Đọc truyện Trọng Tử – Chương 62: Lời cuối truyện
Lại thêm một thiên truyện xưa được hoàn tất, tác giả cũng thở phào một hơi, haha. Viết dưới sự hối thúc của độc giả cũng thật là khẩn trương nha. Vì sao lại nghĩ đến việc viết truyện sư sinh luyến? Bởi vì khi viết cuốn “Thiên mệnh tân nương” có độc giả bình luận ở khu phản hồi nói là thích sư phụ, muốn có muốn chuyện tình bị cấm đoán giữa thầy và trò, để bù cho sự tiếc nuối của độc giả này, nên Thục Khách quyết định viết ra bộ truyện này. Thật ra bối cảnh ban đầu của truyện định viết là võ hiệp, Vạn Kiếp nguyên bản là một tội đầu, vốn là một bi kịch của võ lâm, tác giả biến ngược biến xuôi làm sao lại thành tiên hiệp, cũng bởi bị ảnh hưởng của sự cầu mong của các độc giả, đọc miết rồi bị ảnh hưởng lúc nào không hay.
Về hình tượng của sư phụ, chỉ với hai từ “sư phụ” thôi, ấn tượng đầu tiên khi nhắc đến chính là sự nho nhã, tài cao, hiểu rộng và nhân ái. Đương nhiên đó chỉ là ấn tượng bên ngoài, giống như tác giả từng bị một thầy giáo “ngoại lệ” không học cao biết rộng, … chỉnh lên chỉnh xuống. Cuộc sống vẫn là cuộc sống, từ lý tưởng đến hiện thực tất nhiên có khoảng cách, tác giả tuyệt không thích sư sinh luyến.
Bối cảnh của sách là cổ đại, tình trạng của sư phụ là độc thân, như vậy thì không bị đạo đức phê phán, a a.
Sách đề là tiên hiệp, thật ra là mượn tiên viết phàm, nội dung là Tiên giới và Ma giới, nhưng ngoại trừ có chỗ khoa trương về pháp lực này nọ ra thì cũng không khác gì với nhân gian.
Vốn không tính chỉ đơn giản nói về tình yêu, càng viết càng muốn nói về nhân tính, không phải chúng ta thường nói nhân tính nhất niệm thành tiên nhất niệm thành ma đó sao. Theo ý của Thục Khách thì tiên và ma vốn là hai nửa cực đoan của nhân tính. Tiên quá hoàn mỹ nên bị trói buộc quá nhiều làm mất đi những hạnh phúc ngỡ như đơn giản nhất, còn Ma thì lại quá phóng túng, bị những ý nghĩ âm u ám ảnh nên cũng không thể hạnh phúc. Vừa có tiên tính vừa có ma tính, vậy mới đúng là con người. Trong cuộc sống của chúng ta, thật sự không cần phải quá nghiêm khắc lẫn hoàn mỹ, nhưng phải khống chế thích hợp lẫn tu chỉnh sự không hoàn mỹ đó.
Tiên tốt hay Ma tốt? Muốn tác giả trả lời? Đương nhiên Tiên vẫn tốt hơn.
Thời đại này tôn sùng thật lỳ lạ, địa vị của nhân vật phản diện thường được nâng rất cao, còn chính phái thì bị đem viết thành ti bỉ vô sỉ không chịu nổi, aizz, không đúng tí nào. Không thể phủ nhận, nhân vật phản diện có đặc điểm rất riêng, ác sẽ không bị diệt vong, nhưng đứng đầu thế giới này tuyệt đối là thiện, cho dù có giả nhân giả nghĩa. Như trong quyển sách này chẳng hạn, tiên môn làm cho người ta hận thấu xương, nhưng không thể phủ nhận, những việc họ làm đa số vì lợi ích của con người. Anh dối trá? Đúng, tiên giới trong truyện này đầy biểu hiện dối trá, nhưng tôi tuyệt đối không viết trở thành hoàn tòan dối trá mà không có chút chính khí chính nghĩa nào. Mẫn Vân Trung chấp pháp nghiêm khắc, tuy hơi quá đáng quá phận trong việc xử lý nữ chính của chúng ta, nhưng hầu hết những việc nhân vật này làm đều không phải cho mình. Thiết nghĩ nếu mọi người đều trở thành ma, ác niệm bùng phát, chuyện chả ra sao cả chỉ thấy ai không vừa mắt đã vung đao chém thẳng, thử hỏi thế giới này có đáng sợ không! Cũng giống như những bi kịch trong xã hội của chúng ta, không khống chế ác niệm trong mình làm thương tổn đến người khác, họ có nổi khổ, chúng ta đồng tình, nhưng tuyệt đối không thể dung túng được, ngụy quân tử là ngụy quân tử, chúng ta cần phải có quy tắc và luật lệ để khống chế những điều đó.
Tác giả vẫn luôn khâm phục các nhân tài vì nước mà hy sinh cái tôi cá nhân, bởi vì những người như vậy trên đời này chẳng còn được mấy, cũng bởi vì họ so với người thường còn khổ hơn gấp nhiều lần, nên tác giả mới muốn họ có một kết cục hạnh phúc. Vậy nên kết cục của truyện này mới viên mãn đến vậy. Đương nhiên không thể nói là ngọt ngào, nhưng theo cái nhìn của tác giả, thì cái kết như vậy cũng không hẳn là không vừa ý, không hẳn không đẹp.
Theo ý của tác giả, truyện đã chính thức kết thúc ở chính văn, sau đó bổ sung thêm hai ngoại truyện, qua đó có thể thấy kết cục tác giả thực sự muốn viết, các bạn đọc thích ngọt ngào đem nó thành chính văn cũng không sao cả, còn bạn đọc nào không thích thì coi như một phần fanfic chẳng liên quan. Qua truyện này, tác giả hy vọng các bạn đọc sẽ thuận lợi tìm được hạnh phúc của chính bản thân mình.
Chân thành cảm ơn các độc giả đã theo Thục Khách đến những câu chữ cuối cùng!
Thục khách – 18.08.2010