Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 7: Hắc dạ (Hạ)n
Chương 2: Hắc dạ (Hạ)
Dịch: AlfaRomeo™
Biên: Summer Rose
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Tiên kiếm bay lượn tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, làm bầy Bạch Bối Yêu Lang ở dưới phải kinh sợ. Hung tính bộc phát, chúng rống lên một tiếng rồi điên cuồng xông vào tấn công Phương lão đầu cùng kẻ thần bí kia, khiến cho Vương Tông Cảnh đang đứng trên đỉnh núi cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Nhưng dù là Phương lão đầu hay là kẻ thần bí đều không hề để ý đến đám sinh vật nguy hiểm ngay bên cạnh ấy, chỉ tập trung quyết đấu không ngừng. Tuy lúc này họ đang đứng giữa một bầy sói, nhưng mỗi bước tiến thoái đều có kiếm khí mịt mờ, thân pháp nhanh như điện xẹt. Mỗi con Yêu Lang nhào tới trong nháy mắt đều bị chém tan xương nát thịt, máu đỏ văng tung tóe, tứ chi bị cắt rời, sát khí hung bạo nặng nề tỏa khắp bốn phía. Vương Tông Cảnh thậm chí còn không thể nhìn rõ những con Yêu Lang đó chết như thế nào, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn lũ yêu thú đáng sợ này bị tàn sát, nhanh đến mức chúng không thể nào chống trả lại được.
Cuối cùng, màn giết chóc kinh hoàng và mùi máu tanh khủng khiếp bao trùm khắp đất trời đã khiến cho bầy Bạch Bối Yêu Lang vốn nổi tiếng vô cùng hung ác và tàn độc ấy không thể nào chịu đựng nổi. Những con Yêu Lang may mắn sống sót đồng loạt tru lên những tiếng thảm thiết, rồi điên cuồng tháo chạy về phía rừng sâu, chỉ mong tránh được hai kẻ ghê gớm này càng xa càng tốt, bỏ lại sau lưng trận chiến đang ngày càng kịch liệt giữa Phương lão đầu và kẻ thần bí. Tình thế đã bắt đầu chuyển biến, Phương lão đầu đã bị kẻ thần bí áp đảo hoàn toàn. Mặt lão đỏ bừng, hơi thở hổn hển, trên người lộ rõ bốn năm vết thương đang chảy máu ròng ròng.
Trong lúc nguy cấp, Phương lão đầu nghiến răng cố ghìm người, dùng toàn bộ sức lực chém ra một nhát kiếm hòng ép kẻ thần bí nọ phải lùi bước, sau đó hoành kiếm trước ngực, ngón tay trái bắt quyết điểm vào hư không. Một làn khí xanh cổ quái bay ra từ kẽ tay, không ngừng xoay chuyển, rồi nhanh chóng biến thành một bức Thái Cực Đồ màu xanh lơ lửng trong không trung.
Thanh quang lóe sáng, linh khí bức người, vừa nhìn liền biết đây rõ ràng là một đạo thuật vô cùng lợi hại.
Đúng lúc này, thân hình của kẻ thần bí vốn đang ẩn sau làn khí đen bỗng ngừng lại, tựa hồ như bức Thái Cực Đồ màu xanh này có thứ gì đó khiến hắn bị kích thích. Đột nhiên hắn gào lên một tiếng, thanh âm khàn đục mang theo cả sự điên cuồng lẫn sát khí nồng đậm. Cùng lúc đó, Phương lão đầu trợn tròn mắt, lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không tin như đang thấy thứ gì đó không thể xảy ra được.
Một bàn tay chợt thò ra từ trong đám khí đen, cũng giống như Phương lão đầu lúc nãy, bắt quyết và điểm vào hư không. Khí xanh tuôn ra, trong nháy mắt đã tạo nên một bức Thái Cực Đồ màu xanh trông cực kỳ rõ nét. Kì thuật do kẻ thần bí kia thi triển còn uy lực hơn cả Phương lão đầu, Thái Cực Đồ của y cũng to hơn của Phương lão một chút.
“Ngươi…” Phương lão đầu trợn trừng mắt, giọng khản đặc: “Ngươi là ai?”
Nhưng còn chưa kịp dứt lời thì Thái Cực Đồ của kẻ thần bí đã bay đến. Râu tóc Phương lão đầu dựng ngược hết lên, giờ đã không còn đường lui nữa, lão đành phải đẩy Thái Cực Đồ của mình chặn ngay phía trước. Màn đêm bao phủ đỉnh núi, hai bức Thái Cực Đồ vô cùng chói mắt va chạm vào nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, một luồng hào quang sáng chói như ánh nắng mặt trời đột ngột tỏa ra, khiến người ta không tài nào mở mắt nổi, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi này cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bức Thái Cực Đồ do Phương lão đầu tạo ra vỡ tan thành trăm mảnh, sóng khí cực mạnh như dời non lấp bể thổi lão bay ra ngoài, đồng thời cũng ép cho làn khí đen bao quanh kẻ thần bí nọ phải tản ra một chút.
Bức Thái Cực Đồ khổng lồ nặng nề hung bạo đánh vào giữa ngực Phương lão đầu. Cả người Phương lão đầu chấn động mạnh, thất khiếu chảy máu, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng nhìn đám hắc khí kia, khóe miệng run rẩy. Một lát sau, vị tiên trưởng Thanh Vân môn mà cách đó không lâu trong mắt Vương Tông Cảnh gần như là vô địch thiên hạ, giờ giống như một con diều đứt dây, bị đánh văng ra xa hơn mấy chục trượng, chỉ nghe ầm một tiếng lớn, rớt xuống một góc tối nào đó, không rõ sống chết.
***
Ánh sáng màu xanh dần nhạt đi, bóng tối âm u cùng mùi máu tanh từ bốn phương tám hướng ập tới, một lần nữa bao phủ toàn bộ ngọn núi nhỏ.
Mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, từ từ lui về sau. Kẻ thần bí thoắt ẩn thoắt hiện trong làm khí đen vốn đang đứng dưới chân núi bỗng xuất hiện trên đỉnh Ô Thạch sơn ngay trước mắt nó, hệt như một bóng ma.
Gió núi lạnh như băng chợt thổi qua.
Vương Tông Cảnh cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, tựa hồ không thể đứng vững được nữa. Hàm răng nghiến chặt, mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình đáng sợ đó, đầu óc trở nên trống rỗng.
Kẻ thần bí kia tiến tới trước mặt Vương Tông Cảnh rồi dừng lại, ánh mắt quái dị lại đảo qua người hắn một lần nữa. Nhưng không hiểu tại sao, kẻ thần bí ẩn sau làn hắc khí chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không hề làm hại Vương Tông Cảnh, mà đột ngột bay lên trời rồi biến mất vào trong màn đêm tối mịt.
Cảnh tượng mà Vương Tông Cảnh gặp phải đêm nay quả thật quá sức kì lạ, hơn xa những gì hắn đã từng trải qua. Đến tận giờ phút này, hắn vẫn thẫn thờ chưa định thần lại được. Vương Tông Cảnh cứ đứng ngây người như thế mãi một lúc lâu, chợt nghe “ùm” một tiếng. Hình như có vật gì đó vừa rơi xuống Long hồ phía trước.
Hắn ngẩn người ra một lúc, trong lòng thầm nghĩ không phải kẻ thần bí kia bị rớt xuống hồ đấy chứ? Ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên liền lập tức bị hắn bác bỏ. Kẻ thần bí này đạo hạnh vô cùng cao thâm, thậm chí ngay cả Phương lão đầu của Thanh Vân môn cũng không phải là đối thủ của y, thì làm sao lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được chứ. Nhưng lúc này, hắn chợt nhận ra, trên đỉnh núi Ô Thạch chỉ còn lại duy nhất mình hắn.
Lúc này không đi, còn định đợi tới bao giờ?
Vương Tông Cảnh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thông minh nhạy bén thuộc loại bậc nhất trong đám con cháu Vương gia, ngay lập tức bỏ chạy thục mạng, khó khăn lắm mới chạy được đến vách núi. Nhưng khi nhìn xuống bóng đêm đen ngòm vô tận ở dưới, hắn lại thoáng chút do dự. Chỉ mới đây thôi hắn đã trông thấy vẫn còn vài con Bạch Bối Yêu Lang trốn thoát, kẻ thần bí kia đối với hắn ra sao thật tình rất khó nói, nhưng bây giờ nếu cứ tiếp tục chạy xuống núi như vậy, lỡ xui xẻo gặp phải một hoặc vài con Yêu Lang thì chết là cái chắc. Mà dù đám Yêu Lang kia có bị làm cho kinh hồn táng đởm, không dám quay lại đi chăng nữa, thì trong đêm khuya vắng vẻ lại tối đen như mực thế này, có ai dám chắc là trên đường trở về Long Hồ thành sẽ không xuất hiện con yêu thú nào đáng sợ hơn chứ? Bất kể là loại yêu thú nào, thì một đứa bé mới chỉ mười một tuổi như Vương Tông Cảnh cũng chỉ đủ để lấp vừa bụng chúng mà thôi.
Chỉ mới tưởng tượng đến đây, Vương Tông Cảnh đã không dám nghĩ đến chuyện xuống núi nữa. Lúc này hắn cảm thấy vô cùng hối hận, ngàn lần không đáng, vạn lần không đáng đánh cược mạng sống với tên Vương Tông Đức khốn kiếp ấy. Để giờ đây phải lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không cẩn thận chỉ e sẽ phải bỏ mạng trên đỉnh núi hẻo lánh này.
Đang tự sỉ vả bản thân, đột nhiên trong bóng tối đằng xa vang lên mấy tiếng “ào ào”,Vương Tông Cảnh giật mình quay đầu nhìn lại. Tiếng động này nghe giống như tiếng bọt nước văng tung tóe khi có người đang ở dưới nước bất ngờ nhảy lên tạo thành.
Quả nhiên, mặc cho Vương Tông Cảnh cầu nguyện khấn vái, làn hắc khí hiện ra trong đêm, kẻ thần bí kia đã bay lên đỉnh núi. Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất dưới đám khí đen hình như có một vũng nước đọng.
Y xuống dưới Long Hồ để làm gì nhỉ, nửa đêm canh ba khuya khoắt không phải đi tắm chứ… Mặc dù đang căng thẳng, nhưng một câu hỏi vẫn lóe lên trong đầu Vương Tông Cảnh. Tuy nhiên hắn không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, ánh mắt kẻ thần bí kia đã lướt qua, hơi dừng lại trên người Vương Tông Cảnh một lát. Bỗng cả người hắn khẽ động, nhẹ nhàng đi tới.
Vương Tông Cảnh cực kỳ sợ hãi, rõ ràng mục đích lần này của kẻ thần bí kia chính là mình rồi. Nhìn bóng người u ám ẩn trong làn hắc khí, nhớ tới trận đấu kịch liệt vừa nãy, cộng thêm mùi máu tanh tưởi xung quanh đang càng ngày càng trở nên đậm đặc, rốt cuộc hắn cũng không thể nào chịu đựng nổi, liền quay người bỏ chạy. Nhưng chỉ vừa mới chạy được hai bước đã cảm thấy thân hình mình đột nhiên nhẹ bẫng, như đang bay vậy. Khí đen cuồn cuộn ập tới, một sức mạnh ghê gớm tóm chặt lấy hắn rồi nhấc bổng lên cao, sau đó lập tức bay khỏi đỉnh núi Ô Thạch, giống như tên rời khỏi cung nhanh chóng mất hút trong màn đêm.
***
Núi Ô Thạch nhỏ bé một lần nữa chìm vào yên lặng, cảnh đêm vắng vẻ thê lương, gió núi lạnh lẽo.
Đột nhiên, một cánh tay run rẩy chợt xuất hiện trên con đường nhỏ lên núi, tiếp đó cánh tay còn lại cũng hiện ra, trên cánh tay và lòng bàn tay đều thấm đẫm máu tươi. Một cơ thể yếu ớt suy kiệt chầm chậm bò lên, không ai khác chính là Phương lão đầu của Thanh Vân môn. Chỉ là giờ phút này, trông lão quả thật vô cùng thê thảm. Mặt mũi dính đầy máu, trên người chằng chịt vết thương, đặc biệt là trước ngực bị lõm xuống một lỗ lớn, xương thịt bầy nhầy, máu chảy như suối, ngay cả việc đi lại bình thường cũng không làm nổi nữa, chỉ có thể gắng gượng lết từng bước một.
Một vệt máu kéo dài trên đường thật khiến người ta phải khiếp sợ, Phương lão đầu không biết tại sao có thể kiên nhẫn bò tới tòa miếu nhỏ phía trước. Lão quan sát xung quanh, kẻ thần bí đã sớm rời đi, tên tiểu tử họ Vương kia cũng chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, không biết sống chết thế nào.
Khuôn mặt trắng bệch của Phương lão đầu thoáng nét bi thương, lão nghiến chặt răng, miệng thở hồng hộc, cố gắng tận dụng chút sức tàn còn lại, đưa ngón tay run run khẽ chấm vào vũng máu đang chảy ra từ chính cơ thể mình, rồi vẽ nguệch ngoạc một cái gì đó trên nền đất phía trước ngôi miếu. Cuối cùng, đầu lão ngoẹo qua một bên, cứ thế mà chết đi.
Nhờ ánh sao sáng mập mờ trong đêm tối, dưới cái bóng hoang tàn đổ nát của ngôi miếu nhỏ, có thể loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất hình như có hai chữ lớn được viết bằng máu:
Thương… Tùng…
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
😀 Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé. 😀
Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012 ()