Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 40: Rừng tùng (Hạ)n
Chương 15: Rừng tùng (Hạ)
Dịch: Nại Hà
Biên: no1devil
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Vương Tông Cảnh dừng tay nhìn đứa bé kia, cảm thấy hơi bất ngờ, cũng không phải không biết xấu hổ mà tiếp tục dùng nước này nữa, may mà tắm rửa gần xong rồi, thầm nghĩ bản thân ở hạ du nên chắc không có vấn đề gì. Hắn liền vắt khô quần áo rồi đứng dậy, quay đầu nhìn xung quanh một lát, cuối cùng đem quần áo phơi lên tảng đá lớn ở phía kia, để gió trong rừng thổi chắc không bao lâu nữa sẽ khô.
Con chó vàng bò dậy, con khỉ lông xám bên cạnh nhanh nhẹn nhảy thoắt lên, ngồi vững như Thái Sơn trên lưng nó, vò đầu bứt tai, đôi khi lại cúi xuống bới đám lông vàng của con chó. Con chó quay đầu nhìn bốn phía, vừa đứng lên liền lộ rõ thân hình to lớn, cao tới hơn nửa người của nó, nhìn vào có chút giật mình, nhưng lại trông chẳng có vẻ gì là hung dữ. Một lát sau nó liền tiến đến chỗ đứa bé đang ngồi bên bờ hồ, dưới ánh mắt tò mò của Vương Tông Cảnh, nó dùng đầu cọ nhẹ vào chân đứa bé kia.
“Chi chi, chi chi. . .” Con khỉ lông xám ở trên lưng chó kêu lên hai tiếng.
Đứa bé kia quay lại và đẩy cái đầu to lớn của con chó vàng ra, có điều con chó vàng giống như khao khát, cứ cọ qua cọ lại không thôi. Nhìn bộ dạng kỳ quái ấy đúng là có chút mặt dày mày dạn. Đứa bé đẩy ra ba bốn lần mà con chó vẫn cứ kiên trì tiếp tục cọ nó, còn làm bộ dáng nịnh nọt, le lưỡi, vẫy đuôi không ngừng.
Vương Tông Cảnh nhìn vậy, vừa thấy kỳ quái lại vừa thấy buồn cười. Ngay lúc ấy, hắn chú ý thấy trước người đứa bé có đeo một cái túi nhỏ, dùng dây đỏ đeo chéo qua người. Cái túi trông hơi cũ, làm bằng vải màu lam, thấp thoáng lộ ra ánh vàng mờ ảo, nhìn qua thì chẳng khác gì chiếc túi bình thường. Vừa nãy lúc ngủ, đứa bé ngủ đè dưới thân nên không nhìn thấy được. Theo Vương Tông Cảnh thấy, chiếc túi vải hơi phồng lên, dường như đựng vật gì đó bên trong, mà ánh mắt con chó vàng kia thỉnh thoảng lại quét qua cái túi này, hình như rất có hứng thú với vật ở trong đó.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu.” Con chó vàng kêu lên hai tiếng.
Đứa bé tức giận xoay người đi, miệng lẩm bẩm hai câu, không biết là nói cái gì. Nó với lấy cái túi sau lưng, dùng cánh tay mập mạp lục lọi bên trong một hồi, lát sau trên tay nó đã có một miếng sườn nóng hổi, thơm ngào ngạt.
Con chó vàng lập tức kích động, liên tục vui mừng ve vẩy cái đuôi. Nhưng đứa bé kia lại không cho con chó, nó nhìn nhìn miếng sườn rồi đưa lên miệng cắn mạnh một miếng to. Con chó ngẩn ra, rồi lập tức “ư ử” rên rỉ hai tiếng, đi vòng quanh đứa bé kia, không ngừng dùng đầu cọ cọ, con mắt chỉ nhìn chằm chằm vào miếng sườn lớn kia.
Vương Tông Cảnh thấy cảnh tượng này, đầu tiên lắc đầu bật cười, nhưng một lát sau, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, trong mắt lộ vẻ kinh nghi. Cái túi nhỏ đứa bé đeo trên lưng chỉ cỡ bàn tay, theo lý thì căn bản không thể đựng được miếng sườn lớn như thế, hơn nữa để trong bao vải lâu vậy sao vẫn còn nóng hổi, đây là chuyện gì chứ?
Phía trước, đứa bé cắn hai miếng thịt rồi vươn tay đưa miếng sườn tới trước mặt con chó, miệng nhồm nhoàm nói: “Đại Hoàng, chỉ có thể cắn một miếng thôi nha.”
Hai mắt Đại Hoàng sáng rực, lập tức mở cái miệng to như chậu máu ra, NGAOO. . . OOO một tiếng rồi cắn mạnh, suýt chút nữa nuốt cả tay của đứa bé vào trong miệng. Còn đứa bé kia vẫn nắm chặt miếng sườn không buông, đảo mắt xem thường, còn tay trái thì vỗ đầu con chó, tức giận nói: “Một miếng, một miếng thôi!”
Đại Hoàng cắn một miếng thật to, rồi lúc này mới hậm hực nhả miếng sườn ra, bắt đầu nằm xuống đất gặm. Đứa bé cũng ngồi xuống, dựa lưng vào con chó, cầm miếng sườn gặm mấy miếng rồi lại đưa sang miệng con chó để nó cắn một miếng, cứ như vậy, ta một miếng, mi một miếng, chẳng bao lâu miếng sườn đã không còn chút thịt nào.
Đứa bé thoáng nhìn khúc xương, rồi tiện tay quăng đi. Thân hình Đại Hoàng nhanh như chớp, nhảy vèo một cái ngoặm lấy khúc xương đang rơi trên không trung, khiến cho con khỉ lông xám đang ngồi trên lưng nó suýt nữa thì ngã ngửa, sau đó lại từ từ chạy về ngồi bên cạnh đứa bé, bộ dạng yêu thích không rời, thả miếng xương xuống trước mắt, dịu dàng nhìn rồi dùng lưỡi liếm không thôi.
Đứa bé đi đến bờ hồ rửa tay, rồi lau qua mặt một chút. Lúc quay người lại, khuôn mặt lấm lem đầy mỡ đã trở về bộ dáng đáng yêu, trắng trẻo như ngọc, hai bên má phúng phính khiến cho người ta muốn nhào tới nhéo hai cái.
Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh tảng đá, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc túi bên hông đứa bé một hồi, rồi lại nhìn sang con khỉ và con chó hoàn toàn không tầm thường kia, chần chờ một lúc, đang không biết có nên mở miệng chào hỏi hay không thì đứa bé kia đã quay sang nhìn hắn rồi mở miệng hỏi:
“Nè, ngươi là ai?” Nói xong liền dừng lại một chút, chớp chớp mắt, rồi lại hỏi tiếp: “Ngươi muốn tới núi Thanh Vân đúng không?”
Vương Tông Cảnh gật đầu, thầm nghĩ đứa bé này chắc là trẻ con của nhà nào gần đây, nhìn nó nhỏ tuổi đáng yêu như vậy, trong lòng hắn cũng thấy yêu thích, liền cười nói: “Nơi này vắng vẻ, dễ xuất hiện dã thú, một đứa trẻ như đệ đừng đi một mình, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?”
Đứa bé kia bĩu môi nói: “Ta chả sợ đâu.”
Vương Tông Cảnh bật cười, lắc đầu không nói, rồi ngồi xuống tảng đá lớn dưới chân. Đứa bé kia cũng tiến tới, đánh giá hắn từ đầu đến chân, dường như rất có hứng thú với những vết thương trên người hắn, bèn nói: “Sao trên người ngươi nhiều vết sẹo vậy?”
Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua thân mình, rồi nói: “Bị yêu thú cào đó.”
“A, yêu thú!” Không nghe thì chẳng sao, vừa nghe tới hai chữ “yêu thú”, đôi mắt đứa bé lập tức sáng rực, tiến sát lại, tò mò hỏi: “Ngươi từng gặp yêu thú sao?”
“Gặp rồi.” Vương Tông Cảnh nhún vai, nghĩ thầm ba năm trước ta còn sống chung với vô số yêu thú trong khu rừng rậm kia cơ.
“Yêu thú có hình dạng như thế nào, ngươi kể cho ta được không?” Đứa bé càng thêm hưng phấn, xoa xoa hai bàn tay, mặt tươi cười nói: “Ta từ nhỏ đã bị nhốt trong nhà, chưa từng thấy yêu thú bao giờ luôn.”
Vương Tông Cảnh ngẩn ra một chút rồi lắc đầu, đứa bé sinh ra tại vùng Trung Thổ yên bình nên đương nhiên chưa từng thấy nạn yêu thú rồi. Nếu như ở vùng biên cương U Châu, hai chữ ‘yêu thú’ đáng sợ có thể dọa trẻ con khóc đêm nín bặt. Nếu không phải người sống, hoặc từng đi qua U Châu thì khó có thể tưởng tượng được sự hiểm ác của nạn yêu thú, khiến tất cả mọi người bị vây khốn trong thành trì như thế nào.
Nhưng đối diện với ánh mắt ngây thơ, tò mò như vậy, Vương Tông Cảnh không muốn nói lời mất hứng, dù sao trong lòng cũng yêu thích đứa bé hồn nhiên vui tươi này, hắn liền lục lại trong ký ức một vài loại yêu thú ở mảnh rừng rậm kia để kể cho đứa bé nghe.
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng tiện miệng hỏi lai lịch của đứa bé, đứa bé này tên “Tiểu Đỉnh”, con chó và con khỉ kia đều là vật nuôi trong nhà. Lúc hỏi nhà nó ở đâu thì Tiểu Đỉnh thuận tay chỉ về núi Thanh Vân, xem ra đúng là trẻ con nhà gần đây rồi.
Nghe kể xong một hồi, Tiểu Đỉnh dễ thấy là hiểu rộng biết nhiều, đối với những con yêu thú hung ác đáng sợ trong lời Vương Tông Cảnh kể chẳng những không sợ hãi chút nào, ngược lại càng nghe càng thêm hưng phấn, không ngừng khoa chân múa tay hỏi kỹ, thậm chí còn hỏi đến cả việc loại yêu thú này cao bao nhiêu, lớn cỡ nào, loại yêu thú kia có mấy cái móng vuốt, dài ra sao, hoặc tiếng yêu thú khi kêu lên nghe như thế nào vân vân, khiến cho Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy đau hết cả đầu.
Cuối cùng, Tiểu Đỉnh đặt mông ngồi phịch xuống bãi cỏ cạnh Vương Tông Cảnh, gương mặt tỏ ra mơ màng, mê mẩn nói: ” Thì ra phía nam, bên trong dãy Thập Vạn Đại Sơn lại có nhiều yêu thú lợi hại đến như vậy.” Nói đến đây, nó bỗng nhướn mày lên, như vừa sực nhớ ra điều gì đó, liền quay ra phía sau nói với Đại Hoàng và con khỉ lông xám:
“Đại Hoàng, Tiểu Hôi, Linh tôn ở trên núi của chúng ta có được tính là yêu thú không nhỉ? Ta thấy bộ dạng nó cũng rất kỳ quái, hung hăng, nhiều người đều sợ nó, chắc hẳn cũng là yêu thú rồi phải không?”
Đại Hoàng không chút phản ứng, chỉ tập trung gặm gặm khúc xương trước mặt, ngược lại, con khỉ lông xám được gọi là Tiểu Hôi lại gãi đầu gãi tai, dường như đang động não suy nghĩ, sau đó kêu “Chi chi chi chi” một tràng rồi liên tục gật đầu.
Tiểu Đỉnh lập tức trở nên đắc ý, nói: “Ta đã bảo rồi mà, vậy Linh tôn đó chắc cũng chẳng phải tốt lành gì. Mẹ ta cũng lạ thật đấy, lần nào đi ngang qua Bích Thủy Hàn đầm đều bắt ta phải thi lễ với nó làm gì chứ. Lần sau chúng ta phải lén bắt nó để trừng trị mới được.”
Cánh tay Tiểu Hôi đang lật lật bới bới lông con Đại Hoàng bỗng nhiên cứng đờ, sau đó từ từ ngước đầu lên, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Tiểu Đỉnh.
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
:105:Tru Tiên 2 cầu phiếu! :105:
Bầu chọn truyện dịch tháng 10-2012 ()
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀