Trúc Mã Chọc Thanh Mai

Chương 8


Đọc truyện Trúc Mã Chọc Thanh Mai – Chương 8

Ái Nhiên làm thế nào cũng không nghĩ ra vào buổi sáng sớm sau khi ba mẹ rời khỏi nước, cô sẽ nhìn thấy cái cảnh tượng này.

“Anh… Anh ở đây làm gì?”

Anh ta ngồi bên bàn ăn giống như mỗi ngày anh ta đều ngồi ở cái bàn dùng bữa sáng! Có lầm hay không?

“Cô nhìn không thấy sao? Không thể nào.” Nguyên Nghiêu hỏi ngược lại. Trên
bàn có bánh nướng, bánh quẩy, cháo thịt nạc trứng muối, sandwich, kiểu
Trung Quốc, kiểu phương Tây đều là anh tự chọn, rất dễ hiểu mà!

“Anh ăn điểm tâm ở đây?”

“Cái này đúng rồi.” Vấn đề quá đơn giản, không đáng giá khích lệ, “Tới đây, ngồi xuống ăn đi.”

“Tôi còn… chưa có đánh răng rửa mặt.” Nhận ra điểm này khiến cho Ái Nhiên
chạy như bay vào nhà vệ sinh. Cô, cô, cặp mắt xưng vù kia của cô, chiếc
mũi dính bẩn… Oh!

Còn thêm cái đầu tóc dài lộn xộn! Chắc chắn cô sẽ bị anh giễu cợt đến hai mươi tám năm!

“Rốt cục cô có mấy cặp răng nanh giống cá mập vậy?”

Sau khi Ái Nhiên ra khỏi nhà vệ sinh, đây là vấn đề thứ nhất Nguyên Nghiêu mở miệng hỏi.

“Trừ cái bị anh vứt đi, còn năm, sáu cái rải rác ở nhà tôi. Hỏi làm gì?”

“Không có.” Anh lắc đầu.

Miệng Ái Nhiên cắn bánh nướng đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhớ tới vì sao
sáng sớm mình đã nhìn thấy người này, “Này, tại sao anh lại chạy tới nhà của tôi ăn điểm tâm?”

“Thế nào? Bữa sáng ăn không ngon.” Anh quậy cháo trứng muối, đôi môi khêu gợi thổi hơi.

“Tôi cũng không nói bữa sáng ăn không ngon, tôi là nói…”

“Nhiều lựa chọn tốt cho bữa sáng như vậy, là thục nữ không nên bỏ sót vừng mè
gì đó.” Người phụ nữ này, ngay cả khóe miệng cũng dính vừng, đáng chết
làm cho anh muốn… liếm cô!

Anh quản tôi nhiều vậy!

Chân
mày Ái Nhiên nhíu lại, cố ý quay mặt sang một bên, khóe miệng dính vừng

lau vào một đầu vai, giống như công nhân lau mồ hôi, mấy hạt vừng dính
vào áo T-shirt, sau đó khó chịu hất cằm, đón lấy ánh mắt của anh, nói:
“Tôi chính là người thô lỗ, như thế nào?!”

Không khí trên bàn ăn nhỏ giương cung bạt kiếm, cô cảm thấy khí nóng của anh từ từ lên cao cũng thổi tới cô bên này.

Nguyên Nghiêu lẳng lặng liếc cô một cái, sau đó một thân nhanh chóng nghiêng
sang hôn lên gò má cô, “Nơi này còn có mấy hạt chưa lau, ừ… Ngon
tuyệt.”

Không khí rất nhanh từ thuốc súng sang lửa nóng.

“Anh!” Vẻ mặt Ái Nhiên không thể tin được, anh… anh lại bắt đầu! d.đ^l.q.đ

“Rốt cuộc sáng sớm anh chạy đến nhà của tôi để làm gì? Cho dù ba mẹ tôi xuất ngoại, tôi cũng không tới phiên anh chiếu cố có được hay không?! Tôi,
có, anh, trai!”

“Triệu Nhiên?”

Ngữ khí của anh làm Ái Nhiên có chút…

“Làm gì, anh không biết?” Trong hồ lô của người này bán thuốc gì?

Anh chậm rãi gật đầu một cái, sau đó từ từ múc một muỗng cháo đưa vào miệng, “Anh ấy đi rồi.”

“Đi! Anh có ý gì?” Trong lòng Ái Nhiên chợt hiện lên một tia suy nghĩ không
ổn, vẫn không rõ đến cuối cùng là có vấn đề gì thì nghe thấy anh dùng
giọng điệu ung dung nói.

“Sáng sớm anh ấy đánh thức tôi, nói muốn đi lưu lạc hai tuần lễ, muốn tôi mua bữa sáng tới cho cô ăn.” Ừ, cháo
Quảng Đông của nhà này còn phải đổi một chút, bánh quẩy quá mềm.

“Lưu lạc?! Đi đâu lưu lạc?!” Triệu Nhiên người này đùa gì thế?

Anh nhún vai, “Anh ấy không nói cho cô biết?”

Ái Nhiên phát điên đẩy ghế ngồi ra sau, “Tôi gọi điện thoại tìm anh ấy.”

Gọi điện thoại?!

Nguyên Nghiêu nhìn cái tủ bên cạnh bàn có một chiếc Nokia. Không tệ, người này ngay cả điện thoại cũng không mang.

Ái Nhiên ở phòng khách gọi điện thoại một hồi, càng gọi càng tức giận.


“Hà Triệu Nhiên cái con heo này mau nghe điện thoại cho em!”

Nguyên Nghiêu nhàn nhã đi tới phòng khách, “Này, không phải là cô gọi vào cái này chứ?”

Nhìn điện thoại trên tay Nguyên Nghiêu, tay Ái Nhiên cầm điện thoại nháy mắt vô lực. Cô chán nản ngã xuống ghế salon, hiểu rõ tại sao hôm nay mình
nhìn thấy Nguyên Nghiêu trên bàn ăn.

“Anh ấy cho anh bao nhiêu lợi ích?” Ái Nhiên đè nén hỏi. (Pey: ngược lại thì đúng hơn =.=)

Lợi ích? Ái Nhiên muốn đi chỗ nào?

“Cô đang nói cái gì?”

“Tôi nói anh tôi tốn cái giá cao bao nhiêu để nhờ anh chiếu cố tôi?” Đây là
sợ trốn cô không kịp, anh trai cô thế nhưng làm. Gửi cô cho người cô
không cam tâm tình nguyện chiếu cố cô nhất – Lý Nguyên Nghiêu.

Triệu Nhiên trả giá cao nhờ anh ta chiếu cố cô?!

Người phụ nữ ngu ngốc này! Không biết vì tỏ ý “chiếu cố” cô, anh thế nhưng
phải rút ra một cái thẻ! Triệu Nhiên kiếm lời còn không kịp, cái gì mà
trả giá cao! Ngốc!

Nhưng mà cô nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi!

“Khoai Nhiên, chúng ta là hàng xóm, chẳng qua là một cái nhấc tay, ngàn vạn lần đừng khách khí như vậy, hơn nữa nếu tôi không chiếu cố cô thật
tốt, không phải tôi bị Triệu Nhiên đánh chết sao, cô hiểu mẹ tôi mà, tôi sẽ bị bà đánh chết.

Cô thở dài một cái, “Như vậy đi, Nguyên
Nghiêu, xem như anh trai tôi đi lưu lạc, không có nhờ anh chiếu cố tôi,
chúng ta cứ vui vẻ vượt qua một tuần của mình đi được không? Dù sao cũng chỉ có một tuần lễ, tôi không có việc gì, yên, tâm.”

“Một tuần lễ, tôi vừa mới nói là một tuần lễ sao? Triệu Nhiên nói là hai tuần lễ mới trở về.”

“Tôi quản gì lúc nào anh ấy trở lại, dù sao ba mẹ cũng một tuần liền…”

Cô dừng lại một lát, một cỗ suy nghĩ “không ổn” lần lữa leo lên trái tim.

Anh lắc đầu rất chậm rất chậm.


“Không phải là?” Theo cái đầu đung đưa chậm chạp, cô rất sợ.

Cô hiểu anh rất rõ, anh cũng rất hiểu cô, cho nên giữa họ có thể nói mức độ hiểu biết chỉ cần mấy chữ đơn giản.

“Không phải.”

“Oh, Triệu Nhiên đáng chết này!” Cho nên không nói với cô đã chạy.

“Cô… chống đỡ được qua hai tuần lễ sao?” Nếu anh để cho cô một người một cuộc sống thì anh không phải họ Lý.

Đột nhiên, cô hít một hơi thật sâu, sâu sắc hiểu rõ căn nguyên “không ổn” nằm ở đâu.

Chính là… chính là…

Cô nắm chặt lấy cổ áo Nguyên Nghiêu, “Nguyên Nghiêu! Triệu Nhiên, Triệu Nhiên có gửi tiền ở chỗ anh hay không?!” d.đ^l.q.đ

“Tiền?”

Xong rồi, anh lại lặp lại câu hỏi của cô một lần, như vậy cô cũng biết anh sẽ nói là “Tiền? Tiền cái rắm!”

“Hết rồi, toàn bộ tiền đều ở chỗ Triệu Nhiên, tôi đây chỉ có… một ngàn đồng đi?” Cô sẽ không cần vây tiền Nguyên Nghiêu chứ?

Nguyên Nghiêu dừng lại một chút, móc ra mấy tờ hóa đơn điện nước.

“Lúc tôi mua đồ ăn sáng, nhân tiện nộp luôn tiền điện nước cho hai nhà chúng ta.”

“Cho nên…”

Xong rồi!

“Tổng cộng là bốn ngàn tám trăm sáu mươi hai đồng.” Nguyên Nghiêu nói ra đáp án.

“Anh lấy hơn bốn ngàn đồng đi nộp tiền điện nước?” Đáng chết!

“Không phải vậy, tôi là nói, nộp hết tiền điện nước, mua xong bữa ăn sáng, tôi chỉ còn lại bốn ngàn tám trăm sáu mươi hai đồng.”

A?!

Không ổn…

Khi hai người có thể vì “anh” đi mượn hay “tôi” đi mượn mà tranh cãi nhất
định nơi xử án, chính là chuyện mượn mấy ngàn đồng liền trở nên khó giải quyết.

“Tôi không có khả năng, tôi chỉ muốn người vay trả tiền
luôn.” Nguyên Nghiêu đung đưa làm cho Ái Nhiên chán ghét, rất hài hòng
với tình huống bây giờ.

“Tôi lần lượt gọi điện cho mọi người,

không có cuộc gọi nào thông được, cũng không phải là tôi không đi mượn.” Ái Nhiên quả thực sắp điên mất, hôm nay là ngày tận thế sao? Toàn bộ
mọi người trên thế giới chạy đi đâu hết rồi?!

“Cô không tìm được người, tôi cũng không thể nào vay tiền người đi đường, cả hai chúng ta
vay tiền bạn bè cũng như nhau, ngược lại cô, tại sao cũng không để dành
tiền đây?”

“Tôi mới tốt nghiệp một năm.”

Anh chính là đoán trúng điểm này.

“Làm sao bây giờ? Ngay cả ăn uống cũng là vấn đề.”

“Tôi còn sống tiếp được, ngược lại cô… Một ngàn đồng muốn sống qua hai
tuần lễ có chút khó khăn.” Anh bày ra vẻ chính là “Xem cô đi tìm chết”
hay là “Đi xin tôi giúp đây”.

Thực sự là Ái Nhiên giận đến mức sắp chảy cả nước mắt.

“Anh… Đều là anh! Làm hại tôi ngay cả một người hàng xóm láng giềng cũng
không nhận ra, nhà tôi chỉ quen biết nhà anh, căn bản không rảnh để biết cô dì chú bác nào, mới có thể rơi vào hoàn cảnh hiện tại ngay cả vay
tiền cũng không có nơi mà mượn.”

Chê anh cản trở?

Nguyên
Nghiêu phủi mông một cái, “Cô đã nói như vậy, tại hạ không làm cô vướng
bận nữa, để cô rảnh rỗi đi quen thân hàng xóm láng giềng.”

Này! Này!

Ái Nhiên đưa tay ra muốn ngăn anh rời đi, anh lại nhah chóng tránh khỏi
phạm vi của cô, còn ác ý thở dài, “Haizz, ăn cái gì mới tốt đây? Bốn
ngàn đồng nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, bốn ngàn chia cho mười bốn, ừ… Một ngày có thể tiêu ba trăm đồng, cũng có thể ăn một
chút thật tốt…”

Anh ta thực sự tính toán một người dùng hết bốn ngàn đồng này? Vậy thì nguy, đến lúc đó ngay cả mượn cô cùng không có
nơi để mượn.

Tốc độ phản xạ của loài người quả nhiên là nhanh hơn tốc độ suy nghĩ, cô bắt được tay của Nguyên Nghiêu, mặc dù tư thế có
hơi bất nhã nhưng cuối cùng cũng giữ được chân anh.

“Từ từ, chờ đã.”

Anh rất hài lòng với tốc độ và dáng vẻ chạy như bay tới của cô, một cánh tay vừa vặn vây một vòng quanh người cô.

“Làm sao, không muốn đi làm quen với hàng xóm láng giềng?”

“… Tôi muốn… Chúng ta nên suy nghĩ xem dùng hơn năm ngàn đồng này trong hai tuần lễ thế nào mới phải.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.