Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 30


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 30


Chương 30
Máy bay hạ cánh ở Chicago, ngoài cửa là cảnh mặt trời sớm mai màu đỏ cam chiếu xuống mặt đất.
Trại hè lần này Thiên Dực tổng cộng có năm giáo viên dẫn đoàn cùng với ba mươi học sinh trung học.

Diệp Khai với Vu Nhiên Nhiên học cùng lớp, vậy nên từ lúc lên máy bay lẫn xuống xe bus đều được xếp ngồi cạnh nhau, trong đầu Vu Nhiên Nhiên luôn nhớ kỹ sứ mạng của mình lần này: Cẩn thận quan sát, ghi chép kỹ càng, suy đoán táo bạo, cẩn thận xác minh — xem Diệp Khai rốt cuộc đã có người yêu chưa.

Cô không muốn, nhưng bị bạn cùng bàn cược cho 500.

Bởi vì bạn cùng bạn đặt cược không có, cho nên cô liền đặt có.
Là một bé gái thẳng tắp với tư duy khoa học cực kỳ vững vàng, tư duy cảm tính gần như không ra gì, vừa mới lên máy bay cô liền hỏi Diệp Khai: “Cậu đã có người yêu chưa?”
Diệp Khai đã yên vị trên gối cổ và đeo lên bịt mắt, nghe thấy cô hỏi như vậy nên kéo bịt mắt lên, giọng điệu không mặn không nhạt như thường nói: “Có rồi.”
Vu Nhiên Nhiên: “.

.

.”
Kiếm tiền đơn giản quá đi mất.
Thì ra đây chính là niềm vui khi đánh cược hay sao, yêu rồi yêu rồi kìa.
Lúc đi xuống đất, tin nhắn của Vu Nhiên Nhiên đã vượt qua đại dương bằng sóng 4G, gửi đến đám học sinh đang ăn dưa hóng chuyện lúc 7 rưỡi tối: “Diệp Khai có người yêu rồi, thế là xong nhé.”
Nhóm chat riêng — một nhóm 45 người trong lớp chỉ thiếu mình Diệp Khai, trong nháy mắt bùng nổ:
“Vu Nhiên Nhiên, cậu không thể vì muốn thắng mà nói bừa được.”
“Sao Diệp Khai có thể có người yêu được? Dây thần kinh yêu đương của Diệp Khai chắc còn chưa mọc nữa ấy!”
“Xin hỏi là tiên nữ phương nào?”
“Cậu ấy thấy cậu ngốc quá nên nói dối đấy.” Đây là cao kiến của bạn cùng bàn Vu Nhiên Nhiên.
Tin nhắn thoáng cái đã lên tới hàng trăm cái, Vu Nhiên Nhiên lâm vào bối rối, cô không hiểu vì sao chuyện Diệp Khai đã có người yêu lại khiến cho bọn họ không thể tin nổi như thế.

Cô quay đầu nhìn Diệp Khai.

Cậu vẫn chưa lấy gối cổ xuống, nó kẹp lấy mái tóc mềm mại với cổ của cậu, cậu đeo một chiếc khẩu trang màu đen, dùng tay phải đẩy chiếc vali Rimowa màu xám bạc, tay trái thì giơ điện thoại lười biếng gửi tin nhắn thoại: “Vừa mới hạ cánh xong, buồn ngủ quá đi.”
Vu Nhiên Nhiên nghĩ thầm, nhìn xem, đây rõ ràng là đang báo bình an với người yêu.
Diệp Khai: “– Hựu Hàm ca ca, anh tan làm chưa?”
Vu Nhiên Nhiên: “.

.

.”
Quấy rầy rồi.
Trần Hựu Hàm đang trong cuộc họp đấu thầu thì nhận được tin nhắn thoại của Diệp Khai, hắn trượt tay điểm vào, giọng nói buồn ngủ mà lười biếng của Diệp Khai lập tức vang lên trong phòng họp rộng lớn.

Người sáng tạo chính của một công ty kiến ​​trúc nào đó đang trình bày phương án thoáng dừng lại, không biết có nên tiếp tục không.

Trần Hựu Hàm nhếch khóe môi, làm động tác “mời” với hắn, mạnh mẽ dứt khoát, không cho từ chối.
Cuộc họp lại bắt đầu lần nữa, không một lời xì xào bàn tán nào dám xuất hiện.
Trần Hựu Hàm cúi đầu gõ tin nhắn trả lười: “Vẫn chưa, anh đang họp.”

Ngẩng đầu nhìn lên, ppt vẫn đang dừng lại ở trang trước khi hắn cúi đầu, thấy hắn ngước mắt lên mới chuyển qua trang khác.
Hắn khóa màn hình điện thoại, đặt nó dưới bàn vẽ, không tiếp tục phân tâm nữa.
Vào giờ giải lao cuối cùng của cuộc họp, mọi người đi rót cà phê hoặc duỗi người vận động gì đó, chỉ có hắn cầm điện thoại nhanh chân chạy vào văn phóng đóng sầm cửa.
Cố Tụ: “.

.

.”
A, đúng là tạo nghiệt mà.
Diệp Khai đã lấy hết hành lý, hiện giờ đang lên xe buýt để đến trường Đại học Chicago, Vu Nhiên Nhiên ngồi ngay bên cạnh cậu, thấy hắn nhận cuộc gọi wechat, nói siêu nhỏ.
“Ừ.

.

.

không có, chỉ mất chừng nửa tiếng thôi, không ngủ được.

.

.

nhớ anh? Là Lương Tĩnh Như cho anh dũng khí sao?” (* Lương Tĩnh Như là ca sĩ, có một bài hát tên Dũng khí.)
Vu Nhiên Nhiên mơ hồ kích động, nhìn đi! Chính là người yêu đó!
“Biết rồi.

.

.

sao cơ?” Mặt cậu đỏ lên một cách vi diệu, từng chữ từng câu như mới vừa bị bắt nạt mà thanh minh: “Trần Hựu Hàm, em còn lâu mới yêu sớm ở Mỹ!”
Vu Nhiên Nhiên: “.

.

.”
Tại sao lại là anh ta?
Cô mở nhóm chat ra:
“Giải tán đi, Diệp Khai chắc là đang yêu thầm một vị tiên nữ nào đó rồi.”
“Là sao?”
“Cậu ấy còn không dám nói chuyện wechat với người ta, toàn bộ hành trình đều đang nói chuyện phiếm với Hựu Hàm ca ca nào đó.”
Nhóm chat vốn đang náo nhiệt lập tức rơi vào im lặng.
Vu Nhiên Nhiên: “Sao thế? Tớ đã bỏ lỡ gì à?”
Dương Trác Ninh: “Không có gì, đấy là một vị tổng tài ấy mà, cậu tiếp tục thăm dò đi!”

Điểm dừng chân đầu tiên của họ là Đại học Chicago.

Trường trung học TCPS mà họ hợp tác đến từ New York, bên họ đã sớm chuyển vào đại học Chicago.

Đến lúc ăn trưa mới bắt đầu gặp mặt, bởi vì đều là những ngôi trường ưu tú hàng đầu ở Mỹ, cho nên phần nhiều bọn họ đều đến từ tầng lớp trung lưu, giáo dưỡng đúng mực, khí thế bức người, trong đó còn có không ít trai xinh gái đẹp.
Vào đến trường, Đại học Chicago hợp tác với hai trường tiến hành cùng nhau đóng cửa toàn bộ để quản lý, ngay lập tức các loại thiết bị điện tử đều bị tịch thu.

Học sinh Trung Quốc còn ổn, đám thiếu niên thiếu nữ bên TCPS đều gần như muốn phát điên.

Chương trình học sắp xếp rất kín kẽ, Người đoạt giải Nobel kinh tế dạy cho họ các nguyên lý sơ đẳng, họ được đến thăm quan phòng thí nghiệm Fermi, còn được người đoạt giải Pulitzer nói về cấu trúc và cách xây dựng mối quan hệ giữa chính trị hiện đại và các phương tiện truyền thông, động một cái lại trao đổi bản sắc giữa Trung và Tây, tôi học lớp của bạn, bạn thi thử bài thi của tôi, thỉnh thoảng lại cùng nhau đi dạo phố, ngày hôm sau liền tổ chức tiệc khiêu vũ xã giao.
Chuyện này sớm đã được thông báo trong lịch trình, vì vậy mọi học sinh đều đã chuẩn bị trước trang phục dạ tiệc.

Vu Nhiên Nhiên khá là nhút nhát bảo thủ, cô chọn một chiếc váy màu đen nhỏ với cổ áo kiểu Hepburn, sẽ không xảy ra lỗi, thế nhưng vừa nhìn thấy Diệp Khai cô bé đã rơi vào tự ti — dù rằng cô cũng rất bối rối không biết tại sao một cô bé như mình lại cảm thấy tự ti trước mặt Diệp Khai.
Cậu ấy quá hợp với màu đen.
Bộ tuxedo sang trọng đen tuyền trông hoa lệ mà gọn gàng, đường may hoàn hảo ôm lấy thân hình cao ráo trẻ trung của cậu.

Ve áo làm bằng vải sa tanh màu đen hình quạt, phối hợp với cà vạt màu đen lại càng đẹp đẽ hơn, các lớp chỉ được phân biệt bằng độ bóng và kết cấu của vải, kẹp cà vạt mạ vàng cùng với bông tai đính kim cương trên tai phải của cậu — Vu Nhiên Nhiên tựa như không thở nổi, cô giống như thấy được tảng băng đầu tiên đến từ Nam Cực lạnh lẽo, vỡ ra giống như một viên kim cương lạnh lẽo dưới tấm rèm nhung xanh thẫm.
Diệp Khai là đại diện của trường trung học Thiên Dực, cậu ấy đã định sẵn phải ra sân như thế này.

Cậu lộ hết ra sự sắc bén nhưng mà vẫn khiêm tốn nhã nhặn, giao tiếp một cách thành thạo bằng tiếng Anh với đại biểu đến từ đại học Chicago và trường trung học TCPS.

Vu Nhiên Nhiên cầm ly cocktail không làm gì cả, hoặc nói đúng ra là cô không biết phải làm gì.

Cô đã không còn nhớ nổi dáng vẻ mặc đồng phục ở trường của Diệp Khai, cậu như thể được sinh ra để làm ngôi sao trong những dịp thế này.
Phong cách của ban nhạc thay đổi, ánh đèn mờ đi, vũ hội đã bắt đầu.
Một bàn tay lịch thiệp xuất hiện trước mắt Vu Nhiên Nhiên, khóe miệng Diệp Khai nở một nụ cười hoàn mỹ: “Khiêu vũ với mình đi, Vu Nhiên Nhiên.”
Thịch! Thịch thịch!
Vu Nhiên Nhiên cảm thấy trái tim mình đang đập hơn bao giờ hết.

Cô không phải người sẽ tự mình đa tình, tuy rằng cô không giỏi ăn nói, nhưng cô vẫn mẫn cảm khác hẳn người thường ở phương diện tôn nghiêm.

Cô biết, Diệp Khai là đang chăm sóc mình.
Đặt tay mình vào lòng bàn tay của Diệp Khai, cô câu nệ nói: “Tớ không biết nhảy.”
Diệp Khai điềm tĩnh nói: “Để mình dạy cậu.”
Cậu đưa cô vào trong sàn nhảy, vòng tay một cách lịch lãm ở phía sau lưng cô.

Diệp Khai dạy rất dễ hiểu, mặt Vu Nhiên Nhiên đỏ lên dưới ánh đèn: “Cậu, cậu nhảy giỏi quá.”
Diệp Khai nhẹ nhàng: “Muốn không biết cũng không được.”
Trong đầu đột nhiên hiện ra điệu nhảy trên quán bar tầng thượng khách sạn Marriott hôm nào đó, cậu nhảy một cách lộn xộn, cố ý.

Dẫm lên chân Trần Hựu Hàm những mười một lần, khi ấy cậu đã đếm kỹ, nhịp tim của cậu khi ấy đập quá nhanh, trong không gian có mùi thơm thoang thoảng của đóa Juliet, nó như trôi dạt từ đêm hôm đó đến hiện tại, trôi đến Chicago, trôi về đêm nay khi giữa họ bị ngăn cách với nhau cả một đại dương.

Lúc bước xuống sàn nhảy Vu Nhiên Nhiên bối rối đến mức miệng đắng lưỡi khô, may mắn làm sao, may sao trong lòng cô chỉ có học tập, nếu không thì quá thảm rồi.

Còn việc Diệp Khai có người yêu hay chưa thì đâu có liên quan gì đến bọn họ cơ chứ? Người như cậu ấy.

.

.

có thể khiến cho cậu ấy thích, vậy nhất định đó là người tốt nhất trong lòng cậu.
Phòng ngủ mà ký túc xá nhà trường sắp xếp là dành cho hai người, Diệp Khai ở cùng một cậu chàng người Mỹ tên là Max, là một học bá khá hài hước, người gầy như que củi, nhưng lại cao như cột trúc, không có chút hứng thú nào đối với các cô gái hoạt náo viên ngực bự hay là các ngôi sao bóng bầu dục, một lòng chỉ muốn học tập cơ học lượng tử.

Chàng trai trẻ Max đã quan sát người bạn cùng phòng thiên chi kiêu tử của mình rất nhiều ngày, và phát hiện ra một bí mật nhỏ của cậu.
Diệp Khai có một xấp bưu thiếp, mỗi ngày cậu đều viết một tấm.

Hắn không nhận ra những con chữ phương đông cổ xưa kia, cho nên cũng không phát hiện ra bí mật động trời ở trong đó.
Lúc đi dạo phố cùng nhau đã là vào thời điểm gần kết thúc thời gian giao lưu, họ chuyển đến Đại học Columbia ở New York, Diệp Khai không tập trung, thành phố phồn hoa này không khiến cậu kinh ngạc tán thán chút nào, ngay cả Quảng trường Thời đại cũng không thể rung động khuôn mặt lạnh nhạt của cậu.
Diệp Khai cảm thấy mình điên thật rồi, vậy mà cậu lại cho rằng sẽ ở một góc quán cà phê nào đó nhìn thấy Trần Hựu Hàm.
Hắn có thể nâng tách cà phê, dùng tiếng Quảng đông nói với cậu: “Hi, chào anh đẹp trai.”
Cũng có thể hắn sẽ xuất hiện ở nhà thờ thành phố, nơi có những bông hồng Champagne đang nở rộ, giả vờ như là họ chỉ tình cờ gặp mà thôi.
Lại hoặc là, cậu vừa ra khỏi cửa ký túc xá đã nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đứng dưới ô cửa gạch màu xám phủ đầy dây thường xuân, hắn đang ngẩng đầu nhìn giàn dây leo xanh mướt.

Nghe thấy tiếng bước chân của cậu, hắn liền quay đầu cười.

.

.

Điên thật rồi, đều là thói quen do lần đó Trần Hựu Hàm bay đến Canada mà ra.
Cậu không biết là Trần Hựu Hàm đang bận đến điên lên, mỗi ngày mệt mỏi vật lộn với những cuộc tranh đoạt quyền lợi trong gia tộc, rồi lại còn công việc với bên phía chính phủ.

Cố Tụ tưởng rằng Trần tổng tài lại thất tình, hắn uống cà phê nhiều như không muốn sống, thuốc hút hết điếu này đến điếu khác, chỉ vào lúc ngắm cảnh đêm Ninh Thị, hắn mới đột nhiên không đầu không đuôi mà nói với nói với Cố Tụ: “Bên trong tòa chung cư kia có một Home Party.”
Hoặc là, sau một cuộc họp thâu đêm, hắn đứng trong pantry lạnh nhạt nói: “Cậu biết không, căn hộ mới của tôi ấy, chỗ ánh nắng chiếu vào đầu tiên lại là bồn nước trong phòng khách đấy.”
Toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Cố Tụ không hiểu, chỉ có thể tiếp tục nghe Trần tổng tài nói một cách nhàm chán: “Cậu từng đến khách sạn Marriott ở đường Tây Lâm bao giờ chưa? Quán bar trên tầng cao nhất có thể hóng được gió từ sông Tây Giang luôn.” Khi đó, bên ngoài tấm kính thủy tinh trong suốt là ánh đèn rực rỡ, sống tây Giang đen kịt, phản chiếu ánh đèn hai bên bờ.
Gần nửa tháng trời, Cố Tụ bị hắn lải nhải nhiều đến mức muốn phát điên.
Sau khi kết thúc đợt trại hè, mọi người đứng lại chụp một bức ảnh tập thể, tất cả đều mặc trang phục chỉnh tề, từng người một bước lên sân khấu, cúi đầu chứng nhận tốt nghiệp, giống như một sinh viên sắp tốt nghiệp.

Tất cả mọi người đều nóng đến phát rồ, vừa vào ký túc xá liền cởi trần đi tắm rửa, chỉ có Diệp Khai là chống lại sức nóng đi tìm giáo viên dẫn đoàn: “Thầy Triệu ơi, có thể lấy lại điện thoại chưa ạ?”
“Thầy để trong ký túc xá, em cần gấp vậy sao?”
Vẻ mặt Diệp Khai có chút nôn nóng mơ hồ, là sự nôn nóng như các vận động viên chạy đường dài khi càng đến gần đích càng thấy nhụt chí.

Cậu nóng đến mướt mả mồ hồi, thái dương cũng bị thấm ướt, kiên định nói: “Rất cần ạ.”
Thầy Triệu thay đổi một chút cách sắp xếp để mọi người có thể đến phòng của giáo viên dẫn đoàn lấy điện thoại ngay.
Khởi động máy, hàng trăm tin nhắn được gửi đến ào ào.

Tiếng chuông điện thoại réo lên không ngừng, một hàng dài dấu chấm đỏ xếp bên cạnh ảnh dại điện, cậu không kiên nhẫn mà lướt xuống dưới, không thấy, cậu không tìm thấy ảnh đại diện của Trần Hựu Hàm.

Diệp Khai nóng không chịu được, cậu đứng dưới điều hòa để làm mát, trượt lên trên một lần nữa —— ngón tay cái dừng lại, ảnh đại diện của Trần Hựu Hàm ở trên cùng.
Cậu thấy lòng mình yên ổn lại, giống hệt như một người lữ hành tìm được những trái nho lấp lánh trên sa mạc.

Cởϊ qυầи áo, tắm, sấy tóc, cậu chậm rãi làm từng việc một, đổi sang chiếc áo phông thường mặc cùng với quần kaki màu tẩu thuốc.

Ga giường bị thổi có chút lộn xộn, cậu ngồi xuống, ấn mở wechat.
Ngày đầu tiên: Mua thêm nước Perrier.

[Đính kèm một bức ảnh chiếc tủ lạnh hai cánh trong nhà, những chai nước Perrier màu xanh đậm xếp thành một hàng.]
Ngày thứ hai: Hoàng hôn hôm nay đẹp quá, hình như đã rất lâu rồi anh không ngắm bầu trời lúc hoàng hôn.

Bận muốn điên lên được.

[Đính kèm là một bức ảnh hoàng hôn ngày nào đó ở Ninh Thị, mặt trời màu đỏ cam, những đám mây có đường vân đẹp đẽ như chiếc đuôi Phượng Hoàng.]
Ngày thứ ba: Quần áo của em này, còn không đến lấy là anh ném đi đấy, chỉ biết chiếm tủ đồ của anh thôi.

[Đính kèm hình một chiếc áo phông trắng, là đêm đó Diệp Khai uống say ngủ lại nhà hắn rồi quên cầm về.]
Ngày thứ tư: Xe đi qua đại lộ Lâm Giang, không hiểu sao cứ cảm thấy gió biển là màu xanh lam.

[Đính kèm hình bãi biển Ninh Thị.]
Mỗi ngày Trần Hựu Hàm đều gửi tin nhắn tới.
Diệp Khai vẫn nhớ lúc đó mình có nói: “Có việc gì thì cứ nhắn cho em.”
Tin nhắn nào hắn gửi tới cũng là một câu chuyện, thế nhưng mỗi chuyện đều không phải việc gì cần thiết.
Nước soda uống hết nên mua thêm, buổi chiều tà thoáng qua liền biến mất, quần áo chẳng cần một cái kia, lúc chạy xe qua đại lộ Lâm Giang nhìn thấy ánh sáng biến đổi hay là mùi của biển chẳng qua là nó đặc biệt đẹp đẽ vào thời điểm đó.

Trần Hựu Hàm nắm lấy những thứ chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, dùng để niêm phong lại thứ chưa từng mất đi hiệu lực của chính mình ——
Là nhớ em.
Diệp Khai chậm rãi chân thành xem từng bức ảnh, không gấp gáp trả lời Trần Hựu Hàm, cậu gọi điện cho Lan Mạn.
“Ngoại ơi.”
Giọng điệu của Lan Mạn rất là vui mừng: “A.

.

.

Bảo bảo thoát khỏi trại tập trung rồi à con?”
“Ngoại ơi, con về nước trước ạ.” Diệp Khai bình tĩnh nói.

Cảm xúc của Lan Mạn rơi xuống đáy trong tích tắc.

Bà đã vẩy nước quét vườn hoa, mua cây giống mới, còn tự tay trải ga giường, cắm bình hoa mới, ngay cả thời tiết cũng đang vào độ đẹp nhất, mọi thứ dường như đều đang chào đón Diệp Khai đến đây.
“Bảo bảo, đã có chuyện gì sao?” Lan Mạn khó chịu đến mức không đứng vững, bà ngồi lên tay vịn ghế sô pha, kìm nén mà nắm chặt chiếc lá của đóa hoa mẫu đơn san hô hoàng hôn.
Diệp Khai ôm ngực: “Dạ, nhất định phải về ạ.”
“Là chuyện gì vậy?” Lan Mạn kiên trì hỏi.
“Con.

.

.

con muốn ăn thịt xông khói và trứng chiên, uống với mojito cây cơm cháy.”
__________________________
Bắt đầu ngọt sâu răng, honeymoon lái lơ ????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.