Tru Tiên 2

Chương 64: Linh Nhi (Thượng)n


Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 64: Linh Nhi (Thượng)n

Chương 27: Linh Nhi (Thượng)
Dịch: NAMKHA295
Biên: no1devil
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Sau một tháng, tình hình trong Thanh Vân biệt viện đã từ từ biến chuyển. Lúc đầu, người người lặng lẽ, chuyên tâm tu hành, nhưng đến giờ thì khung cảnh đã thêm chút sức sống, chiều chiều đều có không ít người đi qua đi lại bởi dù sao thì việc tu đạo cũng chẳng phải là thứ có thể xong trong một sớm một chiều. Ngày trước mới được nhận Thanh Phong quyết nên tất cả đều muốn chuyên tâm nghiên cứu, còn bây giờ mọi người phần lớn đã đi vào quỹ đạo, đương nhiên cũng không tu luyện quá độ. Thực sự thì tu luyện hết mười hai canh giờ trong ngày cũng chẳng phải là điều tốt, nhiều quá hóa dở, lại còn gây thêm tổn hại cho thân thể. Đây là điều mà tất cả mọi môn phái đều đã cảnh cáo rõ ràng.
Bởi vì sống chung trong một khoảng thời gian dài, rất nhiều đệ tử tham gia Thanh Vân thí đã dần dần quen nhau nên cũng gặp mặt nói chuyện nhiều hơn, đây cũng xem như là thả lỏng đôi chút. Thêm nữa phần lớn người bên trong Thanh Vân biệt viện là đệ tử thế gia đến từ khắp Cửu Châu nên tất nhiên cũng có họ hàng thân thích, và cả kẻ thù đối đầu. Dù không có kẻ nào dám càn quấy tư đấu ở đây nhưng cái tình cảnh này cũng náo nhiệt hơn nhiều so với khi Thanh Vân thí mới bắt đầu.
Xét đến cùng thì Long Hồ Vương gia của Vương Tông Cảnh cũng là đối thủ tranh đấu ác liệt với Lư Dương Danh Kiếm lầu Tô gia của Tô Văn Thanh ở phía đối diện. Từ nhiều năm trước, Lư Dương Tô gia ở U châu vẫn luôn áp đảo thế lực của Vương gia ở Long Hồ, nhưng mấy năm gần đây Long Hồ Vương gia được Thanh Vân môn âm thầm trợ giúp nên phát triển vô cùng nhanh chóng, dù chưa thể vươn lên sánh ngang với Tô gia nhưng cũng đã thoáng có chiều hướng đối chọi lại với họ. Bởi vậy, hai nhà này tuyệt không phải là hảo hữu.
Lần này dù Lư Dương Tô gia rõ ràng đã hiềm nghi Thanh Vân ngầm giúp đỡ Long Hồ Vương gia nhưng vẫn thừa dịp Thanh Vân thí năm nay cử đến hai người xuất chúng trong dòng tộc là Tô Văn Khang và Tô Văn Thanh đến núi Thanh Vân. Hành động này quả là có ý tứ sâu xa khiến người ta phải suy nghĩ. Song có lẽ những chuyện tranh đấu ác liệt ấy cũng không ảnh hưởng đến hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh. Sau một tháng sống chung ở đình viện thứ hai mươi ba này thì giao tình của họ xem ra cũng không tệ, đã có phần thân quen hơn so với khi mới gặp nhau. Bây giờ có tình cờ gặp nhau trong sân thì họ đều chào hỏi nói chuyện vài câu. Trong lòng Vương Tông Cảnh không hề có khúc mắc gì cả, còn Tô Văn Thanh xem ra cũng không muốn dính đến những chuyện phân tranh kia của gia tộc.
Tuy nhiên hai người này cũng chỉ có chút sơ giao ấy mà thôi.

Ngày mùng năm tháng tám, trời quang.
Sáng nay, sau khi rời giường, Vương Tông Cảnh mở cửa phòng ra sân rồi tập thể dục dưới tán hai cây liễu xanh rờn. Có lẽ do mấy năm nay hắn đã quen với lối sống tự tại nên không có thói quen ngồi trong phòng quá lâu, dù khi tu hành hắn vẫn có thể tĩnh tâm tu luyện thì khi không tu hành thì hắn lại rất thích ra ngoài đi lại một chút, vận động một phen. So với hắn thì đa số những người còn lại vẫn muốn ở trong phòng hơn.
Chẳng nói đâu xa, chỉ tính trong cái đình viện thứ hai mươi ba này, Tô Văn Thanh thì tính tình bình tĩnh điềm đạm, phần lớn thời gian chỉ ngồi trong phòng, đặc biệt rất thích ngồi dựa cửa số đọc sách; mà Cừu Điêu Tứ ở phòng chữ Kim thì lại còn yên tĩnh gấp mười lần Tô Văn Thanh, đã ở đây lâu như thế mà cũng chưa thấy y đi ra ngoài được mấy lần, cửa sổ hình như cũng suốt ngày đóng chặt, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Cũng chỉ có Tiểu Đỉnh ngây thơ đáng yêu không biết sợ hãi suốt ngày chạy tán loạn kia mới thường xuyên chạy tới quấy rối y. Lúc ấy mới thấy trên mặt tên đầu gỗ kia có chút sức sống, có điều cũng chỉ là nói qua loa vài câu cho có lệ, thoạt nhìn giống như hận không thể dùng hết toàn bộ thời gian cho việc tu hành vậy.
Người còn lại, chính là tên mập mạp Ba Hùng luôn nhiệt tình với người khác, nhìn rõ ràng là có tính nhẫn nại hơn Vương Tông Cảnh mà. Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tông Cảnh chỉ đành cười khổ trong lòng, hình như chỉ có Tiểu Đỉnh là gần giống mình, ngày nào cũng vui vẻ chạy tới đây.
Lắc đầu, hít sâu rồi nhảy vài cái, thân người chậm rãi chuyển động, Vương Tông Cảnh cảm thấy thư thái hơn nhiều. Đồng thời, ánh mắt hắn cũng đảo qua đình viện, ngoại trừ phòng chữ Mộc vẫn Tiểu Đỉnh ở vẫn mở toang cửa sổ như mọi ngày thì ba gian phòng còn lại đều đóng chặt cửa. Khi đưa mắt qua phòng chữ Thủy thì lòng hắn chợt giật nảy, trong đầu nghĩ tới Tô Tiểu Liên cũng đang ở Thanh Vân biệt viện này.
Từ khi chia tay ba hôm trước, mấy ngày nay Tô Tiểu Liên chưa từng tới tìm hắn, cũng không rõ là miếng ngọc quyết hình rồng kia có thể ngăn được quái bệnh của nàng ấy không, nghĩ đến gương mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Tô Tiểu Liên ngày đó, hắn lại có chút lo lắng, phân vân xem có nên tìm lúc qua xem nàng không.
Khi hắn đang có hơi xuất thần, bỗng nhiên phía sau vang lên một chuỗi tiếng bước chân nho nhỏ, lại có người đi vào viện thứ hai mươi ba. Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn, trong lòng hơi kỳ quái, bây giờ còn sớm mà, ai lại tới chứ? Nhưng vừa nhìn, hắn liền ngẩn ra tại chỗ, có hai người, một lớn một nhỏ đang đứng ở cổng, một vị là thiếu phụ phong thái yểu điệu tướng mạo vô cùng xinh đẹp, nàng mặc bộ váy màu hồng nhạt, lưng thắt Hổ Phách Chu Lăng, tóc búi vân đôi*, mặt như hoa đào, khoé miệng gợn ý cười, sóng mắt như nước, khiến người ta tim đập thình thịch.
Tay phải của nàng đang nắm lấy tay một tiểu cô nương, gương mặt xinh xắn như ngọc, có vài phần giống nàng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô bé cũng đã ra dáng một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, lúc này đang nhìn vào đình viện với vẻ đầy tò mò, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, như là đang tìm gì đó.
Lúc Vương Tông Cảnh vừa nhìn thấy tiểu cô nương kia thì lập tức nhận ra đây chính là cô bé chơi cùng Tiểu Đỉnh mà mình gặp được khi Vương Tế Vũ dẫn lên đài Phỉ Thúy ở Thông Thiên Phong, Tề Tiểu Huyên. Nghe tỷ tỷ nói, tiểu cô nương này có thân thế không nhỏ, phụ thân là nhân vật số hai ở Thanh Vân môn, Tề Hạo Tề trưởng lão, còn mẫu thân là Điền Linh Nhi, cũng là cao thủ nổi danh ở Thanh Vân môn.

Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn vị thiếu phụ xinh đẹp đang được Tề Tiểu Huyên nắm tay kia thì thấy nàng cũng đang nhìn mình. Một lúc sau nàng khẽ gật đầu, mỉm cười hỏi: “Tiểu huynh đệ, chúng ta tới đây tìm người, không biết ở đây có một đứa bé trai tên là Trương Tiểu Đỉnh không?”
Tề Tiểu Huyên đứng bên cạnh nàng liền quay đầu lại liếc Vương Tông Cảnh, lập tức ” Ồ” lên một tiếng, cặp lông mày thanh tú trên gương mặt xinh đẹp bỗng nhíu lại, cảm thấy hình như đã gặp vị đại ca này ở đâu rồi. Vương Tông Cảnh chần chừ một lúc, rồi chỉ tay về phía phòng chữ Mộc, nói:” Hắn ở đằng kia.”
Tề Tiểu Huyên reo một tiếng, rồi quẫy khỏi tay thiếu phụ xinh đẹp chạy tới phòng chữ Mộc. Thiếu phụ đành cười trừ, đi theo sau mỉm cười nói:” Chạy chậm một chút, Tiểu Huyên, không cần vội.”
Tề Tiểu Huyên chạy tới phòng chữ Mộc rồi đẩy cửa, nhưng nó đã bị chốt từ bên trong, không đẩy ra được, cô bé gõ hai tiếng, bên trong cũng không có động tĩnh gì. Tề Tiểu Huyên có chút nỏng nảy. Quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy cửa sổ vẫn đang mở, liền chạy tới muốn ngó vào trong phòng, nhưng mà cô bé vẫn còn ít tuổi nên không đủ cao để nhòm qua bậu cửa sổ, dù cố kiễng chân lên cũng không tới. Tiểu cô nương nôn nóng, quay lại vẫy tay với người thiếu phụ xinh đẹp kia và nói:
“Mẹ, mẹ mau tới đây bế con.”
Vương Tông Cảnh ở đầu kia sân cũng đã đi tới, nghe thấy cô bé kia gọi, thì đã chắc phân nửa thiếu phụ xinh đẹp này là Điền Linh Nhi mà tỷ tỷ đã từng nhắc đến với hắn. Nghe đồn người tu đạo có thuật trú nhan, người có đạo hạnh cao còn có thể bảo trì nét thanh xuân tới hàng chục hàng trăm năm. Nhìn vẻ ngoài Điền Linh Nhi xinh đẹp như vậy thì người thường cũng chỉ thấy giống thiếu nữ không quá hai mươi. Quả nhiên là đạo thuật tiên gia, vô cùng ảo diệu.
Điền Linh Nhi đứng đằng kia cười khẽ đi tới, đầu tiên đứng từ cửa sổ nhìn thoáng qua căn phòng, rồi lắc đầu. Sau đó nàng bế Tiểu Huyên lên, Tiểu Huyên thò đầu qua cửa sổ, nhìn thấy cảnh bên trong phòng thì lập tức cười hì hì kêu:
“Tiểu Đỉnh ca ca, Tiểu Đỉnh ca ca. . .

Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh cũng nhìn vào phòng, thấy bên trong vô cùng bừa bộn, bàn ghế mỗi nơi một cái, Tiểu Đỉnh nằm trên giường với Đại Hoàng thì vẫn đang say sưa ngủ, thỉnh thoảng lại chép miệng mấy cái, không biết có phải là đang mơ thấy món ngon nào không, trừ mấy cái đó thì không hề thấy bóng dáng con khỉ lông xám đâu.
Trong lòng Vương Tông Cảnh cảm thấy kì quái, con khỉ Tiểu Hôi lúc nào cũng theo sát Tiểu Đỉnh với Đại Hoàng kia sao bây giờ lại không thấy đâu? Hắn đảo mắt khắp căn phòng cũng không hề thấy bóng dáng con khỉ lông xám ấy.
Đúng lúc này, dưới tâm thân to lớn của Đại Hoàng bên cạnh Tiểu Đỉnh dù đang nằm trên giường ngủ cũng vẫn càn quấy hơn người, tấm nệm đột nhiên nhúc nhích, một cái đầu nhỏ chui ra từ dưới bụng Đại Hoàng, là Tiểu Hôi. Ba người đang đứng ở cửa sổ đều cười khanh khách, nhìn Tiểu Hôi không biết vì sao lại bị Đại Hoàng đè lên động động, vất vả lắm mới chui ra được. Nó ngồi xổm trên giường, đầu tiên là thoáng nhìn cửa sổ, dường như có hơi nghi hoặc không hiều vì sao sáng nay lại có nhiều người đến bên cửa sổ như vậy, sau đó thì gãi gãi đầu, rồi ngồi lên bụng Đại Hoàng, há to miệng chậm rãi ngáp một cái.
Tề Tiểu Huyên đứng trên bậu cửa kêu lên liên tiếp: “Tiểu Hôi, Tiểu Hôi, ngoan nào, gọi Tiểu Đỉnh ca ca dậy giúp ta.”
Con khỉ lông xám thoáng nhìn về phía bệ cửa sổ, quay đầu, không hề để ý tới tiểu cô nương kia.
Tề Tiểu Huyên giận dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nắm tay lại nói: “Con khỉ đáng ghét, sau này không cho ngươi đồ ăn nữa!”
Bên ngoài bậu cửa, Điền Linh Nhi lắc đầu cười, nâng Tề Tiểu Huyên lên rồi đưa qua cửa sổ, đặt cô bé vào phòng. Tề Tiểu Huyên reo một tiếng, vừa đứng vững đã chạy tới tháo then cửa ra, rồi lại chạy đến bên giường, trừng mắt lườm Tiểu Hôi đang ngơ ngác ngồi đó, sẵng giọng:
“Tránh ra.”
“Chi chi chi chi. . .” Tiểu Hôi kêu vài khẽ tiếng, xem ra rất không phục, nhưng tiểu cô nương này cũng rất lợi hại, nhanh nhẹn đẩy con khi lông xám này sang một bên, rồi nắm lấy cánh tay của Tiểu Đỉnh đang ngủ say ra sức lắc, cười nói: “Tiểu Đỉnh ca ca mau dậy đi, ta tới tìm ngươi chơi đây.”
Tiểu Đỉnh nghiêng đầu một chút, nhưng cũng không có phản ứng gì, ngược lại, Đại Hoàng bỗng giật mình, ngẩng cái đầu to lên nhìn, rồi lập tức cao hứng sủa lên vài tiếng “gâu gâu gâu”, nhanh chóng nhảy xuống giường rồi lao tới Điền Linh Nhi đang đứng cánh cửa cọ cọ đầu vào chân nàng, vô cùng thân thiết.
Điền Linh Nhi vừa cười vừa cúi người vỗ nhẹ đầu Đại Hoàng, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt ve lớp lông rậm mềm mại trên đầu nó, nàng nhẹ giọng cười nói: “Đại Hoàng, đã lâu rồi không gặp mi.”

“Ư ử. . .” Đại Hoàng kêu lên khe khẽ, không ngừng vẫy đuôi.
Bị Tề Tiểu Huyên lớn tiếng gọi dậy không ngừng, cuối cùng thì Tiểu Đỉnh đang nằm trên giường cũng hé đôi mắt mơ ngủ ra rồi ngồi dậy, hắn ngáp một cái giống con khỉ Tiểu Hôi, sau đó ngơ ngác một chút, hỏi:” Tiểu Huyên, sao ngươi lại ở đây?”
Tề Tiểu Huyên vui mừng nói: “Ta tới tìm huynh chơi mà, Tiểu Đỉnh ca ca. Mấy ngày nay huynh xuống chân núi, chẳng có ai chơi với ta cả, hay là huynh trở về đi, không thì ta không thèm nhìn huynh đâu.”
Tiểu Đỉnh vung tay, gương mặt bầu bĩnh lộ ra vẻ vô cùng kiên định, lớn tiếng nói: “Không được, ta đã đồng ý với mẹ nhất định phải ở đây một năm mới được.”
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.