Tru Tiên 2

Chương 42: Đếm (Hạ)n


Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 42: Đếm (Hạ)n

Chương 16: Đếm (Hạ)
Dịch: Tiếu Nhân Sinh
Biên: Nại Hà
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên phía trên đỉnh đầu hai người vọng xuống một tràng tiếng rít “vù vù”. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mấy luồng sáng màu đen bay vọt tới, sau khi vượt quá đầu mình thì nhanh chóng giảm tốc độ, hào quang lập lòe lay động rồi tắt đi, tiếp đó có năm sáu bóng người đáp xuống chỗ trước hắn và Tiểu Đỉnh mấy trượng.
Đám người này già có trẻ có, nhìn có vẻ người dẫn đầu bọn họ là hai ông lão và một người đàn ông trung niên. Ngoài ra, trong số đó còn có một nam một nữ trẻ tuổi, nam trông anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, nhìn kỹ trên khuôn mặt hai người này có vài nét giống nhau, dường như là huynh muội.
Vương Tông Cảnh nhìn sắc mặt bọn họ hơi có vẻ mệt mỏi, giống như vừa trải qua một cuộc chặng đường không ngắn. Lòng hắn khẽ động, thầm nghĩ chẳng lẽ họ cũng là người đến tham dự Thanh Vân thí? Bản thân hắn vẫn còn nhớ rõ ngày trước Minh Dương đạo nhân đã từng nói sơ qua về tình hình Thanh Vân thí, biết danh tiếng của Thanh Vân thí càng ngày càng lan rộng, không ít danh môn thế gia trong thiên hạ đều có ý muốn đưa đệ tử của mình vào Thanh Vân, một là để con cháu có tiền đồ, hai là gia tộc có thể kết giao với Thanh Vân, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có chỗ dựa dẫm.
Mấy người này có thể ngự kiếm phi hành, mặc dù không phải do hai người trẻ tuổi kia thi triển nhưng chắc hẳn bọn họ cũng đến từ một thế gia tu chân nào đó rồi. Vương Tông Cảnh nhìn thấy vậy, trong lòng hơi chột dạ, khi ánh mắt lướt qua đám người ấy, đột nhiên hắn cảm thấy trong đó có một kẻ trông quen quen.
Chính là nam tử trẻ tuổi kia, Vương Tông Cảnh lập tức tập trung vào gương mặt người đó nhưng nhất thời lại khó nhớ ra đã gặp y ở nơi nào, không chừng bản thân mình nhận nhầm người cũng nên.
Trong lòng Vương Tông Cảnh hơi nghi hoặc ngẩn ngơ. Ở bên cạnh, Tiểu Đỉnh xem ra học rộng hiểu nhiều, cậu vẫn tỏ vẻ dửng dưng bất động với màn ngự kiếm phi hành đáp xuống trước mặt mà người phàm nơi thế tục vốn coi như thần tiên đó, cậu chỉ nhìn mấy lượt rồi kéo áo Vương Tông Cảnh tiếp tục đi về phía trước.
Cùng lúc đó, thiếu nữ trong đám người bên kia ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi xanh xanh trước mắt, nói khẽ: “Đây chính là núi Thanh Vân à?”
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng bỗng hơi chau mày, hắn quay sang nói với một ông lão trong đám: “Tam thúc, nơi này rõ ràng vẫn còn cách sơn môn của núi Thanh Vân một đoạn, sao chúng ta không bay qua luôn?”

Ông lão được gọi là Tam Thúc lắc đầu nhưng vẻ mặt ôn hòa nói: “Văn Khang, nơi này không giống như ở nhà. Thanh Vân Môn danh chấn thiên hạ, chính là một đại môn phái trong giới tu chân ở Thần Châu Hạo Thổ, nếu chúng ta bay thẳng vào sơn môn thì không khỏi hơi bất kính.”
Nam tử trẻ tuổi tên Tô Văn Khang hơi kinh ngạc, trên mặt tỏ vẻ không phục nói: “Cho dù danh tiếng của Danh Kiếm lầu Tô gia chúng ta không bằng Thanh Vân Môn nhưng cũng đâu cần phải kính sợ Thanh Vân Môn đến vậy chứ?”
Danh Kiếm lầu Tô gia!
Vương Tông Cảnh đang đi bên con đường cổ bỗng mắt lóe tinh quang, giống như một góc ký ức chợt bừng sáng lên, hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên sau khi nhìn kỹ liền nhận ra nam tử trẻ tuổi này chính là vị ngũ thiếu gia Tô gia mà lần trước mình đã từng gặp ở thành Lư Dương. Ngay sau đó, hình bóng lẻ loi đơn độc của cô bé bị mất tích một cách bí ẩn Tô Tiểu Liên chợt hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhíu mày hít sâu một hơi rồi lại xoay người tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Mấy người Tô gia bên kia cũng bắt đầu tiến về phía sơn môn của núi Thanh Vân, đồng thời tiếng nói chuyện của Tam Thúc nhà họ Tô vang lên: “Văn Khang, con phải nhớ kỹ, Lư Dương Tô Gia ở U Châu đương nhiên rất có tiếng tăm, không cần phải nể mặt ai. Nhưng đã bước vào địa phận Trung Châu, đặc biệt là núi Thanh Vân nơi đây thì chẳng còn là gì nữa rồi. Nếu không, gia chủ sao phải đưa con và Lục tiểu thư cùng nhau đến tham dự Thanh Vân thí chứ?”
Giọng nói bên kia tuy không lớn lắm nhưng tai mắt Vương Tông Cảnh đâu giống người thường, đại khái hắn vẫn nghe rõ ràng tất cả. Lúc này trong lòng hắn khẽ động, chợt nghĩ đến một chuyện. Tại U Châu, Thanh Vân Môn rõ ràng đang âm thầm giúp đỡ Long Hồ Vương gia, nhưng lần này thế lực lâu đời Lư Dương Tô gia đột nhiên thừa dịp Thanh Vân thí năm năm mới tổ chức một lần để đưa con cháu đến núi Thanh Vân, ngoại trừ việc tranh thủ bái nhập Thanh Vân môn không chừng còn có ý đồ sâu xa khác.
Bây giờ Tô Văn Khang trông không còn ngang ngược như lúc Vương Tông Cảnh đã thấy ở thành Lư Dương mấy hôm trước nữa, sau khi được trưởng bối giáo huấn hắn liền gật đầu vâng dạ, ngoan ngoãn cất bước đi. Ngược lại, vị lục tiểu thư Tô gia bên cạnh hắn sau khi nhìn thấy dãy núi Thanh Vân hùng vĩ, ánh mắt rơi xuống trước mặt, hai mắt lập tức sáng lên, nàng bước nhanh về phía trước, cười nói: “A, mọi người nhìn xem, con chó này lớn thật đấy.”
Tô Văn Khang bước theo, sau khi nhìn qua cũng bật cười nói: “Đúng thật, con chó vàng lớn thế kia quả thật hiếm thấy. Thanh muội, muội có thích không? Nếu thích huynh sẽ đến chỗ họ mua lại cho muội nhé?”
Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn về phía Tiểu Đỉnh thì thấy cậu bé “hừ” một tiếng, hiển nhiên cậu chẳng vui vẻ gì, có điều cũng không có hứng nổi giận.
Lục tiểu thư nhà họ Tô chần chừ một lát rồi lắc đầu cười nói: “Bỏ đi, chuyện chính sự trước mắt vẫn chưa giải quyết. Hơn nữa nếu may mắn có thể bái nhập làm đệ tử Thanh Vân Môn, tu tập đạo pháp e còn chẳng kịp, suốt ngày mang theo một con chó vàng lớn bên cạnh trông cũng không thuận mắt lắm.”
Một ông lão khác của Tô gia đứng bên cạnh khẽ gật đầu nói: “Lục tiểu thư nói rất phải.”
Ở đằng trước, Tiểu Đỉnh nhếch môi “hừ” lạnh một tiếng, thuận miệng kêu: “Đại Hoàng, qua đây.”

Đại Hoàng sủa “gâu gâu…” mấy tiếng rồi chạy đến bên cạnh, cọ cọ đầu vào người cậu vài cái. Tiểu Đỉnh tóm lấy cổ con chó, xoay mình một phát đã trèo lên lưng nó, sau khi ngồi vững thì kêu lên: “Đi nhanh nào, phiền chết được.”
Đại Hoàng sủa lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía trước. Tiểu Hôi nằm sấp sau lưng Tiểu Đỉnh, ngó ngiêng xung quanh.
Vương Tông Cảnh lắc đầu bật cười, cậu bé này thật chẳng biết cách che giấu thái độ của mình chút nào, hắn không gọi cậu nữa mà cứ vậy bước đi. Nơi này cũng gần núi Thanh Vân, ước chừng chưa quá nửa canh giờ, Vương Tông Cảnh và đám người Danh Kiếm lầu Tô gia ở phía sau đã đến trước sơn môn núi Thanh Vân.
Danh môn ngàn năm đang ở ngay trước mắt.
Trong suy nghĩ Vương Tông Cảnh đã từng tưởng tượng xem sơn môn của núi Thanh Vân sẽ như thế nào, có thể cực kỳ xa hoa, cũng có thể khí thế phi phàm, hoặc là cung điện lầu son hay là cổng lớn tường cao, nhưng bây giờ hắn phát hiện mọi suy đoán của mình đều sai hết.
Sơn môn Thanh Vân thật khác xa so với hắn dự đoán, không phải xa hoa cũng chẳng phải lầu son gác tía. Dưới ngọn núi cao vút sừng sững thình lình dựng lên một khối đá khổng lồ cao hơn năm mươi trượng, một mặt bên được gọt như dao chém, cắt thành mặt đá phẳng lì bóng loáng như gương, không rõ đã dùng loại binh khí gì khắc lên trên hai chữ lớn như rồng bay phượng múa:
Thanh Vân!
Hai chữ này cứng cáp có lực, nét tựa như long xà muốn bức ra khỏi mặt đá, lại giống như thiên long cự thú ngạo nghễ với nhân gian, toát lên khí độ cương quyết bất quần, nhất thời khiến cho khí thế ngàn năm của Thanh Vân Môn được tôn lên tới tận cùng, làm cho người ta khi đến nơi đây chợt cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Tảng đá khổng lồ dựng ngay trước núi, hai bên đều có đường đi. Lúc này trước sơn môn có rất nhiều người tụ tập, trong đó không ít đệ tử Thanh Vân Môn mặc đạo bào đang canh giữ sơn môn, bận rộn túi bụi.
Vương Tông Cảnh vừa mới đến nơi đây, nhất thời cảm thấy hơi mê mang. Lúc trước Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân cũng chỉ là bảo hắn tới đây thử vận may chứ không nói rõ bây giờ phải làm như thế nào, có lẽ bản thân nên nghĩ cách tìm gặp tỷ tỷ trước thì hơn nhỉ? Hắn đang nghĩ đến điều này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Đỉnh gọi phía trước: “Vương đại ca, lại đây, lại đây nào.”
Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tiểu Đỉnh vẫn đang cưỡi trên lưng Đại Hoàng, đứng dưới tảng đá khổng lồ vẫy tay với mình.

Bỗng nhìn thấy một người quen giữa đám người xa lạ sẽ luôn nảy sinh cảm giác thân thiết, Vương Tông Cảnh mỉm cười bước tới, nói: “Đệ sao vẫn còn ở đây thế?”
Tiểu Đỉnh nhoẻn miệng cười nói: “Đệ nghĩ huynh đến một mình, sợ huynh có điều không rõ nên đợi ở đây đợi huynh. Huynh muốn tham gia Thanh Vân thí thì đi sang bên này.” Nói đoạn cậu giơ tay chỉ sang bên, Vương Tông Cảnh nhìn theo thấy ngay trước sơn môn có chỗ đông người tụ tập nhất, nhìn qua ước chừng cũng phải có hơn chục người đang vây thành vòng tròn, tuy nhiên không hề ồn ào huyên náo mà rất nghiêm túc trật tự.
“Bên kia là nơi chuyên thu nhận đệ tử Thanh Vân, đầu tiên phải có người kiểm tra tư chất căn cốt của huynh, và thân thế huynh phải trong sạch. À đúng rồi, huynh có quen biết ai trong Thanh Vân Môn không?”
Vương Tông Cảnh khẽ giật mình, nói: “Sao thế?”
Tiểu Đỉnh cười “hì hì” nói: “Nếu có người quen thì sẽ giúp huynh tiến cử, huynh cũng không cần phải mất công chờ đợi bên kia nữa, chỉ cần có một chút thiên tư căn cốt cơ bản là có thể vào thẳng vòng kiểm tra thứ hai rồi.”
Vương Tông Cảnh chau mày hỏi: “Có nhiều vòng kiểm tra vậy sao?”
Tiểu Đỉnh nhún vai trả lời: “Chẳng còn cách nào khác, nhiều người quá mà. Đệ nghe có vị sư huynh nói phải thiết lập thêm nhiều trạm kiểm soát để chuyên kiểm tra một số người đấy.”
Vương Tông Cảnh liếc mắt, lòng thầm than vãn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta có một tỷ tỷ đang ở trong Thanh Vân Môn, tên là Vương Tế Vũ. Tiểu Đỉnh, đệ có quen không?”
Tiểu Đỉnh nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”
Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu, thầm nghĩ phen này khó rồi đây, hắn đang định nghĩ xem còn cách nào khác không thì chợt thấy Tiểu Đỉnh nhảy xuống từ trên lưng Đại Hoàng nhảy, bước đủng đỉnh đến chỗ xa xa dưới chân tảng đá khổng lồ, ở đó có mấy vị đệ tử của Thanh Vân Môn đang canh giữ con đường lên núi. Những đệ tử này trông thấy Tiểu Đỉnh chạy tới đều nở nụ cười hỏi: “Tiểu Đỉnh, đệ lại chạy ra ngoài chơi hả?”
Tiểu Đỉnh cũng không khách sáo với bọn họ, cậu hỏi thẳng: “Ừ, các huynh biết trên núi có vị sư tỷ nào tên Vương Tế Vũ không?”
Mấy vị đệ tử Thanh Vân môn khẽ giật mình, một người trong số đó ngạc nhiên nói: “Biết chứ. Vương sư muội tư chất thông minh, rất được các trưởng lão yêu mến.”
Tiểu Đỉnh mừng rỡ, cậu quay đầu gọi Vương Tông Cảnh tới, nói: “Vị Vương đại ca đây chính là đệ đệ của Vương sư tỷ, huynh ấy nói muốn tìm tỷ tỷ mình, nhờ các huynh thông báo giúp một tiếng.”
Tất cả đám đệ tử Thanh Vân Môn đều kinh ngạc, Vương Tông Cảnh cũng đã đi tới, tinh thần hắn hơi kích động, những lời vừa rồi hắn đều đã nghe thấy hết, hình như mấy năm qua tỷ tỷ mình sống ở Thanh Vân Môn không tệ, chí ít cũng có tiếng tăm không tệ.

Sau khi quan sát Vương Tông Cảnh một lượt, trong số những người đó có một vị đệ tử Thanh Vân bước ra, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Đệ chính là đệ đệ của Vương sư muội sao?”
Vương Tông Cảnh không dám thất lễ, vội đáp: “Vâng, đệ với tỷ tỷ xa cách đã ba năm, nhờ đạo trưởng chuyển lời đến tỷ ấy, xin tỷ tỷ xuống núi gặp mặt.”
Vị đệ tử Thanh Vân đó khẽ gật đầu nói: “Cái đó đương nhiên, đệ cứ đứng đây chờ một chút, ta lên núi tìm Vương sư muội.”
Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh cười hi hi nói: “Lần nay huynh may mắn rồi.”
Vương Tông Cảnh thật sự rất cảm kích cậu bé này, hắn gật đầu cười nói: “Đa tạ đệ nhé…”
Tiểu Đỉnh vẫy vẫy tay gọi Đại Hoàng chạy tới, rồi trở mình một cái nhảy lên ngồi trên lưng nó, sau đó cậu quay đầu lại cười nói: “Vương đại ca, vậy huynh cứ từ từ chờ nhé, đệ về nhà trước đây.”
Vương Tông Cảnh gật đầu mỉm cười, sau đó nhìn Tiểu Đỉnh cưỡi Đại Hoàng, mang theo Tiểu Hôi xuyên qua bên cạnh mấy người đệ tử Thanh Vân chạy vào con đường mòn, thủng thẳng đi lên núi Thanh Vân, chẳng bao lâu sau ba bọn họ mất hút ở một góc quanh sau những rặng cây.
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
:105:Tru Tiên 2 cầu phiếu! :105:
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.