Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 56: Hàng xóm mới (Hạ)n
Chương 23: Hàng xóm mới (Hạ)
Dịch: Mộc Uyển Thanh
Biên: no1devil
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Hắn đứng phía sau nhìn Tô Tiểu Liên dần đi xa, thấy bóng lưng nàng dường như có hơi gầy yếu. Không hiểu vì sao, trước mắt Vương Tông Cảnh luôn hiện lên vẻ ủ dột nơi đầu mày mà lứa tuổi nàng không nên có. Phải chăng đằng sau khuôn mặt xinh đẹp khi lần đầu gặp gỡ ấy đang ẩn chứa một nỗi thương tâm gì đó không thể xóa bỏ được?
Vương Tông Cảnh lắc đầu, không nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Hắn quay người rảo bước đi thẳng theo con đường lớn trở về căn viện thứ hai mươi ba. Cửa sân đang mở hé, hắn nhảy hai bước một lên bậc thang đi vào. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt vẫn là hai gốc cây liễu xanh xanh trong đình viện, cành lá xanh tươi lúc này vẫn đang đung đưa theo gió. Trong sân không huyên náo như bên ngoài mà rất yên tĩnh. Cửa sổ mấy gian phòng khác đều đóng chặt, chỉ có cánh cửa phòng chữ Thủy là vẫn mở rộng. Chẳng biết tự lúc nào Tô Văn Thanh đã quay về phòng, giờ phút này nàng đang ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng đọc quyển sách đang cầm trong tay.
Ánh mắt sắc bén của Vương Tông Cảnh liếc qua, thấy quyển sách kia bìa vàng giấy mỏng, hắn thầm nghĩ chắc là cuốn “Thanh Phong Quyết” vừa được phát.
Nghe thấy trong sân có tiếng bước chân, Tô Văn Thanh quay đầu nhìn lại, thấy Vương Tông Cảnh đang đứng trong đình viện, nàng liền mỉm cười khẽ gật đầu với hắn. Nụ cười ấy dịu dàng ôn hoà, giống như tên quyển sách trong tay nàng vậy, như một làn gió mát nhè nhẹ thổi tới khiến lòng người cảm thấy yên bình.
Vương Tông Cảnh cười đáp lễ, sau đó đi về phía phòng mình. Mấy ngày gần đây ở biệt viện số hai ba trừ hắn và Tô Văn Thanh ra còn có thêm hai người mới tới. Người thứ nhất chính là thiếu niên trầm mặc mà ngày trước hắn từng thấy qua, tính tình dường như có chút quái gở, rất ít khi lộ diện, Vương Tông Cảnh ở cùng một viện với y nửa tháng nhưng cũng không gặp quá bốn năm lần, có điều xem như cũng đã biết mặt, biết tên y là Cừu Điêu Tứ. Còn một thiếu niên mấy ngày sau mới tiến vào Thanh Vân biệt viện, là một cậu bé béo mập lớn hơn Vương Tông Cảnh một tuổi, người thì thấp hơn Vương Tông Cảnh một cái đầu, nhưng vòng bụng kỳ lạ lại lớn hơn của hắn đến hai ba vòng, tên là Ba Hùng.
So với Cừu Điêu Tứ, tính tình Ba Hùng tốt hơn rất nhiều, nhiệt tình hiền hòa, vừa đến căn viện số hai ba còn chưa kịp buông hành lý đã cười ha hả rồi lần lượt đến chào hỏi mấy người hàng xóm, còn tiện tay nhét tặng mỗi người vài món, nghe nói là đặc sản ở Lương Châu phía bắc quê hương hắn. Ngoại trừ Cừu Điêu Tứ tính tình cổ quái chỉ ứng phó vài câu cho xong, hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều nhanh chóng quen thân với hắn, thường xuyên qua lại nói cười chuyện trò với nhau. Tô Văn Thanh tính tình hiền hòa, nhưng dù sao thân là nữ tử cũng có chút ngăn cách, cho nên trong viện bây giờ chỉ có Vương Tông Cảnh và Ba Hùng giao tình tốt nhất, chạm mặt nhau đều nói chuyện vài câu.
Nhưng lúc này, cửa sổ phòng chữ Kim của Cừu Điêu Tứ và phòng chữ Thổ của Ba Hùng đều đang đóng chặt, không biết hai người bọn họ đã quay về chưa. Vương Tông Cảnh nhìn lướt qua phòng bọn họ rồi toan quay về phòng mình. Đúng lúc hắn mới bước đi mấy bước, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ đâu đó ngoài viện.
Vương Tông Cảnh dừng chân, hơi kinh ngạc dỏng tai nghe ngóng, lần này lại không thấy có động tĩnh gì, chẳng lẽ mình nghe nhầm ư? Nên biết là từ khi Thanh Vân thí bắt đầu, quy củ trong Thanh Vân biệt viện liền nghiêm khắc hẳn lên, bình thường không thấy có ai nuôi thú vật gì bao giờ. Nhưng vào khoảnh khắc mới nãy, trong lòng hắn bỗng xẹt qua một suy nghĩ, ngày trước ở Thông Thiên Phong, Tiểu Đỉnh từng nói rất muốn tham gia Thanh Vân thí, tuy đó chỉ là lời nói trẻ con song liên tưởng đến gia thế của Tiểu Đỉnh chắc hẳn cũng không phải không thể.
Nhưng tóm lại chắc cũng không để tên nhóc con này càn quấy. Vương Tông Cảnh thầm nghĩ trong lòng, lắc đầu cười khổ một cái, sau đó đi về phòng chữ Hỏa của mình. Hắn đang định thò tay đẩy cửa, ai ngờ đúng lúc đó đột nhiên lại nghe thấy những tiếng ồn ào vang lên từ phía cửa viện:
“Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu. . .”
“Chi chi chi chi chi. . .”
Vương Tông Cảnh khựng người, cánh tay đang duỗi ra đột ngột dừng lại giữa không trung. Một lát sau, hắn xoay người lại, trên mặt dường như hiện ra một nụ cười khổ, nhìn kỹ lại quả nhiên thấy ở phía cửa viện số hai ba, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đang kêu lên rồi chạy thẳng vào, sau đó là Tiểu Đỉnh mập mạp với cái đầu tròn xoe, lưng mang túi vải đang cười hì hì bước tới, vừa nhìn thấy Vương Tông Cảnh đằng kia liền mừng rỡ, vẫy tay nói:
“Vương đại ca, Vương đại ca.”
Ánh mắt Vương Tông Cảnh hiện lên vẻ không thể tin được, hắn bước tới nhìn Tiểu Đỉnh từ trên xuống dưới một lượt, do dự một lúc rồi hỏi với giọng khó tin: “Tiểu Đỉnh, sao đệ lại đến đây? Không lẽ, không lẽ đệ thật sự muốn. . .”
“Đệ muốn tham dự Thanh Vân thí” . Tiểu Đỉnh rất đắc ý, rất kiêu ngạo, rất lớn tiếng trả lời.
“Ồ?” Bên kia sân, Tô Văn Thanh đang ngồi trước cửa sổ cũng chú ý đến bên này, sau khi nghe Tiểu Đỉnh nói liền ngạc nhiên nhìn sang với vẻ kỳ lạ, đôi mắt đẹp đánh giá bé trai nhiều lắm chỉ mới bốn tuổi này. Gần như cùng lúc đó, cửa sổ phòng chữ Kim cũng đột nhiên mở ra, khuôn mặt luôn lãnh đạm với tính cách quái gở như thể tất cả mọi người đều đang thiếu nợ y một món tiền lớn của Cừu Điêu Tứ cũng thò ra ngoài, y nhíu mày nhìn về phía bên này, sau đó ánh mắt dừng trên người Tiểu Đỉnh, khóe mắt hơi giật giật một thoáng, cuối cùng phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi dùng lực đóng “sập” cửa sổ lại.
Đây đương nhiên không phải biểu hiện hiếu khách nhiệt tình gì, nhất thời trong sân có hơi yên ắng. Một lát sau, Tô Văn Thanh ho khẽ một tiếng, thoáng mỉm cười với Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh rồi đứng dậy đi ra phía trước cửa sổ. Vương Tông Cảnh chau mày nhìn qua phòng chữ Kim, nội tâm cũng có chút không thoải mái. Mặc kệ như thế nào thì trong lòng hắn vẫn rất có hảo cảm với thằng nhóc Tiểu Đỉnh, mà tính tình của hắn, từ nhỏ bướng bỉnh không nói, ba năm qua ở trong dãy Thập Vạn Đại Sơn giành giật sự sống, suốt ngày chém giết với đám yêu thú hung dữ ngang ngược kia, sao có thể ôn hoà nhu nhược được chứ?
Có điều trước mắt vẫn chưa đến lúc trở mặt, huống hồ nội quy trong Thanh Vân biệt viện vốn cấm không cho cá nhân đánh nhau. Vương Tông Cảnh cũng chỉ thản nhiên liếc về phía bên kia, sau đó nén sự bực tức trong lòng xuống, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Đỉnh, trên mặt đã hiện lên nụ cười.
Tiểu Đỉnh cũng là một đứa bé thông minh, bấy giờ ngẩng đầu lên nhìn Vương Tông Cảnh, mang thêm vài phần ngạc nhiên hỏi: “Vương đại ca, người nọ không thích ta sao?”
Vương Tông Cảnh cười nhạt một tiếng rồi ngồi xổm xuống, vẫn cười nói: “Không có việc gì, đệ không quen biết y, đừng để ý tới y. Nhưng đệ thật sự muốn tham dự Thanh Vân thí sao?” Trong lòng hắn vẫn có chút khó tin, vui vẻ hỏi: “Mẹ đệ quả thật đã đồng ý cho đệ quậy phá vậy à?”
Tiểu Đỉnh cười xòa một tiếng, vẻ mặt đắc ý nói: “Ai nói ta quậy phá, ta rất là nghiêm túc đấy. Ngày trước sau khi ta về nhà nói chuyện này, mẹ ta quả nhiên không chịu, còn quở mắng ta mấy câu.” Nói đến đây, Tiểu Đỉnh vô thức rụt đầu lại, xem ra đứa nhỏ vốn không sợ trời không sợ đất này, bình sinh sợ nhất vị mẫu thân nghe nói tính cách lạnh lùng đó.
“Nhưng tiểu nhân tự có diệu kế. . .” Tiểu Đỉnh dương dương tự đắc, đang định nói tiếp. Nhưng Vương Tông Cảnh nghe xong khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:
“Cái gì mà tiểu nhân ắt có diệu kế? À. . . Có phải đệ định nói Ẩn sĩ tự có mưu hay phải không?”
Tiểu Đỉnh im bặt, thoạt nhìn có hơi xấu hổ, vươn tay xoa xoa cái đầu tròn xoe rồi cười ha ha nói: “À. . . À. . . đúng là như vậy. Ta có diệu kế, liền đi tìm cha ta. Ban đầu cha ta cũng trách ta hồ đồ, có điều khi ta cầu xin thêm mấy lượt thì người liền mềm lòng. Dù sao đây chẳng phải là địa phận của Thanh Vân Sơn ư, ở đâu cũng đều là đệ tử Thanh Vân, còn sợ ta xảy ra chuyện gì nữa? Cho nên cuối cùng cha đã đồng ý với ta.”
Vương Tông Cảnh trầm mặc một lát rồi liếc nhìn Tiểu Đỉnh, thầm nghĩ vị Lục Tuyết Kỳ Lục sư thúc mà tỷ tỷ kể ấy là nhân vật cỡ nào nhỉ, nhịn không được lại hỏi: “Vậy còn mẹ đệ thì sao, chẳng phải người không đồng ý sao?”
Tiểu Đỉnh vung tay lên, nói với vẻ vô tư: “Không có việc gì, chỉ cần cha ta đồng ý là được. Ta còn không rõ sao, chỉ cần cha ta nắm lấy tay mẹ ta. . . Á, Đại Hoàng, ngươi làm gì đấy?”
Cậu bé đột nhiên nhìn về phía trước và kêu một tiếng. Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đại Hoàng với thân hình cực lớn và bộ lông sáng đã chạy một vòng quanh sân, lúc này đang đi đến dưới một gốc cây liễu ngửi ngửi xung quanh, sau đó nhấc một chân lên tè bậy vào đấy.
Tiểu Đỉnh chạy tới vỗ đầu Đại Hoàng, xem ra có chút không vừa ý, oán giận nói: “Đại Hoàng, sau này ta sẽ ở đây đấy, không cho ngươi tè bậy ở chỗ này, bằng không khai chết đi được.”
Đại Hoàng đặt mông ngồi phịch xuống đất, miệng kêu “Ư ử” mấy tiếng, nhưng lại liếc mắt nhìn Tiểu Đỉnh. Tiểu Đỉnh dường như hiểu rõ ý nó, sờ đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Không được, không nên tè bậy ở chỗ này. Lần sau nếu muốn đi tiểu thì hãy đến sân khác, tè xong rồi hẵng về, biết chưa?”
Đại Hoàng và chú khỉ xám Tiểu Hôi đang kêu “Chi chi chi chi” ngồi bới lông chó bên cạnh đều đồng thời ngẩn ra, nhìn về phía Tiểu Đỉnh. Một lát sau, Đại Hoàng rên ư ử trong miệng mấy tiếng rồi cúi đầu xuống, xem ra đã bị Tiểu Đỉnh đánh bại rồi.
Tiểu Đỉnh cười hi hi rồi quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh, và nói: “Vương đại ca, trước đó ta đã nói với Mục sư huynh để cho ta một phòng trong căn biệt viện của huynh, bây giờ chắc có rồi chứ?”
Bấy giờ Vương Tông Cảnh mới hiểu tại sao căn phòng chữ Mộc trong biệt viện của mình lại không ai đến ở, thì ra là Tiểu Đỉnh đã dặn người ta trước. Chắc hẳn vị Mục sư huynh mà nó nói chính là người có thân phận không nhỏ, thường xuyên đi dạo trong Thanh Vân biệt viện – Mục Hoài Chính Mục sư huynh rồi. Tên nhóc con này quả đúng là thần thông quảng đại, ai cũng phải nể mặt nó. Vương Tông Cảnh cười khổ một tiếng, chỉ về phía phòng chữ Mộc rồi nói: “Có một phòng trống đấy, là phòng chữ Mộc.”
Tiểu Đỉnh reo lên một tiếng, nhanh như chớp chạy đến bên kia, Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng theo sau lưng. Vương Tông Cảnh lắc đầu, nhưng nhìn thân hình đáng yêu của Tiểu Đỉnh, trong lòng cũng có mấy phần mừng rỡ, hắn quả thật càng ngày càng yêu mến tên nhóc này, chỉ nhìn thấy bộ dạng vui sướng kia thôi trong lòng phảng phất như sáng lên mấy phần, lập tức mỉm cười bước tới.
Tiểu Đỉnh đẩy cánh cửa đang khép hờ rồi bước vào, đồng thời nhìn khắp xung quanh, sờ chỗ này, nắm chỗ kia. Tuy đồ dùng bài trí trong phòng không khác gì so với phòng của bọn Vương Tông Cảnh, cũng đơn giản mộc mạc như thế, nhưng Tiểu Đỉnh thoạt nhìn vẫn có chút phấn khích, thậm chính còn cao hứng nhảy lên giường lăn mấy vòng.
Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng trẻ con của nó nào có chút giống vẻ nghiêm túc tu hành. Hắn thầm lắc đầu, nhưng nghĩ lại như thế cũng phải, Tiểu Đỉnh chỉ mới bốn tuổi, chắc hẳn cha mẹ nó chiều chuộng nên để nó tùy tiện xuống đây nghịch ngợm một chút, chứ làm gì thật sự muốn nó toàn tâm toàn ý tu hành đạo thuật chứ?
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười hỏi Tiểu Đỉnh: “Tiểu Đỉnh, lần này đệ tham dự Thanh Vân thí, quả thật đã chuẩn bị ở lại đây một năm sao?”
Tiểu Đỉnh nhảy xuống giường, cười hi hi nói: “Đúng vậy đó.”
Vương Tông Cảnh nhịn không được bèn bật cười, nói: “Vậy cũng tốt, thế là một năm nay ta có bạn rồi. Đúng rồi, lúc sáng các sư huynh có phát ‘Thanh Phong Quyết’ của Thanh Vân Môn, đệ đã lấy chưa? Đó chính là đạo thuật tu hành khi chúng ta tham dự Thanh Vân thí đấy.”
Tiểu Đỉnh cười ha ha nói: “Ta sớm đã lấy rồi, huynh xem.” Nói xong thò tay vào lục lục trong cái túi đeo bên hông, một lát sau quả nhiên lấy ra một quyển sách màu vàng, phía trên đúng là viết ba chữ ‘Thanh Phong Quyết’.
Vương Tông Cảnh gật đầu cười, đang định nói chuyện thì nghe Tiểu Đỉnh bên kia cười nói: “Ta lấy sớm hơn huynh nữa đấy, tối qua đã có rồi. Phải rồi, huynh có muốn xem qua của ta không?”
Vương Tông Cảnh bật cười, lắc đầu nói: “Mọi người đều có sách giống nhau mà, ta cũng có một quyển.”
Tiểu Đỉnh nhún vai, tiện tay đặt cuốn ‘Thanh Phong Quyết’ trên mặt bàn. Một cái bóng xám bên cạnh bỗng nhiên nhảy lên bàn, chính là Tiểu Hôi đang tò mò chạy tới, cầm lấy quyển sách lật lật, sau một lát thấy không hứng thú bèn tùy tiện vứt xuống.
Tiểu Đỉnh cũng mặc kệ nó, lại chạy đến bên cửa sổ mở cửa ra, thuận miệng nói: “Ừm, có lẽ cũng không khác lắm. Nhưng mà tối qua, lúc cha ta đang nấu cơm, ta đã đưa quyển sách tới, người xem qua một hồi, liền nói trong sách này có nhiều chỗ không chuẩn lắm, sau đó giúp ta sửa lại một tí, nói rằng như thế này mới đúng.”
Nội tâm Vương Tông Cảnh chấn động, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Đỉnh vẫn vô tư nhìn quanh ngoài cửa sổ. Trên chiếc bàn trong phòng, quyển sách vàng vẫn đang lẳng lặng nằm yên. Một luồng gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, khiến cho những trang sách khẽ lật lên rồi lại chậm rãi khép lại.
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀