Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 79
Hắn nhấc bổng nàng lên tiến về chiếc giường bên trong góc phòng, thân hình của hắn áp chặt lên cơ thể nóng bỏng của nữ nhân phía dưới đã bị thoát hết y phục từ lúc nào. Nhìn cơ thể trần trụi mịn màng đầy mị lực càng khiến dục vọng nam nhân trong người hắn trào dâng.
Chiến giường rung lên theo từng cú dịch chuyển thân thể của hắn, tiếng rên kiều mị cũng đồng thời thoát ra.
Nhìn về phía chiếc giường có một nam nhân khỏa thân đang cực lực “làm việc” một mình mà Thiên Bảo chỉ khẽ nhếch miệng cười.
Thứ bột không mùi mà nàng bôi lên miệng mình chính là Khiêu Mị, một cái tên rất kiêu mà Tố Huyên cùng Thiên Dực phải đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mới đặt ra được. Độc này sẽ khiến cho người trúng phải có cảm giác như đang quan hệ cùng với người khác giới mà bên trong đó cũng có thứ gọi là xuân dược hệ mạnh.
Hắn cứ tưởng mình đang quan hệ xác thịt với tiểu mỹ nhân Hỏa Liên Hoa công chúa nhưng nhân vật chính của chúng ta đang đứng bên cạnh giường mỉm cười vô cùng dịu dàng nghĩ về nam nhân yêu thương của mình. Tất nhiên tất cả những gì hắn thấy đều là ảo giác và dục vọng lại thực dụng vô cùng. Đến khi khoái hoạt của hắn tăng cao, dù người khác có hỏi gì thì hắn cũng phải thật thật thà thà mà trả lời.
Đó lại chính là thứ mà Thiên Bảo đã liều mạng để đạt được.
– Chàng định đánh thành Phú An như thế nào?
– Ưm… Chiến thuyền… dùng hỏa tiễn… ưm… sát thủ… ám sát… ưm… Phi Điệp… vương gia…
– Thế sát thủ là những người nào?
– Nguyệt Dạ… ưm… sơn trang…
– Hả? Trình Khải Dạ sao? Hắn là mật thám do các ngươi cử vào bên cạnh chúng ta?
– Ưm…
– Ngoài… ngoài hắn thì còn ai nữa không?
– Trang… ưm…
– Trang? Ai tên Trang?
– Bảo Yến… ưm…
Thiên Bảo hai hàng lông mày tuyệt đẹp nhíu chặt lại vào nhau, bàn tay của nàng vo lại thành nắm đấm bấu chặt lấy da như muốn tứa máu. Đánh chết nàng cũng không thể ngờ kẻ mà lục muội của mình yêu lại là tay trong của kẻ thù. Bảo Yến phản bội thì không những nàng mà còn tất cả mọi người đều đã nghi ngờ từ lâu nhưng Khải Dạ thì… thật quá đáng!
Không nói không rằng, Thiên Bảo nhân cơ hội Triệu Viễn còn mơ mơ màng màng mà gửi ngay thư bằng bồ câu mình cất kỹ dưới gầm giường về cho Diệp Phi nhằm tránh hậu họa sau này. Địch ở ngay bên cạnh mà không ai hay biết quả thật lại cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng một điều mà Thiên Bảo mãi mãi không hề hay biết chính là…
Diệp Phi… liệu sự như thần…
Diệp Phi vo tròn mảnh giấy nhỏ chỉ bằng một bàn tay của nàng sau đó đưa lên ngọn đèn cầy thiêu rụi cho đến khi nó chỉ còn lại là một mẩu tro tàn đen đúa trông rất kinh tỏm.
Thiên Kỳ ngồi bên cạnh nhíu mày nhìn nàng chăm chú, hắn đang tìm tòi trong ánh mắt cùng với khuôn mặt vẫn rất điềm tĩnh ngay từ lúc đọc tin tức cực xấu do bồ câu gửi về từ tay Thiên Bảo. Nhưng tất cả hoàn toàn không có chút gì cả.
– “Ta không ngờ hắn lại là người như vậy” Thiên Kỳ không tin Diệp Phi lại không hề biết tỏ vẻ lo lắng nên thẳng thắng nhằm vào nội dung bức thư với hi vọng đánh gãy đi vẻ mặt như có như không này của nàng.
– “Hắn vốn dĩ là loại người như vậy!” Diệp Phi vẫn ngữ khí lạnh lẽo, tàn nhẫn xen đau đó là một chút bi thương, nhưng cái bi này đầy đủ hướng về Tố Huyên, tiểu muội muội ngây thơ duy nhất của nàng. Bởi chính cái vẻ ngây thơ, thuần khiết đó mà nàng ta đã nhấc một bước vào chiếc lưới tình bằng sắt hoen gỉ do nhị thiếu gia Nguyệt Dạ sơn trang, Trình Khải Dạ giăng ra.
– “Nàng… hình như không có vẻ gì là bất ngờ?” Thiên Kỳ nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Diệp Phi như muốn tìm đâu đó chút do dự của nàng nhưng vẫn chỉ là một mặt hồ phẳng lặng không gợn chút sóng.
– “Chuyện biết trước thì còn gì là bất ngờ nữa” Diệp Phi nhún nhún vai lấy vẻ bất đắc dĩ khiến Thiên Kỳ chỉ biết tự cười khổ chính mình vì đã đem lòng yêu thương một nữ nhân quá đỗi thông minh.
– “Quá thông minh nhiều khi cũng chỉ mang lại rắc rối cho nàng” Thiên Kỳ thở dài một hơi rồi đưa tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo nàng và dứ đôi môi sắn bén lên vầng trán cao xinh đẹp của nữ nhân, thiên hạ trong lòng “Nàng mau nói cho ta biết tất ca, nếu không…”
– “Hử? Nếu không thì sao?” Nàng nhếch miệng cười với vẻ mặt tinh ranh.
– “Nếu không… thì thôi chứ sao” Hắn trưng khuôn mặt đầy ủy khuất ra dụ khị nàng, đôi khi với nam nhân mang trong mình vẻ đẹp yêu mị thì chiêu thức mỹ nam kế được sử dụng đúng lúc cũng chính là thượng sách.
– Hàn Mạch đầu độc vào nguồn nước cung cấp chính trong thành thì dụng ý của hắn chủ yếu là dụ dỗ chúng ta rời khỏi nơi trú ẩn tìm cách tồn tại. Tất nhiên sẽ không ngu ngốc gì lại kéo đông người rời khỏi tìm nước uống mà xui xẻo cho chúng ta hôm ấy chỉ mỗi Tố Huyên cùng Thiên Dực lên đường nhưng bất quá lại may mắn cho hắn khi “đạp” trúng sợi dây tình cảm day dưa mãi không dứt của Tiểu Huyên cùng tên quân sư họ Trình kia. Với kế hoạch được sắp trước sẽ ra tay sát hại hoặc không thì sẽ bắt làm con tin trao đổi điều kiện với Nam Phong nhưng đến phút cuối lại xuất hiện phu thê tứ muội cho nên hắn nhanh chóng thay đổi kế sách đưa Khải Dạ vào tròng làm mật thám.
– “Nhưng theo như ta thấy thì hắn thật sự có tình cảm với lục muội, nàng định sẽ chia cắt hai người họ à?” Thiên Kỳ dường như không đồng tình với chuyện chia cắt tình yêu của người ta bởi theo hắn thấy, tình cảm là thứ thiêng liêng nhất mà cũng vô cùng sắc bén nhất, khó có nhưng lại dễ đánh mất nên chỉ những kẻ biết quý trọng những gì mình đang có mới đạt được cảnh giới cao trong tình yêu và bên cạnh tình nhân của mình đến trọn cuộc đời.
– “Nhưng ta cũng không thể giao tiểu muội mà mình cưng chiều vào tay một kẻ chỉ biết mang đến tổn thương cho nó” Diệp Phi tức giận đứng dậy rời khỏi lòng Thiên Kỳ đồng thời đập mạnh tay vào chiếc bàn bên cạnh khiến trà trong tách sóng sánh đổ ra ngoài hết hơn phân nữa.
– “Nàng…” Thiên Kỳ đau lòng nắm tay của nàng xoa thật nhẹ, nhìn vết đỏ ửng đang dần dần hiện rõ ra mà trái tim của hắn lại ân ẩn đau, giống như có hàng vạn con ong lần mò khắp cơ thể hắn vậy “Tại sao lại làm mình bị thương như thế chứ? Nàng không đau nhưng… ta đau… Nàng…”
– Xin lỗi…
Nhìn hắn mang tâm trạng kích động thì Diệp Phi không khỏi giật mình nhưng tất cả cũng chỉ do hắn lo lắng, yêu thương, chiều chuộng nàng mà thôi. Nghĩ đến đó, Diệp Phi liền quay trở lại ngồi trên đùi Thiên Kỳ khẽ khàng vòng tay ôm trọn thắt lưng hắn, đầu nàng dựa vào lọt thõm trong vòm ngực rắn chắc kia.
Cả đời này nàng không muốn gì hơn là được một nam nhân như hắn bên cạnh ôn nhu chăm sóc. Chỉ cần khi nàng buồn bực đến tự đã thương chính mình thì sẽ có hắn bên cạnh nhẹ nhàng thoa dịu tâm trạng buồn tức. Chỉ cần khi có chuyện khó nghĩ, hắn lại thay nàng an bài mọi thứ như một điều dĩ nhiên. Chỉ cần khi cảm hứng của nàng thật tốt thì hắn lại cùng nàng sẻ chia tất cả.
Những nỗi đau, vất vả, khó khăn hắn đều giữ lấy bên mình còn niềm vui, hoạt bát hắn lại ôn nhu dành hết cho nàng. Yêu nàng bằng cả trái tim, bằng tính mạng, bằng sự ôn nhu tử tế, thử hỏi trên thế gian này biết bao giờ mới xuất hiện một nam nhân thứ hai? Nàng cầu còn không được.
Thiên Kỳ cũng vòng tay ôm lấy eo nàng. Hắn nâng chiếc cằm thon gọn của nàng lên để hai cặp mặt đối mặt với nhau. Môi hắn lướt nhẹ qua cặp môi đỏ mọng đầy cuốn hút, quyến rũ của nàng. Tất cả day dưa, tình cảm, sự nhớ thương, chiều chuộng đều trao qua nụ hôn đó. Không mạnh mẽ, bá đạo mà chỉ là tiếc thương cùng hạnh phúc vì có nữ nhân mình yêu trong vòng tay.
Rồi hắn buông Diệp Phi ra, nhìn thẳng vào mắt nàng ôn nhu mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mượt mà của nàng.
– Tình yêu không thể cưỡng cầu. Nếu như Khải Dạ không yêu Tố Huyên thì chúng ta cũng không thể trách hắn được. Nhưng nếu cả hai yêu thương nhau thật lòng thì nàng cũng đừng nên chấp nhặt những gì hắn đã làm mà chia cắt bọn họ. Tất cả hãy mang suy nghĩ của Tố Huyên đặt lên hàng đầu vì hạnh phúc của nàng ấy là quan trọng nhất. Hiểu không Phi nhi?
– Ừm!