Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 120
Chương 120: Phiên ngoại 4 : Blue day
Đường Tư Nguyên vốn vắng vẻ, ít xe cộ qua lại, một bên nhìn biển, một bên nhìn núi, những kẻ có tiền ở nơi đây đều đã bỏ xó máy chạy bộ, chỉ thích chạy trên con đường núi bên ngoài.
Khi Trần Hựu Hàm chạy từ chân núi lên lần thứ hai, hắn nhìn thấy có một cục bé con ở bên đường.
Cục bé con mặc một chiếc áo sơ mi trắng nho nhỏ cùng với quần đùi dây đeo kiểu Tây, trên lưng đeo một chiếc cặp nhỏ và ôm một con gấu Teddy trong lòng.
Quả bóng bay màu vàng buộc trên cặp sách lắc la lắc lư mỗi khi nhóc bước đi.
Một chiếc xe chạy qua với tốc độ 40 dặm, Trần Hựu Hàm mắng một câu “ĐM” rồi nhanh tay nhanh mắt mà ôm cục bé con kia vào lòng, tránh xa khỏi lề đường.
“Thiếu gia của anh ơi, sao em lại chạy ra ngoài một mình thế này?” Hắn sợ hãi không thôi nói.
Diệp Khai nghiêm túc trả lời: “Em đang bỏ nhà ra đi.”
Đôi mắt bé con vừa to vừa tròn, đuôi mắt hơi rủ xuống, nói xong câu này thì hàng mi đen của nhóc cũng rũ xuống theo, nhìn giống như một chiếc quạt nhỏ.
Trần Hựu Hàm trợn tròn mắt: “Hả?”
“Đây là Teddy, đây là quả bóng bay mà anh tặng em ở Disney lần trước.” Diệp Khai vỗ lên cái kẹp đang đeo trên ngực mình, “Còn đây là tiền.”
Khá lắm, chuẩn bị còn đầy đủ ra trò.
Trần Hựu Hàm ôm nhóc lên ước lượng, dỗ dành hỏi: “Vậy trong cặp sách có gì nào?”
“Là bài tập thủ công của thầy Andy ạ.”
Má ơi, bỏ nhà ra đi mà vẫn còn mang theo cả bài tập cơ đấy.
“Còn có cả thebluedaybook.”
“……!gì cơ?”
“Hôm nay tâm trạng anh* không tốt sao?” (chỗ này có thể đổi thành bạn vì ngôi xưng của TQ, cả câu này là tên 1 cuốn sách).
“Tâm trạng anh đang rất tốt.”
“Không phải vậy! Đó là tên cuốn sách có tranh ảnh mà mommy đưa cho em!”
“Sách ảnh.”
Diệp Khai đọc theo hắn: “Sách ảnh.”
Ôm một cục bé con lâu cũng thấy nặng, hai tay Trần Hựu Hàm sắp tê rần đến nơi, sau khi đặt nhóc con xuống thì hắn cũng ngồi xổm xuống theo, rồi còn lấy ngón tay chọc chọc má Diệp Khai: “Vậy tại sao em lại muốn bỏ nhà ra đi nhỉ?”
Diệp Khai nói: “Vì mommy không cho em ăn kem ạ.”
“Cho anh xem răng của em đi.”
Diệp Khai ngoan ngoãn mở miệng, nói “A — ” như thể đang đối mặt với nha sĩ.
Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ đứng về phe Cù Gia: “Đúng là em phải bớt ăn kem đi thật đấy.”
Diệp Khai “Hừ!” một tiếng, đứng thẳng dậy rồi vẫy vẫy bàn tay nho nhỏ, nghiêm trang nói: “Anh chẳng biết* em chút nào cả.” Sau đó nhóc nói tiếp: “Tạm biệt Hựu Hàm ca ca.”
Trần Hựu Hàm đoán rằng ý nhóc con muốn nói là “Hiểu”.
Trần Hựu Hàm nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cậu, không chịu để nhóc đi, hỏi: “Vậy thì em có thể nói cho anh biết là em muốn bỏ nhà đi đâu không?”
Rõ ràng là Diệp Khai đã suy nghĩ xong vấn đề này từ lâu, nhóc không chút nghĩ ngợi liền nói: “Em muốn đến Haagen Dazs.”
Trong mắt nhóc lóe lên một tia sáng kiên định không tài nào hiểu nổi.
Tiệm Haagen Dazs gần nhất là ở dưới chân núi, khoảng cách chừng 1km, với nhóc con mà nói thì thật đúng là một trận “bỏ nhà ra đi” vĩ đại.
Trần Hựu Hàm bật cười, không kìm được mà ôm nhóc vào lòng, hắn nhéo khuôn mặt tròn xoe của nhóc con một cái: “Nghe được đấy, thật là một ý kiến hay.
Vậy đi, em đứng đây chờ anh một chút, sau đó anh sẽ đi với em, có được không?”
Diệp Khai ngây thơ hỏi: “Anh cũng muốn bỏ nhà ra đi sao?”
Trần Hựu Hàm nín cười gật gật đầu, , “Ừ” một tiếng, bắt chước theo dáng vẻ của Diệp Khai, nói một cách nghiêm túc mà ưu sầu: “Tại vì hôm nay là một ngày blueday mà.”
Hắn ôm bé con về Trần gia, dì Từ sợ hãi kêu lên một tiếng: “Không phải con đang chạy bộ sao? Làm sao lại mang thêm một đứa nhóc về thế này?”
Trần Hựu Hàm ôm nhóc con lên lầu, hắn sải bước rất rộng, Diệp Khai ghé vào bả vai hắn, chiếc cặp sách nho nhỏ được tay hắn vững vàng đỡ lấy.
Dì Từ đi theo lên lầu, nghe thấy đại thiếu gia nhà bà vừa cười vừa than nói: “Không ăn được kem nên muốn làm phản ấy mà, dì lấy giúp con một hộp Haagen Dazs đi.”
Ánh mắt Diệp Khai sáng lên, lập tức nói theo: “Con muốn ăn vị cookie ạ.”
“Được, vị cookie, tự em nói với dì Từ đi.”
Diệp Khai nghe vậy liền xoay người trong vòng tay hắn, hướng mặt về phía bà nói bằng chất giọng sữa non nớt của mình: “Con chào dì, dì ơi, làm ơn lấy cho con một hộp Haagen Dazs vị cookie, cảm ơn dì ạ.”
Dì Từ ôm lấy ngực, thốt lên một tràng “Ôi chao ơi.” rồi lại “Được được được”, còn gọi nhóc con là “Cục cưng ngoan ngoãn”.
Trần Hựu Hàm dẫn nhóc con vào phòng rồi đặt nhóc xuống đất, hắn ngồi xổm xuống rồi nghiêm túc hỏi: “Giờ anh phải đi tắm cái đã, em ở đây chơi với Zeus một lát nhé?”
Diệp Khai nắm lấy tai con gấu bông rồi gật gật đầu, mặc dù nhìn rất ngoan nhưng lại có vẻ không vui cho lắm.
Trần Hựu Hàm huýt sáo một tiếng, Zeus vẫn đang nằm chờ lệnh từ nãy đột nhiên nhào tới, Trần Hựu Hàm ra lệnh cho nó: “Ngoan ngoãn nằm sấp có biết chưa? Không được đứng lên, không được há mồm, không được liếm, không được duỗi móng vuốt, nghe chưa?”
Zeus thở hổn hển gật đầu.
Trần Hựu Hàm không hài lòng, chỉ vào nó và lặp lại một lần nữa: “Ngậm miệng lại.”
Zeus rên lên một tiếng thút thít, nó ngoan ngoãn nằm xuống đất và nhìn Diệp Khai bằng đôi mắt tròn xoe, sau đó nó dùng cái đầu đầy lông của mình đụng đụng vào bàn tay nho nhỏ của nhóc, muốn nhóc chạm vào nó.
Trần Hựu Hàm nhìn một bé con với một chó chơi với nhau một lúc, sau đó liền gọi cho Diệp Cẩn: “Em trai cậu bỏ nhà ra đi, cũng bị người ta lừa đi luôn rồi.”
Giờ đang là kỳ nghỉ hè, Diệp Cẩn cũng chạy ra ngoài yêu đương, vừa nghe hắn nói xong liền cười: “Cảm ơn, giúp tôi chiêu đãi em ấy ăn ngon uống sướng đi.”
Trần Hựu Hàm nhìn Diệp Khai đang chải lông cho Zeus, khuôn mặt nhỏ nhỏ có vẻ tập trung, còn có cả chút u buồn mơ hồ, nói: “Hôm nay nhóc ấy nhìn có vẻ không vui cho lắm.”
Diệp Cẩn bên kia đầu điện thoại cười đến run cả người, sau khi cúp máy liền quyết định sẽ dừng lại cuộc hẹn để về nhà.
Bạn trai cô ghen tị hỏi: “Em trai em có nhiều người vây quanh nó như vậy, thiếu em cũng có sao đâu.”
Diệp Cẩn không hiểu ra sao cả, nói: “Người khác vây quanh em ấy thì liên quan gì đến em? Chẳng lẽ chỉ vì có nhiều người quan tâm em ấy nên em liền có thể không quan tâm sao?”
Bạn trai cạn lời, cảm thấy mình bị bỏ rơi, thậm chí còn cảm thấy như bị đùa bỡn, hắn tức giận nói: “Được chứ, em đúng là hình mẫu chị gái tốt của Trung Quốc.”
Diệp Cẩn mỉm cười: “Anh quá khen rồi.”
Thanh âm của đại tiểu thư ngọt ngào giòn giã, quả thực là muốn chọc người tức chết.
Diệp Khai ăn một hộp Haagen Dazs rất chậm rãi, chiếc thìa gỗ nhỏ xúc từng chút kem một cho vào miệng, có lẽ là vì cảm thấy kem quá ngon nên nhóc vừa ăn vừa vô thức gật gù.
Trần Hựu Hàm đang tắm, dì Từ ngồi chơi với nhóc, nhìn thấy động tác gật đầu siêu đáng yêu của nhóc bà liền không kìm lòng được mà đưa tay nhéo má nhóc một cái.
Diệp Khai ăn hết một hộp, lại cò kè mặc cả hỏi: “Dì ơi, dì có thể cho con thêm một hộp vị vani nữa không ạ?”
Dì Từ không quyết được nên đành đẩy trách nhiệm sang cho Trần Hựu Hàm: “Chuyện này thì phải được Hựu Hàm ca ca của con đồng ý đã.”
Diệp Khai cúi đầu xuống, chậm rãi “Ồ” một tiếng, nắm lấy tai Zeus nói: “Vâng ạ.”
Chờ đến khi Trần Hựu Hàm tắm xong đi ra thì thấy nhóc con đã ngủ thiếp đi bên chân ghế sô pha rồi, con chó to lớn cũng đang ngủ gật bên cạnh nhóc.
Sàn nhà lạnh ngắt bởi điều hòa, Trần Hựu Hàm còn chưa kịp sấy tóc đã sải bước đến bế Diệp Khai lên.
Mặc dù động tác của hắn rất nhanh, nhưng cường độ lại rất nhẹ nhàng, Dì Từ đến muộn một bước, đứng bên cạnh ảo não vỗ trán một cái, đang định giải thích thì Trần đại thiếu gia đã thở dài một tiếng.
“Dì đi xuống nấu cho thằng bé một ít canh ngọt đi, cứ để nóng, đừng thêm đá.”
“Không phải cô Cù không cho thằng bé ăn ngọt sao?”
Trần Hựu Hàm rũ mắt nhìn nhóc con một cái, thấp giọng nói: “Không sao đâu, hôm nay tâm trạng thằng bé không vui.”
Một đứa nhóc thì có gì mà tâm trạng này tâm trạng nọ? Thoáng cái vui rồi lại thoáng cái buồn ấy mà, dỗ dành một lúc là được rồi.
Dì Từ quay lưng đi, trong lòng thầm dông dài vài câu.
Sữa khoai lang tím được hâm nóng, sau khi để hạ nhiệt xuống âm ấm mới bưng vào.
Trần Hựu Hàm ngồi xổm đút từng thìa cho nhóc con.
Động tác nhai nuốt của Diệp Khai rất khẽ, nhóc con mím môi nhai cẩn thận từng chút một rồi mới từ từ nuốt xuống.
Nhóc con rất thích uống sữa khoai lang tím, nhưng nếu ăn vội vàng liền sẽ bị Cù Gia phê bình ngay.
Uy lực của Cù Gia không chỉ giới hạn trong khu đường Tư Nguyên mà còn cả ở trường mẫu giáo, khiến cho nhóc con mỗi khi ăn ở nhà trẻ cũng vẫn còn nơm nớp sợ hãi.
Thế là Trần Hựu Hàm bèn nói: “Em có thể uống nhiều thêm chút nữa.”
Diệp Khai mở to đôi mắt đen láy mà nhìn hắn, trong vẻ thận trọng lại có thêm một chút vui mừng: “Thật ạ?”
Trần Hựu Hàm “Ừ” một tiếng, “Ở chỗ Hựu Hàm ca ca em có thể thỏa thích muốn làm gì thì làm.”
Diệp Khai cong môi lên, cười đến mức mi mắt cũng cong lên, cuối cùng thì trong mắt nhóc cũng hiện lên vẻ mừng rỡ hợp với độ tuổi lên 5 của mình, bàn tay nhỏ xíu nhận lấy cái bát từ trong tay Trần Hựu Hàm, ực một hơi cạn sạch.
Bát ăn đồ tráng miệng không to cho lắm, nhưng cũng đủ để che kín khuôn mặt của nhóc con.
Chờ đến khi nhóc đặt bát xuống thì trên môi đã đọng lại một vệt sữa trắng đục.
Vừa hay lúc này Diệp Cẩn cũng đã đến, vừa trông thấy cảnh này cô đã há hốc kêu: “Trần Hựu Hàm, cậu thèm đòn đấy hả?”
Trần Hựu Hàm ngoái đầu lại nhìn cô, hắn cười mà như không, đưa tay lên môi ra hiệu suỵt: “Bí mật.”
Diệp Khai nhìn thấy Diệp Cẩn đến đây, không biết tại sao liền nhảy xuống khỏi giường, loay hoay đeo cặp sách lên rồi ôm lấy con gấu bông nhỏ, làm ra vẻ chuẩn bị rời đi.
Trần Hựu Hàm nắm lấy tay nhóc con: “Bảo bối, em sao vậy nè?”
Diệp Khai nói: “Em đã ăn no ở đây rồi, giờ em phải đi đây.” Sau đó nhóc liếc qua nhìn Diệp Cẩn một cái rồi thở dài khe khẽ: “Hiện giờ em không muốn gặp chị đâu ạ.” Đoán chừng vừa nói xong nhóc liền cảm thấy câu nói này có hơi nặng nề, nghĩ nghĩ một hồi rồi lại an ủi chị gái mình: “Chị ơi, em xin lỗi, chị đừng có lo nha, có lẽ ngày mai là sẽ ổn lại thôi.”
Diệp Cẩn cảm thấy mình như vừa bị một đứa nhỏ thương hại, cô không biết mình nên khóc hay cười: “Nhóc con hư đốn này, chị đã phải vứt cả bạn trai để đến đây gặp em đó!” Nói rồi cô ngồi xuống giữ lấy 2 vai nhóc: “Em sao vậy? Nghe Hựu Hàm ca ca của em nói hôm nay em rất là không vui, có đúng không?”
Diệp Khai cúi đầu, lúng túng vặn vẹo ngón tay một lúc rồi gật đầu.
Trong đôi mắt trong sáng đến mức gần như trong veo của em trai cô không thể giấu được chút buồn bã nho nhỏ nào, nhóc con chỉ có thể rũ xuống hàng mi dài thẳng tắp để che đi sự tủi thân bên trong.
“Chao ôi, vậy chị phải làm thế nào bây giờ?” Diệp Cẩn than thở, nhéo chóp mũi hếch cao của đứa nhóc.
Không biết Diệp Khai nhìn trộm từ TV từ khi nào, giọng nhóc mềm mềm mà bắt chước nói: “Leave me alone.”
Diệp Cẩn nghe xong liền phì cười, đành phải móc tay với cậu: “Vậy được thôi, chờ khi nào tâm trạng em tốt hơn thì nhớ gọi điện cho chị ngay nhé.” Sau đó lại đưa má qua chỗ nhóc: “Thơm chị một cái đi, có được không nào?”
Diệp Khai nghĩ nghĩ, rộng lượng mà hôn lên má cô một cái.
Trên người nhóc có mùi thơm của trẻ con, cuối cùng Diệp Cẩn cũng không nhịn được mà ôm nhóc vào lòng một hồi, áp má lên má nhóc: “Tiểu tổ tông của chị ơi.”
Tiệm Haagen-Dazs ở chân đường Tư Nguyên nằm cạnh một tiệm bánh trứng Bồ Đào Nha, chủ quán là một cặp vợ chồng người Đan Mạch định cư ở Trung Quốc đã hơn mười năm, mỗi ngày ở phía trước cửa tiệm màu xanh thẫm đều có từng hàng người nối đuôi nhau không ngớt đến checkin.
Trần Hựu Hàm thay áo phông, Diệp Khai thì nắm chặt lấy ngón taytrỏ của hắn.
Nhóc rất thích cầm tay Trần Hựu Hàm thế này, bàn tay nho nhỏ nắm rất chắc, dù có đổ mồ hôi cũng sẽ không buông ra.
Dù đã năm giờ chiều nhưng trời vẫn còn nắng kinh khủng.
Trần Hựu Hàm tìm cho nhóc một chiếc mũ style ngư dân để đội, nhưng cái mũ đó quá to, vừa đội lên một cái liền che khuất cả khuôn mặt của Diệp Khai.
Diệp Khai nắm tay Trần Hựu Hàm, nhắm mắt mà bước theo bước chân của hắn, đầu nhóc cúi rất thấp, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không gian nhỏ bé dưới chân.
Trong lòng nhóc chợt nghĩ đến ngày tết Đoan Ngọ, lúc dây ngũ sắc bị rơi mất, người dẫn nhóc đi tìm khắp núi đồi cũng chính là Hựu Hàm ca ca.
Lúc mà làm túi thơm, nhóc được bà ngoại ôm trong lòng, chiếc váy của bà ngoại mềm mềm thơm thơm, rất là đẹp.
Tóc của bà cũng rất mềm, được uốn cong một cách đẹp đẽ.
“Bảo bối, đây là lá ngải.”
“Lá ngải.” Diệp Khai nói theo bà.
“Còn đây là thù du.”
“Thù du”
“Một mình ở nơi đất lạ làm khách lạ,
Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần.
Từ nơi xa này vẫn biết rằng anh em lên nơi cao,
Đều cắm cánh thù du nhưng thiếu mất một người.”
Diệp Khai nghe bà ngâm, nhóc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn còn không to bằng lòng bàn tay của mình lên, nhìn thấy bà ngoại cầm một nhánh thù du mà ngây người một hồi.
Mãi sau bà mới hoàn hồn lại, tiếp tục giới thiệu từng thứ một, bà nói, đây là hoắc hương, đây là cây thương truật, đây là nhục quế, bạch chỉ, xương bồ.
.
.
.
đủ loại thảo mộc thơm thơm được cho vào túi gấm thêu hình cá chép.
Bà ngoại nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của Diệp Khai, đôi bàn tay bé nhỏ của nhóc cầm lấy hai đầu sợi dây đỏ, khẽ giật lại —
“Giỏi quá!” Bà cầm nó lên, cẩn thận đeo lên ngực cho nhóc, bà ngâm lên một bài thơ mà như đang hát: “Trên người mang túi thơm, trên cửa treo cành ngải, tiêu trừ mọi bệnh tật, may mắn đi vào nhà!”
Diệp Khai vụng về vỗ vỗ tay, đuôi sợi dây ngũ sắc buộc trên tay nhẹ nhàng đung đưa.
Chỉ có mỗi mình nhóc là có dây ngũ sắc và túi thơm, những bạn nhỏ khác trong nhà trẻ đều không có.
Cũng bởi quá đắc ý, hí hửng mà trên đường tan học về nhà Diệp Khai đã cởi sợi dây ngũ sắc kia xuống, vừa đi vừa nhìn, vừa nhìn lại vừa nghịch.
Chờ đến khi nhớ ra thì không biết đã đánh rơi ở đâu rồi.
Dì Giả vừa nhìn thấy bé con mếu máo liền bắt đầu hoàng hốt, khoé miệng vẫn luôn giương cao đã bởi vì buồn bã mà mếu máo, vừa chớp mắt một cái thì nước mắt đã rơi xuống như mưa.
“Chao ôi, Bảo Bảo con đừng khóc, đừng khóc nha.” Bàn tay bà khẽ lau qua hai bên má mềm mềm đã sũng nước của bé con, dỗ: “Dì sẽ giúp con tìm lại mà.”
Trần Hựu Hàm mới trốn học từ trường về, hắn đang cau mày nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu có vẻ không kiên nhẫn cho lắm.
“Sao vậy nè?” Hắn cúp máy, khuỵu gối xuống đối diện với Diệp Khai.
Diệp Khai cúi đầu, thỉnh thoảng lại dùng mu bàn tay lau mắt, điệu bộ vẫn là tủi thân như cũ, mặc dù đã kìm nén đến độ sắp không thở nổi dến nơi nhưng vẫn không phát ra chút âm thanh nào.
Dì Giả kể ra đầu đuôi câu chuyện, Trần Hựu Hàm ngồi xổm người xuống: “Anh dẫn em đi mua một cái mới nhé, có được không?”
Diệp Khai lắc đầu, nức nở nói:”Không muốn.
.
.
cái kia là của bà ngoại làm.
.
.”
Trần Hựu Hàm lấy khăn tay dì Giả đưa cho, nhẹ nhàng lau qua dưới mắt nhóc: “Không sao, vậy thì chúng ta cùng nhau đến nhờ bà ngoại làm thêm một cái nữa là được.”
Vừa nghe xong khóe miệng Diệp Khai lại càng mếu máo hơn nữa: “Bà ngoại.
.
.
Bà ngoại đi Vancouver mất rồi.”
Trần Hựu Hàm hiểu ra, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy mềm mại không thể giải thích được, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì Hựu Hàm ca ca sẽ giúp em tìm lại nó nhé.”
Dì Giả vội đến mức giậm chân: “Chao ôi, sao có thể không biết xấu hổ làm phiền cậu thế được!”
“Không sao đâu, sao có thể đánh mất dây ngũ sắc của bà ngoại được chứ, phải không nào? Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm lại nó ngay lập tức.” Vừa nói vừa lắc đầu cười với dì Giả: “Dì cứ về nhà trước đi đã, nói với cô Cù một tiếng trước.”
Trong mắt của một đứa nhóc bốn tuổi, dốc núi đường Tư Nguyên dài như vậy, giống như đi cả đời cũng không hết được.
Diệp Khai loạng choạng đuổi theo Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm thì lật tung từng bụi cây ngọn cỏ một.
3h30, 4h30, 5h30.
A, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Sơi dây ngũ sắc lại được buộc lên cổ tay Diệp Khai một lần nữa, Trần Hựu Hàm giúp nhóc thắt nút, hắn như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, buộc chặt thế này rồi thì sẽ không làm rơi mất nữa đâu.”
Diệp Khai cảm thấy như mình đã làm sai: “Em xin lỗi, Hựu Hàm ca ca.”
“Sao em phải xin lỗi chứ? Là dế mèn đã ăn trộm nó mà.”
Diệp Khai ngây thơ ngước mắt lên, nhìn sợi dây, rồi nhìn Trần Hựu Hàm, nhìn nhìn Trần Hựu Hàm rồi lại nhìn bụi cây.
Dế mèn kêu — tuýt — tuýt — một tiếng rồi nhảy đi.
“Nó nói rằng sợi dây ngũ sắc này đẹp quá, nó cũng muốn có cho mình một sợi.”
“Nhưng mà, ăn cắp là xấu đó.” Diệp Khai nghiêm túc nói.
“Dĩ nhiên là xấu rồi, cho nên em nhìn xem, nó cũng không dám ra gặp mặt em đấy.”
Thì ra là như vậy.
Diệp Khai nắm chặt phần đuôi của sợi dây ngũ sắc, thế này thì dế mèn sẽ không thể trộm được rồi.
·
Đám con nít vốn không nhớ lâu được, Diệp Khai được Trần Hựu Hàm nắm tay thì bỗng nhiên lại nhớ đến sợi dây ngũ sắc trong dịp tết Đoan ngọ nọ.
nhóc nhớ đến chiếc váy màu xanh lá cây đậm của bà ngoại, nhớ đến buổi chiều được Hựu Hàm ca ca nắm tay đi tìm dây ngũ sắc.
Con đường và mặt trời đều dài như vậy, dù nhóc đã năm tuổi rồi những vẫn cảm thấy chúng nó dài như cũ.
·
Cái tư thế nắm tay bước đi kiểu này đi một hồi là kiểu gì cũng khom người đến đau lưng mỏi eo, cuối cùng Trần Hựu Hàm dứt khoát ôm bé con vào lòng.
Chiếc cặp sách nho nhỏ treo trên bờ vai dài rộng, quả bóng bay màu vàng thì đung đưa trong gió.
Diệp Khai đã ăn xong ba viên kem,lại nhấm nháp thêm hai chiếc bánh trứng nóng hổi của đôi vợ chồng người Đan Mạch nhà bên cạnh, cuối cùng nhóc cũng đã cảm thấy hài lòng, đôi bàn tay bé nhỏ che miệng nói thầm:”Hựu Hàm ca ca, em muốn nói cho anh biết một bí mật.”
Trần Hựu Hàm rửa tai lắng nghe.
Bạn nhỏ nói: “Nếu như anh cảm thấy ngày hôm nay rất là blue, vậy thì anh hãy ăn Haagen Dazs ngay đi! Haagen Dazs khiến cho tâm trạng chúng ta trở nên vui vẻ.”
Bé con mới vừa bắt đầu học ghép vần một cách chính thức, nhưng từ trước thì nhóc đã đọc sách tranh với Cù Gia mỗi ngày rồi, nhóc được học các cụm từ, học giao tiếp bằng Tiếng Anh, học cách viết các từ theo từng bộ, mỗi lần nói gì đó liền có vẻ chững chạc đàng hoàng mà đáng yêu.
Trần Hựu Hàm nghe xong liền dùng bút viết lên một mảnh giấy ăn hình vuông:
“Haagen Dazs khiến cho tâm trạng chúng ta trở nên vui vẻ – Tiểu Khai.”
Một hàng chữ với phong cách rồng bay phượng múa, viết xong liền gấp thành một chiếc khăn hình tam giác, nhét vào trong chiếc túi nho nhỏ của Diệp Khai.
Ăn uống no đủ rồi nhưng Diệp Khai lại bắt đầu chơi xấu, vẫn không chịu về nhà.
Vốn ban đầu Trần Hựu Hàm muốn đi quán bar, nhưng rồi hắn lại đắn đo giữa việc cưỡng chế xách Diệp Khai về nhà họ Diệp và ở bên Diệp Khai đến khi nào nhóc ấy hết buồn, cuối cùng vẫn là quyết định gọi điện thoại cho bạn để huỷ hẹn.
Hết cách rồi, ai bảo ngay hôm nay hắn đụng phải một bạn nhỏ dù đã được ăn Haagen Dazs nhưng tâm trạng vẫn còn rất blue cơ chứ.
Khi Trần Phi Nhất tan làm về nhà liền nhìn thấy Diệp Khai và Alaska đang lăn lộn trên bãi cỏ.
Đến đúng giờ đã hẹn, cả sáu chiếc vòi nước bắt đầu tự động xoay tròn rồi phun nước tung toé.
Ráng chiều và nước mưa đồng loạt cùng rơi xuống khắp người Diệp Khai, bé con giật mình rồi hét toáng lên, nhưng cũng không né tránh mà còn tìm đến chỗ nước phun để chơi.
Zeus chạy theo bên người nhóc lăn lộn, nó quên đi cả lời dặn nghiêm khắc của đại thiếu gia nhà mình mà há hốc miệng vừa cười vừa thở hồng hộc.
Trần Phi Nhất nhìn xem một hồi, nhất thời không biết chó vui hơn hay đứa nhóc kia càng vui hơn.
Trong tay ông cầm chiếc đĩa ném được người giúp việc mang tới, nhất thời không ném ra mà đứng đó nhìn Zeus chơi đùa với Tiểu Khai.
Nếu như Ninh Xu vẫn còn sống, chắc hẳn sẽ thương yêu đứa nhóc này đến nỗi muốn nhận làm mẹ nuôi của nó, rồi ngày ngày mua cho nhóc con rất nhiều quần áo và đồ chơi.
Con nhà người ta hình như vẫn luôn ngoan ngoãn hơn là con nhà mình.
Mà Diệp Khai lại còn quá là ngoan.
Mỗi trận tập luyện tennis đều nhàm chán đến thế mà bé con vẫn có thể kiên cường vừa giữ nguyên tư thế vừa mếu máo.
“Tay nâng cao lên! Sức lực đâu cả rồi? Tư thế không đúng! Làm lại một lần nữa!” Huấn luyện viên ra lệnh rất hung dữ.
Bé con nước mắt lưng tròng quay đầu tìm Trần Hựu Hàm, tìm mẹ, tìm chị gái, Trần Hựu Hàm muốn thương lượng với huấn luyện viên một chút nhưng lại bị Cù Gia tống cổ đi.
Cuối cùng thì bé con vẫn không khóc, nén lại nước mắt mà tập vung vợt thêm 50 lần.
Như bây giờ trông thấy nhóc con chơi vui vẻ như thế, ngay cả Trần Phi Nhất nhìn mà cũng chỉ thấy thương yêu vô cùng.
Diệp Khai chơi đến mức cả người ướt sũng mà vẫn còn chưa đã thèm, cuối cùng Trần Phi Nhất đành phải chạy vào kéo nhóc con ra: “Được rồi, được rồi, tiểu bảo bối của bác ơi, chờ tí nữa kiểu gì tiểu Gia nhà con cũng đến tính sổ với bác cho mà xem.”
Diệp Khai giống như một bé cún nhỏ bị xách cổ, ngoan ngoãn được sang tay từ tay Trần Phi Nhất sang chỗ Trần Hựu Hàm, rồi lại từ trong tay Trần Hựu Hàm sang tay dì Từ.
Nước ấm để tắm đã được chuẩn bị xong, nhóc tắm táp một trận ở nhà họ Trần, đến khi tắm xong thì cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Nhưng công đoạn đọc sách ảnh trước khi ngủ thì vẫn phải tiến hành như thường lệ.
Trần Hựu Hàm nhìn bé con từ từ lấy ra một cuốn sách ảnh khổ lớn bìa cứng siêu nặng từ cặp sách của mình ra, sau đó rất nhuần nhuyễn mà lật đến một trang tương ứng.
“Hôm nay đọc đến trang này ạ.” Nhóc chỉ vào hình một con chim cánh cụt đang cau có trên trang sách: “Hôm nay đọc đến phần bạn chim cánh cụt không vui.”
“Chim cánh cụt trong tiếng Anh là gì?”
Giọng điệu nũng nịu của nhóc con ỏn ẻn vang lên: “Penguin.”
“Penguins Blueday.”
Trần Hựu Hàm vừa nói vừa nhận lấy cuốn sách ảnh.
.
.
Mẹ kiếp, tiêu đời rồi, sách này toàn là tiếng Anh.
“On bluedays you can become pa…!Paranoid that everyone is out to get you.”
Diệp Khai dùng hai tay chống cằm: “Ừm ừm.”
Trần Hựu Hàm: “…?”
“Mình đọc bằng tiếng Anh trước, sau đó lại nói bằng tiếng Trung — Hựu Hàm ca ca, paranoid là gì vậy ạ?”
Trần Hựu Hàm: “.
..” Con mẹ nó chứ, sao mà anh biết được?
Người trưởng thành quá xảo quyệt, hắn nhìn lướt qua nhanh như một cơn gió, chọn ra những từ mà mình biết rồi đọc: “On bluedays you feel like you re floating in an ocean of sadness….” Trần Hựu Hàm hắng giọng: “Nó có nghĩa là, vào những khi mà thấy không vui, tiên sinh chim cánh cụt cảm thấy mình như là đang chìm nổi trong một đại dương u buồn.
.
.”
“Không phải penguin, là you.”
“.
.
.
Được thôi, là [ bạn ] cảm thấy.”
“Chìm nổi là gì ạ?”
“Chính là lúc thì nổi lên, một lúc sau lại chìm xuống, giống như là khi mình đi bơi ấy.”
“À.” Diệp Khai gật gật đầu, lại nhìn hắn một cách chăm chú.
Trần Hựu Hàm không muốn đọc nữa, hắn đổi chủ đề hỏi: “Vậy bây giờ em có còn blue không?”
Diệp Khai nói: “Blue của em đã hết rồi, nhưng mà blue của chim cánh cụt thì vẫn chưa hết ạ.” Nhóc đung đưa hai cái chân nhỏ chờ hắn đọc ra dòng tiếp theo.
Nội tâm Trần Hựu Hàm sụp đổ đến nơi rồi.
Trần Hựu Hàm đọc thêm ba dòng nữa, có lẽ là do tiếng Anh của hắn quá mức vấp váp và vô cùng thê thảm, câu văn thì lạc điệu, dịch cũng là nửa dịch nửa đoán.
Diệp Khai cúi đầu xuống, nắm chặt bàn tay dụi dụi đôi mắt hơi nhắm nghiền, mê mẩn nhìn chằm chằm vào sách mà nói: “.
.
.
Hựu Hàm ca ca, lạ thật đấy, em mới nghe có chút xíu mà đã buồn ngủ quá đi à.”
.
.
Vậy thì quá tốt rồi! Trần Hựu Hàm nghiêm túc gập sách lại: “Buồn ngủ rồi thì đi ngủ thôi nào!”
Diệp Khai chìm vào giấc ngủ, đôi mày của nhóc con khẽ cau lại, hai nắm tay mềm mụp tròn tròn, đặt ở bên mặt mình.
Trong lúc nhóc ngủ, giữa hai hàng lông mày của nhóc dường như đã được Hựu Hàm ca ca nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau đó nó dần dần giãn ra.
Rồi sau đó hình như nhóc được Hựu Hàm ca ca bế lên, ôm vào trong lòng ảnh.
Trên người Hựu Hàm ca ca cũng có mùi thơm thật là thơm, nhưng mùi thơm đó không giống như là bà ngoại, như mommy hay là chị gái, mà cũng chẳng giống với papa hay ông nội.
Hai cánh tay ngắn ngủn vòng qua cổ Hựu Hàm ca ca một cách vô thức.
Diệp Khai mềm nhũn nằm trên đầu vai hắn, đôi mắt hé ra một khe nhỏ, nhìn thấy ngọn đèn đường lập loè rồi loé sáng, sau đó nhóc nhanh chóng khép mắt lại vì buồn ngủ.
Hựu Hàm ca ca bế mình đi đâu vậy? Từng bước chân của Trần Hựu Hàm đều rất vững.
.
.
Diệp Khai nằm sấp trên người hắn, nghĩ thầm, thì ra đây chính là [ Giống như chìm nổi trong đại dương ].
Côn trùng và chim chóc ríu rít suốt chặng đường, màn đêm buông thật sâu.
Đèn đuốc trong nhà họ Diệp vẫn còn đương sáng trưng, Cù Gia mấp máy miệng, khẽ thốt lên một chút, hàng lông mày của bà cau lại vì xót xa.
Trần Hựu Hàm đưa tay lên suỵt một cái, rồi dịu dàng trả Diệp Khai về lại vòng tay bà.
Cù Gia nhận lại bảo bối của bà, Diệp Khai giống như một con thuyền nhỏ được quay về bến cảng, tự động tìm ra cách thức neo đậu thoải mái nhất.
Cù Gia âu yếm vuốt tóc nhóc, rồi khẽ khàng vỗ lưng từng cái một, trong miệng như đang thì thầm một khúc ca dao nào đó, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bảo bối, yêu thương.
.
.”
Bỏ nhà ra đi những một cây số lận cơ mà, quả là một quãng đường xa xôi nha.
__________________________
Diệp Khai đúng là từ nhỏ tới lớn đều được sống trong tình yêu ❤