Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 67: Kỳ tài (Hạ)n
Chương 28: Kỳ tài (Hạ)
Dịch: Nại Hà
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ quay đầu nhìn lại thì thấy một tên mập mạp mặc quần áo mỏng manh đang đứng ở cửa ra vào, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, hắn ta đang không ngừng cầm khăn tay lau trán, miệng cười vui vẻ đi tới, hóa ra là Ba Hùng ở căn phòng chữ Thổ.
“Nóng chết mất, nóng chết mất, cái thời tiết chết toi này…” Hai má Ba Hùng hồng rực lên, khuôn mặt béo phị toàn là mồ hôi, hắn ta không ngừng lẩm bẩm trách móc: “Sao Thanh Vân sơn lại nóng như vậy, còn nóng hơn Lương Châu của ta nhiều lắm.”
Vừa đi vừa nói đã đến trước mặt, Ba Hùng lau mồ hôi: “Các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
Tên béo xuất thân Lương Châu tuy tướng mạo bình thường nhưng tính tình cực kỳ tốt, hơn nữa còn là thiên tài ứng xử ngoại giao. Một tháng vừa qua, Vương Tông Cảnh thỉnh thoảng ra ngoài cùng hắn, dọc đường đi tên béo liên tục chào hỏi khắp nơi, không hiểu đã quen biết bao nhiêu người, giao du rộng rãi đến mức khiến người ta không nói lên lời. Ngay cả Cừu Điêu Tứ tính tình quái gở như vậy cũng tươi cười với Ba Hùng:
“Ta đến thỉnh giáo Vương huynh một vấn đề thắc mắc khi tu luyện, muốn hỏi rút cuộc một ngày huynh ấy có thể tu luyện mấy lần?”
Vương Tông Cảnh nhìn qua cửa sổ, cười nói: “Đúng vậy, nhưng ta cũng chỉ tu luyện một ngày hai lần giống như trong sách thôi. Mập mạp, huynh thì sao?”
Ba Hùng tính tình rất thoáng, chẳng hề tức giận về việc Vương Tông Cảnh gọi hắn là mập mạp, hắn nhếch miệng cười nói: “Ta mà không phải như vậy sao. Nhưng Điêu Tứ, huynh hỏi chuyện này làm cái gì?”
Khuôn mặt Cừu Điêu Tứ thoáng hiện vẻ do dự, nhưng lát sau vẫn trả lời: “Ta cảm thấy ngày nào cũng còn dư thừa tinh lực, giống như có thể tu luyện thêm một chu thiên nữa, có điều việc này không hợp với những gì ghi trong Thanh Phong quyết nên trong lòng hơi băn khoăn, hơn nữa chẳng có sư trưởng để thắc mắc, vừa đúng dịp thấy Vương huynh ở đây, vì vậy ta liền tới thỉnh giáo huynh ấy.”
Trong lòng Vương Tông Cảnh khẽ động, không khỏi nhìn hắn thêm lần nữa. Nhưng thấy Cừu Điêu Tứ dáng người trung trung, tướng mạo bình thường, quần áo trên người cũng rất mộc mạc giản dị, nếu đặt vào giữa đám đông thì tuyệt đối là một kẻ chẳng có gì thu hút. Không ngờ hắn lại có cùng suy nghĩ với mình, chẳng qua không biết tên này thật sự dồi dào tinh lực hay do tính hiếu thẳng liện ẩn giấu trong lòng vô cùng mãnh liệt.
Ở bên cạnh, Ba Hùng nghe xong lời này lại khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào Cừu Điêu Tứ một hồi, sau đó lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Điêu Tứ, chẳng lẽ kẻ cả ngày trốn trong phòng như huynh cũng nghe được phong thanh gì sao?”
Lời này vừa nói ra, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ đều đồng thời ngẩng đầu nhìn tên béo, hai lời như một: “Phong thanh gì?”
Ba Hùng gật gật đầu, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt, sau đó bước gần về trước cửa sổ, đồng thời vẫy vẫy tay với Cừu Điêu, ý bảo hắn tới gần. Cừu Điêu Tứ đi tới, nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ba Hùng nhìn quanh một chút, thấy trong sân không còn người khác, lúc này mới thì thầm: “Ta cũng mới biết tin hôm nay. Ở trong Thanh Vân biệt viện chúng ta đã có người tu luyện thành công tầng thứ hai của Thanh Phong quyết.”
“Cái gì!”
Trong ngoài cửa sổ, hai người Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ đều chấn động, trên mặt cùng lộ vẻ không dám tin, kinh ngạc thất thanh hỏi: “Nhanh như vậy?”
Ba Hùng nhếch miệng nói: “Sợ chưa? Lúc ta mới nghe tin cũng phản ứng y như các ngươi vậy. Những người như chúng ta, ai mà chẳng cố gắng lắm mới luyện xong tầng thứ nhất của Thanh Phong quyết, bây giờ mới bắt đầu tu luyện tầng thứ hai chứ. Người ta thì đã xong giai đoạn đó, tu luyện thành công luôn tầng thứ hai của công pháp. Với tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy, một năm sau chúng ta làm sao có thể là đối thủ của họ.”
Cừu Điêu Tứ im lặng, lúc này khuôn mặt cứng nhắc của hắn biến ảo liên tục cực kỳ phức tạp, hồi lâu sau mới hỏi: “Mập mạp, huynh biết vị kỳ tài đó không?”
Ba Hùng lắc đầu cười khổ, sau đó thở dài nói: “Vấn đề chính là ở chỗ đấy, khi nãy ta đâu có nói chỉ có một người….”
“Cái gì…”
Lúc này, ngay cả Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy da đầu tê dại, ngơ ngác một lúc mới cười khổ nói: “Lẽ nào, lẽ nào còn xuất hiện nhiều thiên tài khác hay sao?”
Ba Hùng nhìn hắn đáp: “Theo tin tức ta nghe được, tuy Thanh Vân môn không phái sư trưởng đến Thanh Vân biệt viện đến chỉ bảo, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài vị tiền bối tới đây xem xét tình hình, trong đó có một vị tiền bối sau khi kiểm tra một vòng đã vui mừng nói: Từ khi Thanh Vân thí bắt đầu đến nay, chưa có lần nào tụ hội nhiều anh tài như lần này, theo như ông ta thấy thì ít nhất đã có bảy người tu thành tầng thứ hai của Thanh Phong quyết.”
“Bảy người!” Vương Tông Cảnh hít một hơi lạnh. Ở bên cạnh, thân thể Cừu Điêu Tứ cũng khẽ run lên, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.
Ba Hùng nhún vai, khuôn mặt cũng hiển vẻ chua chát, đáp lời: “Đúng vậy, tại sao lại có nhiều thiên tài đột nhiên xuất hiện như vậy chứ? Hơn nữa, ngoài bảy kẻ kia, e rằng trong số chín trăm người còn lại cũng không thiếu nhân vật chỉ kém bọn họ chút xíu, chắc hẳn sắp tu thành tầng thứ hai Thanh Phong quyết. Việc này, việc này nên làm sao cho phải?”
Nhất thời ba người không còn hứng nói chuyện, cả trong lẫn ngoài cửa sổ bỗng yên tĩnh trở lại, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng. Hồi lâu sau, Cừu Điêu Tứ chợt lạnh lùng mở miệng: “Trong số bảy người đó, chưa hẳn tất cả đều là thiên tài.”
Vương Tông Cảnh và Ba Hùng cùng quay sang nhìn hắn, Ba Hùng nhíu mày hỏi: “Bọn họ tu luyện nhanh hơn chúng ta, sao lại không tính là kỳ tài?”
Cừu Điêu Tứ im lặng một lát, gương mặt thoáng hiện nét oán hận, sau đó đáp lời: “Trong Thanh Vân biệt viện có nhiều con cháu của thế gia tu chân, đặc biệt là một số kẻ xuất thân danh môn đại tộc. Trước khi tới đây, bọn họ được gia tộc ban thưởng các loại linh đan diệu dược hỗ trợ việc tu hành. Trong đó còn có những đan dược có công hiệu thần kỳ thần hiệu, có thể nhanh chóng hồi phục tinh thần thể lực, như vậy chẳng phải sẽ tu luyện nhiều lần hơn chúng ta sao? Về phần đan dược làm tăng tiến đạo hạnh thì ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc hẳn là có đấy.”
Nói đến đây, nét oán hận trên mặt Cừu Điêu Tứ càng đậm hơn. Ở bên, Vương Tông Cảnh và Ba Hùng cũng lập tức nhận ra, hai người quay sang nhìn nhau một cái. Vương Tông Cảnh không nói gì, Ba Hùng thì trầm mặc giây lát, sau đó gật đầu nói: “Huynh nói cũng phải, những đan dược thần kỳ kia ta cũng đã nghe nói, một số linh đan luyện chế bằng bảo vật trời đất, thật sự có công hiệu rất lớn, chắc hẳn đám người kia đã có kẻ dùng rồi, có điều…”
Hắn thở dài một hơi, im lặng không nói tiếp. Ở bên cạnh, Vương Tông Cảnh lạnh nhạt nói nốt đoạn sau cho hắn: “Đáng tiếc Thanh Vân Môn không có quy định nào cấm sử dụng những loại đan dược đó.”
Khóe mắt Cừu Điêu Tứ hơi giật giật, chầm chậm cúi đầu, khuôn mặt lại khôi phục vẻ cứng nhắc như cũ. Nhìn bộ dạng của hắn, Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm thấy tên thiếu niên cô độc này cũng chẳng phải quái vật gì lắm, không kìm được thò tay qua cửa sổ, vỗ vỗ vai hắn, khẽ nói: “Hiện tại mới hơn một tháng, thời gian còn dài, chớ nên nản chí.”
Cừu Điêu Tứ ngẩng đầu nhìn hắn, lát sau khóe miệng cố nặn ra nụ cười gượng gạo giống như lúc đầu, nói: “Phải, huynh nói rất đúng.”
Ba Hùng cũng lại gần, vừa quẹt mồ hôi vừa than thở: “Thế gian thật không công bằng, nhưng chẳng có cách nào khác, ai bảo xuất thân chúng ta kém cỏi chứ. Chẳng qua chính như vậy mới khiến chúng ta cố gắng phấn đấu.”
Vương Tông Cảnh mỉm cười gật đầu, Cừu Điêu Tứ ở bên cạnh cũng trầm mặc một lát rồi nói: “Hai huynh cứ tiếp tục trò chuyện, ta về trước.”
Vương Tông Cảnh nhìn hắn nói: “Cừu huynh đi thong thả.”
Cừu Điêu Tứ cũng không quay đi ngay, hắn chần chờ một chút, sau đó nói với Vương Tông Cảnh: “Vương huynh, nếu không chê, về sau cứ gọi thẳng tên ta là được.”
Vương Tông Cảnh khẽ giật mình, không ngờ Cừu Điêu Tứ lại mở miệng nói nói như vậy. Chẳng qua, cuộc nói chuyện chưa từng có như hôm nay đã khiến hắn trở nên quý mến tên thiếu niên tính tình quái gở này hơn trước, hắn lập tức mỉm cười nói: “Huynh đã nói như vậy thì sau này ta sẽ gọi huynh là Điêu Tứ giống như mập mạp nhé, huynh cũng có thể gọi ta là Tông Cảnh.”
Cừu Điêu Tứ gật đầu, thấy sắc mặt thoải mái của Vương Tông Cảnh đang đứng sau cửa sổ, dường như hắn cũng cảm giác mình hơi căng thẳng. Có điều bình thường hắn đã quen đờ đẫn, ít khi giao tiếp với người khác, nên hiện giờ hơi lúng túng. May mà lúc này tên mập Ba Hùng thấy được sắc mặt của hắn, cười “ha ha” chuyển hướng chủ đề, đồng thời tỏ vẻ thần bí nói: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa, chắc chắn hai huynh ngờ tới đâu.”
“Chuyện gì?”
Ba Hùng ho khan một tiếng, sắc mặt rất kỳ quái, hạ giọng nói: “Trong số bảy kẻ kia, có một người ở chung tiểu viện với chúng ta đấy.”
Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ đều giật mình, chăm chú nhìn Ba Hùng. Nhưng thấy hắn im lặng không nói, đầy vẻ thâm sâu khó dò. Giây lát sau, gần như cả ba người cùng quay đầu nhìn về một chỗ, chính là căn phòng chữ Thủy ở phía bên kia.
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀