Đọc truyện Tru Tiên II – Chương 24: Thuật lạ
Không hiểu sao, Vương Tông Cảnh cảm thấy miệng lưỡi mình bỗng nhiên khô rát, phụ thân của Tiểu Đỉnh phải là nhân vật cỡ nào mới dám tùy tay sửa đổi pho Thanh phong quyết truyền đời của Thanh Vân Môn. Rõ ràng Tiểu Đỉnh chính là con ruột của ông ta, những sửa đổi trên quyển sách này đương nhiên sẽ không thể có thứ gì gây hại cho người luyện được.
Lẽ nào… lẽ nào phụ thân của Tiểu Đỉnh lại chính là một tuyệt thế kỳ nhân mai danh ẩn tính tại các danh môn đại phái giống như trong truyền thuyết sao?
Ngay sau đó Vương Tông Cảnh thầm lắc đầu, không khỏi tự trào bản thân, nghĩ trên đời này lấy đâu ra nhiều tuyệt thế kỳ nhân đến thế, nếu thật như vậy thì hôm đó ông lão giang hồ lừa gạt mà nó gặp ở thành Lư Dương trông còn giống hơn.
Có điều trong lúc suy nghĩ, nó vẫn không kiềm chế được trái tim đập thình thịch. Mẹ của Tiểu Đỉnh là nhân vật cỡ nào, nửa tháng trước khi vừa mới nghe tỷ tỷ kể thì nó chỉ kinh ngạc thán phục một chút thôi, nhưng tới hiện tại đã ở trong Thanh Vân Môn một khoảng thời gian, nó cũng hiểu được chi tiết một số tình huống trong Thanh Vân Môn, việc không một ai trong khắp Thanh Vân Môn mà không kính sợ vị Lục Tuyết Kỳ sư thúc này, nghe nói ngay cả Chưởng giáo chân nhân với Tề Hạo trưởng lão cũng phải nhường bà ta mấy phần, nó đã nghe như sấm động bên tai rồi.
Một tuyệt thế kỳ nữ như thế, chẳng lẽ lại chịu gả cho một người đàn ông bình thường?
Quyển sách màu vàng vẫn nằm lẳng lặng trên mặt bàn, trong mắt Vương Tông Cảnh lại thấy nó tỏa ra một sự hấp dẫn quỷ dị, tựa hồ đang nhỏ giọng mời gọi mình: “Tới đây xem đi, tới xem đi…”
Vương Tông Cảnh nghiến răng, thình lình bước tới cầm quyển sách bìa vàng lên, hít vào một hơi thật sâu rồi mở sách ra.
Thanh phong quyết chính là một môn công pháp cơ sở mà Thanh Vân Môn phát cho, trừ việc khảo nghiệm căn cốt thiên tư tu đạo của các đệ tử tham gia Hội Thi Thanh Vân, thì việc quan trọng nhất chính là để cho bọn chúng có một căn bản thật tốt cho việc tu đạo. Bởi vậy pháp môn ghi trong quyển sách này chính là phương pháp tu luyện từ nông tới sâu một cách tuần tự chậm rãi, đặc biệt là mấy chương đầu sách viết toàn là về các bài tập cơ sở của đạo gia như đả tọa, thổ nạp, hấp khí, minh tâm… thông thường, thậm chí ngay cả một số tư thế ngồi đả tọa như Ngũ tâm hướng thiên, Tam thanh kết ấn cũng được thuyết minh một cách chi tiết. Đó hiển nhiên là để cho đám đệ tử dựa vào đó tu luyện trong một năm này, nên những kiến thức cơ sở mới được nói một cách cực kỳ rõ ràng và tường tận.
Tương ứng với việc đó, đọc mấy chương đầu này, chỗ mà Tiểu Đỉnh nói phụ thân của nó sửa chữa đều không thấy xuất hiện, xem ra những thứ thuộc về cơ sở đều là những pháp môn đã trải qua trui rèn hàng ngàn năm, tuyệt không có điểm nào phải tranh luận.
Thanh phong quyết theo như trong sách này viết thì tổng cộng có chia làm năm tầng cảnh giới, từ thấp lên cao tu luyện sâu dần, bất quá thấy lời trong sách thì cũng chẳng có chỗ nào lợi hại cả, ít nhất cho dù có tu luyện thành công tới cảnh giới tầng thứ năm của Thanh phong quyết cũng cùng lắm là đặt bước chân đầu tiên vào con đường tu luyện đạo pháp, giúp thân thể khỏe mạnh, nguyên khí vững vàng, có cảm với ứng linh khí trong thiên địa mà thôi. Lợi hại nhất cũng chỉ là có thể hấp nạp một chút linh khí vào trong cơ thể, tức là ở cảnh giới có thể thổ nạp linh khí, tiếp đó là có khả năng trực tiếp tu hành pho đại công pháp nổi danh thiên hạ của riêng Thanh Vân Môn là Thái Cực Huyền Thanh Đạo.
Cũng dần theo mạch đọc các pháp môn viết trong quyển sách, Vương Tông Cảnh nhanh chóng nhìn thấy một số chỗ gạch xóa và sửa chữa cùng các chữ ghi chú bên cạnh trong quyển sách của Tiểu Đỉnh. Những chữ đó nét chữ cũng không tính là xuất sắc, càng không đạt tới cảnh giới thư pháp cực cao kiểu rồng bay phượng múa gì, nhiều lắm cũng là kiểu rất phổ thông. Thế nhưng chính những chữ trông rất phổ thông đó lại thản nhiên sửa chữa Thanh phong quyết mà tổ sư của Thanh Vân Môn truyền lại, không có điểm nào do dự hay đứt đoạn, mỗi một chỗ hoặc xóa hoặc sửa chữa ghi chú đều nhìn như nước chảy mây trôi, trong từng câu chữ đều ẩn chứa nét kiêu ngạo không thể diễn tả bằng lời, tựa như trong lòng người viết tuyệt không có một chút nghi ngờ nào đối với cách suy nghĩ của bản thân, lại càng không vì Thanh phong quyết là do tổ sư tiền bối Thanh vân Môn truyện lại cho đời sau mà kiêng kỵ. Hoặc cũng có thể ông ta cho rằng những chữ trong quyển sách này sẽ chỉ có một mình Tiểu Đỉnh đọc được mà thôi.
Sắc mặt Vương Tông Cảnh bắt đầu căng thẳng, khoảnh khắc này nó hoàn toàn quên hết mọi việc xung quanh, cả hai mắt đều chằm chằm vào pho Thanh phong quyết đã được sửa đổi trong sách. Những chỗ sửa đổi cũng không tính là quá nhiều, nhưng mỗi chỗ đều nằm ở đoạn quan trọng nhất của phương pháp thổ nạp khí, lại viết ra những kiến giải khác hẳn với tiền nhân. Như nguyên văn mà Thanh phong quyết nói thì kẻ tu hành sau khi cơ sở đã có thành tựu, lúc tiến vào tu luyện sâu hơn bắt dầu thổ nạp cảm ngộ linh khí thì chỗ mà cơ thể linh mẫn nhất ắt linh khí sẽ dễ nhập vào chỗ đó dễ dàng nhất, chính là hấp nạp linh khí từ Bách hội trên đỉnh đầu, linh khí từ đỉnh đầu đi vào rồi chạy khắp kinh mạch toàn thân thì coi như một vòng chu thiên của công pháp được hoàn thành.
Vương Tông Cảnh xuất thân từ Long Hồ Vương gia, trước đây tuy nhỏ nhưng cũng từng tiếp xúc một chút về đạo pháp, biết phương pháp này chính là phương pháp mà hầu hết người tu đạo trên khắp thiên hạ đều sử dụng, cái gọi là cơ sở này cũng có thể nói chính là cơ sở của tất cả các loại công pháp đạo thuật vậy. Thế nhưng lúc này đọc những chữ chú thích bên cạnh pho công pháp cơ sở đó, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy khóe mắt mình như muốn giật toét cả ra. Những chữ đó viết rõ rành rành, tựa như dùng một giọng điệu không thể giản đơn hơn được nữa để viết ra, khi mới tu luyện được một chút căn bản thì hãy mở bung toàn bộ khí mạch kinh lạc toàn thân, ba trăm sau mươi khiếu huyệt trên người đều đồng thời hấp nạp linh khí vào trong cơ thể, như vạn dòng suối đổ về biển lớn, mênh mênh mang mang, khí thế dạt dào.
Nhưng đệ tử mới bước chân vào con đường tu đạo, làm sao có thể làm được chuyện này, huống hồ khắp cả thiên hạ, ai mà chẳng biết cái đạo lý “cố quá sẽ thành quá cố”, bằng vào pháp môn nguyên văn của Thanh phong quyết tu luyện đã phải cực kỳ cẩn thận, nếu cứ theo pháp môn kỳ quái mà vị phụ thân thần bí của Tiểu Đỉnh này viết ra, tất cả khiếu huyệt toàn thân đồng loạt hấp nạp linh khí vào trong cơ thể, coi như không tính đến độ khó của phương pháp này có làm được hay không, cho dù có làm được thì đám linh khí nhập vào trong cơ thể đương nhiên sẽ lớn gấp trăm gấp ngàn lần công phu hấp nạp vốn có của Thanh phong quyết, như vậy chẳng phải là ép biển lớn vào trong suối nhỏ, làm sao không xảy ra chuyện được chứ?
Từng trang từng trang lật qua, những câu chú thích đó từng chữ từng chữ như ập vào mặt, rõ ràng chỉ là những chữ rất phổ thông nhưng Vương Tông Cảnh đọc tới mồ hôi mồ kê túa ra dầm dề, đây chính xác là đem những chỗ quan trọng nhất của Thanh phong quyết sửa đổi hoàn toàn, cho dù chưa phải là đã thành một công pháp khác, nhưng bộ mặt của nó đã khác hẳn. Cho tới khi giở hết trang cuối cùng, gấp sách lại, Vương Tông Cảnh bất giác lau trán, đầy một bàn tay dính nhớp toàn mồ hôi lạnh ngắt.
Vị phụ thân này của Tiểu Đỉnh, rốt cục là một người như thế nào?
Trong lúc này, trong lòng Vương Tông Cảnh quả thực nghi vấn trùng trùng xen lẫn sự hiếu kỳ vô hạn, hận không thể lập tức gặp ngay người này. Nó không nhịn được quay đầu lại hỏi Tiểu Đỉnh không biết từ khi nào đã lăn ra giường, đang cười hi hi học theo kiểu Tiểu Hôi vạch lông hết chó rồi đến khỉ: “Tiểu Đỉnh, cha cậu trong Thanh Vân Môn là nhân vật thế nào?”
Tiểu Đỉnh ngẫm nghĩ một lát đáp: “Ồ, em cũng không biết, bất quá bọn họ và kể cả cha em cũng nói rằng, ông ấy là một đầu bếp sống trên Đại Trúc Phong.”
Một đầu bếp… Vương Tông Cảnh nhìn quyển Thanh phong quyết đã sửa đổi trên tay, chỉ cảm thấy thực sự không biết nói gì. Một đầu bếp kiểu gì đây, mà dám tùy tiện sửa đổi Thanh phong quyết như thế này?
Điểm quan trọng nhất chính là quyển pháp quyết này rõ ràng là dành cho Tiểu Đỉnh, nếu để một đứa bé bốn tuổi tu luyện, sự nguy hiểm trong đó lẽ nào thân làm cha ông ta lại không biết? Vương Tông Cảnh nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được đạo lý này, tới sau cùng, nó chỉ đành có thể quy hết vào việc bản thân Tiểu Đỉnh từng nói một câu, rằng những trưởng bối trong Thanh Vân Môn lần nào gặp nó cũng đều nói nó chính là tuyệt thế kỳ tài?
Chẳng lẽ công pháp này quả nhiên được tạo ra là chính là để dành riêng cho một tuyệt thế kỳ tài?
Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn qua, quan sát Tiểu Đỉnh suốt từ đầu tới chân rồi lại từ chân tới đầu, sau cùng thầm thở dài một hơi, từ bỏ mọi cố gắng một cách bất lực, đứng dậy nói với Tiểu Đỉnh: “Tiểu Đỉnh, đại ca về đây, cậu nên nghỉ ngơi đi, ngày mai đại ca sẽ lại tới tìm cậu.”
Tiểu Đỉnh cũng chẳng ngẩng đầu lên, cười ha ha xua tay thay cho lời chào.
※※※
Trở về căn phòng của mình, đóng cửa phòng lại, từ từ bước tới ngồi cạnh bàn, sau đó ánh mắt Vương Tông Cảnh rơi vào quyển Thanh phong quyết trên tay mình.
Nó nhìn quyển sách trầm mặc không nói. Trong phòng rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào, khác hẳn với căn phòng của Tiểu Đỉnh lúc nào cũng ồn ào, thỉnh thoảng còn có cả tiếng chó sủa khỉ kêu nữa. Cũng có thể vì lúc này, trong tất cả những đệ tử tại Thanh Vân Biệt Viện, chỉ có duy nhất một mình Vương Tông Cảnh là không nghiên cứu tập luyện công pháp mà lại ngồi thừ ra đến ngơ ngẩn.
Cũng không biết cứ như thế đã bao lâu, Vương Tông Cảnh cuối cùng cũng giơ tay ra, từ từ mở sách, những dòng chữ ngay ngắn nhanh chóng lọt vào mắt nó, nói một cách đơn giản và chuẩn xác là nó đã bắt đầu triển khai bước vào con đường lớn huy hoàng tu luyện đạo thuật. Các trang sách chậm rãi lật qua, từng trang một, mỗi một trang đều là những dòng chữ sạch sẽ ngay ngắn, gây cho người đọc một lòng tin vững chắc và mãnh liệt, khiến người ta tin tưởng một cách hoàn toàn rằng đây chính là một viên gạch đặt chân vô cùng chắc chắn mà danh môn ngàn năm Thanh Vân đã chuẩn bị cho nó bước vào tu tiên đại đạo.
Thế nhưng, lúc này trong đầu Vương Tông Cảnh bất kể thế nào cũng không sao quên được những dòng chữ mà nó đã đọc qua, những dòng ghi chú viết thật thản nhiên, những dòng nguyên văn bị gạch toẹt, còn có cái khí vị kiệt ngạo ở trong đó tuy nhẹ nhàng nhưng như đâm thẳng vào tâm khảm người ta, từng chữ, từng nét đều đã khắc thật sâu vào trong lòng nó, xua không đi, quên không nổi.
Nó nghĩ tới đau hết cả đầu rồi dùng tay vỗ bồm bộp lên trán, thở dài một hơi, trong lòng thật hận vì nếu không xem quyển sách của Tiểu Đỉnh, ắt sẽ không bị rắc rối lằng nhằng như giờ. Trong lúc tâm phiền ý loạn, nó cũng chẳng còn lòng dạ nào mà đi tu luyện, liền quyết định nhảy tọt lên giường, vùi đầu ngủ luôn một mạch.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bóng cây trong sân từ dài biến thành ngắn rồi lại từ ngắn hóa ra dài, khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, ánh nến trong từng căn phòng lần lượt sáng lên, một ánh lưu tinh xẹt ngang trời ngay lúc nửa đêm, lóe lên rồi vụt tắt trở về với bóng tối.
Trong Thanh Vân Biệt Viện rộng lớn, cả ngày hầu hết thời gian đều tỏ ra rất yên tĩnh, tựa hồ tất cả mọi người đều ở trong phòng xem quyển Thanh phong quyết vừa mới lấy được. Trong bóng tối, từ dãy Thanh Vân Sơn nguy nga sừng sững thổi xuống những cơn gió lạnh lẽo, lướt qua khu đình viện đầy tĩnh lặng.
Chỉ có một xó tối tăm, một căn phòng hẻo lánh đóng chặt cửa, dường như phần sâu thẳm nhất của bóng tối đang trốn tại nơi này đem cả căn phòng nhỏ cách tuyệt với thế giới bên ngoài. Có tiếng thở nặng nề được kìm nén tới cùng cực từ một xó tối vọng ra, tiếng thở đó đầy vẻ đau đớn tựa như đang phải chịu một sự khổ sở không sao hình dung nổi, kèm theo đó là những tiếng rên rỉ, thậm chí loáng thoáng có thể nghe thấy kẻ này vì cố gắng dùng sức nghiến răng chịu đựng nên phát ra những tiếng kèn kẹt dựng tóc gáy.
Trong bóng đen sâu thẳm, một bóng người mỏng manh đang nằm co quắp trên sàn nhà, trông không rõ diện mạo và cũng không rõ động tác, chỉ thấy thân hình thỉnh thoảng lại co rúm lại trong những tiếng thở nặng nề đau đớn. Cứ kéo dài như vậy một lúc, về sau trong tiếng rên rỉ còn xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào hơi man dại.
Tại không gian tối tăm, nghe như tiếng ma mới khóc than, tuyệt vọng và bất lực, từng chút từng chút tan lẫn vào màn đêm.
※※※
Một ngày tâm tình rối ren hồ đồ cuối cùng cũng qua, khi tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, Vương Tông Cảnh liền hạ quyết tâm không nghĩ ngợi nhiều nữa. Những chữ trong quyển sách của Tiểu Đỉnh kia rốt cục thế nào, bản thân mình cũng không thể biết được, phụ thân nó là đầu bếp cũng được, là tuyệt thế cao nhân cũng xong, dù sao hiện tại với mình cũng chẳng quan trọng. Hội Thi Thanh Vân còn chưa qua, Thanh Vân Môn còn chưa vào được, nghĩ nhiều thế thì có tác dụng gì? Việc chính là phải đem pho Thanh phong quyết trước mặt đây tu luyện thật tốt mới là chuẩn.
Lòng đã quyết, nó liền lập tức cảm thấy người ngợm nhẹ hẳn đi, tựa như vừa thoát được một tầng trói buộc, cho dù có mở lại quyển Thanh phong quyết, cũng không còn những tâm tư rối loạn như hôm qua nữa. Cứ thế nghiên cứu, Vương Tông Cảnh liền bắt đầu tu luyện Thanh phong quyết đầy quyết tâm.
Phải nói pho Thanh phong quyết này chính xác là công pháp cực kỳ căn bản, nhưng thứ mà danh môn đại phái cỡ Thanh Vân Môn lưu truyền lại ắt cũng có một số chỗ khác thường, ít nhất về mặt công hiệu, đặc biệt là cường thân kiện thể và củng cố nguyên khí thì quả thực có tác dụng cực kỳ. Thời gian trôi vèo đã qua một tháng. Trong một tháng này, Vương Tông Cảnh đã tu luyện được tầng thứ nhất của Thanh phong quyết một cách tương đối cơ bản, bất quá đó cũng chỉ là một số động tác đơn giản nhất như đả tọa, thổ nạp, hô hấp, tĩnh tâm, minh tâm… mà thôi. Dù vậy, nó đã cảm thấy cơ thể mình có vẻ khỏe mạnh thêm, không nói ra được chính xác chỗ nào khỏe lên, nhưng quả thật là cảm giác thân thể như nhẹ hơn một chút, tinh lực thì càng thêm sung mãn.
Cũng trong một tháng này, theo sự tiếp xúc lâu ngày, mấy người trong sân hai mươi ba cũng dần dần quen thân. Tên béo Ba Hùng thì không cần kể, với ai cũng cười ha ha, quan hệ rất tốt. Ngay cả Cừu Điêu Tứ tính cách luôn luôn cô độc cũng thỉnh thoảng chào hỏi mọi người một cách gượng gạo, điều đó cũng khiến cho ấn tượng vốn không tốt lắm về hắn của Vương Tông Cảnh dần dần khá hơn. Còn Tô Văn Thanh là nữ nhân duy nhất trong sân, vừa xinh đẹp phi thường lại vừa dịu dàng hòa ái, thêm vào lịch sự nhã nhặn, quan hệ với những người còn lại đều rất tốt.
Đặc biệt là kẻ đến sau cùng đầy bất ngờ là Tiểu Đỉnh cũng đã hòa nhập với nơi này. Nó suốt ngày cười ha ha thực khiến cho người khác vui vẻ, ai cũng yêu thích, kể cả Cừu Điêu Tứ hôm trước khá lạnh lùng, về sau lâu dần cũng khách khí hơn nhiều với Tiểu Đỉnh. Bởi vậy những ngày qua những người tại sân hai mươi ba sống rất yên bình vui vẻ. Điểm duy nhất không được đẹp lắm đại khái là thường xuyên có người chửi mắng ở ngoài đường, nói ở đâu ra con chó hoang chạy sang tè bậy lung tung cả…
Vào một buổi sáng, Vương Tông Cảnh tỉnh dậy rất sớm, mở cửa sổ nhìn ra chỉ thấy sắc trời mới hơi hửng, hiện tại đã là tháng tám giữa hè, buổi trưa cực kỳ nóng nực, hầu hết mọi người đều ở lỳ trong phòng không muốn ra ngoài. Vương Tông Cảnh cũng vậy, nhưng nó là kẻ trước nay đã quen hoang dã, mấy ngày nay đóng cửa trong phòng tu hành đạo thuật đã cảm thấy toàn thân trên dưới không được thoải mái, xương cốt sắp ngứa hết cả lên rồi. Lại thêm công hiệu của Thanh phong quyết dần dần thể hiện ra, tinh lực của nó càng lúc càng vượng, ngay cả thời gian ngủ có ít đi một chút cũng hoàn toàn không thấy mỏi mệt, hôm nay nhìn sắc trời lòng nó lại thoáng động, liền đi ra ngoài.
Gốc liễu trong sân vẫn lả lướt, cửa sổ các phòng khác vẫn đóng, chỉ có phòng chữ Mộc mà Tiểu Đỉnh ở là mở bung, chắc là tối qua nóng quá, thằng nhóc lại chẳng có gì phải cố kỵ nên mở cửa hết cỡ cho mát. Vương Tông Cảnh nhẹ bước đi tới, nhìn qua cửa sổ vào trong phòng, miệng khe khẽ mỉm cười. Chỉ thấy trên cái giường gỗ tùng, bộ dạng gần như y hệt lần đầu tiên gặp Tiểu Đỉnh, thằng bé này vẫn đang ngủ phe phe, tay chân dạng ngang, có khác là lần này chỉ chân gác lên bụng Đại Hoàng còn tay thì đặt lên cạnh lưng Tiểu Hôi. Thân thể của Đại Hoàng to oạch coi như chiếm hết nửa cái giường, hiện cũng đang ngủ. Tiểu Hôi thì cuộn đuôi lại nằm cạnh Tiểu Đỉnh, lúc này hình như nó có cảm giác chợt mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi thấy Vương Tông Cảnh thì lại quẹt mép ra vẻ còn chưa ngủ đẫy giấc, tiếp đó kéo cái tay béo mũm của Tiểu Đỉnh xuống làm gối đầu, gối vào cánh tay đó mà ngủ một cách thoải mái.
Vương Tông Cảnh mỉm cười lắc đầu xoay người đi ra, ra hẳn khỏi sân, trong ánh sáng buổi sớm chưa có hơi nóng, gió mát khẽ thổi qua mặt mang lại một chút mát mẻ. Phóng mắt trên đường chưa thấy có ai, lặng ngắt như tờ, Vương Tông Cảnh dạo bước đi về phía hậu sơn của Thanh Vân Biệt Viện, các cổng sân bên đường cái đóng cái mở, dọc đường cũng chẳng gặp một bóng người nào.
Rất nhanh, nó đã đi tới chỗ hoa viên ở đằng sau biệt viện, tiếng nước chảy róc rách từ trong hoa viên vọng ra giữa hoa lá tốt tươi khiến bầu không khí càng thêm tịch mịch. Núi xanh cao vút, rừng rậm um tùm nằm ngay gần trước mắt. Trong không khí trong lành thoang thoảng mùi thơm cây cỏ, khiến Vương Tông Cảnh tức thì cảm thấy khá khoan khoái, không nhịn được liền ưỡn ngực giơ tay, vừa đi vừa bẻ cổ vặn eo hoạt động toàn thân, nhiều ngày không vận động, cơ thể thực là khó chịu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tùy ý đi hai vòng quanh hoa viên, Vương Tông Cảnh cảm thấy vẫn còn chưa đã, đang cảm thấy không cam tâm thì lại chợt nghĩ ra điều gì, nó ngước đầu nhìn lên vách đá ở hậu sơn, cả mảng rừng cây lá rậm rạp um tùm bên trên vách đá đó và biết bao nhiêu cây cổ thủ to lớn cao vút sừng sững trên triền núi.
Vừa mới nhìn lên thì ánh mắt tựa như đã bị hút dính vào đó, Vương Tông Cảnh không chần chừ rảo bước về chỗ vách đá có mấy cây tùng thấp mọc cách mặt đất khoảng hơn hai trượng.
Vương Tông Cảnh lim dim mắt quan sát cây tùng thấp tịt đó mấy lần, lại đưa mắt nhìn mấy cây khác mọc ở những kẽ đá cao hơn trên vách, trong lòng tính toán giây lát, miệng lộ ra nét cười, sau đó lùi lại phía sau mấy bước, hít vào một hơi thật sâu rồi thình lình quát lên một tiếng, chân dậm mạnh, thân hình mạnh mẽ như con báo săn mồi chạy vù vù tới thẳng vách đá.
Nháy mắt đã sắp tông vào vách đá rắn chắc tới nơi, Vương Tông Cảnh chạy thêm hai bước lớn rồi chân đột nhiên phát lực ngay dưới vách đá, tức thì cả người liền nhảy vọt lên, lao tới giữa chừng không thì nó dang tay chụp lấy một cây tùng thấp tè mọc gần nhất trên vách đá.
Người thường quyết không thể nhảy tới chỗ đó, lần này nó sau khi phát lực nhảy lên trong nháy mắt tóm được cây tùng khiến nó rung bần bật, loại tùng này dù thấp nhưng đã mọc trên vách đá thì rễ của nó thường đâm vào rất sâu, hiện tại có chịu thêm sức nặng của cả người Vương Tông Cảnh đương nhiên cũng không phải là khó khăn gì.
Thân hình Vương Tông Cảnh cũng không dừng lại ở đó, vừa mới nhảy tới một cây tùng thì đã dựa vào vách đá, sau đó đạp mạnh chân vào vách mượn lực nhảy nữa lên tới ngay một gốc tùng thấp thứ hai mọc bên trên, cứ lặp đi lặp lại như vậy chỉ một lúc sau Vương Tông Cảnh đã từ bên dưới trèo lên tận đỉnh vách đá, tới rìa khu rừng rậm trên triền núi.
Một luồng không khí trong lành đặc biệt chỉ có ở những khu rừng tùng phả ngay vào mặt, nháy mắt bao vây lấy toàn bộ cơ thể của Vương Tông Cảnh. Xung quanh nó là từng gốc từng gốc tùng mọc dày đặc, cành lá xum xuê, từ sâu trong màu xanh biếc loáng thoáng vọng ra tiếng chim hót sớm trong veo. Trong rừng dường như còn có những lằn khí trắng, đó là sương mù buổi sáng phiêu đãng giữa những gốc cây bụi cỏ, tất cả những thứ đó thậm chí lại mang vẻ rất quen thuộc, tựa như chỉ có ở những nơi thế này nó mới rộng mở được cõi lòng.
Nó giang hai cánh hít thở sâu bầu không khí của khu rừng một cách tham lam, sau đó mỉm cười nhìn một gốc cổ thụ ngay phía trước, vỏ cây thô ráp và nứt nẻ thẳng vút lên cao như một người khổng lồ đội trời đạp đất. Vương Tông Cảnh khẽ cười một tiếng, rảo bước chạy tới, đến gần liền nhảy lên lăng không tóm lấy gốc cây xù xì rồi nhanh như một con khỉ trèo vù vù lên trên.
“Xào xạc xào xạc…”
Từ phía trên của khu rừng, vô số lá cây xanh biếc um tùm bị gió núi thổi phát thành tiếng dộng, nghe như tiếng khu rừng đang thì thầm. Xa xa, sắc trời dần dần sáng hẳn, một vầng nắng vàng mỏng manh từ từ nổi khỏi biển mây, đó là dấu hiệu mặt trời sắp mọc. Trèo tít lên ngọn cây đại thụ, Vương Tông Cảnh dùng lực vỗ vào thân cây, cảm nhận sự cứng chắc truyền lại từ lòng bàn tay, một cảm giác thỏa mãn trào dâng trong lòng.
Nó thậm chí còn có ý tưởng rất kích động, giống như được trở về trong khu rừng sâu nguyên thủy kia, không có gì phải kiêng dè ràng buộc, cởi sạch quần áo rồi gào tướng lên, đem toàn bộ mọi thứ trong nội tâm phát tiết hết ra ngoài.
Bất quá, tới cuối cùng nó cũng không làm như vậy, trong lòng do dự mấy bận rồi cũng nhịn được, bật cười tự trào đối với bản thân, sau đó ngồi dựa vào thân cây và nhắm mắt lại.
Xung quanh dường như yên lặng trong giây lát, sau đó âm thanh chầm chậm nhiều dần lên. Tiếng gió, tiếng lá, tiếng chim hót, tiếng côn trùng gáy, tiếng thú gầm chạy, tiếng đất trời hít thở, từng đợt từng làn, lúc gần lúc xa, khi lớn khi nhỏ, dường như cả khu rừng rậm đang từ từ mở rộng lòng ra với nó, còn Vương Tông Cảnh thì vẫn nhắm mắt lặng nghe, lặng nghe…
Khi ánh mặt trời mới mọc chiếu xuống phía trên khu rừng, Vương Tông Cảnh mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn xung quanh có vẻ quyến luyến không rời, thầm quyết định sau này sẽ trở lại nơi đây xong mới liệng người trèo xuống, rời khỏi khu rừng đầy vẻ thỏa mãn.
Trở về bên bức vách đá, độ cao này đối với nó mà nói thì chẳng có trở ngại gì, nó rất nhẹ nhàng tóm lấy một cây tùng thấp một lần nữa nhảy xuống, cứ như thế mà trở lại Thanh Vân Biệt Viện. Khi nó đang phủi tay chuẩn bị rời khỏi đây, vừa bước được mấy bước đột nhiên nhíu mày, thì ra nghe thấy ở một chỗ vốn yên lặng không người, phía sau một khóm hoa cỏ vọng tới những tiếng khóc ngẹn ngào nho nhỏ, ẩn chứa mấy phần uất ức.
Vương Tông Cảnh ngẩn ra một lát, mày nhăn tít lại, chần chừ đôi chút rồi tiến tới, vòng qua khóm hoa hồng đang nở rộ chăm chú quan sát, tức thì giật nảy mình, ngạc nhiên thốt:
“Tiểu Liên, sao lại là cô? Cô nương sao lại trốn ở chỗ này mà khóc?”