Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 122
Chương 122
Mỗi khi lò sưởi được đốt lên đều sẽ mang đến cho mọi người cảm giác ngày lễ mùa đông rõ rệt hơn.
Tuyết rơi cả một đêm ở Boston, trường học thông báo sẽ nghỉ trọn một ngày.
Diệp Khai vui vẻ nghỉ ở nhà.
cậu nằm trên ghế sô pha, gối đầu vào trong ngực Trần Hựu Hàm, trên tay là một quyển giáo trình, miệng cắn đầu bút, nhìn một hồi lại gạch chân xuống những điểm mấu chốt, sau đó còn viết ghi chú bên cạnh.
Chân cậu quá dài, không để vừa trên ghế sô pha, chỉ đành buông thõng xuống tay vịn.
Đôi chân trần lười biếng gập lại, mắt cá chân mảnh mai gác lên nhau.
Trần Hựu Hàm luồn tay vào trong mái tóc mềm mềm của cậu rồi vuốt ve trong vô thức, vừa vuốt vừa nhìn các hạng mục dày đặc đợi được phê duyệt trong OA, thỉnh thoảng hắn lại cúi đầu liếc nhìn cậu một cái, mỗi khi ấy đôi lông mày đang cau lại của hắn liền giãn ra, ánh mắt cũng vô thức dịu lại.
“Sao lại chăm chỉ quá thế này?”
Diệp Khai “Ừ” một tiếng, ngước mắt nhìn hắn, nói đùa: “Em cũng đâu còn cách nào? Anh cũng không muốn em học lại đâu mà nhỉ?”
Trần Hựu Hàm để điện thoại di động xuống, dùng hai tay ôm lấy gương mặt cậu: “Anh sợ giáo sư sẽ không nỡ để em đi.”
Diệp Khai bật cười: “Em cũng có phải thiên tài gì đâu chứ.”
Cậu là người đã quen với việc chăm chỉ, kết quả của mọi thành tích mà cậu có được đều là do vất vả thức khuya dậy sớm, cho nên cậu chưa từng cảm thấy mình có gì thông minh hơn người.
Trần Hựu Hàm rũ mắt nhìn cậu chăm chú, sau đó hắn cúi xuống và hôn lên môi cậu.
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Khai không mà cậu cảm thấy ánh mắt Trần Hựu Hàm nhìn mình lúc này không giống trước cho lắm.
Nhưng cậu còn chưa kịp nghiên cứu kỹ hơn liền thấy trái tim mình đột nhiên tê rần, Diệp Khai khẽ nói: “Hựu Hàm ca ca, hôn em tiếp đi.”
Hôn rồi lại hôn, giáo trình cứ thế liền trượt khỏi tay cậu, rơi xuống chiếc chăn bông đang đắp trên người họ.
Hai tay Diệp Khai đều treo trên cổ hắn, ngón chân và bắp chân đang gác lên thành ghế đều bởi vì hôn mà vô thức trở nên căng cứng.
Trần Hựu Hàm hôn cậu rất dùng lực, còn bá đạo hơn cả khi làʍ ŧìиɦ vào đêm qua.
Diệp Khai gần như không thở nổi, bộ não mới vừa rồi còn có thể xử lý một đống dữ liệu khổng lồ giờ phút này lại trở nên ngây ngất, cậu chỉ mơ hồ nghĩ, nhất định là Trần Hựu Hàm đang giấu diếm chuyện gì đó.
Bọn họ đã ở bên nhau niều năm như vậy, không hề thiếu hoa tươi, nhẫn cưới cùng với những lời chúc phúc, vậy mà trong ánh mắt Trần Hựu Hàm lại hiện lên một nỗi đau đớn khó tả mặc dù đã đè nén nhưng nó vẫn không ngừng tuôn ra lúc ánh mắt hắn nhìn chăm chú Diệp Khai.
“Hựu Hàm ca ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Hựu Hàm ôm cậu vào lòng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Lúc mà em đổ bệnh ấy, có phải là rất đau không?”
Diệp Khai sửng sốt hỏi lại: “Lần nào cơ?” Cậu nghĩ hắn đang hỏi lần trượt tuyết.
“Khi em bị mất tiếng.”
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Diệp Khai không biết tại sao hắn lại đột nhiên nhớ đến chuyện này để mà hỏi, nhưng mà cậu vẫn nghiêm túc hồi tưởng lại một chút: “Không đau đâu.”
Trần Hựu Hàm rũ mắt nhìn xuống cậu, nhìn thấy khuôn mặt thon gầy chỉ lớn chừng bàn tay của Diệp Khai, đôi mắt cậu vẫn giống hệt như là Obsidian được rửa qua nước sạch, nó trong veo, sạch sẽ và ngây thơ, như thể dù có trôi qua bao nhiêu năm và nhận phải bao nhiêu tổn thương đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không thay đổi.
Trần Hựu Hàm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa đáy mắt cậu, hắn dừng lại một hồi, cuối cùng mới nói: “Anh đã mơ thấy em khi ấy.”
…
“Chờ đến khi anh kết hôn em sẽ dẫn bạn trai em đến gặp anh, anh ấy hỏi em anh là ai, em chỉ có thể nói rằng anh là bạn học của chị gái mình, ngoài ra thì anh không phải là ai hết, anh sẽ chẳng thể để lại bất cứ dấu vết nào trong cuộc đời của em.
Em sẽ nhận lấy bó hoa cưới của vợ anh, em sẽ chúc anh trăm năm hạnh phúc, em còn –“
Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở đang cố gắng tỏ ra hung dữ để hăm doạ.
“Sao cũng được.” Một giọng đàn ông có vẻ thành thục hơn cắt lời cậu.
Dưới ánh đèn sáng ngời, nhiệt độ trong không khí bị điều hoà trung ương chạy cả ngày hạ xuống mức lạnh ngắt, kèm theo hương thơm cao cấp nhưng nhàm chán.
Đây là Phồn Ninh.
“Hắn” đang đứng trước cửa, Diệp Khai giữ chặt vạt áo hắn, giống như thể không biết thế nào là buông tay, còn Diệp Cẩn thì đang đứng cách đó không xa, thân hình mảnh mai của cô căng thẳng mà cứng đờ.
“Tiểu Khai, chúc em hạnh phúc, vĩnh viễn đều phải thật hạnh phúc.” Trần Hựu Hàm nhìn thấy mình cuối cùng cũng giơ tay lên, hết sức nhẹ nhàng mà vuốt mái tóc ẩm ướt của Diệp Khai, hắn mỉm cười nói: “Khai của Diệp Khai là khai tâm.”
Cơn đau đớn như một tia sét bén nhọn đâm thủng trái tim hắn.
Tại sao hắn lại mơ thấy khung cảnh này?
Khuôn mặt Diệp Khai ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc loà xoà trên trán dính chặt vào làn da tái nhợt của cậu, nhưng cậu thì chỉ biết dùng sức mở to mắt mà lôi kéo hắn, vừa chớp mắt vừa lắc đầu theo bản năng.
“Tiểu Khai –” Trần Hựu Hàm cố gắng gọi tên cậu.
Nhưng không có âm thanh nào vang lên.
Chỉ có “Trần Hựu Hàm” kia vẫn nói theo hiện thực: “Không có ai ép buộc anh, cũng không có ai lừa dối em cả, tạm biệt em.”
Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, thế giới hạ xuống cực nhanh, cuối cùng thì Diệp Khai cũng oà khóc.
Trong gương phản chiếu ra hình ảnh chật vật của cậu một cách rõ ràng, nhưng nó không hiện ra bóng dáng của Trần Hựu Hàm.
Hắn cứ vậy mà đứng bên cạnh Diệp Khai, vươn tay ra muốn giúp cậu lau đi giọt nước mắt tưởng chừng không thể kìm lại được, giống như hắn vẫn làm suốt cả chục năm qua.
Hắn gần như đã chạm vào nó, hắn như thể đã cảm nhận được sự mềm mại của gò má và những giọt nước mắt nóng hổi của Diệp Khai, nhưng cậu vẫn đang khóc như cũ.
Diệp Cẩn giữ chặt lấy vai cậu, cô gắt gao cắn chặt răng trước sự sụp đổ gần như hít thở không thông của em trai mình.
·
Đèn đã tắt, cánh cửa cũng nhẹ nhàng đóng lại.
Bởi vì trăng tròn mà cả căn phòng ngủ đều chìm vào bóng tối dịu dàng.
Trước khi rời đi, Cù Gia tiến lại gần rồi kề má bên mặt của Diệp Khai, gọi cậu là “Bảo Bảo”, nhưng bà cũng chẳng hề nói thêm gì.
Ngay sau khi bà rời đi, Diệp Khai mở mắt ra, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Sau vài phút, đôi mắt không chút biểu cảm của cậu chậm rãi di chuyển, như thể vừa nhớ ra gì đó.
Cậu vén chăn ra rồi bước xuống giường, sau đó ngồi xuống tấm thảm cạnh cửa sổ.
Mặt trăng to đến vậy,tròn đến vậy, ánh trăng đẹp như vậy, khiến người ta nhớ đến câu chuyện về Soseki Natsume.
“Trăng đêm nay thật đẹp.”
“Natsume Soseki nói …”
“Anh biết đấy.”
“Anh thì biết gì chứ?”
“Trăng đêm nay thật đẹp, tôi yêu em.”
Diệp Khai ôm đầu gối ngồi đó, chậm rãi úp mặt vào cánh tay.
Ánh trăng soi sáng một nửa khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu buông thõng, nhìn qua cứ như là đã ngủ thiếp đi.
Trăng có đẹp thế nào rồi cũng sẽ lặn mất.
Ngay cả khi mặt trăng có mọc mỗi ngày đi chăng nữa, thế nhưng vẫn còn có trăng non, trăng lưỡi liềm và trăng khuyết, không phải lúc nào nó cũng tròn vành vạnh hoàn hảo như vậy — trong ba mươi ngày chỉ có 1, 2 ngày, muốn chờ đến ngày 15 hoàn mỹ thì phải đợi 14 ngày nuối tiếc.
Cậu và Hựu Hàm ca ca đã ở bên nhau bao lâu rồi? Là 457 ngày, mỗi một ngày đều rất trọn vẹn, bọn họ đã ở bên nhau trải qua 15 tháng một cách trọn vẹn, 15 nhân 14 bằng bao nhiêu?
Một phép tính nhẩm đơn giản như vậy, chỉ trong nháy mắt Diệp Khai đã tính ra rồi.
Họ phải đợi thêm 210 tháng nữa mới có lần trọn vẹn tiếp theo.
Diệp Khai nghĩ một cách trẻ con, vậy là bằng 17,5 năm.
Trần Hựu Hàm, có ngốc mới đợi anh lâu như vậy.
Khi ấy anh đã già vậy rồi, sao mà em còn thích anh được nữa?
Trần Hựu Hàm không nhịn được mà cười một chút, thế nhưng những ngón tay buông thõng bên người lại đau đến cuộn tròn.
“Em đừng đáng yêu như vậy.” Hắn muốn nói.
Khi Trần Hựu Hàm giơ tay lên, hắn muốn vén lên mấy lọn tóc mái loa xoà trên trán cậu.
Trán của Diệp Khai rất đẹp, mỗi khi cậu chơi tennis, bởi vì chạy mà khiến cho gió thổi tung tóc mái lên đều sẽ khiến người ta nhìn đến độ không nỡ rời mắt.
Rồi Diệp Khai bất chợt đứng lên.
Ngồi lâu khiến cho cả người cậu cứng đờ vì gió điều hoà, cả người cậu đều không kiềm chế được run rẩy.
Cậu mở tủ sưu tập trong phòng chứa đồ ra, trên chiếc hộp nhung đen có một viên sapphire nằm đó, nó toả ra ánh sáng lung linh giữa màn đêm.
Diệp Khai nắm chặt viên sapphire rồi trở lại trên giường, cơ thể cậu càng lúc càng run rẩy, viên sapphire trong lòng bàn tay càng lúc càng được nắm chặt hơn.
Sapphire không đáng tiền, Trần Hựu Hàm đã tặng cho rất nhiều người.
Làm sao cậu lại nghĩ rằng sapphire khác với xe thể thao cơ chứ? Cậu dựa vào cái gì mà lại cảm thấy sapphire khác với xe thể thao?
Sapphire với xe thể thao không có gì khác biệt cả.
Cậu và những người kia, đều giống nhau cả thôi.
Khi Cù Gia đi vào để xem cậu, bà phát hiện thấy Diệp Khai đang cuộn tròn cả người lại trên giường.
“Bảo bối? Bảo bối?” Cù Gia dùng sức lay Diệp Khai, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu.
Môi Diệp Khai tái nhợt, lông mày cậu nhíu rất chặt, bàn tay đang ôm chặt thứ gì đó đè lên trái tim mình.
Khi Cù Gia đi ra ngoài, đôi dép đi trong nhà nằm dưới sàn bỗng trượt đi một chút.
·
“Nếu Tiểu Khai đang rảnh thì có thể để cậu ấy nghe điện thoại một lúc không?”
“Nó không rảnh.”
“Chỉ nói mấy câu thôi là được,” Cố Tụ hơi dừng lại một chút, có ai đó bên chỗ anh mơ hồ gọi “Tiểu Khai”, anh thấp giọng nói: “Hựu Hàm đã tìm cậu ấy cả đêm nay.”
Diệp Cẩn hung hăng hít một hơi thuốc lá, lạnh lùng nói: “Bọn họ chia tay rồi, Diệp Khai không muốn gặp Trần Hựu Hàm.”
Có lẽ Cố Tụ đã bị cô chọc tức, anh nghẹn họng mấy giây rồi đáp lại bằng giọng điệu tức giận: “Ra vậy ——”
Một tiếng bíp ngắn vang lên.
Diệp Cẩn cúp điện thoại.
Khi cô bước vào phòng, Diệp Khai mới tỉnh lại sau cơn mê, ánh mắt cậu khi nhìn cô chẳng khác gì khi nhìn những vật dụng khác trong căn phòng này bao ngày nay.
“Em còn thấy đau ở đâu không?” Diệp Cẩn ngồi xuống bên giường, chợt nhận ra trên người mình vẫn còn ám mùi khói thuốc nên lại dịch xa ra một chút.
Diệp Khai không mở miệng, chỉ rũ mắt nhìn xuống.
Diệp Cẩn lẳng lặng nhìn cậu: “Trần Hựu Hàm.
.
.”
Cô nhìn thấy mắt Diệp Khai sáng lên, cậu đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn cô, chờ đợi những lời tiếp theo của cô.
Thấy Diệp Cẩn không nói lời nào, tay cậu lại vô thức nắm chặt lấy tấm chăn, ánh mắt nhìn xa xăm vượt qua khỏi vai cô, như thể đang cố gắng xác nhận xem liệu có ai đang đứng ngoài cửa không.
Ô cửa sổ ngược sáng trống không, chẳng có một ai ngoài đó cả.
Diệp Cẩn nhìn thấy hết những điều này, cuối cùng cô lại thay đổi ý định, chỉ nói: “Trần Hựu Hàm không đáng để em phải làm đến mức này.”
Sau đó cô đã nhìn thấy điểm sáng đang le lói trong mắt Diệp Khai nhanh chóng vụt tắt hoàn toàn.
Cậu tỉnh dậy là vì mơ thấy Trần Hựu Hàm, Diệp Khai nghĩ rằng hắn sẽ đến gặp mình, vậy nên cậu mới tỉnh.
Xương cốt khắp người cậu đều đang đau nhức, cơ bắp cũng đau, ngay cả thở một hơi thôi cũng thấy đau, tại sao không ai nói với Trần Hựu Hàm rằng cậu đang bị ốm? Nếu như nói cho hắn biết, sao hắn có thể không đến đây? Cậu đã ốm nặng đến vậy rồi, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ốm nặng thế này, có đôi khi cậu còn tưởng rằng mình sắp chết đến nơi rồi.
Vậy mà tại sao Trần Hựu Hàm lại không đến gặp cậu?
Là do Trần Hựu Hàm không biết mà thôi.
Nếu như biết, hắn nhất định sẽ đến gặp cậu ngay.
Hắn sẽ mang theo hoa tươi, đứng trước cửa phòng bệnh, sau đó sải bước chân đi tới, giống như ngày đó ở Vancouver.
Diệp Khai từ từ nằm xuống, kéo chăn bông lên để chặn hết ánh sáng.
Cậu co ro nằm đó, trong lòng nghĩ, tại sao mọi người vẫn chưa báo cho Trần Hựu Hàm biết rằng cậu bị ốm?
Lúc nào mọi người mới nói đây?
Ba ngày, năm ngày, một tuần, hai tuần.
Diệp Khai từ từ hiểu ra rằng, không phải là Trần Hựu Hàm không biết, mà sự thực là hắn sẽ không tới.
Cũng giống như ngày cậu kết thúc kỳ thi đại học vậy, ngày hôm đó Trần Hựu Hàm cũng không tới.
Trong tất cả những khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời Diệp Khai hầu như đều có sự tham dự của Trần Hựu Hàm.
Trận thi đấu giành chức vô địch của giải đấu tennis, một lần thất bại khi thi đấu bóng chày, ngày sinh nhật của rất nhiều năm qua, lần đầu tiên đến Disney chơi, lần đầu tiên chơi tàu lượn, người đầu tiên kết bạn Wechat, người đầu tiên cậu gửi voicechat.
Thì ra không phải là cậu mất Trần Hựu Hàm vào ngày cơn mưa nặng hạt kia, mà là kể từ ngày thi đại học thì hắn đã quyết định không cần đến cậu nữa rồi.
Cậu cho rằng không phải là người yêu thì ít nhất mình vẫn còn là em trai, là bạn của hắn, có phải vậy không? Thì ra ngày đó hắn nói “Chán ghét”, ý của hắn không phải là chán ghét mối quan hệ này giữa bọn họ, mà là chán ghét chính Diệp Khai.
Cho nên dù có là em trai, bạn bè, bạn trai cũ hay chỉ là một đứa trẻ khá thân quen nhà hàng xóm đi chăng nữa, chỉ cần là có liên quan đến sự tồn tại của Diệp Khai, Trần Hựu Hàm đều chán ghét.
Kỳ lạ là ngay khi cậu vừa nghĩ ra điều này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên tràn vào một cơn gió, gió rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tinh thần cậu chấn động.
Trên Tv đang phát tin tức về hạng mục Lâu thôn, Trần Hựu Hàm xuất hiện trên màn ảnh, hắn vẫn anh tuấn y như cũ, nụ cười nơi khoé miệng vẫn nhẹ như mây gió như xưa, giống như thể cuộc đời hắn chưa từng xảy ra chuyện gì lớn.
Diệp Khai lặng lẽ xem hết, vừa thấy mừng cho Trần Hựu Hàm, vừa như trút được gánh nặng.
Cậu đã tìm ra đáp án rồi.
Hựu Hàm ca ca, thì ra em thực sự không quan trọng với anh đến vậy.
Thế giới của người trưởng thành có nhiều điều lớn lao thật đấy, cậu vì tình yêu mà trằn trọc đau đớn chẳng qua là vì cậu còn nhỏ, nếu là Hựu Hàm ca ca thì sẽ không đau khổ vì chuyện nhỏ nhặt này đâu, hoặc giả như có một chút muộn phiền, vậy thì cũng sẽ tốt lên rất nhanh thôi.
“Tạm biệt, Hựu Hàm ca ca.” Cậu hé miệng, nhẹ nhàng phát ra âm thanh từ trong trái tim mình.
Không có ai nghe thấy lời tạm biệt đó, ngay cả Trần Hựu Hàm trong mơ cũng đang hoài nghi tính xác thực của âm thanh đó.
Thế nhưng cơn đau đớn đột ngột ập đến quá rõ ràng và dữ dội, khiến cho hắn gần như không đứng vững nổi dù đang ở trong mơ.
Khi Cù Gia vào phòng, tin tức đã được phát sóng đến hồi cuối.
Bà tắt TV đi, Diệp Khai gõ ra dòng chữ đầu tiên trên điện thoại sau rất nhiều ngày: “Không sao đâu, mommy.”
·
Chiếc ván trượt được lấy ra từ phòng chứa đồ vẫn còn mới tinh.
Bởi vì mùa đông năm ngoái Lan Mạn bị ốm một trận nhẹ nên tấm ván mang qua đó ra sao thì mang về vẫn y như cũ.
Tấm ván trượt tuyết đẹp đến vậy mà thậm chí còn chưa chạm vào hạt tuyết nào, Diệp Khai cảm thấy tiếc cho nó.
Khi cậu ngồi trên sàn, nhìn từ góc độ của Cù Gia, cậu càng ngày càng gầy hơn trước, gần như chỉ còn bộ xương, không còn một đường cong mượt mà nào ở bên gò má, giống hệt như sự im lặng đầy cứng rắn và sắc bén của cậu bao ngày qua.
Chất liệu bề mặt chống phản quang, màu vẽ nổi bật, ngón tay Diệp Khai nhẹ nhàng miết một lượt trên bề mặt nó lần cuối cùng.
Nó như một giấc mơ hư ảo, giống với đêm sinh nhật tuổi 17.
Cậu nhờ dì Giản tìm cho mình một chiếc hộp các tông đủ lớn để đựng nó, rồi cậu lại lấy chiếc hộp quà đựng sapphire ra.
Vào cái đêm cậu đột ngột trở bệnh đó, Cù Gia gần như phải dùng hết sức mới móc được nó ra.
“Nếu thích thì cứ để lại.” Cuối cùng Cù Gia vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
Diệp Khai ngước mắt nhìn bà từ dưới lên, cậu mím môi cười cười rồi đặt nó vào chiếc hộp các tông kia.
Không cần, không sao cả, một ngày nào đó cậu sẽ không còn thích nó nữa.
Chú Lục đích thân đi trả đồ.
Ông cầm thẻ ra vào được tiểu thiếu gia nhà mình đưa cho, đi từ ga ra dưới hầm đi thẳng lên tầng 26.
Ông nhẹ nhàng đặt chiếc hộp các tông ngay ngoài cửa, nó phát ra một tiếng vang nho nhỏ, giống như âm thanh khi mọi thứ đều kết thúc.
·
“Anh mơ thấy rồi sao?” Diệp Khai lặp lại hỏi.
“Ừ.” Trần Hựu Hàm nhìn cậu, nói thêm: “Chỉ một chút xíu thôi.”
Diệp Khai được hắn ôm trong lòng ngồi, cậu nói với vẻ tươi tỉnh: “Anh mơ thấy gì thế?”
Trần Hựu Hàm rất hiếm khi nói chuyện với cậu về những chuyện này.
“Mơ thấy em bị mất tiếng, ngồi trên giường bệnh lấy kim châm đâm hình nhân nguyền rủa anh.”
Diệp Khai bật cười: “Anh mơ kiểu gì vậy nè.”
“Anh còn mơ thấy em đã thề thốt với Cù Gia rằng nhất định sẽ tìm được bạn gái ngay sau khi khai giảng.” Trần Hựu Hàm móc lấy ngón tay cậu, dỗ dành: “Cứ thế mà lấy bạn học nữ nhà người ta làm người thay thế, em đã hỏi qua ý kiến của người ta chưa?”
Diệp Khai cứng họng đáp: “Em có tìm đâu!” Nói xong cậu mới kịp phản ứng lại: “Tự dưng anh chạy đến đây với em là vì mơ thấy những chuyện đó sao?”
Khi hắn đau đớn tỉnh lại từ giấc mơ, hắn thậm chí còn không phân biệt được rằng mình đang ở đâu.
Cậu trả lại sapphire, nhưng lại giữ lại chiếc Breguet.
Cậu nói tạm biệt Hựu Hàm ca ca, thế nhưng vào ngày 7/8 lại chúc hắn sinh nhật vui vẻ trên wechat.
Cậu tự nhủ với lòng rằng đến một ngày nào đó cậu sẽ không còn thích hắn nữa, ấy vậy mà khi ở Vancouver, ngay cả Lan Mạn cũng có thể dễ dàng nhìn thấu lớp nguỵ trang của cậu.
Hai năm sau, khi họ gặp lại nhau, cậu nói: “Hựu Hàm ca ca, em đã và đang thử thích người khác.”
Cậu nói mình đang “thử”.
Cuối cùng Trần Hựu Hàm cũng biết, hai năm này của Diệp Khai là một lời chia tay dài đằng đẵng của cậu đối với hắn.
Tràn đầy cố gắng, cùng với những may mắn còn sót lại, Diệp Khai lẻ loi một mình, nói ra lời chia tay thầm lặng mà kiên định.
Hắn đã không thể phân biệt được, là nỗi đau của Diệp Khai khiến hắn đau, hay là quyết tâm muốn chia tay của Diệp Khai khiến hắn đau.
Có lẽ là bởi vì nỗi đau khắc sâu như vậy, cho nên mới lộ ra quyết tâm không thể cứu vãn đến thế.
Chỉ mất 5 phút để mua vé máy bay, hắn đặt chuyến bay sớm nhất, đi từ Ninh Thị nở rộ hoa tươi đến Boston tràn ngập gió tuyết một cách mệt mỏi phong trần.
Hắn mãi luôn bỏ qua mùa đông trong cuộc đời Diệp Khai, giống hệt như trong giấc mơ, dù có làm thế nào thì hắn vẫn không thể lau đi cho cậu dù chỉ là một giọt nước mắt.
Vậy thì ít nhất, trong mùa đông này, xin hãy để cho hắn nhẹ nhàng hạ cánh vì cậu.
Trần Hựu Hàm hôn lên khoé môi cậu, trầm giọng nói: “Em còn định tìm cả bạn gái trong mơ kia mà, dĩ nhiên anh phải tới xem rồi.”
Bên ngoài cửa sổ, trời đã nắng sau trận tuyết, bên ngoài cửa sổ cửa tiệm xinh đẹp đối diện dựng lên một giàn giáo cao cao, có một vòng hoa giáng sinh màu đỏ được nhẹ nhàng treo lên trang trí.
—— Mùa đông ở Boston ——