Bạn đang đọc Trục Lãng FULL – Chương 52
Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Ninh Lan đã ra ngoài đưa mẹ và em gái đi xem nghi thức kéo cờ.
Cả tối anh không ngủ, đầu đau muốn vỡ ra, ngồi trên taxi ngủ thiếp đi, tài xế gọi mấy lần mới tỉnh.
Tuỳ Ý cả đêm không về.
Anh nắm chặt điện thoại không biết có nên gọi không.
Triệu Cẩn San thấy anh đứng ngồi không yên, sán đến hỏi: “Có phải gọi điện cho Chu Chu kia không?”
Ninh Lan đoán việc Lục Khiếu Chu là do mẹ nói cho Tuỳ Ý biết.
Anh có tiền án trên người, không có gì lạ khi Tuỳ Ý nghĩ lệch lạc.
Ninh Huyên ngồi bên nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng xúm đến, e thẹn hỏi: “Anh, sao anh trai nhỏ hôm qua không đến ạ?”
“Cậu ấy bận.” Ninh Lan nhạt nhẽo đáp lời.
Ninh Huyên bĩu môi, rất thất vọng vò mái tóc mới làm của mình.
Sau 10 giờ sáng, nhiệt độ tăng cao.
Hai người phụ nữ không chịu nổi nắng nôi, tìm thấy một studio chụp ảnh bên cạnh một điểm du lịch, mỗi người chọn một bộ ảnh nghệ thuật cổ phong.
Ninh Lan ngồi đợi bọn họ, vừa xoa mắt cá chân bị sưng đau, vừa bắt đầu tính toán.
Số tiền bồi thường bảo hiểm trước đây cộng thêm thù lao quay “Phúc giang sơn”, đã càng ngày càng tiến gần con số đó.
Suy cho cùng sự việc clip lần trước cũng dính líu đến Tuỳ Ý, cậu là át chủ bài tương lai của Giải trí Tinh Quang.
Trương Phạn thiệt xán liên hoa*, thuyết phục cấp cao của công ty ra mặt gánh phần lớn trách nhiệm, cho nên thực ra Ninh Lan chịu cũng không nhiều.
* Thiệt xán liên hoa (舌灿莲花) chỉ những người có tài ăn nói tốt, mồm miệng văn vẻ.
Yêu cầu duy nhất của anh là không để cho Tuỳ Ý biết.
Trương Phạn do dự rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Ninh Lan gập ngón tay tính, thu nhập của buổi concert sắp được phát.
Tháng sau có đĩa đơn mới, lại có thêm một phần hoa hồng, đến lúc đó có lẽ cũng được kha khá rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Ninh Lan khó tránh vui vẻ, thoải mái.
Triệu Cẩn San đòi thêm một bộ quần áo, anh cũng không từ chối.
Ninh Lan ở trong studio chụp ảnh.
Triệu Cẩn San mặc bộ Hán phục rộng tay đứng trước mặt Ninh Lan xoay vài vòng thể hiện, hỏi anh có đẹp không.
Ninh Lan nở nụ cười đầu tiên trong ngày: “Đẹp.”
Triệu Cẩn San sán đến bên cạnh, ngồi xuống, nói: “Tâm trạng của con trai khá tốt nha? Có chuyện tốt gì, nói ra để mẹ vui với?”
Ninh Lan lắc đầu nói không có.
Triệu Cẩn San cũng không hỏi thêm, đổi chủ đề: “Đúng rồi.
Anh chàng đẹp trai hôm qua tên gì vậy?”
Ninh Lan không quan tâm đến bà, vặn chai nước uống một ngụm.
“Có phải phú nhị đại* không? Nhóm các con có rất nhiều phú nhị đại nhỉ? Nếu chưa có người yêu, giới thiệu cho Ninh Huyên thì tốt, đỡ việc tiểu nha đầu ngày ngày tìm con đòi tiền.”
*Phú nhị đại là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc (theo Wiki)
Ninh Lan vặn lại nắp chai, đáp: “Cậu ấy có đối tượng rồi.”
Triệu Cẩn San quan sát biểu cảm của Ninh Lan, đồng tử xoay một vòng, hỏi: “Lẽ nào cậu ta mới là người ấy…!của con?”
“Người ấy?”
Triệu Cẩn San che miệng, hạ thấp giọng: “Chính là người ấy, người ấy, kim chủ.”
Mí mặt Ninh Lan giật giật, nói chắc như đinh đóng cột: “Không phải, đừng đoán mò.”
Triệu Cẩn San bắt được sự hoảng loạn, căng thẳng trong mắt anh, lập tức nở nụ cười, vỗ vai anh: “Ai dô, con là con của mẹ, con nhướng mày là mẹ biết thừa con muốn làm gì.” Mặt mày hớn hở ngay lập tức: “Mẹ còn tưởng đối phương là ông già hơn 50 tuổi cơ, không ngờ con mẹ có bản lĩnh như thế, câu được trai trẻ như vậy.
Con phải giữ chắc vào đó, thấy cậu ta có vẻ thích con, nhanh chóng bắt nó đi lĩnh chứng nhận với con đi.”
Ninh Lan không nghe nổi nữa, đứng dậy nói: “Đã nói không phải rồi.
Còn nói linh tinh nữa con bỏ đi đấy, tiền tự đi mà trả.”
Triệu Cẩn San vội kéo anh ngồi xuống: “Rồi rồi rồi, không phải là không phải, tức giận gì chứ? Mọi người xung quanh đang nhìn đây này.”
Cả một ngày, mí mắt Ninh Lan cứ bị giật mãi, luôn cảm thấy có chuyện gì xấu sắp xảy ra.
Chơi đến chiều tối, Ninh Huyên muốn đến một nhà hàng được đánh giá cực tốt ở thủ đô để ăn tối.
Địa điểm hơi xa, ba người gọi xe đi đến, không ngờ lại rất đông, đứng lấy số ở cửa hơn nửa tiếng mới đến lượt.
Phục vụ dẫn bọn họ vào.
Nhà hàng trang trí đơn giản, bên trong có những gian phòng nhỏ nửa mở.
Lần đầu tiên Ninh Lan đến đây, nhưng không có tâm trí nhìn ngó xung quanh, chỉ mong nhanh chóng ăn xong rồi rời đi.
Đi qua hành lang tiến vào trong, Triệu Cẩn San bỗng kéo Ninh Lan: “Này, con trai, người kia có phải đội trưởng của con không, người hôm qua ấy?”
Ninh Lan ngước mắt nhìn theo hướng tay bà chỉ, chẳng phải là Tuỳ Ý đấy sao.
Cậu ngồi ngay bên ngoài, bên trong còn có một người, cơ thể bị che một nửa nên không thấy rõ mặt.
Ninh Huyên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đúng vậy, chính là anh ấy.
Mình có nên đi qua chào hỏi không ạ?”
Ninh Lan mặc kệ, đi theo phục vụ ngồi xuống bàn trống.
Triệu Cẩn San còn lưu luyến nhìn sang bên đó, lúc gọi món hỏi phục vụ: “Ở đây có thể ghép bàn không? Bên kia có người quen.”
Phục vụ khó xử nói nhà hàng không có phòng to, Triệu Cẩn San mới hậm hực bỏ qua.
Ninh Huyên làm chủ gọi món nhưng chưa ăn được mấy lượt, ánh mắt cứ dõi theo Tuỳ Ý ở bên kia.
Một lúc sau cầm điện thoại không biết gửi tin nhắn cho ai, sau đó làm bộ làm tịch tiếp tục nhìn sang bên đó.
Ở nơi khác trong nhà hàng, điện thoại trong túi áo của Tuỳ Ý không ngừng rung.
Thầy giáo ngồi đối diện nghe thấy tiếng động, nói: “Xem xem là ai, nhỡ lại có chuyện gì?”
Hôm nay Tuỳ Ý ra ngoài để lấy cây đàn mà thầy chọn lại cho cậu.
Nếu đã đồng ý với bố sẽ học lại âm nhạc thì không thể thiếu nhạc cụ đắc lực.
Trước đó, cậu cứ lo thầy sẽ bảo cậu về lấy đàn, may là thầy chủ động hẹn cậu ra ngoài, tránh chạm mặt bố làm không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Thầy vừa ngồi xuống đã lấy đàn ra cho cậu xem, là một chiếc đàn cổ châu Âu.
Vân gỗ, nước sơn đều rất tốt.
Thầy đã chỉnh dây đàn cho.
Ngón tay cậu vuốt nhẹ, không kìm được mà gảy dây A, âm thanh êm dịu mà ngọt ngào, còn xuất sắc hơn chiếc đàn cậu làm gãy trước kia.
Cậu không biểu lộ sự yêu thích lên mặt, kiêu căng hỏi thầy bao nhiêu tiền.
Thầy cười nói không cần nhưng cậu nhất quyết muốn đưa.
Thầy biết cậu rất tự tôn, bất đắc dĩ báo một con số.
Tuỳ Ý lưu lại số thẻ, chuẩn bị trở về sẽ lập tức gửi trả.
Thầy trò hai người đã lâu không gặp, lại có một nút thắt to đùng ở giữa, nhiều mối quan hệ, đồ ăn được đưa lên đã lâu nhưng chẳng nói được mấy câu.
Lúc này, Tuỳ Ý rút điện thoại ra, liếc mắt qua màn hình đang hiện một hàng tin nhắn.
Sau đó nghiêng đầu nhìn ngó, thấy Ninh Huyên đang vẫy tay với cậu, còn có Ninh Lan ngồi đối diện cô chỉ lo cắm đầu vào ăn.
Lượng thức ăn đồ Nhật đều tương đối ít, Triệu Cẩn San nói cái này ngọt hay không, mặn hay không, ăn đến khó chịu, dứt khoát đặt đũa xuống nghịch điện thoại.
Ninh Lan cũng không quen ăn mùi vị này, nhưng nghĩ đến mấy món này động một tí là ba con số một đĩa, vô cùng đau lòng, cắn răng nhét vào miệng mình.
Lúc ăn sashimi có nhiều mù tạt đến mức nước mắt trào ra, Ninh Lan ôm miệng ôm mũi đi vào nhà vệ sinh.
Tất cả những điều này đều rơi vào mắt Tuỳ Ý, cậu do dự chốc lát, đứng dậy đi theo.
Nhà hàng yên tĩnh bất thường, Ninh Lan đến trước bồn rửa mới dám ho, vỗ bộp bộp vào lồng ngực phát đau vì ho, vặn vòi tạt nước lên mặt.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một người đứng đằng sau trong gương.
Điều đầu tiên Tuỳ Ý chú ý đến là, chiếc vòng tay Ninh Lan vẫn đeo không thấy nữa.
Tiếng trân châu rơi trên sàn mơ hồ văng vẳng bên tai, cậu chợt nhớ lại hôm đó hình như vòng bị đứt, trân châu rơi vãi khắp nơi, không biết còn có thể xâu lại được không.
Thực ra cậu hơi hối hận, điều khẩn cầu cuối cùng của Ninh Lan là cậu đừng đi, giọng nói còn vương sự nghẹn ngào.
Có lẽ cậu nên nghe điều anh muốn nói, cho dù tất cả đều là bịa đặt, đều là lừa người, cũng tốt hơn là tự mình khó chịu, lái xe trên đường cao tốc quanh thành phố, cuối cùng ngủ trong xe một đêm.
Ninh Lan xoay người lại, vừa rút vài tờ giấy vừa nói: “Đội trưởng cũng ăn cơm ở đây à.”
Trạng thái tự nhiên, dường như tối qua không xảy ra điều gì.
Tô son trát phấn cho sự thái bình là một trong những thói quen của anh.
Trước nay Tuỳ Ý cảm thấy sự vô tâm vô phế kiểu này cũng không có gì là không tốt, nhưng hôm nay lại thấy hơi bực bội.
Vừa nãy cậu truy hỏi thầy giáo giá tiền của cây đàn, nhớ đến Ninh Lan tính toán chi ly ngày hôm qua, từ một góc độ nào đó, bỗng nảy ra một cách hiểu mới – Có lẽ nào Ninh Lan cũng giống cậu, vì tự tôn, cũng vì không muốn bị coi thường?
“Ừ.” Tuỳ Ý đáp một tiếng: “Cậu đưa cô đến ăn cơm à?”
Ninh Lan ngây người, dường như đang suy nghĩ “cô” là ai, phản ứng lại mới gật đầu, dùng giấy đã lau mặt đi lau tay, sau đó vo thành một cục vứt vào sọt rác: “Vậy tôi ra ngoài trước nhé, mẹ đang đợi tôi.”
Tuỳ Ý cũng rửa tay, đứng trong nhà vệ sinh một lúc mới đi ra.
Khi đến gần chỗ ngồi, điều đầu tiên lọt vào tai là một âm thanh rất ồn ào không phù hợp với bầu không khí yên tĩnh và tao nhã nơi đây.
“Thầy Phương phải không ạ? Chúng ta sắp thành người thân rồi, về sau quan tâm nhau nhiều hơn, nào, dùng trà thay rượu, cạn ly cạn ly!”
Đi đến mới phát hiện mẹ Ninh Lan không biết chạy đến chỗ bọn họ từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh thầy nâng cốc mời uống.
Sắc mặt Ninh Lan tái mét, kéo cánh tay bà gọi trở về.
Triệu Cẩn San đang lên hứng, tự mình cụng vào cốc thầy giáo đang để trên bàn, nhìn thấy Tuỳ Ý tới, đảo khách thành chủ vẫy cậu ngồi xuống.
“Tiểu Tuỳ phải không? Đến đây, mau ngồi.
Hôm qua cô không biết quan hệ của cháu và Tiểu Lan nhà bọn cô, câu này nói thế nào nhỉ? À, đúng, thất lễ rồi, cô tự phạt mình một ly.”
Mắt thấy bà sắp uống, Ninh Lan giơ tay đoạt lấy cốc trong tay bà, ngửa đầu ùng ục uống sạch, sau đó đập mạnh cốc xuống bàn.
Tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.
Khách bàn khác cũng nghe thấy động tĩnh hóng náo nhiệt.
Giờ Triệu Cẩn San hơi sợ con trai, lúc đó bị doạ không dám nói một chữ, rụt rè đứng dậy, kéo Ninh Huyên chạy về bàn mình, hoàn toàn không còn thái độ quá khích vừa nãy.
Đã lâu Ninh Lan không thể hiện sự tức giận đến thế, tiếng tim đập thình thịch vang lên.
Cậu cúi đầu với thầy giáo: “Xin lỗi, làm phiền người rồi ạ.” Sau đó nuốt mạnh một ngụm nước bọt: “Tôi với cậu ấy, là bạn cùng nhóm, không có bất kỳ quan hệ nào khác.”
Trên đường đưa thầy về, ánh mắt Tuỳ Ý nhìn thẳng, nhìn con đường xe cộ nườm nượp, không nói một câu.
Thầy giáo chủ động phá tan sự yên lặng: “Nói ra thì, đây là lần đầu tiên thầy ngồi xe của con.”
Lúc Tuỳ Ý lấy được bằng lái xe đã không còn ở nhà.
Cậu nói: “Đây là xe mẹ để lại cho tôi.”
Nụ cười trên khuôn mặt thầy không chút phai nhạt: “Chẳng trách, lòng mẹ luôn hướng về con, cũng không sợ con lái chiếc xe tốt thế này khiến người ta nhớ mong.”
Lời nói này rõ ràng đang ám chỉ nguyên nhân xuất hiện trò hề vừa rồi.
Tuỳ Ý mím môi, nói: “Tôi có chừng mực.”
Thầy gật đầu: “Bố con luôn lo con sẽ mải chơi, không biết bao giờ con mới chơi đủ.
Suy nghĩ của thầy khác bố con, đường là con tự đi, bọn ta chỉ đưa lời khuyên, không phải kiểm soát, không đi vài con đường vòng, không được coi là cuộc đời viên mãn.”
Đến nơi, Tuỳ Ý từ chối lời mời vào nhà ngồi chơi của thầy.
Thầy giáo đi về ghế sau mở hộp đàn, lần cuối cùng vuốt ve cây đàn đẹp, cảm thán nói: “Nếu trong lòng con không thích, năm con 4 tuổi, thầy đã từ bỏ suy nghĩ tiếp tục dạy con.
Nếu thật sự thích thì đừng che giấu nó, cũng đừng vì bất kỳ ai, bất kỳ điều gì mà thay đổi suy nghĩ.”
Tuỳ Ý luôn cảm thấy lời dạy bảo của thầy có ý nghĩa sâu xa khác, không kiên nhẫn nói: “Tôi không thích cậu ấy.”
Thầy giáo cười hì hì, người đàn ông hơn 40 tuổi nhưng cười lên trông vẫn dịu dàng, ôn hoà như thời trẻ, ông an ủi Tuỳ Ý như dỗ trẻ con: “Được, được rồi, không thích, ai cũng không thích.”
Tuỳ Ý ôm cả bụng bực tức trở về ký túc xá.
Ninh Lan lại ôm cái điện thoại cũ kỹ ấn bàn phím tính toán, ấn mười mấy phút, cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với cậu: “Hôm nay xin lỗi nhé.
Mẹ tôi hiểu sai rồi, tôi đã nói bà ấy, về sau không thế nữa.”
Tuỳ Ý đang đợi anh chịu thua mình, thuận nước đẩy thuyền nói “không sao”, lại cảm thấy hai chữ “hiểu sai” này hơi kỳ cục.
Sai rồi? Không phải cậu, chẳng nhẽ lại là Lục Khiếu Chu?
Cậu đã tiếp thu bài học hôm qua, nén giận, chuyển chủ đề: “Điện thoại mới đâu?”
Ninh Lan “a” một tiếng, nói: “Tôi bóc ra rồi, không thể hoàn trả được nhỉ?”
Muốn hoàn trả? Tuỳ Ý khó chịu nói: “Bóc ra rồi thì vì sao không dùng?”
Ninh Lan vò đầu: “Không có lưu lượng mà.”
Lý do này không thể sứt sẹo hơn, Tuỳ Ý cảm thấy công phu nói dối của Ninh Lan bây giờ rất thạo, đến nháp cũng không thèm soạn.
Chớp mắt đến tháng 10, Tuỳ Ý đợi trái đợi phải mãi không thấy Ninh Lan dùng chiếc điện thoại cậu tặng, không nói không rằng nạp cho cậu cả đống lưu lượng.
Ninh Lan ôm điện thoại hỏi khắp nơi xem ai nạp lưu lượng cho anh, cậu không đứng ra đáp lời.
Đến tối, hai người vật lộn với nhau trên giường, cuối cùng Tuỳ Ý không nhịn được nữa, hỏi anh: “Có thích không?”
Cánh tay mềm oặt của Ninh Lan gác lên hông cậu, mệt không muốn mở mắt: “Thích cái gì cơ?”
“Điện thoại.”
“A…!là cậu nạp lưu lượng à.” Ninh Lan thấp giọng cười, nói: “Thích mà.”
Âm cuối lên cao vô cớ mang theo mùi vị quyến rũ.
Tuỳ Ý nghiêng người, giơ tay sờ vào nốt ruồi nơi khoé mắt, khiến lông mi của anh nhẹ nhàng chạm vào ngón tay cậu.
Cậu không biết sự xúc động này có phải là một loại phản ứng sau khi cơ thể giao hợp hay không.
Nói tóm lại, trước khi cân bằng được lý trí và tình cảm đã buột miệng hỏi: “Vậy có thích tôi không?”
Cậu vẫn canh cánh trong lòng lời Ninh Lan nói “không có bất kỳ quan hệ nào khác” ở nhà hàng hôm trước.
Bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất thế gian, sao lại không có quan hệ gì chứ?
Mí mắt Ninh Lan giật mạnh một hồi, mở to mắt, mọi cơn buồn ngủ tan biến.
Anh nghiêng đầu, con người đen láy nhìn thẳng vào khuôn mặt góc cạnh đẹp trai trước mắt, giống như muốn khắc sâu ngũ quan có một không hai và từng tấc da vào tâm trí, vĩnh viễn không xoá mờ.
Anh giơ tay, lúc sắp chạm vào mặt Tuỳ Ý thì dừng lại, sau đó hạ xuống ngay tức khắc, dường như có thứ gì đó tạm thời bị tách khỏi cơ thể.
Ninh Lan nhếch khoé miệng cười: “Không thích, tôi không thích cậu.”
Hết chương 52..