Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 15


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 15


Chương 15:
Đêm đó Diệp Khai vừa về liền đổ bệnh, mặt nóng đến mức dính miếng bánh mì lên là có thể nướng giòn, cậu nằm trong chăn lông ngỗng mơ màng mơ đi mơ lại một giấc mơ.

Trong khoảng thời gian đó cậu giống như nhìn thấy Trần Hựu Hàm, nhìn thấy hắn vươn tay ra sờ trán cậu, thấy hắn ngồi xuống bên giường.

Cảm giác nệm hơi lún xuống cực kỳ chân thực, Diệp Khai vươn tay ra khỏi chăn muốn túm lấy hắn, kết quả không chạm được vào cái gò.

Khi tỉnh dậy, có cảm giác mất mát vô cùng mãnh liệt, cửa ra vào và cửa sổ đều đã được đóng chặt, tất cả âm thanh trên thế giới dường như đều biến mất.
Diệp Khai kêu lên một tiếng, kinh động đến Lan Mạn.

Bóng dáng mảnh khảnh chợt lóe lên ở cửa ra vào, rồi lập tức tiến đến bên giường: “Bảo bảo, bảo bảo của bà ơi.” Lan Mạn đau lòng đến tột đỉnh, sờ mặt, sờ trán cậu: “Thấy sao rồi? Để bà ngoại xem một chút”
Bà sờ soạng một trận, cảm thấy nhiệt độ đã trở về mức bình thường, Lan Mạn thở phào một hơi, trừ điểm Trần Hựu Hàm: “Hơn nửa đêm không đi ngủ mà ngắm biển gì không biết, Hựu Hàm cũng là một đứa nhóc mà thôi.”
Diệp Khai đội nồi giúp hắn: “Là do con muốn đi, con lái xe đi mà.”
Lan Mạn oán trách nguýt cậu một cái: “Chuyện này là huân chương danh dự của hai đứa đúng không, hết đứa này đến đứa kia tranh nhau nhận tội.”
Người giúp việc bưng cháo đến, Lan Mạn tự mình cầm lấy đút cho Diệp Khai, Diệp Khai thấy khắp người chỗ nào cũng uể oải, thế nên cũng không sĩ diện với bà.

Ăn được hai miếng, cái bụng trống rỗng được ấm áp hơn rất nhiều, lúc này mới giả bộ lơ đãng hỏi: “Hựu Hàm ca ca không sao chứ ạ?”
“Cậu ấy không sao hết, sau khi đến thăm con liền về nước rồi.”
Diệp Khai giật mình, vô thức nói: “Nhanh vậy ạ.”
Vừa mới hết chênh lệch thời gian đã lại về nước rồi, hắn đúng thực là đến để chuyển phát nhanh mà.
“Nói là công ty có việc đột xuất.”
Ăn xong một bát cháo, Diệp Khai dựa vào đầu giường xem điện thoại, lúc này mới nhận ra thế mà mình đã ngủ tròn hai ngày.

Mở WeChat ra liền nhận được một đống tin nhắn.

Cậu lướt xuống, tìm tới ảnh đại diện của Trần Hựu Hàm, có một chấm nhỏ màu đỏ, trong lòng thấy như mới trúng thưởng.

Tin nhắn của Trần Hựu Hàm rất ngắn gọn: Công ty có việc, anh về trước đây, nhớ phải chăm sóc tốt bản thân. Sau đó lại thêm một câu nữa: Khi nào tỉnh dậy thì nhắn cho em thời gian em về, anh đi đón em.
Diệp Khai cầm di động, không biết vì sao mà bắt đầu xem lại lịch sử trò chuyện giữa cậu và Trần Hựu Hàm.

Bọn họ không nói chuyện nhiều với nhau, bình thường Trần Hựu Hàm sẽ không đi quấy rầy học sinh ba tốt Diệp Khai.

Màn hình không ngừng trượt lên, cuối cùng lướt đến một video vào tháng 1 năm nay.

Diệp Khai hơi giật mình, một lần nữa bấm mở nó.


Dưới ánh đèn đường, Trần Hựu Hàm cười đến là lưu manh vô lại, hắn nhìn thẳng ống kính, có vẻ lười biếng mà khiêu khích.

Hắn nói: “Trần Hựu Hàm anh giờ này khắc này cực kỳ nhớ Diệp Khai, nhớ đến mức không thể kìm chế được.

.

.Anh muốn gặp cậu ấy ngay bây giờ.” Giọng nói truyền qua micrô của điện thoại, kèm theo tiếng sột soạt không chân thực.

.
Diệp Khai ma xui quỷ khiến mà ấn vào lưu trữ.
Đến lúc ngủ tiếp lại là một đêm mộng đẹp.

Không có Trần Hựu Hàm, những ngày tiếp theo lại quay về trạng thái làm bài tập, dắt chó đi dạo, vun vén vườn hoa, tản mạn như một tiểu thần tiên.

Mấy ngày tước khi đi, cả nhà lái xe đến Whistler để trượt tuyết.

Diệp Khai từ nhỏ đã bắt đầu trượt tuyết, lần thứ nhất tiếp xúc với các khu trượt tuyết trên núi cao là ở Whistler, nơi được các tạp chí trượt tuyết chuyên nghiệp đánh giá là khu trượt tuyết tốt nhất ở Bắc Mỹ.

Năm nào đến Vancouver vào mùa đông, cậu cũng sẽ đến đây trượt băng vài ngày.
Hiện tại Cù Trọng Lễ đã không trượt qua cậu được, ông tụt lại phía sau Diệp Khai, mê mẩn bởi tốc độ đáng kinh ngạc và dáng người xinh đẹp của.

Cậu cháu ngoại được một tay ông dạy trượt đang lướt như bay trên cánh đồng tuyết, có vẻ sắc bén khí thế bừng bừng, cũng có sự tuỳ tiện của hoa quế cùng rượu thơm.
Thông lá kim phủ đầy tuyết nhanh chóng lướt về phía sau, mặt tuyết đón ánh nắng, phản xạ ra trời xanh mây trắng.

Ván trượt đột ngột rung lên một cái, dấy lên một trận bão tuyết nho nhỏ, Diệp Khai cởi mũ bảo hiểm xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ muốn mang Trần Hựu Hàm đi chơi, kết quả liền biến thành bọt biển.
“Sao lại ngừng rồi?”
“Ông ngoại, ông quay lại giúp con nha!”
Cù Trọng Lễ mang theo Gopro, vốn đã có dự định này, chỉ là thấy Diệp Khai chủ động yêu cầu cũng khá bất ngờ, dù sao ngoại trừ khi còn bé, lúc giúp cậu chỉnh tư thế cần phải quay lại thì những lúc khác Diệp Khai đều không thích chụp ảnh cho lắm.
Diệp Khai đội lại mũ bảo hiểm và kính bảo hộ, nghịch ngợm nói: “Ông ngoại ơi, chờ lát nữa con sẽ làm một vài kỹ xảo đặc biệt ạ.” Sau đó lại nhắc nhở Cù Trọng Lễ phải cẩn thận.

Quãng đường tuyết mà Cù Trọng Lễ từng trượt khéo còn nhiều hơn đường Diệp Khai từng đi, ông bị chọc giận mà bật cười: “Con tự lo cho mình trước đi!”
Diệp Khai trượt ván đơn.


Sau một hồi trượt liền liên tục tìm mấy ụ tuyết để tìm cảm giác, Cù Trọng Lễ hét lên “Đẹp lắm!” Nhưng Diệp Khai không để ý, cậu vô cùng chăm chú, mặt tuyết ở phía trước rất ổn, thế là lại kết hợp một lúc mấy kĩ thuật để trượt một đoạn, khi đến ván nhảy, cậu hạ thấp trọng tâm, tĩnh tâm đồn sức, dùng tốc độ cực nhanh mà trượt về phía đầu hình chữ U, phần tuyết bị ma sát tạo thành tiếng “xoẹt” một cái, một người một ván bay lên cao, ván trượt quay 180 độ trong không khí, mũi đằng sau bị tay trước bắt lấy, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Liên tiếp vài cú nhảy cầu, cậu thay đổi mấy loại động tác, tiếp đó liền thuận theo quán tính trượt vào con đường tuyết trong rừng.

Cù Trọng Lễ hãi hùng khiếp vía, nhưng Diệp Khai trong ống kính lại biến nặng thành nhẹ, ung dung như thể đang đi dạo trong sân sau nhà mình.

Khi đến gần điểm cuối, Diệp Khai hạ tốc độ rồi đứng thẳng người, hai cánh tay giơ cao lên.
Cù Trọng Lễ vỗ tay cho cậu, lại giơ lên ngón tay cái.
Hai người lên cáp treo trở lại điểm xuất phát, Cù Trọng Lễ kinh ngạc không thôi: “Con biết nhiều thật đấy.”
“Mute grab,straight air,tweak.” Diệp Khai dùng tiếng Anh trả lời: “Những cái khác con vẫn còn đang luyện ạ.”
Cù Trọng Lễ phục luôn, quả là sóng sau xô sóng trước.

Lan Mạn không trượt tuyết, bà ngồi trong quán cà phê trên đỉnh núi và uống trà chiều, ngắm tuyết qua ô cửa kính lớn.

Chờ hai ông cháu đến tìm mình thì bà đã tiêu thụ lượng calo gấp ba lần so với kế hoạch, vẻ mặt biết vậy đã chẳng làm.

Cù Trọng Lễ nóng lòng muốn đăng video nên đã xem lại ngay trên màn hình nhỏ của Gopro, khoe khoang với Lan Mạn: “Bà xem danh sư xuất cao đồ đi này.”
Lan Mạn xem mà suýt chút nữa thì lên cơn đau tim, choáng đầu hoa mặt đỡ ghế ngồi xuống, kêu lên: “Ông tha cho tôi đi!”
Diệp Khai không nghe đôi vợ chồng già này liếc mắt đưa tình, cậu nhấp một ngụm đồ nóng, chạy ra ôm một người tuyết cao gần 1m8 chụp một bức ảnh phong cách siêu thẳng nam.
Ninh Thị, 8 giờ sáng, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ là một ngày nắng chói chang.

Trần Hựu Hàm mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen, bên ngoài khoác một chiếc áo vest phong cách thời trang cao cấp, cầm một cốc Starbucks thuận tay mua trên đường đi vào phòng họp.

Trên bản ghi màn hình là kế hoạch ban đầu của khu kinh doanh mới của tập đoàn GC.

Lại là một cuộc họp siêu dài.

Sau khi thống nhất kế hoạch còn phải báo cáo lại với các thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn, vậy nên hắn không thể không tập trung toàn bộ mười hai vạn phần tinh thần của mình.
Cảm thấy điện thoại rung lên, hắn cũng không để tâm đến, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê đen.

Chờ khi cuộc họp kết thúc thì đã gần 11 giờ, lúc này mới phát hiện đó là WeChat của Diệp Khai.

Mở ra, thì ra là một tấm selfie.
Lại đi trượt tuyết rồi.


Trần Hựu Hàm chăm chú nhìn đi nhìn lại, trong ảnh, Diệp Khai như được tắm mình trong ánh nắng, lựng dựa vào núi tuyết, những chiếc cáp treo màu trắng lơ lửng trên không trung, tay cậu vin vào một ván tấm trượt, cười theo phong cách “Diệp Khai từng đến đây du lịch”, vậy mà vẫn không thắng được cơ sở tốt, khí tức thiếu niên xán lạn tươi xanh tràn ra khỏi màn hình, lấp đầy trái tim Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm thuận tay nhắn trả lời, Diệp Khai giống như đang ôm điện thoại chờ hắn, trả lời ngay lập tức: “Em có quay video đấy, anh muốn xem không?” Không đợi hắn trả lời đã gửi qua một một đoạn video ngắn.

Trong phòng giải khát rộng rãi vô cùng yên tĩnh, bụi mịn trong cột sáng nhẹ nhàng trôi nổi, Trần Hựu Hàm nhấn nút của máy pha cà phê, chờ đợi video tải hết rồi bấm vào xem.
Trợ lý Cố Tụ đi qua hóng chuyện: “Lợi hại thế, nhìn có vẻ chưa lớn lắm mà?”
Video phát đến phần kỹ xảo thứ ba, Diệp Khai thoáng ngã xuống, trái tim Trần Hựu Hàm cũng theo đó mà run lên một cái, chỉ sợ cậu té ngã nguy hiểm đến tính mạng.

Cố Tụ “A” một tiếng, “Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, ác liệt thật.”
Trần Hựu Hàm nhíu mày: “Cậu phiền quá đấy?”
Cố Tụ nhún nhún vai, không hề sợ hãi mà tiếp tục hỏi sâu hơn: “Bạn trai mới của anh à?”
Trần Hựu Hàm há mồm muốn mắng, thế nhưng Cố Tụ không cho hắn cơ hội, hắn ta bưng cà phê nháy mắt ra hiệu rồi đi thẳng.
“Em đẹp trai quá đúng không.” Diệp Khai gửi một tin nhắn qua.
“Ừ, cái lúc té ngã là đẹp trai nhất luôn.” Microphone của Trần Hựu Hàm để ở bên miệng mà lười biếng chế giễu Diệp Khai.
“Trên con đường trưởng thành vấp ngã một hai lần là bình thường, ngã đau mới nhớ kỹ.” Diệp Khai mạnh miệng đáp, bày ra vẻ bậc thầy nhân sinh.

Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, nhớ ra mình vẫn còn nợ Diệp Khai một chiếc ván trượt tuyết, liền dùng việc công để báo thù riêng mà ném cho Cố Tụ đi lo liệu.

Cố Tụ đòi hắn phí phục vụ: “Bạn trai anh anh không tự đi hầu hạ mà lại bắt tôi chọn sao? Có ai mà vô tâm như anh không?”
Trần Hựu Hàm đáp: “Tôi tặng cái gì em ấy cũng sẽ thích.”
“CMN, tôi ăn no cơm chó luôn rồi.”
Lần này Diệp Khai gửi đến một tin nhắn thoại hơi dài, giọng nói của cậu xuyên qua điện thoại trong trẻo như nước chảy vào đá: “Hựu Hàm ca ca, vốn dĩ lần này muốn đi cùng với anh.

Đợi mùa tuyết sang năm em đi với anh nhé.”
Ai đi với ai chứ.

Trần Hựu Hàm buồn cười, trong lòng như bị thứ gì cào ngứa, cũng không nỡ vạch trần cậu, ỡm ờ mà nhắn lại một chữ “Được.”
Cố Tụ không khoanh tay ngồi nhìn, ho khụ khụ như bệnh nhân bị viêm họng nặng: “Này này, kiềm chế cái nụ cười kia lại dùm, chó độc thân như tôi cảm thấy bị xúc phạm rồi đó.”
Trần Hựu Hàm cất điện thoại, đẩy đầu Cố Tụ một cái: “Chọn cho đàng hoàng vào nghe chưa!”
Thời điểm chia tay bắt đầu bước vào thời gian đếm ngược tính bằng giờ, Lan Mạn nép trong vòng tay trong ngực Cù Trọng Lễ mà lau nước mắt: “Bảo bảo, nghỉ hè lại tới nha con.”
Diệp Khai gật đầu: “Nghỉ hè con dẫn theo cả mẹ với chị đến thăm bà ạ.”
Lan Mạn trở mặt ngay tức khắc: “Con để bà sống thêm hai năm nữa đi!”
Khi đi vào cửa kiểm tra an ninh, Diệp Khai vẫy tay chào họ lần cuối, rồi bước vào lối đi.

Cù Trọng Lễ vỗ vai Lan Mạn: “Nếu không nỡ như thế thì mình về nước một thời gian đi.” Lan Mạn hơi động tâm một chút, nhưng nghĩ đến tính khí nóng nảy của Cù Gia lại cảm thấy có lẽ không đầy hai ngày hai mẹ con liền ghét bỏ nhau đến mức phải ra tòa để làm giấy đoạn tuyệt quan hệ mẹ con mất.
Tất cả mọi người đều đã bắt đầu đi làm, Diệp Khai không báo cho Trần Hựu Hàm, cũng không làm phiền Diệp Cẩn, chỉ nhờ chú Lục đến đón.

Trải qua mười sáu giờ bay phong trần mệt mỏi, máy bay hạ cánh xuống Ninh Thị, da thịt cảm nhận được độ ẩm cùng với nhiệt độ quen thuộc.

Cậu vừa lên xe liền bắt đầu ngủ mất, về đến nhà cất xong hành lý và tắm rửa xong lại ngủ tiếp, lần này ngủ đến qua luôn chênh lệch thời gian, ngày khai giảng chớp mắt đã tới.
Lớp mười hai trường Thiên Dực có tòa nhà dạy học và khu ký túc xá riêng biệt, vì vậy khi Diệp Khai gặp phải Ngũ Tư Cửu trên đường vẫn cảm thấy rất là kỳ lạ.


Có điều cậu nhận ra ngay lập tức, Ngũ Tư Cửu chắc là đặc biệt đến tìm cậu.

Diệp Khai vừa học xong tiết thể dục, cả người đầm đìa mồ hôi, dây đeo cổ tay màu đen gần như có thể vắt ra nước.

Cậu đưa mu bàn tay lên lau mồ hôi trên khóe môi, cầm vợt tennis ung dung đi về phía người kia: “Có việc gì sao?”
“Anh muốn gặp Trần Hựu Hàm.”
Bàn tay đang chỉnh dây của Diệp Khai dừng lại, cậu buông vợt xuống khó hiểu nói: “Vậy thì anh cứ đến gặp thôi.”
“Đã lâu rồi anh với anh ấy không liên lạc.” Ngũ Tư Cửu nói một cách khó khăn, cậu ta cảm thấy xấu hổ khi phải nói những chuyện này với Diệp Khai.

Nhưng mà cậu không thể không tiếp tục thỉnh cầu, tự mình nhìn mình cũng cảm thấy rất ti tiện: “Anh ấy không nghe điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn Wechat.”
Diệp Khai thầm tính toán thời gian trong đầu, trong lòng đã hiểu rõ.

Giai đoạn thưởng thức, một loại từ dùng trên đồ ăn thì rất thích hợp, nhưng dùng trên người lại rất là quái dị, giai đoạn thưởng thức của tình yêu của Trần Hựu Hàm.

Là hai tháng.

Qua 60 ngày, phần ngọt ngào này sẽ biến chất.
“Bạn học Ngũ Tư Cửu.” Diệp Khai dừng lại một chút, “Anh sẽ không cho rằng mình thật sự có thể ở bên Trần Hựu Hàm mãi mãi chứ.”
Vẻ mặt của Diệp Khai khi nói chuyện rất nghiêm túc, không có bất kỳ ý tứ trào phúng nào.

Đây chính là giáo dưỡng của những kẻ có tiền, ngay cả sự thương hại cũng sẽ không xuất hiện không đúng lúc.

Ngũ Tư Cửu mặt không thay đổi mím môi: “Không có.” Cậu bình tĩnh phủ nhận: “Anh không có ý nghĩ hão huyền đó.

Nhờ em giúp anh nhắn với Trần Hựu Hàm, anh có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Chung quanh không ngừng có bạn học đi ngang qua, không khỏi đưa mắt nhìn bọn họ dò xét.
“Đó là Diệp Khai sao, cậu ấy mặc đồng phục tennis trông đẹp thật đấy.”
“Cậu đã từng xem cậu ấy thi đấu chưa, trời đất ơi, cả khán đài hò hét như điên luôn!”
“Đứng cạnh Diệp Khai là Ngũ Tư Cửu sao? Anh ta quen Diệp Khai à?”
Giọng của ai đó trầm xuống: “Hình như anh ta cong đấy.

.

.”
Diệp Khai xem thời gian, nhận lời Ngũ Tư Cửu: “Được thôi, em sẽ nhắn lại.”
Nói xong liền đi.
Khi cậu mới đi được hai bước, Ngũ Tư Cửu không nhẹ không nặng gọi cậu lại: Diệp Khai.”
Nói, “Em không cảm thấy chúng ta nhìn rất giống nhau sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.