Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 40
Đến khi Thiên Ngân có mặt trong đại sảnh của Vô Danh các đã nghe tiếng ly tách vỡ loảng xoảng bên trong thư phòng của Diệp Phi trong khi bên ngoài là sự góp mặt của rất nhiều người vừa quen vừa lạ mà điểm chung của tất cả chính là gương mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi mà cũng có ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Thiên Ngân nhanh chóng nắm lấy tay của Trúc Nhã vẫn đang trong tư thế nhàn nhã nhấp ngụm trà trên bàn đá cạnh gốc liễu đang kỳ nở rộ hỏi gấp gáp.
– Chuyện gì đã xảy ra vậy nhị tỷ? Lần đầu tiên muội thấy đại tỷ giận dữ như vậy.
– “Hừ! Chẳng có gì cả” Trúc Nhã ngước đầu lên nhìn Thiên Ngân sau đó chỉ chiếc ghế bên cạnh ý bảo nàng ngồi xuống rồi tiếp tục nói với giọng điệu bình thản đến lạ “Chỉ là lão đại yêu quý của chúng ta bị tên thái tử tập kích và giam giữ trong nhà lao hoàng thất thôi” ( Phi Phi: Sẽ có ngày ta hành hạ lại lão Nhị của muội )
– Ách! Vậy mà là không có gì hả nhị tỷ? Mà ai đang chịu trận trong đó thế?
Thiên Ngân cũng bắt chước Trúc Nhã nhàn nhã nhấp trà. Mọi người xung quanh thì cũng khá quen với hình ảnh hai nữ tử một lục y một tử y ngồi ngắm hoa thưởng trà mà không màng đến thế sự diễn ra bởi ở đây chỉ có mỗi nhị tiểu thư cùng thất tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang mà thôi.
– Lục y cùng hai tên thuộc hạ của Thiên Kỳ.
– “Thiên Kỳ?” Thiên Minh đang đứng bên cạnh Thiên Ngân bèn lên tiếng hiếu kỳ “Không phải là nhị vương gia Hàn Thiên Kỳ đó chứ? Rốt cuộc tại sao Trúc Lâm sơn trang cùng Vô Danh các lại nhúng tay vào chuyện triều chính mà còn có mặt của Thiên Kỳ nữa?”
– “Ai đây?” Trúc Nhã ngơ ngác hết nhìn Thiên Minh rồi lại quay sang Thiên Ngân.
– “Thì cái người tỷ bảo muội đi cứu đấy” Thiên Ngân nhún nhún vai.
– “À! Thì ra là thất hoàng tử Hàn Thiên Minh” Trúc Nhã à ra một tiếng với gương mặt hứng thú liền tức khắc thay đổi thái độ quay sang tiếp tục uống trà khiến đầu Thiên Minh một loạt hắc tuyến.
Cánh cửa thư phòng đột ngột bật mở phát lên âm thanh cái “Rầm” khiến toàn bộ mọi người bên ngoài giật thót mình không ngoại trừ hai kẻ đang nhàn nhã rót trà thưởng thức.
– “Vào cung đưa hắn ra cho ta” Diệp Phi giọng điệu giận dữ bước ra không ngoái đầu nhìn lại còn Lục y cùng nhị Hắc bên trong đã thân tàn ma dại tự lúc nào.
Thiên Dực cùng Sơ Tuyết với cương vị là các chủ Vô Danh các đến hoàng cung tìm gặp thái tử bàn chuyện đã nhanh chóng được triệu tập và gặp mặt không những thái tử đại danh đỉnh đỉnh mà còn có cả nhị hoàng tử Hàn Mạch.
Ánh mắt Hàn Mạch cứ chiếu thẳng vào Sơ Tuyết khiến không những hắn mà còn cả Thiên Dực run run trong thâm tâm. Chẳng nhẽ tên này là một kẻ biến thái giống nàng sao? ( Phi Phi: Muội nghĩ ai cũng giống như muội hết sao? Sao không nghĩ hắn nghi ngờ lão Ngũ chứ? Cung chủ Huyết Sát cung mà làm như hắn không biết vậy. Hừ! )
– “Ta thấy ngươi dường như rất quen” Hàn Mạch cất giọng khiến Sơ Tuyết giật mình đánh cái thót.
– “Chắc nhị hoàng tử nhìn nhầm rồi bởi tại hạ chưa bao giờ được diện kiến dung nhan của người” Sơ Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng khiến sư nghi ngờ trong lòng Hàn Mạch cũng giảm đi ít nhiều.
– “Cũng phải thôi” Hàn Lâm Viên quay sang vỗ vai Hàn Mạch “Nhị đệ đừng quá đa nghi, người giống người trên đời này rất nhiều”
– “Ừm! Mà Phi Điệp cô nương bảo là có chuyện để bàn?” Hàn Mạch quả thật là một tên chúa đa nghi, hai người họ định đến đây câu giờ để trong ứng ngoại hợp cùng nhau cứu Thiên Kỳ nên trong lúc gấp gáp có nghĩ ra chuyện gì để bàn đâu chứ.
– Ờ!…
– “Chủ nhân của ta hiện tại muốn nghe kế hoạch của thái tử sẽ như thế nào đối với việc hoàng đế đã truyền ngôi cho thất hoàng tử” Thiên Dực chưa lên tiếng mà Sơ Tuyết đã nhanh nhẩu ứng đối cứu nguy cho nàng một mạng.
– “Đúng vậy! Đó chính là ý của ta” Thiên Dực gật đầu lia lịa. ( Phi Phi: Ta… Nôn! )
– “Tại sao nàng lại biết chuyện này?” Hàn Lâm Viên mặt đen xì lì bởi chuyện này chính là chuyện mất mặt nhất của hắn. Đường đường là thái tử một quốc gia mà hoàng đế sau khi băng hà lại truyền chiếu thư nhường ngôi ột hoàng tử khác.
– “Ngươi quên chúng ta là ai rồi sao?” Thiên Dực mỉm cười hãnh diện vì thế lực của… đại tỷ mình.
– “Hiện tại bọn ta cũng chưa có ý định cụ thể nhưng trước hết vẫn là giết Hàn Thiên Minh cùng với nhị vị vương gia Hàn Nam Phong cùng Hàn Thiên Kỳ. Bọn chúng là những nguy cơ đầu tiên hiện nay đe dọa chúng ta” Hàn Mạch nhếch mép mỉm cười đáp.
– “Đúng vậy. Hiện tại Thiên Kỳ đang nằm trong tay ta, Nam Phong thì ở biên ải khá xa nên không thể về kịp trước khi ta đăng cơ trong khi Thiên Minh thì hiện tại chắc là đã dữ nhiều hơn lành rồi. Ha ha ha” Thái tử ngửa cổ lên trời cười trước những mưu đồ quá xuất sắc của mình.
– Thật vậy sao?
Thanh âm từ bên ngoài vọng vào khiến mọi người trong phòng đều thất kinh chỉ mình Thiên Dực cùng Sơ Tuyết liếc mắt nhìn nhau bởi đây chính là ám hiệu phe ta đã bắt đầu hành động.
Liền tiếp sau đó là âm thanh “Bịch” ở bên ngoài phòng như là một thứ gì đó khá nặng rơi từ không trung xuống mặt đất.
Hàn Lâm Viên liền chạy ra ngoài kéo theo sau là Hàn Mạch cùng Thiên Dực và Sơ Tuyết. Trên đất lúc này chính là tam hoàng tử Hàn Lãnh đang bị trói và bịt miệng lăn lông lốc. Trên người đâu đâu cũng là những vết thương do kiếm cùng đòn roi phả vào.
Hai huynh đệ họ Hàn nhanh chóng nét mặt sa sầm trở lại, hình ảnh trước mắt đã khẳng định kế hoạch giết Hàn Thiên Minh của họ đã thành công cốc và đương nhiên chiếc ngai vàng vẫn đang bị lung lay rất mạnh.
Hàn Mạch định chạy lại cởi dây trói cho đệ đệ của mình thì thân ảnh của Trúc Nhã cùng Tố Huyên đột ngột xuất hiện bên cạnh cái “giò chả” đó.
– “Các ngươi là ai?” Hàn Mạch đứng khựng lại tại chỗ, ngữ khí lãnh khốc.
– “Bọn ta là người của thất hoàng tử Hàn Thiên Minh đến đây giao hàng cùng với thông báo cho các ngươi biết rằng nhiệm vụ của “cây giò chả” này đã hoàn toàn thất bại” Tố Huyên nhí nhảnh giơ cao cành trúc mỏng trong tay phất phơ qua lại trên mông của kẻ đang nằm dài dưới đất, mỗi một nhịp là một lần tiếng rên ư ứ từ trong cổ họng bị bịt kín của tên Hàn Lãnh lại cất lên.
– “Hừ! Các ngươi biết sỉ nhục hoàng thất là mang trọng tội gì hay không?” Hàn Mạch tức giận, hai tay đã nắm thành những nắm đấm dưới lớp tay áo từ bao giờ.
– “Mưu sát hoàng tộc, kháng chỉ tiên đế, giết hoàng đế cướp ngôi, tội cũng không nhỏ” Trúc Nhã ngữ khí sắt nhọn chĩa thẳng vào tim đen của hai tên đang đứng đối diện.
– “Không nói nhiều, người đâu. Giết hết cho ta” Hàn Mạch không thể chịu đựng được những mũi dùi bắn vào mình bèn thay thái tử lên tiếng càn quét.
Hai bên nhảy vào giao đấu trong kịch liệt chứng tỏ vỏ công hai tên này cũng không phải dạng quèn quẻ gì. Tố Huyên chật vật vừa né tránh những mũi gươm giáo trong tay lính tráng, vừa phải một ăn hai thua với đương kim thái tử Hàn Lâm Viên. Dù khá vất vả và cảm giác mình như bị sỉ nhục khi vờ như phải thua cuộc để câu giờ cho cánh thứ ba ra tay giải cứu Thiên Kỳ.
Trong khi đó, Trúc Nhã bên cạnh chỉ né sang trái, nhảy sang phải, không hề muốn ra tay với tên nhị hoàng tử Hàn Mạch này chi cho bẩn tay. Hàn Mạch thì khác hoàn toàn, nóng tính và tự cao chính là hai bí quyết khiến hắn phải ngã trên sa trường. Từng đòn đánh của hắn vào người Trúc Nhã tuy rằng luôn lựa chỗ hiểm yếu nhưng nàng hoàn toàn có khả năng né tránh một cách thành thục khiến bản thân hắn như điên cuồng càng tăng thêm lực đạo nơi cánh tay cầm trường kiếm.