Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 3: Đổ khí (Trung)n
Chương 1: Đổ khí (Trung)
Dịch: Zhu Xian
Biên: Summer Rose
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Vương Tông Cảnh gật đầu đồng ý, Vương Tế Vũ liền quay người bước đi. Đợi đến khi bóng dáng xinh đẹp kia rời khỏi hoa viên, ba thiếu niên ở đây mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vương Tông Vinh lập tức nhảy tới nắm lấy cánh tay Vương Tông Cảnh, bực tức nói:
– Thật đáng giận, tỷ tỷ của ngươi ở đây mà ngươi lại không nói!
Vương Tông Cảnh bất đắc dĩ buông tay:
– Ta còn chưa kịp nhắc, ngươi vừa chạy đến đầu nhà là đã kêu ầm lên rồi.
Vương Tông Vinh “phì” một tiếng, trợn mắt, sau đó vẫy vẫy tay:
– Đi thôi đi thôi.
Vương Tông Cảnh cười cười:
– Đi xem giặt quần áo nữa không?
Vương Tông Vinh tức giận nói:
– Xem cái quái gì nữa.
Vương Tông Cảnh cùng thiếu niên mập mạp ở bên cạnh đều bật cười, sóng vai mà đi.
Trong ba thiếu niên này, Vương Tông Cảnh cùng Vương Tông Vinh đều là con cháu của Long Hồ Vương gia. Tộc phổ Vương gia từ mấy đời trước chia làm bốn chi, Vương Tông Cảnh xuất thân chi trưởng, Vương Tông Vinh chi thứ, hai người xem như là anh em họ. Tên mập ở bên cạnh không phải con cháu của Vương gia, họ Nam, tên chỉ có một chữ Sơn. Long Hồ Vương gia đang trên đà hưng thịnh, con cháu trong Vương thị hiển nhiên là thành phần cốt lõi. Nhưng một thế gia lớn như vậy mà chỉ dựa vào tộc nhân của mình cũng không được, huống hồ gia tộc lớn có nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, chưa chắc đều có thể dùng. Trái lại, những người cùng tộc nhiều khi sẽ nảy sinh tâm tư tranh quyền đoạt lợi, dù sao tất cả mọi người đều có chung một họ, ngươi dựa vào cái gì mà hô mưa gọi gió, ăn ngon mặc đẹp, ta lại phải cúi đầu xưng thần? Như đã nói ở phía trên, dù là anh em ruột thịt trong tộc, có khi lại không yên tâm sử dụng bằng người ngoại tộc vốn dĩ không chung dòng máu nhưng lại có tiềm năng.
Thiên hạ hiện nay, thế gia đại tộc nào cũng đều dùng người ngoài tộc, dần dần sẽ hình thành không ít gia tộc khác họ phụ thuộc vào đại tộc. Xuất thân của tên mập Nam Sơn chính là như vậy. Phụ thân hắn là tâm phúc được tín nhiệm nhất của gia chủ Vương gia hiện nay, cũng có vài phần quyền thế tại Long Hồ Vương gia, từ nhỏ tới lớn hắn đã chơi đùa cùng với đám Vương Tông Cảnh trong Vương gia bảo này.
Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, bầu trời rộng lớn không một bóng mây, gió xuân thổi vào hai hàng dương liễu xanh ngắt bên đường. Đi đến đường lớn, ba thiếu niên đều cảm thấy tinh thần thoải mái, Vương Tông Cảnh nhìn quanh một lượt, nói:
– Hôm nay không xem giặt quần áo được rồi, chúng ta đi đâu chơi đây?
Vương Tông Vinh vẫn đang ngẫm nghĩ. Tên mập Nam Sơn ở bên cạnh phùng má lên, ngây ngô cười:
– Hay là chúng ta vẫn đi xem Lưu quả phụ đi.
Hai huynh đệ Vương gia cùng lúc nhìn sang phía hắn. Mập mạp ho khan một tiếng, đôi mắt nhỏ hấp háy mấy cái.
Vương Tông Cảnh dẫn đầu chạy trước, vừa chạy vừa kêu:
– Vậy còn chờ gì nữa?
Nam Sơn mang tấm thân phì nộn hấp tấp chạy theo, nhưng vẫn không quên gọi Vương Tông Vinh cùng đi. Vương Tông Vinh há hốc miệng, đứng sững tại chỗ, không thốt nên lời, một lát sau mới hậm hực nói:
– Đáng ghét, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cái Hàn Băng phù kia sẽ dán lên mông đít các ngươi đấy!
Sau một hồi đứng tại chỗ do dự, Vương Tông Vinh rốt cuộc cũng giậm chân một cái, quay người đi về phía Vương gia bảo.
Chạy ra đến đầu đường, Vương Tông Cảnh cảm thấy có gì đó không ổn, bèn dừng bước, sau lưng truyền đến tiếng “bình bịch”, là tên mập mạp Nam Sơn đang hồng hộc chạy tới, nhìn ra sau không thấy bóng dáng của Vương Tông Vinh đâu cả.
– Đồ chết nhát!
Vương Tông Cảnh chửi.
– Không sai!
Nam Sơn thở dốc, khẳng định lại một câu, “Chết nhát!”.
Vương Tông Cảnh đưa mắt lườm tên mập một cái, nói:
– Đồ mập, ngươi dám nói không phải là vì ngươi muốn nhìn trộm nên dùng hai người chúng ta làm lá chắn không?
– Làm gì có chuyện đó.
Mập mạp lập tức phủ nhận.
– Phì, lần nào cũng giả bộ ngốc ngếch.
Vương Tông Cảnh đập vào ót mập mạp một cái rồi nói:
– Cái thằng, ngươi giả vờ với người nhà của ta đã đành, còn làm bộ trước mặt ta nữa hả?
Nam Sơn cũng không tức giận, cười chất phác trả lời:
– Cảnh thiếu gia, không phải việc gì ta cũng nghe lời ngươi sao.
Dừng lại một lúc, hai mắt hắn chợt sáng lên:
– Hay là chúng ta đi nhanh đi, lúc này cũng không còn sớm nữa đâu…
Vương Tông Cảnh trừng mắt với hắn một cái, bực mình nói:
– Cầm thú!
Mập mạp ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay Cảnh thiếu gia đổi tính sao. Kết quả chỉ thấy Vương Tông Cảnh cất bước chạy nhanh như gió, miệng hét vang:
– Nhanh lên, nhanh lên, đi nhanh đi.
Tên mập: “. . .”
Lưu quả phụ giống như một đoá hoa của thành bắc, cũng có chút danh tiếng trong thành Long Hồ, khuôn mặt và dáng người đều đẹp. Hai tên thiếu niên chưa trưởng thành cao hứng phấn khởi chạy đến con phố mà nàng ở, ngựa quen đường cũ chui vào một con hẻm nhỏ, đi đến căn nhà thứ năm, chính là nhà của Lưu quả phụ.
Sau khoảng nửa tuần hương, Vương Tông Cảnh cùng Nam Sơn từ trong trong hẻm nhỏ đi ra, vẻ mặt uể oải.
Mập mạp cúi đầu ủ rũ, ngơ ngẩn như đánh mất cái gì, miệng lẩm bẩm nói:
– Tại sao lại như vậy chứ, nàng sao lại biết dùng vải dày che hết các khe hở…
Vương Tông Cảnh liếc mắt nhìn hắn rồi trả lời:
– Chắc chắn là lúc nhìn lén hôm qua ngươi thở to quá , làm kinh động đến nàng.
Nói xong nhấc chân đạp nhẹ hắn một cái:
– Trước đây ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, chúng ta làm chuyện xấu cần bình tĩnh một chút, đừng có thô bạo như vậy nữa được không?
Mập mạp lắc đầu liên tục, nói:
– Tuyệt đối không có chuyện đó, ta thở hồng hộc lúc nào, vừa rồi ngươi nghe thấy hay sao?
Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ, “Ồ” một tiếng:
– Đúng rồi, không nghe thấy ngươi thở dốc, vậy hôm qua sao ta lại nghe được đằng sau có tiếng…
Đang nói giữa chừng hắn bỗng dừng lại, hai người nhìn nhau, sau đó đồng thanh chửi một câu:
– Tên phế vật, thật đúng là đồ phá hoại mà!
***
Trên đường trở về, hai thiếu niên không đạt được mục đích cảm thấy có hơi rãnh rỗi , mập mạp quay sang hỏi Vương Tông Cảnh:
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
Vương Tông Cảnh lắc đầu:
– Hay là về đi, ba ngày nữa tỷ tỷ của ta phải lên đường đến núi Thanh Vân , ta cũng nên trở về chuyện trò với tỷ ấy nhiều hơn một chút, có khi còn xin được ít tiền tiêu vặt.
Mập mạp như nhớ ra cái gì:
– Đúng rồi, ngươi đã gặp người đến từ Thanh Vân Môn kia chưa?
Vương Tông Cảnh lắc đầu, có chút hiếu kỳ hỏi:
– Chắc là ngươi được gặp rồi hả?
Mập mạp cũng lắc đầu:
– Chưa gặp, nhưng khi gia chủ đón tiếp vị ấy cha ta cũng có mặt ở đó. Cha ta về nhà nói chuyện phiếm với mẹ ta, ta ở bên cạnh nghe được. Vị tiên sư đến từ Thanh Vân Môn kia là một lão đầu, diện mạo cũng chẳng có gì nổi bật, nhưng Vương gia chúng ta từ cao đến thấp, kể cả gia chủ đều vô cùng khách khí với hắn.
Vương Tông Cảnh nhịn không được bèn hỏi:
– Lão nhân kia rất lợi hại sao?
Mập mạp nhún vai:
– Cũng không biết, nhưng ta nghĩ là rất lợi hại đấy. Nghe cha ta nói, môn chủ và hắn bàn bạc nhiều lần, đều không nghĩ ra tại sao danh môn đại phái như Thanh Vân môn lại đột nhiên muốn kết minh cùng Long Hồ Vương gia chúng ta. Dù sao lần này Long Hồ Vương gia chúng ta xem như đã trèo cao rồi, có được trợ giúp từ họ, sau này dù là mấy môn phiệt thế gia ở phía bắc U Châu chúng ta cũng không việc gì phải sợ cả.
Vương Tông Cảnh kinh ngạc la lên một tiếng :
– Lợi hại như vậy sao?
Trong lòng hắn đối với Thanh Vân Môn lại có thêm vài phần kính ngưỡng, đang nghĩ có nên trở về hỏi tỷ tỷ thêm về tình huống của Thanh Vân Môn không, chợt nghe mập mạp ở bên cạnh bỗng nhiên hạ giọng:
– Cảnh thiếu gia, ta còn nghe trộm được một việc, vị tiên sư đến từ Thanh Vân Môn thật ra không ở lại trong thành Long Hồ mà đã đến núi Ô Thạch rồi.
– Núi Ô Thạch?
Vương Tông Cảnh ngỡ ngàng, có phần kinh ngạc. Ngọn núi này không lạ gì với hắn. Núi Ô Thạch ở phía Bắc ngoại thành, ở đó có một cái hồ lớn, tương truyền thời xưa có Thủy Long uống nước nên được gọi là Long hồ, thậm chí tên của thành Long Hồ cũng từ đó mà ra. Về phần núi Ô Thạch, đó là một ngọn núi thấp ở bên cạnh hồ, trên núi có nhiều ô thạch* (đá đen – ND), còn có một tòa miếu đổ nát đã nhiều năm chưa được tu sửa, từ sau kiếp nạn yêu thú lại càng không có người qua lại, có lẽ giờ đã rách nát lắm rồi.
– Bên ngoài thành chẳng phải thường có yêu thú xuất hiện sao, vị tiên sư kia không sợ ư?
Mập mạp nhíu mày nghĩ ngợi rồi đáp:
– Chắc là không sợ đâu, đã là người từ Thanh Vân Môn đến đây, nói không chừng đạo hạnh thần thông của vị tiên sư kia cũng lợi hại không kém gì mấy vị trong nhà chúng ta đấy.
Vương Tông Cảnh gãi đầu, không nói gì. Long Hồ Vương gia có thể phát triển lớn mạnh như vậy, đương nhiên cũng có mấy người lợi hại, như gia chủ Vương Thụy Vũ là một nhân vật danh tiếng trong giới tu chân tại U Châu, ngoài ra còn có mấy vị thúc bá và một số người ngoại tộc, thực lực không thể khinh thường. Những nhân vật như vậy, mặc dù không dám nói là ra vào Thập Vạn Đại Sơn như giẫm trên đất bằng, nhưng đi lại ở khu hoang dã ngoại thành thì không thành vấn đề, những yêu thú hung ác cường đại trong mắt người thường mà nói, đối với họ cũng chẳng có gì phiền phức cả..
Hai người đang nói chuyện, định quay trở về thì từ ngã rẽ phía trước xuất hiện ba bốn người, đều là những thiếu niên xấp xỉ tuổi họ. Nhìn thấy hai người, những thiếu niên này liền dừng lại ngay, một kẻ trong số đó cười nhạt:
– Ồ, đây không phải là Cảnh thiếu gia của chúng ta sao?
Vương Tông Cảnh và Nam Sơn nhìn thấy những người này, lông mày đều cau lại. Vương Tông Cảnh hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống, hỏi:
– Lục ca, có chuyện gì thế?
Mấy thiếu niên trước mặt cũng xuất thân từ Long Hồ Vương gia, thiếu niên cầm đầu tên là Vương Tông Đức, lớn hơn Vương Tông Cảnh một tuổi. Theo thứ tự tộc phổ của Vương Gia, hắn xếp thứ sáu trong đám tiểu bối, so với Vương Tông Cảnh xếp thứ chín thì lớn hơn một chút, cho nên khi thấy hắn Vương Tông Cảnh phải gọi một tiếng Lục ca. Mặc dù vai vế lớn hơn, nhưng ở trong Long Hồ Vương gia, địa vị của Vương Tông Đức lại không bằng Vương Tông Cảnh. Bởi vì trong bốn chi của Vương gia hiện nay, cầm quyền chính là chi trưởng và chi thứ hai, hai chi còn lại bình thường yếu thế hơn một chút, “nhàn nhã” sống qua ngày.
Vương Tông Đức xuất thân từ chi thứ tư của Vương Gia, sự tranh đấu ngầm trong Vương gia phần nào cũng ảnh hưởng đến đám tiểu bối nên thường thường quan hệ giữa bọn trẻ hai bên không được tốt, tuy chưa đến mức một mất một còn, nhưng khi gặp nhau nhìn không vừa mắt thì là chuyện có thật.
Vương Tông Đức quan sát Vương Tông Cảnh và Nam Sơn từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn vị trí xung quanh, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ khinh bỉ, cười nói:
– Hai thằng ranh con các ngươi lại đi làm chuyện xấu rồi phải không?
Vương Tông Cảnh còn chưa nói gì, mập mạp ở bên cạnh đã nghiêm trang, đường hoàng mà nói:
– Tuyệt đối không có việc đó!
“Phì!” Vương Tông Đức phỉ nhổ hắn một cái:
– Tiểu tử nhà ngươi mỗi khi làm chuyện xấu đều nói câu này, không nói không sao, nói ra thì khẳng định là đã làm rồi!
Tên mập ngẩn ra một lúc, cứng họng không nói được gì nữa.
———-oOo———-
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
😀 Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé. 😀
Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012 ()