Bạn đang đọc Trục Lãng FULL – Chương 22
Trước khi Tuỳ Ý vào tổ diễn, Trương Phạn nhận một chương trình giải trí cho toàn bộ thành viên AOW.
Là một chương trình nói*, mỗi tuần mời khách mời đến trò chuyện xung quanh một chủ đề.
Bảy thành viên AOW được chia làm hai hàng.
Dẫn chương trình một nam một nữ đều giỏi ăn nói.
Địa điểm quay hình Hồ Thiên Khản chém gió ầm ĩ, không khí cũng được coi là hoà hợp.
*chương trình nói (tạm dịch) như show 脱口秀大会 (Rock&Roast)
Phần biểu diễn tài nghệ, Phương Vũ hát song ca với Cố Thần Khải khiến khán giả vỗ tay nồng nhiệt.
Vương Băng Dương biểu diễn tài năng cá nhân ảo thuật, vì căng thẳng nên nói nhầm thành “Tôi sẽ biểu diễn nấm* cho mọi người xem”, ngược lại khiến hội trường cười to không ngớt.
*nấm tiếng trung là 蘑菇 (mógu), ảo thuật là 魔术 (móshù) nên bạn Dương đọc nhầm á =))
Đến phần sau trò chuyện ngẫu hứng, dẫn chương trình nữ nổi tiếng là người đáo để, mạnh bạo, không che giấu sự yêu thích của mình với Tuỳ Ý, tận dụng triệt để hỏi cậu thích kiểu cô gái nào.
Tuỳ Ý đã học thuộc lòng kịch bản công ty đưa cho.
Dẫn chương trình chê anh qua quýt, nói rằng câu trả lời này khớp với tất cả các cô gái dưới sân khấu, bắt buộc phải nói lời thật lòng.
Tuỳ Ý hết cách, thêm một ý “đôi mắt đẹp”.
Dẫn chương trình nữ khoa trương lấy gương soi bản thân.
Ninh Lan ngồi ở hàng sau đưa tay lên sờ, đầu ngón tay chạm vào nốt ruồi nổi rõ dưới khoé mắt rồi nhanh chóng thu tay lại, giấu ra sau lưng.
Phần sau của chương trình có dành thời gian cho AOW biểu diễn.
Lúc ở sau cánh gà thay quần áo, trang điểm, Ninh Lan nhận được cuộc gọi từ bà mẹ lâu nay không liên lạc – Triệu Cẩn San.
“Thằng nhóc thối não bị lừa đá à? Lại cho con nhỏ Ninh Huyên chết tiệt ra nước ngoài học? Sao không đưa tiền đấy cho mẹ hả? Bà đây một đời khổ sở, cả thủ đô cũng chưa bước chân đến.
Mày là thằng vô ơn, rốt cuộc có phải do mẹ sinh ra không?”
Lời trách móc bắn ra như pháo nổ.
Ninh Lan che loa, tránh người đông đi đến góc phòng, hỏi: “Nghe nói từ đâu vậy?”
“Còn muốn giấu mẹ à? Gặp con nhỏ chết tiệt ở dưới tầng nhà chú mày, hỏi nó đi đâu, nó bảo đi học lớp TOEFL.
Mày nghĩ bà đây không học hành thì không biết học lớp đó để làm gì chắc? Nhà bọn nó lấy đâu ra tiền cho con nhỏ kia đi Tây học, chẳng phải mày cho sao, hả?”
Giọng nói choe choé xuyên thủng màng nhĩ Ninh Lan.
Anh đưa điện thoại ra xa một chút, trong lòng nghĩ tất cả sự lanh trí của bà đều dành để xin tiền anh rồi.
Ninh Lan bất đắc dĩ đáp: “Con chỉ đưa em tiền đăng kí lớp, đỗ hay không còn chưa chắc.”
Triệu Cẩn San bám riết không tha: “Cũng không nên đưa tiền đăng kí lớp! Nó không bố không mẹ à, đến lượt mày giúp nó chi tiền học sao?”
“Vậy con không bố hay là không mẹ, phải đến lượt chú thím nuôi lớn hả?” Ninh Lan đáp.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó truyền đến tiếng nức nở: “Nghe, nghe mà xem đây là tiếng người sao? Chú thím có công nuôi mày, người làm mẹ đây chẳng là cái thá gì ư? Ai là người mười tháng bầu bí sinh ra mày? Ai là người bảo vệ mày lúc ông bố mày say rượu đánh đập hả? Thằng nhỏ vô lương tâm, sao số tôi lại khổ thế này…”
Ninh Lan nhíu mày.
Anh biết nói ra sẽ dẫn đến hậu quả khó cứu vớt, vừa rồi quá phiền não, nhất thời không kìm được.
Đã nói sai một lần, anh không muốn nhiều lời nữa, trầm giọng hỏi thẳng: “Cần bao nhiêu?”
Triệu Cẩn San lập tức hết nức nở, nói ra một con số.
Ninh Lan cũng không hỏi dùng để làm gì, trực tiếp cúp máy, lấy điện thoại chuyển tiền.
Anh biết sự dung túng vô bờ của mình sẽ càng khiến mẹ không kiêng nể.
Từ những gì anh biết về mẹ, nếu mong muốn của bà không thành, một hai lần thì không sao nhưng quá nhiều lần sẽ khiến bà gây chuyện một cách mất não.
Năm năm trước, anh làm phục vụ ở một khách sạn.
Tiền lương ba tháng thực tập thấp.
Anh gửi chút tiền cắn rơm cắn cỏ tích góp được cho Triệu Cẩn San.
Bà chê ít, cho rằng Ninh Lan giấu tiền.
Ninh Lan không nói lại được, dứt khoát mặc kệ bà.
Không biết bà tra số điện thoại ở đâu, lần theo manh mối gọi điện đến văn phòng ông chủ khách sạn.
Nói rằng họ có một nhân viên tên Ninh Lan bất nhân bất nghĩa, không phụng dưỡng mẹ bị bệnh nằm giường.
Mọi người trong khách sạn đều biết việc.
Lãnh đạo nhìn anh với anh mắt dò xét, nghi ngờ.
Cuối cùng kỳ thực tập còn chưa kết thúc, anh đã phải xách túi ra đi.
Hiện giờ anh làm công việc càng chú trọng hình tượng, không chịu được sự dày vò như thế, có thể cho được thì cho vậy.
Ninh Lan nhìn số dư thẻ trên điện thoại, rõ ràng là một con số lớn nhưng anh không chút vui mừng, chưa phải đáp trả bất cứ điều gì cho nguồn thu nhập này.
Trong mắt người khác, có lẽ là lộc từ trên trời rơi xuống nhưng trong mắt anh, nó là một gánh nặng phiền toái.
Anh muốn sống một cách quang minh lỗi lạc, điều kiện tiên quyết là không được nợ bất kỳ ai.
Vì thế cho dù Tuỳ Ý không nói, anh cũng sẽ trả, bất kể bằng cách nào.
Quay xong chương trình, mặt trời ngả về Tây.
Có nhiều fans ngồi chầu ở ngoài nơi ghi hình.
Có người còn thuê xe đi theo xe bảo mẫu của bọn họ.
Bảy người AOW chia nhau lên ba chiếc taxi, thần không biết quỷ không hay đi ra từ cửa sau.
Bọn họ còn phải vội về để quay livetream.
Hôm nay là sinh nhật Lục Khiếu Xuyên, không tổ chức tiệc thì cũng phải cho fans một phen náo nhiệt.
Địa điểm được chọn là hội trường của công ty.
Hội trường trang bị nội thất mới, trên tường dán bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” đầy màu sắc, bánh gato cũng được chuẩn bị sẵn ở phòng bên.
Còn một tiếng nữa đến buổi livestream, người được mừng sinh nhật – Lục Khiếu Xuyên ngồi liệt trên sô pha hơi mất hứng thú, quét mắt một lượt, hỏi: “Tên họ Phương kia đâu?”
An Lâm đáp: “Về nhà rồi, nói đến muộn.
Không sao, chúng ta có thể bắt đầu.”
Chẳng trách thằng nhóc ngồi ở xe taxi sau cùng, thì ra muốn chạy.
Tâm tình Lục Khiếu Xuyên càng thêm u ám, bực bội đập vào tay vịn sô pha.
Livestream bắt đầu vào 8 giờ đúng.
Trước tiên mọi người tặng quà sinh nhật được chuẩn bị sẵn, cho dù không quá vui vẻ, Lục Khiếu Xuyên vẫn còn đạo đức nghề nghiệp và kỹ năng diễn xuất, mỉm cười mở quà.
Tuỳ Ý ra tay hào phóng nhất, tặng cậu một chiếc đồng hồ đeo tay.
Các thành viên khác tặng giày thể thao, còn tặng cả ví, đều rất có lòng.
Quà Ninh Lan được bóc cuối cùng, là một hộp bánh cookie.
“Hôm qua ra tiệm làm, làm lạnh một đêm trong tủ.
Thời tiết nóng, mau ăn đi.” Ninh Lan nói.
Lục Khiếu Xuyên ngạc nhiên: “Cậu tự tay làm ư?”
“Ừm.” Ninh Lan mỉm cười, đáp: “Tài nghệ bình thường, không ngon thì vứt đi nhá.”
Lúc đó Lục Khiếu Xuyên cầm một miếng bánh lên cho vào miệng, vừa ngậm vừa nhai nhồm nhoàm, nói: “Ngon lắm, sao có thể không ngon chứ!”
Vừa nói vừa đưa mọi người cùng thưởng thức.
Tuỳ Ý nói không đói, không cầm bánh.
Trên màn hình nhảy ra bình luận hỏi có phải Tuỳ Ý không khoẻ không.
Nhân viên đọc lời quan tâm của fans cho họ nghe, lần lượt đọc đến: “Có phải Hoa Nhi không ở đây, tâm tình đội trưởng không tốt sao?”
CP Cao Hoa nổi tiếng trong và ngoài giới, tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết.
Tuỳ Ý lạnh nhạt đáp: “Không phải.
Phương Vũ sắp đến rồi.” Sau đó cũng không nhận bất kỳ chủ đề thảo luận gì liên quan đến CP nữa.
Fans lướt màn hình tặng quà chúc phúc.
Các thành viên ở đây lấy tài nghệ ra chúc mừng sinh nhật.
Vương Băng Dương lại lôi “nấm” ra biểu diễn một lượt.
Lục Khiếu Xuyên giả vờ như lần đầu xem, nhiệt liệt cổ vũ.
Công ty còn vô cùng có tâm mời em trai Lục Khiếu Chu từ nước ngoài về.
Lục Khiếu Xuyên từ khi sinh ra đã sống ở trong nước, thực tế cũng không thân thiết với em trai lắm.
Lúc Lục Khiếu Chu bước ra, cậu ta còn phải giả bộ ngạc nhiên, mừng rỡ, sau đó ôm chầm rồi cạn lời.
Ninh Lan nhìn người nọ ngó người kia, nói: “Hai anh em cậu giống nhau thật đấy.”
Lúc đốt nến ước nguyện, Lục Khiếu Chu đến bên Ninh Lan, nói câu tiếng Trung bập bẹ bên tai anh: “Người đẹp, kết bạn wechat đi.”
Ninh Lan nhìn vào đôi mắt xám xanh và nụ cười bỉ ổi giống hệt Lục Khiếu Xuyên kia, trong lòng nghĩ đúng thật là anh em ruột.
Tuỳ Ý không thích ăn đồ ngọt, đứng dựa tường xem mọi người náo nhiệt.
Ninh Lan cắt miếng bánh ăn, Lục Khiếu Chu chăm chỉ theo sau mông anh, thấy cậu ta định giơ tay lau vết kem trên mặt, Tuỳ Ý hai bước đi đến kéo Ninh Lan ra: “Ở đây vẫn lọt ống kính, quay người ăn đi.”
Lúc Tuỳ Ý nghiêm mặt sẽ tự động toát ra khí chất không ai dám đến gần.
Ánh mắt Lục Khiếu Chu lướt qua hai người, đút hai tay vào túi, bĩu môi rời đi.
Ninh Lan nghe lời quay lưng lại ăn bánh kem.
Ăn xong nhận khăn giấy Tuỳ Ý đưa để lau miệng, nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn nhé, đội trưởng.”
Tuỳ Ý thấy vết kem trên mặt anh đã được lau sạch, gật đầu, trở về trong đám đông.
Cho đến khi hát xong bài chúc mừng sinh nhật, thổi xong nến, bánh được cắt hơn nửa, Phương Vũ mới vội vàng đến.
“Ngại quá, trong nhà có chút chuyện nên đến muộn.” Cậu ta đặt túi xuống rồi hướng đến ống kính chào hỏi, sau đó nói sinh nhật vui vẻ với Lục Khiếu Xuyên rồi ôm bụng kêu đói, cắt bánh ăn.
Lục Khiếu Xuyên thấy thái độ qua loa của cậu ta, nụ cười trên mặt dần tan đi, ngẫm nghĩ vẫn thấy không can tâm, cố ý lượn lờ trước mặt cậu ta.
Livestream chuẩn bị kết thúc, mọi người chào tạm biệt fans.
Ống kính vừa tắt, Phương Vũ tiếp tục ăn bánh gato, hoàn toàn bơ người sinh nhật to cao đang trước trước mặt.
“Này, vừa nãy cậu đi đâu?” Lục Khiếu Xuyên hỏi.
Phương Vũ không ngẩng đầu lên: “Về nhà.”
Sắc mặt Lục Khiếu Xuyên không vui: “Về nhà làm gì?”
“Chơi thôi.” Phương Vũ đáp, lấy chiếc bánh cookie từ hộp bên cạnh cho vào miệng.
Lục Khiếu Xuyên trừng mắt: “Đó là Lan Lan tặng tôi, ai cho cậu ăn?”
Phương Vũ nuốt bánh trong miệng xuống, không sợ hãi ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Bánh tôi ăn rồi, cũng chả phải cậu làm.”
Lục Khiếu Xuyên rất tức giận.
Hôm nay cậu ta đã đợi từ sáng sớm, đến giờ mới nhận được lời “sinh nhật vui vẻ” qua loa của người này, càng nghĩ càng thấy mình giống tên ngốc.
“Rốt cuộc cậu về nhà làm gì hả?” Cậu ta lại hỏi thêm lần nữa.
Phương Vũ cười: “Liên quan gì đến cậu.”
Lục Khiếu Xuyên bị nụ cười hờ hững của cậu ta làm cho phát cáu, sau đó tức quá bật cười: “Hừ, về nhà hầu hạ kim chủ chứ gì?”
Hết chương 22..