Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 20: Về nhà (Trung)n
Chương 7: Về nhà (Trung)
Dịch: tulio09
Biên: Summer Rose
Hiệu đính: Túng Tiền Hội
Nguồn: .
Vương Tông Cảnh đứng trong căn phòng lớn trên bệ đá, quan sát toàn bộ trận đại chiến ấy mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Nhất là khi chiêu cuối Trảm Quỷ Thần kinh thiên động địa của Lâm Kinh Vũ vừa xuất ra, trời đất như lặng ngắt, chỉ còn mình ta độc tôn, phát huy sức mạnh nghịch thiên của người tu đạo đến tận cùng, vượt xa trí tưởng tượng của gã thiếu niên mười bốn tuổi.
Có điều uy lực Trảm Quỷ Thần quá mạnh, cho dù thi triển trên trời nhưng dưới mặt đất cũng bị ảnh hưởng. Chỉ một chút lực còn sót lại cũng đủ làm cho cả tòa di tích trong rừng rậm này bị băng diệt hóa thành phế tích, ngay cả một khoảng rừng lớn đầy cây cối cỏ dại cũng bị luồng sức mạnh to lớn đó lật tung, bụi đất bốc lên mù mịt, tạo thành một mảnh đất trống trong khu rừng rậm.
Dưới uy lực chân pháp cỡ này, căn phòng lớn trên tế đàn ban đầu còn miễn cưỡng trụ được thoáng chốc cũng đã trở nên nguy hiểm, không chỉ đang rung lắc dữ dội mà ngay cả bốn vách tường cùng bệ đá cứng rắn dưới chân đều xuất hiện vết nứt. Những tiếng “Rắc, rắc…rắc” từ khắp nơi trong phòng đua nhau vọng đến, từng khối đá vụn vỡ bắt đầu rơi xuống.
Vương Tông Cảnh ban đầu cũng bị chấn động kịch liệt, thân thể không ổn định được bị hất văng về phía sau, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, chưa kịp xoay ngươì đã cảm giác ở đầu và thân đau nhức vô cùng. Vô số tảng đá lớn nhỏ rơi xuống như mưa, cũng không biết bao nhiêu khối đá đã nện lên người Vương Tông Cảnh. Trong lòng hắn rất kinh hãi, trận đấu pháp bên ngoài đáng sợ đến mức khiến hắn nghĩ rằng nếu xông ra lúc này hẳn sẽ bị uy lực khủng khiếp đó hóa thành tro bụi, vì thế nhất định không thể bước ra ngoài. Nhưng trong căn phòng này thì tình hình càng lúc càng gay go, hắn không còn cách nào khác đành cắn răng chịu khổ, lấy tay ôm đầu mặc cho những khối đá kia rớt xuống thân thể mình.
Đá vụn rơi tới tấp như mưa, nhưng may là thời gian cũng không kéo dài lâu. Sau đó cơn chấn động từ nền đá dưới chân chậm dần, những khối đá rơi xuống càng lúc càng ít đi, sau khi bị một khối đá cuối cùng nện xuống lưng, Vương Tông Cảnh đợi thêm một lúc lâu cũng không thấy có khối nào rơi xuống nữa.
Lúc này hắn mới cẩn thận chầm chậm bỏ hai tay khỏi đầu mà quan sát quang cảnh xung quanh, nhiều chỗ sau lưng cảm thấy rất đau đớn, nhưng không gian xung quanh có vẻ cũng đã sáng sủa hơn nhiều. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nóc nhà đen kịt lúc trước bây giờ đã xuất hiện bảy tám cái lỗ lớn, trông sang bên cạnh thấy nào là xà gỗ, đá tảng, có khối đá to gần bằng một người trưởng thành, nhìn mà phát run.
Nếu không phải do thân thể hắn vô cùng tráng kiện, thì việc bị đá vụn đập vào như vâỵ chắc cũng lành ít dữ nhiều.
Trong lòng hắn vẫn vô cùng sợ hãi, bèn bò dậy, cố lấy lại tinh thần. Vừa định bước chân ra ngoài, Vương Tông Cảnh chợt nhìn thấy trong đống đá vụn giống như ngọn núi nhỏ bỗng lóe lên một tia sáng màu đỏ sậm. Hắn “Ồ” lên một tiếng, bước về phía đó chăm chú nhìn rồi bới tung khối đá lên, cuối cùng cũng thấy một khối ngọc quyết màu hồng bị vùi sâu dưới đáy đống đá vụn.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, hắn xem xét kĩ lưỡng khối ngọc trong tay. Chỉ thấy khối ngọc quyết này có màu đỏ sậm, màu sắc hồng nhuận, hình thái cổ xưa, trông giống như một con rồng đang nhe nanh múa vuốt, trên thân có khắc những hoa văn kỳ dị cũng không biết mang hàm nghĩa gì. Kỳ lạ nhất chính là khối ngọc hình rồng này, đồng tử của con rồng có lõm sâu tạo thành một lỗ nhỏ, khi kết hợp với hình thái của long quyết tạo cảm giác bên trong như có một luồng sinh khí thoát ra, tựa hồ muốn hóa thành vật sống vậy, quả là công phu điêu khắc như thần.
Vương Tông Cảnh nhìn ngắm một lúc, chợt giật mình tỉnh lại, bèn vội vàng cất khối ngọc quyết đi rồi chạy ra ngoài. Nhảy ra khỏi cái cửa lớn cũng đã bị đá vụn chắn đường, Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn khắp bốn phía, lập tức bị chấn động trước cảnh tượng thê thảm xung quanh. Giây lát sau hắn nhìn thấy Lâm Kinh Vũ ngồi ở dưới bậc đá, Trảm Long Kiếm cắm ở bên cạnh. Y một tay cầm kiếm, sắc mặt tái nhợt, vạt áo trước ngực đỏ một mảng, cả người ngơ ngẩn nhìn ra xa tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
” Tiền bối, ơ…” Vương Tông Cảnh chạy lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, bất giác đổi cách xưng hô: ” Ngài không sao chứ?”
Lâm Kinh Vũ sắc mặt có vẻ mệt mỏi vô cùng, trên khuôn mặt tựa hồ chẳng còn bao nhiêu huyết sắc, thần tình phức tạp, hơi thở nặng nề. Vương Tông Cảnh dáo dác nhìn xung quanh, do dự một lúc rồi hỏi: “Kẻ kia đã đi rồi sao?”
“Y bị kiếm khí của Trảm Quỷ Thần đả thương, xâm nhập vào kinh mạch nội tạng, e là đại thương nguyên khí rồi”. Lâm Kinh Vũ khẽ nói, gương mặt cũng không tỏ vẻ vui mừng chút nào. Y trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Không còn Thái Cực Huyền Thanh Đạo làm căn cơ, vết thương ẩn trong người do loại dị pháp khác chỉ e không thể áp chế được nữa.”
Vương Tông Cảnh nghe xong cũng có chút mơ hồ, nghĩ mãi không thông nên lười chẳng nghĩ nữa, dù sao hắn vẫn rất cao hứng vì kẻ thần bí kia đã bị đánh chạy mất, liền vồn vã hỏi thăm tình hình thương thế của Lâm Kinh Vũ.
Lâm Kinh Vũ lần này không trả lời Vương Tông Cảnh, đôi mắt y vẫn nhìn về phía xa xa dưới bầu trời đêm, nơi Thương Tùng độn pháp chạy đi với vẻ xuất thần. Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ, sau đó lấy khối ngọc quyết hình rồng mà hắn mới tìm được trong đống đá vụn kia đưa cho Lâm Kinh Vũ, nói : “Tiền bối, ngài xem, ta vừa mới tìm được nó ở trong căn phòng kia, trông cũng không tệ.”
Chỉ là mặc cho hắn đang đứng nói bên cạnh, Lâm Kinh Vũ dường như vẫn không nghe thấy gì, cũng không hề có ý định nhìn qua khối ngọc quyết trên tay hắn. Y tựa hồ đang suy nghĩ đến xuất thần. Thật lâu sau, ánh mắt y thoáng hiện một tia buồn bã, khóe miệng khẽ run run, phát ra thanh âm giống như đang lẩm bẩm một mình : “Trận chiến đấu vừa rồi, từ đầu đến cuối, y chỉ dùng đạo pháp của Thanh Vân Môn!”
※※※
Đánh bại được đối thủ mạnh xong, việc tiếp theo đáng lẽ phải đưa Vương Tông Cảnh rời khỏi khu rừng trở về thành Long Hồ mà hắn mong ngóng bấy lâu nay, nhưng hai người Lâm Kinh Vũ và Vương Tông Cảnh vẫn ở lại cánh rừng này một ngày một đêm. Nguyên nhân là sau trận chiến kia, Lâm Kinh Vũ cũng thụ thương, hơn nữa thương thế cũng không phải là nhẹ.
Một thân đạo hạnh thần thông của Thương Tùng đạo nhân tuyệt đối không hề đơn giản, cho dù lúc đấu pháp cũng chỉ dùng đạo pháp của Thanh Vân Môn nhưng cũng rất đáng sợ, huống hồ Thanh Vân đạo pháp vốn là đạo thuật tinh diệu bậc nhất thế gian, uy lực vô song, nếu không làm sao nổi tiếng khắp thiên hạ? Lâm Kinh Vũ thưở niên thiếu được Thương Tùng đạo nhân thu làm đồ đệ, hết lòng chỉ bảo, hơn nữa bản thân thiên phú hơn người, sau này gặp duyên kỳ ngộ mới có được một thân đạo hạnh cực cao như ngày nay. Thế nhưng Thương Tùng đạo nhân tu hành nhiều năm, giữa hai người nếu chỉ đơn luận về đạo hạnh cao thấp thì Lâm Kinh Vũ e rằng chưa chắc đã hơn được vị sư tôn ngày trước này.
Trận chiến vừa rồi Thương Tùng đạo nhân thua chạy, chân quyết Trảm Quỷ Thần coi như đã lập công đầu. Thế nhưng đòn phản kích lúc chiến bại của đối phương cũng đã làm Lâm Kinh Vũ bị thương không nhẹ. Suốt một đêm, Vương Tông Cảnh chứng kiến Lâm Kinh Vũ điều tức thổ nạp phải thổ huyết ba lần, nhưng sau đó sắc mặt y cũng dần dần khá hơn.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, khi ánh mặt trời vừa lấp ló trên đầu ngọn cây, Lâm Kinh Vũ vươn mình đứng dậy, dù khí sắc vẫn còn nhợt nhạt mệt mỏi nhưng nét mặt đã không còn vẻ đau đớn nữa. Y quay sang mỉm cười với Vương Tông Cảnh đang ngồi đợi ở bên, nói : “Đi thôi, ta đưa ngươi trở về.”
Vương Tông Cảnh nhảy lên phấn khích.
Ngự kiếm bay lên, phá không mà đi, trong ánh lục lấp lóa của Trảm Long Kiếm, Vương Tông Cảnh ôm chặt lấy người của Lâm Kinh Vũ, cùng y bay thẳng lên bầu trời xanh.
Cuồng phong như dao đập thẳng vào mặt, Vương Tông Cảnh mở to hai mắt, nhìn khu rừng rộng lớn dưới chân đang dần dần biến thành nhỏ xíu, cuối cùng hóa thành một mảng màu xanh lục, núi non chập chùng, mặt đất bao la mênh mông trải dài vô tận. Trái tim hắn đập rất nhanh, thình thịch thình thịch trong lồng ngực, cảm thấy hơi căng thẳng, lại hơi sợ hãi thế nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự hưng phấn vô cùng. Trên bầu trời, từng cụm mây trắng tầng tầng lớp lớp, mềm mại như bông, trắng bạc như sóng thong thả lững lờ.
” Vù…” một tiếng rít sắc nhọn, bọn họ bay xuyên qua một đám mây. Vương Tông Cảnh cảm thấy bên cạnh là một khoảng trắng mênh mông. Gió thổi càng mạnh, mây bay tụt lại phía sau. Cũng không biết lần này đã bay được bao lâu, sau một tiếng rít lên, hắn thâý phía trước đột nhiên bừng sáng, vậy là đã xuyên qua đám mây bay đến tận phía trên chín tầng trời rồi.
Trời cao đất rộng, biển mây bao la, một làn mây quấn theo sau kiếm quang của họ, trông như những cơn sóng gợn lên theo gió, vượt qua bầu trời vô tận rồi từ từ hạ xuống. Bầu trời xanh thẳm, trong trẻo giống như một viên bảo thạch màu lam. Xa xa phía đường chân trời, một vầng thái dương mang theo ánh hào quang vạn trượng chiếu rọi khắp nhân gian đang từ từ mọc lên.
Thiên địa tạo hóa, cảnh đẹp hùng vĩ, tất cả đều được Vương Tông Cảnh thu vào trong tầm mắt.
Trong người hắn máu nóng sục sôi, chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng như điên, kích động không nhịn được khi đối diện với trời đất mênh mông, bèn hét lớn một tiếng :
” A………”
Thanh âm vút cao, vang vọng cả không gian, du dương bay bổng giữa đất trời. Lâm Kinh Vũ khẽ gật đầu mỉm cười, nhưng vẫn thôi thúc pháp lực, ngự kiếm mà đi.
Bay một mạch suốt ba ngày, giữa chừng Lâm Kinh Vũ cũng mấy lần hạ xuống nghỉ ngơi, không phải vì pháp lực không đủ mà do y quan tâm đến thể lực của Vương Tông Cảnh. Tuy thân hình Vương Tông Cảnh được ngâm trong máu Kim Hoa Cổ Mãng Xà đã trở nên tráng kiện vô cùng, nhưng bản thân hắn một chút pháp lực cũng không có. Bay trên chín tầng mây, gió mạnh và cũng lạnh giá hơn mặt đất rất nhiều, người bình thường nếu ở lâu trên đấy máu sẽ đông cứng lại, dẫn tới thương tổn cho bản thân.
Đi chung với nhau mấy ngày, thông qua Lâm Kinh Vũ rốt cuộc Vương Tông Cảnh cũng đã biết được cái tuyệt cốc mà mình bị bắt tới chính là một nơi ở sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn. Từ thành Long Hồ đến đấy, tiên gia ngự kiếm phi hành ít nhất cũng phải mất ba ngày, như thế cũng đủ biết nó xa xôi đến nhường nào, bảo sao ngày trước Vương gia mặc dù đã dốc toàn lực tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy có tin tức gì.
Kể ra Vương Tông Cảnh cũng có phần may mắn. Trong ba năm qua, cứ lúc nào nhàn rỗi là Lâm Kinh Vũ liền ngự kiếm tìm tới những nơi sâu thẳm trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, tất nhiên mục đích của y chắc chắn là để tìm Thương Tùng, còn như Vương Tông Cảnh ngày trước bị bắt đi, ai cũng nghĩ hắn đã không may chết yểu rồi. Đúng là trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. Lâm Kinh Vũ trong ba năm qua chẳng tìm được gì, nhưng tính hắn kiên trì nhẫn nại, lòng lại mang tình cảm phức tạp với vị sư phụ Thương Tùng đạo nhân năm xưa, bởi vậy nên vẫn kiên nhẫn, từ từ mở rộng phạm vi tìm kiếm. Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn như thế, hắn có thể tìm ra Vương Tông Cảnh cũng chỉ có thể nói là do trời cao có mắt mà thôi.
Ba ngày đường phi hành, cuối cùng cũng ra khỏi dãy Thập Vạn Đại Sơn mênh mông rộng lớn, thần bí khó dò. Nhìn thấy thành quách xa xa, phong cảnh quen thuộc, trong lòng Vương Tông Cảnh cảm thấy xúc động vô cùng, dù mới chỉ là thiếu niên nhưng ba năm nay hắn ngày đêm mong ước có ngày này, quả thực đã mơ tưởng không biết bao nhiêu lần rồi.
Mời các bạn:
Bàn luận về truyện tại đây ()
Tham gia dịch tại đây ()
Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây (“)
:105:Tru Tiên 2 cầu phiếu! :105:
Bầu chọn truyện dịch tháng 9-2012 ()
😀 Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn. 😀