Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 106
Thiên Kỳ nét mặt âm lãnh nhìn vào căn phòng giam hôi hám, theo sau hắn còn có Ưu Song cùng Hắc Ảnh và Hắc Dạ. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn chiếu thẳng đến bộ dáng không chút biểu cảm của Diệp Phi khiến nàng không hiểu sao lại có chút chột dạ.
– Các người ở đây là làm cái gì?
Thiên Dực nhếch mép cười giễu, nàng ghét nhất chính là bộ dáng của Thiên Kỳ lúc này.
– Nhìn mà không thấy sao? Ngươi còn thấy được ‘mỹ nhân’ trước mắt cơ mà nên không thể là tên mù được.
– “Thiên Kỳ ca ca…” Bảo Yến thấy mặt Thiên Kỳ như thấy được vị cứu tinh, nàng ta oa oa khóc lớn thầm mong tình cảm bao nhiêu năm cùng nhau lớn lên giữa hai người sẽ giữ lại cho nàng một cái mạng nhỏ.
– “Chuyện của triều đình không liên quan đến ân oán giang hồ. Mong cung chủ phu nhân Huyết Sát cung mau chóng thả người” Thiên Kỳ nén giận trong lòng khi nhìn đến bộ dáng chật vật của Bảo Yến.
– “Vương gia nói chí phải, chuyện triều đình không liên quan đến ân oán giang hồ” Diệp Phi hít một hơi thật dài sau đó quay sang Thiên Dực ra lệnh “Thả người!”
– “Đại tỷ!” Thiên Dực không phục hai bàn tay nắm chặt nhìn thân hình ẻo lả của Bảo Yến ngã lên người Thiên Kỳ.
– “Tuy nhiên” Diệp Phi tiếp tục nói “Quận chúa độc tam tiểu thư Trúc Lâm sơn trang đến xảy thai. Phiền vương gia giải thích xem chuyện này nên làm như thế nào?”
– Không có… Thiên Kỳ ca ca… Muội không có…
Thiên Kỳ vỗ vỗ vào mu bàn tay nàng ta để trấn an. Sâu trong ánh mắt của Bảo Yến chính là ánh nhìn đầy khiêu khích không chỉ hướng đến Ưu Song đứng bên cạnh Thiên Kỳ mà còn muốn gửi gắm đến cả Diệp Phi.
– “Bằng chứng nào chứng minh biểu muội ta là thủ phạm?” Trong lòng Thiên Kỳ quả thật vô cùng rối tinh rối mù đến nỗi bản thân hắn cũng không biết làm sao để ra mớ gỡ rối này nữa. Đại tẩu thì xảy thai mà mọi hướng tiêu cực lại chĩa mũi dùi về phía Bảo Yến nhưng đến tận bây giờ người của hắn cũng không tìm được bằng chứng buộc tội lẫn bằng chứng ngoại phạm của nàng ấy.
– “Chính ta cùng lục muội mắt thấy tai nghe khi ả ta cùng Triệu Viễn bàn chuyện trong đêm, đây có thể xem là nhân chứng hay không?” Thiên Dực không phục, nàng hoàn toàn không phục. Làm gì có cái kiểu sờ sờ ngay trước mắt mà vẫn cố ý không nhận ra của hắn cơ chứ. Quả này người chịu đau duy nhất chỉ một mình đại tỷ của nàng mà thôi.
– “Nói láo. Triệu Viễn hắn là ai chứ? Ta hoàn toàn không biết hắn” Bảo Yến đã xanh mét mặt mày khi nghe có người đã điều tra ra hành tung của mình nhưng vẫn một mực liều mạng chống chế.
– “Thật sự ngươi không biết hắn là ai?” Trúc Nhã đột ngột lên tiếng “Thế lúc còn ở Phú An thành, ngươi cùng kẻ nào cấu kết đầu độc quân ta bằng thứ thuốc chỉ ảnh hưởng đến người thường nhưng ngươi lại là kẻ học võ, thế cư nhiên còn trúng độc?”
– Ta… ta…
Đang trong hồi gay cấn, Hồng y đột ngột xuất hiện nơi cửa nhà giam mỉm cười nhìn Diệp Phi.
– Trang chủ, các chủ, Lục y và Thanh y đã bắt được Triệu Viễn khi đang lãng vãng quanh tẩm cung quận chúa.
Bảo Yến trợn tròn hai tròng mắt, cả thân người run run như muốn đổ xuống đất bất kỳ lúc nào. Lúc này dù cho Trang tướng quân có đội mồ sống lại cũng không cứu nỗi tính mạng của nàng ta rồi.
– “Hừ! Chỉ cần áp dụng vài chiêu tra tấn của ta cũng khiến tên cáo già đó khai ra tất cả thôi” Thiên Dực hừ lạnh, nàng ném ánh nhìn liếc xéo về phía Bảo Yến đang run như cầy sấy trong lòng Thiên Kỳ “Ngươi còn không mau nhận tội? Chờ ai đến cứu ngươi nữa, hả?”
– Ta… ta không có… Thiên kỳ ca ca, huynh phải cứu muội, có cho vàng muội cũng không dám hãm hại hoàng hậu nương nương đâu… Huynh nhất định phải tin muội….
– “Rốt cục mọi chuyện là như thế nào? Muội mau nói ra nếu không cho dù có là ta cũng không thể cứu muội” Thiên Kỳ hít một hơi vào phổi sau đó bắn tia nhìn lạnh lùng về phía Bảo Yến. Nếu quả thật nàng ta hãm hại đại tẩu của hắn thì với tính của Nam Phong, nàng ta quả thật sẽ mất mạng.
– Thiên Kỳ ca ca… chính là Triệu Viễn, hắn đe doạ nếu muội không bỏ thuốc vào ly trà của Diệp Phi thì sẽ giết muội… Người hắn muốn hại là vương phi nhưng ai ngờ hoàng hậu lại uống ly trà đó cho nên… Muội không biết… thật sự không biết mà…
– “Người đâu? Tạm thời giam lại chờ ý kiến của hoàng thượng” Thiên Kỳ nói xong, mặc kệ Bảo Yến đang van xin lạy lục như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn quay đầu bước đi, bỏ mặc mọi chuyện trên thế gian, trước mắt hắn giờ đây chỉ có nữ nhân vẫn im lặng kè kè bên cạnh hắn.
– “Đại tỷ! Chúng ta phải làm sao?” Trúc Nhã hướng Diệp Phi nhẹ nhàng vấn.
– Chiếu theo quy luật của chúng ta mà ra tay mặc kệ quốc pháp của triều đình, mọi chuyện ta chịu trách nhiệm.
– Vâng, trang chủ.
– “Vương… vương gia!” Hắc Ảnh nén tiếng thở dài nhìn nam nhân đang ôm ắp nữ nhân không chút nhan sắc trong lòng mà nữ nhân này không phải là vương phi của bọn hắn.
– Nói!
– “Cai ngục báo lại rằng quận chúa đã chết” Hắc Ảnh không dám ngước mặt nhìn thẳng Thiên Kỳ, cơn thịnh nộ của Thiên Kỳ mà nổ ra thì có lão Thiên xuống đây cũng không thể cứu được cái mạng nhỏ của hắn.
– “Cái gì?” Thiên Kỳ buông Ưu Song ra, hai tay đập mạnh xuống bàn “Là Vô Danh các làm?”
– Vâng.
– Thật là không xem dương pháp ra gì. Ban ngày ban mặt bọn chúng dám xông vào cung cấm giết người.
– “Vương gia xin bình tĩnh” Ưu Song đặt tách trà nóng vào tay Thiên Kỳ, từ lúc hắn tỉnh dậy đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn giận dữ đến vậy.
– “Thế hoàng thượng có nói gì không?” Hắn nhanh chóng đặt tách trà xuống bàn hướng Hắc Ảnh vấn.
– “Hoàng thượng chỉ nói ba chữ…” Hắc Ảnh ngước mặt nhìn thần sắc của chủ tử sau đó mới tiếp tục phun chữ ra khỏi miệng “Làm tốt lắm!”
Thiên Kỳ khẽ thở dài sau đó phất tay bảo Hắc Ảnh lui ra ngoài để lại cho hắn không gian yên tĩnh bên trong nhưng âm thanh nữ nhân quen thuộc lại vang lên.
– Bọn họ thật độc ác.
Hắn không thể hiểu ‘bọn họ’ trong miệng Ưu Song là chỉ những ai, người của Vô Danh các hay Triệu Viễn và Bảo Yến? Nhưng hắn cũng biết rõ một điều rằng, khi hắn nhìn thấy ánh mắt ai oán của Diệp Phi, trái tim hắn liền đập nhanh một cách khó hiểu và ngay sau đó là cơn quặn thắt cõi lòng. Hắn không biết rốt cuộc nàng ta có mối liên hệ ràng buộc gì với mình mà hắn luôn phải chịu sự chi phối bởi cái tên ‘Phi nhi’ luôn văng vẳng trong đầu mọi lúc mọi nơi.
Hắn quay sang ôm lấy nữ nhân bên cạnh. môi hắn đè chặt xuống môi nàng để xoá đi hình ảnh một người khiến hắn luôn chán ghét nhưng lại luôn ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Bàn tay thô ráp nhanh chóng thoát đi mớ y phục vướng bận để lộ ra đôi bờ ngực sữa không đầy đặn cho lắm. Hắn gục mặt vào khe rãnh mờ ám đó hít thở lấy mùi vị của ái tình nhưng sao… lạ lẫm quá. Hắn nhớ hắn đã từng rất mê muội một hương vị rất khác với mùi vị này.
Thấy hắn ngưng lại, Ưu Song bỗng lo sợ một điều gì đó khó diễn tả thành lời.
– Vương gia!
– Song nhi!
Hắn bế nàng trên tay tiến về phía chiếc giường cẩm màu gỗ thạch. Ngắm nhìn thân ảnh loã lồ không chút mảnh vải che thân đang uốn éo trên giường vì tác dụng của dục vọng do chính hắn khơi màu khiến tâm Thiên Kỳ thầm thở dài. Một nỗi buồn lẫn nhung nhớ nảy sinh trong lòng hắn nhưng đối tượng lại không phải là nữ nhân trước mặt kia.
Ngọn lửa dục vọng nhanh chóng được tạo ra giữa hai người nhưng hoàn toàn là do sự cố gắng của hắn. Hắn muốn cùng nàng hoan ái để có thể quên đi hình bóng lạ lẫm nhưng đôi khi lại quá quen thuộc kia.
Ý chí hắn bảo rằng nhất định phải ghét nàng ta nhưng hắn làm không được. Sự khó hiểu này làm hắn khổ sở cả mấy ngày nay.
Bàn tay thô ráp nhanh chóng xoa nắn đôi ngực sữa của Ưu Song khiến ràng khẽ rên lên một tiếng kiều mị.
Ngay khi hắn thúc mạnh thân mình để tiến vào cơ thể nàng, sự đau đớn cùng với khoái cảm khiến nàng hét lên một tiếng và tiếp nối phía sau là những âm thanh rên rỉ khoái hoạt của nữ nhân và hơi thở gấp của nam nhân.
Màn hoa tung bay theo từng đợt ra vào của hai người. Mùi vị hoan ái trà ngập trong không gian.
Triền miên…
Bên ngoài phòng…
Nước mắt rơi trên gương mặt nàng…
Có nỗi đau nào khủng khiếp bằng cảnh nhìn lấy người mình yêu cùng quấn quýt với một nữ nhân khác làm chuyện này không chứ?
Nàng cất bước quay đi, bóng lưng cô đơn đổ dài trên mặt đất.
Cảnh tượng xấu xí này không nên để con trẻ nhìn thấy. Hài tử của nàng sẽ không thoải mái khi nhìn phụ thân mình hoan ái cùng một nữ nhân khác mà… không phải là mẫu thân.