Tru Tiên 2

Chương 58: Dị pháp (Hạ)n


Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 58: Dị pháp (Hạ)n

Chương 24: Dị pháp (Hạ)
Dịch: Mộc Uyển Thanh
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Thời gian chầm chậm trôi qua, bóng cây dương liễu trong đình viện chuyển từ dài thành ngắn rồi lại từ ngắn hóa dài. Khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, ánh nến trong từng gian phòng lần lượt sáng lên. Ngay lúc nửa đêm, một ngôi sao đổi ngôi xẹt ngang qua bầu trời, lóe lên rồi chìm về bóng tối.
Ở Thanh Vân biệt viện rộng lớn, gần như cả ngày hôm nay đều rất yên tĩnh, hầu hết tất cả mọi người ở trong phòng xem quyển Thanh Phong quyết vừa mới được phát. Trong bóng đêm, từng cơn gió đêm lạnh lẽo ùa về từ dãy núi Thanh Vân sừng sững nguy nga, thổi qua khu đình viện tĩnh lặng.
Chỉ riêng một góc tối tăm, trong căn phòng vắng vẻ đóng chặt cửa, dường như những thứ sâu thẳm nhất của bóng tối đều tập trung ở đây, khiến không gian nhỏ bé tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Những tiếng thở dốc được cố kìm nén vang lên trong bóng tối, âm thanh tràn ngập khổ sở giống như đang phải chịu sự đau đớn không cách nào tưởng tượng được, kèm theo là những tiếng rên rỉ, thậm chí còn thoáng nghe thấy tiếng “ken két” rùng rợn vì người đó nghiến chặt răng để cố chịu cơn đau.
Trong bóng đêm sâu thẳm, một bóng người yếu ớt đang nằm co quắp dưới chân giường, không nhìn rõ khuôn mặt cũng như được động tác, chỉ thấy thân thể đó thỉnh thoảng run lên theo tiếng thở dốc đau đớn. Cứ kéo dài như vậy một hồi, về sau, trong tiếng rên rỉ lại xen lẫn âm thanh nức nở nghẹn ngào cuồng dại.

Giữa không gian u ám nghe như tiếng khóc thê lương của ma quỷ, tuyệt vọng và bất lực, từng chút từng chút tan dần vào bóng đêm.
※※※
Một ngày tâm tình gút mắc và hỗn loạn đã trôi qua, khi Vương Tông Cảnh thức dậy vào sáng sớm hôm sau, hắn liền hạ quyết tâm không nghĩ ngợi thêm gì nữa. Những dòng chữ trong cuốn sách của Tiểu Đỉnh rốt cuộc ra sao, bản thân hắn không thể nào biết được. Cha cậu bé là đầu bếp cũng thế, mà tuyệt thế cao nhân cũng vậy, dù sao việc đó cũng không quan trọng với hắn. Thanh Vân thí còn chưa qua, Thanh Vân môn còn chưa vào được, nghĩ nhiều như vậy được ích lợi gì? Trước mắt phải nghiêm chỉnh tập luyện Thanh Phong quyết thật tốt mới là điều quan trọng.
Quyết định xong, hắn liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, giống như thoát khỏi gông cùm xiềng xích, cho dù có mở Thanh Phong quyết ra cũng không còn lo lắng như hôm qua nữa. Cứ vậy nghiên cứu, sau khi ổn định tinh thần, Vương Tông Cảnh bắt đầu tu luyện Thanh Phong quyết.
Phải nói Thanh Phong quyết thật sự là công pháp cơ bản nhất, nhưng thứ danh môn đại phái như Thanh Vân môn lưu truyền chắc hẳn sẽ không tầm thường, ít nhất về mặt công hiệu, đặc biệt củng cố nguyên khí và cường thân kiện thể thì quả thật vô cùng hiệu quả. Thời gian qua mau, mới đó đã một tháng, Vương Tông Cảnh đã tu luyện xong cảnh giới cơ bản nhất là tầng thứ nhất Thanh Phong quyết, nhưng đây chẳng qua chỉ là những động tác đơn giản nhất như đả tọa, thổ nạp, hô hấp, tĩnh tâm… Dù chỉ như thế, hắn cũng cảm giác thân thể mình dường như cường tráng hơn, tuy không nói được tốt ở đâu nhưng thực sự cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút, tinh lực càng thêm dồi dào.
Trong một tháng ấy, ở chung lâu ngày, những người trong căn viện thứ hai mươi ba cũng dần quen thuộc với nhau. Tên mập Ba Hùng thì không cần phải nói, gặp ai cũng cười nói, quan hệ rất khá. Ngay cả Cừu Điêu Tứ có tính cách quái gở cũng thỉnh thoảng ra ngoài chào hỏi bắt chuyện với mọi người một cách gượng gạo, điều này khiến cho ấn tượng không tốt của Vương Tông Cảnh về hắn cũng dần dần cải thiện. Tô Văn Thanh với tư cách là nữ tử duy nhất trong viện, xinh đẹp dịu dàng, nho nhã lễ độ, đối đãi với mọi người ở chung rất tốt.
Người tới cuối cùng ngoài dự đoán của mọi người là Tiểu Đỉnh, cậu bé cũng đã hòa nhập với nơi này. Bộ dạng suốt ngày cười ha hả của cậu bé quả thật khiến cho mọi người vui vẻ, ai cũng yêu mến, ngay cả Cừu Điêu Tứ vốn lạnh lùng nhưng qua một thời gian đã khách khí với Tiểu Đỉnh hơn nhiều. Cho nên, những ngày qua trong căn viện hai mươi ba, mọi người sống rất yên bình vui vẻ, duy chỉ có một điều không tốt là bên ngoài thường xuyên có người than phiền, nói rằng chẳng biết có con chó hoang từ đâu tới tè bậy khắp nơi…
Vào buổi sáng hôm nay, Vương Tông Cảnh tỉnh dậy từ rất sớm, hắn mở cửa sổ ra nhìn thì thấy sắc trời đã hửng đông. Bây giờ đã vào tháng tám, cũng đến thời điểm nóng nhất của mùa hè, giữa trưa rất nóng bức, hầu hết mọi người đều trốn trong phòng không muốn ra ngoài. Vương Tông Cảnh cũng thế, từ trước tới giờ hắn đã quen sống lỗ mãng, mấy ngày nay lại giam mình trong phòng tu hành đạo thuật nên trong người vô cùng khó chịu, xương cốt ngứa ngáy, cộng thêm hiệu quả của Thanh Phong quyết đang dần dần phát huy, tinh lực càng lúc càng dồi dào, cho dù có ngủ ít đi cũng không hề buồn ngủ. Hiện giờ nhìn sắc trời, trong lòng Vương Tông Cảnh khẽ động, hắn liền bước ra ngoài.

Trong đình viện dương liễu đung đưa, các phòng khác đều đóng chặt cửa sổ, chỉ có phòng chữ Mộc của Tiểu Đỉnh là mở rộng cửa, chắc đêm qua thời tiết nóng bức, cậu bé không biết sợ này đã mở cửa cho mát. Vương Tông Cảnh thong thả đi tới, nhìn vào trong cửa sổ, khóe miệng không khỏi mỉm cười. Trên chiếc giường bằng gỗ, Tiểu Đỉnh lăn ra ngủ, bộ dạng giống hệt như lần đầu gặp nhau, tay chân dạng ra, ngủ say như chết, điểm khác biệt duy nhất chính là lần này chân phải cậu bé gác lên bụng Đại Hoàng, còn tay trái đặt lên người Tiểu Hôi. Thân hình to lớn của Đại Hoàng chiếm hết nửa cái giường, giờ nó cũng đang ngủ say. Tiểu Hôi cuộn cái đuôi lại, nằm bên người Tiểu Đỉnh, lúc này nó chợt như cảm nhận được gì, thình lình mở mắt nhìn về phía cửa sổ. Sau khi nhìn thấy Vương Tông Cảnh, nó nhếch mệnh lên, bộ dạng dường như vẫn còn ngái ngủ, sau đó tiện tay kéo cánh tay mập mạp của Tiểu Đỉnh để gối đầu, nó tựa lên cánh tay trắng trẻo béo núc ấy mãn nguyện ngủ thiếp đi.
Vương Tông Cảnh mỉm cười lắc đầu rồi quay người đi ra đình viện. Dưới ánh sáng ban mai, không khí chưa nóng nực, một làn gió mát nhẹ lướt qua khuôn mặt khiến cõi lòng nhẹ nhàng khoan khoái. Đưa mắt nhìn ra ngoài, con đường lớn im ắng không một bóng người, Vương Tông Cảnh dạo bước về hậu sơn ở phía sau Thanh Vân biệt viện. Cánh cổng lớn trong đình viện cái đóng cái mở, đi thẳng một mạch cũng chẳng thấy bóng người nào.
Lát sau, hắn đã đi đến góc hoa viên phía sau biệt viện. Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ sâu trong hoa viên, hoa đẹp lá tươi khiến không khí càng thêm thanh nhã. Núi xanh cao ngất, rừng cây rậm rạp đã cách phía trước không xa. Không khí trong lành tràn ngập mùi thơm hoa cỏ khiến cho Vương Tông Cảnh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không kiềm được ưỡn ngực vươn vai, vừa đi vừa lắc đầu vặn mình hoạt động thân thể, đã nhiều ngày không vận động, cơ thể cảm thấy rất khó chịu.
Đi dạo vài vòng quanh hoa viên, Vương Tông Cảnh cảm thấy vẫn còn chưa thoải mái, đang không cam lòng thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía vách đá sau núi, và cả cánh rừng rậm rạp tầng tầng lớp lớp mọc trên sườn núi, không biết có bao nhiêu cây cổ thụ to lớn vững chắc đứng sừng sững giữa lưng chừng núi.
Vừa mới liếc mắc nhìn thì đã dán chặt vào nơi đó, Vương Tông Cảnh không chần chừ chạy nhanh về hướng vách đá cao mấy trượng, chốc lát đã đến chân vách đá. Mặt núi trơn nhẵn, vài cây tùng nhỏ bướng bỉnh mọc ra từ những khe hở, xòe cành lá đón gió, cây gần nhất cũng cách mặt đất đến hai trượng.
Vương Tông Cảnh híp mắt nhìn gốc gần nhất mấy lần, sau đó chuyển mắt nhìn lên mấy cây tùng mọc ở chỗ cao hơn trên vách đá, trong lòng thầm tính toán một lát rồi khóe miệng mỉm cười. Sau đó, hắn lui về phía sau mấy bước, hít sâu rồi đột nhiên quát lên, chân đạp thật mạnh một cái, thân hình cường tráng giống như một con báo săn mồi chớp mắt đã lao thẳng về phía vách đá.
Khoảnh khắc sắp va vào vách đá cứng rắn, Vương Tông Cảnh chạy lên hai bước, tới dưới chân vách đá thì bỗng nhiên phát lực, nhất thời cả thân thể bay vọt lên. Ở giữa không trung, hắn vươn cánh tay chụp đúng vào gốc cây mọc thấp nhất trên vách đá.
Người thường quyết không thể nhảy đến nơi này được, nhưng hắn chỉ cần đứng dưới phát lực, thoáng chốc đã bay lên trên, trong giây phút đó đã đưa tay bắt được cành thông ở gần nhất. Càng cây khẽ rung một hồi, nhưng những cây tùng mọc trên núi đá thường bám rễ rất sâu, bây giờ dù có gánh thêm sức nặng Vương Tông Cảnh cũng không nhằm nhò gì.

Thân hình Vương Tông Cảnh cũng không dừng lại, khi đã nhảy đến trên cây thông gần nhất, cả người hắn liền áp vào vách đá, sau đó chân đạp thật mạnh lên vách đá rồi mượn lực vọt tới cây tùng tiếp theo, cứ nhiều lần như thế. Có điều chỉ chốc lát, Vương Tông Cảnh đã leo từ dưới vách đá lên tới tận khu rừng rậm giữa lưng chừng núi.
Bầu không khí ẩm ướt đặc biệt chỉ có trong rừng rậm phả ngay vào mặt, lập tức bao trùm lấy toàn thân Vương Tông Cảnh. Xung quanh đều là những cây cối to lớn rậm rạp, cành lá sum xuê, từ trong tán cây xanh thẳm thấp thoáng vọng ra tiếng chim hót véo von buổi ban mai. Sâu trong rừng phảng phất như có những làn khói trắng, đó chính là sương mù lúc sáng sớm, phiêu đãng trên từng gốc cây bụi cỏ. Tất cả mọi thứ đều trở nên rất thân thiết trong mắt Vương Tông Cảnh, thậm chí còn quen thuộc, dường như chỉ khi ở những nơi như thế này hắn mới có thể mở rộng cõi lòng.
Hắn dang hai tay, tham lam hít một hơi thật sâu để cảm nhận thứ mùi vị của núi rừng, sau đó vui vẻ nhìn cây cổ thụ trước mắt, vỏ cây thô ráp gồ ghề, thân cây thẳng tắp hướng lên trên, phảng phất như người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất. Vương Tông Cảnh khẽ mỉm cười, bước nhanh tới, khi đến trước gốc cây, hắn thình lình nhảy vọt lên ôm lấy thân cây vừa sần sùi vừa to lớn, sau đó leo thoăn thắt lên trên, đến cả khỉ vượn cũng không nhanh nhẹn bằng.
“ Xào xạc, xào xạc…”
Trong khu rừng, vô số cành lá xanh rờn rậm rạp bị gió thổi tạo nên những tiếng động, phảng phất như tiếng thì thầm của rừng rậm. Xa xa, sắc trời từ từ sáng lên, những tia nắng vàng lấp lánh dần hiện ra giữa những đám mây, đó là dấu hiệu mặt trời sắp mọc. Leo cao lên trên, Vương Tông Cảnh dùng sức vỗ vỗ thân cây, lòng bàn tay cảm nhận được sự cứng chắc của cổ thụ, thời điểm ấy, cảm giác thỏa mãn trào dâng cõi lòng.
Thậm chí nội tâm Vương Tông Cảnh còn cảm thấy xúc động, dường như bản thân được trở lại trong khu rừng rậm nguyên thủy ngày xưa, không gì ràng buộc, có thể lột sạch quần hét toáng lên mà chẳng kiêng kị gì, thỏa thích xả hết tất cả bực dọc khó chịu trong lòng.
Nhưng Vương Tông Cảnh vẫn không làm như vậy, sau khi do dự trong lòng hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nhịn được. Hắn bật cười như tự chế giễu bản thân, sau đó ngồi dựa vào thân cây vừa thô vừa to, nhắm mắt lại.
Xung quanh dường như yên tĩnh được một lúc, sau đó thời gian trôi qua, những tiếng động dần dần nhiều hơn. Tiếng gió, tiếng lá, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, tiếng thú rừng chạy nhảy, tiếng hít thở của đất trời… như một làn sóng âm thanh tầng tầng lớp lớp, lúc xa lúc gần, lúc lớn lúc nhỏ, giống như cả khu rừng lớn đang mở rộng cõi lòng, mà Vương Tông Cảnh vẫn nhắm mắt như cũ, im lặng lắng nghe, lắng nghe…
Khi những tia nắng đầu tiên rọi xuống cánh rừng, Vương Tông Cảnh mới từ từ mở mắt, hơi lưu luyến nhìn xung quanh, trong lòng thầm quyết định sau này sẽ thường xuyên đến đây. Cuối cùng hắn trở mình nhảy xuống, mang theo tâm trạng thỏa mãn rời khỏi khu rừng.

Trở lại bên vách đá, khoảng cách cao ngất nhưng với Vương Tông Cảnh cũng không có trở ngại gì. Hắn rất nhẹ nhàng chộp lấy gốc cây tùng thấp nhỏ, lần lượt nhảy xuống, cứ thế leo xuống dưới mặt đất, về đến Thanh Vân biệt viện. Đang lúc vỗ vỗ tay chuẩn bị rời khỏi nơi này thì hắn chợt nhướng mày lên, ở nơi vắng vẻ yên tĩnh này, hắn thấp thoảng nghe thấy bên cạnh bụi hoa cỏ vang lên tiếng khóc nghẹn ngào được cố kìm nén.
Vương Tông Cảnh ngẩn người ra, hắn nhíu mày, chần chừ một lát rồi bước tới, băng qua bụi hoa hồng, đưa mắt nhìn kỹ lại thì nhất thời giật mình, kinh ngạc hỏi:
“Tiểu Liên, sao lại là muội? Sao muội lại trốn ở nơi này mà khóc?”
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.