Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 34
Chương 34:
Trần Hựu Hàm nói xong câu này liền đứng thẳng dậy, hắn im lặng nhìn toàn thân Diệp Khai cứng nhắc căng thẳng, luống cuống tay chân.
Diệp Khai quay đầu lại, ngước mắt nhìn, là ánh mắt kinh hãi.
Ẩm ướt, giống như rêu xanh bên suối trong khu rừng rậm u ám.
“Em mà cứ nhìn anh như vậy, anh sẽ muốn hôn em đấy.”
Hắn nói lưu luyến như vậy, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn khác.
Trần Hựu Hàm ngậm điếu thuốc trong miệng, nheo mắt, có chút kiệt ngạo, giống như một tên xã hội đen đùa giỡn cô bé bán rượu trẻ.
Cơ thể trẻ trung của Diệp Khai căng cứng từ trên xuống dưới, cậu không đoán ra được tâm tư của Trần Hựu Hàm, hắn, hắn là đang trêu chọc cậu sao?
Sự mập mờ giữa cậu và Trần Hựu Hàm cứ như một đoàn tàu siêu tốc, hai bên có phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng mà cậu biết phía trước chính là vách núi, quỹ đạo cũng là sai lầm, cậu nếu không phải rơi từ trên cao xuống thì cũng là thịt nát xương tan.
Những thứ như thật như giả, những hành động cất giấu tâm tư mập mờ kia, Trần Hựu Hàm đã nhìn ra rồi sao? Cho nên hắn là đang giễu cợt cậu ư?
Trần Hựu Hàm cười một tiếng, lười biếng nói: “Anh chỉ nói lung tung, anh lừa em đó, muốn chọc em thôi mà.”
Sao nghe lại quen tai như thế? Diệp Khai nghi hoặc, rồi chợt tỉnh lại, giận đến mức nghẹn một hơi trong lồng ngực: “Trần Hựu Hàm! Anh học theo em làm gì hả!”
Trần Hựu Hàm quàng tay lên vai cậu, cười nghiêng ngả, đến điếu thuốc trên tay cũng không kẹp nổi: “Bị trêu chọc có thấy vui không?”
Nhìn cái tên có thù tất báo này xem.
Diệp Khai thấy oan ức quá đi mất, nghĩ thầm em với anh đâu có giống nhau, anh không thích em nên dĩ nhiên em có thể tùy tiện trêu chọc, nhưng em thích anh mà anh còn dám trêu chọc thì đấy là anh phạm luật rồi.
Nhưng Trần Hựu Hàm lại không biết cậu thích hắn — vậy nên món nợ này chẳng biết tính thế nào.
Cậu rũ mắt xuống, nhịp tim vừa đập quá tốc độ khi nãy còn chưa kịp chậm lại, chỉ là rất oan ức mà tăng thêm một chút mất mát và khó chịu.
“Không vui phải không?” Trần Hựu Hàm nắm cằm cậu.
Thay vì nói là ngả ngớn thì nói hắn bá đạo mới đúng hơn một chút.
Hắn nương nhờ ánh trăng mà tỉ mỉ xem xét, nhìn Diệp Khai vì mất mặt mà tức giận muốn chết, cậu nghiến lăng nghiến lợi mà trừng mắt với hắn, khóe môi hắn cong lên, lòng bàn tay khẽ rê qua môi cậu: “Anh vừa nói rồi, còn nhìn như vậy là anh hôn đấy– “
Hắn hơi nghiềng đầu qua rồi cúi xuống, khoảng cách giữa môi hắn và môi Diệp Khai chỉ còn 0,1 milimet.
Đôi mắt đột ngột trợn to.
Đây là cảm giác gì? Hoàn toàn khác so với lúc vô tình hôn Trần Hựu Hàm, huyết áp cậu tăng cao, nhịp thở trở nên nhẹ hơn, nhịp tim mất không chế, giống như có một sức mạnh không thể ngăn cản ập vào máu thịt, khiến cho đầu cậu thiếu oxy.
Trần Hựu Hàm tự nhiên rũ mắt, trước mắt hắn chỉ con lại đôi môi giống như ánh hoa đang hé mở, như thể chúng đang tự nhiên chờ hắn hôn lên.
Nhưng mà hắn chỉ cong khóe môi rồi đứng thẳng dậy, nhìn cậu, dịu dàng thấp giọng nói: “Đi tắm đi, mặc quần áo vào.”
Diệp Khai thất vọng mất mát đi vào, rồi cậu thoáng ngẩng lại, trái tim vẫn còn đường đập thình thịch.
Trần Hựu Hàm giơ ngón trỏ lên làm động tác im lặng với cậu, thản nhiên cười cười: “Đùa chút thôi.”
Chiếc ghế tựa đã được thu lại, đổi thành một chiếc ghế sô pha đơn bọc da thật màu da cam, trên bàn phụ có đĩa hoa quả tráng miệng và một ấm trà đen Ceylon.
Đồ sứ Wedgwood rất tinh tế và lộng lẫy, hương trà thanh tao, đậm đà giữa đêm khuya.
Diệp Khai uống một chén, nóng hổi, nhưng tựa như dự cảm được gì mà thân thể vẫn cảm thấy lạnh.
Hồ bơi vô cực gợn sóng nhẹ dưới ánh trăng.
Trên bãi biển xa, dường như có hai bóng người đang đi dạo.
Rặng dừa bị gió thổi xào xạc, bỗng có tiếng rơi nặng nề, là tiếng dừa xanh rơi xuống hố cát.
Trần Hựu Hàm nhìn cậu, đáy lòng cảm thấy đau lòng mơ hồ mà mềm mại.
Hắn có thể thấy rõ ràng sự thăm dò lặp đi lặp lại của Diệp Khai.
Cậu như một người lẻ loi trơ trọi đứng giữa cánh đồng vắng, vô vọng phí công mà gọi tên Trần Hựu Hàm.
Hắn đã nghe thấy, nhìn thấy, nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn lớn tiếng đáp lại cậu, nói cho cậu biết rằng anh đang ở đây, anh cũng giống như em vậy.
Nhưng Diệp Khai còn nhỏ như thế, hắn có lẽ cũng không nên đáp lại.
Nếu như cậu chờ đợi quá lâu, trên cánh đồng hoang đó có lẽ sẽ có những người khác đi qua, bọn họ sẽ nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đến một nơi khác có mùa xuân, có hoa tươi nở rộ.
Nơi đó sẽ có những lời chúc phúc từ gia đình và người thân, có hoa tươi, có nhà thờ, có yến hội cùng với tiếng vỗ tay, bên trong cánh đồng hoang không có gì, chỉ có triệt để cuồng hoan, hoặc là triệt để cô tịch.
Hắn thuần thục rút ra một một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa, hít một hơi rồi hỏi Diệp Khai: “Tiểu Khai, em có sợ đồng tính luyến ái không?”
“.
.
.
Không sợ.” Diệp Khai cúi thấp đầu, nhìn viền vàng tinh xảo vẽ quanh chiếc cốc.
“Lúc anh nhận ra mình là gay còn nhỏ hơn em bây giờ một chút.” Trần Hựu Hàm vẩy rơi tàn thuốc.
“Là nhờ người bàn học lúc trước anh kể sao?”
“Không phải, là do du͙ƈ vọиɠ.” Trần Hựu Hàm cười không biểu cảm: “Không có gì trực tiếp hơn là nó.”
“Nhưng anh cũng từng có bạn gái mà.
.
.”
“Không phải bạn gái — đương nhiên những lúc đó cũng không phải bạn trai.” Trần Hựu Hàm tự giễu một chút, “Có gay làm với nữ cũng được, chỉ là càng thích nam hơn một chút mà thôi.”
Diệp Khai thầm nghĩ trong lòng, vậy em là kiểu nào? Em không có du͙ƈ vọиɠ với người khác, em cũng không thích con gái.
“Sau khi anh phát hiện mình là gay liền lập tức comeout.”
“– A?” Diệp Khai ngây thơ, không biết vì sao Trần Hựu Hàm lại làm vậy.
“Lúc ấy hình như em mới vừa tròn một tuổi.” Trần Hựu Hàm không nhịn được cười: “Lúc anh đến chơi với em, khóe miệng vẫn còn bầm dập te tua, chưa tan hết sưng, lúc ấy em còn chọc vào nữa.”
“Anh sưng mặt sưng mũi còn muốn đến gặp em sao?”
“Em get trọng điểm kiểu gì vậy?” Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ, “Là tiệc đầy năm của em.
Nói thật, hơn một năm sau khi comeout anh bị đánh suốt.
Em chắc là không biết Trần Phi Nhất lúc đánh người ác cỡ nào đâu, lúc ấy xương bắp chân của anh còn bị rạn, là do bị ông ấy đá.”
Diệp Khai: “.
.
.”
“Khó khăn của người đồng tính không phải là chấp nhận bản thân mình mà là được người khác chấp nhận –” Trần Hựu Hàm nhìn Diệp Khai, trong làn sương trắng mờ ảo, khuôn mặt hắn trở nên thâm thuy mà dịu dàng.
Con bướm trắng lần theo ánh sáng tìm đến chùm đèn, bổ nhào mà bay quanh, phát ra tiếng đụng chạm.
“Nhất là trong giới này của chúng ta.
Chơi đàn ông thì có thể, nhưng nếu như thật sự thích thì không được.”
Diệp Khai giống như đã đoán được điều hắn muốn nói, giọng cậu trở nên căng thẳng: “Vậy nên anh sẽ kết hôn sao?”
“Có thể sẽ.” Trần Hựu Hàm thẳng thắn nói, “Nếu như anh không có người mình thích, vậy thì anh sẽ kết hôn.
Kết hôn vì lợi ích, vì chính trị, Hồng Kông hay là Trung Quốc, tùy tiện đi, mặc cho Trần Phi Nhất lựa chọn.” Hắn thoáng dừng lại, giọng hắn trầm xuống, “Nhưng hiện giờ anh không muốn kết hôn.”
Diệp Khai cảm thấy lạnh, vô thức mà uống hết một tách trà, thân thể không nhịn được phát run.
Tay chân cậu đều rất lạnh, nhất là chân.
Cậu điều chỉnh lại tư thế ngồi, ngồi xếp bằng trên ghế, khi chân đụng vào đùi mới nhận ra nó đã lạnh buốt.
“Sau khi comeout thì cả anh lẫn Trần Phi Nhất đều biến thành trò cười.
Khi đó không thoải mái như bây giờ, nhất là ở tỉnh G, loại người như anh khi ấy càng là đại nghịch bất đạo, nếu mà giống như trước kia thì phải bị xử lý theo tộc pháp.
Mẹ anh mất sớm, ông ấy mãi vẫn không chịu tái hôn, anh thì lại thích đàn ông, sau lưng người ta đều nói rằng ông ấy đã làm chuyện gì thất đức nên mới đoạn tử tuyệt tôn.” Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, “Thời gian đó anh luôn cảm thấy nếu không phải anh bị Trần Phi Nhất đánh chết thì chính là ông ấy bị anh chọc cho tức chết.
May mà thân thể ông ấy cũng đủ cứng rắn.”
Diệp Khai hoàn toàn chưa từng nghe qua những chuyện này.
Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện đã biết Trần Hựu Hàm có bạn trai mà cũng có bạn gái, động một tí lại thấy đổi người, từ lúc còn rất rất nhỏ cậu đã không cảm thấy — thích đàn ông là một chuyện không đúng.
Bởi vì nhỏ tuổi, ngược lại còn cảm thấy chẳng có gì sai trái.
Sau này lớn rồi, chân chính hiểu chuyện, mới biết được thì ra như thế là không đúng, hoặc là nói nó thuộc về biên giới ngoài lề, tiểu chúng.
Nhưng nhìn Trần Hựu Hàm có vẻ thành thạo điêu luyện như thế.
Hắn khí phách hăng hái, đường đường chính chính, đi đến nơi nào cũng như là minh tinh, ngược lại với hắn, những người xì xảo chỉ trỏ phía sau lại như là biến thành giòi bọ trong cống ngầm, để lộ ra mùi ẩm mốc ghê tởm.
“Không nói về anh nữa.” Trần Hựu Hàm nhấp một ngụm trà, đắng chát.
Loại trà này dùng để uống kèm điểm tâm ngọt, nếu không ăn đồ ngọt thì chỉ cảm thấy đắng, đắng từ đầu đến cuối.
Hắn hỏi bâng quơ: “Khai giảng là lên lớp 11 rồi, em đã nghĩ đến việc làm gì sau này chưa?”
“Ông nội kêu em học quản lý tài chính, sau này ——” Diệp Khai dừng lại, sắc mặt dần trở nên tái nhợt dưới ánh đèn.
Trần Hựu Hàm vờ như không thấy gì, cười cười, vẻ mặt bình tĩnh trêu chọc: “Có lần anh gặp Diệp Cẩn, cậu ta bảo em là người thừa kế hoàn hảo được nhà họ Diệp bồi dưỡng ra.”
Diệp Khai hốt hoảng mà cúi đầu uống trà.
Một tách nhỏ như vậy, nó sớm đã lạnh rồi.
“Em không hoàn hảo.
.
.”
“Là vì thích chị gái kia sao?” Trần Hựu Hàm không chút biến sắc hỏi.
Diệp Khai chậm chạp gật đầu.
“Thích chị gái đó không kém hơn năm đó anh comeout là bao.” Trần Hựu Hàm khẽ nói: “Đều là đại nghịch bất đạo cả.”
Diệp Khai lập tức không nói lên lời.
Cậu nghĩ, đâu chỉ là đại nghịch bất đạo, anh chỉ là bị đánh gãy chân, còn em có thể sẽ bị đánh chết.
“Nếu như có thể lựa chọn, em muốn ở cùng người kia như thế nào?” Trần Hựu Hàm cúi đầu chọn một điếu thuốc mới, thở dài một chút, giọng điệu tùy ý: “Là không màng hết thảy để ở bên nhau, hay là điểm đến là dừng, đến thời điểm cần thiết liền hảo tụ hảo tán*? (*dễ đến dễ đi)
“Em với người đó không thể nào ở bên nhau.” Diệp Khai nhanh chóng nói: “Gia đình người đó, gia đình em, đều không thể chấp nhận.”
Không biết vì sao, sau khi cậu nói ra câu này liền nhìn thấy Trần Hựu Hàm thoáng cứng đờ, hắn không dám nhìn cậu nữa.
Một lúc lâu sau, Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc, rất nhẹ rất chậm mà gật gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
“Hựu Hàm ca ca, lần trước anh cũng từng hỏi em chuyện này.
Lúc ở Mỹ em đã suy nghĩ về nó rất nhiều.
Anh nói đúng, em không nên để người đó biết, nếu không hẳn là người đó cũng sẽ rất bối rối.
Nhưng là em không nhịn được, thích một người sao mà nhịn được đây? Càng ngày em càng thích người đó hơn, có đôi khi em thà rằng người đó nói với em rằng người đó quyết định nghiêm túc với ai đó.
Nhưng chỉ mới nghĩ vậy thôi em đã không thở nổi rồi.” Diệp Khai cười cười, “Anh sẽ không cười em chứ.”
“Không đâu.” Trần Hựu Hàm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cậu chăm chú.
Thật ra thì trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt hắn thì dịu dàng hơn so với mọi biểu cảm, là sự dịu dàng trực tiếp tràn ra từ đáy lòng.
Hắn nói: “Anh cũng giống như em mà, thích một người làm sao mà nhịn được chứ?”
Diệp Khai mấp máy khóe môi: “Người kia cũng rất chín chắn.” Cậu nhìn Trần Hựu Hàm một chút, bổ sung thêm: “Chín chắn giống như anh vậy.
Người đó hẳn là càng hiểu hơn em rằng giữa chúng em không thể nào ở bên nhau được.
Nếu để cho người ấy được lựa chọn, người ấy hẳn là cũng sẽ chọn như vậy thôi.”
Giọng điệu của cậu nhẹ nhõm mà ngây thơ, dưới ánh trăng, cậu chỉ là cậu thiếu niên đang phiền não vì người mình yêu không đáp lại mình, cũng không giống như là Trần Hựu Hàm.
Có thứ gì đó trong lòng Trần Hựu Hàm chậm rãi rơi xuống, tựa như là trút được gánh nặng, nhưng thứ đó quá nặng, lúc rơi xuống đất đã phát ta tiếng vang rất lớn, khiến tai hắn ù đi, hắn cúi người muốn xem xét, sao vậy nhỉ, từ lúc nào lại có một cái hố lớn như vậy? Cánh đồng hoang kia đã biến mất, gió và người nơi đó cũng không còn, Diệp Khai đã không còn ở nơi cánh đồng hoang đó nữa, ở nơi đó giờ chỉ còn một mình hắn lẻ loi.
Diệp Khai đơn thuần hơn so với hắn.
Nỗi đau của cậu, sự mờ mịt của cậu, vui vẻ cùng xúc động của cậu, tất cả chúng đều xuất phát từ yêu thích.
Được đáp lại liền vui vẻ, không được đáp lại sẽ đau khổ.
Mơ thấy hắn là bởi vì thích, tùy hứng quay về từ nước Mỹ cũng là vì thích, mơ ác mộng bởi vì cậu quá thích, hôn trộm hắn, trăm phương ngàn kế ám chỉ hắn, chạm vào hắn cũng bởi vì rất thích, nước mắt cùng với khóc lóc cũng vì rất rất thích.
Cậu cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích Trần Hựu Hàm, nhưng trong tương lai của người thừa kế nhà họ Diệp, không nên có bóng dáng của Trần Hựu Hàm.
Hắn không muốn tương lai.
Trần Hựu Hàm dụi tắt tàn thuốc.
Là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.
Có lẽ vẫn là do lớn tuổi rồi, hắn nghĩ, tình yêu của mình sao mà tham lam quá.
Càng ngày càng nghĩ đông nghĩ tây, do dự không dám quyết.
“Điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán,” Hắn xác nhận lại một lần nữa, “Phải không?”
Diệp Khai đặt tách trà xuống, nó va chạm với cái khay, là tiếng giòn tan độc đáo của đồ sứ cao cấp.
Cậu không biết tại sao Trần Hựu Hàm lại quan tâm đến mối quan hệ giữa mình và người kia nhiều đến thế, có điều cậu vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết, người kia chính là hắn.
Cậu vươn vai một cái, như đang đùa mà nói: “Em mới không muốn bị đánh gãy chân như anh đâu.”
Trần Hựu Hàm im lặng cong khóe môi: “Em nói đúng lắm, lúc đó anh không thông minh được như em, không biết rằng cũng có thể giấu đi mà thầm thích.”
“Anh bây giờ cũng không thông minh như em mà.” Diệp Khai nói.
“Ừ.” Trần Hựu Hàm đáp lời cậu.
“Tất cả mọi bí mật đều bị em giấu đi hết.” Diệp Khai nói tiếp.
Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, vươn tay bóp bóp gáy cậu, “Giấu kín quá luôn.”
“Anh muốn biết không?”
Trần Hựu Hàm xoa xoa đỉnh đầu cậu, lại ấn xuống.
Diệp Khai bị hắn ép cúi đầu, nghe thấy Trần Hựu Hàm nói: “Không muốn biết.” Dừng một chút, lại nói: “Em vui là tốt rồi.”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc, bước vào trong phòng khách vẫn sáng đèn, đưa tay tắt đi toàn bộ đèn trong nhà.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối,
Rào —— rào ——
Bên tai chỉ còn lại tiếng sóng vỗ.
Ánh trăng lững lờ trên mặt nước.
Tất cả những thứ này đều không khác gì trước đó.