Đọc truyện Tru Tiên II – Chương 38: Thần Quy
Bên trong thạch thất dưới lòng đất, sau khi xác định Tiểu Đỉnh không sao, Vương Tông Cảnh suy nghĩ một lúc, bèn đi đến bên cạnh khô lâu còn lại đã bị con khỉ bạo lực đánh nát đầu, hắn chau mày nhìn vào cái hố sâu đầy đáng sợ trên mặt đất sau đó dùng cây kích sắt trong tay sục xạo bên trong cái hồ. Tô Văn Thanh cũng bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, mắt nhìn xuống cái hố sâu phía dưới đất, hạ giọng nói:
“Huynh đang tìm gì vậy?”
Vương Tông Cảnh dừng tay, có vẻ như phát hiện ra gì đó, rồi lại lật tìm kĩ càng vài mảnh cốt vỡ, sau đó trầm giọng nói:
“Cô xem.”
Tô Văn Thanh nhìn xuống đất, chỉ trông thấy chính giữa những mảnh sọ vỡ lúc này lộ ra một vài mảnh vỡ thủy tinh xanh, rõ ràng dưới một chùy sắt vô cùng mạnh của Tiểu Hôi, không chỉ có cái đầu của khô lâu mà ngay cả viên thủy tinh màu xanh lục cũng bị đánh vỡ nát.”
Tô Văn Thanh tư chất thông minh, chỉ một lúc sau đã vỡ lẽ ra, nhìn Vương Tông Cảnh và nói:
“Mỗi một khô lâu đều có một viên thủy tinh màu xanh lục này, mà nếu như vậy, chỉ sợ có người âm thầm thao túng sau lưng.”
Vương Tông Cảnh âm thầm gật đầu, đứng dậy, đôi mày chau lại, lòng thầm nghĩ sự việc này càng ngày càng trở nên kì lạ. Cả ba người ngồi nghỉ một lát trong thạch thất này, rồi sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Và cứ như trước, phía sau thạch thất lại là một con đường tương đối, sau đó đi được một đoạn lại trông thấy thêm một gian thạch thất nữa, và ở đây cũng có những khô lâu. Có kinh nghiệm từ hai lần trước, cả ba người cùng với Đại Hoàng và Tiểu Hôi cùng nhau xông lên, và lần này lại tương đối thuận lợi đánh bại những khô lâu trong thạch thất này. Sau đó họ phát hiện ra trong gian thạch thất thứ ba này có bày biện một số ngọc khí châu báu, nhưng mà cũng đã sớm hư hỏng mục nát cả rồi, không còn màu sắc như xưa nữa.
Và cứ như thế, cả ba người đều ôm vài phần hiếu kì và một chút khẩn trương cẩn thận đi tiếp về phía trước. Họ đi sâu vào bên trong, dần dần cảm thấy số lượng khô lâu xuất hiện ngày càng nhiều, thậm chí đôi khi trên đường đi cũng ngẫu nhiên xuất hiện một vài bộ. Nhưng cũng may là mọi người đối với loại hài cốt nhìn có vẻ hung bạo dữ dằn, nhưng trên thực tế lại đối phó không quá khó khăn này dần dần trở nên có chút kinh nghiệm, suốt đường đi chỉ có kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm gì. Đương nhiên Đại Hoàng và Tiểu Hôi có thể coi là những công thần, mỗi lần gặp phải quái vật, cả hai con này đều dùng cùng một chiêu thức, con chó vàng thì ngáng chân, còn Tiểu Hôi thì đập đầu, những chiêu thức có vẻ đơn giản như vậy nhưng lần nào cũng thành công. Suốt chặng đường giết vô số địch thủ, vừa nhanh vừa gọn, quả thật là sát thủ giết quái vật, còn hơn hẳn cả Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh hợp lực lại nhưng chốc chốc lại phải nghỉ ngơi một lúc vì quá mệt mỏi.
Cả chặng đường này, cả bọn đã giết rất nhiều khô cốt, và mọi người cũng dần dần phát hiện ra nơi mà họ đang đứng lúc này trông giống như là một căn viện của một phú ông, hoặc nếu nói chính xác thì rất giống một tòa cung điện. Trong những thạch thất mà cứ cách mỗi một đoạn đường lại xuất hiện ấy đều trưng bày những vật quí báu hiếm lạ, có điều là đa số đều bị hư hỏng cả rồi. Ngoại trừ những thứ đấy ra, Vương Tông Cảnh còn trông thấy bên trong vài căn thạch thất còn chứa đầy sách cổ xưa, còn có cả những loại chuông treo và nhạc cụ, bao gồm cả những vật văn nhã như đàn, bàn cờ và những bức tranh, mặc dù cũng được cất giữ bên trong một số thạch thất chuyên môn, nhưng chỉ tiếc là đa số đã hư hỏng theo thời gian rồi.
Tiểu Đỉnh dẫn theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi suốt đoạn đường xem náo nhiệt và nhìn mọi thứ với vẻ hiếu kì, có vẻ như rất thong thả, nhưng Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh thì lại ngầm lo sợ. Một tàng thất có quy mô rộng lớn như vậy, không phải là người bình thường có thể có được, chủ nhân của nơi này chỉ sợ rằng lai lịch không nhỏ. Nhưng mà nhìn cảnh tượng những bảo vật tại nơi đây bị hư hỏng, cho thấy người chủ ấy có lẽ đã mất từ lâu. Điều mà hai người lo lắng trước mắt là tại sao nơi này lại đột nhiên xuất hiện những khô cốt hung bạo như thế này?
Tô Văn Thanh đi bên cạnh Vương Tông Cảnh, trầm mặc một lúc, rồi sau đó chợt mở miệng nói:
“Vương công tử, huynh nói xem nơi này có thể là một ngôi mộ lớn hay không?”
Vương Tông Cảnh ngẩn người nhìn Tô Văn Thanh, Tô Văn Thanh thì chau mày lại, dường như trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó, rồi từ từ nói:
“Từ lúc ban nãy tôi đã nghĩ đến, rốt cuộc nơi đây là một nơi nào? Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy có lẽ là một ngôi mộ lớn mà người xưa để lại nhiều năm trước đây thì mới có lý. Những thạch thất chứa đồ bên trong này, đều là những món đồ mà người chủ còn sống rất là yêu quí, nên sau khi chết đều được trưng bày tại đây, để làm bạn với người quá cố. Còn về những khô lâu kia, có thể chính là do năm xưa chủ nhân của ngôi mộ này là một người chức cao quyền trọng, có rất nhiều vệ sĩ binh lính đều bị tuẫn táng theo tại đây, và kết quả là không hiêu vì sao lại lần lượt hóa thành những khô lâu hung dữ này, nổi sóng gây gió.”
Trong lòng Vương Tông Cảnh lóe lên những ý nghĩ, sau một hồi ngẫm nghĩ cũng phải thừa nhận những gì mà Tô Văn Thanh nói đều có lí. Có điều chuyện mà hắn quan tâm nhất và lo lắng nhất lúc này chính là bên trong đầu của những khô cốt này tại sao lại có một viên thủy tinh màu xanh kì lạ như vậy. Đang lúc định bàn bạc với Tô Văn Thanh, đột nhiên cả người hắn run lên một cái, có vẻ như nghe thấy phía trước có tiếng nói khe khẽ đang vọng đến.
Vương Tông Cảnh nhất thời giật mình, bèn nắm ngay Tô Văn Thanh lại, không để nàng đi tiếp về phía trước nữa. Tô Văn Thanh đang vừa đi vừa nhíu mày suy tư, không hề hay biết, đột nhiên chỉ cảm thấy bàn tay mình bị Vương Tông Cảnh nắm chặt lại, nhất thời kinh sợ suýt nữa kêu lên. Nhưng ngay sau đó trông thấy sắc mặt nặng nề của Vương Tông Cảnh và hắn còn đang đưa tay lên bên miệng ra hiệu im lặng, đồng thời cũng quay đầu bảo Tiểu Đỉnh đứng yên.
Cả ba người cứ như vậy mà đứng yên trên thông đạo, nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện ở phía trước không xa tuy cũng có một cổng đá tương tự như cái ban đầu. Nhưng từ đây trông tới, đằng sau cánh cổng đá ấy lại không phải là thạch thất nữa, mà là một căn sảnh rất lớn, có một tòa đài lớn bằng đá trông như một tế đàn ba tầng nằm bên trong sảnh đá ấy. Ngoài ra, trong cái không gian tĩnh lặng này, phía trước chợt vang đến tiếng nói chuyện nho nhỏ và khe khẽ, mà không chỉ có một giọng nói, mà hình như còn có người đang tranh cãi với nhau, âm thanh có hơi lớn hơn, cho nên mới vọng đến phía xa này.
Tiểu Đỉnh ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh, gương mặt đầy vẻ khâm phục, khẽ giọng nói:
“Vương đại ca, lỗ tai của huynh thính thật.”
Vương Tông Cảnh trông cậu bé với thân hình nhỏ nhắn đang ngồi xổm bên cạnh mình, không kiềm được bèn cười, đưa tay xoa xoa cái đầu tròn tròn của nó, rồi sau đó nhìn sang Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh do dự một lúc, cố hạ giọng, và nói với một âm lượng mà chỉ vừa đủ cho cả ba người nghe, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta đều đã đi đến đây rồi, cũng nên từ từ đi qua đó xem sao, đừng kinh động đến họ, nếu như tình hình không ổn, chúng ta có thể âm thầm rút lui.”
Vương Tông Cảnh gật gật đầu, khẽ giọng đáp:
“Mọi người đi theo sau lưng ta.”
Tiếp đó, hắn dựa sát người vào vách tường, hít thở sâu một hơi, đi nhè nhẹ, chầm chậm tiến lên phía trước. Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đi theo phía sau hắn, cả ba người từ từ tiếp cận cánh cửa đó, đồng thời những câu tranh chấp bên trong sảnh đá vọng ra cũng dần dần nghe rõ hơn.
Một giọng đàn ông nói với vẻ sốt ruột, giận dữ nói:
“Đây chẳng qua chỉ là một tòa phong thủy trận, các người sợ hãi như vậy để làm gì?”
Một người khác đứng bên cạnh cười giễu nói:
“Thôi đi, tế đài này nhất định là có vấn đề, chẳng lẽ huynh đã trông thấy phong thủy trận là dùng huyết thủy để trải trận hay sao?”
Một người đàn ông khác cũng tiếp lời:
“Không sai, nhị sư huynh nói chí phải, “Thần Quy Môn” của chúng ta chuyên tính phong thủy khan dư đạo mộ chi thuật, bao nhiêu năm nay, có phong thủy trận nào mà chưa từng gặp qua, chỉ là chưa từng thấy qua phong thủy trận được tạo ra từ rãnh máu tươi như vậy.”
“Đó nếu không phải là phong thủy trận, hai huynh thử nói xem đó là gì?” Lời này lại là do giọng của một người khác đang nói với vẻ bất bình.
Lời này vừa nói ra, xung quanh chợt trầm lặng một lát, rõ ràng những người ở đó đều như rơi vào thế cương, đôi bên tranh cãi không ai chịu phục. Vương Tông Cảnh lúc này đã mò đến lối ra bên cổng đá, do suốt đường đi vô cùng cẩn thận, còn những người phía đó dường như chỉ bận tranh cãi mà không chú ý đến những nơi khác, cho nên không phát hiện ra điều gì bất thường cả. Vương Tông Cảnh núp sau cánh cổng, từ từ thở phào một hơi, sau đó cẩn thận ló đầu ra ngoài một chút, và nhìn trộm vào bên trong sảnh đá.
Đập vào mắt hắn, lại là một căn sảnh đá với qui mô vô cùng lớn, chỉnh thể có dạng như một hình thoi, vách đá xung quanh đều là những mảng đá trơn bóng được cắt gọt bằng phẳng, điêu khắc đủ loại hình thù, ngoài những hình vẽ kì cầm dị thú ra, còn có rất nhiều những bức họa chiến tranh với cảnh những đội binh sĩ uy phong lẫm liệt đang đánh giết lẫn nhau, toát lên một khí khái hùng tráng cương liệt. Còn ở bên dưới sảnh đá, ba hướng trái giữa và phải tổng cộng có ba tầng, mỗi một tầng đều có những bậc thang bằng đá được điêu khắc thông xuống bên dưới mặt đất, có gần mười mấy cánh cổng đá thông đạo trông tương tự như nơi mà Vương Tông Cảnh lúc này đang đứng, và nó thông với các bậc thang, lúc này cánh cổng đá mà bọn người Vương Tông Cảnh đang đứng, chính là ở một nơi của gian chính giữa tầng thứ hai bên trái. Nguồn: https://truyenfull.vn
Gần bên trong của trung tâm của sảnh đá, chính là cái đài đá to mà khi nãy đã thấp thoáng nhìn thấy, cũng có ba tầng, quy mô rất lớn, gần như chiếm mất gần một nửa không gian của sảnh đá. Tầng dưới nhất của đài đá, được xếp đầy những bước tượng binh sĩ đang đứng, rất giống những tượng đá được điêu khắc, nhưng công phu điêu khắc vô cùng tinh vi, mặt mũi nhìn sống động như thật, người nào người nấy đầu đội mũ sắt thân mặc giáp, tay cầm trường thương đao kiếm, trông như những đội vệ sĩ trung thành nhất, đang đứng bảo vệ tòa thạch đài này.
Lên phía trên một tầng cũng có tượng binh sĩ đang đứng, nhưng tổng cộng chỉ có bốn bức tượng, có điều tượng binh sĩ ở tầng thứ hai này lại cao lớn hơn nhiều so với tầng phía dưới, diện mạo trông uy dũng hơn, trông giống như là tướng quân của một đội quân. Còn ngoài ra, ánh mắt của bốn bức tượng binh sĩ cao to này, lại dường như được đặc biệt bôi lên một màu máu đỏ, trông đi càng mang đậm vẻ hung tợn.
Tầng bình đài thứ ba là tầng cao nhất đồng thời cũng là tầng nhỏ nhất, đặt một chiếc quan tài bằng đá khổng lồ. Từ chổ của Vương Tông Cảnh nhìn đi, cả cỗ quan tài màu đen thuần, cũng không biết được làm từ loại đá cổ quái gì, mang đến cho người ta một cảm giác như xung quanh cỗ quan tài này được bao trùm bởi một màn bóng tối, sâu thẳm khôn lường. Phía trên quan tài, không hiểu vì sao nắp quan tài to lớn ấy lại không đậy kín thân quan tài phía dưới, mà có hơi lệch sang một bên, một luồng ánh sáng lạ màu xanh đậm như phỉ thúy phát ra từ bên trong cổ quan tài này.
Nhưng điểm lạ nhất không phải ở chỗ cỗ quan tài màu đen, mà là trên những phiến đá bề mặt quan tài, không biết vì sao lại điêu khắc một bức tranh trông rất là kì lạ, chẳng phải yêu cũng chẳng phải thú, mà ẩn hiện như hóa thành một thế trận, các đường hoa văn đục rỗng, xuyên lại với nhau, tạo thành những lỗ lõm thưa như gắn chặt trên thân của quan tài, một luồng máu đỏ tươi trong suốt không biết từ đâu chảy đến, và đang chầm chậm tuôn chảy trong những lỗ hõm ấy, chảy qua toàn thân của quan tài màu đen, mang đến cho màu đen sâu thẳm ấy một màu đỏ tươi đầy chói mắt. Sau đó dòng chảy này chảy xuống phía bên dưới quan tài, nhỏ giọt xuống những khe rãnh thưa, tiếp đó lại chảy ra khắp tứ phương tám hướng, uốn khúc chảy đi, phát ra tiếng tí tách, bên trong cái sảnh lớn tĩnh lặng này phát ra từng âm thanh rất kì lạ, chầm chậm mà vang vọng, dần dần khuếch tán ra.
Máu tươi lưu chảy, chảy qua ba tầng bình đài, nhìn những rãnh máu ấy giống như là những thực vật có sự sống vậy, hấp thụ chặt vào bên trên đài đá to lớn, thậm chí còn giống như đang không ngừng hít thở và chuyển động, sau đó tụ tập lại phía trên cùng nhất của bình đài, chảy qua chân của những tượng binh lính dày đặc, tụ hội thành một dòng sông máu nho nhỏ khoảng ba tấc rộng, ngăn cách bình đài và phía trước với nhau.
Ngay phía trước con sông máu ba tấc lúc này đang có năm hắc y nhân đứng đấy, đang tranh cãi với nhau không ngừng, mà cũng không ngừng quay đầu nhìn về phía tòa bình đài kia.
Vương Tông Cảnh tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy trong đám hắc y nhân ấy có một lão đầu đang im lặng nhìn chăm chăm vào bình đài, chau mày suy tư, và hắn nhận ra ngay người này chính là người mà lúc nãy mở vách đá ở phía bên ngoài lòng sông dưới mặt đất. Vậy cái đám hắc y nhân tự xưng là “Thần Quy Môn” này có lẽ chính là đám người ban nãy, có điều nhìn số người, lại ít hơn ban nãy nhiều, không biết có phải là từ bên ngoài vào đây đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Lúc này tiếng của bọn hắc y nhân cãi nhau ấy lại to lên, xem ra là mỗi người một ý, không ai thuyết phục được ai. Lão đầu nãy giờ im lặng ấy có vẻ không chịu đựng được nữa, chợt mở miệng quát:
“Câm miệng!”
Lời vừa nói ra, bọn hắc y nhân xung quanh đều lập tức yên lặng, có vẻ mọi người đều có vẻ kính sợ lão đầu này. Lát sau, một tên hắc ý nhân hơi mập đứng bên cạnh chau mày lại và mở miệng nói:
“Sư thúc, lão nhân gia người là bậc tiền bối còn lại của hạch quả Thần Quy môn chúng ta, phương vị của đại cung này cũng chính do người tìm thấy, suốt dọc đường đến đây, chỉ còn lại bước cuối cùng này, chẳng lẽ chúng ta đành phải về tay không hay sao?”
Nghe hàm ý trong lời nói của người này, rõ ràng là thuộc phái động thủ, đồng thời ánh mắt của hắn không ngừng liếc nhìn sang cỗ quan tài nằm trên tầng cao nhất của bình đài, đặc biệt là nhìn chăm chăm vào luồng sáng xanh lục ẩn hiện rọi ra ấy, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ thèm thuồng không sao kiềm chế được.
Có điều lão đầu ấy trầm ngâm một lúc lâu, vẫn cứ chau mày lại, vẻ nặng nề trên gương mặt vẫn không thuyên giảm chút nào, chầm chậm mở miệng nói:
“Không được, nơi này vô cùng quái dị, ta còn phải điều tra thật kĩ đã.”
Sắc mặt tên mập ấy lập tức trở nên bức rức, miệng lầm bầm nói:
“Không phải chỉ là một tòa phong thủy trận có chút không bình thường thôi sao, chứ có gì kì lạ đâu cơ chứ.”
Tên lão đầu lạnh lùng hứ một tiếng, cười và nói:
“Nếu nhà ngươi không tin lời của lão phu, thì cứ tự mình lên đấy xem thử.”
Tên mập dừng một lúc, tuy rằng mặt có vẻ không can tâm, nhưng rõ ràng là tên lão đầu ấy uy nghiêm lừng lẫy, cho nên hắn cũng không dám cãi lời, cuối cùng đành phải thật thà lùi sang một bên. Lão đầu ấy từ từ bước lên, rồi dừng lại tại nơi cách con sông máu khoảng ba tấc, nhìn chăm chú máu tươi trong con sông ấy một lúc, rồi sau đó thuận theo con sông máu đi đi lại lại, ánh mắt nhìn theo những rãnh máu hoa văn cổ quái xung quanh bình đài, dần dần sắc mặt trở nên khó coi, chậm rãi nói:
“Huyết sát, phá cung, thiên khốc, địa kiếp….dấu hiệu không lành, không xong rồi, đây là dấu hiệu của đại hung đấy.”
Lão đầu nghiến mạnh răng, rồi lại ngẩng đầu nhìn cổ quan tài màu đen phía trên bình đài, sắc mặt để lộ ra vẻ xót xa đau đớn của xác thịt, thế nhưng cũng có lẽ do tuổi càng cao gan cũng nhỏ đi, lão vẫn không có dũng khí tiến gần đến bình đài, mà sau một hồi do dự, cuối cùng cũng đành dứt khoát quay đầu lại, thở dài một tiếng và nói:
“Nơi này là đại hung, là những gì mà bình sinh ta chỉ thấy, hoặc có lẽ vượt xa những điều kì lạ mà bình sinh lão phu từng biết cũng chưa chắc. Thôi, chúng ta đành quay về thôi.”
Lời này vừa nói ra, đám người hắc y nhân lập tức như nồi đất bị đập vỡ, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ nghi ngờ, có người giống như tên mập ấy càng lập tức mở lời kịch liệt phản đối. Vương Tông Cảnh đứng một bên nghe thấy rất rõ, chỉ nghe thấy cái tên đó có vẻ như giận dữ quát lên:
“Sư thúc, thúc nói vậy nghĩa là sao, đến lúc này rồi mà người lại bảo chúng con rời khỏi? Vậy lão ngũ lão lục hai người lúc nãy, chẳng phải là chết oan mạng hay sao?”
Những người bên cạnh cũng đồng loạt hùa theo, trong đó thậm chí bao gồm cả hai tên áo đen vừa rồi còn theo phe “cẩn thận”, bọn họ tuy ủng hộ là phải cẩn thận nhưng bảo bọn họ vào tới bảo sơn đây rồi về tay không thì chẳng ai chấp nhận được. Hiện tại tất cả muôn miệng một lời đều phản đối, sắc mặt ông lão phát xanh lè, nhưng đồng thời cũng quay dầu lại nhìn cái quan tài lớn màu đen trên đài đá, cả những tia sáng màu xanh biếc kỳ dị nữa, trong mắt ông ta lại tỏ ra đắn đo. Một lúc sau thình lình dậm chân nói lớn có vẻ quyết tâm: “Được rồi, được rồi, lão phu bỏ cả cái mạng già này cùng đám oắt không biết trời cao đất dày các ngươi đánh cược một phen.”
Cả đám áo đen tức thì mừng rỡ, lập tức vây lại, ông lão nghiến răng trầm giọng thốt: “Mời Thần Quy ra đây.”
“Cái gì?” Đám áo đen xung quanh tức thì sững sờ, trong đó tên béo hơi chần chừ một chút, nhưng thấy vẻ mặt quyết tâm của ông lão, liền gật đầu nói: “Được, chúng ta nghe theo lời sư thúc hết.”
Nói xong trước ánh mắt của đám áo đen, hắn tiến tới chỗ gần đó có đặt mấy cái bao không bắt mắt lắm, rút ra mọt cái bọc vải lớn, dùng sức ôm trở lại, sau khi đặt xuống đất thì mở bọc lộ ra một cái sọt tre hình vuông, nắp sọt đan bằng tre ở bên trên rộng khoảng hai thước cũng được lật lên. Lúc này ông lão dẫn đầu, tất cả đám áo đen mặt mũi đều tỏ ra cung kính hướng về phía sọt tre quỳ nửa gối xuống, chỉ nghe thấy ông lão lầm bầm với cái sọt mấy câu, tiếp theo nhẹ nhàng áp tay lại. Cái sọt đó động đậy một chút, một lúc sau chợt thấy có một cái chân màu xám từ từ thò ra, kế đó lại thêm một chân nữa, rồi tới một cái đầu rùa đen, chậm rãi bò hẳn ra ngoài, té ra lại là một con rùa lớn kích thước cỡ cái chậu rửa mặt.
Đằng xa, ba người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cùng Tiểu Đỉnh đều nhìn tới kỳ quái cả mặt mày, vốn thấy mấy cử chỉ quỷ dị của đám áo đen này, té ra bọn họ lại đang quỳ lạy một con rùa đen to bự, liên tưởng tới vừa rồi mấy người đó tự xưng là Thần Quy Môn, Vương Tông Cảnh không kìm được phải nhìn về phía con rùa lớn kia thêm mấy lần. Chỉ thấy con rùa đen to oạch so với những con rùa đen thông thường vẫn thấy hoàn toàn in hệt, trừ cái đầu to gấp mấy lần ra thì ở chính giữa cái mai rùa dày cộm có một khoảng mai hơi bị lõm vào, hoa văn ở chỗ đó so với các chỗ bên cạnh thì khác hẳn, tạo thành một bức hình rất kỳ quái, nhất thời không sao nhận ra rốt cục là hình gì. Ngoài tất cả những thứ đó ra, Vương Tông Cảnh cũng không tìm được chỗ nào đặc biệt nữa, thầm nghĩ đây chẳng lẽ lại là Thần Quy mà bọn họ nhắc tới hay sao, đường đường là một môn phái mà lấy tên Thần Quy ắt con rùa đen này phải có chỗ hơn người, có điều ngó đi ngó lại, thủy chung Vương Tông Cảnh cũng chỉ nhận ra đó là một con rùa đen to bự động tác rù rỉ rù rì tới cùng cực chứ không nhìn ra bất cứ thứ gì khác.
Trong lòng nó cảm thấy rất kỳ quái, đám người áo đen thần bí Thần Quy Môn bên kia không ai là không tỏ ra cung kính, quỳ nửa gối trên mặt đất, còn ông lão thì xích lại gần sát bên cạnh cái đầu con rùa, nhỏ giọng nói mấy câu gì đó, con rùa lớn quả nhiên có chỗ đặc biệt, lại có vẻ như thông linh yên lặng lắng nghe, đợi ông lão nói xong, con rùa dừng tại chỗ một lúc, sau đó bò chậm rãi về phía dòng sông máu ngay trước thềm đá.
Đám người áo đen xung quanh tức thì lộ ra vẻ căng thẳng, từng cặp mắt chăm chú nhìn con Thần Quy không rời, trông con rùa lớn từng bước chậm chạp tiến tới gần dòng sông máu, nét cuồng nhiệt trong mắt bọn chúng cũng càng lúc càng đậm, ngay cả đám Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh đang trốn phía xa cũng nổi lòng hiếu kỳ, bất giác nhích người ra ngoài thêm mấy phân, chăm chú nhìn con rùa đen to bự đang bò về phía trước.
Thế nhưng đúng lúc đó, dị biến đột nhiên phát sinh, nhưng không phải từ tòa đài bằng đá ở phía trước, mà lại ở ngay phía bên trên cánh cửa đá chỗ bọn Vương Tông Cảnh, từ khung cửa đá thông ra con đường lớn nhất nằm ở giữa thềm đá tầng ba đột nhiên vọng tới một tiếng quát giận dữ, kéo theo đó là tiếng va đập ầm ầm rất lớn truyền lại, tốc độ cực nhanh, tựa hồ còn không ai kịp phản ứng thì trong cánh cửa đó đã nổi lên những tiếng rú quái dị liên tiếp, nháy mắt bay ra sáu bảy xác xương khô, tiếp theo đó số bộ xương bị đánh bay ra càng nhiều tợn, vượt xa số lượng bộ xương mà bọn Vương Tông Cảnh dọc đường gặp phải khiến cả đám Vương Tông Cảnh lẫn Tô Văn Thanh nhất thời biến sắc. Vương Tông Cảnh phản ứng nhanh hơn cả, lập tức lôi Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh về phía sau, nấp ngay sau cánh cửa đá.
Từ góc nhìn của bọn chúng, vẫn còn thấy được hết nửa sảnh, có điều không nhìn được cái đài đá nữa, nhưng thấy phía sau cánh cửa đá phát sinh dị biến, số lượng bộ xương khô tuy nhiều mà có vẻ vẫn không phải đối thủ của người ta, toàn bộ thảm bại hết, cuối cùng rơi bọp bọp xuống dưới. Một lát sau, lại có chừng hai mươi mấy người mặc đủ kiểu quần áo khác nhau, tay cầm đủ các loại pháp bảo xông vào trong sảnh.
Đám người áo đen Thần Quy Môn đang ở ngay trước tòa đài bằng đá, nhất thời đều trợn hết mắt mũi, mà những người thần bí đột ngột xuất hiện bên kia tuy y phục khác nhau nhưng lại rất có phép tắc, sau khi xông vào tuyệt không có lập tức đánh đấm loạn xà ngầu mà mỗi người đều có nhiệm vụ rõ ràng nhanh chóng chiếm lĩnh các vị trí trên thềm đá, ngấm ngầm kết thành một trận thế hình tròn, đồng thời từ trong cánh cửa đá đi ra một người đàn ông mặc áo dài thân hình cao lớn, mũi khoằm môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo, tay cầm một cây búa ngắn khoảng ba thước lập lòe kim quang, khí độ phi phàm, hiển nhiên là một pháp bảo cực lợi hại, xem ra chính là thủ lĩnh của đám người này rồi.
Người đàn ông cầm pháp bảo lạnh lùng nhìn khắp sảnh, khi ánh mắt quét tới chỗ đám người của Thần Quy Môn, tức thì trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hoàn toàn không liệu tới tận sâu trong tòa mộ lớn này lại có người còn tới sớm hơn hắn, đồng thời mặt cũng lộ ra vẻ nóng ruột, tựa hồ hơi lo lắng. Bất quá thuận theo ánh mắt của hắn lướt lên tòa đài khổng lồ, đặc biệt khi nhìn thấy ánh sáng xanh biếc lờ mờ lọt ra từ chiếc quan tài to đen, thần tình trên mặt liền bình tĩnh trở lại, giống như vừa thở phào một hơi, sau đó không chần chừ vung cây búa ngắn, lạnh lùng thốt:
“Giết hết!”
Đám người Thần Quy môn bên đó đều giật nảy mình, nhưng những vị khách mới tới đây rõ ràng là những người thường xuyên chém giết tanh máu, người đàn ông lạnh lùng vừa ra lệnh một tiếng, tức thì mười mấy người đã cùng xông lên, nháy mắt pháp bảo đồng loạt bay ra, kình khí từ pháp bảo tuôn ào ạt, sát khí đằng đằng.
Cả đám Thần Quy Môn cả kinh thất sắc, nhưng chuyện đã tới nước này cũng chẳng thể nhắm mắt chờ chết, dưới tình thế cấp bách liền lũ lượt trả đòn chống lại. Có điều lần động thủ này lập tức thể hiện khoảng cách giữa hai bên quá lớn, những tên áo đen của Thần Quy Môn có thể chỉ chuyên về thuật phong thủy trộm mộ chứ về mặt đạo hạnh đánh giết thì còn xa mới bằng được đám người thần bí không rõ lai lịch, càng không nói tới nhân số của đối phương gấp hơn bốn lần bọn họ, một khi xông lên là chẳng có giảng giải đơn đả độc đấu gì, trận động thủ này bất quá chỉ mấy hiệp là lập tức đã đánh ngã bốn người Thần Quy Môn, chỉ còn lại duy nhất một người chính là ông lão lớn tuổi nhất xem ra đạo hạnh còn khá thâm hậu, gắng gượng chống đỡ nhưng rõ ràng cũng chỉ là giãy chết mà thôi. Cho tới khi đồng môn xung quanh lớp lớp ngã xuống, tất cả kẻ địch cũng xông tới thì ông ta lý nào lại không hiểu hiện tại chính là đại nạn lâm đầu.
Đúng lúc đó, chợt nghe ông lão đó giống như thử một canh bạc, thình lình hét toáng lên: “Tha mạng cho ta, tha mạng cho ta, ta có thể gúp các người lấy được bảo vật!”
Những người thần bí kia vẻ mặt dửng dưng, tựa hồ đối với những tiếng la hét trước khi chết hoàn toàn không quan tâm, nháy mắt bảy tám loại pháp bảo đã phóng tới chuẩn bị đánh xuống. Ông lão không khỏi tuyệt vọng nhắm cả hai mắt lại.
Khoảnh khắc ông lão sắp bị người nát xương tan hóa thành thịt vụn, chợt phía sau đám người vọng lại một tiếng quát lạnh: “Chậm đã.”
Những pháp bảo lăm le đập xuống, thình lình dừng ngay lại giữa chừng không, giây lát sau được thu hồi trở về mang theo những tiếng rít gió vù vù, quét qua má ông lão khiến những cơ thịt già nua trên mặt càng nhăn nheo, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc toàn thân mồ hôi túa ra dầm dề, thực đúng là được trở về từ quỷ môn quan.
Có điều không đợi ông ta thở được mấy hơi, phía sau đột nhiên có một cước đá ra, lập tức đạp ông ngã dập xuống đất, bên cạnh có người quát: “Quỳ xuống!”
Ông lão đó không tự chủ được, loạng choạng mấy bước quỳ mọp dưới đất, lúc này mới ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy những người này lớp lớp tránh sang để người đàn ông tay cầm búa vàng âm trầm bước tới, lạnh lùng nhìn ông ta một lượt, sau đó ánh mắt chuyển sang những rãnh máu quỷ dị trên đài đá. Quan sát một lúc, cặp mày cũng bắt đầu cau lại, tròng măt thu nhỏ, có vẻ đã phát hiện ra gì đó, cuối cùng chăm chú nhìn ông lão, lạnh giọng thốt:
“Ngươi tốt nhất là nói cho thành thật.”
“Vâng, vâng, vâng.” Sống chết nằm trong tay người ta, ông lão nào dám phản kháng, liền liên tiếp đáp lời, “Đại nhân tha mạng, tiểu lão chính là Lưu Thừa Lĩnh của Thần Quy Môn. Bản môn tuy đạo pháp không mạnh, nhưng trước nay tinh thông thuật phong thủy trộm mộ, tiểu lão nhất định có thể giúp đại nhân đắc thủ, chỉ xin tha cho lão một mạng thôi.”
“Thần Quy Môn?” Gã đàn ông âm trầm sáng bừng mắt, hiển nhiên cũng từng nghe nói qua môn phái này, vẻ mặt tức thì cũng hòa hoãn lại không ít. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: “Được, hôm nay nếu quả ngươi gúp ta lấy được bảo vật, ta sẽ đứng ra tha cho ngươi một mạng.”
Lưu Thừa Lĩnh lau mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng thấy được một tia sống sót, run lập cập đứng dậy nói nhỏ: “Không biết chư vị là môn phiệt tiên gia nào, xưng hô ra sao?”
Ánh mắt của gã đàn ông âm trầm chợt lạnh, phía bên có người quát lên: “Liên quan gì tới chuyện của ngươi, muốn sống thì đừng lắm mồm!”
Trái tim Lưu Thừa Lĩnh vừa được thả lỏng lại nhảy lên tưng tưng, sắc mặt trắng bệch, vội vàng cúi gằm nói: “Vâng, vâng, tiểu lão đáng chết, đáng chết.” Rồi không dám chậm trễ, xoay người chỉ về phía đài đá, nói tiếp: “Chỗ này chắc là trung tâm tòa mộ của địa cung bên dưới thành Hà Dương, được lưu lại từ không biết bao nhiêu năm trước, chủ mộ là ai không tìm hiểu được, có điều tòa Huyết sát trận này là một trận pháp phong thủy hung sát nhất mà cả đời tiểu lão ít thấy, bên trong ắt sẽ có vật rất dữ. Muốn phá nó, chỉ có thể dựa vào thần vật Thần Quy do Thần Quy Môn chúng tôi ngàn năm cung phụng mà thôi.”
Nói xong ông ta xoay người nhìn lại, chợt sững người, tất cả xung quanh kể cả gã đàn ông âm trầm cũng ngó khắp xung quanh, ánh mắt hai mươi mấy người quét qua cả sảnh đột nhiên sinh ra một bầu không khí im phắc. Trong sảnh, xác vụn xương khô đầy đất, đám Thần Quy Môn đã chết cũng gồm đủ bốn tên, nhưng không thấy con rùa đen bự chảng, chẳng biết đã bò đâu mất tiêu rồi.
Ở khung cửa đá bên trái, đám người Vương Tông Cảnh đã rụt đầu lại từ lâu, không dám cả thở mạnh, những người này rõ ràng còn lợi hại hơn cả đám Thần Quy Môn, lại càng thêm hung hăng hiếu sát, một khi bị phát hiện chỉ e đại sự bất diệu. Vương Tông Cảnh đang định quay lại ra hiệu cho Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh lén rút lui, chợt thấy dưới chân động đậy, giống như vừa bị cái gì húc vào khiến nó giật nảy mình, vội vàng cúi xuống xem thì thấy té ra có một cái mai rùa to uỵch đang từ từ bò ngay cạnh chân mình.
Lần này Vương Tông Cảnh kinh hãi phi thường, đưa mắt nhìn thấy mặt mũi Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh cũng đều tỏ ra kinh ngạc không sao tưởng tượng nổi, khó tin ngó chăm chăm vào con rùa đen trông chẳng có gì khác thường này. Vừa rồi lúc con rùa lớn xuất hiện, động tác rõ ràng cực kỳ chậm chạp, với tốc độ đó Vương Tông Cảnh thậm chí còn nghi ngờ con rùa đen này bò hết ba ngày cũng không thể bò từ thềm đá lên tới chỗ khung cửa này được, thế mà kết quả chỉ trong nháy mắt, con rùa to bự quỷ quái này lại không nói không rằng xuất hiện ngay dưới chân bọn họ một cách kỳ diệu khôn tả.
Ba người trợn mắt há miệng ngó con rùa đen, trông nó nhàn nhã dạo từng bước siêu chậm, chút một, chút một lết qua chân chúng, rồi chậm rãi hướng về con đường tít đằng sau cửa đá mà bò.