Trong Trướng Lê Nga

Chương 53


Bạn đang đọc Trong Trướng Lê Nga FULL – Chương 53


Editor-Beta: Team May
Giang Sương Hàn lúc đầu cũng không nghĩ Tiết Tẫn thật sự có thể lập tức đáp ứng mình chuyện này, nàng nói ra, chẳng qua là cảm thấy Tiết Tẫn gần đây thực sự kỳ quái, nàng không muốn lại nghe hắn nói những lời không giải thích được kia.
Sáng sớm hôm sau, Giang Sương Hàn lại gặp được Sài Thanh Y, thời điểm Giang Sương Hàn trông thấy nàng ta có chút sửng sốt, theo lý mà nói, Sài Thanh Y sẽ không liên tục tới mấy ngày liền, hai người hôm qua mới gặp, lúc này nàng ta đến tất nhiên là có chuyện.
Thu Cơ trước khi đi còn vì hai người mà đóng cửa lại, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Giang Sương Hàn và Sài Thanh Y, Sài Thanh Y đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi không thể ở lại phủ Đại tướng quân.”
Giang Sương Hàn nhìn Sài Thanh Y một chút, hiển nhiên, hai người đều nghĩ tới gì Sài Thanh Y nói hôm đó, Giang Sương Hàn lúc này chỉ cảm thấy chính Sài Thanh Y là người giúp Giang Sương Hàn rời khỏi phủ Đại tướng quân.
“Lần này là chủ tử bên kia đưa tin đến.” Sài Thanh Y bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Lúc trước nếu như không phải chuyện quan trọng, hắn sẽ không để cho người gửi thư tín đến nơi này của ta, xem ra hắn rất cấp bách.”
Giang Sương Hàn cũng không muốn bản thân bị nhốt ở phủ Đại tướng quân, so với nơi này, nàng thà rằng đi đối mặt với Triệu Dịch Tuần tâm tình bất định.
Trước mắt Sài Thanh Y đang đứng trước mặt,nhưng Giang Sương Hàn cũng chưa quyết định ngay lập tức, nàng bây giờ còn chưa có xác định được Sài Thanh Y đến cùng là người thế nào, nếu nàng tùy tiện rời khỏi nơi này, vạn nhất lại tạo cơ hội cho người sau lưng có thời lợi dụng, có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
“Ta còn muốn suy nghĩ lại một chút.” Giang Sương Hàn xoay người nói.
Sài Thanh Y nhìn ra được vẻ bối rối trong mắt Giang Sương Hàn, nhưng nàng ta hiện tại bất kể nói gì cũng đều không có cách nào khuyên được Giang Sương Hàn, cuối cùng chỉ có thể đi về, bất đắc dĩ khuyên thêm một câu: “Vậy ngươi suy nghĩ lại một chút đi.”
Giang Sương Hàn nghe được tiếng bước chân của Sài Thanh Y, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác mắt tối sầm lại.
Ngay trước khi ngất, Giang Sương Hàn vẫn không thể tưởng tượng nổi truyện gì đang xảy ra.
Sài Thanh Y nhìn ra được suy nghĩ của Giang Sương Hàn, nàng ta ôm lấy Giang Sương Hàn đã ngất xỉu: “Ta đã khuyên ngươi rồi, là ngươi không nghe lời.” Sài Thanh Y nhìn ngũ quan của Giang Sương Hàn khi đã nhắm mắt lại, tay bất giác đưa lên chạm vào khuôn mặt Giang Sương Hàn, “Thật là một vưu vật, khó trách bọn hắn đều không bỏ được ngươi.”

Thời điểm Giang Sương Hàn tỉnh lại, đầu óc vẫn còn u ám, đợi nàng kịp phản ứng những chuyện đã xảy ra, lại nhìn khung cảnh chung quanh, tưởng rằng mình lại trở lại hướng thanh điện.
Nàng quan sát một vòng những bày biện trong phòng, so sánh với cung hướng thanh điện quạnh quẽ kia, nơi này hiển nhiên lộng lẫy hơn rất nhiều.

Ngay cả hiện tại dưới thân nàng nằm cũng là một chiếc giường rất êm, cũng khác biệt với lúc trước, sa màn đỏ mỏng bên ngoài dùng chính là trân châu liên, bên ngoài có hai cung nhân đứng thẳng,vạt áo ngay ngắn so sánh với phế cung điện lúc trước thì trang trọng hơn không ít.
Chú ý thấy nàng tỉnh lại, cung nhân bên ngoài ngay lập tức rời khỏi đi bẩm báo với chủ tử, Giang Sương Hàn nhíu mày, lập tức phủ định ý nghĩ nơi này là hướng thanh điện.
Sài Thanh Y…
Phản ứng đầu tiên trong đầu Giang Sương Hàn nơi này chính là chỗ của người sau lưng Sài Thanh Y, quả nhiên là người trong cung.

Bên ngoài đã có tiếng bước chân, Giang Sương Hàn từ trên giường bước xuống, trên thân chỉ mặc quần áo trong, không dám ra khỏi nội gian, chỉ dứng ở trong phòng ngoài đầu hướng ra nhìn.

Cung nhân vừa rồi đã trở lại vị trí đứng chờ trước đó, theo phép tắc đứng rất ngay ngắn.

Một cung nhân khác đẩy cửa ra, Giang Sương Hàn thấy người từ cửa đi tới — lại là Tân Quý Phi.
Giang Sương Hàn sửng sốt một chút, lại rất nhanh thu liễm lại nét mặt của mình, nhìn về phía người tới: ” Thỉnh an quý phi Nương Nương.”
“Không cần đa lễ.” Tân Quý Phi giống như những lần trước gặp nàng ở trong cung, cùng nàng nói chuyện.
Giang Sương Hàn không thể tỏ ra thản nhiên như nàng, vừa nghĩ tới người sau lưng Sài Thanh Y có thể là Tân Quý Phi trước mắt, Giang Sương Hàn liền càng cảm thấy đoán không ra ý nghĩ của vị quý phi trước mắt này, nàng không có cùng Tân Quý Phi hàn huyên: “Là Sài Thanh Y đưa ta đến chỗ này sao?”
Tân Quý Phi nghe vậy cũng sững sờ, nàng ấy tự nhiên đi đến ngồi xuống bên trong gian phòng: “Đây là Phương Hoa Cung.”
Giang Sương Hàn cho dù lại trì độn thế nào, lúc này cũng kịp phản ứng.

Hai người bọn họ đều ở cung trong, làm nhiều chuyện mà có thể giấu giếm được mọi người.

Chuyện không hỏi liền trực tiếp đánh ngất xỉu mang đi như vậy, Giang Sương Hàn đã trải qua một lần, Triệu Dịch Tuần đã từng làm một lần, cũng không có gì quá đáng sợ..
“Sương Hàn thất lễ.” Giang Sương Hàn lại hành lễ.
Lúc trước nàng ở triều thanh điện, Tân Quý Phi liền nói qua muốn đưa nàng tới ở lại Phương Hoa Cung, lúc ấy Triệu Dịch Tuần không đồng ý, lần này vậy mà lại đồng ý.
“Ngươi nghĩ không sai, lần này đúng là Bản Cung khăng khăng yêu cầu đưa ngươi đến Phương Hoa Cung.” Tân Quý Phi không thèm để ý nói.
Giang Sương Hàn nhíu mày.
“Về phần tên người trong miệng ngươi nói tới, Bản Cung cũng xác thực nghe qua, người này không phải là người Hoàng Thượng phái tới phủ tướng quân sao?” Tân Quý Phi bình thản nói, nàng ấy chú ý tới những cảm xúc trên mặt Giang Sương Hàn, lại bổ sung một câu, “Ngươi có lẽ không biết, hậu cung có nhiều việc, hoàng hậu Nương Nương không chịu được phiền nhiễu, chuyện hậu cung về sau phần lớn đều là Bản Cung xử lý, có thể biết tên một người ở ngoài chẳng có gì lạ.”
“Là Sương Hàn lòng tiểu nhân.” Giang Sương Hàn cúi đầu nói.
Tân Quý Phi quay người lại, gọi người đến: “Hoàng Thượng một lát nữa sẽ đến gặp ngươi, thay đổi y phục đi, thời gian eo hẹp, ta chỉ có thể để người tìm một quần áo tốt lúc trước cho ngươi, cũng không biết có vừa người không.”

“Đa tạ Nương Nương.” Đáy mắt Giang Sương Hàn là một mảnh yên lặng, vẫn là nơi này.
Tân Quý Phi nói dứt lời liền ra ngoài, gian phòng chỉ còn lại một mình Giang Sương Hàn, Giang Sương Hàn thay y phục xong, ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài, Giang Sương Hàn nhìn về phía người đi tới, lộ ra ý cười trào phúng.
Triệu Dịch Tuần nghĩ tới ngày đó lúc xử lý tấu chương hạ nhân đến bẩm báo tin tức, nói là Giang Sương Hàn không thấy đâu, hắn ta bây giờ còn có thể nhớ lại phẫn nộ của mình ngay lúc đó.

Hiện tại gặp lại Giang Sương Hàn lộ ra nụ cười như thế, chắc chắn lửa giận kia đang càng lớn thêm.
” Thỉnh an bệ hạ.” Giang Sương Hàn phép tắc hành lễ.
Triệu Dịch Tuần không cho nàng đứng lên.
“Lần trước lúc ngươi từ Hướng thanh điện chạy mất, trẫm nghĩ, phải bắt ngươi trở lại thế nào, phải xử phạt ngươi ra sao.” Gương mặt Triệu Dịch Tuần bình tĩnh, đi đến gần Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn hiện tại cơ hồ trông thấy miệng hắn ta vô thức phát ra tiếng đau nhức, theo bước chân của hắn ta tới gần, giống như có một bàn tay vô hình chắn ngang trên cổ của nàng, sau một khắc liền muốn cắt đứt cổ của nàng.
“Về sau trẫm nghĩ kĩ lại,những điều này đều không thích hợp với ngươi.” Triệu Dịch Tuần đi đến trước mặt Giang Sương Hàn, ở trên cao nhìn xuống nhìn nàng, “Ngươi và Tiết Tẫn ở cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy, hắn lại quan tâm ngươi như vậy, nếu ngươi quan trọng đối với hắn, chắc hẳn hắn sẽ không thể không cho ngươi danh phận.

Ngươi còn nhớ nhung huynh trưởng tốt của trẫm, chẳng sợ thân thể đã dơ bẩn, thế nhưng lại còn muốn có một danh phận.”
Hắn ta nói, hai mắt đe dọa nhìn Giang Sương Hàn, chậm chạp mà rõ ràng nói: “Trẫm quyết định cho ngươi một danh phận.”
“Người nói cái gì?” Giang Sương Hàn trong đầu liền nổ tung một chút, hoàn toàn điên rồ.
“Cho ngươi một danh phận, để ngươi cho dù đi theo huynh trưởng, cũng không thể lại ở cùng với hắn, khiến cho Tiết Tẫn cũng không dám trắng trợn đưa ngươi đi.

Về sau tất cả mọi người sẽ biết, ngươi là nữ nhân của trẫm.” Triệu Dịch Tuần cười khẽ.
Giang Sương Hàn ép buộc mình tỉnh táo lại, nàng tìm về lý trí của mình, giọng chế giễu: “Bệ hạ thân là thiên tử, vậy mà lại hào phóng phong danh hiệu cho một nữ nhân mà người không sủng hạnh.”
“Ngươi nói không sai, ngươi chính là không xứng.” Triệu Dịch Tuần một mặt hung ác nham hiểm nhìn nàng, “Cho nên trẫm vốn dĩ dự định là ở trên thân thể ngươi lưu lại hình những vết dơ, chỉ cần hắn đụng vào ngươi, liền trông thấy những điều này, nói với toàn thiên hạ ngươi vĩnh viễn là của ta, một nô tỳ ti tiện, một nô tỳ vĩnh viễn chỉ có thể phủ phục ở trước mặt trẫm.”

“Chẳng qua trẫm lại cảm thấy, dù sao hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy ngươi.

Tự tiện xông vào hướng thanh điện còn có thể tha cho hắn, nếu hắn có gan tới Phương Hoa Cung, chắc hẳn không cần trẫm tự mình động thủ, hắn cũng không có cách nào bước vào được.” Triệu Dịch Tuần lạnh lùng nói.
Giang Sương Hàn không nói gì, thẳng đến khi Triệu Dịch Tuần nói xong, mới hành lễ mà không có biểu cảm gì nói một câu: “Sương Hàn tạ chủ long ân.”
Triệu Dịch Tuần cưỡng ép nâng cằm của nàng lên, buộc nàng nhìn mình: “Sau này ngươi hãy ở trong cung an phận sống qua ngày đi, Giang Mỹ Nhân.”
Giang Sương Hàn không có một tia cảm xúc, nhìn nét mặt của hắn ta cũng không thể hiện sự tức giận, giống như đối với quyết định này cũng không quá để ý.

Mãi cho đến khi Triệu Dịch Tuần rời đi, Giang Sương Hàn mới ngã nhào trên đất, nước mắt theo gương mặt trượt xuống, từng giọt rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, Giang Sương Hàn lại giơ tay gạt đi nước mắt, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Tân Quý Phi nhẹ nhàng bước qua cửa: “Bệ hạ đã nói với ngươi rồi sao?”
Giang Sương Hàn gật đầu.
Tân Quý Phi khẽ cười nói: “Nhắc tới cũng kỳ quái, trong hậu cung này mỹ nhân quá nhiều, có thể dựa vào tư sắc làm cho hoàng thượng giữ lại gần như không có, nhưng hắn hết lần này tới lần khác đối ngươi có một loại chấp niệm, nếu để người trong ngoài hậu cung nhìn thấy ngươi không tình nguyện như vậy, còn không biết sẽ sinh bao nhiêu đố kị.”
“Nương Nương chẳng phải cũng giữ được Hoàng Thượng sao.” Giang Sương Hàn biết nàng ấy là đang trấn an mình.
“Bản Cung đã nói với ngươi, ta lúc trước gả cho người khác, việc này ở chỗ chúng ta là không hợp quốc pháp, nhưng đến Đại Yến thì có thể.

Có thể thấy được, mỗi chỗ khác nhau sẽ có một thông lệ khác nhau.

Bản Cung cũng không vì thế mà hậm hực phiền muộn, ngươi là người Đại Yến, càng không cần như vậy.” Tân Quý Phi cứng rắn an ủi, lướt qua câu nói kia của Giang Sương Hàn.
“Đa tạ Nương Nương quan tâm, Sương Hàn chỉ là nhất thời phiền lòng thôi.” Giang Sương Hàn hiểu rõ, ngày đó nàng quyết định từ Nghi Thủy trở về cũng đã từng nghĩ mình sẽ có kết quả như thế nào, tệ hơn trăm lần so với điều nàng trải qua.
Một mỹ nhân nho nhỏ không có cung điện thuộc về riêng mình, đây chính là nguyên nhân Triệu Dịch Tuần đem Giang Sương Hàn trực tiếp đưa đến Phương Hoa Cung, nàng chỉ có thể tìm một vị phi tần cung chủ cùng ở trong một cung, chỉ chiếm một Thiên Điện.
Mỹ nhân tất nhiên cũng không có nghi thức sắc phong, chẳng qua Triệu Dịch Tuần là hạ chiếu thư chiêu cáo sáu cung, quản sự hậu cung cũng là một công công cơ trí, sớm biết Giang Mỹ Nhân bây giờ ở bên trong Phương Hoa Cung, chính là Giang cô nương lúc trước ở hướng thanh điện, lúc phân phối cung nhân, cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền, đưa những cung nhân lúc trước có quen biết với Giang Sương Hàn phái đến chỗ của nàng.
Đây đối với những cung nhân làm quét dọn, làm việc vặt thời gian dài ở trong điện bị vứt bỏ kia là một lần tấn thăng, cung nhân trông coi lúc ấy từng trào phúng Giang Sương Hàn là một hoa đằng lúc này cũng không dám nói nhiều lời.
Lúc Hồng Ngọc nhìn thấy Giang Sương Hàn, lại không có mấy phần hơi thở vui mừng, ngược lại là phiền muộn nói một câu: “Cô nương vẫn trở về.”
Cung nhân âm thầm to nhỏ, đều biết Giang Sương Hàn là từ trong phủ Đại tướng quân đi ra, lúc trước Đại Tướng Quân bị nàng bỏ bùa mê thuốc lú, vì thế đã làm nhiều chuyện khốn nạn.


Bây giờ vị đào hát trong phủ Đại tướng quân này, lắc mình biến hoá thành mỹ nhân hoàng cung, muốn hiểu rõ mọi chuyện rất khó.
Nhất là Hoàng Thượng còn thu xếp cho mỹ nhân này ở Phương Hoa Cung, tính cách Tân Quý Phi người trong cung phần lớn đều hiểu rõ trong lòng.

Một người là thịnh sủng, một người là tân sủng, hai người tập hợp tại một chỗ, hoặc là hoàng thượng là thật sự quan tâm đến Giang Mỹ Nhân này, hoặc là Hoàng Thượng căn bản không đem người này để ở trong mắt, chỉ là nhất thời hưng trí mới phong mỹ nhân thôi.
Bất luận là cái nào, trước mắt đối với bọn hắn mà nói, trước tiên lấy lòng mới là chọn lựa đầu tiên.
Thời điểm chiếu thư sắc phong Giang Sương Hàn còn chưa xuống tới, tẩm điện của Giang Sương Hàn đã có mấy đợt người đến, chẳng qua đều bị Hồng Ngọc ngăn ở ngoài cửa, ngay cả mặt của Giang Sương Hàn đều không thấy được.
Vì vậy người trong cung đồn đại, người ở bên trong Phương Hoa Cung, là một người kiệt ngạo lãnh đạm.
Lời nói lúc rảnh rỗi như vậy nếu là những phi tần khác trong cung đều sẽ để ý, Giang Sương Hàn đã ở trong cung thời gian dài, chuyện này đối với nàng không có một chút ảnh hưởng.
Nàng dự liệu sau khi sắc phong, Triệu Dịch Tuần sẽ đến chỗ nàng một chuyến, vô luận là vì làm nhục nàng hay là vì cái khác, hắn ta nhất định sẽ tới, Giang Sương Hàn chỉ còn chờ lúc này.
Tẩm điện của Giang Sương Hàn như sương điện, vẫn là sau khi chiếu thư sắc phong hạ xuống, Tân Quý Phi tự mình cho người đổi tấm biển cho nàng.

Chỗ ở của hai người bây giờ cách gần nhau, Tân Quý Phi không có việc gì liền sẽ đến chỗ của Giang Sương Hàn ngồi một lúc.
Hôm nay, Giang Sương Hàn chuẩn bị kỹ càng thịt rượu, nhưng người đến lại là Tân Quý Phi
Tân Quý Phi như thường ngày thăm hỏi Giang Sương Hàn, sau khi thấy nàng chuẩn bị thịt rượu, mặt lộ ra vẻ bất ngờ, cái này không phải vì nàng ấy mà chuẩn bị.

Tân Quý Phi đối với Triệu Dịch Tuần ít nhiều cũng có chút hiểu rõ, biết đêm nay hắn ta sẽ tới nhìn Giang Sương Hàn, lúc này thấy Giang Sương Hàn ngay cả thịt rượu cũng đều chuẩn bị, nàng nhất thời đổi đề tài.
“Ta biết hôm nay ngươi cao hứng, nhưng đến cùng sau ngày hôm nay thân phận khác biệt, y phục đồ trang sức không thể để cho người bên ngoài xem là trò cười, ta đã tìm người làm cho ngươi ít trang sức, lúc này đã đưa tới, ngươi đi đến chỗ ta thử xem?”
Giang Sương Hàn đối với những vật này vốn cũng không để ý, càng không có ý định đi ra ngoài.
Tân Quý Phi thấy thế nhìn lướt qua trên mặt bàn, lại khuyên nhủ: “Được rồi, ta biết ngươi là đang chờ người, ngươi đến xem xong về cũng chưa muộn, làm khó ta tự mình đến mời ngươi, ngươi cũng không chịu nể mặt?”
Giang Sương Hàn bất đắc dĩ, đành phải đi theo Tân Quý Phi ra ngoài.
Tân Quý Phi nhân lúc nàng đi theo mình, liền liếc mắt qua cung nhân bên cạnh mình, mang theo Giang Sương Hàn đi xem đồ trang sức châu báu cùng y phục gấm vóc.

Biết Giang Sương Hàn không thích những cái này, nàng ấy cũng biết vậy nên không níu kéo Giang Sương Hàn lại lâu, xong xuôi liền để nàng trở về..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.