Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 5
“Chủ nhân, có một đám hắc y chặn xe” Hồng y trả lời trong khi tay đang lăm lăm thanh kiếm đứng bên phải xe ngựa,
– “Chủ nhân, bọn chúng đòi mạng Thiên Kỳ” Thanh y đứng bên trái xe ngựa nhàn nhã liếc nhìn bọn chúng khiến chúng không rét mà run trước ánh mắt bên lạnh bên nóng của hai nữ tử này.
Thiên Kỳ nghe đến chúng đòi mạng mình thì biết chắc chắn người do thái tử phái đến, hắn muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn này để rời đi vì sợ đêm dài lắm mộng sẽ khiến nàng bị thương nhưng làm vậy há phải công cốc khi thời gian qua hắn đã rất cố gắng kềm chế nội lực của mình để nàng không biết hắn có võ công hay sao.
Nhìn hắn đang run lên vì kiềm chế mà nàng lại tưởng rằng hắn sợ. Bọn này cư nhiên khiến hắn ra nông nổi này thì đừng hòng thoát khỏi đây. Nàng đưa tay kéo hắn về phía mình khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Để hắn dựa vào trong lòng một cách bình yên nàng mới từ từ nói nhỏ vào tai hắn.
– “Đừng sợ. Không ai dám gây khó dễ với ngươi khi có ta ở đây” Rồi nàng đanh giọng hướng cho Thanh y cùng Hồng y nghe rõ “Giết, không chừa một tên”.
Khung cảnh bên ngoài tàn khốc đến nỗi ai nhìn cũng phải run tay. Bụi bay mù mịt không nhận ra được đâu là địch đâu là ta. Hai nữ tử một áo hồng một áo xanh lao vun vút trên không trung không ngừng vung kiếm và ngân châm về phía bọn hắc y nhân khiến chúng không kịp từ mà lăn ra chết. Không tên nào có thể tiến gần đến chiếc xe ngựa trong vòng mười bước chân chứ đừng nói là lấy mạng của bất kì ai.
Bên trong lại khác hoàn toàn với quang cảnh bên ngoài. Hắn nhẹ nhàng dựa cả thân hình vạm vỡ to lớn vào lòng nàng hít hà hương hoa lài từ người nàng tỏa ra khiến hắn dần dần lâm vào trạng thái đê mê. Nàng một tay giữ người hắn thật chặt để “hài tử” trong lòng không phải sợ hãi bởi âm thanh chém giết bên ngoài và mùi tanh của máu tươi đang dâng lên nồng nặc, một tay vỗ nhẹ lên lưng khiến hắn chìm dần vào giấc ngủ bình yên cứ như một hài tử được nương cưng chiều.
Đến khi chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh thì nàng mới biết bên ngoài đã được dẹp yên tất cả. Nàng khẽ nói thật nhỏ đủ để hai người kia nghe nhưng không làm phiền đến giấc ngủ của người bên cạnh.
– Gửi bồ câu về bảo Lục y điều tra chuyện này.
– Vâng. Chủ nhân.
Đến xế chiều thì xe ngựa cũng tiến vào một thành khá nhỏ dưới quyền cai quản của một tên tham quan nên dân chúng sinh sống khá khó khăn tuy nhiên trông nó cũng sung túc, tấp nập không kém gì so với kinh thành. Nơi đây cũng là một điểm buôn bán của nàng nhưng không bằng các thành khác bởi một lẽ nó quá nhỏ không cần lưu ý nhiều.
Phi Thụy lâu được xem là tửu lâu lớn nhất nơi đây chỉ dành cho những người giàu có vào ăn nghỉ. Chủ quán thấy Hồng y bước vào thì giả lả chạy ra hết lời xu nịnh.
– Hồng lão bản đại giá quan lâm, tại hạ sẽ sắp xếp phòng nghỉ ngơi và mang thức ăn lên cho các vị.
Hồng y đập bàn cái rầm khiến chiếc bàn vỡ làm đôi rồi tan ra thành những vụn nhỏ khi nó ngã xuống chạm vào mặt đất. Nàng ta quét ánh mắt một lượt khiến từ chủ quán đến tiểu nhị, từ khách quan đến người qua đường rét run.
– “Không thấy chủ thượng đây sao mà im ru cả vậy? Các ngươi muốn đui hết không?” Thanh y thấy ánh mắt lạnh lùng của đại tỉ mình thì cất tiếng nhẹ nhàng thánh thót nhưng không kém vài tia hàn khí trong đó.
– “Chủ…chủ thượng?” Chủ quán đã từng nghe đến chủ thượng Phi Phi cô nương là một thiên kim tiểu thơ sắc nước hương trời nhưng không ngờ mình lại được gặp mặt ở đây “Chủ thượng…”
– Được rồi Hồng y, sắp xếp phòng đi, ta mệt rồi.
– “Vâng. Chủ nhân” Đoạn Hồng y quay sang chủ quán và tiểu nhị đang đứng như trời trồng trước đôi mắt có màu nâu lạ lùng sâu thẵm như mặt nước mùa thu kia, nếu như nàng không mang mạn sa che mặt chắc sẽ thu hút không biết bao nhiêu là nam nhân vây quanh mình “Còn không mau y lệnh?”
– A! Vâng.
Thiên Kỳ quét mắt khắp một vòng như ngầm cảnh cáo những kẻ đay say mê ngắm nhìn nàng, hắn không cho phép kẻ nào dám nhìn thẳng vào bảo bối của hắn như thế. Chẳng biết tự bao giờ hắn đã thấy nàng lại quan trọng như thế này, có lẽ là do những ấm áp nàng dành cho hắn chăng?
Diệp Phi tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường đánh một giấc lấy sức. Cả ngày tên Thiên Kỳ kia cứ dựa vào người nàng đòi nàng vỗ lưng cho ngủ khiến nàng mệt chết đi được.
Thiên Kỳ đang ngồi trầm ngâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì đột nhiên hai hắc y nhân xuất hiện sau lưng hắn cung kính cúi đầu.
– Chủ nhân.
– “Sao rồi?” Hắn vẫn không quay đầu, nhàn nhã hướng ánh mắt về phía xa xăm nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người nào đó với đôi mắt màu nâu sâu thăm thẳm.
– “Hình như cô nương ấy đã biết” Hắc y nhân tên gọi Hắc Dạ nhíu mày trả lời.
– “Nếu biết tại sao nàng ấy không tố cáo ta?” Lúc này Thiên Kỳ mới quay đầu lại nhìn hai thủ hạ đã theo mình nhiều năm thắc mắc.
– “Chúng thuộc hạ không biết nàng ấy nghĩ gì nhưng nhất định Phi Phi cô nương không phải là người ngu ngốc” Hắc y nhân tên gọi Hắc Ảnh bày tỏ ý kiến của mình một cách lưu loát.
– Thôi được rồi, ta sẽ tìm cách thử nàng ấy. Các ngươi lui đi.
– Vâng. Chủ nhân.
Thiên Kỳ đứng dậy đưa tay đóng kín cửa sổ phòng mình rồi chỉnh chu lại quần áo. Hắn tung tăng trở lại là kẻ khờ khạo thường ngày, đẩy cửa phòng Diệp Phi định gọi nàng dậy ăn cơm thì đã thấy nàng đang say giấc trên giường. Hắn khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh chống tay lên cằm ngắm nhìn mỹ nhân ngủ một cách chăm chú ngây ngốc.
Không kềm chế được lòng mình, hắn đưa tay vuốt nhẹ lên làn da mềm mại và đôi môi đỏ mọng đó. Trong cơn mơ, nàng cảm thấy ai đó nhìn mình say đắm nhưng lại không hề có sát khí, sau đó là thấy nhột nhột trên mặt thì nàng đưa tay giữ chặt bàn tay đang đặt trên môi mình. Mắt nàng không mở nhưng vẫn âm thanh ôn nhu hỏi.
– Ngươi làm gì?
– “Ta…”