Bạn đang đọc Trúc Lâm Sơn Trang – Chương 104
Diệp Phi khó chịu quay trở về Vương phủ. Phi Thanh các, nơi nàng thường ở ngày nào vẫn rộn rã tiếng nói tiếng cười thế mà giờ đây bốn bề lại vắng lặng như cõi âm tỳ.
Nàng khẽ thở dài một hơi, không biết bao giờ cả hai mới trở lại như lúc trước đây? Nàng luyến tiếc ôn nhu của hắn, nhớ nhung từng cử chỉ ôm ấp kề bên, tưởng niệm lại biết bao lời nói dẫu biết là xu nịnh nhưng lại khiến nàng ấm lòng.
Giờ đây hắn đang làm gì? Phải chăng bên cạnh nam nhân của nàng lại là một nữ nhân khác mà cư nhiên nàng ta lại còn là nha hoàn đã từng hầu hạ nàng.
Ao tuyết liên giữa khóm mẫu đơn đã khép mình dưới làn nước lạnh băng. Từng nhánh hoa trắng muốt là do chính tay hắn trồng để làm một phần sính lễ rước nàng về vương phủ năm ấy. Không biết chúng có còn kịp nở rộ khi mùa đông năm nay kết thúc hay không?
Diệp Phi lại thở dài thật thê lương, nàng quay đầu toan trở về phòng nhưng lại vô tình đâm trúng một bức tường thịt người.
Thiên Kỳ mệt mỏi trong người nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Cứ nhắm mắt vào là hắn lại thấy thiêu thiếu một thứ gì đó không nhớ ra, thế là hắn quyết định tản bộ trong vương phủ cho khuây khỏa. Bước chân hắn vô thức đặt đến nơi này cứ như đã quen thuộc từ rất lâu rồi. Và hắn đã gặp nàng…
Nàng vẫn đứng yên bất động ngắm nhìn ao tuyết liên sớm đã khô héo. Ánh mắt cô đơn kia khiến tâm hắn từng trận co rút khó lý giải cho bằng được. Hắn tiến dần về phía nàng như cố gắng bắt kịp bóng hình mờ mờ ảo ảo đó.
– Ngươi là Diệp Phi?
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý vững vàng nhưng khi nghe hắn hỏi câu này, lòng nàng cũng không tránh khỏi một hồi quặn thắc đau liệt phế tận tâm can.
– “Ngươi đã biết vì sao còn hỏi?” Nàng mỉm cười ôn nhu, chính nụ cười này năm xưa đã từng cướp mất trái tim của vị vương gia trẻ tuổi giả si giả dại lừa gạt nàng. Nhưng giờ đây nó còn có tác dụng nữa hay không?
– “Chỉ cần câu nói này của ngươi, ta có thể khép ngươi vào tội khi quân mang ra chém đầu làm gương thị chúng” Nhìn nàng cười, sâu trong cõi lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy qua. Lý trí hắn mách bảo cần phải đối xử với nàng ôn nhu một chút… chỉ một chút thôi là đủ rồi.
– “Ngươi cứ chém” Nàng lại cười, nụ cười xen lẫn bi thương và mất mát.
– “Ta xem ngươi không giống với loại người ham vinh hoa phú quý lợi dụng muội muội của mình là hoàng hậu để leo lên chiếc ghế vương phi này” Hắn quay lưng về phía nàng. Hắn không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt khiến hắn không làm chủ được chính mình. Rõ ràng từ sâu trong tâm trí hắn bảo phải căm ghét nàng vì nàng chính là loại nữ nhân không từ thủ đoạn nhưng hắn… không làm được.
Diệp Phi cười khẽ hai tiếng. Nàng nén bi thương, ngồi thụp xuống bên cạnh ao tuyết liên ngửa đầu ngắm ánh trăng tròn vành vạnh.
Hắn thấy nàng như vậy cũng không tự chủ ngồi xuống bên cạnh. Nhìn hai người giờ đây cứ như một đôi phu thê quyến lữ chứ không phải là kẻ thù của nhau.
– “Ao sen này là ngươi tự tay trồng, còn nhớ không?” Nàng hướng hắn mỉm cười.
– “Không” Bao giờ hắn lại đi làm cái chuyện vô nghĩa này chứ?
– “Ngày đó cũng là mùa đông như bây giờ, ngươi tự mình ngâm người trong hồ nước lạnh cóng cắm từng hạt giống tuyết liên trắng tặng cho người ngươi yêu” Nàng như không quan tâm đến hiện tại, tất cả hình ảnh lúc này chỉ còn là quá khứ hạnh phúc của hai người “Kết quả chính là ngươi sốt đến ba ngày sau mới rời giường được”
– Ta có người yêu ư? Người đó là ai? Sao ta chẳng nhớ gì cả vậy?
– Ta là người chứng kiến từ đầu đến cuối tình cảm của hai người các ngươi. Vì ngươi bị thương nên đã quên mất nàng ấy rồi.
– Ta… yêu nàng ấy nhiều lắm sao?
– Ngươi hả? Ngươi vì nàng ấy mà giả ngây như một hài tử chỉ để xem ái nhân cười tươi, vì nàng ấy mà tự tay xuống bếp hầm bát canh gà ngươi chưa từng phải động thủ bao giờ, vì nàng ấy mà đỡ một đao dẫn đến xém mất mạng, thậm chí ngươi còn vì nàng ấy mà khóc khi nàng bị thương. Ngươi cảm thấy… ngươi có yêu nàng ấy không?
– Thế… nàng ấy giờ đang ở đâu?
– “Nàng ấy… chết rồi!” Nàng ở trước mặt mà hắn còn không nhận ra thì thôi, cứ cho nàng đã chết đi vậy.
– “Tại… sao?” Trong đầu hắn đột nhiên lướt qua hình ảnh một nữ tử bạch y xinh đẹp thoát tục nhưng nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
– Nàng ấy bảo ngươi đã quên nàng rồi thì nàng còn sống trên đời này làm gì nữa?
– “Ngươi nói láo. Nhất định vì ngươi muốn ngồi lên chiếc ghế vương phi này mà ra tay hại nàng” Không hiểu sao tâm hắn đột nhiên kích động, hắn muốn nhớ lại cái gì đó nhưng thuỷ chung vẫn không nhớ ra.
Nàng không nói gì chỉ thanh thoát bước về phòng mình đóng cửa lại.
Nói đến chừng đó mà hắn vẫn không nhớ ra thì nàng làm mọi chuyện có ích gì? Đến nỗi hắn còn nghi ngờ nàng ra tay tự giết chết chính mình để được ngồi lên ngôi vị vương phi của hắn vốn dĩ vẫn thuộc về nàng cơ mà.
Chỉ với một liều thuốc… đã đẩy hai con người ra xa nhau.
Hay chính tình yêu của họ không đủ mạnh để vượt qua tai kiếp của cuộc đời?
***
Hoàng cung.
Tẩm cung quận chúa.
“Rầm”
Một chưởng lực từ trên không giáng xuống khiến chiếc bàn gỗ vỡ ra làm hai, bụi bay mù mịt.
– “Có một chuyện cỏn con đó mà làm cũng không xong thì ngươi ngồi lên ghế vương phi để làm cái quái gì, hả?” Triệu Viễn phi thường giận dữ. Bao kế hoạch hắn dày công biên soạn, thậm chí đến tận Luân Bang cấu kết với một nữ tử mình không quen biết để lấy mấy thứ kịch độc đó về mà giờ đây trở thành công giã tràng cả. Chỉ trách hắn chọn không đúng người để phối hợp.
– “Ta còn một cách” Bảo Yến cũng rất điên người. Nàng ta chờ ngày này đã biết bao lâu lại đột nhiên lòi ra một Bạch Ưu Song phá vỡ hết tất thẩy mọi chuyện.
– “Cách của ngươi có khiến hắn ta chống lại thuốc đó mà đem lòng yêu ngươi không, hả?” Triệu Viễn hận đàn bà, chỉ có đàn bà mới đi ghen tuông vớ vẩn, chỉ để tranh thủ sự sủng ái của nam nhân mà họ có thể làm ra mọi thủ đoạn bỉ ổi trên đời. Mà hắn giờ đây chẳng khác gì đàn bà khi phải giúp Bảo Yến làm cái trò vô sỉ này để trả thù.
– “Ngươi chỉ việc giết chết con đàn bà đó, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo” Không thèm quan tâm đến sự sỉ nhục của hắn, Bảo Yến vẫn trấn định bởi ghen tuông đã sớm mà mờ mắt ả rồi.
– “Giết ả? Để mình ngươi được lợi à?” Triệu Viễn liếc mắt khinh khỉnh. Ả đàn bà này mưu mô và thâm sâu hơn hắn tưởng, thế mà bản thân hắn đã từng rung động trước con rắn độc này.
– Đừng quên nếu ta đã ngồi trên ghế vương phi, ngươi có thể theo đó mà hưởng vinh hoa phú quý. Nếu như Diệp Phi chết, chẳng phải mối thù của ngươi sẽ được trả sao?
Triệu Viễn không nói gì chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Đến hơn một khắc sau hắn mới quay đầu nhìn Bảo Yến.
– Ta sẽ giết Ưu Song cho ngươi nhưng với một điều kiện?
– “Chuyện gì?” Mặc dù không muốn nhưng vì đại cục, Bảo Yến dành phải cắn răng thoả thuận với hắn.
– Huyết Mẫu Đơn.
– “Được. Ta nhớ rồi” Bảo Yến nhếch miệng cười. Tưởng điều kiện gì khiến nàng lo lắng chứ ai ngờ… chuyện này hắn không bảo thì nàng nhất định cũng sẽ làm. Diệp Phi chính là cái gai cần phải loại bỏ mọi lúc mọi nơi.
– Còn bây giờ phải tính đến chuyện của chúng ta…
Hắn đè nàng ta xuống giường, rút thắt lưng cùng cởi y phục nàng một cách thô bạo như chính bản tính của mình.
Ngọn nến lung linh trên bàn bỗng chợp tắt sau một cái phất tay điêu luyện như việc này đã quá thành thạo với hắn.
Chiếc rèm cứ phập phồng theo từng cử động của hai thân ảnh loã lồ bên trong, mùi hoan ái phong thoả khắp tứ phương.
Hai thân ảnh hắc y trên nóc nhà thẩy cái nhìn khinh bỉ về phía hai kẻ kia liền dụng khinh công bay đi mất không một ai nhận ra sự có mặt của họ trong cung cấm. Ngay cả võ công vốn thâm hậu như Triệu Viễn cũng không mảy may một chút nghi ngờ.
***
– “Muội nghĩ chuyện này là như thế nào?” Một trong hai hắc y nhân đã lên tiếng khi chắc chắn rằng mình đã đến nơi an toàn và không kẻ nào có khả năng nghe được cuộc đối thoại của họ.
– “Thì như thế nào nữa” Hắc y nhân còn lại giựt khăn bịt mặt của mình vứt mạnh xuống đất để lộ ra dung nhan khuynh thành, người này còn ai khác ngoài lục tiểu thư Trúc Lâm sơn trang, thiếu phu nhân Nguyệt Dạ sơn trang, Tố Huyên “Cái ả Song Song gì đó tiêu chắc rồi. Mà cũng đáng, dám phỗng tay trên của đại tỷ thì đáng bị phanh thây vạn đoạn, lột da thiêu sống, cắt tóc quy y,…”
– “Muội không định ta tay tương trợ cho ả sao?” Hắc y nhân kia cũng giựt mất khăn bịt mặt của mình, lại thêm một dung nhan mỹ miều xuất hiện nhưng đối với tất cả nam nhân trên đời, đây chính là một thảm hoạ khi ngũ tiểu thư Trúc Lâm sơn trang, Dực Ma Vương nổi danh giang hồ, các chủ phu nhân Huyết Sát cung có mặt ở đâu là sóng gió nổi lên ở đó, nàng chỉ sợ thiên hạ không đại loạn mà thôi.
– “Tỷ có muốn cứu nữ nhân mê hoặc phu quân mình không?” Tố Huyên không phục nhìn Thiên Dực khó chịu.
– Muốn!
– Tỷ điên à?
– “Có muội điên ấy” Thiên Dực cốc đầu Tố Huyên một phát đau điếng sau đó lại nở ra một nụ cười tà mị khuynh đảo chúng sinh “Cứu ả ta rồi sau đó tự tay mình hành hạ ả sẽ thú vị hơn gấp trăm lần”
– “Tỷ… đủ độc” Tố Huyên cũng nhếch môi cười “Mà khoan đã! Lúc nãy tỷ có nghe hai người họ nói gì mà huyết… huyết… gì không? Đó là cái gì vậy?”
– “Muội không nhắc ta cũng quên mất” Thiên Dực nhanh chóng quay lại vẻ mặt thâm trầm biến hoá “Huyết Mẫu Đơn cũng là một loại kịch độc của Luân Bang, nhưng cái lạ chính là nó chỉ có tác dụng với nữ nhân”
– “Hai người họ muốn giết ai sao?” Tố Huyên không khỏi lo lắng, bồn chồn.
– “Loại bỏ nam nhân ra cùng với ả Ưu Song, chỉ còn tỷ muội chúng ta là có thù oán với tên Triệu Viễn này” Thiên Dực nhíu nhíu mày.
– Hắn không biết muội đã đến đây, tỷ cũng ngoại lệ trong chuyện này. Chỉ còn mỗi đại tỷ, nhị tỷ và tam tỷ mà thôi. Phải làm sao bây giờ?
– Trước tiên muội đi báo cho tam tỷ biết chuyện này, cả lão tam nữa nhé! Ta sẽ đến chỗ nhị tỷ. Sáng mai gặp đại tỷ rồi nói sau. Ta nghĩ nếu chế được thuốc giải độc Huyết Mẫu Đơn cùng Đảo Bách Hồng thì vấn đề không cần phải lo nữa.
– Được. Muội đi đây.
– Ừ. Cẩn thận.