Bạn đang đọc Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện FULL – Chương 37
Dọn hàng xong đến cả Điền Thụy cũng không ngờ hôm nay bán nhanh như vậy.
Vậy mà còn rất nhiều người còn chưa được ăn.
Rõ ràng bọn họ chuẩn bị rất nhiều, vậy mà vẫn đóng cửa sớm như vậy.
Mà bây giờ nhìn lại, cậu vẫn là quá bảo thủ, dù có làm gấp đôi đi nữa cũng có thể bán xong được.
Sau khi trở về nhà, việc đầu tiên Điền Thụy làm chính là đếm tiền.
Đếm một hồi cũng được khoảng hơn ba trăm đồng, cậu không khỏi thầm vui vẻ một chút.
Cái này còn lời nhiều hơn công việc trước kia của cậu lắm, dù có trừ đi tiền vốn thì lợi nhuận thu về cũng rất khả quan.
Nếu như tiếp tục phát triển như vậy, không bao lâu nữa là bọn họ có thể mua được một căn nhà lớn hơn rồi.
Cậu muốn kìm nén lại, nhưng nghĩ đến số tiền thu được thì khóe miệng lại không nhịn được khẽ giương lên, cậu để tiền vào trong tủ khóa lại, chỉ để lại chút tiền để nhập hàng hóa cùng chi tiêu linh tinh.
Đến lúc ra ngoài sân cậu liền nhìn thấy anh Trình cùng chị Trình đã quét dọn xong sân nhà, nói với cậu, “Tiểu Thụy, bọn anh về nhé.”
Điền Thụy đáp, “Cực khổ rồi.”
Bọn họ vừa đi, ĐIền Thụy liền trở về trong phòng.
Kiến được tiền thật sự rất vui.
Không bao lâu sau Hà Vũ cũng vào nhà.
Điền Thụy ngồi xuống giường, không kiềm chế được hưng phấn, ánh mắt như lóe sáng, “Anh đoán xem em kiếm lời được bao nhiêu?” Lần này là do cậu chuẩn bị ít đồ, nếu không thì khẳng định có thể kiếm được hơn năm trăm đồng.
Hà Vũ nói: “Một trăm.” Hắn cố ý nói ít hơn một chút.
Cằm Điền Thụy hơi nhếch lên, “Không đúng.”
Hà Vũ nói: “Hai trăm sao?” Hắn tiền lại gần ôm lấy eo Điền Thụy, thế mà người kia lại không hề để ý chút nào.
Điền Thụy thấy hắn còn cách chân tướng một đoạn, “Cũng không đúng.” Sau đó giọng nói mang theo vẻ thần bí, “Tổng cộng ba trăm.”
Hà Vũ bất ngờ: “Nhiều như vậy?”
Ánh mắt Điền Thụy mang theo đắc ý, “Đúng vậy.” Tuy rằng dọn hàng sớm, thế nhưng sau khi dọn dẹp xong cũng đã gần chín giờ.
Bận rộn cả một ngày nên cũng có chút buồn ngủ, Điền Thụy nằm xuống, Hà Vũ liền thuận thế nằm xuống cạnh cậu.
Điền Thụy gối lên cánh tay của hắn, “Anh nhanh xóa bóp eo cho em đi, thật là mệt mỏi quá.” Lúc bận rộn còn không cảm thấy, lúc đếm tiền cũng không thấy gì, hiện tại rảnh rỗi cậu lại cảm thấy eo mình như muốn gãy ra.
Hà Vũ nhẹ nhàng xoa xoa eo giúp cậu.
Sức lực của Hà Vũ lớn, Điền Thụy còn không ngừng dụi vào lồng ngực hắn.
Hà Vũ dừng tay lại, Điền Thụy liền nắm lấy tay Hà Vũ, “Tiếp tục đi.” Bởi vì vừa nãy quá thoải mái nên âm thanh của Điền Thụy cũng giống như một con mèo lười, mang theo một chút quyến rũ.
Hà Vũ bị âm thanh này làm cho có chút nhộn nhạo trong lòng, “Anh giúp em, vậy em muốn khen thưởng thế nào?”
Điền Thụy vốn có chút mệt mỏi, bởi về đến nhà nên thả lỏng toàn thân, nhìn Hà Vũ muốn được khen thưởng liền nghiêng người dùng sức cọ cọ vào lồng ngực của hắn, sau đó hôn hầu kết của hắn một cái, “Đợi tí nữa em nghe lời anh hết nhé.” Bởi vì có chút buồn ngủ mà âm thanh của cậu mềm mại hơn trước kia rất nhiều.
Hà Vũ trực tiếp kéo người qua hôn lên bờ môi của cậu một chút, tay vừa muốn từ hông cậu chuyển lên trên thì Điền Thụy đã tóm lấy tay kéo lại, hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục xoa bóp cho tổ tông nhỏ đang nằm trong lồng ngực mình.
Không tới năm phút đồng hồ, hắn đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Điền Thụy phả vào cổ hắn.
Hà Vũ cúi người nhìn, Điền Thụy đã ngủ say.
Đứa nhỏ tham tài này vì kiếm tiền mà khiến cho bản thân mình mệt đến mức này.
Trong lòng Hà Vũ một mảnh mềm mại, vừa mới nãy bị cậu quyến rũ nửa ngày, kết quả cuối cùng đối phương lại ngủ trước.
Hà Vũ cúi đầu hôn một cái lên tóc cậu, thở dài một hơi, “Nhóc lừa đảo.” Nói xong hắn sủng nịnh tắt đèn trong phòng, sợ có ảnh sáng thì nhóc này ngủ không ngon.
Sáng hôm sau, lúc Điền Thụy tỉnh lại thì cảm thấy cả người tràn đầy sức sống.
Cậu nằm trên giường duỗi người một cái, sau đó bên tai lại nghe thấy một âm thanh truyền đến, “Thụy Thụy.”
Điền Thụy quay đầu nhìn thấy Hà Vũ đang ở bên cạnh, “Chào buổi sáng.”
Hà Vũ không mở miệng, Điền Thụy liền hỏi lại, “Sao vậy?”
Hà Vũ nhìn cậu một chút, mới nói, “Hôm qua em ngủ mất, em không để ý đến anh.” Biểu tình trên mặt không khỏi có chút oan ức.
Điền Thụy tuy đã tỉnh nhưng vẫn chưa rời giường, cậu trực tiếp lăn vào trong ngực của hắn, “Không có mà.” Cũng biết hôm qua bản thân mình có chút đuối lý, cậu nhẹ nhàng mổ một cái lên môi hắn.
Hà Vũ ôm lấy eo cậu, buổi sáng không nên trêu chọc một người đàn ông trưởng thành.
Hôm qua hỏa khí trên người hắn vốn đã không được phát tiết ra ngoài, bây giờ lại bị như vậy, hắn cắn răng nghiến lợi nói, “Em phải bù lại cho anh.”
Điền Thụy liếc nhìn đồng hồ, cười đồng ý, “Được rồi, tí nữa còn phải đưa Tiểu Điềm cùng Tiểu Trung đi học, đại ca phải nhanh lên một chút rồi.” Cậu biết rõ dựa vào năng lực của Hà Vũ, dù có thêm mười mấy hai mươi phần sức lực cũng không đủ dùng, nếu như có thể dùng miệng chiếm tiện nghi thì ĐIền Thụy tuyệt đối không bỏ lỡ.
Hà Vũ không phải là loại người am hiểu lời nói, hắn đều dùng hành đồng biểu thị ý nghĩ của mình, trực tiếp nhéo phần thịt bên hông Điền Thụy rồi cắn vào hõm cổ cậu một cái.
Điền Thụy giống như đã bị hóa đá, nụ cười cứng lại, cả người khẽ run rẩy rồi hóa thành một vũng nước.
Cậu có chút hối hận vì đã trêu chọc hắn, mạnh miệng nói, “Đừng làm bừa.” Đang là sáng sớm, chẳng may Tiểu Trung xông tới thì làm sao giờ?
Hôm qua Hà Vũ đã bỏ qua cậu một lần, sáng hôm nay lại bị trêu ghẹo tiếp, giờ khắc này nhất định phải đòi lại, không thể bỏ qua được.
… …
Hôm qua Điền Thụy hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành, tinh thần sảng khoái hoàn toàn làm Hà Vũ được lời.
Đến khi cậu bước ra ngoài hai chân giống như bị bẻ ra hai bên.
Hà Vũ cuối cùng vẫn còn chưa đã ngứa, nếu như để cho hắn dùng hết sức thì chỉ sợ hôm nay cậu không thể ra ngoài kiếm tiền được.
Điền Thụy phải nịnh mãi mới có thể thoát ra ngoài được.
Điền Thụy đi nấu cơm, bởi vì muốn làm nhanh nên cậu quyết định nấu mì, mì sợi cùng nước đều có sẵn trong phòng bếp, mỗi người đều được một bát mì lớn cộng thêm một quả trứng chần.
Cậu bỏ cà chua vào nước dùng, cà chua là do dân địa phương trồng, mùa này có chút chua nên không thể ăn trực tiếp được, tuy nhiên dùng để làm canh thì không có gì tốt bằng.
Sáng sớm hai nhóc con đều ăn sạch sẽ bát mì của mình.
Hai nhóc con sau mấy hôm đi học thì đều nguyện ý đến trường, dù sao thì có bạn bè chơi cùng lại còn có thầy cô vui hơn nhiều so với chỉ ở nhà.
Chỉ là Tiểu Trung rất thích làm nũng.
Mỗi lần ca ca đưa nhóc đi học, mấy đứa bạn trong nhà trẻ đều khen ca ca nhóc đẹp trai.
Nhóc con cũng có lòng hư vinh, càng ngày càng thích bọn họ đưa chúng đi học.
Điền Thụy cũng cưng chiều em út trong nhà, bình thường cũng đều nghe theo nhóc, nhưng hôm nay, Hà Vũ bỏ bát mì đã ăn hết xuống trực tiếp nói với Hà Trung, “Hôm nay anh đưa các em đi học.”
Điền Thụy cúi đầu làm bộ ăn mì.
Hà Trung hỏi: “Tại sao không phải là Tiểu Thụy ca ca?”
Hà Vũ đầu trước tiên liền liếc mắt nhìn Điền Thụy, bên môi mang theo một chút ý xấu, nói: “Em ấy mệt mỏi.”
Điền Thụy còn đang ăn mì, nghe hắn nói câu này thì bị sặc một chút, lỗ tai đều đỏ ửng lên.
Hắn ỷ vào trẻ con nghe không hiểu nên nói mấy chuyện vô liêm sỉ, chuyên môn trị cậu.
Điền Thụy ngoài miệng thì không phục nhưng thân lại kinh sợ, dù có không cam lòng nhưng cũng không dám thẳng lưng với Hà Vũ.
Đây chính là boss phản diện trong nguyên tác đấy, nếu như hắn chuyển xấu thì có thể nuốt sống cậu luôn.
Hà Trung trả lời: “Vâng.” Sau khi ăn xong liền mang theo cặp sách nhỏ của mình, nắm tay chị gái rồi đứng cửa đợi anh của nhóc.
Điền Thụy thu dọn bát đũa, vừa dọn vừa oán thầm Hà Vũ.
Ai ngờ Hà Vũ giống như cảm ứng được, hắn đi thẳng đến chỗ cậu.
Điền Thụy lui về phía sau hai bước, “Tiểu Trung vẫn còn chờ ở cửa đấy!”
Hà Vũ ôm lấy cậu một chút, nói nhỏ vào tai cậu: “Chờ buổi tối lại trừng trị em.”
Điền Thụy kinh hãi đến biến sắc, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng, “Nhưng mà, sáng nay anh đã trừng trị rồi mà.” Thân thể bé nhỏ này của hắn, làm sao mà trụ được từ sáng tới tối chứ.
Hà Vũ nói: “Em không quan tâm đến anh nữa?”
Điền Thụy: …
Chỉ cần câu này cũng đủ để Điền Thụy phát hiện ra hắn thật sự biết cách giả bộ đáng thương, nhưng đều có thể dễ dàng khiến cậu mềm lòng.
Tên này bình thường nhìn qua như sói đội lốt cừu, thựuc đến khi điên lên thì đến Điền Thụy cũng đều sợ.
Hai người nói chuyện một chút, Hà Điềm ở bên ngoài giục, “Ca ca, nhanh lên một chút đi.” Bọn nhóc còn cần chuẩn bị bài học, nếu như không đi nữa thì sẽ không kịp nữa.
Điền Thụy đuổi người: “Đi nhanh đi.” Thật sự là dẫn sói vào nhà, bây giờ dù có hối hận cũng không thể thay đổi được gì.
Hà Vũ nói: “Hôn một cái.”
Điền Thụy biết con người hắn nếu như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, thấy người giúp việc còn chưa tới, hai đứa nhỏ cũng đang đứng bên ngoài, cậu không thể làm gì khác đành qua loa hôn một cái lên gò má hắn.
Hà Vũ lại không hài lòng, trực tiếp hôn lên môi Điền Thụy, hôn đến mức Điền Thụy không nhịn được khẽ kêu một tiếng hắn mới bằng lòng buông tha.
Hà Vũ rời đi, Điền Thụy mới có thể lấy hơi thở hổn hển mấy lần.
Cậu dùng nước lạnh rửa mặt hạ nhiệt một chút mới dần xua tan được cỗ khí nóng trong người.
Không bao lâu sau tất cả mọi người liền đến làm việc.
Điền Thụy làm ông chủ không tồi, mấy người phụ nữ làm việc ở bên này đều có thể thoải mái nói chuyện.
Hai người chị Trình cùng với Bạch Mãnh đã đi nhiều nhưng chị Thành cùng chị Lưu lần đầu ra cửa hàng, vẫn còn đang líu ra líu ríu bàn luận về chuyện hôm qua.
“Ông chủ, hôm nay chúng ta làm nhiều hơn một chút đi.
Thật nhiều người còn chưa được ăn đâu.”
Điền Thụy trả lời, “Thế nhưng không đủ người làm.” Đầu bếp nướng thịt chỉ có ba người, thật sự là cung không đủ cầu.
Cậu dự định thuê thêm mấy người nên nói với Hắc Tiểu Bàn, “Cậu có sư huynh đệ nào không, có thể đến đây giúp đỡ.” Đãi ngộ cậu đưa ra cũng coi như không tệ, hơn nữa món ăn bên này cũng rất ngon.
Trong mắt Hắc Tiểu Bàn, tới chỗ này làm việc là quyết định đúng đắn nhất của hắn, vừa có thể học nghề lại vừa có tiền.
Hắn là người đàng hoàng, trước kia là đại sư huynh ở nhà ăn quốc doanh, rất nhiều học trò đều là do hắn hướng dẫn bọn họ luyện tập kĩ năng dùng dao, hắn cũng được coi như nửa cái sư phụ.
Nếu như hắn mở miệng, đối phương nhất định nguyện ý cùng hắn qua chỗ này, thế nhưng cái này cũng đồng nghĩa với việc đào góc tường của sư phụ.
Tuy nói Thương Nhân Trấn không dạy bọn họ bất kỳ cái gì, nhưng dù sao cũng đã dập đầu bái sư, cái này hình như quá không hợp lý.
Trên mặt Hắc Tiểu Bàn lộ vẻ khó xử, suy nghĩ trong lòng đều hiện hết lên trên mặt.
Bạch Mãnh vừa muốn mở miệng liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người, hình như là tìm Hắc Tiểu Bàn, còn có không ít người.
Người đến đều là học của nhà ăn quốc doanh.
Mắt Bạch Mãnh sáng lên, “Sao các cậu lại đến đây, lại còn chỉnh tề như vậy, giống như là được mời tới ấy.” Sau đó nói với Hắc Tiểu Bàn cùng Điền Thụy, “Không cần lo lắng nữa rồi.”
Điền Thụy nhìn sang.
Người đi đầu tên là Tiểu Thất, nói: “Đại sư huynh, anh có thể giúp bọn em không?”
Điền Thụy thấy bọn họ có điều muốn nói nên để cho bọn họ vào trong góc phòng trò chuyện, Bạch Mãnh tiếp tục lau bàn, không đi qua.
Chị Trình là người có quan hệ tốt nhất với Bạch Mãnh, thấy vậy liền hỏi: “Cậu không tới xem sao?”
Bạch Mãnh thản nhiên nói, “Bọn họ cũng không gọi em mà.”
Bên trong góc phòng.
Hắc Tiểu Bàn nói: “Tiểu Thất, ngươi mang theo sư huynh đệ tới bên này làm gì?”
Tiểu Thất nói: “Em thật sự không chịu nổi, từ sau khi anh đi, sư phụ cả ngày không đánh thì chính là mắng người.
Ông ấy đã lớn tuổi rồi, bọn em cũng không muốn chấp nhặt với ông.
Thế nhưng ông ấy gặp người khác còn không ngừng nói xấu anh.
Rõ ràng là trước đó ông ấy đuổi anh đi mà.
Chúng em nhìn thấy thật sự là đau lòng.”
Lúc trước khi Hắc Tiểu Bàn vẫn còn là một đứa nhỏ choai choai đã ở cùng một chỗ với sư phụ.
Những năm này hắn còn phải chăm sóc sư đệ, mà sư phụ lại vì một vị trí mà đuổi đại sư huynh đi, anh em bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại không thoải mái chút nào.
Trước đai làm ở nhà ăn quốc doanh là một việc rất có thể diện, thế nhưng bây giờ sinh ý của nhà ăn đã ngày càng đi xuống rồi.
Giám đốc cả ngày đều mặt nặng mày nhẹ.
Sư phụ cũng suốt ngày ném bát ném nồi.
Một tháng kiếm không đến sáu đồng.
Bọn họ đều là những người tay chân nhanh nhẹn, dù ra ngoài kiếm việc làm linh tinh cũng được nhiều hơn thế này.
Bọn họ nghe người khác nói cửa hàng chỗ Hắc Tiểu Bàn bán cũng không tồi, hôm nay hắn lại bị sư phụ moi móc lỗi sai mà mắng một trận nên mượn cơ hội ra ngoài, không ngờ những anh em khác cũng lặng lẽ đi theo.
Hóa ra người có suy nghĩ như vậy không chỉ có một mình hắn.
Đều là những người trẻ tuổi máu nóng, so với sư phụ chỉ biết mắng người, bọn họ càng có tình cảm với vị đại sư huynh Hắc Tiểu Bàn này hơn, có người suy nghĩ kĩ càng, nhưng cũng có người chỉ đơn giản vì nghĩa khí mà tới.
Hắc Tiểu Bàn nói, “Nhưng mà các cậu đều đến, vậy sư phụ…”
Tiểu Thất có chút bất bình thay hắn, “Anh coi người ta là sư phụ, nhưng mà người ta vốn không coi anh là đồ đệ.”
Hắc Tiểu Bàn nói: “Các cậu đừng kích động, anh đi hỏi ông chủ một chút.”
Tiểu Thất vừa nghe chuyện này có cửa liền cao hứng gật gật đầu.
Hắc Tiểu Bàn không tìm Điền Thụy mà hắn tìm Bạch Mãnh trước tiên.
Bạch Mãnh đã sớm biết nội dung chính cuộc nói chuyện của bọn họ, nói: “Như vậy đi.
Cậu bảo bọn họ nói một tiếng với sư phụ rồi quay trở lại, cũng coi như không lừa bọn họ.”
Hắc Tiểu Bàn nghe có lý, sau đó lại hỏi Điền Thụy một chút.
Điền Thụy còn đang lo không có ai giúp đỡ.
Những người này đều có kinh nghệm đứng sau bếp tận mấy năm liền, hiển nhiên là tốt hơn nhiều so với những người mới học nghề, “Cậu cứ an bài đi, có bao nhiêu tôi cũng thuê, đãi ngộ tính mười đồng một tháng, nếu như làm tốt có thể tăng lương.” Người mới hiển nhiên không thể cùng một giá giống như người cũ được.
Hắc Tiểu Bàn gật gật đầu, đi đến chỗ Tiểu Thất nói lại.
Mấy người Tiểu Thất vừa nghe nói chuyện này liền trực tiếp đi về làm xong chuyện đại sư huynh nói rồi quay lại.
Hắc Tiểu Bàn cho là bọn họ còn phải đấu tranh mấy ngày, không ngờ ngay ngày hôm đấy, sau người đều tới.
Hắc Tiểu Bàn bất ngờ, “Sao lại nhanh như vậy?”
Tiểu Thất nói: “Hiệu quả cùng lợi ích của nhà ăn quốc doanh không tốt, mấy đầu bếp lâu năm đều muốn cắt mấy người.
Càng khỏi nói mấy người học việc như bọn em.” Tuy rằng bọn họ một tháng được sau đồng, đi sớm về tối cũng cảm thấy không kiếm được bao nhiêu.
Nhưng đối với giám đốc nhà ăn, sáu đồng tiền cũng là một khoản tiết kiệm.
Bọn họ vừa đi, nhà ăn còn vui mừng vì bớt người đấy.
Hắc Tiểu Bàn hỏi: “Sư phụ nói thế nào?”
Tiểu Thất đáp: “Còn như thế nào nữa, tức giận thôi!” Nói đến sư phụ, hắn ngược lại phun tào không ít, “Sao ông ấy không nhìn lại bản thân mình đi.
Cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm sai lầm của người khác.”
Bạch Mãnh ở bên cạnh xen mồm: “Nếu như sư phụ chịu nhận sai thì đã không phải là ông ta.”
Có nhiều người qua đây giúp đỡ như vậy, Điền Thụy là người vui vẻ nhất.
Hai người học xào rau với Hắc Tiểu Bàn, hai người học làm mấy món ăn sáng như bánh màn thầu, bánh bao nhân đậu đỏ, nấu cháo, trừng gà luộc nước trà với Điền Thụy, còn lại hai người học nướng đồ với Bạch Mãnh, Điền Thụy cũng đi thêm hai cái lò nướng.
Buổi chiều người mới đều dùng rau dưa để luyện tập tay nghề vì rau củ nướng rẻ hơn thịt một chút, làm xong cũng có thể để cho mọi người chia nhau ăn, không bị lãng phí chút nào.
Buổi trưa, Tiểu Thất cùng mấy người Bạch Mãnh mở hàng, Điền Thụy cũng đi theo.
Mấy người này đều từng được huấn luyện trong nhà ăn quốc doanh, năng lực làm việc cũng không có gì để chê trách.
Có thể tiếp tục sinh sống dưới con mắt soi mói của Thương Nhân Trấn, từng người từng người đều có bản lĩnh riêng, kiến thức cơ bản cũng tốt, trên căn bản có thể trực tiếp làm luôn.
Buổi trưa, trà sữa vẫn là món bán chạy nhất, mỗi ngày bốn mươi bình.
Một người khách quen còn không ngừng oán: “Tại sao lại không còn nữa rồi.
Hiện tại thật sự không dễ mua.” Con người hắn rất thích uống loại nước ngọt ngào này, thế mà mấy ngày liền đều không mua được, hắn cũng bắt đầu tự tay làm.
Hắn trực tiếp dùng lá trà cùng sữa bò luộc chung với nhau, cũng không biết là làm sai bước nào mà trà sữa làm ra có mùi là lạ, lại còn có chút đắng chát.
Bởi vì đã uống quen trà sữa thơm ngọt chỗ Điền Thụy, cái món mình làm ra kia thật sự không có cách nào nuốt nổi.
Ngay cả người yêu của hắn cũng bảo hắn đừng có tiếp tục chà đạp đồ ăn nữa, nếu như muốn uống có thể dùng tiền đi mua thành phẩm luôn.
Hôm nay hắn đã đi sớm, thế mà vẫn không thể cướp được.
Mấy vị đồng nghiệp nữ trong đơn vị dều thích uống trà sữa khiến cho mấy tên độc thân tìm được con đường theo đuổi mới, cả ngày đều tìm cách mua trà sữa cho họ.
Mấy người như hắn chỉ cần hơi hơi chậm chân một chút là đã không mua được.
Vị khách quen này cũng có chút oán giận, trước kia hắn còn cẩn thận tiết kiệm, muốn tiêu tiền còn phải nghĩ đi nghĩ lại.
Không ngờ đến chỗ Điền Thụy mua đồ, còn rất khó mua.
Hắn không khỏi buồn bực, muốn tiêu tiền cũng không có cách nào.
Đến buổi tối nhìn thấy bọn họ bày bán đồ nướng, phát hiện cũng có những người có tiền cũng không xài được, trong lòng hắn lập tức cảm thấy an ủi.
Hắn muốn phản ánh với Điền Thụy một chút, hiện tại trà sữa đã thành món đồ uống lưu hành ở trong nhà máy, ngay cả nước ngọt vị cam trong tỉnh cũng kém xa so với món này.
Hắn muốn đề xuất để làm thêm nhiều một chút.
Điền Thụy trả lời, “Được rồi, ngày mai mang thêm hai mươi bình.” Cậu dự định làm thêm một thùng sữa bò nữa.
Vị khách quen này nghe được cậu định thêm hai mươi bình liền cuống lên, “Làm gì đủ chứ, chỉ nguyên phân xưởng của tôi cũng đã có mười mấy người, lại còn những phân xưởng khác nữa, tôi nghĩ cậu làm thêm sáu mươi bình nữa là vừa đủ.” Sau đó còn đầy vẻ không đồng tính nhìn Điền Thụy: “Kiếm tiền mà còn sợ mệt sao?”
Điền Thụy không thể chỉ nghe ý kiến của hắn, bây giờ trời càng ngày càng nóng, sản phẩm từ sữa không dễ bảo quản, cậu phải bảo đảm bán sữa trong thời gian ngắn mới được.
Sữa cùng trà đều là hàng hóa xa xỉ, vốn cũng không phải là số tiền có thể tiêu phí được.
Bất kể thế nào, Điền Thụy cũng đã đồng ý với vị khách quyen này, ngày mai sẽ làm thêm một ít.
Vị khách quen này nghe nói vậy mới coi như yên tâm, vui vẻ rời đi.
Không bao lâu, Điền Thụy lại bắt đầu nhanh tay thu tiền.
Có không ít người đều đề xuất cậu bán thêm nhiều đồ nướng cùng bia hơi, mỗi ngày đều bị mùi vị này làm thèm đến không nhịn được.
Điền Thụy nói: “Ngày hôm nay có thêm mấy đầu bếp nướng đồ, lần này đầy đủ.” Tính cả ba người Hắc Tiểu Bàn đã làm quen việc lại thêm hai người mới tổng cộng cũng có năm đầu bếp đứng nướng.
Bốn người còn lại cùng giúp đỡ chị Trình chào hỏi khách hàng, rửa chén đũa.
Có thêm bọn họ cũng không cần chị Thành cùng chị Lưu đến hỗ trợ nữa.
Khách hàng đối diện vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, mấy người phía sau cũng lục tục có người phản ứng lại chuyện này.
Bên này cơm hộp cũng bán rất nhanh, trên căn bản đến giữa giờ ngọ là có thể bán hết sạch.
Chờ đến khi dọn hàng, Tiểu Thất mới thở dài nhẹ nhóm, nói với Bạch Mãnh, “Chính là cái cảm giác này.” Trước kia lúc bọn họ làm học trò đều đứng trong nhà bếp, hơn nữa còn chỉ được làm mấy việc vặt vãnh, căn bản không được tiếp xúc với khách hàng.
Không giống như quầy hàng chỗ Điền Thụy, Bạch Mãnh đã quen mặt với mấy khách hành, có người còn tùy tiện tán chuyện với hắn một chút, tới đây bán cơm hộp cũng phải làm nhanh tay.
Bên kia có bàn ghế có thể ăn tại chỗ luôn, cũng có người trực tiếp đứng ăn.
Lúc ăn còn khen ngợi không ngừng, Tiểu Thất nghe mà hưng phấn.
Những món ăn này đều là đại sư huynh Hắc Tiểu Bàn của hắn làm.
Hắn mới ra ngoài nửa tháng mà đã học được cách làm nhiều món ăn như thế, vậy tương lai khẳng định tay nghề của hắn cũng không kém so với sư huynh.
Không trách sư huynh ra ngoài liền không chịu trở về, vẫn là làm việc ở bên này có hi vọng hơn.
Bạch Mãnh nhìn hai vị sư đệ đang hứng phấn này, lộ ra nụ cười cao thâm khó dò, “Cái này có tính là gì chứ.
Chờ đến buổi tối mấy cậu nhìn xem, kia mới thật sự là sảng khoái.” Tuy rằng bị thú giục không ngừng có chút suốt ruột, nhưng hắn cảm thất cả người tràn đầy vui sướng khi được người cần đến.
Khách hàng được ăn uống vui vẻ, lúc đi còn muốn khen ngợi bọn họ vài câu, động lực đầy đủ, dù có bắt bọn họ làm thêm mấy tiếng cũng được.
Mấy người Tiểu Thất vừa nghe Bạch Mãnh nói như vậy thì càng ngày càng mong đợi đến tối.
Sau khi mở hàng ban ngày, bọn họ đều trở về.
Lần này là Lưu Giáp đưa thịt đến, “Đây là thịt cừu non buổi sáng vừa mới giết, rất mềm.” Hắn mang đến bốn mươi cân thịt.
Điền Thụy chính là nhà giàu mua thịt, mỗi lần đều muốn đưa phần thịt tốt nhất cho cậu.
Điền Thụy nói: “Không đủ, đưa thêm gấp đôi đi!”
Lưu Giáp bị lời nói mạnh miệng của cậu dọa sợ: “Thịt không để được lâu, cậu có chắc không?”
“Ừ.” Điền Thụy muốn làm thêm những thứ khác nhưng hiện tại cậu bận quá, hơn nữa thịt cũng không có nhiều loại.
Còn không có mấy loại như thịt bò, thịt gà, tim, gan, cật, gân, da gà, lạp xưởng, trước tiên cứ liệt kê trong lòng trước đã, chờ sau này đỡ bận thì dần dần tìm.
Sau khi Lưu Giáp ra ngoài lấy thêm bốn mươi cân thịt dê liền thần bí đưa cho cậu một bao ruột vịt, khoảng chừng năm cân, “Cái này là do cậu tớ tích cóp, ông ấy nói cậu nhất định sẽ biết cách ăn, bảo tớ đưa cho cậu.” Điền Thụy chính là khách hàng lớn của bọn họ, cần phải giữ gìn mối quan hệ này.
Mấy thứ như lòng gà, lòng vịt ở chỗ bọn hắn đều là vụn vặt, bình thường đều giữ lại cho mình ăn hoặc tặng cho người khác.
Điền Thụy nhìn bao ruột vịt này liền vui vẻ, “Thật là tốt.” Cậu có thể ướp lòng trước rồi cắt thành khối nhỏ xào cay, uống với rượu hoặc ăn không cũng rất ngon miệng, căn bản không thể dừng đươc.
Mấy món ăn kèm kiểu này, khẳng định rất nhiều người mua, Điền Thụy liền hỏi, “Cái này có nhiều không, sau này tớ đều mua!”
Lưu Giáo nghe cậu nói câu này trong lòng liền nắm chắc, cười nói, “Cậu tớ nói cậu biết cách ăn, quả nhiên không giả.” Người bình thường nhìn thấy loại rác rưởi này khẳng định không muốn ăn, nhưng qua tay Điền Thụy lại có thể biến phế thành bảo.
Bây giờ người hắn khâm phục nhất chính là Điền Thụy, trước kia cậu nghèo đến tưởng chừng như không thể vượt qua nổi, bây giờ nhìn đi, cuộc sống vừa thoải mái lại vừa có thể nghĩ ra nhiều món ăn mới!.