Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 107


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 107


Chương 107:
Dì quản gia rời đi, để lại ga trải giường đã được trải phẳng phiu và những chiếc áo sơ mi với áo vest đã được là chỉnh tề.

Nhìn qua không thấy một nếp nhăn.
Trần Hựu Hàm nhận được tin nhắn của dì Từ vào buổi chiều.
Bà rất cẩn thận, mặc dù Trần Hựu Hàm đã ném tấm ga trải giường bẩn vào một góc, nhưng bà vẫn nhắn hỏi
: Thiếu gia, chiếc ga giường này đã bị tàn thuốc làm thủng một góc, có thể vứt đi không ạ?
Hẳn là người giúp việc không biết phải xử lý thế nào nên hỏi ý kiến bà, mà bà thì cũng không dám tùy tiện xử lý đồ đạc của Trần Hựu Hàm.
Thứ đó dĩ nhiên là phải vứt bỏ.

Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi mà hiện lên hình ảnh vừa hút thuốc vừa làm người kia.

Cũng giống như lúc này hắn đang đứng trong phòng ngủ, nhìn chiếc giường trắng như tuyết được dọn dẹp không khác gì khách sạn năm sao liền nhớ ngay đến đáng vẻ khi làʍ ŧìиɦ của Diệp Khai.
Trong cuộc sống luôn có đầy những khoảnh khắc nhỏ bé như vậy, nó như là những khối băng nổi lên mặt nước, ý thức của người ta sẽ đột nhiên sáng lên, rõ ràng hơn, khiến cho họ nhận thức rõ ràng rằng, từ nay về sau, cuộc sống của mình sẽ trở nên khác biệt.
Vào năm hắn 8 tuổi, bao nhiêu dược liệu quý hiếm cùng với đội ngũ y tế hàng đầu cũng không cứu được Ninh Xu, hắn nhìn thấy tấm vải trắng che đi khuôn mặt thon gầy, xanh xao mang theo nét cười của mẹ mình, bàn tay hắn vẫn còn nắm chặt ngón trỏ của bà.
Nhiệt độ vẫn còn chưa mất đi, bên tai vẫn còn văng vẳng lời nói cuối cùng của Ninh Xu.

Mẹ nói: “Hàm Hàm, mami yêu con, từ nay trở đi con chính là một chàng trai nhỏ rồi, nếu sau này trong cuộc sống có gặp phải khó khăn gì, con đều phải đối xử với bản thân thật tốt, thật cẩn thận, nghiêm túc, được không con?”
Bánh xe của cáng cứu thương lướt trên hành lang rồi chìm vào trong ánh sáng lạnh lẽo, Trần Hựu Hàm nhìn vào bức tường trắng tinh của bệnh viện, nhận ra rằng cuộc sống của mình đã có gì đó khác đi rồi.
Năm hắn 30 tuổi, ở trên đảo Fiji, hắn từng hỏi Diệp Khai: “Điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán, được không em?”
Ánh trăng hôm đó phủ khắp biển Fiji, Diệp Khai đã ngủ rồi, hắn đứng trên ban công hút hết điếu này đến điếu khác.

Từ khi động lòng trên Vịnh Tây, đến nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước sau khi say rượu, hắn vô số lần xác định được tình yêu của mình.

Sự động lòng của người trưởng thành chẳng có gì đáng nói, chỉ có quyết tâm mới có thể khiến người ta cảm động.

Hắn có thể dằn tình yêu của mình dành cho Diệp Khai xuống đáy lòng, như là hương hoa dần tan biến trong cơn mưa, nhưng sau khi hắn hút xong một điếu thuốc cuối cùng, lúc hắn quay về phòng, nhìn thấy khuôn mặt đang say giấc của Diệp Khai, khuôn mặt ấy lại được ánh trăng phác họa nhu hòa đến như vậy.
Những ngón tay mang theo mùi thuốc lá khẽ lướt qua khuôn mặt cậu, hắn thì thầm trong lòng: được thôi, bạn nhỏ này ơi, vậy thì anh đành lấy thân bồi quân tử vậy.
Âm thanh dịu dàng nơi biển đảo Nam Thái Bình Dương nhẹ nhàng dâng trào không ngơi nghỉ, hắn dém chiếc chăn mỏng cho Diệp Khai một lần nữa, vào khoảnh khắc rời đi, hắn biết rằng cuộc sống của mình cũng có gì đó không giống với lúc trước nữa.
Năm hắn 34 tuổi, bên ngoài cổng biệt thự Phồn Ninh, hắn nhận được thùng giấy được Diệp Khai trả lại, bên trong là ván trượt tuyết còn mới tinh, thực sự không biết liệu cậu đã nỡ lòng dùng nó vào mùa đông năm đó hay chưa, viên sapphire vẫn rực rỡ sáng chói, vừa nhìn nó liền nhớ lại dáng vẻ Diệp Khai nói đùa vào ngày sinh nhật năm cậu 18 tuổi: “Hựu Hàm ca ca, anh mà yêu đương thế này thì táng gia bại sản mất.”
Yêu nhau và chia tay, đến và đi như cơn gió, một năm lẻ năm tháng, hắn chỉ như vừa mơ một giấc mơ.

Bước vào căn phòng quen thuộc của mình, dường như ở góc nào cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của người ấy.

Sao mà hắn có thể nói ra được? Hắn cứ vậy mà cầm cốc nước lên, thì thầm một tiếng “Bảo Bảo” với khoảng không.
Không ai đáp lại hắn, trời tháng 8 mây trắng nắng vàng đẹp biết bao, đến tận khi ấy hắn mới ý thực được một cách rõ ràng, rằng mình đã thực sự mất đi Diệp Khai.
Trần Hựu Hàm chậm rãi cởi ra từng cúc áo, ánh mắt dịu dàng đắm chìm trong hồi ức.

Qua sinh nhật này rồi, hắn nên tính là 36 hay là 37 tuổi đây?
Tựu trung lại, hắn đứng trong đêm, nhớ về nụ hôn trên ngôi biệt thự bên sườn đồi lúc ban ngày, nhớ về một tiếng “Ông xã” dưới gốc đa buổi tối, nghĩ về bức tường hoa hồng đã hẹn sẵn sẽ đẹp đẽ lung linh xiết bao vào mùa hè tới, ý thức của hắn lúc này chợt rõ ràng hơn bao giờ hết, nó nói với hắn rằng, Trần Hựu Hàm, mi là người có thể có được cuộc sống hôn nhân.
Không phải loại hôn nhân trên quan hệ lợi ích, cũng không phải loại bằng mặt không bằng lòng, mà là cùng với người mình thương, sống cùng nhau trong một căn nhà, có chung một tương lai.
Nhận thức này rõ rệt mà khắc sâu, khiến cho trái tim nguội lạnh đã bị đâm trăm ngàn lỗ thủng của hắn không chống đỡ nổi.
Vào ngày thứ 2, tòa nhà trụ sở chính của GC được bao phủ trong một bầu không khí khác lạ.

Đây là khu tấc đất tấc vàng của khu trung tâm Ninh Thị, biển hiệu tòa nhà GC nổi bật và bắt mắt, ngày ngày có thể phóng mắt nhìn ra những con tàu du lịch trên mặt sông Tây Giang rộng lớn.

Cầu thang được làm toàn bộ bằng kính, vào những ngày thời tiết đẹp, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng được phản chiếu phía trên.
Không chỉ là sự lười biếng hay tràn đầy năng lượng sau một ngày cuối tuần, cũng không chỉ là do hoa tươi và hương thơm dưới tầng một, và cả nụ cười của nhân viên lễ tân đều có vẻ ngọt ngào và dịu dàng hơn bình thường, nhưng những thứ này cũng không phải toàn bộ — nếu nhất định phải hình dung thì đó chính là sự phấn chấn mặc dù đã được kiềm chế nhưng vẫn không nén nổi, đang dâng trào từ trong không khí.
Tâm trạng tốt tăng lên bằng ly cà phê trong pantry và mặt kính thang máy sáng loáng biểu thị đang đi lên.
Rất nhiều người đã đợi cả buổi sáng, đến 11 giờ, trên tầng 65 của tập đoàn kinh doanh GC, cánh cửa của văn phòng chủ tịch được đẩy ra, Trần Vi Vũ và tổng trợ lý Cố Tụ sải bước từ bên trong đi ra.

Ngồi ở vị trí này mới chỉ hơn một năm nhưng Trần Vi Vũ đã gầy đi rất nhiều, bụng bia nhỏ lại, tinh thần cũng sáng láng hơn, người đi sau hắn vẫn là Cố Tụ như cũ, anh nội liễm, nho nhã mà ôn hòa, từng bước chân đều toát ra vẻ kiên định.

Những nhân viên lâu năm đều nói, đó là vì Cố tổng là người được Trần tổng tự tay bồi dưỡng.
Theo sau chân họ là các lãnh đạo chính của các bộ phận kinh doanh và các phòng ban chức năng.

Chỉ là càng lúc càng có nhiều người đứng lên theo, mọi người lần lượt đẩy ghế ra, đứng lên từ vị trí làm việc của mình.
Nhân viên quầy lễ tân hôm nay trang điểm nhẹ rất xinh đẹp, cô mặc một chiếc áo sơ mi chuyên nghiệp mà ngọt ngào, kết hợp với chân váy bút chì ôm lấy đường cong eo hông, trên chân là đôi giày cao gót da cừu mảnh mai, nhìn một vòng cũng không thể tìm ra chút khuyết điểm nào.

Họ đứng xung quanh Trần Vi Vũ và Cố Tụ, bởi vì căng thẳng mà lòng bàn tay trộm lau trên mép váy.
Thang máy hiển thị tầng lầu, trong nháy mắt khi nó đi từ tầng 60 đến tầng 65 lại khiến cho hô hấp của mọi người đều kéo ra rất dài.

Một tiếng “Ding” vang lên, cánh cửa thang máy màu bạc từ từ mở ra hai bên, một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước ra khỏi đó.
Hắn thân cao chân dài, thân thể dưới sự rèn luyện nghiêm ngặt được bao bọc trong bộ vest cao cấp được thiết kế riêng, bước chân hắn thong dong lưu loát, biểu tình trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn kia rất nhạt, chỉ có khóe môi là mang theo một nét cười hờ hững.
Không người nào dám nghiên cứu xem nét cười kia rốt cuộc là huyễn tưởng của mắt mình hay là thật.
Trên túi áo hắn kẹp thẻ nhân viên, đây là thiết lệnh mà từ chủ tịch GC đến dì dọn vệ sinh đều không thể không đeo, nhưng nó lại không làm giảm đi khí chất và khí tràng của hắn một chút nào, thậm chí còn tăng thêm cảm giác tinh anh khó mà miêu tả.
Phía trên là ảnh thẻ, tên và chức vụ.
Trần Hựu Hàm, Giám đốc điều hành Hội đồng quản trị Tập đoàn GC.
Hai thang máy sau cũng giống như trên, phía sau lưng hắn còn có bảy tám người điều hành hội đồng quản trị, nhưng cảm giác tồn tại lại cực kỳ nhỏ.
Không biết tiếng vỗ tay từ nơi nào đã phá vỡ bầu không khí im lặng, rồi sau đó nó vang lên như thủy triều.
Trần Hựu Hàm thoáng giơ tay xoay nhẹ chiếc đồng hồ Breguet, giọng hắn trầm thấp mà từ tính, cùng với vẻ anh tuấn của hắn lại càng tăng thêm khí thế.

Hắn mang theo nụ cười, nói: “Sao mọi người lại đứng hết ở cửa thế này?”
Sau đó hắn lập tức vươn tay ra với Trần Vi Vũ, cánh tay hắn cường tráng, ngón tay thon dài, dáng vẻ năm ngón tay khép lại trông cực kỳ gọn gàng lỗi lạc.
Trần Vi Vũ bắt tay hắn.

Mặc dù hai người họ tính là anh em họ xa, Trần Hựu Hàm còn kém anh mấy tuổi, nhưng khi chạm mặt nhau dưới tình hình như vậy, anh vẫn cảm thấy kinh sợ theo phản xạ.
Trần Hựu Hàm lại mỉm cười: “Cố Tụ.”
Cố Tụ nắm lại tay hắn, bàn tay anh lành lạnh, ánh mắt rất sáng.
Trong sự vây quanh của mọi người, Trần Hựu Hàm đi về phía phòng họp lớn nằm sâu trong tòa nhà văn phòng.
Những tiếng vỗ tay vang dội, cảnh tượng như những vì sao vây quanh mặt trăng, phong quang quyền lực và sự hâm mộ, chẳng qua đều là những lời chú thích nhỏ nhặt không đáng kể của hắn.
Những người gặp trên đường liên tiếp chào đón hắn.
“Trần tổng.”
“Xin chào Trần tổng.”
“Trần tổng, đã lâu không gặp.”
“Trần tổng, chào buổi trưa.”
Các nhân viên mới ngơ ngác vỗ tay chào mừng theo, sau khi hết thảy kết thúc mới như tỉnh khỏi giấc mộng, thì ra đây chính là Trần tổng trong truyền thuyết, người đã dùng chính sức lực của mình để đỡ dậy tòa cao ốc nghiêng ngả, hắn chính là người đàn ông đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, hắn là trung tâm quyền lực đời kế tiếp của GC, và cũng chính là vị giám đốc điều hành mới của hội đồng quản trị, người đã khiến cho tập thể các vị giám đốc điều hành tập đoàn du lịch, khách sạn và giải trí cùng trở nên dè dặt thận trọng như giẫm trên băng mỏng.
Trần Hựu Hàm là sau khi hoàn thành cuộc họp ở hội đồng quản trị mới tới đây.

Trong tập đoàn có rất nhiều ban ngành cần kiểm tra, tập đoàn thương mại chỉ là nhóm đầu tiên.

Phong cách họp của hắn vẫn luôn là ngắn gọn, súc tích mà mạnh mẽ vang dội, đặc biệt khi là khi nghe báo cáo công tác, phần báo cáo nào vượt quá 10 phút, Trần tổng liền sẽ hơi nhíu mày.
Trần Vi Vũ với tư cách là chủ tịch đảm nhận vị trí đứng mũi chịu sào, hắn làm việc đúng quy đúng củ, công trạng mặc dù so ra kém với mấy năm Trần Hựu Hàm tại chức, nhưng khi hắn làm việc, hắn làm đâu chắc đấy, thu hồi lại được những mảnh đất đã mất.

Và Cố Tụ, với tư cách là tổng trợ lý, anh cũng đi theo Trần Vi Vũ vào phòng họp.
Sau khi báo cáo kết thúc, Trần Hựu Hàm hỏi mấy vấn đề, giọng điệu hắn rất nhạt, nhưng trong lúc nhất thời Trần Vi Vũ lại khó mà trả lời được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
Bên ngoài đều đồn đại rằng Trần Vi Vũ là dòng trực hệ với Trần Hựu Hàm, trong đợt thay đổi quyền lực này anh là người được hưởng lợi lớn nhất.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, cho dù là chi chính đi chăng nữa, anh cũng không có tư cách xem nhẹ hắn.
Nửa giờ đồng hồ khó khăn khiến Trần Vi Vũ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trước khi đi, Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng thông báo về người thứ nhất trong việc bổ nhiệm: Cố Tụ rời khỏi tập đoàn thương mại, chuyển sang làm phó chủ tịch tập đoàn giải trí GC để thực hiện quyền quản lý hành chính.


Chủ tịch của tập đoàn giải trí GC đã rời chức nửa tháng trước, trên thực tế, tất cả mọi người đều đang đoán xem ai sẽ là người sẽ ngồi vào vị trí này — bởi vì đây là đối tượng khai đao đầu tiên của Trần Hựu Hàm, cũng là nhóm con đầu tiên được đưa đến Hồng Kông để IPO* trong truyền thuyết.

(*Phát hành công khai lần đầu, còn gọi là IPO viết tắt theo tiếng Anh : Initial Public Offering là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.)
Lệnh điều động mới vừa đưa ra, Trần Vi Vũ liền giật mình, nhìn về phía Cố Tụ theo phản xạ có điều kiện, phát hiện anh cũng đang có vẻ bất ngờ xen lẫn kinh ngạc, sau khi hết khiếp sợ liền bứt rứt mất tự nhiên.
Trần Vi Vũ phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay về phía Cố Tụ, sau khi người bên kia nắm lấy liền thuận thế vỗ vai anh: ” Chúc mừng Cố tổng, đây chính là khởi đầu để tiến về phía biển rộng trời cao, đi đến một vùng trời đất khác!”
Cố Tụ nhanh chóng điều chỉnh lại tư thái của mình, anh bình tĩnh thả lỏng cả người, nói đôi lời khách sáo với Trần Vi Vũ.
Trần Vi Vũ rời đi với nụ cười trên mặt, trong lòng anh rất nhanh đã cân nhắc xong.

Anh lập tức ý thức được rằng đây là biểu hiện tin tưởng mình của Trần Hựu Hàm.

Cố Tụ đã giúp anh có được chỗ đứng vững chắc, hiện tại Cố Tụ ra đi, điều này đồng nghĩa với việc anh đã vượt qua kỳ kiểm tra của Trần Hựu Hàm, có thể chính thức thể hiện tham vọng của mình ở tập đoàn thương mại.

Cái gọi là biển rộng trời cao, thật ra thì cũng chính là cơ hội của anh trong tương lai.

Người ta đều nói rằng Trần Hựu Hàm rất giỏi trong việc dùng người, sau khi tự mình lĩnh giáo, Trần Vi Vũ quả nhiên tâm phục.
Cửa kính đóng lại, ngăn cách tiếng trò chuyện bên trong.
Trần Hựu Hàm ném cho Cố Tụ một điếu thuốc: “Chúc mừng.”
Chính hắn cũng cắn một điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ nheo mắt có vẻ anh tuấn và phóng túng không bị trói buộc.

Cố Tụ luống cuống tay chân tiếp được điếu thuốc, bị cựu sếp trong quá khứ, cha mẹ áo cơm trong hiện tại ghét bỏ nói: “Đã làm đến chức vị tổng tài rồi, khí phách lên chút coi nào?”
“Phó tổng.” Cố Tụ châm thuốc, mở hé cửa sổ để cho khói tan bớt.
Trần Hựu Hàm cười một tiếng, cùng anh đứng bên cửa sổ để hút thuốc.

Trước mắt là mặt sông rộng lớn, nước lặng chảy dài.
“Nhiệm vụ trong 5 năm tới của cậu rất nặng nề.” Hắn lạnh nhạt vẩy rơi tàn thuốc, nói: “Nếu muốn giải quyết chuyện đại sự cả đời thì nhanh làm càng sớm càng tốt, nếu không sau này cậu sẽ bận đến độ chẳng có thời gian để mà đi xem mắt đâu.”
Cố Tụ đẹp trai, học vấn cao, tương lai sáng lạn, chỉ là có chút chậm chạp về mặt tình cảm, 30 tuổi vẫn là một tờ giấy trắng.
Anh ho một tiếng: “So ra thì vẫn kém ngài đây song hỉ lâm môn, cả tình trường lẫn sự nghiệp đều được cả, tôi đây xin chắp tay chịu thua.”
Lời nịnh nọt này quá là vừa lòng hắn, Trần Hựu Hàm rộng lượng tha thứ cho cái sự âm dương quái khí của Cố Tụ, rồi lại không nhịn được mà chia sẻ với anh: “Hôm trước tôi mới vừa cầu hôn thành công xong.”
Hắn nói hết sức hời hợt, nhưng vẫn thành công hạ gục được cái tên chó FA duy nhất có mặt tại hiện trường là Cố Tụ.
Lúc đầu hắn vốn muốn đến tìm Kiều Sở để khoe khoang trước, dù sao tên kia vẫn còn nợ hắn một chai Macallan 30 vạn kia mà.

Nhưng rồi lại cảm thấy lần này cũng nên mang Diệp Khai đến gặp cái tên bạn xấu thân với mình nhất này, vậy nên đành hoãn lại lịch đi đến Hoàng Thiên.
Tin tức này còn chấn động hơn cả việc thăng chức tăng lương của mình, hai mắt Cố Tụ không nhắm lại nổi, mẹ kiếp, đến cả điếu thuốc trên miệng anh cũng bị dọa cho rơi xuống, khiến cho khắp người anh đều dính tàn thuốc.
“Anh nghiêm túc sao?”
Trần Hựu Hàm liếc Cố Tụ một cái: “Chẳng thế thì sao?”
Cố Tụ biết chừng mực khi xã giao, nhưng sau khi đã nhìn thấy quá nhiều khung cảnh Trần Hựu Hàm sống không bằng chết trong đêm khuya, tâm trạng anh hỗn loạn giữa vui vẻ và lo lắng, chỉ có thể đúng mực nói:
“.

.

.

Anh thấy vui là được.”
“Có ai lại chúc phúc như cậu không hả? Có tin tôi trừ hiệu suất công việc của cậu không.”
“Đm.” Cố Tụ không nhịn được mà mắng: “Không phải, tôi cũng đã yêu đương bao giờ đâu, thật sự không hiểu nổi cái kiểu bị đối phương thay lòng đổi dạ*, bị tổn thương đến độ thương tích khắp người* rồi mà vẫn còn có thể cười cho qua chuyện*, gạt bỏ ân oán*, sau đó còn tiện thể nhanh chóng mà yêu lại từ đầu* như thế này.” *Ở đây Cố Tụ nói một lèo thành ngữ 4 chữ.

Quả nhiên là sinh viên ưu tú đi ra từ Thanh Hoa, vốn từ vựng quả thực rất phong phú.


Trần Hựu Hàm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nhanh chóng nắm được trọng điểm: “Ai thay lòng đổi dạ?”
Cố Tụ hừ lạnh một tiếng, thỏa hiệp nói: “Bỏ đi, tôi biết anh không buông Diệp Khai được.

Cậu ta đã lặn lội vạn dặm đến tận Vân Nam để tìm anh, có nghĩa là cậu ta vẫn là người biết hối cải để sửa chữa sai lầm.

Anh nói mình cầu hôn thành công rồi, chẳng lẽ trong nhà cậu ta –“
Trần Hựu Hàm ngắt lời anh: “Diệp Khai thay lòng đổi dạ, biết hối cải để sửa chữa sai lầm?”
Cố Tụ chớp mắt, sau vài giây im lặng, anh chợt nhận thấy có điều gì đó không đúng, anh mờ mịt mà hỏi một cách thận trọng: “– Không phải vậy sao?”
Trần Hựu Hàm mỉm cười một cách máy móc: “Thú vị đấy.”
Một phần báo cáo công tác tốt, chính là như Trần tổng chỉ cần dùng năm phút để nói về vấn đề tình cảm cá nhân của mình.

Mặt Cố Tụ chuyển từ đen sang trắng, cuối cùng đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Chờ đến khi Trần Hựu Hàm nói xong, ánh mắt anh ngưng lại, lắp bắp nói: “Bởi vậy, cho nên khoản tín dụng 20 tỷ của Ninh Thông chính là là là.

.

.” Anh cắn lên đầu lưỡi: “Vậy tại sao lúc đó tôi gọi cho cậu ấy, cậu ấy lại không bắt máy?”
“Em ấy đổ bệnh, mất tiếng vì kích động quá độ, lại thêm bệnh viêm phổi, cho nên mới hôn mê rồi không nói ra lời.”
Cố Tụ lau mắt: “Cậu ấy với bạn trai.

.

.”
“Không có bạn trai, từ đầu tới cuối chỉ có mình tôi.”
Cố Tụ lẩm bẩm một câu “ĐM”
Trần Hựu Hàm cười như không cười hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì rồi?”
Cố Tụ thấy chết không sờn, cắn răng bật ra một câu: “Mắng cậu ấy bội tình bạc nghĩa, lãnh khốc vô tình, sau đó nhân tiện lúc ở dưới tầng hầm đánh nhau một trận.”
Trần Hựu Hàm: “.

.

.”
Cố Tụ đờ đẫn hỏi: “Lệnh điều động của tôi vẫn còn hiệu lực chứ?”
Thế là vào lúc gần 12 giờ trưa, Diệp Khai nhận được một tin nhắn từ Cố Tụ, người đã mất tích trong vòng bạn bè của mình mấy năm nay, tin nhắn gửi đến là một biểu tượng quỳ gối.

Diệp Khai rất thông minh, không cần hỏi cũng biết được ý của đối phương là gì, khéo hiểu lòng người mà nhắn về: Nhớ gửi hồng bao gấp đôi cho hôn lễ nhé.
Cuộc họp báo cáo công việc của Trần Hựu Hàm kéo dài đến tận bốn giờ chiều mới có thời gian thở một hơi.

Hắn nới lỏng cà vạt, gọi cho Diệp Khai trong khi uống cà phê để nâng cao tinh thần.
Hắn tự giễu chính mình, người còn chưa đến Bắc Kinh mà đã phải sống riêng rồi.
Diệp Khai vừa hoàn thành lời cảm ơn trong phần tổng kết của bản báo cáo thực tập hè, khi nhận được điện thoại, cậu đặt kính xuống rồi bước ra ban công.
Mặt trời vẫn còn rất nóng, mang theo màu vàng nhạt của khoảnh khắc cận kề hoàng hôn, mặt đất bị nung nóng cả một ngày bốc lên hơi nóng theo cơn gió, khiến cho nóng bức ở ban công lầu ba kéo dài mãi không thôi.
“Em đang làm gì vậy?”
Hai ngón tay Diệp Khai kẹp lấy đầu điếu thuốc nhấp một ngụm, cậu cười nhạt nói: “Em đang hút thuốc, tiện thể nhớ đến anh.”
“Trùng hợp thật đấy,” Tiếng bật lửa vang lên, âm thanh truyền qua dòng điện có cảm giác bị bóp méo.
“Nhẫn không bị phát hiện chứ?” Trần Hựu Hàm hỏi.
Diệp Khai rũ mắt nhìn tay trái, sau khi rửa mặt buổi sáng liền đeo vào, cậu vẫn còn có cảm giác không quen thuộc, dẫn đến việc buổi chiều có cảm giác huyết mạch không thông, ngón tay hơi sưng lên.

Cậu trả lời: “Không đâu, em cất đi rồi.”
Trần Hựu Hàm còn phải tiếp tục họp, hắn chỉ có 15 phút để nghỉ giải lao.

Trợ lý mới của hắn vẫn chưa phối hợp quen tay lắm, lại sợ làm sai, ngay lúc này liền tiến đến gõ cửa báo giờ.
Diệp Khai nghe thấy, hỏi: “Hôm nay anh tăng ca đến mấy giờ?”
“9 giờ, cũng có thể là muộn hơn.”
“Anh quen công việc chưa?”
Trần Hựu Hàm bật cười, uống cạn một cốc Americano đá, cong môi cười rặt vẻ hoàn khố: “Em xem thường ai đó.”

Diệp Khai dựa lan can, nhìn thấy cái bóng của mình phản chiếu trên cánh cửa kính đóng kín của ban công, kể cả nụ cười trên môi.
“Anh nhớ phải chú ý nghỉ ngơi đấy.”
Trần Hựu Hàm nói “Ừ.”, sau đó mở laptop ra, nhưng hắn vẫn chưa muốn cúp máy, liền hỏi: “Cố Tụ muốn mời em một bữa để bồi tội, khi nào em rảnh?”
“Chờ đến khi em trở về từ Bắc Kinh, hoặc là lúc nào đó anh ấy về thăm trường cũ cũng được.”
Diệp Khai nói vậy Trần Hựu Hàm mới nhớ ra chuyện Cố Tụ đúng thật là tiền bối của Diệp Khai.
“Cậu ta hiểu lầm em, sao em không nói anh biết?”
Diệp Khai hời hợt đáp: “Không cần thiết mà, anh ấy có lập trường của mình, vả lại, nếu không có anh ấy, em tìm anh thế nào được?” Cậu cúi đầu vẩy rơi tàn thuốc, nửa thật nửa giả cười nói: “Đáng lẽ chúng mình phải mời cơm anh ấy mới đúng.”
Nói tóm lại, ai mời tính sau, nhưng cơm thì vẫn phải ăn một bữa.
Trần Hựu Hàm không khỏi ảo tưởng một chút, nếu như họ mà có con thật, vậy thì đứa bé kia sẽ được Diệp Khai nuôi dạy tốt đến mức nào đây.

Đứa bé ấy sẽ thừa hưởng hết thảy giáo dưỡng, phẩm cách đoan chính, thông suốt tự kiềm chế, một cục bé con nhỏ xíu xiu mặc vest, nhìn dáng vẻ cao quý nghiêm túc xiết bao.

Nghĩ đến đây liền thấy đáng yêu quá đỗi.
Giọng hắn trầm xuống, âm cuối dịu dàng: “Bảo Bảo, anh nhớ em quá.”
Tính toán hẳn hoi thì thời gian chia ly của họ còn chưa đến 48 giờ đồng hồ, Diệp Khai “Ừ” một tiếng, ánh mắt cậu dịu dàng xuống dù Trần Hựu Hàm không nhìn thấy: “Em cũng nhớ anh.”
“Em gửi thời gian chuyến bay cho anh đi, anh sẽ sắp xếp thời gian để đi tiễn em.”
Diệp Khai nói: “Không cần đâu, sẽ bị nhìn thấy đấy.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, Trần Hựu Hàm nói: “Không đâu, anh có thể đợi em trong quán cà phê.”
Diệp Khai nhẫn tâm từ chối: “Đích thân mẹ đưa em ra sân bay, mẹ thực sự sẽ đi theo em từ chỗ kiểm soát an ninh đến tận khi lên máy bay đấy.”
Nói đến vậy rồi, thực sự là không có cách nào cả.
Nụ cười trên mặt Trần Hựu Hàm hơi nhạt đi, hắn dùng 1 giây để chỉnh lý tâm tình mình, giọng điệu như thường nói: “Ừ, vậy mình hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.”
Sau khi cúp điện thoại, cô trợ lý đi vào, nhìn thấy vị sếp đẹp trai của mình đang cúi đầu ấn mi tâm, dáng vẻ tựa hồ rất mệt mỏi.

Mà ngoài sự mệt mỏi ra thì còn có vẻ mất mát khó mà miêu tả.

Nhưng cô rất nhanh lại cảm thấy đây chỉ là ảo giác của mình.

Bởi vì ngay lúc Trần tổng mở mắt ra, hắn đã lại quay về với vẻ lạnh lùng và hờ hững, nói: “Bắt đầu đi.” Giọng điệu khi giải quyết công việc, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy rất lịch lãm.
Khi cô được bổ nhiệm làm trợ lý cho hắn, toàn bộ các cô gái trong tập đoàn đều đang hâm mộ cô.

Sau khi trái tim bị loạn nhịp lần thứ 100 trong ngày hôm nay, trợ lý nghĩ thầm, hâm mộ cái rắm, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cô cũng phải nhập viện để kiểm tra điện tâm đồ.
Cuộc họp lần này kéo dài mãi đến tận giờ ăn tối.

Thậm chí Trần Hựu Hàm còn phải gạt bữa tối sang một bên, dành 2 giờ đồng hồ để hòa giải một đám người lớn tuổi trong ban giám đốc, bề ngoài là yến tiệc linh đình, thế nhưng bên trong cũng đầy đao quang kiếm ảnh.
Rượu chỉ uống có một chút, tuyệt đối nằm trong giới hạn an toàn do bác sĩ tư nhân vạch ra.

Bữa tiệc kết thúc, hắn quả thực vẫn còn rất tỉnh táo, cũng không sắp xếp người đến đón mà cứ thế đi bộ về công ty.
Còn có một cuộc họp cuối cùng của ngày hôm nay.
Lúc này đã là hơn 8 giờ, sức nóng của ban ngày đã tiêu tan, đèn pha trên đường cùng đèn cao ốc đan xen vào nhau thành một mảnh đầy màu sắc.

Tiếng xe cộ tấp nập vang lên bên tai, Trần Hựu Hàm chợt nhận ra mình đã lâu không đi bộ trên phố.

Cho dù là khu trung tâm thì vào thời điểm mới lên đèn vẫn nhuốm mùi khói lửa.

Dưới chân những tòa nhà chọc trời nằm sát bên nhau là những dãy trung tâm mua sắm, cửa hàng và những con hẻm nhỏ.
Khi trước hắn đều là đứng quan sát từ trên tầng 65, tương lai sau này hắn còn đứng ở nơi cao hơn nữa.

Khi ngự trị ở phía trên hết thảy phồn hoa, đã lâu lắm rồi pháo hoa không dính vào ống quần cao cấp, được là ủi phẳng phiu của hắn.
Trần Hựu Hàm cứ vậy mà đi qua môt con phố rộng rãi mà sinh động như vậy, đi qua lần lượt từng ngọn đèn đường, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu sáng thân ảnh hắn, cũng kéo dài cái bóng dưới chân hắn.
Khi cơn gió đêm mang theo nhiệt độ phất qua, hắn bỗng sinh ra cảm giác không chân thật, hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Diệp Khai.

Trần Hựu Hàm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại chỉ đánh ra 2 chữ : Bảo Bảo.
Có lẽ Diệp Khai đang ở cùng người lớn trong nhà, nên cậu chưa trả lời.
Cuộc họp kết thúc.

Phần tin nhắn chưa đọc trên wechat đã vượt qua cả trăm tin, nhưng lại không có người mà hắn mong đợi.
Thay vào đó hắn nhận được điện thoại từ Diệp Cẩn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.