Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 12
Chương 12:
Tiếng bước chân vội vã khiến Giai Giai giật mình, một người và một chó chạy về phía hàng rào trắng.
Trong lúc chạy, chiếc mũ che nắng chưa buộc dây của Diệp Khai bay đi, xoay tròn trong ánh hoàng hôn và gió nhẹ.
Diệp Khai không thể tin được, thở hổn hển hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Trần Hựu Hàm rũ mắt nhìn, nhìn thấy Diệp Khai sau hơn mười giờ bay, có một loại cảm giác hư ảo không chân thực.
Nắng chiều phía tây phác họa dáng vẻ Diệp Khai mặc áo len như một bức tranh sơn dầu, đáng tiếc vẻ dịu dàng này không kéo dài được mấy giây, Diệp Khai liền đã véo thắt lưng hắn: “Có đau không?”
Thuốc cũng rơi luôn.
Trần Hựu Hàm nhăn nhó mặt mày: “Sao em không tự nhéo mình ấy?” Logic quỷ gì không biết!
Túi xách thản nhiên ném xuống đất, hắn ỷ vào ưu thế tay chân dài mà kéo lấy cánh tay Diệp Khai về phía mình, búng ngón tay lên trán cậu một cái, hỏi như một tên lưu manh: “Đau không?”
Hai người ” ân cần chào hỏi” nhau qua hàng rào, Diệp Khai một tay ôm trán, bị tiếng hô của bà ngoại làm cho sững sờ: “Ai bắt nạt bảo bảo đó?!”
So với Diệp Khai thì bà ngoại càng giống một nông dân trồng hoa hơn.
Bà mặc một chiếc áo len màu tím khoai môn, tạp dề chấm bi màu vàng nhạt, đội mũ rơm trên đầu, chân đi ủng cao su dài đến đầu gối và cầm trên tay một chiếc cuốc với khí thế hung hăng không ngờ, Diệp Khai sợ rằng nếu mình không giải thích ngay thì bà ngoại có thể đánh Trần Hựu Hàm vào viện ngay lập tức, vội nói: “Bà ngoại, là Trần Hựu Hàm đó ạ!”
Lan Mạn nữ sĩ đã nhiều năm không gặp Trần Hựu Hàm, ấn tượng của bà với hắn vẫn còn dừng lại cách đây bảy, tám năm, khi đó Trần Hựu Hàm mới tốt nghiệp được vài năm, còn chưa tiếp nhận công việc từ gia tộc, vẫn là một quý công tử phong lưu phóng khoáng.
Tay đang cầm cuốc hoa của bà buông thõng xuống, nheo mắt nhìn người đàn ông cao lớn bên ngoài hàng rào.
Là một nhà thiết kế độc lập vẫn được mời tham dự show thời trang quốc tế sau khi nghỉ hưu, bà đã quen với việc nhìn cách ăn mặc của người ta đầu tiên, bà chỉ cần liếc mắt qua là đừng mơ giấu được bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Thấy hắn mặc một chiếc áo khoác lông cừu dài màu đen với áo sơ mi trắng thường ngày bên trong.
Hàng cúc trước ngực được cởi ra, để lộ ra chiếc áo len đen cổ cao trong cùng, cộng thêm một chiếc vòng cổ đơn giản bằng bạc, mặt dây chuyền hình núi tuyết, đỉnh núi nạm kim cương.
Mùi thơm se lạnh như có như không, tạo thành một sự kết hợp hoàn hảo.
Chúa ạ, đây chính là dáng vẻ của một hoa hoa công tử đây mà.
Trần Hựu Hàm thản nhiên đón nhận cái nhìn hà khắc của nhà cựu thiết kế thời trang, hắn mỉm cười rồi vươn tay: “Đã lâu không gặp ạ.”
Cụ bà đã gần 80 tuổi tháo găng tay, kiêu ngạo đưa tay ra, nhưng mà Trần Hựu Hàm lại cầm lấy đầu ngón tay thon gầy được bảo dưỡng rất tốt của bà, trao một nụ hôn trang nhã lên đó: “Lan tiểu thư vẫn xinh đẹp hơn người như xưa.”
Khóe miệng Diệp Khai vi diệu mà cứng lại, dùng hết tu vi cả đời mới không trợn trắng mắt.
Bà ngoại bị một câu của Trần Hựu Hàm dỗ ngược lại, đích thân mở cửa hàng rào chào đón hắn, tiện thể oán trách Diệp Khai: “Sao lại để người khác đứng ngoài lâu vậy con, bảo bảo có phải đã quên cách đãi khách rồi không?”
Trần Hựu Hàm nghe vậy thì quay lại liếc Diệp Khai một cái.
Diệp Khai xách theo túi sách của hắn mà đi theo sau lưng, giống như một người gác cửa nhỏ phụ trách cầm đồ, trong lòng thầm mắng cẩu nam nhân không biết bao nhiêu lần.
Người giúp việc người Trung Quốc mang hồng trà bá tước mới pha xong lên, rồi lại mang lên cả các món bánh ngọt dùng với trà.
Trần Hựu Hàm vốn đã là nhân tinh, trà với bánh ngọt cũng không có gì đáng nói, hắn nhìn bộ ấm trà bằng sứ mà khen ngợi nửa ngày.
Bà ngoại cười đến là đoan trang khiêm tốn, nhưng dù là ai nhìn vào cũng thấy bà đang rất vui.
“Hựu Hàm sao tự dưng lại đến Canada vậy?” Bà cười híp mắt hỏi.
Diệp Khai cũng nhìn về phía Trần Hựu Hàm, chờ câu trả lời của hắn.
Trần Hựu Hàm qua loa đáp: “Được đối tác mời ạ, đến khảo sát hạng mục.”
Lan nữ sĩ không biết gì về kinh doanh và cũng chẳng hứng thú với những thứ đó nên chỉ gật đầu: “Vậy con ở lại đây mấy ngày thế? Có thời gian thì để bảo bảo dẫn con đi chơi.” Bà hỏi với giọng điệu và phong thái đều rất ngây thơ, như là người đã ở trong tháp ngà cả đời, Trần Hựu Hàm cũng nhẹ giọng theo để nói chuyện, cẩn thận dỗ dành: “Chắc là khoảng mười ngày ạ, con không cần đâu, để Diệp Khai chơi với bà nhiều nhiều mới phải chứ.”
Diệp Khai lặng lẽ nghĩ thầm, con còn phải làm bài tập, phải đi trồng hoa, ai mà rảnh hầu hạ một người đi công tác.
Vừa nói chuyện vừa uống trà, mới uống hết một tách trà đã thấy mặt trời lặn xuống, Lan Mạn hỏi: “Đã sắp xếp xong khách sạn chưa? Con có muốn ở nhà không? Vẫn còn phòng đó!”
Trần Hựu Hàm khéo lời từ chối: “Bà khách sáo rồi, con đã đặt trước khách sạn, ngày hôm nay đường đột tới thăm, vốn định mai mới đến thăm hỏi chính thức ạ.”
Bà ngoại nghe hiểu ý của hắn, liền nói: “Vừa hay mai là cuối tuần, ông ngoại bảo bảo cũng được nghỉ, không bằng tối mai con tới nhà ăn một bữa cơm rau dưa nhé?”
Trần Hựu Hàm không từ chối nữa, hẹn sáu giờ chiều mai rồi cáo từ.
Lan Mạn muốn để lái xe trong nhà đưa hắn đi, thế nhưng nghe hắn nói đã đặt xe rồi liền thôi.
Chưa đầy mấy phút, ngoài cửa vang lên một tiếng còi xe.
“Xe đến rồi ạ.” Trần Hựu Hàm áy náy cười, đúng kiểu tiếc nuối như chưa nói hết chuyện đã phải cáo từ.
Hắn đứng dậy ôm tạm biệt bà ngoại, mặc áo khoác, xách túi lên, Diệp Khai lạnh nhạt nhìn hắn, không chút động lòng.
Trước khi đến hành lang, Trần Hựu Hàm đột nhiên dừng lại, xoay người cười thản nhiên với cậu: “Diệp Khai, em không tiễn anh à?”
Lan Mạn như tỉnh khỏi mộng: “Đúng rồi, bảo bảo mau tiễn Hựu Hàm đi con.”
Diệp Khai đi theo hắn, hai người bước ra khỏi cửa biệt thự, băng qua con đường lát đá xanh giữa vườn hoa trong sân, đi đến cửa hàng rào, mở cửa ra rồi đi đến trước xe, trong lòng còn chưa đưa ra quyết định, Trần Hựu Hàm đã tự tiện làm chủ mà mở cửa xe nói: “Lên xe đi.”
Diệp Khai quay đầu nhìn Lan Mạn một cái, bà tựa nửa người vào cổng rào nhẹ giọng gọi: “Về sớm chút nha con.”
Lúc này cậu mới lên xe.
Hai người ngồi cạnh nhau trên hàng ghế sau, túi xách được để trên ghế phụ.
Sau hàng chục giây im lặng, Trần Hựu Hàm uể oải nói: “Giận rồi sao?”
Diệp Khai đáp: “Không có đâu, sao mà em phải giận?”
“Giận anh không báo trước với em là anh đến Canada công tác?”
Cái đó cũng có một chút.
Thế nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy lúc này mình không giận chuyện đó.
Diệp Khai cảm thấy cảm xúc của cậu lúc này không biết do đâu, mà cũng chẳng thể giải thích được, đành nhận bừa: “Chắc vậy đi, mà cũng không hẳn vậy.”
“Vậy là có hay không.”
“Không.” Diệp Khai nghiêng chân sang chỗ khác, lấy điện thoại ra mở giao diện trò chơi, còn chưa kịp vào đã bị một bàn tay che lại.
Cậu ngước mắt lên nhìn, không hiểu gì mà nhìn về phía Trần Hựu Hàm: “Làm gì vậy?”
Trần Hựu Hàm thò một tay còn lại vào trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc ví bằng da, nhìn giống như là ví tiền.
Diệp Khai không hiểu gì mà nhận lấy nó, Trần Hựu Hàm cười: “Không phải em nghĩ anh đến Canada để đi công tác thật đấy chứ?”
Nút bấm là nam châm, rất dễ để mở ra.
Khi mở ra rồi, đồ vật bên trong lộ ra.
Diệp Khai thật sự cạn lời, ngơ người mà nhìn Trần Hựu Hàm.
“.
.
.
Dịch vụ chuyển phát nhanh quốc tế chạy bằng cơm, chúc em tuổi mười bảy vui vẻ.”
Diệp Khai không có biểu cảm gì, cậu có chút bối rối mà cúi thấp đầu, lấy cặp kính hình vuông màu đen kia ra.
Gọng kính màu vàng nhạt chống phản quang, gọng vuông được bo tròn các cạnh, tròng kính mỏng không bám bụi.
Gạt gọng kính ra, nhẹ nhàng đeo nó lên, cận thị với loạn thị đều được chữa khỏi — đây nhất định là ảo giác của cậu, có thế cậu mới cảm thấy khuôn mặt của Trần Hựu Hàm lúc này bỗng nhiên lại rõ ràng đến thế, ánh mắt hắn gần như có tính xâm lược mà nhìn mình, chờ đợi phản ứng của mình.
Trần Hựu Hàm cho rằng Diệp Khai sẽ hỏi “Nhìn đẹp không?” Kết quả đối phương chỉ lạnh lùng ngơ ngác nhìn hắn, mãi sau mới chậm chạp phun ra mấy chữ: “.
.
.
Anh bị dở à.”
Trần Hựu Hàm thôi không làm nữa, xoa đầu cậu như xoa đầu chó, hùng hùng hổ hổ: “Nói chuyện kiểu gì không biết!”
Diệp Khai mím môi để ngăn mình cười, thế nhưng ý cười đã nhiễm hẳn lên khóe môi, không tỏ ra biểu cảm gì nghiêm túc mà thay vào đó là cười một cái ngọt ngào đến mức lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cậu giả ngu, tay gối lên sau đầu, nhắm mắt nói: “Vậy là được rồi, cảm ơn Hựu Hàm ca ca.”
Trải qua hơn mười giờ bay, vừa đáp xuống đất liền phong trần mệt mỏi chạy tới, đến khách sạn cũng chưa đi qua, chỉ vì một câu này, Trần Hựu Hàm cho rằng đầu óc mình hỏng thật rồi.
Nếu hắn mà có em trai ruột thì chắc là em trai hắn cũng phải mắng hắn quá thiên vị.
Khi đến Ritz-Carlton, Diệp Khai vì nể tình cặp kính này mà làm nhân viên phục vụ cho hắn, giúp hắn cởϊ áσ tháo thắt lưng.
Tủ quần áo hơi cao, đối với Diệp Khai chưa phát triển hết còn hơi mất sức.
Áo khoác khoác lên khuỷu tay, cậu duỗi tay muốn treo quần áo lên, vất vả một hồi mới treo được lên, cúi đầu nhìn thì thấy có một tờ giấy trắng nhỏ nằm trên sàn.
Cậu cúi người nhặt lên, phát hiện phía trên viết một dãy số điện thoại, ký tên là cherry, đằng sau còn vẽ thêm một trái tim nhỏ, là số điện thoại Trung Quốc, Diệp Khai nhìn thêm lần nữa, chưa kịp nhìn kỹ đã bị Trần Hựu Hàm lấy đi.
Hắn đã cởϊ áσ sơ mi ra, chỉ mặc chiếc áo len đen cổ cao, nhìn qua có vẻ đặc biệt lạnh lùng.
Lông mày hắn cau lại, bước đến bên cửa sổ sát đất rồi ném vào thùng rác.
“Bị tiếp viên hàng không nhét vào.” Trần Hựu Hàm giải thích.
Diệp Khai không có biểu cảm gì, chỉ Ồ lên một cách khoa trương.
Trần Hựu Hàm bật cười, mở cửa sổ ra, thuần thục lấy thuốc ra luôn.
Xa xa là một ngón núi tuyết, gần hơn một chút là hồ nước, bãi cỏ xanh như một tấm thảm, ở trên đó có vài con cừu được thả rông đang gặm cỏ.
Là một nơi để nghỉ mát.
Trần Hựu Hàm suy nghĩ mấy ngày sắp tới sẽ sắp xếp lịch trình thế nào, lại nghe Diệp Khai nói: “Anh không giữ lại sao?”
Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ, ném điện thoại qua cho cậu: “Mật khẩu là 357159, mở Wechat tìm theo nhãn.”
Diệp Khai nghe lời mở ra, lướt xuống một hàng dài, quả nhiên vẫn là bốn chữ “Tiếp viên hàng không” bắt mắt nhất, đằng sau là hai số 98 được đặt trong ngoặc kép.
Bấm vào xem thì thấy, toàn là các kiểu cherry lisa apple lily, ảnh đại diện người này xinh đẹp hơn người kia.
Diệp Khai kinh ngạc đến mất tiếng, Trần Hựu Hàm ngậm điếu thuốc, hỏi bằng dáng vẻ gợi đòn: “Bận quá không làm gì nổi.”
Bận con khỉ.
Diệp Khai ném điện thoại trả hắn, mặc áo khoác lên, cao quý lãnh diễm nói: “Em muốn quay về làm bài tập.”
Trần Hựu Hàm không có cách nào với cậu học sinh Diệp Khai, hắn dập tắt điếu thuốc mới hút được một nửa, giữ chặt cánh tay Diệp Khai, cúi đầu nhìn cậu chăm chú, trầm giọng khẽ nói: “Ăn cơm với anh đi, được không?”
Ông ngoại bà ngoại nhất định đang chờ cậu về ăn cơm tối, trong lòng Diệp Khai giãy dụa từ chối, vẻ mặt của Trần Hựu Hàm hơi trầm xuống một chút, vẫn giữ lấy tay cậu không buồng, lùi lại mà cầu việc khác hỏi: “Anh tự chọn kính đấy, em thích chứ?”
Diệp Khai vẫn chưa tháo kính xuống kể từ khi đeo lên, cậu nhìn thấy Trần Hựu Hàm qua một thế giới đã được chỉnh sửa vô cùng rõ ràng, vẫn chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của hắn, bên trong chứa đựng tính xâm lược màu đen nồng đậm, khóe môi hắn khẽ cong, dù là lúc nào nhìn vào hắn cũng đều cảm thấy hắn có vẻ hững hờ xấu xa.
Bản thân việc tặng kính chỉ là do Diệp Khai thuận miệng nói, có lẽ bên trong còn xen lẫn sự tự giễu mà chính cậu cũng không cách nào giải quyết được và cả sự trừng phạt bản thân.
Trong lòng của cậu tự trả lời, kính chẳng tốt chút nào, là kính giả đúng không, chứ sao lại chẳng có tác dụng gì vậy chứ.
Nhưng khi cậu ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Trần Hựu Hàm, Diệp Khai lại nghiêm túc mà trịnh trọng nói: “Thích.”
Y học hiện đại không thể cứu được một người con trai mới biết yêu, Diệp Khai nhìn hắn, cậu vẫn thích Trần Hựu Hàm y như cũ.