Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 44
Trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu xuống mặt đất xuyên suốt qua bao nhiêu năm tháng nhưng không thể nào làm tàn phai đi những vẻ đẹp tự nhiên của con người cũng như cảnh vật nơi trần gian đầy màu sắc. Cuộc sống của loài người chính là thứ tự nhiên nhất, xinh đẹp nhất khi họ được sinh ra, lớn lên, rồi hạnh phúc sống cả đời bên người yêu. Sinh, lão, bệnh, tử đều là vòng xoay luân hồi của tạo hóa.
Con người sống trong tình yêu thương đồng loại, sự đồng cảm giữa người với người, tình yêu lứa đôi và mái ấm hạnh phúc gia đình. Luôn luôn là thế, chỉ có một đất nước thái bình mới mang lại cuộc sống thanh bình cho dân chúng khắp nơi. Chiến tranh lúc nào cũng luôn tàn khốc, xác chết chất chồng như rơm rạ, máu tươi chảy dài thành sông thấm đẫm trên mặt đất những nơi cuộc chiến đi qua, lửa cùng khói bụi lan tràn kéo theo đau thương cùng tiếng khóc than rên rỉ vì mất đi những người thân yêu của loài người.
Ai mà không mong muốn mãi mãi được sống trong cảnh hạnh phúc, thiên hạ thái bình. Ai mà không chán ghét chiến tranh, chán ghét cuộc sống nô lệ, giàu có làm chủ, vua quan nắm quyền ức hiếp dân chúng hiền lành đã cố gắng làm việc kiếm kế sinh nhai nhưng sưu thuế cùng những đòi hỏi bất công từ phía triều đình đã khiến cuộc sống của họ càng thêm lầm than.
Biết bao trẻ em được sinh ra nhưng không được giáo dục học hành, ăn cũng không no thì hỏi đâu có quần áo lành để mặc. Trong khi vua quan ăn uống, chơi đùa bê tha, lúc nào cũng nói lấy dân làm gốc nhưng có lẽ với họ, ngân phiếu, hoàng kim, mỹ nữ mới là thứ để gối đầu mỗi đêm về.
Bởi thế, khi hay tin vương gia Nam Phong khởi binh vấn tội thái tử cùng triều đình bê tha, dân chúng không những không suy xét thiệt hơn mà đã xung phong gia nhập quân lính khởi nghĩa với ước mong rằng họ có thể góp chút tài hèn sức mọn của mình để mang lại một tương lai tươi sáng hơn cho các thế hệ con cháu sau này. Tất cả những gì họ làm cũng chính là vì bản thân, vì gia đình của họ mà thôi.
Nam Phong đích thực là một chủ soái trọng dụng nhân tài hiếm có. Hắn đương nhiên chỉ cần qua ánh mắt đã biết ai là người như thế nào, bởi thế chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, số lượng quân lính cùng quân sư gia tăng đáng kể mà trong số đó lại không thiếu những kẻ xuất thân từ nông thôn dân dã.
Một ngày lạnh buốt của mùa đông trên thung lũng phía Bắn Hàn Thiên quốc, tin tức triều đình cử 70 vạn binh mã chia ra hai đường thủy và bộ đến tai Diệp Phi cùng mọi người trong những tiếng thở dài não ruột. Cuối cùng nàng cũng biết, không gì là có thể tránh khỏi chiến tránh đang nắm chắc trong tay ở phía trước.
Thái tử sau khi lên ngôi vua tự xưng là Vĩnh Thượng đế vương để tỏ rõ quyền cao trức trọng của bản thân mình. Và điều đầu tiên hắn làm chính là dẹp tan những mối trở ngại cho ngai vàng khó khăn lắm hắn mới giành được. Vì thế ngay khi ổn định tất cả, hắn giao 50 vạn thủy binh cùng 40 vạn bộ binh vào tay tể tướng, hai vương gia Hàn Mạch và Hàm Lãnh cùng các tướng quân trọng yếu khác lên đường tiến về phía Bác dẹp loạn quân khởi nghĩa chống lại uy quyền của hắn.
Ước tính thời gian bọn chúng đến đây nhanh nhất cũng phải hơn ba tuần sau nên trong khoảng thời gian này, toàn bộ dân cư được sơ tán đến gần biên giới phía Bắc tạm thời sinh sống trong bí mật cho qua lúc chiến loạn. Những người khác ai lo việc nấy cố sức bày ra đủ kế hoạch tác chiến làm sao để giảm thiểu tối đa thương binh cho phe mình.
Thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu khi mật thám cho biết, quân sĩ của triều đình đã đặt chân đến rìa ngoài thung lũng và nhị vương gia Hàn Mạch quyết định đóng quân ở đó qua đêm đến sáng hôm sau mới xuất phát tiến vào bên trong đề phòng đêm dài nguy hiểm.
Thiên Kỳ lại một đêm không ngủ, hắn cất từng bước chân về phía phòng Diệp Phi nhưng bước chân vào càng gần, hắn càng nghe rõ thanh âm tiếng sao cất lên thanh thoát. Trên mái nhà cong cong là hình ảnh một nữ tử bạch y tiêu sái thổi tiêu dưới ánh trăng tròn vành vạnh càng khiến hắn nhìn nàng cứ ngỡ là Hằng Nga giáng thế ( Phi Phi: Hắc hắc! Ngươi sẽ là Hậu Nghệ nhé!!! )
Tiếng tiêu bay xa, rất xa, lúc thánh thót, lúc trầm bổng, lúc dồn dập háo hức, lúc bi thương ai oán lòng người. Tiếng tiêu chính là nỗi lòng của Diệp Phi lúc này, nàng không muốn chiến tranh, không phải mình nàng, tất cả thành viên của Trúc Lâm sơn trang và Vô Danh các đều chán ghét cuộc chiến này.
Nàng là người có lỗi, đáng lý ra giờ phút này Trúc Nhã đã có thể an an ổn ổn ở lại Thanh Nhã các điều chế dược trị thương cùng học thêm y thuật từ những cuốc sách cổ do sư mẫu để lại.
Phi Vũ thì có thể tung hoàng bốn phương tám hướng cùng Nam Phong uống trà, luận thơ, ngắm cảnh đó đây.
Thiên Dực tuy không tốt lành gì cho cam nhưng nói gì thì nói nàng cũng là một con người hòa đồng, có sở thích riêng tuy rằng nó hơi biến thái một chút.
Tố Huyên thì khỏi nói, ham chơi như hài tử, bất cứ nơi nào có trò gì vui vẻ thu hút người khác là nơi đó có sự góp mặt vô cùng đình đám của nàng.
Thiên Ngân dù chẳng ai biết nàng ta đi đâu, làm gì nhưng những thứ nàng mang lại mỗi dịp trở về nhà chính là một đống sách cổ về âm luật, thơ từ trù phú và một đống kiến thức về khinh công hay võ thuật cho Phi Vũ ngâm cứu.
Nhưng nếu Diệp Phi không giúp Nam Phong thì liệu Phi Vũ có từ bỏ hay không? Mà đã là tỷ tỷ của nàng ta thì liệu nàng có chấp nhập để muội muội của mình dấn thân vào nguy hiểm mà đứng ngoài xem trong khi bản thân mình cũng còn dính phải thứ tình cảm lăng nhăng với tên Tiểu Kỳ kia.
Nhưng nói gì thì nói, nàng cũng phải cám ơn Phi Vũ và Nam Phong đã kéo mọi người vào sai lầm không thể nào giũ bỏ, chỉ có thế tiến lên liều sống liều chết một phen. Ngoài ra còn phải cám ơn cuợc chiến này để mọi người biết được đâu là một nửa của mình và còn khiến dân chúng trong nước có thêm hi vọng dù nhỏ nhoi về một tương lai tươi sáng có cái ăn có cái mặc hơn.
Nam Phong với Phi Vũ thì thôi khỏi nói, tình chàng ý thiếp ai mà không nhận ra. Trúc Nhã tuy lãnh lùng không màng đến chuyện xung quanh nhưng Diệp Phi biết, thế nào hắn cũng sẽ làm cho nàng nàng ta nhận ra đâu là thứ mình cần nắm bắt và bảo vệ nhất. ( Phi Phi: Lão Nhị đã lên sàn. Ai biết không nào? Hắc hắc ). Thiên Dực cùng Sơ Tuyết càng không phải nói, hai kẻ biến thái cùng nắm tay nhau chính là đã góp một phần vào việc mang lại bầu trời trong xanh cho thiên hạ thái bình. Tố Huyên tuy còn mình không lẻ bóng nhưng nhìn tiểu muội muội của mình ngây thơ trong sáng như thế thì còn gì là hạnh phúc hơn được nữa. Cuối cùng phải kể đến chính là thất muội, Thiên Ngân, tuy tính cách của muội ấy chẳng khác nào nhị muội Trúc Nhã nhưng đâu đó trong còn người lạnh lùng, thờ ơ, lãnh đạm này là một trái tim biết yêu thương, biết giận hờn, biết đồng cảm sẻ chia.
Mỗi người rồi cũng sẽ tìm ình một hướng đi riêng, một mái ấm cuối cùng để dựa vào đến hết cuộc đời. Nhưng đó còn là một điều khá xa xôi vì bên cạnh nhau lúc này chính là một cuộc chiến sinh tử, li biệt đang chờ đón bọn họ.
Diệp Phi đã dứt tiếng sáo ngồi trầm ngâm ngắm nhìn bầu trời không có sao nhưng ánh trăng lại chiếu rõ soi sáng xuống nhân gian. Với võ công thượng thừa nhưng trong lúc đầy tâm trạng như thế này, nàng cũng không nhận ra được sự có mặt của Thiên Kỳ cho đến khi hắn đã ngồi ngay bên cạnh mình.
– “Nàng không lạnh sao?” Hắn cởi lớp áo ngoài của mình khoát ngay lên vai nàng một cách nhẹ nhàng, nâng niu cùng ôn nhu khó gặp.
– “Ngươi thử ngồi ngoài này nửa canh giờ xem có lạnh không” Diệp Phi không những không từ chối mà còn kéo áo trùm kín hết người mình lại, hương thơm nam tính của hắn từ trong chiếc áo bay ra phe phẩy xung quanh mũi mình khiến nàng bất giác đỏ mặt, cả người nóng bừng lên.
– “Nàng đang suy nghĩ gì mà không biết ta đứng đằng sau nãy giờ vậy?” Thiên Kỳ mỉm cười đưa tay quàng qua vai Diệp Phi nhẹ nhàng đẩy đầu nàng dựa nhẹ lên vai hắn, siết chặt.