Cuối tuần Thi Dịch liền hoàn thành chuyện này.

Ba cuốn sách kia lần lượt là , ,.

Diệp Khai đã đặc biệt đi mua ba quyển mới để xin chữ ký của Đỗ Đường, để dành làm bộ sưu tập, bản cũ thì để lại trường học để đọc.
Cậu tình cờ gặp Trần Hựu Hàm sau giờ tan học môn thể dục vào thứ Hai.
Tòa nhà thư viện mới đã được cất nóc, hiện giờ đang dỡ bỏ rào chắn, hắn hẳn là đến đây theo dõi tiến độ.

Ngày hôm nay hắn mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, nhìn qua có vẻ rất lạnh lùng kiềm chế, nhưng lại cực kỳ có tính xâm lược, hiệu trưởng tự mình tiếp đón hắn, đúng lúc học sinh tan học, cả đám đông ào ra như thủy triều, đụng phải đám người bọn họ đang đứng bên ngoài tòa nhà tham quan.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, mà một tay hắn chống chằm, tay kia khoanh trước ngực, hắn hơi quay người sang một bên, khuôn mặt lạnh lùng, khi thì gật đầu một cái, thỉnh thoảng lại cười lên, cả người đều toát ra phong thái chững chạc.

Nữ sinh cả ba khối đều đang nhìn hắn, vừa ngắm nhìn vừa hỏi người này là ai, có phải giáo viên mới hay không.
Dương Trác Ninh vỗ vai Diệp Khai: “Cậu kêu bá tồng đền bạn gái cho tôi đi!”
Diệp Khai: “?”
“Sau lần nhìn thấy anh ta ở homeparty xong, Triệu Hiểu Hân lại không ổn rồi, mỗi ngày làm một giấc xuân thu đại mộng.”
Diệp Khai không nhịn được cười: “Cậu đi nói với Triệu Hiểu Hân rằng tên đàn ông đó bừa bãi lắm, số lượng người mà hắn từng ngủ còn nhiều hơn số học sinh một lớp.”
Dương Trác Ninh thoải mái rồi: “Được hoy, tôi sẽ đi lan tỏa ánh sáng chính đạo ngay bây giờ!”
Diệp Khai vốn cho là Trần Hựu Hàm sẽ không nhìn thấy cậu, ai ngờ cậu quang minh chính đại nhìn trộm lại bị Trần Hựu Hàm bắt được.

Hắn chỉ là liếc qua một cái như vậy thôi, giống như cười mà không phải cười, như là đang nói “Bắt được em rồi nhé.”, sau đó ánh mắt liền quay về trên người thầy hiệu trưởng.

Diệp Khai đứng trong biển người đang đang cuộn trào mãnh liệt mà đỏ bừng mặt mũi, cậu đã mất đi lực khống chế với trái tim của mình rồi.
Còn chưa đi đến phòng học cậu đã nhận được Wechat của Trần Hựu Hàm, kêu cậu đợi hắn trên cầu thang tầng 4.

Lần này cậu hoàn toàn hồi hộp, mất hồn mất vía, hỏi Dương Trác Ninh: “Cậu thấy kiểu tóc hôm nay của tôi có được không?”
Dương Trác Ninh chẳng biết tại sao: “Được mà.”
“Mắt tôi có quầng thâm không?”
“Xíu xiu thôi, làm cho bề ngoài tuấn mỹ của ngày thêm một chút u sầu như có như không, là điểm cộng đó.”
Lên thang lầu, tầng 1, tầng 2, tầng 3 tầng 4.

Tất cả đám đông rẽ sang trái, cậu thì lại rẽ phải.

Ở đây có phòng nghiên cứu và giảng dạy khoa học, nhưng giáo viên các môn thường chờ ở Văn phòng của khối lớp nên lúc này căn bản không có ai.


Diệp Khai nghiêng người dựa vào tường, hít sâu.

Làm được hai lần thì Trần Hựu Hàm đi tới, hắn mặc một thân đồ đen, nhìn có vẻ càng cao hơn nữa, hai tay đút túi, bước chân thong thả, vẫn mang theo vẻ mặt cười mà như không phải cười kia: “Ngoan vậy sao, kêu em đến là em đến luôn à.”
Vừa mới bắt đầu đã chọc giận cậu, Diệp Khai mang theo trái tim đang nhảy lên thật cao của mình mà đến đây, lúc này lồng ngực như bị chặn lại mà khó thở, cậu lạnh như băng mà nói: “Vậy em về đây.”
Trần Hựu Hàm từ từ kéo cánh tay cậu, cúi người ghé vào tai hắn hỏi: “Gặp bạn trai tương lai trong trường mà em không gọi một cái sao?”
Trái tim Diệp Khai lập tức loạn nhịp, hôm nay tên cẩu nam nhân này không biết đổi sang loại nước hoa nào, vừa ngửi được liền khiến adrenalin của cậu như đua xe, hốt hoảng gọi bừa: “Hựu Hàm ca ca.

.

.”
Trần Hựu Hàm tách khỏi cậu nửa bước, giơ tay chỉnh lại cổ áo cho cậu: “Đi học đi em.” Hắn nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là nhớ em thôi.”
Diệp Khai không biết tại sao, chóp mũi đột nhiên thấy chua xót, giống như bị quả chanh chui vào.

Chẳng lẽ cậu không nhớ sao? Đã gần hai tháng nay họ không được gặp nhau, nhưng cậu lại mua dây buộc mình muốn làm cái người được theo đuổi cao lãnh kia, tỏ ra vẻ kiêu căng mà một câu dễ nghe cũng keo kiệt không chịu nói.
Cậu khó chịu hỏi: “Cừng nào thì anh đi?”
“Đợi ăn xong cơm trưa, sao vậy em?”
“Vậy anh mang giúp em mấy cuốn sách về đi, cuối tuần này em sẽ đến lấy.

.

.”
Trần Hựu Hàm cười, không chút nghĩ ngợi nói: “Được.”
Sau đó là hai tiết toán học liền, nghiêm túc học hành thì cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã nghe thấy tiếng chuông hết giờ.

Vào giờ nghỉ trưa ký túc xá được mở cửa, Diệp Khai ăn cơm xong thì đã thấy Trần Hựu Hàm đứng dưới lầu chờ cậu.

Hắn đã ăn trưa cùng lãnh đạo trường học ở quán ven hồ họ từng ghé qua.

Cái thư viện này đối với hắn mà nói thì không phải chuyện gì lớn, chỉ là tiện tay xây mà thôi, gì mà xem tiến độ với chẳng triển khai đề tài quỹ hỗ trợ sinh viên cơ chứ, chẳng qua chỉ là để tìm lý do chính đáng để đến Thiên Dực mà thôi.
Sau khi đăng ký với dì quản lý ký túc xá xong, hai người cùng đi lên tầng ba, vào phòng thứ hai đếm ngược cuối hành lang.

Ký túc xá Thiên Dực khá giống với mấy trường đại học, hai người một phòng, hai phòng dùng chung một phòng sinh hoạt chung, phòng tắm với nhà vệ sinh.

Cậu mở cửa, lúc mời Trần Hựu Hàm vào phòng không hiểu sao lại có chút hồi hộp.
Ký túc xá của học sinh trung học rất sạch sẽ, bàn học ngăn nắp, trên mặt bàn không bày biện lung tung, trên giá sách cho phép đặt vào năm tài liệu sách báo không liên quan đến môn học.

Diệp Khai lấy ra ba quyển sách mới được ký tên của mình, quay người lại, Trần Hựu Hàm lấn tới đè cậu lên cạnh bàn rồi dán sát lại, quả thực là đang bắt nạt người ta.

Diệp Khai bị ép ngả ra sau, tay chống lên thành bàn, đuôi mắt đỏ bừng vì bối rối.
Trần Hựu Hàm cũng dùng hai tay chống lên bàn, hắn tiến sát lại Diệp Khai, lướt qua một chút nhưng không đan vào nhau.
“Anh được mấy điểm rồi?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Âm điểm.” Diệp Khai mạnh miệng.

Trần Hựu Hàm cười nhẹ một tiếng: “Nghiêm khắc quá đi à.”
“Em muốn đã tốt rồi thì còn phải tốt hơn nữa.” Cậu không lựa lời mà nói luôn.

.

.

Con mẹ nó chứ, cậu đang nói cái quỷ gì vậy!
Trần Hựu Hàm cong lên khóe môi, vươn tay xoa đầu Diệp Khai rồi quyết định tha cho cậu.

Giọng điệu hắn quay về với vẻ cà lơ phất phơ, nói: “Anh cầm sách đi trước nhé, cuối tuần nếu là niệm tình nhớ đến ưu điểm của anh thì đi uống cà phê với anh đi.”
Diệp Khai cào cào tóc mái: “Anh cầm cẩn thận nha, toàn là hàng quý giá có ký tên đó.”
“Là ai thế, quý giá đến vậy sao.”
Diệp Khai nói: “Ba của bạn cùng phòng, một nhà dịch giả trẻ nổi tiếng đương thời.”
Cậu ngước mắt lên, thấy Trần Hựu Hàm bỗng sững sờ đứng đó.

Tay của hắn dừng lại bên trang tiêu đề.

Chữ ký của Tang rất cá tính, cái móc của chữ [g] bắt chéo qua, phần đuôi uốn cong như tia chớp.
“Tên của người đó là gì?” Trần Hựu Hàm nhìn chằm chằm Diệp Khai, toàn thân toát ra khí chất lạnh như băng.
“Du…!Tang…” “Đỗ.

.

.

Đường.”
Cạch.
Trần Hựu Hàm gập lại quyển sách bằng một tay, như tự giễu mà cười lạnh một tiếng
__________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.