Trúc Lâm Sơn Trang

Chương 8


Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 8


– “Bách Liên thủ? Ngươi là người của Trúc Lâm sơn trang?” Một tên trong số hắc y nhân lên tiếng khiến cả bọn dừng động tác nhìn nàng e sợ.
– “Không sai. Nếu sợ liên lụy đến gia đình thì tốt hơn hết các ngươi nên tự hủy dung hoặc giết được ta” Nàng mỉm cười hướng bọn hắc y nhân trong khi tay đang nắm chặt lấy tay Thiên Kỳ.
Cuộc chiến lại bắt đầu, dải lụa cứ uốn ** bay đi như một con rắn xung quanh nàng và Thiên Kỳ khiến không tên nào có thể lọt vào vòng vây. Bách Liên thủ là môn võ công độc nhất vô nhị của Trúc Lâm sơn trang trên giang hồ. Người học võ sử dụng một dải lụa tùy màu mình thích múa lượn trên không trung như một diễn viên múa nhưng điều đặc biết ở đây chính là đối thủ dù cắt đứt phần nào của mảnh lụa thì nó sẽ tự động liền lại như ban đầu đồng thời người chém sẽ nhận được một lượng nội lực từ người học võ.
Đó chính là lí do vì sao xung quanh nàng giờ đây chỉ còn 4 tên cao thủ, những tên còn lại đã học máu chết ngay tại chỗ.
Cánh cửa phòng mở toang ra, Hồng y và Thanh y cùng xuất hiện đứng chắn phía trước nàng. Thấy thế nàng liền thu hồi dải lụa vào trong người và quay sang trấn an Thiên Kỳ.
Hồng y nhanh chóng sử dụng những chiêu kiếm mình từng được học luồn lách như con thiêu thân vào giữa hai tên hắc y nhân chém tới chém lui. Những vết chém không sâu và cũng không trúng những chỗ trọng yếu nhưng Nhuyễn Cốt tán trên thanh kiếm đã lần mò vào tận sâu bên trong kinh mạch khiến hai tên đó lăn lộn trên đất tự điểm huyệt chính mình như những kẻ tẩu quả nhập ma. Sau đó là màn rút kiếm tự sát diễn ra khá đẹp mắt trong phòng.

Nhuyễn Cốt tán chỉ là một loại độc dược dạng bột bình thường được Hồng y sử dụng như công cụ giết người một cách đau đớn nhất. Nó ăn sâu và lưu thông vào máu khiến người trúng phải cảm thấy ngứa ngáy như điên lên và đau nhức khắp các tuyến kinh mạch. Cuối cùng họ chỉ muốn chết làm sao cho thống khoái nhất, và dùng kiếm tự xác chính là quyết định sáng suốt cuối cùng.
Thanh y thì ngược lại, nàng ta không sử dụng kiếm như đại tỉ. Ngân châm và ám khí trên tay được sử dụng điêu luyện hơn và đó là lí do chính xác tên thứ ba đang nằm yên nghỉ trên nền đất lạnh giá do trúng Cửu Trùng hoàn. Nó chính là loại độc lưu thông nhanh nhất vào máu về tim khiến tim nạn nhân ngưng đập chỉ trong vài giây khi trúng phải.
Tên hắc y nhân cao thủ cuối cùng nhìn các bằng hữu mình một đi không trở lại thì vô cùng ngạc nhiên. Thứ nhất hắn không ngờ Thiên Kỳ lại được người của Trúc Lâm sơn trang bảo hộ, thông tin báo lại là hắn đã đi theo Phi Phi cô nương cơ mà. Chẳng lẽ hai người họ là một? Câu hỏi hiện ra ngay trong đầu hắn khiến hắn không khỏi rét run.
Nàng biết Hồng y và Thanh y không phải là đối thủ của hắn. Hắn chính là Xích Diễm, đệ tứ sát thủ của Hàn Thiên quốc. Nàng đưa thanh sáo ngọc bích của mình lên không trung xoay một vòng rồi tiến về phía hắn ra chiêu.
– Hồng y, Thanh y, bảo vệ Thiên Kỳ.
– Vâng. Chủ nhân.
Thanh kiếm trên tay Xích Diễm vung đến đâu thì thanh sáo trên tay Diệp Phi đỡ đến đó. Chừng một khắc sau, nguồn nội lực hắn sử dụng để đỡ lại những đòn nội lực từ thanh sáo nàng đánh xuống đã cướp hết sức lực còn lại trong người. Lưng hắn nhễ nhại mồ hôi vương ra ướt đẫm cả chiếc áo đen.
Đột nhiên nàng ra chiêu nhanh hơn, ép hắn lùi dần về phía góc tường. Tư thế cuối cùng trong cuộc đời hắn chính là lưng dựa tường còn cổ thì không dám động đậy bởi vì trên đầu thanh sáo trông tao nhã là thế đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao vừa nhọn vừa bén kề bên cổ hắn tạo thành thế gọng kiềm.
– “Đáng lí ta sẽ thu phục ngươi, Xích Diễm, nhưng vì ngươi theo tà phái nên ta đành xuống tay” Nàng nhẹ nhàng nói cho hắn đủ nghe.
– “Ngươi…ngươi biết ta?” Tuy biết mình sắp chết nhưng hắn quả thật không phục chút nào. Đường đường là đệ tứ sát thủ mà chết dưới tay một nử tử chưa đầy 20. Nhưng hắn cũng phải công nhận một điều rằng võ công và nội lực của nàng rất thâm hậu, so với minh chủ võ lâm hiện tại chỉ có hơn chứ không kém.
– Khi ngươi bước đi trên nóc nhà thì ta đã biết.

– Ngươi có thể cho ta biết rằng ta sẽ chết dưới tay ai không?
– Ta gọi Diệp Phi hay còn là Phi Phi cô nương, trang chủ Trúc Lâm sơn trang.
Nói rồi hắn nhìn nàng mỉm cười, nàng nhẹ nhàng vung một chưởng trên bàn tay còn lại đặt ngay dưới ngực khiến hắn tắt thở chỉ trong chốc lát.
12 tên chết trong vòng chưa được nửa canh giờ. Nếu người ngoài thấy được cảnh này sẽ ra sao?
– “Xử lí chỗ này” Nàng ra hiệu cho Hồng y và Thanh y rồi kéo Thiên Kỳ về phòng mình.
Nàng để hắn ngủ trên giường mình còn bản thân vẫn đứng lau đi lau lại thanh sáo đã ướt đẫm máu. Hắn vẫn nhìn từng hành động của nàng một cách chăm chú.
– “Ngủ đi, nhìn ta làm gì?” Thanh âm lạnh lùng nhưng vẫn có một chút ôn nhu thường ngày khiến hắn nhỏen miệng cười toe toét.

– Phi nhi sẽ ngủ ở đâu?
– “Ngươi lo cho thân mình trước đi” Nàng tiến lại ngồi bên mép giường nhìn tên ngốc từ cứ cười cười như một tên khờ, mà hắn khờ thiệt cơ mà “Ta thổi sáo ru ngươi ngủ”.
Nàng đặt thanh sáo trên môi bắt đầu dạo một tấu khúc nhẹ nhàng và trầm lắng. Khúc hát kể về tình yêu của một cặp thanh mai trúc mã nhưng vì ông trời trớ trêu đã đẩy hai người rơi vào vòng thù hận. Đến cuối cùng người nữ đã rơi nước mắt khi chính tay mình đâm một nhát dao vào trái tim đang rỉ máu của vị hôn phu. Nàng đau lòng cùng ôm xác chết đã lạnh nhảy xuống vựa sâu với hi vọng kiếp sau cả hai sẽ được tái ngộ trong một cuộc sống hạnh phúc hơn kiếp này.
Khúc sáo kết thúc cũng là lúc Thiên Kỳ chìm dần vào giấc ngủ như một hài tử đáng yêu, bàn tay hắn vẫn nắm chặt vạt áo của nàng không buông khiến nàng lắc đầu bất lực.
Từ khi nào nàng lại xem hắn như một bảo bối cần được bảo vệ như thế này? Thậm chí nàng còn không đảm đảo bảo hắn có dụng tâm gì khi tiếp cận nàng không nữa. Nếu như thật sự, hắn có ý đồ xấu với người trong Trúc Lâm sơn trang, liệu nàng sẽ phải làm gì đây?
Những điều thắc mắc đó ngày nào cũng hiện lên trong đầu của nàng và giờ đây nó lại đưa nàng chìm dần vào giấc ngủ khó khăn. Nàng ngồi bệch xuống đất, đầu gục lên cánh tay đang nắm chặt lấy vạt áo mình của hắn, bàn tay nàng bất giác đưa lên nắm lấy tay hắn và nàng tự nói với mình nhưng hi vọng hắn sẽ nghe thấy “Nếu ngươi có ý đồ gì xấu xa, ta nhất định sẽ đâm vào tim ngươi một nhát kiếm, sau đó…có lẽ ta sẽ đi theo ngươi, ngốc tử”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.