Trục Lãng

Chương 42: H


Bạn đang đọc Trục Lãng FULL – Chương 42: H


Lúc Tuỳ Ý gõ cửa, trời đã sẩm tối.

Ninh Lan sợ cậu đói, gọi đồ ăn ngoài còn mình vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Bên này vừa ăn xong thì Ninh Lan trần truồng đi ra, ôm cổ Tuỳ Ý ngồi lên người cậu, thuận tiện kéo khăn tắm quấn dưới thân ra.
Tuỳ Ý cúi đầu liếc cái chân hơi sưng, đẩy anh ra: “Làm gì vậy?”
Ninh Lan cười xán lạn: “Biết rõ còn hỏi.”
Từ lúc nghỉ Tết, hai người chưa gặp nhau lần nào.

Tuỳ Ý nhìn làn da trắng nõn trần trụi mập mờ toả hơi nóng, dường như lập tức có phản ứng.
Cậu thấy chân Ninh Lan chưa khỏi hẳn, vỗ mông Ninh Lan, nói: “Lên giường đi.”
Ninh Lan cười hihi, ngoan ngoãn nằm lên giường.

Tuỳ Ý theo sát, phủ lên cơ thể Ninh Lan từ phía sau, hôn vành tai mềm mại.
Toàn thân Ninh Lan rất mẫn cảm, run rẩy nhè nhẹ, vừa quay đầu mút nhẹ môi cậu, vừa khàn tiếng mời gọi.
Tuỳ Ý cởi quần, dùng thứ đó đâm chọc vào khe mông Ninh Lan, do dự một lúc mãi không làm động tác tiếp theo.

Cậu cảm thấy mình hơi vội vàng, nên đi tắm trước đã.
Ninh Lan lại suy nghĩ khác, má dán vào gối, đôi mắt đỏ ửng nhìn cậu: “Tôi làm qua rồi, dùng sữa tắm…Rửa mặt hay tắm tôi đều dùng cái này, rất thơm đó.”
Mỗi câu nói của Ninh Lan trên giường đều rất gợi tình, trêu ghẹo khiến người ta không đủ kiên nhẫn.

Lúc rảnh rỗi Tuỳ Ý từng nghĩ, nếu người câu dẫn mình không phải Ninh Lan, cậu có chấp nhận không? Đáp án là không, ít nhất đến hiện tại, đối với cậu chỉ Ninh Lan mới có cám dỗ chí mạng như vậy.
Tuỳ Ý không đợi được nữa, một tay tách hai cánh mông trắng tuyết, một tay đỡ vật nóng bỏng đâm vào.
Quả nhiên bên trong vừa ẩm vừa nóng, khiến da đầu cậu muốn nổ tung vì sảng khoái.

Nhẹ nhàng động vài cái rồi bóp eo Ninh Lan, mạnh bạo đâm rút.

Ninh Lan ở dưới thân cậu cắn gối nín nhịn không lên tiếng.

Khách sạn cách âm không tốt.

Anh sợ phòng bên cạnh sẽ nghe thấy động tĩnh.
Tuỳ Ý thích nghe tiếng rên rỉ nghẹn ngào của anh, hạ thấp cơ thể nắm chặt bờ vai anh, dốc hết sức hoạt động.
Ninh Lan buông gối, quay đầu đòi hôn.

Hai người như đôi tình nhân đã lâu không gặp, giao hợp chặt chẽ, không khí hài hoà, sắc xuân tình tứ bao trùm cả căn phòng.
Đúng lúc này, điện thoại ở đầu giường không thức thời kêu, một loạt âm báo tin nhắn vang lên, cứ cách mấy giây lại kêu, kéo dài không ngừng.

Lúc Tuỳ Ý ôm Ninh Lan lật người anh lại, điện thoại vẫn đang kêu.
Tuỳ Ý tách chân anh ra, thở gấp hỏi: “Không xem à?”
Ninh Lan cắn môi đáp: “Không xem.”
Tuỳ Ý bảo Ninh Lan tự ôm chân mình, quy đầu đè lên lỗ nhỏ mềm mại chuẩn bị tiến vào lần nữa thì đột nhiên điện thoại rung liên tục, tiếng chuông vang ầm ĩ.

Có người gọi video cho Ninh Lan.
Chuông điện thoại gây rối không ngừng kêu, lông mày của Tuỳ Ý càng ngày càng nhíu chặt, hứng thú tiêu tan quá nửa, chống tay ngồi dậy, với lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, trước khi đưa cho Ninh Lan thì liếc qua màn hình một cái.
Người gọi video tên là AdrianLu.

Nếu nhớ không nhầm thì tiệc sinh nhật của Lục Khiếu Xuyên lần trước, đứa em đó tự giới thiệu mình là AdrianLu, tên tiếng Trung là Lục Khiếu Chu.
Ninh Lan vừa nhận điện thoại đã ấn tắt máy, sau đó trèo lên lưng Tuỳ Ý, ôm cậu không buông, hôn lên bờ vai và cần cổ đã phủ một lớp mồ hôi, ý đồ gợi hứng thú cho cậu.
Tuy nhiên, điện thoại vẫn tiếp tục kêu.

Một lúc sau, Lục Khiếu Chu lại gửi clip cho Ninh Lan, đợi Ninh Lan hết cách tắt âm điện thoại thì Tuỳ Ý đã hết hẳn hứng thú.

Gạt Ninh Lan đang quấn lấy mình ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ninh Lan nghe tiếng nước róc rách, ở trên wechat chửi Lục Khiếu Chu một trận.
Gọi là chửi, thực ra cũng không nói nặng lời, chỉ bảo cậu ta về sau đừng làm mấy chuyện bám dính này nữa, nếu không anh sẽ chặn cậu ta.

Lục Khiếu Chu rất thương tâm, gửi một loạt emoji khóc lóc, hỏi anh vì sao.

Ninh Lan không nỡ, nói hai ngày nay bận, cậu ta làm như vậy sẽ khiến anh phân tâm.
Lục Khiếu Chu hồi đủ máu, chủ động cam đoan sẽ giảm tần suất liên lạc với anh.

Nhưng ngày mai có một điều vui mừng bất ngờ tặng anh, xin anh nhất định phải nhận lấy.
Ninh Lan không để tâm, đối phó qua loa với đứa trẻ này, nằm trên giường mong ngóng kim chủ đại nhân đi ra.
Tuỳ Ý tắm xong không thèm nhìn anh một lần, cúi đầu đã ngủ.

Ninh Lan cẩn thận dè dặt ôm dính lấy cậu từ đằng sau.

Cậu động đậy tay nhưng không gạt ra.
Ngày hôm sau, Ninh Lan có cảnh quay.

Nhân lúc Tuỳ Ý đang ngủ, anh dậy sớm mua đồ ăn sáng cho Tuỳ Ý.
Hai đầu hành lang thông gió, không khí lạnh hơn trong phòng.

Ninh Lan vừa kéo khoá áo ngoài vừa tiến về thang máy.

Thuận theo hướng gió thổi tình cỡ thấy nữ diễn viên Tiết Oánh, người ở cùng tầng với anh, đang đứng hút thuốc bên cửa sổ cuối hành lang.
“Chào buổi sáng cô Tiết.” Ninh Lan chủ động chào hỏi cô ta.
Tiết Oánh cười mỉm, chậm rãi giơ ngón trỏ, ngoắc tay với cậu.
Ninh Lan biết là đang gọi anh lại.

Anh nhận ra nụ cười của Tiết Oánh có ẩn ý, không nhịn được hơi thấp thỏm, tiến lên hai bước hỏi: “Chị gọi tôi có việc gì ạ?”
Cửa sổ mở to, Tiết Oánh mặc chiếc áo len mỏng manh, Ninh Lan nhìn mà thấy lạnh thay cô ta.


Cô ta hút một hơi thuốc, nhẹ nhàng thở ra làn khói: “Tiểu Ninh, ở trong phòng có giấu người à?”
Vấn đề này không đầu không đuôi, quả thật đường đột.

Trái tim Ninh Lan giật thót, còn chưa kịp nghĩ nên trả lời thế nào thì Tiết Oánh lại nói: “Tôi thấy hết rồi, camera hành lang cũng quay được.”
“Đấy, đấy là thành viên nhóm tôi.”
Tiết Oánh hạ thấp giọng, cười: “Thành viên nhóm? Nhưng nhiều phòng như vậy, vì sao cậu ta không thuê phòng khác, cứ phải chen chúc trên một giường với cậu hả?”
Suy nghĩ Ninh Lan nhanh chóng xoay chuyển, vừa định mượn lý do không có tiền để đáp lại thì Tiết Oánh cướp lời trước: “Đại thiếu gia của Tuỳ gia, thiếu chút tiền này sao?”
Trái tim Ninh Lan càng lúc càng trùng xuống, đối phương rõ ràng có chuẩn bị trước.

Trước khi vào đoàn, Trương Phạn có nhắc nhở anh, nói con người Tiết Oánh quỷ kế đa đoan, thích giở thủ đoạn, bảo anh cách xa cô ta một chút.

Lúc đó Ninh Lan còn nghĩ, cô ta đâu có rảnh như thế, quan tâm đến tuyến 18 làm gì?
Không ngờ đây lại là trò của cô ta.
“Chị muốn gì?” Ninh Lan hỏi thẳng.
Tiết Oánh tưởng anh sẽ đấu tranh giải thích một hồi, hơi kinh ngạc trước sự bình tĩnh của anh, búng điếu thuốc, nhẹ giọng đáp: “Hừ, tôi với cậu không thù không oán.

Cậu tưởng tôi rảnh rỗi, cố ý rước phiền phức chắc? Chị đây cũng là người mới bước ra, tiện mồm một chút, nhắc nhở cậu một tiếng, lần sau chú ý hơn.”
Ninh Lan vừa thở ra một hơi thì Tiết Oánh nói tiếp: “Có điều, điểm yếu nắm trong tay, dùng lúc cần thiết.

Tôi cũng mong không có ngày đó, nhưng chuyện đời khó đoán, Tiểu Ninh nói xem có phải không?”
Nói cách khác, đã chôn một quả bom hẹn giờ không biết bao giờ phát nổ.
Ninh Lan vừa dậy đã gặp chuyện này, sớm không còn chừng mực.

Trong lòng anh chỉ nghĩ không thể làm liên luỵ Tuỳ Ý, bản thân cũng không thể để rơi bát cơm này.

Nếu không chỉ riêng tiền vi phạm hợp đồng đã đủ để anh mấy đời không nhấc nổi thân.
Ninh Lan do dự không lâu, hạ thấp giọng nói: “Tôi có một tin có thể trao đổi với chị, tin rằng chị bằng lòng hơn khi nắm trong tay một sơ hở giá trị như vậy.”
“Ồ?” Tiết Oánh nhướng mày, quả nhiên rất hứng thú.
Buổi sáng lúc quay phim, Ninh Lan không sang tổ A.
Anh cho rằng bản thân đã quen làm việc hổ thẹn, không nên có ý nghĩ áy náy trong đầu.

Nhưng khi anh nghĩ đến Kỷ Chi Nam thì giống như con rùa rụt vào mai.
Anh không chỉ rõ tên người có cuộc hôn nhân bí mật cho Tiết Oánh, chỉ nói là một vai diễn chính trong đoàn phim “Phúc giang sơn”.

Anh nghĩ, dựa vào điều kiện gia đình Kỷ Chi Nam, có lẽ sẽ không dễ dàng bị điều tra.

Hơn nữa, “điểm yếu” cái gì, “dùng lúc cần thiết” cái gì, nói không chừng Tiết Oánh trêu anh thì sao?
Cả buổi sáng, tinh thần Ninh Lan đều ngẩn ngơ.

Tuỳ Ý vẫn đợi anh trong phòng, gửi tin nhắn cũng không trả lời, không biết có phải đang ngủ không, không biết có phải bị người khác phát hiện không…!Lúc nào Ninh Lan cũng cảnh giác, điện thoại không rời tay, trong lòng căng thẳng cực độ.

Hôm nay tổ B quay đến rất muộn.

Ninh Lan trở về phòng trang điểm, đeo khuyên tai lên, đứng dậy định đi.

Bình thường anh sẽ đợi người về gần hết, lẳng lặng trộm sữa rửa mặt của đoàn phim dùng một chút.

Anh không nỡ chi tiền mua mỹ phẩm.

Buổi tối ở đây tẩy trang sạch sẽ mới về, không cần đến sữa tắm rửa mặt nữa.
Hôm nay hiển nhiên không có thời gian đó, Ninh Lan dùng bông tẩy trang lau qua loa rồi đeo khẩu trang đi ra ngoài.

Cậu thư ký trường quay rủ anh đi ăn chung nhưng anh không đi.
Khi đi qua khu chợ nhỏ ở cổng vào phim trường, Ninh Lan bị thu hút bởi quầy bán hoa quả ven đường.

Thông thường, bất cứ lúc nào có Tuỳ Ý, tiền ăn tiền ở đều do cậu chi trả.

Ninh Lan biết cậu căn bản không để chút tiền cỏn con đó vào trong mắt, nhưng vẫn ấp ủ một chút tâm tư, mua cân dâu tây, chuẩn bị trở về rửa cho cậu ăn, có lẽ sẽ dỗ được cậu bé làm mình làm mẩy tối hôm qua nhỉ?
Nhớ lúc trước cậu nhìn thấy anh đút dâu tây cho Lục Khiếu Xuyên, ánh mắt đó sắp bùng lửa luôn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Ninh Lan nhẹ nhõm hơn chút.

Ít nhất Tuỳ Ý cũng để tâm đến mình, mặc dù cậu không nói ra.
Giờ này, hàng quán bên đường cũng chuẩn bị thu dọn.

Ninh Lan mua thêm hai quả xoài xanh, hai hộp bánh bao.

Sau đó đi một vòng đến cửa hàng McDonalds ở cổng bắc phim trường.

Đáng tiếc cửa hàng đó không mở 24/24, đã đóng hàng rồi.

Ninh Lan chỉ đành mua hai suất bún tiết canh vịt* ở quán ăn nhanh bên cạnh, nhét bánh bao sắp nguội vào trong áo khoác, vội vàng trở về.
* bún tiết canh vịt (tạm dịch):
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Khi rẽ vào con đường có khách sạn, một người bất ngờ nhảy ra từ trong góc.
“Ting tang!” Còn kèm theo hiệu ứng âm thanh và phun sương.
Đường tối như hũ nút gặp phải tên vô lại khiến Ninh Lan bị doạ không nhẹ.

Anh lùi lại mấy bước, mượn ánh sáng đèn đường cách đấy vài mét nhìn nửa ngày mới rõ tướng mạo của người đứng trước mặt.
Ninh Lan chỉ cảm thấy cậu nhóc này hơi quen mắt: “Cậu là?”
Tay Lục Khiếu Chu cầm lọ nước hoa, dẩu môi đáng thương đáp: “Em là Chu Chu của anh mà.”
Tiếng Trung sứt sẹo lồi lõm gợi Ninh Lan nhớ ra, chính xác là tiểu lưu manh rồi.
“Sao cậu lại ở đây?” Ninh Lan khó hiểu hỏi.
Lục Khiếu Chu càng dẩu môi: “Hôm qua người ta đã nói rồi, muốn tặng anh một điều bất ngờ vui mừng mà.”
Thấy cậu con trai cao hơn mình một cái đầu nũng nịu, thực sự là bài kiểm tra sức chịu đựng của tinh thần.

Ninh Lan cười gượng: “Tôi biết đâu được lại có sự bất ngờ vui mừng to đến vậy.”
Ánh mắt của Lục Khiếu Chu phát sáng: “Vì thế anh rất vui, gặp được em rất vui, đúng không?”
Ninh Lan nhìn ánh mắt mong chờ của cậu ta, không nỡ nói không, lôi điện thoại ra xem giờ: “Muộn thế này rồi, tối cậu ở đâu?”
Lục Khiếu Chu ngượng ngùng dùng mũi chân vẽ vài vòng trên đất: “Người ta có thể ở chung với anh không?”

Ninh Lan câm nín, không biết thằng nhóc này học đâu mấy động tác chả ăn khớp giữa khuôn mặt và hình thể, ngay thẳng nghiêm túc đáp: “Không được.”
Lúc này điện thoại kêu.

Ninh Lan nhìn, là Tuỳ Ý gửi tin nhắn đến: Cậu đang ở đâu?
Trong lòng vội vàng, vòng qua Lục Khiếu Chu định đi: “Tôi về trước đây.

Cậu có thể thuê một phòng khách sạn.

Nếu không có chứng minh thư thì tôi giúp cậu.”
Lục Khiếu Chu cũng vội, chặn đường không cho anh đi: “Em không muốn thuê phòng.

Em muốn ở cùng anh.”
Ninh Lan nhìn ngó xung quanh, “suỵt” một tiếng: “Nhỏ tiếng chút!”
Lục Khiếu Chu tự bịt miệng mình, đưa lọ nước hoa cho anh, rầu rĩ nói: “Anh nhận cái này đi.”
Ninh Lan đau đầu: “Lại là cái gì vậy?”
“Sách nói, thích một người, phải khiến người đó tràn ngập mùi hương của mình.”
Ninh Lan cảm thấy sách này nói không chừng là Lục Khiếu Xuyên viết, người đọc chỉ có mình em trai cậu ta.

Trước mắt thấy không có thời gian lằng nhằng, bánh bao ôm trong lòng sắp nguội, vội nói: “Được, tôi nhận, bao nhiêu tiền?”
Lục Khiếu Chu thấy anh nhận thì rất vui nhưng lúc nghe đến tiền thì đơ mặt: “Đây là quà, quà tặng, không cần tiền.

Em thích anh, vì thế tặng cho anh.” Vừa nói vừa ôm cứng cánh tay Ninh Lan: “Thế anh có thích em không?”
Thực sự Ninh Lan sắp phát điên trước trò quấy rối của cậu ta: “Tôi có người mình thích rồi.”
Lục Khiếu Chu mím môi, sắp khóc: “Có phải đội trưởng không? Lần trước em không nên sợ, nên cướp anh từ trong tay anh ta.

Em đến muộn rồi, không thể cho em một cơ hội nữa sao…!Tháng sau em phải đi rồi, nghỉ hè mới về được.”
Ninh Lan không get nổi điểm đáng thương của cậu ta, vứt một câu “Chăm chỉ học hành” rồi rút tay ra bỏ đi.
Lục Khiếu Chu không chết tâm đuổi theo: “Anh thực sự không thích em sao? Vậy anh nói anh ghét em đi.

Chỉ cần nói một câu ghét em, em sẽ đi ngay, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Ninh Lan đỡ trán, trong lòng nghĩ thằng nhóc này nên về Mỹ sớm đi, đừng để bị đầu độc bởi mấy thứ sến súa não tàn.

Nhưng miệng lại ngập ngừng, không nói được câu tuyệt tình.
Không ai hiểu rõ hơn anh cảm giác khi bị gáo nước lạnh tạt vào đầu.
Lục Khiếu Chu cảm thấy có hi vọng, ánh mắt rực lên ngọn lửa thiết tha: “Anh nói đi, nói ghét em, em đi ngay lập tức.”
“Tôi…” Ninh Lan không nói nổi.
Điện thoại vang lên cứu anh một mạng.

Có lẽ Tuỳ Ý đợi đến vội rồi, điện thoại vừa kết nối đã hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở dưới tầng, lên ngay đây.”
Ninh Lan cúp máy, nhắm mắt nhẫn tâm nói với Lục Khiếu Chu: “Tôi ghét cậu, phiền cậu tránh ra.”
Sau đó không quan tâm cậu bé đang hồn bay phách lạc, vừa đi vừa cầm điện thoại nhắn tin cho Lục Khiếu Xuyên, bảo cậu ta quản tốt em trai mình.
Vừa gõ được mấy chữ, phía trước có bóng đen chặn đường.

Ninh Lan chỉ mải gõ chữ, không nhìn đường, đụng trúng một người.
Hết chương 42..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.