Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 113
– Phi nhi! Nàng khoẻ chưa?
Diệp Phi khẽ gật nhẹ đầu, ánh mắt sóng sánh trở về bên hai hài tử trong lòng.
Hai đứa trông trắng trẻo nhưng da vẫn còn nhăn nheo do mới sinh, đôi môi chúm chím đỏ hồng vô cùng quyến rũ. Mới vài ngày ra đời đã khiến bất kỳ ai đến thăm đều vẫn muốn ‘cắn’ vào má vài cái mới chịu ra về, không biết mai sau lớn lên sẽ hại chết bao nhiêu nam nữ của Hàn Thiên quốc đây.
Thiên Kỳ quỳ một bên giường, nhìn ba mẫu tử đùa giỡn với nhau mà mỉm cười trong hạnh phúc. Hắn đưa tay mân mê đôi gò má mềm mại nhưng đã phần nào gầy gò vì đau khổ hơn nửa năm qua. Lòng đau như cắt khi cứ nghĩ đến nữ nhân mình yêu thương phải chịu nhiều vất vả mà bản thân lại không nhớ ra nàng là ai.
– Phi nhi! Tha thứ cho ta nhé! Ta hứa sẽ bù đắp cho nàng và các con thật tốt, sẽ không bao giờ quên nàng nữa. Ta thật sự rất hối hận.
Nàng nhẹ mỉm cười, một nụ cười trong suốt như pha lê không nhiễm bụi trần.
– Đâu phải lỗi của ngươi, tất cả chỉ do lòng thù hận trong người Mạc Linh quá lớn và tình yêu của Bảo Yến đối với người là thật lòng.
– Nhưng người ta yêu là nàng, nàng biết điều đó mà. Ta không thể chịu được cảnh nhìn nàng gần bên mà không thể ôm vào lòng, rất khó chịu và đau đớn.
– Nhưng còn Ưu Song thì sao? Ngươi nên nhớ nàng ấy đang mang thai đứa nhỏ của ngươi. Ngươi nên đối xử với nàng ấy tốt một chút vì dù sao trong chuyện này, lỗi cũng không phải của Ưu Song.
– Phi nhi! Ta biết chuyện này ít nhiều cũng khiến cho nàng tổn thương nhưng đứa nhỏ đó ta không hề mong muốn. Ta chỉ cần con của ta và nàng thôi. Cho nên, mọi chuyện ta sẽ giải quyết theo hướng của ta, nàng không cần để ý làm gì cho phiền phức. Chỉ cần nàng tiếp tục ở bên cạnh ta, nắm lấy tay ta và mỉm cười cũng đủ mang lại sức mạnh cho Thiên Kỳ này rồi. Được không?
– “Tiểu Kỳ!” Diệp Phi thở dài một hơi “Hay ngươi cứ để Ưu Song sinh đứa nhỏ đi, ta sẽ xem nó như con của mình”
– Phi nhi! Cao thượng quá sẽ khiến nàng càng tổn thương thêm thôi. Ta biết nàng sẽ ghét ta khi chính con của mình mà cũng không yêu thương nhưng nàng nên biết rằng ta vốn chính là ác ma mọi người đều nể sợ, ta không có lòng thương người, ta chỉ thương nàng và con do nàng sinh ra. Đối với ta mà nói, khoảng thời gian quên đi nàng, ta không phải là ta cho nên Ưu Song cũng không phải thê tử của ta thì đừng nói gì đến nhận đứa nhỏ làm con. Ta cũng phải cám ơn hoàng huynh vì đã không đồng ý chuyện hưu thê lúc trước nếu không bây giờ chắc ta đã hối hận rất nhiều rồi.
– Tiểu Kỳ! Ngươi thật máu lạnh, ngay cả một đứa bé chưa ra đời mà ngươi cũng…
Thấy Diệp Phi thở phì phò vì tức giận thì tâm trạng nóng nẩy trong người Thiên Kỳ cũng dịu đi bớt phần nào và giọng nói cũng nhỏ nhẹ đi ít nhiều.
– Liệu sau này nó hiểu mọi chuyện, nó có giận vì ngày trước sao phụ thân không giết nó đi không?
– Tiểu Kỳ! Đối với ta, con của ngươi cũng là con của ta huống chi đứa nhỏ đâu có tội. Tội chính là người lớn như chúng ta ân ân oán oán hay thậm chí không biết kiềm chế đã tạo ra chúng. Bất đắc dĩ chúng mới có mặt trên cõi đời này thôi. Nếu ngươi thương ta thì hãy nghe theo lời của ta, được không?
– Nhưng… ba đứa, thật sự rất mệt. Nàng sẽ… không có thời gian… cho ta.
– Ta không vì có hài tử mà quên ngươi đâu, huống chi chúng còn có bảo mẫu mà.
Thiên Kỳ thở dài, vươn tay ôm gọn thân hình bầu bĩnh của nàng vào lòng khẽ vuốt ve. Hắn thật mất trí mới nghĩ nàng sẽ vì ghen tuông mà không muốn đứa nhỏ kia ra đời. Nhưng hắn sai rồi, hắn hoàn toàn nghĩ sai về thê tử của hắn. Nàng quả thật chính là một nữ nhân yêu quý trẻ con, nàng nhân hậu chứ không lãnh khốc và tàn bạo như giang hồ vẫn nghĩ, bởi nàng chính là thê tử của hắn, là nữ nhân hắn yêu thương nhất trần đời này – Phi nhi.
***
Thiên Kỳ nghênh ngang nhấc từng bước chân về phía căn phòng đang giam giữ Ưu Song. Nơi đây vẫn vậy dù cho có trãi qua bao nhiêu năm tháng, vẫn âm ẩm mùi hôi thối của nấm mốc và mùi tanh của máu. Tuy không nhiều người bị giam trong nhà lao vương phủ, hầu hết nơi đây đều nhốt những tên thích khách hoặc những kẻ liên quan đến các vụ án do Thiên Kỳ điều tra nhưng với những dụng cụ tra tấn vẫn khiến nữ nhân yếu đuối như Ưu Song muốn trở nên điên loạn.
Nhìn thấy Thiên Kỳ như nhìn thấy bậc cứu tinh, giờ phút này Ưu Song chẳng khác gì Bảo Yến năm xưa nhưng vẫn không chật vật hơn bởi nàng ta đang mang thai mà cũng chẳng kẻ nào dám tra tấn người của vương gia khi không có sự cho phép từ hắn.
– Vương… gia…
Nhìn Ưu Song vác chiếc bụng bầu có hơi nhỉnh ra một chút chịu vất vả, người máu lạnh như Thiên Kỳ cũng phải cảm thấy hơi đau lòng. Dù sao nàng ta cũng đã ở cùng mình hơn nửa năm, trãi qua biết bao chuyện buồn vui. Dẫu tính tình nàng có hơi chút ngạo mạn vì cứ nghĩ mình sẽ được ngồi lên chiếc ghế quyền lực bất kể ai cũng ham muốn nhưng tất cả cũng do an bài của ông trời, nếu như lúc trước nàng không có mặt trong phòng khi hắn tỉnh dậy thì giờ đây đã không phải chịu nhiều khổ cực như thế.
– Ưu Song!
Nàng nhìn hắn, đôi mắt ánh lên vẻ bi thương khi hắn đã không còn gọi nàng là “Song nhi” như lúc trước. Phải chăng hắn đã quên nàng, quên đi tình cảm trước đây hắn đã trao và những lời đường mật khi cùng nàng hoan ái. Còn đứa con của nàng và hắn thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì Diệp Phi mà hắn đành lòng vứt bỏ cả máu mủ của mình hay sao?
– Vương gia! Người đến để đưa Song nhi ra ngoài phải không? Ở đây thật lạnh, lại đáng sợ nữa. Song nhi không cấu kết với nữ nhân kia, Song nhi hoàn toàn vô tội, chỉ là hiểu nhầm thôi và Song nhi sẽ giả thích tất cả, chỉ cần vương gia đừng bỏ rơi thiếp, đừng lạnh nhạt với thiếp, ít ra cũng vì đứa nhỏ của người và thiếp.
– Ưu Song! Ta đã nhớ ra tất cả và thật sự từ trước đến giờ ta không hề yêu nàng. Ta giữ nàng bên cạnh cũng chỉ vì sự thúc giục của thuốc trong người. Đứa nhỏ này đáng lý ta sẽ không hề giữ lại nhưng vì Phi nhi đã năn nỉ cho nên nàng có thể ở lại vương phủ cho đến khi sinh nó ra. Đến lúc đó nàng có thể lựa chọn ra đi một mình và để nó ở lại, ta hứa rằng Phi nhi và ta sẽ chăm sóc nó như chính con đẻ của mình hoặc nàng sẽ mang nó đi cùng và ta đảm bảo mẫu tử hai người sẽ không phải lo đến chuyện cái ăn cái mặc cho đến khi nó có khả năng tự lo cho bản thân và nàng.
Ưu Song ngỡ ngàng nhìn thẳng vào mắt Thiên Kỳ, vẻ mặt lạnh lẽo, không còn chút ôn nhu như xưa khi nhìn thấy nàng.
– Vương… gia… người đừng đuổi thiếp đi có được không? Thiếp chỉ cần hằng ngày nhìn thấy người, được chăm sóc cho vương gia cùng vương phi là thiếp đủ mãn nguyện rồi. Thiếp… à không… nô tỳ không cần địa vị, quyền lực, chỉ làm một nha hoàn trong phủ thôi. Chỉ cần ngày ngày được ẵm hài tử của nô tỳ và người, được nói với nó đó là phụ thân của con, thiếp đã vui sướng lắm. Xin…
– “Không được” Thiên Kỳ nét mặt âm lãnh gằn từng câu “Ta chưa tính đến chuyện ngươi cấu kết với Mạc Linh ám hại vương phi bằng Dịch Thực Thuỷ, thứ độc không thuốc chữa của Luân Bang. Phi nhi nhân từ đã quyết định xem con của ngươi như con nàng sinh ra, vì yêu nàng, ta đồng ý chứ không phải vì ngươi. Nếu ngươi còn có ý định đòi ở lại vương phủ thì ngay cả mạng của hai mẫu tử các ngươi ta cũng không giữ lại. Ngươi chỉ có một con đường duy nhất là rời khỏi mà thôi. Nhưng trong khoảng thời gian ngươi ở lại đây sinh con, ngươi sẽ luôn có người theo sát bên cạnh tránh những trường hợp không được phép xảy ra với vương phi”
– Vương… gia… nô tỳ…
– Người đâu? Y lệnh của ta mà làm. Để Bạch Ưu Song đến ở Song Uyển các, không được ra khỏi nơi đó nửa bước và nhất là đến Phi Thanh các.
– Tuân mệnh.
Hắn quay bước rời khỏi trong tiếng khóc thương tâm của Ưu Song. Thiên Kỳ quyết định như thế đã là quá nhân từ rồi. Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào có dã tâm chiếm lấy vị trí của thê tử hắn và nhất là có kế hoạch hại nàng. Đừng nói đến nữ nhân đang mang thai con của hắn, cũng không ngoại lệ.