Bạn đang đọc Trong Trướng Lê Nga FULL – Chương 23
Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor- Beta: Team May
Hướng của Giang Sương Hàn không thấy được Tiết Tẫn đến gần, lúc này nàng vẫn còn đang quỳ gối tại chỗ chờ Triệu Phù Khanh hỏi tiếp, thì nghe thấy giọng nói của Tiết Tẫn: “Thỉnh an Hiền phi nương nương.”
Triệu Phù Khanh nghe tiếng liền nhìn về phía Tiết Tẫn, ánh mắt yếu ớt: “Bình thân.”
Nhìn Tiết Tẫn nhanh chóng đứng thẳng người, Triệu Phù Khanh có một khoảnh khắc thất thần, thì ra không biết từ khi nào, bọn họ đã xa lạ đến mức này rồi sao? Nàng nhìn Tiết Tẫn đứng im, hiển nhiên là còn điều gì đó muốn nói với nàng, Triệu Phù Khanh muốn biết lời hắn nói sẽ là cái gì.
Tiết Tẫn cúi đầu kéo cánh tay Giang Sương Hàn đang quỳ trên mặt đất lên, giọng điệu trách cứ: “Không phải nói đi ngắm hoa quế sao, mới có một lát sao lại đi lạc rồi?”
Giang Sương Hàn bị động đứng trước mặt hắn, nắm chặt lọ thuốc trong tay áo hơn một chút: “Cung Tường Hòa quá lớn, không cẩn thận liền ra đây.”
Triệu Phù Khanh nhìn biểu cảm quan tâm quá mức trên mặt của Tiết Tẫn không những không cảm thấy kỳ quái, mà còn vô ý thức thở dài một hơi.
Lúc trước khi Triệu Phù Khanh nói hắn muốn vào cung, sự bất bình và không cam lòng trong đôi mắt gần như át đi cả lý trí, cũng đã làm qua chuyện thân cận với người ngoài thế này nhằm cố ý chọc tức nàng, xem ra hai người này đã lâu không gặp, nàng ta cảm thấy cái hành lễ kia của Tiết Tẫn quá mức xa lạ, bây giờ lại gặp hắn làm chuyện trẻ con tương tự mới cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.
“Nếu thế thì không quấy rầy nương nương nữa.” Tiết Tẫn kéo tay Giang Sương Hàn quay người rời khỏi.
Đại cung nữ không hiểu vì sao sắc mặt của nương nương nhà mình lại trở nên âm u, chẳng qua nàng vẫn chọn lời dễ nghe để nói: “Nương nương, tâm tư của Đại tướng quân này cũng quá rõ ràng rồi, lại còn nghênh ngang dẫn người vào trong cung.”
Triệu Phù Khanh nhìn bóng lưng hai người rời đi, hồi lâu mới nói: “Là lệnh của Du thái phi.”
Đại cung nữ liền hiểu rõ.
“Đúng rồi, ta nghe nói nàng ta vẫn chưa có danh phận, là thật sao?” Triệu Phù Khanh nhìn thân ảnh hai người dắt tay rời đi, luôn cảm thấy có chút chói mắt, lại nhớ tới vẻ ngoài của nữ tử kia thể hiện, nhìn không giống như chịu phạt, không biết ở cung Tường Hòa đã nói cái gì.
“Thưa nương nương, Cảnh nương tử nói, tuy nàng thân ở phủ Đại tướng quân, nhưng không có danh phận, thuộc hạ chỉ nói là được Đại tướng quân mang về từ chiến trường ở vùng biên cương phương bắc, ngay cả thân phận nửa chủ tử cũng không có.” Đại cung nữ vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Triệu Phù Khanh.
“Biết rồi.” Triệu Phù Khanh chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, dường như không hứng thú lắm.
Bên trong đình, Tiết Tẫn nghênh ngang nắm tay Giang Sương Hàn đi một quãng đường dài, trên đường đi dẫn tới không ít ánh mắt của cung nhân, mặc dù bọn họ không dám công khai bàn tán, nhưng Giang Sương Hàn lại hậu tri hậu giác ý thức được động tác của hai người lúc này không hợp quy củ cho lắm.
Rốt cục sau khi đi hết con đường dài bên ngoài cung Tường Hòa, Giang Sương Hàn mới cố gắng thử rút tay ra khỏi tay của Tiết Tẫn, nhưng không thoát được, hơn nữa lại còn để hắn nắm chặt thêm.
Giang Sương Hàn nhíu mày, nghĩ đến người vừa gặp, gương mặt giống với bản thân tưởng tượng, bầu không khí kỳ quái giữa hai người, và những tin đồn được nghe trước kia, đều để lại vết tích.
Dọc đường hai người chẳng nói với nhau một câu nào, có lẽ lúc này Tiết Tẫn đang đắm chìm trong hồi ức nào đó không biết tên, Giang Sương Hàn mặt lạnh nghĩ.
Nhưng nàng không muốn lại để cho cung nhân dùng ánh mắt khác thường nhìn mình nữa, tránh không thoát, nàng dứt khoát dừng bước.
Tiết Tẫn cũng bị ép ngừng lại, cuối cùng hắn nhìn thẳng vào nàng, trong mắt ánh lên sự không kiên nhẫn: “Nàng không có gì muốn nói sao?”
Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua ánh mắt của hắn, trong lòng có một ngọn lửa tức giận không giải thích được sắp ập tới, có lẽ là đang không vui vì bị nàng đánh gãy hồi ức của hắn, Giang Sương Hàn nhìn cung nhân đi qua ven đường, tuy do dự nhưng vẫn ân cần hỏi một câu: “Tâm trạng tướng quân không tốt sao?”
“Nàng mới nhìn ra à?” Tiết Tẫn trầm mặc hồi lâu, mới cứng nhắc hỏi lại.
Cho dù trong lòng Giang Sương Hàng có hơi không vui, nhưng nhìn gương mặt kia của Tiết Tẫn, chuyện không vui gì cũng đều có thể tiêu tan mất, nàng mềm giọng nói: “Tướng quân, vừa rồi thật sự là Khanh Khanh bị lạc đường, nếu không nhờ Hiền phi nương nương chỉ dẫn, Khanh Khanh cũng không chắc có thể tìm thấy nơi này.”
Nàng nghĩ thầm, khen Hiền phi hai câu chắc không sai đâu nhỉ?
Với lại, nếu không phải do nàng tình cờ gặp Hiền phi nương nương, làm sao Tiết Tẫn có thể mắt đi mày lại với Triệu Phù Khanh lâu được như vậy, là chính hắn không nắm chắc được, bây giờ người đi rồi, lại trút giận lên nàng, Giang Sương Hàn luôn cảm thấy, miễn là nàng có thể được nhìn thấy gương mặt này của Tiết Tẫn, có thể ở bên cạnh hắn, thì cái gì nàng cũng không quan tâm.
Nhưng cái này không có nghĩa là nàng phải vô duyên vô cớ phải chịu cái kiểu giận chó đánh mèo này, Giang Sương Hàn lại cúi đầu, không muốn nhìn gương mặt kia nữa.
Lông mày Tiết Tẫn nhíu lại, cuối cùng hắn cũng thông suốt cảm giác bất mãn đối với Giang Sương Hàn trong khoảng thời gian này là từ đâu đến.
Dường như nàng luôn khoác lên người lớp vỏ bọc cái gì cũng không thèm để ý, từ khi hai người quen biết đến nay, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng chủ động hỏi thăm hắn, rõ ràng lúc đầu tính cách của nàng không phải là loại dịu dàng ngoan ngoãn ít nói này.
Cho dù từ khi hai người mới bắt đầu quen biết, Giang Sương Hàn vẫn luôn si mê hắn, bất kể chuyện gì, chỉ cần là hắn nói, nàng đều có thể đồng ý.
Lúc ấy hắn rất hài lòng với nàng, nhưng bây giờ hắn mới phát giác ra có điều không ổn.
“Người bình thường nếu gặp Triệu Phù Khanh, không phải đều nên lớn tiếng chất vấn ta “tại sao” sao?” Tiết Tẫn cau mày nghiêm mặt hỏi.
“Ngươi gặp Triệu Phù Khanh rồi?” Trì Sơn kinh ngạc mở to hai mắt, “Các ngươi nói cái gì, lâu vậy rồi không gặp, chắc ngươi sẽ không nhìn chằm chằm người ta chứ?”
Tiết Tẫn không kiên nhẫn liếc xéo Trì Sơn một cái: “Ngươi mà lại nghe lời người khác nói sao? Bây giờ cái ta đang hỏi là chuyện của Triệu Phù Khanh hả?”
Trì Sơn ngây ngốc chốc lát, mới nói: “Hình như không đúng lắm, chẳng qua không phải lúc trước thứ ngươi đắc ý nhất là nàng ngoan ngoãn phục tùng ngươi hay sao?” Hắn nói xong thì ngưỡng mộ, “Ai không muốn có kiểu mỹ thiếp như vậy, nhu thuận nghe lời, dáng dấp xinh đẹp còn không gây chuyện, lúc còn trẻ mẫu thân ta cũng không ít lòng phiền lòng vì chuyện nhà, hai năm nay mới yên ắng lại.
Hơn nữa, cứ xem như ngươi có người trong lòng, thì cũng có nương tử nào dám nói nhiều thêm một câu đâu?”
“Nàng không giống.” Mặc dù Giang Sương Hàn vẫn luôn rất nghe lời hắn, nhưng Tiết Tẫn luôn cảm thấy dựa theo tính cách của nàng không nên là cư xử như vậy.
“Hay là nàng thật sự hiền lương nhỉ?” Trì Sơn hờ hững hỏi ngược lại.
Nói thật, Trì Sơn cũng cảm thấy hai chữ này dùng trên người Giang Sương Hàn rất mâu thuẫn, ấn tượng đầu tiên của người khác đối với nàng y hệt như cái tên của nàng, vừa lạnh lùng vừa diễm lệ, tính cách thì vừa mạnh mẽ lại gai góc.
Nhưng sau khi chứng kiến Giang Sương Hàn và Tiết Tẫn ở bên nhau, Trì Sơn lại hoài nghi nhân sinh, hắn cảm thấy mình đã nhìn lầm người.
Nhưng rõ ràng, Giang Sương Hàn không đối xử với người khác như vậy.
Cuối cùng, Trì Sơn chỉ có thể quy tất cả những điều này lại thành, Giang Sương Hàn tình sâu nghĩa nặng với Tiết Tẫn vô cùng.
Tiết Tẫn im lặng, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.
Lúc này Trì Sơn mới nhắc lại trọng điểm: “Ta vẫn cảm thấy vấn đề của ngươi lớn hơn.
Trước đây sau khi thấy Triệu Phù Khanh, mặc dù tâm trạng ngươi thường sẽ thẫn thờ khó hiểu, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, cứ ôm khư khư một vấn đề nhỏ mãi không buông.”
Tiết Tẫn nghe vậy giương mắt nhìn sang Trì Sơn.
“Hơn nữa, chuyện lớn như gặp Triệu Phù Khanh như vậy, thế mà ngươi lại không hề có một chút phản ứng nào, cái này cũng quá ư là không đúng.” Trì Sơn nghiền ngẫm nhìn Tiết Tẫn.
“Có thể có phản ứng gì, từ khi nàng quyết định vào cung, chúng ta đã định là không có khả năng, như bây giờ mới là hợp lý nhất.”
Tiết Tẫn nghe vậy cười lạnh: “Nhưng ngươi cam lòng bỏ qua sao? Mà chẳng phải ngươi liều sống liều chết ở trên chiến trường chỉ để lại được nhìn nàng một cái sao? Nếu không thì tại sao ngươi có thể chỉ bằng một cái liếc mắt liền nhớ được Giang Sương Hàn.
Ngươi xem nàng như thế thân của Triệu Phù Khanh, ta nghĩ ai nhìn thấy tướng mạo của hai người này cũng đều có thể đoán được, nhưng ngươi có từng nghĩ xem liệu Triệu Phù Khanh sẽ cảm thấy thế nào không?” Trì Sơn nói một tràng dài, cuối cùng thở dài một hơi, ngữ khí hoài nghi, “Chắc không phải là ngươi thích Giang Sương Hàn chứ?”
Tiết Tẫn không chút do dự phủ nhận: “Sao có thể.”
Trì Sơn hoài nghi nhìn Tiết Tẫn, ngay từ đầu hắn cũng đã cảm thấy không có khả năng, nhưng hai người Tiết Tẫn và Giang Sương Hàn này vốn không bao giờ đi con đường bình thường, đi lối khác cũng không phải là không thể, dù gì trước đây Tiết Tẫn cũng không hỏi hắn chuyện như vậy.
Trì Sơn không tranh cãi với hắn nữa, chỉ cười một tiếng, lại hỏi: “Ngươi nổi giận đùng đùng như thế, rồi sẽ không tức giận mà gạt người qua một bên chứ?”
“Giữ xe ngựa lại cho nàng, cũng không phải không biết đường.” Tiết Tẫn lí lẽ đường hoàng nói.
“Được thôi.” Trì Sơn cũng không biết nói gì.
Tiết Tẫn không giải đáp được vấn đề, tâm trạng buồn bực, nói với Trì Sơn không quá hai câu đã trở về.
Sau khi hồi phủ, Giang Sương Hàn ngồi bên giường nhìn cái bình kia ngẩn người, hai nha hoàn bị dọa không nhẹ, vừa thấy nàng quay lại liền cẩn thận quét một vòng người nàng, không phát hiện vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, lại quan tâm hỏi thăm: “Cô nương trở về rồi, thái phi không làm cô nương khó xử chứ?”
“Thái phi là đại nhân, mặc dù những năm này vẫn luôn theo Phật, nhưng khi còn trẻ cũng là một người lợi hại, tin đồn trong kinh lần này ảnh hưởng không nhỏ với cô nương, nếu thái phi cho là thật, cô nương tuyệt đối đừng vì chuyện này mà khó chịu.”
“Thái phi tựa như… không chút trách ta.” Giang Sương Hàn bị Xuân Nga đánh gãy mạch suy nghĩ, nhớ lại cảnh gặp thái phi hôm nay, trước hết, đúng thật là đàn hương thanh nhã kia, sau mới là vẻ mặt thái phi không tranh quyền thế, nàng luôn cảm thấy trông rất quen thuộc, cuối cùng mới nhớ ra thái phi đã nói thứ gì.
Trong đầu nàng không hiểu vì sao lại có cảm giác quen thuộc, Du thái phi là dì của Tiết Tẫn, hai người có điểm giống nhau là rất bình thường.
Chẳng qua nếu Tiết Tẫn có thể nghe thấy ý nghĩ trong lòng nàng giờ phút này chỉ sợ sẽ cười nhạo nàng, hắn một thân ở chiến trường giết địch, sao lại giống người cả ngày cầm chuỗi đàn hương niệm kinh ở Phật đường được.
“Như thế nô tỳ cũng an tâm.” Các nàng đứng ở một bên, không biết có phải là vì không bị phạt hay không mà Giang Sương Hàn lại nhìn có chút mặt ủ mày chau.
Đợi đến tối đến, các nàng mới hiểu.
Hôm nay lúc Giang Sương Hàn hồi phủ trên xe ngựa chỉ có một mình nàng, người trong phủ chỉ cho rằng Tiết Tẫn có việc nên không về.
Dù sao mấy ngày nay nhìn hai người ở chung, người trong phủ đều biết Đại tướng quân bị con hát mang về từ phương bắc kia mê hoặc, ngoại trừ không cho nàng danh phận, thì có thể xem như độc sủng.
Nhưng tối hôm nay, Tiết Tẫn không đi Tây viện của Giang Sương Hàn, nhưng lại đi Đông viện của Cảnh Xu.
Chuyện này vốn bình thường, nhưng xưa nay thời gian Giang Sương Hàn độc chiếm Đại tướng quân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Đại tướng quân đến chỗ người khác, bên dưới cũng từ đó mọc lên không ít ồn ào, phần lớn là nói Giang Sương Hàn gây họa, nên bị thất sủng ở chỗ Đại Tướng Quân.
Hai đại nha hoàn đương nhiên là lo lắng nhất, biết tâm trạng của Giang Sương Hàn hôm nay không tốt, hai người chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi thăm: “Cô nương, hôm nay gặp chuyện gì không vui sao?”
“Không có gì.” Lúc này Giang Sương Hàn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý đến tâm tư nhỏ này của nha hoàn.
“Phòng bếp đưa cơm tối tới, có Uyên Ương thủy tinh quái mà Đại tướng quân thích nhất, cô nương có muốn mời đại nhân cùng dùng bữa không?”
Giang Sương Hàn nghe vậy ngẩng đầu, đến giờ mới phát hiện ra tối ngày hôm nay khác với mọi hôm ở đâu, thì ra là Tiết Tẫn không đến.
Nhớ lại chuyện xảy ra trong cung hôm nay, đi được nửa đường đột nhiên Tiết Tẫn giống như có việc gấp, rời đi sớm, chẳng lẽ bây giờ vẫn chưa hết bận.
“Đến canh giờ này mà tướng quân vẫn chưa hồi phủ sao?” Giang Sương Hàn đột nhiên hỏi một câu.
Thu Cơ khó xử, Xuân Nga bên cạnh cũng muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy? Ở chỗ ta không có gì là không được nói.”
“Đêm nay Đại nhân đến chỗ Cảnh nương tử.” Xuân Nga cẩn thận nói, sợ Giang Sương Hàn tức giận.
Các nàng hầu hạ Giang Sương Hàn cũng đã lâu, nàng chưa từng trút giận lên các nàng, kỳ thật tính cách cũng tốt, chỉ là lúc Giang Sương Hàn nghiêm mặt như hiện tại quả là băng lãnh đến dọa người, các nàng mơ mơ hồ hồ cảm thấy Giang Sương Hàn muốn bốc hỏa.
Nào có thể đoán được Giang Sương Hàn chỉ tự nhiên gật đầu.
Hôm nay nàng vừa gặp Hiền phi, lại biết Cảnh Xu là được Hiền phi cho Tiết Tẫn, nếu vậy, đêm nay Tiết Tẫn đến chỗ Cảnh Xu càng không thể bình thường hơn nữa.
“Nếu tướng quân đã không tới, vậy thì không cần chờ, khăng khăng mời người cũng không tốt.” Giang Sương Hàn bình tĩnh phân phó.
Xuân Nga và Thu Cơ liếc nhau, yên lặng dọn thức ăn lên.
Trong lòng hai người đều rất lo lắng, nhưng với dáng vẻ không quan tâm của cô nương, lại làm cho hai nàng có thêm niềm tin, có lẽ cô nương biết nguyên nhân, chắc ngày mai đại nhân sẽ đến đây..