Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 74
Bóng tối đã bao trùm lên toàn bộ Hàn Thiên quốc nhưng tại hoa viên trong Lý tướng quân phủ vẫn còn thấp thoáng đâu đó bóng dáng của ba nữ nhân đang nhàn nhã ăn bánh thưởng trà ngắm trăng. Mỗi người tự do suy tư theo những hướng khác nhau trong cuộc đời mình nhưng tất cả họ đều ngưỡng mộ bảy vị chủ nhân của Trúc Lâm sơn trang khi lần lượt từng người đã tìm ình một nam nhân yêu thương mình thật sự, một bến đỗ hạnh phúc và mái ấm gia đình với những tiếng cười trẻ thơ như đang chào đón nơi chiếc cổng của tương lai tươi đẹp.
Nhờ loạn lạc mà họ mới gặp được nhau, yêu nhau và thề nguyện bên nhau trọn đời mà với những tình cảm họ dành cho nhau đó không khỏi khiến người khác phải thầm ngưỡng mộ cùng khâm phục.
Cát Tường cùng Như Ý tuy chưa biết đến hai chữ ái tình viết như thế nào và cảm nhận về chúng ra sao nhưng đối với họ có lẽ chúng rất tuyệt vời khi nụ cười trên môi những người đang yêu đã nói lên tất cả.
Tình yêu đã làm người lãnh khốc, lạnh lùng như Diệp Phi với những gánh nặng trên vai đã từ lúc nào đã luôn mỉm cười hạnh phúc trên đôi môi hồng.
Sự ôn nhu cùng theo đuổi triệt để dù đôi lúc hơi nhút nhác của Thần Tịch đã khiến “tảng băng di động” Trúc Nhã đã nói nhiều chữ hơn trong mỗi câu mà mình buông ra khỏi khóe miệng chúm chím e ấp nét cười.
Một người thích ngao du tứ phương để tìm tòi những nét đẹp về văn hóa cũng như là một kỳ nhân về cầm, kỳ, thi, họa luôn biết bái sư học tập như Phi Vũ cũng đã dần ý thức được vai trò làm một thê tử hiền dịu, đảm đang với phu quân của mình.
Thiên Bảo cùng Gia Khánh chính là trãi nghiệm về hai chữ ái tình sớm nhất trong sơn trang, tình yêu của họ đã khiến Thiên Dực cùng Tố Huyên biết mơ mộng từ thuở nào cho đến khi hai người họ đã tìm ình bến bờ vững trãi để cập thuyền.
Thiên Ngân dù như một bóng ma nhưng linh hồn nào mà chẳng có bất kỳ một ngôi mộ chờ đón mình khi cô đơn, lạc lõng trở về bình bình an an yên nghỉ giấc ngủ ngàn thu và Thiên Minh chính là một ngôi mộ sơn son thiếp vàng mãi mãi ờ một chỗ nhìn theo bóng dáng của nữ tử mà mình đã trót mang lòng trao gửi.
Nhưng tất cả ở đây vẫn chỉ là mới bắt đầu chuỗi ngày đầy đau thương, nước mắt và máu tanh.
Tình yêu nào mà không đắng cay, và sự trừng phạt đáng sợ nhất chính là sinh ly tử biệt. Đó chính là những gì họ phải nhận lấy cho những ân oán từ kiếp trước.
Ngươi bảo ta, kiếp trước ta phải ngoái đầu lại năm trăm lần thì kiếp này ông trời mới cho ta gặp lại ngươi một lần duy nhất trong đời. Vậy kiếp trước họ đã ngoái lại bao nhiêu lâu để có thể mãi mãi nắm tay nhau sống đến đầu bạc răng long? ( Phi Phi: Ngoái cho trẹo cổ đi thì được )
Ngân Tuyết thì vẫn mỉm cười nhẹ nhàng trong khi khóe miệng vẫn nhấp nhứ mãi cái tên Dạ Thần Phong. Cách đây không lâu lắm, trên đường ngao du thì nàng đã vô tình gây thù chuốc oán với một lũ đạo tặc kinh tỏm ở gần dãy núi giáp với Hỏa Liên quốc.
Nguyên nhân gây chuyện chính là một kẻ trong đó đã nói Phi Phi cô nương hay đúng hơn là đại bá mẫu của nàng chính là hồ ly tinh đã quyến rũ, mồi chài nhị vương gia Hàn Thiên Kỳ để khiến hai huynh đệ bọn hắn trở nên thù ghét triều đình và lập mưu mưu phản soán ngôi.
Kết quả của cuộc hội thoại nói xấu người của Trúc Lâm sơn trang chính là chiếc lưỡi của hắn không còn yên vị tại chỗ đúng ra là nó vẫn phải nằm đó. Thay vào chiếc bát canh gừng cay cay trên bàn chính là máu tanh cùng chiếc lưỡi “trâu” đang ngọ nguậy, nghoe ngoẫy trông đến muốn nôn mửa.
Đúng hai ngày sau thì bọn chúng đánh hơi ra tung tích của nàng và truy kích quyết giết cho bằng được. Đánh nhau một trận long trời lở đất và do sơ sẩy đã bước hụt chân rơi xuống vách đá.
Trong cái rủi có cái may. Dưới vách đá kia là hồ nước khá sâu nên nàng đã không mất cái mạng trẻ này nhưng bị thương cũng khá nặng.
Dạ Thần Phong chính là nam nhân đang ở trong căn nhà khá khang trang tuy nhỏ xíu bằng tranh đó đã cứu lấy nàng một mạng và tranh thủ cướp luôn trái tim non nớt của một nữ nhân vừa bước qua tuồi 16 trăng khuyết.
Sau khi rời khỏi cốc, nàng đã đưa cho hắn một mảnh ngọc bội mà sư phụ đã tặng với hi vọng sau này có duyên gặp lại trả ơn cho hắn nhưng âm mưu quan trọng nhất chính là dùng vật để khiến hắn nhớ đến còn có người như nàng tồn tại trên cõi đời này.
*********
Ngân Tuyết chỉ là có hứng thú với vị cô nương tên gọi Trang Bảo Yến, kẻ mà tối ngày dù cho sư phụ nàng có ăn hay thậm chí ngủ mà có mớ cũng nhắc phải trả thù thay đại sư mẫu Diệp Phi đáng kính.
Nàng lén lén lút lút “chun” vào viện của nàng ta theo dõi tình hình vì “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng” mặc dù có so ra thì ở bất kỳ phương diệp nào rõ ràng Diệp Phi cũng hơn nàng ta một đống bậc.
Ngân Tuyết ngồi bệt trên bãi cỏ có khóm mẫu đơn che kín phía trước trong khi trên người nàng mặt cả bộ hồng y nên bảo đảm người khác có nhìn vào cũng tưởng nàng là hoa chứ không nhận ra đâu. ( Phi Phi: Ý bảo mình đẹp như hoa chứ gì )
Thiên Kỳ đang ngồi đối diện với Bảo Yến trên chiếc bàn đá dưới mái che của chiếc đình trong viện mà bao quanh là ao sen đầy hoa nở man mát. Khung cảnh nên thơ, xinh đẹp vô cùng lãng mạn dành cho đôi trai gái yêu nhau nhưng rất đáng tiếc ở đây tình yêu không thể nào nảy nở được giữa hai người.
Ngân Tuyết cố vểnh đôi tai thỏ của mình lên nghe ngóng cuộc trò chuyện để tìm ra khe hở về mà mách với đại bá mẫu, đại bá bá mà có hành vi nào vượt quá giới hạn thì chuẩn bị về chịu trận đi là vừa. Đây gọi là bản năng bảo vệ thân nhân của mình đấy.
– “Dạo này muội khỏe không? Ăn uống có quen chưa?” Thiên Kỳ nâng tay rót cho Bảo Yến chén trà nóng khiến nàng ta mừng rỡ quá đỗi nhưng trong mắt Ngân Tuyết chính là hành vi ấu trĩ nhất để bước vào con đường tử trước thời hạn của đại bá mẫu đối với đại bá bá.
– “Muội sống quen rồi huynh không cần lo lắng. Tuy nhiên nếu huynh chịu bỏ chút thời gian để chơi cùng muội thì muội sẽ đỡ cô quạnh hơn” Bảo Yến ôn nhu mỉm cười nhìn Thiên Kỳ nhưng Ngân Tuyết lại thè lưỡi dè bỉu. Có chăng là ra chiêu dụ dỗ nam nhân của người khác thì có, nhưng “chơi” ở đây là nghĩa gì nha? Khôn hồn thì ra dáng thục nữ chút nếu không thì nàng sẽ cho nàng ta nếm ngay tài năng của đệ tử chân truyền độc nhất vô nhị của Dực Ma Vương, muội muội của Vô Sắc thần y nha.
– “Muội cũng biết là dạo này ta phải lo đối phó với quân triều đình nên đâu có nhiều thời gian đâu. Muội gắng chờ cho qua cơn loạn lạc này đi, lúc đó ta cùng đại ca sẽ đứng ra tìm uội một nam nhân thật tốt để chăm sóc muội suốt đời” Thiên Kỳ nói đều có ý hết, hắn muốn Bảo Yến nhanh chóng chết tâm đi bởi vì tim hắn chỉ đủ chỗ chứa ột nữ nhân duy nhất là Diệp Phi mà thôi, không còn bất kỳ nơi nào có thể dành cho nàng ta nữa đâu. Đây là câu mà Ngân Tuyết tâm đắc nhất trong suốt cuộc nói chuyện nãy giờ mà nàng nghe lén được từ hai người.
– “Muội không cần. Muội chỉ cần huynh thôi” Bảo Yến hai mắt đỏ hoe nhìn Thiên Kỳ, nàng ta nhanh chóng bước đến vòng tay ôm chặt lấy hắn nức nở. Thiên Kỳ biết lúc này không thể làm nàng ta manh động được nên cũng khẽ khàng vỗ nhẹ lên lưng Bảo Yến cho dịu bớt cơn hốt hoảng, hắn chỉ mong cái kẻ đang lén lén lút lút làm mật thám kia đừng có mà đi rêu rao bậy bạ nếu không sẽ làm Diệp Phi nghĩ ngợi nhiều rồi đau lòng đổ bệnh nữa thì cho dù nàng là đệ tử của Dực Ma Vương thì hắn quyết một đao chém làm hai cho hả dạ.
– “Muội cũng biết rằng trong lòng ta có ai mà, cớ chi phải tự huyễn hoặc chính mình như vậy? Muội không mệt nhưng ta thì rất mệt” Thiên Kỳ đẩy Bảo Yến ra và đặt nàng ngồi lại chỗ cũ đối diện với mình.
– “Muội không cần biết, muội không quan tâm huynh yêu ai và trong tim huynh có ai. Chỉ cần muội được ở bên cạnh huynh thì muội tin rằng sẽ khiến huynh yêu muội nhiều hơn cả người đó” Bảo Yến nức nở nhưng ý chí cùng lời nói kiên định lại phần nào làm Thiên Kỳ trở nên vô cùng khó xử.
– “Ta mãi sẽ không yêu muội. Người ta yêu là Phi nhi và mãi mãi cũng chỉ là nàng, kiếp này, kiếp sau và hàng ngàn kiếp sau nữa cũng thế. Sau này nàng ấy sẽ là nương tử của ta và chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc. Muội liệu có chịu được tổn thương khi chứng kiến điều đó hay không?” Ngữ khí của hắn đã thêm phần lãnh khốc bởi hắn chỉ muốn thật nhanh một đao chặt đứt cái đọan tình cảm không đáng có này trong lòng của Bảo Yến.
– “Muội chấp nhận làm thiếp, tất cả cũng chỉ vì muội yêu huynh mà thôi” Bảo Yến lòng đau như cắt nhưng vẫn muốn níu kéo chút hi vọng nào đó tuy rằng nó khá mong manh.
– “Ta chỉ có một nương tử duy nhất mà người đó chỉ là Phi nhi” Thiên Kỳ nói xong đứng lên định rời đi nhưng lại bị chính câu nói của Bảo Yến làm hắn khựng lại.
– Nếu nàng ta chết đi thì sao?