Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 54: Phụ mẫu (Hạ)n
Chương 22: Phụ mẫu (Hạ)
Dịch: cải trắng
Biên: no1devil
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Chương 22: Phụ Mẫu (hạ)
Tiểu Đỉnh đi được vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy có hai người đứng trên bãi cỏ nơi sườn núi phía trước. Nó nhìn kỹ lại, miệng ồ lên một tiếng rồi chạy tới cười hì hì nói “Vương đại ca, sao ngươi lại đến đây?”
Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Đỉnh, trong lòng cũng yêu thích, nhịn không được đưa tay sờ sờ cái đầu tròn vo vo của nó, cười nói: “Ta theo tỷ tỷ của ta đến, tiện thể ngắm cảnh núi Thanh Vân.”
Tiểu Đỉnh quay đầu nhìn qua, “À” một tiếng rồi nói: “Thì ra đây là tỷ tỷ của ngươi hả, ta bảo này, hình như trước kia đã gặp qua nhưng không nói chuyện nên không nhận ra, nếu không thì ngày đó ta đã thông báo thẳng cho ngươi rồi.”
Vương Tông Cảnh cười nói: “Không việc gì, chẳng phải đã tìm được rồi sao?”
Vương Tế Vũ đứng phía sau Vương Tông Cảnh bước tới, liếc mắt nhìn Tiểu Đỉnh thì hơi kinh ngạc, liền quay qua Vương Tông Cảnh: “Tiểu đệ, sao đệ lại quen biết Tiểu Đỉnh?”
“Có gặp qua ở dưới chân núi đó…” Vương Tông Cảnh nói sơ qua tình huống khi đó, lúc này Tiểu Huyên bên cạnh cũng đi tới. Khác với Tiểu Đỉnh, nàng dường như thực sự quen biết Vương Tế Vũ, cười hì hì đi tới bên cạnh nói: “Tế Vũ tỷ tỷ.”
“Chà, Tiểu Huyên thật ngoan.” Vương Tế Vũ cười lên rõ tươi , xem ra không chỉ quen biết Tiểu Huyên mà còn thật tâm yêu thích cô bé này. Nàng khom lưng ngồi xuống, hỏi Tiểu Huyên: “Tiểu Huyên, đã muộn như thế này sao muội vẫn ở chỗ này chơi đùa hả?”
Tiểu Huyên đứng bên người Tiểu Đỉnh cạnh Vương Tông Cảnh, nói: “Là Tiểu Đỉnh ca ca nói mang muội đến bình địa ngọc bích này chơi, thế nhưng sau khi tới phía dưới kia, hắn lại đột nhiên nói xuống tiếp có quỷ, muội muội, muội liền…” Nói xong, tiểu cô nương vốn còn chưa hiểu chuyện bỗng nhiên như xúc động trong lòng, ủy khuất thương tâm, khóe miệng run run như muốn khóc.
Vương Tế Vũ vội vàng léo Tiểu Huyên qua, nhẹ ôm vào lòng dịu dàng an ủi: “Tiểu Huyên ngoan, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, là Tiểu Đỉnh lừa muội đấy, từ trước đến nay trên núi Thanh Vân này làm gì có quỷ.”
Mắt Tiểu Huyên rươm rướm lệ, thút tha thút thít nói: “Thật..thật vậy sao?”
Vương Tế Vũ gật gật đầu, mỉm cười nói: “Tất nhiên là thật, được rồi, Tiểu Huyên đừng khóc nữa.”
Cạnh đó Tiểu Định cười nhạo, nói oang oang: “Quỷ khóc nhè!”
Tiểu Huyên không thèm để ý đến nó, giơ tay lau nước mắt. Vương Tế Vũ đứng dậy, vừa bực mình vừa buồn cười bảo Tiểu Đỉnh: “Tiểu Đỉnh, sao đệ lại chọc Tiểu Huyên vậy, vì nàng ấy nhỏ hơn đệ à?”
Tiểu Đỉnh trề môi trách móc đôi câu rồi bước lại bên cạnh Tiểu Huyên, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, cũng không nói câu nào.
Tiểu Huyên cúi đầu đợi cả buổi mà vẫn chưa thấy Tiểu Đỉnh ca ca nói gì, hơi kỳ quái ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu Đỉnh ca ca, ngươi nhìn ta làm gì thế?”
Tiểu Đỉnh đảo mắt hai vòng, như là nghĩ tới điều gì, nói: “Tiểu Huyên, thế này nhé, ngày mai ta lại dẫn ngươi đi một chỗ khác rất thú vị, có…” Nói được phân nửa, nó liền trầm giọng xuống, lén lút nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ, đầu nghiêng đến sát bên tai Tiểu Huyên, thì thầm vài câu thần thần bí bí.
Tiểu Huyên nghe xong ngẩn ngơ trong giây phút rồi trở nên hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc, lắc đầu nguầy nguậy nói liên thanh: “Không được, không được, chỗ đó…”
“Không được nói!” Tiểu Đỉnh lớn giọng ngắt lời nàng, Tiểu Huyên liền che miệng lại, nhưng hai con mắt to tròn vẫn còn chút vô tội và đáng thương nhìn Tiểu Đỉnh. Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu nói: “Thôi được, vậy ngày mai nói tiếp, con nhỏ này đúng là phiền phức!”
Nói xong, nó quay đầu lại nói: “Vương đại ca, bây giờ ngươi ở đâu vậy, rảnh rỗi ta đến tìm ngươi chơi.”
Vương Tông Cảnh nhìn hai đứa nhóc thú vị, trong lòng cũng yêu thích, nghe vậy cười nói: “Ta ở trong biệt viện dưới chân núi Thanh Vân, đường Ất, bên trong phòng chữ “Hỏa” viện thứ hai mươi ba.
Tiểu Đỉnh à một tiếng, sau đó hiểu ra liền cười nói: “A…, ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, có thể tham gia Thanh Vân thí rồi à?”
Vương Tông Cảnh gật đầu, mỉm cười nói: “Không sai.”
Tiểu Đỉnh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta cũng muốn đi.” Sau đó nhíu đôi mày nho nhỏ, bỗng quay đầu qua Tiểu Huyển nói: “Tiểu Huyên, hay là chúng ta cũng đi tham gia Thanh Vân thí đi?”
Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ đều khẽ giật mình, Tiểu Huyên cũng nhất thời không kịp phản ứng. Một lát sau tiểu cô nương trấn tĩnh lại, lập tức lắc đầu nói: “Không được không được, chỗ đó đông người lắm, với lại Tiểu Đỉnh ca ca à, chúng ta còn nhỏ quá.”
Tiểu Đỉnh trợn trắng mắt, giận dữ nói: “Nhỏ cái gì mà nhỏ…mấy sư thúc sư bá từng thấy ta đều hoan hỉ bảo ta có thiên phú dị bẩm, là tuyệt thế kỳ tài đấy. Không được, ta phải đi thử một chuyến mới được.”
Nói xong liền giẫm chân, xem như đã quyết tâm. Lúc này, Vương Tế Vũ đứng cạnh Vương Tông Cảnh chẳng hiểu sao lại bật cười khe khẽ, che miệng không nói. Vương Tông Cảnh đứng đó liền phát hiện sự khác thường của tỷ tỷ đầu tiên, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vương Tế Vũ muốn lại thôi, vừa ngay lúc này Tiểu Đỉnh đằng trước nói vọng qua: “Vương Đại ca, bọn ta đi trước nhé. Ta phải về xin mẹ cho phép đi tham gia Thanh Vân thí mới được?”
Vương Tông Cảnh ngớ người ra, cười khổ chẳng biết nên nói gì cho phải, đành phất tay với Tiểu Đỉnh, thuận miệng nói: “Được, ta chờ ngươi đến.”
Tiểu Đỉnh cười ha ha, kéo tay Tiểu Huyên đi về phía Thúy Bình. Tiểu Huyên liếc hắn một cái, cười hì hì nói: “Tiểu Đỉnh ca ca, ta cảm thấy mẹ ngươi nhất định không cho ngươi đi đâu.”
Tiểu Đỉnh lảo đảo muốn ngã, thật không biết phản bác thế nào, mặt mày ủ rũ, đưa tay lên sờ sờ cái đầu tròn của mình, một lát sau bỗng nói: “Không sao, ngày mai ta đi xin cha ta.”
Tiểu Huyên trề môi nói: “Thôi đi ông nội…, vậy thì làm sao, có ích gì đâu. Ta nghe mẹ ta từng nói, cha ngươi rất vô dụng, cả ngày chuyện gì cũng nghe theo mẹ ngươi, nhìn là thấy không được rồi.”
Tiểu Đỉnh cười xùy một tiếng, biểu tình như đang nhìn một đứa ngốc, thần thần bí bí nói: “Ngươi thì biết cái gì? Ta mà không biết sao. Tuy mẹ ta thường ngày không thích nói chuyện, nhưng trong lòng luôn coi trọng cha ta nhất, ta còn cảm thấy mẹ thích cha ta còn hơn cả ta một chút… Ừm, biết nói sao đây nhỉ, dù sao ta cũng không hiểu lắm, nôm na là như vậy đấy. Chỉ cần cha ta thực sự mở miệng nói ra, mẹ nhất định sẽ nghe theo, ha ha, ta phải đi xin cha ta mới được!”
Tiểu Huyên: “…Là vậy à…, để ta về nhà hỏi lại mẹ.”
Tiểu Đỉnh: “Ngươi hỏi mẹ ngươi làm gì?”
Tiểu Huyên: “Ta hỏi mẹ rốt cuộc yêu ta hay yêu cha ta nhiều hơn.”
Tiểu Đỉnh: “…”
Hai đứa nhỏ cầm tay nhau vừa nói vừa đi xa, Vương Tế Vũ đứng trên bãi cỏ xanh thu ánh mắt lại, liếc nhìn Vương Tông Cảnh, mỉm cười: “Đệ vẫn chưa biết được lai lịch hai đứa nó à?”
Vương Tông Cảnh hiếu kỳ, lắc đầu nói: “Đệ quả thật không biết mà, cha mẹ hai đưa nó cũng ở trong Thanh Vân Môn sao?”
Vương Tế Vũ nhẹ gật đầu, nói: “Ừ, cô bé kia tên Tề Tiểu Huyên, cha nàng chính là người tỷ đã từng nói qua, chính là nhân vật quyền cao chức trọng số hai ở Thanh Vân môn, trưởng lão Tề Hạo. Mẹ Tiểu Huyên là Điền Linh Nhi, nghe nói năm xưa xuất thân từ nhất mạch bản môn Đại Trúc Phong, là nữ nhi độc nhất của thủ tọa Đại Trúc Phong, tổ sư Điền Bất Dịch, một thân đạo hạn cực cao, rất có danh tiếng trong Thanh Vân môn.”
Vương Tông Cảnh hít hà một hơi, nhin không được nhìn cô bé xinh xắn kia thêm một cái rồi quay đầu qua Vương Tế Vũ: “Vậy Tiểu Đỉnh thì sao, cha mẹ nó là ai?”
Trên mặt Vương Tế Vũ hiện lên một vẻ kính ngưỡng cùng sùng bái, thấp giọng nói: “Lai lịch Tiểu Đỉnh cũng không nhỏ, mẹ của đệ ấy cũng tỷ cũng từng nhắc đến rồi, chính là người xuất thân từ Tiểu Trúc Phong, Lục Tuyết Kỳ lục trưởng lão. Hiện nay trong Thanh Vân môn. Lục sư thúc thanh danh hiển hách, chẳng những đạo hạnh cao thâm mà danh vọng còn sánh ngang với trưởng lão Tề hạo, hơn nữa còn xinh đẹp như hoa, mấy chục năm qua đều được trong môn trên dưới nhất trí công nhận là đệ nhất mỹ nhân Thanh Vân môn.”
Trong lòng Vương Tông Cảnh chấn động, không thể tưởng tượng được gia thế hai tiểu bằng hữu này lại có địa vị lớn như vậy. Chỉ là chẳng hiểu sao lúc nghe Vương Tế Vũ nói đến các đại trưởng lão thanh danh hiển hách Thanh Vân môn, nội tâm hắn lại chợt lóe lên một suy nghĩ cổ quái. Giây phút này hắn bỗng nhớ đến Lâm Kinh Vũ, vì điều gì mà vị Lâm tiền bối có đạo hạnh tuyệt đối là siêu phàm thoát tục kia lại không được liệt kê trong nhóm trưởng lão này?
Vương Tông Cảnh lắc đầu, ném cái suy nghĩ không thể hiểu nổi này ra khỏi đầu, mặc kệ nguyên do sự tình là như thế nào, cũng không đến lượt một tiểu nhân vật như hắn nên lo lắng. Trái lại, một khắc sau, trong lòng hắn có vào phần hiếu kì, nhịn không được hỏi:
Ừm, vậy cha Tiểu Đỉnh đâu, chẳng lẽ cũng là một vị đại nhân vận của Thanh Vân môn sao?”
Trên khuôn mặt tươi cười của Vương Tế Vũ lần đầu tiên hiện lên vẻ lúng túng cùng nghi hoặc, sau một hồi trầm mặc, nàng cười miễn cưỡng nói: “ Việc này tỷ cũng chỉ nghe nói thôi, kỳ quái là Lục sư thúc xuất chúng như thế, còn là kỳ nữ danh chấn thiên hạ, nhưng cha Tiểu Đỉnh lại không có chút danh tiếng nào, thậm chí cũng rất ít người từng gặp qua y.”
Vương Tông Cảnh rất bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là ý gì?”
Vương Tế Vũ chần chờ một chút, có vẻ đang lựa lời, lát sau mới hạ giọng nói: “Nghe nói cha của Tiểu Đỉnh hình như là một đầu bếp trên Đại Trúc Phong.”
——————–
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀