Tru Tiên 2

Chương 161: Kích đấu


Đọc truyện Tru Tiên 2 – Chương 161: Kích đấu


Tru Tiên II
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 98: Kích đấu
Dịch giả: Diệu Yên
Biên tập: Diệu Yên
Nguồn: Bachngocsach

Một kiếm kia chấn nhiếp toàn trường.
Có lẽ bóng kiếm đột nhiên xuất hiện này quá mức cường đại nên mãi một lúc sau, mọi người trong hoa viên nhỏ này mới chú ý tới việc nữ tử kia đã đi tới bên cạnh đứa bé, đôi mắt sáng ngời nhìn nó, lại nhìn thoáng qua thi hài của cha mẹ nó, đôi mày hơi nhíu lại.
Sau đó tay trái của nàng nâng kiếm lên, dường như muốn đưa tới đầu vai đứa nhỏ ấy.
Nhưng lúc này, người mặc áo đen bên kia cũng đã phục hồi lại tinh thần. Hắn hừ nhẹ một tiếng, nàng ta thân thủ cường đại nhưng cũng chưa đủ để uy hiếp được hắn. Hắc quang lóe lên, chuôi đao màu đen quỷ dị lại lập tức bắn ra.

Tiếng quỷ khóc âm lãnh vang lên làm cho ánh mắt của thiếu nữ áo xanh phải ngưng lại, tay đang hướng về phía đứa bé trai kia cũng phải rụt trở về. Nàng quay người nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ ra vài phần ngưng trọng.
Từ Mộng Hồng mang mạng che mặt nhìn hai nhân vật thần bí đang ngầm giằng co, giảm thấp âm thanh, nói:
“Nhìn ra được lai lịch họ không?”
Tây Môn Anh Duệ sắc mặt cũng ngưng trọng, khẽ lắc đầu. Từ Mộng Hồng nhìn thoáng qua bên cạnh, lại phát hiện Tiểu Vương từ trước đến nay luôn tỉnh táo, kiến thức lịch duyệt hơn người, nhưng lúc này hắn lại cứ đứng ngây ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia, giống như đã nhận ra điều gì đó.
Từ Mộng Hồng thò tay kéo một cái, thân thể Vương Tông Cảnh lập tức lảo đảo, vô thức quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Từ Mộng Hồng ở phía sau, hắn lập tức bừng tỉnh, phát hiện ra lưng đã đầy mồ hôi lạnh. May mắn là trước mắt đang xảy ra tình thế nghiêm trọng nên Từ Mộng Hồng cũng không tưởng tượng nhiều, chỉ thấp giọng hỏi:
“Tiểu Vương, ngươi có nhận ra hai người này hay không?”
Vương Tông Cảnh vô ý thức siết bàn tay lại thành nắm đấm, đáp: “Không nhận ra.”
Từ Mộng Hồng “Ừ” một tiếng, lại lập tức nói khẽ với hai người kia: “Đạo hạnh của hai người này đều không thấp, chúng ta làm gì đây?”
Tây Môn Anh Duệ nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc, nhưng thanh âm cũng đã đè thấp xuống, nói:
“Ba Thiên Hằng chính là đệ nhất cao thủ của Ba gia, nếu thật sự có mảnh bản đồ thì phải ở trên người hắn. Nếu như không có, theo tình thế này thì nhất định sẽ có manh mối trên người con trai hắn.”
Từ Mộng Hồng quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh hít vào một hơi, sau đó cũng nhẹ gật đầu.

Từ Mộng Hồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Tốt, hai người này dù đạo hạnh cao nhưng chúng ta cũng không việc gì phải sợ.”
Dứt lời liền cất bước đi về phía trước. Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ chấn động toàn thân, cũng đi theo sát, chỉ có Vương Tông Cảnh vẫn không nhúc nhích mà ánh mắt vẫn nhìn về phía hai người kia, đặc biệt dừng trên thân cô gái mặc thanh y một lát. Sau đó thân ảnh của hắn lóe lên rồi lập tức ẩn vào trong bóng đêm, rốt cuộc cũng không nhận ra hắn đã trốn ở đâu.
Ngay khi bốn người đưa ra quyết định thì đã lập tức kinh động tới người áo đen thần bí và cô gái mặc áo xanh kia, cả hai đều quay đầu nhìn. Sau khi ánh mắt bọn họ đảo qua Từ Mộng Hồng, lông mày hơi cau lại, sau đó lại cùng nhìn tới ba người phía sau.
Trong suy nghĩ của cả hai, dường như người thứ tư biến ẩn nặc mới là người phiền toái và có uy hiếp lớn nhất.
Đúng lúc này, âm thanh chiến đấu ở phía xa vẳng lại giống như đã tới cao trào, tiếng la hét cùng tiếng pháp bảo xé gió từ trong Ba phủ truyền tới, cùng với biển lửa hừng hực cháy khiến cho người ta có cảm giác đi vào một chốn nhân gian quỷ dị.
Tiếng vang dường như ngày càng lớn hơn, hướng tới tiểu hoa viên này.
Điều này làm cho vẻ mặt của mấy người trong tiểu hoa viên đều vô cùng khó coi, chỉ có thiếu nữ áo xanh vẫn lạnh nhạt, đôi mắt sáng ngời quét hết bốn phía xung quanh, giống như vẫn đang tìm kiếm thân ảnh của nam tử trẻ tuổi vừa biến mất.
Ba phương mơ hồ tạo thành một cái tam giác, lấy đứa trẻ kia làm trung tâm, khiến cho cục diện trở nên bế tắc.
Ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt, rọi lên gương mặt của mọi người. Sau một mảnh im lặng, tiếng khàn khàn của một nữ tử vang lên:
“Tiểu đệ đệ, ngươi có biết một mảnh da ở đâu chứ?”
Người đánh vỡ không khí im lặng chính là Từ Mộng Hồng. Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ lạnh lùng nhìn thẳng vào người áo đen bịt mặt và thiếu nữ áo xanh. Đứa trẻ dường như đã khóc khô nước mắt, chậm rãi đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt có một nữ tử mặc áo đỏ, trước mặt mang một dải lụa màu trắng.

Ánh lửa lập lòe làm cho mắt nó cũng như có lửa, sau một hồi kinh ngạc, nó mới mở miệng đáp: “Ta biết.”
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều cả kinh, ánh mắt lập tức rơi vào trên người nó. Đứa trẻ này sắc mặt tái nhợt, buồn bã thảm thiết tới cực điểm khiến cho người ta có cảm giác chết lặng. Nhưng ý tứ trong lời nói lại đầy vẻ tinh tường, khôn khéo.
Đồng tử Từ Mộng Hồng cũng co lại, ý niệm trong đầu thay đổi thật nhanh, nhưng không đợi nàng nghĩ ra phải làm thế nào thì một câu vừa rồi của thằng nhóc đã làm cho cục diện biến hóa.
Hắc quang lóe lên, người áo đen thần bí là người đầu tiên ra tay, quỷ khí âm trầm màu đen mang theo âm thanh quỷ khóc xuất hiện, hướng tới nữ tử áo xanh bổ xuống. Nữ tử áo xanh hừ lạnh một tiếng, cũng đã sớm có phòng bị nên bảo kiếm trong tay vẽ một đường, chỉ thấy tầng tầng hơi nước như sóng lớn, cuồn cuộn mãnh liệt, không lùi không tránh, lập tức nghênh đón đao mang.
Ba người Từ Mộng Hồng thân thể chấn động. Tây Môn Anh Duệ ngạc nhiên, thất thanh nói:
“Thủy Vân Gian! Nàng ta là người của Bồng Lai Tiên Tông sao?”
Bồng Lai Tiên Tông hiện nay chính là một trong ba đại tông môn cường đại nhất, cùng với Thanh Vân Môn có uy tín lâu năm và Thiên Long Điện thần bí, là một trong những tông phái thay thế cho địa vị của Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc đã bị suếu sau đại kiếp ma giáo năm xưa. Những năm gần đây, Bồng Lai Tiên Tông ngày càng nổi danh, có vô số cao thủ cường đại, có đủ loại đạo pháp thần kỳ mà người đời ai cũng biết đến, trong đó Thủy Vân Gian là một trong những đạo thuật nổi danh nhất.
Giờ phút này, mắt thấy hắc y nhân bịt mặt kia bị bao phủ trong tầng tầng lớp lớp hơi nước như sóng thủy triều, ai nấy đều vô cùng thán phục tông môn mới xuất thế khoảng mấy mươi năm trở lại đây có đạo pháp quả nhiên thần kỳ.
Hắc Đao vừa tiếp xúc với Thủy Quang như sa vào thiên la địa võng, không thể thoát ra ngoài. Người áo đen cười lạnh một tiếng, bích mang lóe lên trong mắt, quỷ khí trên thân cây đao đen càng thêm lớn, trức tiếp bổ đôi tầng hơi nước kia ra. Đao thế lăng lệ ác liệt không chỉ nhắm tới thiếu nữ áo xanh mà quỷ lực hừng hực còn lập tức cuốn về phía bọn người Từ Mộng Hồng.
Người này đúng là hung hăng càn quấy, cùng một lúc chống lại cả hai nhóm người, khí thế như hổ, làm cho cả nữ tử áo xanh và nhóm người Từ Mộng Hồng phải thoái lui một bước.
Một bước lùi này trong chiến đấu với đối thủ cũng là quá nhiều rồi. Hắc y nhân như điện quang hỏa thạch, lập tức lướt tới bên người đứa trẻ, đưa tay chộp tới, định bắt nó đi.
Người áo đen này ra tay cực nhanh, trong nháy mắt đã túm được đầu vai thằng nhóc, vừa định dụng lực lại phát hiện cách nhóm ba người bên kia khoảng ba thước đột nhiên bạch quang quỷ dị lóe lên. Một đạo kiếm quang mờ ảo như có như không đột nhiên xuất thế.
“Oanh!” Hắc quang lập tức bị đánh bay về, ngưng lại trên thân thanh hắc đao. Người áo đen còn đang thủ đao trước ngực đã lập tức nhận ra kiếm quang mờ ảo kia đã đâm lên thân đao của mình.

Một thân ảnh quỷ dị lập tức xuất hiện bên cạnh hắn. Người áo đen quát khẽ một tiếng, hắc quang lại lóe lên, hai thân ảnh như có như không lập tức quấn lấy nhau. Ngọn lửa ở cháy rực ở đằng xa chiếu về phía hai người đang chiến đấu khiến cho người nhìn có cảm giác quỷ dị vô cùng.
Hắc quang như rắn, bạch kiếm dữ tợn, không chết không dừng.
Đao kiếm va vào nhau chan chát, âm lãnh cuồng vũ làm cho gió cũng nổi lên, mỗi một chiêu đánh đều đủ làm cho người ta thịt nát xương tan, mỗi khắc đều ở bên bờ sinh tử.
Không có máu tươi, không có la hét, nhưng một màn này làm cho tất cả mọi người chứng kiến, kể cả nữ tử mặc áo xanh đều biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai luồng lốc xoáy điên cuồng cuốn từ mặt đất lên trên cao kia.
Qua một thời gian, cũng không biết hai người đã công kích đối phương bao nhiêu lần, đánh ra bao nhiêu chiêu thức âm độc.
Hai thân ảnh đột nhiên nhiên tách ra, hai hung vật một đen một trắng cũng trở về bên cạnh chủ nhân của nó. Người áo đen không kêu một tiếng, quay đầu rời đi, thân ảnh như điện, trong nháy mắt chui vào biển lửa, lập tức biến mất.
Vương Tông Cảnh hiện thân, Bạch Cốt Kiếm chống xuống đất, cả người như một con rắn độc có thể tấn công bất cứ lúc nào. Hắn ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng, sát ý lẳng lặng quẩn quanh bên người. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi nhìn về phía cô gái mặc áo xanh đang đứng.
Ba người Từ Mộng Hồng ngày thường cũng đã biết tới bản lãnh của hắn nhưng giờ phút này cũng không khỏi biến sắc, đưa mắt liếc nhìn nhau, lập tức tiến tới, đứng ở bên cạnh Vương Tông Cảnh, dường như có ý bảo vệ hắn.
Nữ tử mặc áo xanh chớp mắt, tay cầm kiếm thuận thế quét một đường, sương mù của Thủy Vân Gian chậm rãi tán đi, sau đó ánh mắt nhìn về phía địch nhân của mình, nói: “Luận về đạo hạnh, ngươi không bằng ta.”
Ánh mắt sáng ngời của nàng đảo qua mọi người, lướt qua đám người Từ Mộng Hồng, sau đó dừng lại trên người Vương Tông Cảnh. Dường như trong bốn người này, nhân vật khiến cho nàng coi trọng cũng như cảnh giác nhất chính là nam tử có thân ảnh quỷ dị này mà thôi. Mà câu nói kia dường như cũng không phải nói cho ai khác mà chính là nói cho Vương Tông Cảnh.
Sát khí trên người Vương Tông Cảnh dần dần được thu liễm lại, hắn chậm rãi đứng lên, hai hàng lông mày hơi cau lại như đang trải qua một cơn đau. Sau một lát, hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử áo xanh, lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan hắn chưa từng quên trong đầu, mặt không biểu tình, chỉ nhàn nhạt đáp lại:
“Ừ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.