Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 27
Chương 27:
Trận mưa xối xả cuối cùng của Ninh Thị rơi vào một ngày cuối tháng 6, thật giống như một trận giao hưởng long trọng để kết thúc chương mở đầu.
Rốt cuộc thì thời tiết bắt đầu tiến vào giai đoạn nóng bức dài dằng dặc.
Chỉ một tuần sau kỳ thi cuối kỳ, bảng điểm đã được gửi đến điện thoại di động của phụ huynh.
Thiên Dực không công khai xếp hạng, mà chỉ dán trên cột thông báo của các lớp thứ hạng của top 50, vì lần này là kỳ thi liên kết giữa 39 trường trung học Ninh Thị, cho nên đằng sau còn kèm thêm thứ tự toàn thành phố.
Diệp Khai đã đoán được trước kết quả thi của minh nhờ vào tiếng hét của Cù Gia.
“Bảo bảo! Con đứng nhất lớp, top 5 toàn thành phố!” Cù Gia che miệng để giấu đi vẻ mặt ngạc nhiên của mình, “Con quá tuyệt luôn, mommy yêu con quá đi mất!”
Diệp Khai thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng phát huy ổn định.
Cuối học kỳ đã xảy ra rất nhiều chuyện nên cậu ôn tập không tốt lắm, vốn đã chuẩn bị sẵn để lừa dối qua cửa.
Cậu ngoan ngoãn cười với Cù Gia.
Niềm vui mà thành tích thi mang lại rất ngắn, bỗng nhiên qua đi, trong lòng cậu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ khác — chính là tin nhắn kia của Trần Hựu Hàm, cậu còn chưa biết trả lời ra sao.
Khung chat vẫn dừng lại ở câu hỏi kia, đã là chuyện cách đây hơn một tuần.
Mới đầu thì là do cậu đang vội ôn thi nên chưa kịp trả sau, thì thì lại cảm thấy tự nhiên trả lời có chút đột ngột.
Cậu không nhắn lại, Trần Hựu Hàm cũng không thúc giục, như thể đã quyết tâm muốn đợi Diệp Khai đưa ra quyết định.
Lúc ăn cơm tối không tránh khỏi nói đến chuyện nghỉ hè sắp xếp ra sao, Diệp Khai đã đăng ký một trại hè khép kín ở Mỹ, đó là một trường trung học thuộc top 50 Bắc Mỹ mà Thiên Dực có hợp tác, hai trường sẽ cùng thi đua học tập trong vòng nửa tháng tại một trường thuộc khối Ivy League nổi tiếng.
Sau đó thì càng không cần nghĩ, dĩ nhiên là đến Vancouver chơi với ông bà ngoại rồi.
Tính hết ra thì cậu đã đã định trước là sẽ không ở trong nước chừng một tháng.
Sinh nhật Trần Hựu Hàm là ngày 7 tháng 8, liệu có về kịp không?.
.
.
Bỏ đi, cậu có về hay không thì Trần Hựu Hàm cũng chẳng quan tâm đâu, người trưởng thành có muôn màu muôn vẻ của người trưởng thành.
Ngày hôm sau cậu quay về trường để nhận phiếu điểm và bài tập hè.
Tiếng ve kêu râm ran khiến đầu óc người ta choáng váng, cả khuôn viên trường học tràn ngập không khí uể oải trong kỳ nghỉ lễ.
Trên mặt Diệp Khai có hơi bị dị ứng, cậu mặc một chiếc áo phông màu trắng, đeo khẩu trang màu đen, nhìn qua có vẻ hơi xa cách.
Trong lớp có một bạn nữ cùng đi trai hè với cậu, tên là Vu Nhiên Nhiên, cô bé lúc làm đề cũng cực kỳ trâu bò, là kiểu mà có thể đánh bại Diệp Khai trong đám học sinh, nhưng tính cách lại rất dễ ngại.
Diệp Khai học với cô bé hết một năm học rồi mà vẫn chưa nói chuyện được mấy câu, hôm nay là lần đầu tiên cậu gõ lên góc bàn bạn nữ ấy, hỏi: “Cậu đã chuẩn bị gì cho trại hè chưa?”
Giọng của Diệp Khai vốn hơi lạnh, bởi vì nguyên nhân xuất thân mà khí chất của cậu cũng khiến cho người ta thấy lạnh, Vu Nhiên Nhiên căng thẳng đến lắp bắp: “Tớ, tớ.
.
.
phải chuẩn bị những gì?” Em nói chuyện rất nhỏ, thật sự không dám đối mặt với Diệp Khai, nhất là trong tình huống đối phương đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt xinh đẹp sắc bén kia, chỉ sợ lỡ nhìn nhiều hai giây liền sẽ yêu cậu mất.
Trong lòng Vu Nhiên Nhiên chỉ có học tập, không muốn tại thời điểm mấu chốt này yêu phải quý công tử lạnh lùng con nhà giàu kia.
Diệp Khai cười cười, cậu biết Vu Nhiên Nhiên chỉ mới vào trường cấp 3, có lẽ đây là lần đầu tiên trúng tuyển trại hè, hơn nữa khả năng giao tiếp của cô cũng không quá rộng, đoán chứng có rất nhiều thứ không thể làm được.
Cậu nói ngắn gọn: “Tớ sẽ kết bạn Wechat với cậu qua nhóm lớp, lát nữa để tớ gửi danh sách sang.”
Vu Nhiên Nhiên hỏi một cách rất là trai thẳng: “Không phải đã có thầy giáo dẫn đoàn rồi sao?”
Bạn cùng bàn của cô nghe thấy câu này suýt chút nữa đã đập đầu xuống đất, cô che miệng Vu Nhiên Nhiên lại: “Cậu ấy trừ làm đề thi ra thì không biết gì hết đâu, Diệp Khai, đừng so đo với đồ ngốc này nhé!”
Đôi mắt Diệp Khai cong lên, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Vu Nhiên Nhiên: “Tớ ngốc chỗ nào chứ?”
Bạn cùng bàn ghé đầu sát lại cô, thấp giọng nói: “Vu Nhiên Nhiên, cơ hội ngàn năm có một đấy, cậu với cậu ấy sẽ ở chung với nhau nửa tháng trời, cả lớp mình muốn giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng!”
Vu Nhiên Nhiên: “?”
Bạn cùng bàn: “Đó chính là quan sát xem Diệp Khai đã thích ai chưa!”
Vu Nhiên Nhiên: “Ủa, chuyện này thì liên quan gì đến mọi người?”
Bạn cùng bàn: “Bọn tớ đang đánh cược, tớ cược là không, nếu thắng tớ có thể giúp thần tượng mua thêm một ngàn bản — tặng cậu một bản nhé?”
Vu Nhiên Nhiên: “.
.
.”
Thì ra thành tích của mấy người không thể tốt lên là có lý do cả.
Chỗ ngồi của Diệp Khai là ở bên cửa sổ, thầy chủ nhiệm vẫn chưa vào lớp, cậu chống cằm ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây phượng ngoài sân mọc đến là um tùm rậm rạp, cây hoa đại nở hết chùm hoa này đến chùm hoa khác, dưới gốc cây đa có hai bác bảo vệ đang ngồi hóng mát.
Ánh mắt cậu vừa chuyển liền bất ngờ nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đứng cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Cậu chọc bạn cùng bàn: “Kia là giáo viên trường mình à?”
Bạn cùng bàn Dương Trác Ninh hiểu biết sâu rộng —— đặc biết ở phương diện sưu tầm mỹ nữ thì càng là cấp bậc đại thần, lập tức xác định được thân phận của đối phương: Là giáo viên hành chính mới tới năm nay của trường mình, bởi vì quá là đẹp nên thường được phó hiệu trưởng kéo đi tiếp khách.
Diệp Khai lạnh nhạt gật đầu, nhìn thấy Trần Hựu Hàm sóng vai chậm rãi bước đi cùng với giáo viên nữ xinh đẹp kia, thỉnh thoảng sẽ dừng lại để xem kiến trúc trong sân trường, vẻ mặt nghiêm túc, sẽ gật đầu đáp lời —— mẹ nó còn cười với người ta nữa.
Không chừng còn trêu chọc nữa ấy chứ.
Dù sao chỉ cần nhìn cô giáo kia cười đến run cả người là biết, không phải tỏ ra quyến rũ mà là cúi đầu cười, thùy mị thướt tha mà gạt tóc.
“Mẹ nó, bá tổng bên cạnh cô ấy là ai vậy?” Dương Trác Ninh nghiêng người nhìn, trong lòng sinh ra chút cảm giác nguy cơ có phần dư thừa: “Có phải bạn trai của cô ấy không nhỉ?”
Diệp Khai thu tầm mắt lại.
Không biết có phải là ảo giác của Dương Trác Ninh hay không, mà tâm trạng của hạng nhất toàn khối này hình như còn tệ hơn cả kẻ đội sổ là cậu.
Sinh hoạt lớp đã bắt đầu, trong phòng học trở nên yên tĩnh.
Diệp Khai chưa tháo khẩu trang xuống, cậu khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào thành ghế, một chân cong gối, một chân dẫm lên thanh ngang phía dưới gầm bàn, cả người áp suất thấp.
Ánh mặt trời quá chói chang, cậu bật dậy kém rèm lại.
Khi giáo viên giao bài tập về nhà, khắp hành lang đều là tiếng quỷ khóc sói gào, một này hung ác hơn môn kia, bài tập nhiều như tuyết rơi tháng sáu.
Dương Trác Ninh cảm thấy sống không bằng chết, nhìn thấy Diệp Khai chỉ thờ ơ liền không khỏi khâm phục: Học bá không hổ là học bá, không chỉ thản nhiên đối mặt với bài tập mà khéo có khi còn về nhà tìm thêm bài không chừng.
Diệp Khai: Lần trước nói không tìm người nữa ý là không tìm bạn trai nữa sao? Người trưởng thành sao lại lắm trò thế không biết.
.
.
cái gì? Thầy vừa giao những 80 đề thi á?!”
Sau một tiếng dài dằng dặc sinh hoạt lớp mới kết thúc, chân trước của chủ nhiệm lớp vừa mới ra khỏi phòng học, chân sau đã nghe thấy tiếng đám học trò của mình gào rú lên như người sói vào đêm trăng rằm.
Cặp sách dù có nặng thế nào cũng không thể ngăn được bước chân gấp gáp của những cô cậu học trò tuổi 17, 18, lớp học trong nháy mắt đã không còn ai.
Cả đám hẹn nhau đi liên hoan tối nay, có người đi dạo phố, cũng có người về nhà thay đồ, Diệp Khai đi sau một bước, cậu khóa cửa, khuôn mặt dưới chiếc khẩu trang đen không có biểu cảm gì.
Còn chưa đi đến đầu cầu thang, cậu đã đụng phải Trần Hựu Hàm.
Nữ giáo viên xinh đẹp không thấy đâu, một mình hắn đứng đó dựa lưng vào tường, mặc một chiếc sơ mi tơ lụa trắng có họa tiết đặc biệt, bờ vai cực kỳ rộng.
Chân dài vắt chéo, trên chân đi một đôi giày lười cổ điển màu đen.
Diệp Khai nhìn hắn.
Giống như nhìn môt con công không bị kiềm chế mà loạn xòe đuôi.
Dáng vẻ Trần Hựu Hàm lười biếng, thấy Diệp Khai đến mới đứng thẳng dậy rồi đi về phía cậu hai bước.
Hai người đứng bên ngoài phòng hỏi đáp, Diệp Khai bị hắn chặn lại, sau lưng cậu dựa vào bệ cửa sổ.
“Sao em lại đeo khẩu trang thế?”
“Dị ứng.” Cậu lạnh lùng đáp.
Trần Hựu Hàm lấn người tiến lại gần cậu, cố ý cười trên nỗi đau của người khác: “Hủy dung rồi sao, đến đây, cho anh xem cái nào.” Nói rồi liền kéo khẩu trang xuống.
Trên cổ tay hắn có mùi thơm, là Hermes Le Jardin de Monsieur Li.
Cảm giác như mùi soda bưởi bay hơi, giống như có cơn mưa rơi ở trong lòng.
Khiến cây kim quất với cây hoa nhài đều bị tưới ướt đẫm.
Diệp Khai ngẩn ngơ trong mùi hương này, thoáng ngây người một cái thì khẩu trang đã bị kéo xuống cằm.
Nước da cậu trắng nõn phát sáng, mấy chấm đỏ nổi bật trên gương mặt đều có chút đáng yêu.
Cái này mà dị ứng gì chứ, có khác gì mỹ nữ trang điểm chấm thêm tàn nhang đâu, đều chỉ là đổi phong cách xinh đẹp khác mà thôi.
Nhìn thấy phản ứng lạnh nhạt của đối phương, Trần Hựu Hàm thu hồi ý nghĩ muốn trêu chọc của mình, có ý riêng mà hỏi: “Sao em thấy anh mà chẳng có chút ngạc nhiên nào thế?”
Diệp Khai kéo khẩu trang rồi quay đầu qua một bên: “Sớm đã nhìn thấy anh rồi.”
Trần Hựu Hàm không biết vì sao mà giải thích một chút: “Không phải là sắp xây thư viện rồi sao, hôm nay anh đến xem một chút, nhân dịp nghỉ hè khởi công luôn.”
Nói có lý có chứng cứ.
Diệp Khai : “À.”
Trần Hựu Hàm quan sát cậu, nói : “Cô giáo đến đón tiếp rất xinh, em có biết không?”
Diệp Khai: “Không biết.”
“Quên mất không xin nick Wechat của cô ấy.”
Diệp Khai ngước mắt nhìn, ánh mắt cậu lãnh đạm, mơ hồ có chút châm chọc: “Hay em hỏi xin giúp anh nhé?”
Trần Hựu Hàm có chút hứng thú mà nhìn cậu.
Hai người cách nhau rất gần, lại có sự chênh lệch về chiều cao khoảng mười phân, hắn không thể không cúi đầu xuống, trên mặt mang nét cười, khí thế rất có cảm giác áp bách.
Có người đi qua, cảm thấy người này đang bắt nạt người kia, lộ ra sự hờ hững xấu xa.
Diệp Khai bị hắn nhìn mà có chút bối rối, may mà cậu đang đeo khẩu trang nên mới có thể duy trì cảm giác vô cảm giả dối.
Đáng tiếc từ lòng bàn chân cậu đang trào lên cảm giác trống rống nhẹ bẫng.
Cậu bị Trần Hựu Hàm nhìn chăm chú kiểu này, chẳng biết tại sao mà run cả chân lên.
Trần Hựu Hàm chậm rãi nói: “Hiệu trưởng trường em đã hẹn anh mấy lần rồi, nhưng anh cố ý chọn hôm nay mới đến tham quan.
Biết tại sao không?”
Diệp Khai quả nhiên cắn câu, ngây thơ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Bởi vì em không trả lời Wechat của anh, vậy nên anh không còn cách nào khác phải tự mình tới hỏi.” Trần Hựu Hàm chống bệ cửa sổ bằng hai tay, đơn giản nhốt Diệp Khai vào trong vòng tay mình: “Học sinh ba tốt ơi, nghỉ hè này em có rảnh không?”
Diệp Khai rũ mắt.
Ngày hôm qua tính toán trên lịch rất lâu, thế nhưng hôm nay lại trở mặt không nhận, nhẫn tâm nói: “Không rảnh.”
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng trong lòng Trần Hựu Hàm vẫn là hơi nhói lên một chút.
Đã rất nhiều năm rồi hắn không thích ai cả, sớm đã quên mất cảm giác thích, càng quên mất cảm giác cầu mà không được.
Người chưa từng ăn quả đắng, mức độ chịu đau đều rất thấp, mới nhói một cái mà trái tim đã thấy tê dại.
Bị tránh né nhiều ngày như vậy, ngày nào hắn cũng phải mở khung chat ra xem mấy chục lượt, điện thoại mới khẽ rung một cái liền ngờ là Diệp Khai chịu để ý đến mình một chút.
Kết quả dĩ nhiên là không phải.
Chuyện yêu thầm này có chút đắng, mới một tuần thôi trái tim hắn đã cảm thấy như trải qua trăm ngàn cay đắng.
Kiều Sở chuẩn bị một chai Macallan giá chừng 30 vạn, chuẩn bị ăn mừng sau khi hắn theo đuổi thành công, hai ngày nay hắn ta âm dương quái khí nói: “Nhìn đi, năm 1972, biết lần sau gặp lại nó là bao giờ không? Tôi đoán phải cỡ mười năm sau.”
Trần Hựu Hàm lùi lại một chút, hắn không có cách nào với Diệp Khai, hắn vẫn còn nhớ lời của Ngũ Tư Cửu, đối xử với cậu như một con chim trân châu, sợ rằng tình yêu tùy tiện của mình sẽ dọa cậu sợ hãi bay mất.
Hắn lùi lại mà cầu việc khác: “Hôm sinh nhật anh em có rảnh không?”
Diệp Khai biết rõ còn hỏi: “Sinh nhật anh là ngày nào?”
Trần Hựu Hàm nhẫn nhục trả lời: “Ngày mùng 7 tháng 8.”
Đến cả vé máy bay về nước cũng mua xong rồi, thế nhưng Diệp Khai lại nói: “Đang ở Vancouver.”
Chòm Sư Tử nào có dễ dàng khuất phục như vậy, Trần Hựu Hàm tìm lý do ăn vạ: “Nếu người đã không đến được thì chắc phải có quà chứ.”
Diệp Khai hỏi: “Anh muốn gì?”
Bẫy là được đặt ở đây này, Trần Hựu Hàm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, khí thế bức người: “Tiền đối với em không tính là gì, anh muốn thứ quý giá nhất của em.”
Câu này nghe có vẻ quen quen.
Diệp Khai sững người, còn nhớ rõ câu trả lời kiêu ngạo phách lối của Trần Hựu Hàm khi đó.
Cậu bắt đầu: “Thứ quý nhất của em là —— “
“Thời gian.” Trần Hựu Hàm đoạt lời.
“Chân tình.” Đáp sai rồi.
Cậu không ra bài theo thói quen, Trần Hựu Hàm sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt dịu lại: “Cái này cũng được.”
Diệp Khai luống cuồng dựa vào bệ cửa sổ, mạnh miệng nói vội: “Anh mơ đẹp lắm, cái đó không cho.”
Sao cứ như là đang tán tỉnh vậy.
Fuck, hôm nay sao lại nói chuyện kiểu này?
Diệp Khai rốt cục không chống đỡ được bầu không khí này, không nhịn được mà xin tha: “Hựu Hàm ca ca,” cậu nhìn vào đôi mắt Trần Hựu Hàm, rất nhỏ giọng nói: “.
.
.Đừng như vậy với em mà.”
Trong giọng nói không có chút khí thế, cũng đã mất đi vẻ lạnh lùng, giống như một con hươu sao nhỏ rơi vào bẫy của thợ săn, nghe vào tai Trần Hựu Hàm vừa run rẩy vừa nhút nhát.
Trần Hựu Hàm bị đánh bại chỉ trong một giây.
Nhưng thói quen trêu chọc người khác đã làm đến quen thuộc giờ phút này đều trở thành một cái lướt trói buộc chính mình.
Hắn muốn chạm vào, nhưng lại sợ khinh bạc cậu, muốn trêu chọc, lại sợ cậu cho là thật.
Những thủ đoạn nhỏ mập mờ đã ăn sâu vào xương thịt, hắn trời sinh đã biết, thế nhưng Diệp Khai chỉ thuận miệng nói một câu hắn liền tước vũ khí đầu hàng, cảm thấy mình là cái thứ súc sinh ức hiếp Diệp Khai.
“Là như nào?” Hắn cắn răng nhẫn tâm hỏi ra.
Diệp Khai kiên trì đẩy hắn ra, bước chân chẳng biết nặng nhẹ, giống hệt với trái tim đang bất ổn của cậu hiện giờ.
Cậu nhìn trái phải rồi nói hắn: “Để em xin nick Wechat của cô ấy cho anh.”
Cậu nói gì thì trong lòng chính là nghĩ cái đó.
Gì mà “Đừng như vậy với em”, thì ra là đừng đối xử với em giống như cách đối xử với cô giáo kia.
Nhưng trong lòng cậu thì Trần Hựu Hàm đối xử với cô giáo kia như thế nào?
EQ của Trần tổng tài nhạy cảm đến độ nào cơ chứ? Sau khi kịp phản ứng, hắn không nhịn được cười.
Cảm giác khống chế của chòm Sư Tử lại quay về, hắn thảnh thơi đuổi theo Diệp Khai: “Anh đã nói là trước mùa hè sang năm sẽ không tìm ai nữa mà, em không tin anh sao?”
“Tin tin tin.” Diệp Khai nói một tràng, cậu cúi đầu nhanh chóng bước đi, trong lòng nghĩ, chuyện đó thì liên quan gì đến em.
Nhưng lớp băng dưới khẩu trang thì sớm đã tan hết.
Không liên quan gì đến chuyện của Trần Hựu Hàm hết, nhất định là do trời mùa hè nóng quá.
Tiếng ve kêu càng ngày càng ồn ã, người đi hết bọn chúng chiếm núi làm vua, ồn ào náo động đến mức khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Diệp Khai băng qua con đường dài phủ cây xanh.
Những cây cổ thụ hai bên đường nối lại tạo thành một vòm cong che nắng, những tia sáng lất phất rơi trên vai, trên tóc, trên thân hình cao gầy mặc áo phông trắng của cậu.
Cậu cúi đầu bước qua, nhìn như một thiếu niên đang bơi qua một vùng biển ánh sáng lấp lánh.
Trái tim của Trần Hựu Hàm cũng bị những đốm sáng này lấp đầy.
“Đêm nay em có kế hoạch gì chưa?” Hắn bắt kịp, muốn lấy được một câu trả lời phủ định.
“Lớp có liên hoan.”
.
.
Được thôi.
“Để anh đưa em đi.” Cam tâm tình nguyện làm một lái xe không hề thuận đường, lại còn lái chiếc Lamborghini SUV.
Diệp Khai không khách khí với hắn, lên xe rồi kiểm tra Wechat nhóm lớp, thuận tiện gửi danh sách cho Vu Nhiên Nhiên, kết quả phát hiện bọn họ đã khí thế ngất trời nói chuyện mấy chục trang.
Cậu tùy tiện lướt qua, thấy có hình ảnh liền tiện tay ấn mở, trong lòng nhất thời không muốn đi cho lắm —— có hàng tá rượu đặt trên bàn, còn có một thẻ bài Vua trong bộ bài poker.