Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 33: Lư Dương Thành (Thượng)n
Chương 12: Lư Dương Thành (Thượng)
Dịch: AlfaRomeo™
Biên: Summer Rose
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, không khí vẫn còn phảng phất chút lạnh lẽo ẩm ướt của đêm tối. Vương Tông Cảnh từ Vương gia bảo đi ra, đến bậc thang cạnh cửa chính thì dừng bước, quay đầu lại nhìn bức hoành phi chữ vàng treo ở phía trên. Trông thấy ba chữ lớn mạ vàng quen thuộc, sắc mặt hắn không biểu hiện gì, có chăng chỉ thoáng chút thẫn thờ. Sau một lúc lâu, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi lập tức xoay người, theo hướng con đường bên ngoài cánh cổng đi thẳng một mạch, không hề quay đầu nhìn lại.
U Châu là một trong chín châu của Thần Châu Trung Thổ, nằm ở phía nam, giáp với dãy Thập Vạn Đại Sơn tuyệt địa hiểm yếu. Đối với cuộc hành trình sắp sửa thực hiện, tương lai trước mắt khó đoán được là lành hay dữ, mục đích của Vương Tông Cảnh lần này chính là đi đến Thanh Vân sơn danh chấn thiên hạ nằm ở Trung Châu thuộc trung tâm Trung Thổ Cửu Châu. Truyền thuyết kể rằng, đó là một nơi sơn linh thủy tú, phì nhiêu màu mỡ, động tiên đất thánh nhiều vô số, phong trào tu chân tìm Tiên đạo phát triển bậc nhất trong thiên hạ. Trải qua mấy trận kiếp nạn lớn năm xưa, Trung Châu cũng là nơi đầu tiên khôi phục được nguyên khí.
Thế giới phồn hoa, muôn trượng hồng trần dường như sắp sửa mở ra trước mắt khiến cho Vương Tông Cảnh vừa rảo bước ra khỏi Long Hồ thành, trong lòng liền lập tức dâng lên một cảm giác khác lạ.
Con đường lớn cổ xưa ở ngoại thành dẫu trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn yên bình kéo dài về phía trước. Rừng cây xanh ngắt rậm rạp im lìm đứng dọc hai bên đường. Gió khẽ thổi nhẹ lướt qua mặt, mang đến cảm giác mát mẻ, phảng phất còn có cả sự tự do. Vương Tông Cảnh đứng ở đầu đường đột nhiên vươn hai tay ra, ưỡn ngực duỗi lưng thư giãn gân cốt, miệng nở một nụ cười.
Cất bước tiến lên.
Ngày ấy, năm ấy, Vương Tông Cảnh được mười bốn tuổi. Sở hữu một tấm thân gân cốt chắc khỏe, ôm trọn một trái tim hiếu kỳ, mình không của cải, chẳng sợ hãi gì, chỉ cảm thấy thiên hạ rộng lớn không chỗ nào mình không thể đến. Lý tưởng hào hùng phát sinh, hắn thản nhiên đón gió, sải bước mà đi.
Vì phải đi về hướng Bắc nên trên đường chắc chắn phải đi qua núi Ô Thạch cùng Long hồ nằm dưới chân núi. Vương Tông Cảnh lúc đi tới khu vực ấy hình như có chút do dự, nhưng sau đó lập tức bỏ ý định lên núi. Hành trình trước mắt còn dài, nếu thành công, đến Thanh Vân sơn nhất định sẽ tìm gặp Lâm Kinh Vũ – người mà hắn rất mực kính trọng thêm một lần nữa. Đi qua núi Ô Thạch là thấy Long hồ, mặt nước sóng gợn lấp lánh. Vương Tông Cảnh đột nhiên nhớ lại cái đêm hôm trước, sâu dưới đáy nước, người con gái thần bí quỷ dị nhưng lại xinh đẹp yêu mị ấy chẳng biết bây giờ đang ở nơi đâu, hay chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng của mình mà thôi?
Lòng hắn trầm ngâm, cứ dọc theo con đường cổ mà đi, ý nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào xóa được hình bóng của người con gái xinh đẹp thần bí ấy. Về sau dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, mặc kệ là người là yêu, hay là sơn tinh ma quỷ, mình đi Thanh Vân lần này, thiên hạ Thần Châu rộng lớn như thế e là không còn cơ hội gặp lại nữa rồi. Đúng lúc này, Vương Tông Cảnh bỗng nghe thấy một tiếng rít sắc nhọn từ phía trên đỉnh đầu vọng xuống, bèn ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy có một đạo bạch quang xẹt ngang qua bầu trời, tốc độ cực nhanh, bay thẳng về hướng bắc.
Mấy ngày qua rốt cuộc hắn cũng đã được tiếp xúc với thế đạo nhân gian, liền nhanh chóng nhận ra kia là một người tu đạo đang ngự kiếm phi hành, tốc độ bay quả thật rất nhanh. Nhớ ngày đó khoảng cách từ khu rừng nguyên thủy trong dãy Thập Vạn Đại Sơn đến thành Long Hồ xa xôi nghìn dặm, vậy mà Lâm Kinh Vũ cũng chỉ mất có ba ngày đã đưa hắn trở về.
Nhìn đạo quanh màu trắng nhanh chóng đi xa, ánh mắt Vương Tông Cảnh toát lên vẻ khao khát ngưỡng mộ. Đứng trên con đường cổ thưa thớt bóng người, ở rừng cây rậm rạp đầy rẫy những hiểm nguy nhưng hắn lại hoàn toàn không hề e sợ sẽ có yêu thú hung ác đột nhiên xuất hiện, chỉ chầm chậm xiết chặt nắm đấm lại.
Đạo quang màu trắng vừa lướt qua trên đầu Vương Tông Cảnh cũng là từ thành Long Hồ bay ra, nhân vật ngự kiếm phi hành ấy chính là Minh Dương đạo nhân. Y bay thẳng một mạch, không hề chú ý đến bóng dáng Vương Tông Cảnh chỉ bé bằng con kiến đang ở ngay phía dưới. Trong lòng y lúc này ngập tràn suy nghĩ, chỉ muốn tranh thủ thời gian mau chóng quay về núi Thanh Vân.
Thần Châu rộng lớn, đường xá xa xôi, cho dù Minh Dương đạo nhân tu đạo đã có chút thành tựu, lại ngự kiếm phi hành với tốc độ rất nhanh, nhưng cũng phải mất đến bảy ngày mới đến được Thanh Vân sơn ở Trung Châu.
Bảy ngọn núi Thanh Vân, đẹp đẽ cao vợi, nhất là ngọn núi chính Thông Thiên Phong cao ngập trong mây. Truyền thuyết kể rằng đứng ở đỉnh núi này nhìn ra xa, tất cả nhật nguyệt tinh tú đều ở ngay dưới chân, khói mây bập bềnh, khí lành nghi ngút, quả là động tiên đất thánh bậc nhất ở nhân gian, cũng là nơi trọng yếu của Thanh Vân môn suốt mấy ngàn năm qua.
Từ xưa đến này, vô số anh hùng hào kiệt ở nơi này hô mưa gọi gió, viết nên biết bao câu chuyện kinh thiên động địa, xúc động lòng người. Theo dòng thời gian, những nhân vật đó bây giờ tựa hồ đều đã trở thành truyền thuyết, mà trên mỗi gốc cây, mỗi chiếc lá, mỗi tấc đất ở Thông Thiên Phong đều lặng lẽ lưu truyền.
Qua Vân Hải,
Lên Hồng Kiều,
Đầm Bích Thủy Hàn, thềm Bạch Ngọc,
Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên Phong.
Minh Dương đạo nhân vẻ mặt thành kính, cầm mấy nén nhang đứng trước bàn thờ Tam Thanh tượng thánh, đốt lên rồi vái ba cái, sau đó cắm vào lư hương. Lúc này y mới xoay người lại, đi đến một góc rộng trong đại điện, sắc mặt cung kính, nói với một người mặc áo bào màu xanh sẫm đang chắp tay đứng trước cửa sổ dõi mắt về phía xa xa nhìn vầng mây tía hết tan rồi lại tụ, nói:
– Chưởng môn sư huynh, đệ đã trở về rồi.
Tà áo khẽ động, người đó xoay người lại, tức khắc có một luồng gió núi chợt thổi vào từ cửa sổ phía bên cạnh, “Vù” một tiếng xoay chuyển không khí, dường như cả trời đất núi non đều đột nhiên chấn động, mây tía cuộn thành từng gợn sóng cao đến ba tấc khiến cho y phục của y bay phần phật trước gió, trông rất phiêu dật xuất thần, ngạo nghễ đứng nhìn khắp thiên hạ.
Chỉ thấy y khẽ mỉm cười, đứng bên cửa sổ trước cơn gió, nói:
– Vất vả rồi, Minh Dương.
※※※
Tại U Châu, Vương Tông Cảnh vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Tính toán thời gian thì đây đã là ngày thứ chín hắn rời khỏi thành Long Hồ rồi. Nhưng chỉ dựa vào tốc độ của đôi chân thế này đương nhiên không thể đi nhanh được. Bởi vậy đến bây giờ hắn vẫn chưa ra khỏi địa phận U Châu. Mấy ngày gần đây mỗi ngày hắn đều ăn gió nằm sương, tuy trên đường cũng có đi ngang qua vài tòa thành nhỏ nhưng Vương Tông Cảnh không hề nghĩ rằng phải vào thành tìm chỗ trọ để nghỉ, khát uống nước suối, đói săn chim thú nhưng lại rất tiêu diêu tự tại, dường như đã trở về là con người trong khu rừng rậm nguyên thủy ngày trước.
Đi qua những vùng đất hoang vu này trên đường đương nhiên phải gặp yêu thú. Nhưng nếu so với đám yêu thú hắn đã gặp trong khu rừng rậm nguyên thủy lúc trước, thì những con yêu thú chui ra từ dãy Thập Vạn Đại sơn này tuy có hung ác thật đấy, to lớn thật đấy, nhưng đa số Vương Tông Cảnh đều có thể dễ dàng đối phó được. Hơn nữa hắn đi về phía phương Bắc nên càng ngày càng cách xa dãy Thập Vạn Đại Sơn thần bí khó lường , yêu thú gặp phải trên đường cũng ít dần đi, hai ngày gần đây cơ bản không còn thấy nữa rồi. Lúc này nơi hắn đang đứng cũng có thể xem là địa phận phía Bắc U Châu, mặc dù đa số người dân vẫn cư trú bên trong thành trì nhưng ở đường xá bên ngoài thành dân ở cũng không phải là ít, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài thôn xóm đông đúc.
Đứng giữa ngã ba, Vương Tông Cảnh nhìn xa xa về phía trước, có thể thấy một tòa thành to lớn vững chãi, quy mô không nhỏ, nếu so sánh với thành Long Hồ quê hắn thì lớn hơn rất nhiều. Vương Tông Cảnh nghĩ ngợi một lát thì cũng đã hiểu được, vừa lúc ở ngã rẽ phía trước có mấy người dân trong thôn đang gánh hàng đi ngang qua. Hắn vội chạy về phía trước, mỉm cười hỏi một người đàn ông trung niên:
– Đại thúc, xin hỏi tòa thành phía trước tên gọi là gì ?
Người đàn ông trung niên này thân thể khỏe mạnh, đậm vẻ phong trần, trên vai gánh hai giỏ đầy ắp, toàn là đồ dùng sinh hoạt thường ngày, không biết có phải định đem vào trong thành bán không. Tính tình người thôn phu này cũng không tệ, nghe có người hỏi mình liền cười ha hả, chân vẫn bước liên tục, đáp:
– Tiểu huynh đệ lần đầu tiên đến nơi này hay sao? Phía trước chính là thành Lư Dương lớn nhất trong mấy trăm dặm quanh khu vực này đấy…
“Quả nhiên là nơi này” Vương Tông Cảnh thầm nghĩ, cười cám ơn rồi quay đầu lại nhìn về phía tòa thành sừng sững trước mắt, nhất thời có hơi ngơ ngẩn.
Thành Lư Dương tuyệt không chỉ là tòa thành lớn nhất suốt mấy trăm dặm quanh khu vực này như người thôn phu kia nói. Trên thực tế, nhìn khắp U Châu, thành Lư Dương còn được coi là một thành trì phồn hoa hưng thịnh nhất. Bởi vậy hồi còn nhỏ khi ở thành Long Hồ Vương Tông Cảnh cũng đã từng nghe nhắc đến. Trong tòa thành này còn có một đại thế gia rất mạnh, tiếng tăm hiển hách, chính là Danh Kiếm lầu Tô gia.
Đối với Long Hồ Vương gia mà nói, rất nhiều năm qua Tô gia ở thành Lư Dương vẫn là một thế lực lớn không thể khinh thường. Thế gia này có lịch sử còn lâu đời hơn cả Long Hồ Vương gia, trong quá khứ cũng đã từng xuất hiện nhiều anh tài xuất chúng nổi tiếng khắp nơi, vang danh một thời. Kể cả bây giờ Danh Kiếm lầu Tô gia vẫn ở tại U Châu hô mưa gọi gió, cùng với Liêm Tâm tự phía tây bắc núi Bạch Liên được xưng là hai môn phiệt tu chân lớn mạnh nhất ở U Châu.
Nhưng sự cân bằng này trong mấy năm gần đây mơ hồ đã có sự thay đổi. Biến cố chính là có vài thế lực nhỏ đang quật khởi nhanh chóng, trong đó đáng chú ý nhất chính là Long Hồ Vương gia vùng phía nam biên thùy U Châu, trước đây vốn chẳng có gì đáng chú ý, thế mà trong vòng mười năm đột nhiên nổi lên rất nhanh, hơn nữa nghe nói phía sau còn có Thanh Vân môn ở Trung Châu chống lưng, làm cho các thế lực khác tại U Châu phải giật mình kinh ngạc, không thể không đối đãi cẩn thận. Cho đến hôm nay, mặc dù danh tiếng của Long Hồ Vương gia so với hai thế lực kia vẫn còn chênh lệch, nhưng lại rất có tiềm năng, mơ hồ đã có dấu hiệu hình thành thế chân vạc Tam Đại tu chân rồi.
Chẳng qua giờ phút này nghĩ đến điều đó, Vương Tông Cảnh cảm thấy hơi xa vời, nên cũng không nghĩ nữa. Rời khỏi thành Long Hồ lâu như vậy, trong lòng hắn đã cảm thấy đối với gia tộc mình có chút xa lạ rồi.
Đi thẳng một mạch, càng tới gần thành Lư Dương thì dọc bên đường chính càng xuất hiện nhiều ngã rẽ sang hẻm nhỏ hai bên, người đi đường cũng dần nhiều hơn. Trong số những người đang đi qua đi lại đó có không ít người giống như vị thôn phu hắn vừa gặp lúc nãy, đều gánh các loại hàng hóa khác nhau đi vào thành, tiếng cười nói rộn ràng vang lên bên dưới tường thành cao ngất, hiện nên một bức tranh mang đậm hơi thở cuộc sống của thế tục nhàn nhã.
Tường thành rất cao, so với thành Long Hồ thì cao hơn rất nhiều, tương ứng với nó, cổng thành Lư Dương cũng rất khí thế, cổng vòm cao đến ba trượng mở rộng ra, đi vào trong cổng thành liền cảm thấy trên đỉnh đầu mình đột nhiên tối sầm lại, bước thêm vài bước nữa là đã qua khỏi cửa vào trong thành Lư Dương.
Một bầu không khí ồn ào náo nhiệt lập tức hiện ra ngay trước mắt.
Trong thành, người trên đường chen nhau đi qua đi lại, đông đúc náo nhiệt. Qua từng phố lớn ngõ nhỏ, nhà cửa hai bên cao thấp nhấp nhô, hàng quán đâu đâu cũng có, có người cười nói, có người rao hàng, kẻ thì la hét, kẻ lại thì thầm, đủ loại âm thanh hỗn tạp lẫn vào nhau. Còn có cả trẻ con nghịch ngợm đang cười đùa đuổi bắt ở đầu đường, tay cầm cây tre nhỏ giả làm ngựa, vui vẻ chạy ào qua trước mặt.
Ngẩng đầu trông ra xa về phía đông thành Lư Dương, đập thẳng vào mắt là một tòa danh lâu như một thanh kiếm sắc chọc thẳng lên trời. Không cần phải nói, đó chính là vị trí của tu chân danh môn số một trong thành – Danh Kiếm lầu Tô gia. Từ xa nhìn lại, tòa lầu này như một thanh kiếm dựng ngược đâm thẳng lên trời, tuy không phải làm bằng thép thật nhưng vẫn toát lên một khí thế sắc bén. Bao nhiên năm nay, tòa lầu có hình thù kỳ lạ hào hùng này chính là thứ bắt mắt nhất trong thành Lư Dương, như thể từng giây từng phút nhắc nhở mọi người về uy danh và thực lực của Danh Kiếm lầu. Cũng vì tòa danh lâu nào quá nổi tiếng ở U Châu cho nên mọi người ở đây ngoài gọi Tô gia là Lư Dương Tô gia ra thì nhiều lúc còn gọi trực tiếp là Danh Kiếm lầu Tô gia.
Vương Tông Cảnh vốn xuất thân từ Long Hồ Vương gia, đối với tòa danh lâu này đương nhiên sẽ chẳng có ý kính ngưỡng hay sùng bái gì. Nhưng tòa lầu kia quả thật rất ngạo nghễ bắt mắt, khiến hắn không nhịn được cũng phải liếc nhìn mấy lần, đồng thời ánh mắt của Vương Tông Cảnh cũng vô tình nhìn thấy trên bầu trời thành Lư Dương thỉnh thoảng lại có các đạo hào quang sáng chói đủ màu bay xẹt qua phía chân trời, hiển nhiên chính là các cao nhân trong giới tu chân đang đi lại. So với thành Long Hồ mà nói, thành Lư Dương rõ ràng hưng thịnh hơn nhiều, không khí tu tiên cũng sôi động hơn hẳn, dù hành tẩu trên đường thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy vài nhân sĩ tu chân. Ngoài môn hạ đệ tử của Danh Kiếm lầu ra còn có không ít các tu sĩ nơi khác đang rảo bước trên đường.
Vương Tông Cảnh thu hồi ánh mắt, lững thững bước đi. Hắn đến thành Lư Dương lần này không phải muốn tìm nơi nghỉ trọ, không phải là để mua đồ, cũng chẳng phải là để nhìn ngắm danh lam thắng cảnh. Hắn đi vào thành chỉ vì một lý do duy nhất chính là vì vị trí xung yếu của thành Lư Dương, muốn tiếp tục đi về hướng Bắc, đi xuyên qua thành này là con đường nhanh và tiện nhất, nếu không phải trèo đèo lội suối đi một đường vòng rất xa.
Đi trên đường phố huyên náo này, trong lòng Vương Tông cảnh cảm thấy có chút không được tự nhiên, bất giác luôn duy trì một khoảng cách nhất định với những người xung quanh. Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi ba năm sống một mình nơi thâm sơn cùng cốc đến bây giờ vẫn chưa hết được, cứ cảm giác đám đông ồn ào náo nhiệt kia không hợp với mình.
Cảm giác khác lạ trong lòng khiến hắn không khỏi có chút bỡ ngỡ. Đúng lúc này, ở phía trước đột nhiên truyền đến một tràng quát tháo xen lẫn mắng chửi. Còn không đợi hắn kịp phản ứng, xung quanh đã có một đám đông liên tục chen nhau chạy tới. Trong lúc rối loạn, hắn chỉ mơ hồ nghe thấy có người đang thấp giọng hỏi nhỏ:
– Có chuyện gì thế, hình như là Ngũ thiếu gia của Tô gia?
– Đúng rồi, bên đó chẳng phải là một con nha đầu tứ cố vô thân đang bán mình đấy ư, Ngũ thiếu gia của Tô gia sao lại tìm nó để lôi thôi làm gì nhỉ?
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
:105:Tru Tiên 2 cầu phiếu! :105:
Bầu chọn truyện dịch tháng 10-2012 ()
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện: Hà Nội () Tp Hồ Chí Minh ()