Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 113
Chương 112
Trần Hựu Hàm nắm chặt tai nghe, không hề làm ra cử động gì, tai nghe phát ra tiếng nhạc, nghe có cảm giác như méo tiếng.
Khuôn mặt hắn không có chút biểu cảm, tỉnh táo vạch trần: “Bên kia vẫn còn chỗ.”
Diệp Khai nói như chuyện đương nhiên: “Nhưng mà em muốn ngồi với anh cơ.”
Cậu mặc một chiếc áo polo trắng, một chiếc quần thể thao ngắn không quá đầu gối, tất dài màu trắng chạm mắt cá chân bọc lấy bắp chân thon gọn, trên chân là đôi giày tennis Adidas barricade.
Trần Hựu Hàm nhìn thoáng qua rồi lập tức thu tầm mắt về, tai nghe cũng nhét lại vào tai.
Hắn khoanh tay trước ngực, đôi chân dài mặc quần thể thao màu đen trông có vẻ hơi chen chúc giữa hàng ghế trước và sau, nhưng tư thế giẫm một chân lên xà ngang càng khiến khí thế của hắn thêm mấy phần bức người.
Ánh mắt Diệp Khai rơi vào trên gò má anh tuấn của Trần Hựu Hàm, đối phương đã hờ hững nhắm mắt lại, dùng âm lượng không nặng không nhẹ nói: “Tùy cậu.”
Từ khuôn viên trường Thiên Dực đến trại huấn luyện mất gần một tiếng rưỡi, khoang xe chuyển từ ồn ào sang yên tĩnh chỉ trong vòng mười phút, lúc đầu mọi người còn hớn hở trò chuyện, sau đó thì bắt đầu lăn ra ngủ.
Diệp Khai chọc chọc vào cánh tay Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm giữ nguyên tư thế bất động, “Ừ” một tiếng, biểu thị mình đang nghe.
Nhưng hắn vẫn quá là lạnh lùng kiêu ngạo, ngay cả mắt cũng không thèm mở ra.
Hắn mơ hồ nghe thấy Diệp Khai nói gì đó.
Rốt cục hắn cũng mở mắt ra, khuôn mặt hơi nghiêng tựa vào ghế ngồi, hắn cũng lười mở miệng, chỉ dùng ánh mắt để cảnh cáo Diệp Khai có chuyện gì nói ngay, không thì ngậm miệng lại.
Một giây sau, hắn liền hơi giật mình, bị động tác giật tai nghe của Diệp Khai làm cho không kịp trở tay.
Diệp Khai màu tai nghe màu đen trong tay: “Cho em mượn nghe một lúc nhé?”
Trần Hựu Hàm hơi hé môi, còn chưa kịp nói chuyện thì Diệp Khai đã nhét cái bên kia vào tai cậu.
“Suede.” Cậu hơi giương khóe môi, không nhìn xem phản ứng của Trần Hựu Hàm mà học theo hắn khoanh tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Hựu Hàm thầm chửi thề một câu trong lòng, sau khi thấy hàng lông mi dài rũ xuống của Diệp Khai thì lại cứ thế mà nhịn xuống.
Trong giai điệu lặp đi lặp lại của itseemssometimeswerelostinTV, Diệp Khai dần thiếp đi.
Chờ đến khi tỉnh lại thì chính là lúc cậu bị tiếng sấm đánh thức.
Chiếc xe buýt lướt đi trong màn mưa, những hạt mưa tí tách và tiếng sấm mùa hè được nhồi vào trong bầu không khí ẩm ướt.
Thứ mà đầu mình đang gối lên rõ ràng không phải thành ghế.
Diệp Khai mãi mới phản ứng lại được trong cơn buồn ngủ, nhất thời không biết mình đang ở đâu, chỉ là hơi thở trong tai, trong mũi đều là thứ hơi thở mà cậu quen thuộc.
Cậu vô thức nâng cánh tay ôm chặt Trần Hựu Hàm, lẩm bẩm một câu “Hựu Hàm ca ca” mơ hồ, sau đó hôn lên lên cằm đối phương trong khi hắn còn đang căng cứng toàn thân.
Tiếng sấm vang lên bên tai, khiến trong xe náo loạn, mọi người tranh nhau trèo lên cửa sổ để nhìn ra một mảnh trắng xóa bên ngoài.
Ý thức hỗn loạn của Diệp Khai bỗng giật mình một cái, sau đó chậm rãi buông tay ra.
Trần Hựu Hàm nghiến răng nghiến lợi hạ giọng: “Tỉnh rồi thì cút xa ra.”
Diệp Khai thủ thỉ một tiếng: “Em xin lỗi mà.”
Ninh Thị là tỉnh lỵ, nói là trung tâm huấn luyện thành phố, nhưng thật ra là trung tâm huấn luyện của đội tuyển tỉnh.
Sau khi xuống xe, mưa vẫn chưa ngừng, vốn là đại sảnh trống trải lập tức liền trở nên xôn xao bởi tiếng mưa như trút nước.
Câu lạc bộ tennis và đội bóng rổ được tập hợp riêng biệt, giáo viên dẫn đội không thể không lấy hơi gào to để chia phòng.
Ký túc xá là phòng đôi do đội tỉnh cấp cho, tất cả đều ở trong cùng một khu nhà.
Sau khi giải tán thì ai làm phần người nấy, hai người chia tay nhau ở lối vào hành lang trên tầng năm, một bên trái, một bên phải.
Diệp Khai nghĩ, đây là ở trong mơ, chỉ cần cậu muốn gặp Trần Hựu Hàm thì nhất định có thể gặp được hắn — quả nhiên sau khi nghỉ trưa liền gặp được Trần Hựu Hàm ở cửa hàng độc quyền dưới tầng một của sân vận động.
Trần Hựu Hàm đã thay đồng phục của đội mình, hẳn là sẽ sớm bắt đầu tập luyện.
Hắn cầm trên tay một đôi AJ, phối màu đen trắng đỏ.
Bên cạnh hắn không có ai, chắc hẳn người hướng dẫn đã bị hắn đuổi đi.
Lúc Diệp Khai tới gần hắn, cậu không hề phát ra tiếng động nào, nhưng Trần Hựu Hàm vẫn biết đó là cậu.
“Anh mua giày sao?” Nói rồi lại cúi xuống nhìn giày thể thao trên chân Trần Hựu Hàm.
Là cùng một kiểu.
“Mua quà sinh nhật cho Đỗ Đường.”
Diệp Khai sững sờ, cảm thấy khó chịu mà híp mắt lại nhìn hắn: “Anh tặng giày đôi à? Anh ta đã nhận lời anh chưa?”
Trần Hựu Hàm đặt đôi giày về lại kệ trưng bày, lấy một đôi khác rồi dửng dưng đáp: “Không cần thiết, tôi biết cậu ấy thích cái gì.”
Diệp Khai vì lời này của hắn mà nghẹn muốn chết được, hỏi: “Vậy anh có biết em thích gì không?”
Lúc này Trần Hựu Hàm mới rời lực chú ý khỏi đôi giày, hờ hững liếc mắt nhìn cậu rồi thu hồi tầm mắt: “Không có hứng thú đó.”
Một tiếng sấm rền vang, Diệp Khai từ trên giường mở mắt ra, điều hòa mang theo hơi lạnh thơm mát tương phản rõ rệt với cái nóng ẩm oi bức của sân vận động.
.
.
Mẹ kiếp, cậu giận đến mức tự tỉnh dậy luôn!
Trần Hựu Hàm tỉnh dậy vì khó thở, mở mắt ra đã thấy Diệp Khai đang đè lên người mình, trong bóng tối mờ mờ chỉ có một đôi mắt rất sáng.
Mặt cậu vô cảm, nhưng đầy tức giận.
Trần Hựu Hàm vươn tay ôm cậu vào lòng, thở đều lại một hồi mới hỏi: “Em mơ thấy ác mộng sao?”
Diệp Khai tránh ra khỏi cánh tay của hắn, cậu khoanh tay trước ngực, nhìn xuống từ trên cao, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Anh từng tặng những gì làm quà sinh nhật cho Đỗ Đường hả?”
Trần Hựu Hàm bị câu hỏi của cậu làm cho ngây người: “Năm nào cơ?”
Diệp Khai: “…” Trong mắt cậu đầy vẻ lạnh lùng, nhưng lời nói thì lại cực kỳ ngoan ngoãn: “Anh nhớ năm nào thì nói năm ấy.”
Cuối cùng Trần Hựu Hàm cũng từ từ nâng mắt lên, tia mệt mỏi cuối cùng đã biến mất khỏi mắt hắn, hắn đối mặt với Diệp Khai trong bóng đêm: “Anh không nhớ nữa rồi.”
Hắn không nhớ thật.
Chuyện suốt từ năm nào rồi, mấy ai nhớ được mấy chuyện từ thời học sinh cấp 3 cơ chứ!
Diệp Khai mỉm cười: “Thật vậy chăng.”
Trần Hựu Hàm vô tội nhìn cậu: “Thật mà.”
Cẳng tay dùng sức giữ gáy cậu, Diệp Khai bị đè vào trong cổ hắn, cảm thấy Trần Hựu Hàm hôn lên tóc và vành tai của mình: “Mình đi ngủ được chưa em?”
Dĩ nhiên là không được rồi! Hơi thở ấm nóng khi nói chuyện phả lên bả vai Trần Hựu Hàm, cậu lạnh lùng hỏi: “Năm em 17 tuổi anh tặng em thứ gì?”
Trần Hựu Hàm không rõ có chuyện gì, nhưng vẫn trả lời: “Ván trượt.”
“18 tuổi thì sao?”
Trần Hựu Hàm lại hôn lên chóp tai của cậu: “Sapphire.”
Sau khi định thần lại, hắn bật cười: “Bảo Bảo, em nói chuyện có chút đạo lý đi được không? Chuyện của mười mấy năm trước sao mà so sánh được với chuyện 3, 4 năm trước?”
Diệp Khai lại hỏi: “Vậy năm em 10 tuổi anh tặng em thứ gì?”
Trần Hựu Hàm không thể dối lòng mà nói không nhớ, dù sao thì hắn mà nói không nhớ thì cũng sẽ là một kiểu chết khác mà thôi.
Hắn thở dài: “Lego Millennium Falcon.”
Diệp Khai tức chết đi được: “Không phải anh vẫn còn nhớ rất rõ đấy ư!”
Trần Hựu Hàm cười đến là bất lực, nửa giơ tay làm động tác đầu hàng: “Em tha cho anh đi, anh không nhớ thật mà.
.
.” Hắn suy nghĩ một chút rồi mới ngập ngừng hỏi: “Là giày thể thao à?”
Diệp Khai cuối cùng cũng bùng nổ: “Anh vẫn còn nhớ rõ sinh nhật của anh ta, nhớ rõ kiểu dáng và màu sắc của đôi giày thể thao mà anh ta thích! Không chỉ thế mà anh còn tự tay chọn quà cho anh ta! Rồi còn nói rằng không có chút hứng thú nào với những gì mà em thích!”
Trần Hựu Hàm hoàn toàn mất trí nhớ: “.
.
.
Lúc nào? Ở đâu?”
Diệp Khai vừa tủi thân vừa hung dữ nói: “– Ở trong mơ đó!”
Nói xong câu này cũng không nghe được lời giải thích của Trần Hựu Hàm như mong đợi.
Bởi vì hắn sắp cười đến điên luôn rồi!
Trần Hựu Hàm đè Diệp Khai vào lòng mà hôn, bàn tay to lớn của hắn vò rối tung mái tóc cậu lên, vừa cười ầm lên vừa dỗ dành: “Rồi rồi rồi, không ngủ thì không ngủ, Trần Hựu Hàm trong mơ xấu tính quá phải không nào?”
Giọng điệu dỗ con nít quỷ quái gì đây!
Diệp Khai muốn tránh ra, nhưng lại bị Trần Hựu Hàm đè lại, hắn cười đến mức lồng ngực cũng rung lên, “Em đừng so đo với thằng nhóc học sinh cấp 3 đó chứ, thằng nhãi đó thì biết cái khỉ gì? Gặp em nhiều lần như vậy mà còn không thích em, nếu không phải mù thì cũng chính là đầu óc có vấn đề, em phải rộng lượng tha thứ cho cái kẻ khiếm khuyết kia mới phải chứ?”
Diệp Khai vẫn còn giận lắm, nhưng được hắn dỗ vậy thì cũng dần cong lên khóe môi.
Trần Hựu Hàm nâng mặt cậu lên, bắt gặp được nụ cười không nén được của cậu, không nhịn được mà đỡ gáy cậu hôn lên.
Sau khi hôn xong thì cuối cùng Diệp Khai cũng hết giận, cậu nằm sấp trên người hắn mà chọc chọc vào chỗ trái tim, giọng điệu có loại ghen ghét vi diệu: “Thế mà anh lại thích Đỗ Đường nhiều đến vậy cơ đấy.”
Trần Hựu Hàm nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của cậu, đưa lên hôn một cái, nói: “Thứ nhất, anh không có thích cậu ta [nhiều đến vậy], thứ hai,” hắn nhìn Diệp Khai, nhẹ giọng nói, “Là do lúc đó anh chưa gặp được em thôi.”
Diệp Khai bị lời nói của hắn làm cho lâng lâng, nhịp tim có chút mất kiểm soát, đồng thời cậu thầm nghĩ, nói dối, vốn dĩ Trần Hựu Hàm trong mơ cũng chẳng thích em chút nào.
·
Ngẩn người trên sân bóng — nhất là khi đang giữa trận thi đấu cũng không phải là một khung cảnh đẹp đẽ gì.
Tiếng còi của trọng tài kéo thần trí Diệp Khai quay về.
Cậu liếc nhìn bảng điểm, trận đấu đã kết thúc.
Có rất nhiều người đang ngồi xổm hoặc đứng xung quanh sân tennis nhỏ, họ đứng rất gần nhau, tiếng reo hò cổ vũ liên tục vang lên, Diệp Khai liền đoán rằng đây không phải là một trận thi đấu chính quy.
Cậu siết chặt chiếc vợt, ngón tay chèn vào ô lưới căng chặt — đây là động tác theo thói quen của cậu, lập tức hạ thấp trọng tâm xuống và chuẩn bị xong tư thế.
Cú giao bóng của đối thủ rất quyết liệt, nhưng cậu lại phân tâm chú ý đến Trần Hựu Hàm đứng đối diện, mắt hắn nhìn chằm chằm vào đấu trường trong giây lát — có lẽ là nhìn chằm chằm vào Diệp Khai mới đúng, bởi vì khi ánh mắt Diệp Khai và mắt hắn giao nhau ở 0,01 giây nào đó, cậu liền thấy hắn nhìn sang chỗ khác.
Khóe môi Diệp Khai thoáng nhếch lên, thu lại bóng.
Bóng đập vào vợt tạo ra một âm thanh rất vui tai, nhưng chỉ sau một lúc, đám đông bắt đầu náo loạn — quả bóng đáp xuống vạch trắng ở một góc vô cùng gian xảo.
Trọng tài đứng lặng người một lúc trước khi thổi còi.
Diệp Khai giơ tay lên ra hiệu, sau đó tiến lại gần dây lưới, đập tay với đối thủ.
Vào thời khắc này, Diệp Khai phải thừa nhận rằng không có gì lạ khi một số người thích gian lận — loại kɦoáı ƈảʍ này quả thực là vừa vô đạo đức vừa mãnh liệt.
Sau khi thi đấu nhiều năm như vậy, chỉ số, kỹ năng, nhận thức thần kinh và khả năng kiểm soát cơ bắp đều là những thứ mà đám học sinh cấp 3 kia không thể so sánh với cậu.
Cậu kết thúc trận đấu với một bàn thắng, ánh mắt khi huấn luyện viên nhìn cậu như thể đang phát sáng đến nơi.
Diệp Khai không khỏi cúi đầu cười cười, bước chân ra khỏi sân.
Đồng đội nhảy qua ôm vai bá cổ cậu, vừa cười vừa mắng cậu chơi như là mộng du lúc gần kết thúc trận đấu, cậu quay đầu nhìn lại, thấy Trần Hựu Hàm đang ngồi trên khán đài nghịch điện thoại.
Điện thoại mà hắn dùng là loại bàn phím, ngoại trừ xếp hình ra thì cũng chỉ có thể chơi rắn săn mồi.
Người xung quanh dần dần đi hết, chỉ còn lại một mình hắn với một cái bóng bị ánh mặt trời lặn lúc năm giờ chiều kéo ra rất dài.
Chỗ này không có đội viên nữ, nhưng Trần Hựu Hàm không khỏi nghĩ đến mỗi khi Diệp Khai học tiết thể dục ở trường, hắn luôn có thể nghe thấy những bạn học nữ khác thảo luận về cậu khi đi ngang qua hắn.
Mặc dù bóng rổ rất ngầu, nhưng rõ ràng là tennis càng có vẻ thanh lịch và được đám đông ưa thích hơn.
Sau khi xem vài phút, hắn không thể không thừa nhận dáng vẻ khi cầm vợt của Diệp Khai quả thực rất bắt mắt, cứ như là có thể phát sáng vậy, đến nỗi mỗi lần hắn đều giả vờ đi ngang qua nên tình cờ bắt gặp, thời gian mỗi lần dừng lại nhìn cậu chơi tennis càng lúc càng lâu hơn — cho tới ngày hôm nay, rốt cục hắn đã xem toàn bộ trận đấu mà không bỏ lỡ một giây nào.
“Em đánh cầu nhìn được chứ.” Diệp Khai ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Cậu đi đi.”
Trần Hựu Hàm không ngẩng đầu lên.
“Anh dữ quá đi à.” Diệp Khai mở nắp chai thể thao ra rồi uống cạn.
Trên màn hình LCD hiện lên dòng chữ “gameover”, Trần Hựu Hàm cất điện thoại, ánh mắt nghiêm túc: “Cậu chơi đủ chưa?”
Diệp Khai không rõ ý hắn: “Chơi gì cơ?”
“Nếu như cậu cố tình trêu chọc tôi vì tính hướng của tôi –“
“Em thích anh, em nghĩ rằng chuyện này không cần em phải nhắc lại lần nữa.” Diệp Khai cười mà như không nhìn hắn chằm chằm: “Ai trêu chọc anh nào? Chỉ là trêu chọc anh mà phải hôn anh sao?”
Trần Hựu Hàm bị lời nói thẳng thắn này của cậu làm cho không kịp chuẩn bị, chỉ có thể vội vàng quay mặt đi, thế nhưng thính tai đỏ bừng lại để lộ trước mặt đối thủ.
Diệp Khai nghiêng nửa người trên sát lại gần hắn, đụng hắn một cái: “Đỗ Đường không đẹp bằng em nhỉ.”
Trần Hựu Hàm nắm chặt điện thoại, lạnh lùng nói: “Nông cạn.”
Nhìn từ góc độ của Diệp Khai, quai hàm của hắn đang căng lên.
Nông cạn? Nông cạn là ý gì? Không phải hắn thích Đỗ Đường vì vẻ ngoài, cho nên dù cậu có đẹp hơn Đỗ Đường cũng vô dụng — ý là như vậy có đúng không? Diệp Khai cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn vì lời khen của anh.”
Trần Hựu Hàm một tay đẩy cậu ra, vẻ ghét bỏ và không kiên nhẫn đến dọa người: “Cậu có thể rụt rè hơn chút không hả?”
Vì đang ở trong mơ nên Diệp Khai chẳng có chút kiêng kỵ nào, cậu chống tay đỡ cằm, đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười nói: “Trong vấn đề tình cảm, rụt rè có ích lợi gì không?”
Trần Hựu Hàm muốn phản bác, nhưng vừa nghiêng đầu lại thì đã lọt vào tầm mắt của cậu, lời vừa ra đến miệng đã quên đi trong nháy mắt, chỉ có hầu kết là nhấp nhô lên xuống một cách khó hiểu.
Diệp Khai dùng đầu gối đụng vào đôi chân dài miên man của hắn: “Phải không nào.”
Trần Hựu Hàm còn chưa kịp trả lời thì Diệp Khai đã nói tiếp: “Em thích anh, biết anh thích uống rượu whisky, thích nhất là Macallan, mặc dù nói ra thì có chút xấu hổ nhưng anh thật sự không biết đi xe đạp, anh cũng chưa từng đi phương tiện giao thông công cộng, lần duy nhất anh đi là do được ba anh bế đi trải nghiệm tuyến tàu điện ngầm đầu tiên ở Ninh Thị, anh cao 1m87, size giày là 44, mặc dù anh cũng chơi xe máy nhưng thật ra trong lòng cảm thấy cái kiểu giả ngầu đó rất nhàm chán, điểm kiểm tra cao nhất môn vật lý của anh là được 40 điểm, lúc anh comeout đã bị ba anh đá một phát vào bắp chân đến nỗi rạn cả xương, không biết tại sao mà anh vẫn luôn rất thích mấy cậu trai biết vẽ tranh — mặc dù cả em lẫn Đỗ Đường đều không biết vẽ.”
Cậu nói liền một tràng, vừa nhanh vừa nhẹ, Trần Hựu Hàm không kịp phản ứng lại, bàn tay hắn bị cậu siết chặt, sáu đó trên cổ tay lập tức bị nới lỏng, nhìn xuống thì thấy Diệp Khai đã tháo đi chiếc dây bảo vệ cổ tay màu đen.
Diệp Khai giơ nó lên ra hiệu: “Mặc dù em rất giận, có điều anh không nhớ được em thích gì cũng không sao cả, chỉ cần thế này là được rồi — anh chỉ cần biết rằng trong tất cả mọi điều, em thích nhất là anh.”
Cậu nói xong liền đứng dậy, xoay người đi trong sự sững sờ, khiếp sợ, và luống cuống của Trần Hựu Hàm, cậu giả vờ bình tĩnh quay mặt đi, hướng về phía mặt trời lặn.
Nhưng khóe miệng thì rõ ràng là đang cong lên.
.
.
Trời ạ, một chiêu này lúc trước của Trần Hựu Hàm dùng quá là đỉnh luôn!
————–/
Mọi người còn nhớ lúc mới yêu nhau THH kể ra một loạt những thứ DK thích và ko thích không? Giờ ẻm áp dụng luôn chiêu ấy để tán anh ????