Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 119: Đệ Đệ


Đọc truyện Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới – Chương 119: Đệ Đệ


Chuyện xảy ra trong thôn thì chỉ cần không phải do có người cố ý che giấu thì tốc độ truyền đi đều rất nhanh.

Sau buổi chiều ngày hái lá chè đầu tiên thì gần như tất cả người dân trong thôn bọn họ đều biết mấy người Trần gia đang đi hái thứ lá gì đó cho nhà Dư Chu.
Có vài người đầu óc sắc xảo nhạy bén đều có thể thông qua những việc làm từ sau khi Dư Chu trúng cử nhân trở lại trong thôn như xây nhà mới, mua hai vùng đất núi về sử dụng cùng với thái độ không chút ngạc nhiên của Trần gia và Khánh thúc liền có thể phỏng đoán được một hai.

Kết hợp với tình huống phát đạt nhanh chóng vào những năm gần đây của nhà Dư Chu liền có thể đoán được đây chính là thứ khiến nhà Dư Chu trở nên có tiền kia.
Có người suy ngẫm nhiều hơn liền nghĩ tới, đám cây quanh năm chẳng kết quả này đã mọc ở nơi đó không biết bao nhiêu là năm tháng, tổ tiên đời đời trong thôn bọn họ ngay cả chuyện chặt chúng về làm củi đun đều cảm thấy không đáng, chưa từng có người biết được chúng còn có tác dụng nào khác nữa, đến ngay cả Dư Chu vào những năm trước đó cũng chưa từng liếc mắt nhìn chúng nhiều thêm một cái.
Bây giờ đột nhiên muốn mua về nhà, mà khoảng đất trống mấy ngày trước để ra nói không chừng cũng là vì muốn dùng để trồng loại cây này ấy chứ, chuyện này khẳng định có liên quan mật thiết với người phu lang đến từ nơi khác là Cẩm Xuyên kia của Dư Chu, huống hồ từ sau khi Cẩm Xuyên thành thân với Dư Chu xong thì trong nhà Dư Chu cũng bắt đầu hướng tới con đường phát đạt không ngừng.
Những người có thể suy ngẫm tới điểm này đều cho rằng bản thân đã lén nhìn ra được chân tướng thực sự, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối tại sao năm đó Cẩm Xuyên bị vứt bỏ trên núi lại để cho tên Dư Chu kia may mắn nhặt được cơ chứ.
Mặc dù bọn họ không thể phủ nhận sự thành công của Dư Chu ở thời điểm hiện tại, nhưng đa số mọi người đều cho rằng Cẩm Xuyên cũng có công lao không nhỏ ở trong đó.

Dù sao thì Dư Chu cũng ham ăn lười làm nhiều năm như vậy, kể từ sau khi gặp được Cẩm Xuyên hắn mới bắt đầu biết cố gắng nỗ lực đấy chứ.
Thế nhưng loại suy nghĩ này mọi người cũng chỉ dám để ở trong lòng mà thôi, hiện giờ Dư Chu đã có thân phận cử nhân trên người, mọi người nào dám đem chuyện này ra ngoài bàn tán, càng không dám xông tới trước mặt Dư Chu và Cẩm Xuyên nói bừa.
Chỉ thầm nghĩ chờ đợi nhà Dư Chu bận rộn hết đợt này liền mời lý chính cùng với các vị trưởng bối trong thôn ra mặt nói tốt vài lời với Dư Chu, hi vọng nhà Dư Chu có thể dẫn dắt người trong thôn cùng nhau trồng thứ kia, dù gì trong khoảng thời gian dọn dẹp đồi núi vào năm trước Dư Chu cũng từng hỏi mọi người có muốn cùng trồng với nhà họ hay không, mặc dù lần đó họ đã bỏ lỡ nhưng hiện tại nếu như lý chính cùng nhóm trưởng bối trong thôn mà chủ động đứng ra ngỏ lời thì cơ hội thành công hẳn là khá lớn.
Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng mơ hồ đoán được suy nghĩ của một vài người trong thôn nhưng cả hai người họ đều không quá để ý tới chúng.
Ngày thu hoạch đầu tiên bởi vì cây chè mới nhú búp chưa lâu nên dù cho Tiểu Quyên nhà họ Trần cũng chạy lên núi hái lá chè cùng thì số lượng hái về vẫn không được là bao.

Dư Chu và Cẩm Xuyên qua lại vài lần là có thể nhẹ nhàng sao xong số lá chè mọi người đã hái về, sau khi sấy khô xong phu phu hai người liền bế theo Thần Thần đi qua Trần gia cách vách ngồi chơi.
Thần Thần rất thích bé con nhi tử nhà Trần Phong, chơi thẳng tới khi bầu trời bắt đầu nhá nhem tối thì cả nhà họ mới cùng nhau đi trở về nhà.
Dưới ánh trăng ảm đạm mờ nhạt Thần Thần một tay kéo lấy bàn tay phụ thân, một tay kéo lấy cha thân nhà mình đi trở về nhà, đợi bước ra khỏi cổng nhà họ Trần rồi nhóc con mới ngước cao cái đầu nho nhỏ của mình lên hỏi Dư Chu, “Phụ thân ơi, lúc nào thì con mới có đệ đệ của chính mình chứ?”
Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không nghĩ tới nhóc con sẽ đột nhiên hỏi đến chuyện này, hai người liếc nhìn nhau một cái, Cẩm Xuyên có chút xấu hổ tránh né ánh mắt của hắn.

Còn Dư Chu thì vui vẻ chuyển rời ánh mắt nhìn chằm chằm vùng bụng vẫn còn khá nhỏ gọn của Cẩm Xuyên hồi lâu mới cúi đầu nói với Thần Thần,
“Sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện này thế hả?”
“Trước đây phụ thân cùng cha thân đã đồng ý với Thần Thần rồi mà,” đôi mắt to tròn của Thần Thần có chút ấm ức nhìn hắn nói, “Lẽ nào hai người đều quên mất rồi hay sao?”
“Tất nhiên là chưa quên rồi.” Dư Chu vội vàng nói, sau đó hắn trầm ngâm một lát mới nói tiếp:
“Có điều đệ đệ không giống với những món đồ chơi thường ngày con vẫn hay dùng, chỉ cần muốn có thì qua vài ngày liền có thể có được, phải chờ đợi lâu một chút mới được nha.”
Thần Thần tiếp tục bám riết không tha, “Lâu một chút là cần bao lâu chứ ạ?”
Dư Chu cạn lời không đáp vội mà quay đầu qua dùng ánh mắt như dò hỏi Cẩm Xuyên, sau khi nhận được cái gật đầu xem như xác nhận của Cẩm Xuyên thì hắn mới nói: “Đại khái phải chờ tới ngày tuyết lớn rơi vào mùa đông đi.”
Lần này Thần Thần nhăn cái mặt nhỏ suy nghĩ thật lâu mới nghiêm túc gật đầu nói, “Con nhớ rồi.”
Dư Chu lại dặn dò nói: “Chuyện này con không được nói với người khác có biết không, bất kể là Lâm thúc, Lâm thẩm hay các cô các thẩm các bà bên Trần gia đều không được nói nha.”
“Tại sao chứ?” Thần Thần khó hiểu hỏi.
“Bởi vì làm vậy sẽ doạ sợ đệ đệ mất.” Dư Chu tùy tiện tìm một lý do cho qua.


Mặc dù nơi này cũng có phong tục khi mới vừa mang thai thì không nên nói ra với bên ngoài, thế nhưng Dư Chu cảm thấy đây là chuyện không có căn cứ khoa học, tin hay không tin đều được cả, nguyên nhân chủ yếu hiện giờ không cho Thần Thần nói ra ngoài là bởi vì hắn cảm thấy nếu để người khác biết được chuyện này từ miệng của hài tử nhà mình thì Cẩm Xuyên chắc chắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.
Nghe phụ thân nói sẽ doạ tới đệ đệ Thần Thần lập tức như gà mổ thóc mà liên tục gật đầu đồng ý, còn rút thêm một cánh tay trắng mềm của mình trở về che kín miệng tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ giữ kín chuyện này.
Một nhà ba người đi tới trước cổng nhà mới thấy được nơi góc đường có một người đang đứng đó.
Sau khi nhìn rõ được người tới thì Thần Thần liền ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Nhị cẩu thúc thúc.”
Dư Chu nghi hoặc hỏi: “Đến rồi sao không vào nhà ngồi đợi hoặc tới bên Trần gia tìm chúng ta cũng được mà, đứng đây đợi làm gì?”
Nhị cẩu liếc nhanh Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên một cái sau đó mới dặn ra được một câu, “Ta tới là có chút chuyện nhỏ muốn nói mà thôi.”
Cẩm Xuyên nghe ra cậu ta có chuyện muốn nói với Dư Chu nên cậu gật đầu với Dư Chu một cái rồi mới nói: “Ta mang Thần Thần vào trong đi tắm rửa trước đây.”
Dư Chu gật đầu ừ một tiếng, lại quay qua dặn dò Thần Thần, “Lúc tắm không được nghịch ngợm, phải biết nghe lời cha thân có biết chưa?”
Từ sau khi biết chỉ cần chờ đến lúc tuyết lớn rơi thì sẽ có đệ đệ nên hiện giờ Thần Thần đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần song thân bảo không được làm liền không làm, thấy phụ thân bảo phải nghe lời cha thân cậu liền ưỡn thẳng ngực gật mạnh đầu nhỏ nói, “Thần Thần biết rồi ạ!”
Dư Chu để Cẩm Xuyên dẫn Thần Thần đi vào trước, đợi tới khi không còn nghe thấy bước chân của hai cha con nhà họ nữa mới nói với Nhị cẩu:
“Chúng ta cũng đi vào bên trong nói chuyện đi, đứng bên ngoài để cho người khác thấy thì không được hay cho lắm.
Nhị cẩu tử gật đầu đồng ý.
Dư Chu nhìn thái độ hiện tại của cậu nhóc, lại thêm hiểu rõ tính cách hài tử này khá là tỉ mỉ, năng lực suy luận vấn đề không tồi nên hắn càng thêm xác định nguyên nhân hài tử này tới tìm mình ngày hôm nay.
Hai người đều không tiến vào hẳn trong nhà, vừa bước qua hai cánh cửa cổng liền dừng lại phía trước gian nhà đối diện.
Nhị cẩu đứng đợi từ lâu nên đã tự mình làm xong tâm lý chuẩn bị, thấy Dư Chu vừa đứng lại thì lập tức nói: “Tiểu Chu ca, nhà ngươi có còn cần thêm người hái lá cây kia nữa không? Ta muốn đi hái lá cây cùng với mấy người Trần thúc cho nhà ngươi, không cần tiền công.”

Dư Chu nhướng mày hỏi: “Cha với nương của ngươi có biết ngươi tới đây tìm ta không?”
“Biết ạ.” Nhị cẩu nói, “Hai người họ cũng đã đồng ý rồi.”
“Hái thứ lá kia cần đi lên núi từ lúc trời còn chưa sáng hẳn, khoảng cách giữa hai đầu lại khá xa, đặc biệt là bên chỗ Đồng thụ cốc còn có khả năng gặp phải sài lang hổ báo các loại nữa.” Dư Chu chậm rãi nói.
“Ta không sợ.” Nhị cẩu nói xong còn khẽ mỉm cười một chút, “Huống hồ có Khánh thúc đi cùng sẽ không cần lo lắng chuyện sài lang hổ báo đâu.”
Dư Chu nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc trong giây lát rồi mới nói: “Vậy buổi sáng ngày mai ngươi tới sớm một chút, chỉ mình ngươi tới thôi, đừng dẫn theo người nào nữa hết.”
“Vâng ạ!” Nhị cẩu tử vui mừng đồng ý, nói xong lại như sợ Dư Chu sẽ đổi ý nên chỉ ném lại một câu Ta về trước đây xong liền co giò chạy biến.
Dư Chu thấy vậy chỉ có thể lắc đầu bất lực đi vào bên trong nhà.
Lúc này Cẩm Xuyên đang tắm rửa cho Thần Thần, vừa thấy Dư Chu đã trở lại liền hỏi, “Nhị cẩu tử tới tìm huynh nói chuyện lá chè phải không?”
Dư Chu gật đầu, vươn tay nhận lấy khăn tắm của Thần Thần do Cẩm Xuyên đưa tới, kể lại hết những chuyện vừa xảy ra cho Cẩm Xuyên nghe.
Cẩm Xuyên nghe xong hơi ngừng một chút rồi mới nói: “Hài tử này từ trước đã luôn rất hiểu chuyện lại biết nghe lời, nếu nó đã tự mình tìm tới đây thì để nó đi hái cùng cũng không ảnh hưởng gì cả.”
Hai người đều còn nhớ chuyện Dư Chu cứu sống được Sơn oa bị đuối nước trước đây, hồi đó người vớt được Sơn oa đầu tiên chính là Nhị cẩu tử, về sau người đầu tiên đứng ra làm sáng tỏ chuyện Dư Chu cứu người cũng là cậu nhóc.

Rồi đến chuyện người của thôn bên cạnh tính toán tới nhà họ trộm cắp khoai lang cũng là được Nhị cẩu tử báo tin từ trước thì họ mới bắt được tên trộm.
Hài tử vừa thông minh vừa trầm ổn như vậy đi tới đâu cũng đều làm người khác yêu thích cả.
Vậy nên Cẩm Xuyên lại nói: “Cũng không thể để nó tới hái không công cho nhà chúng ta được, cứ ghi sổ lại như bên nhà Trần thúc và Khánh thúc đi, đợi hết mùa hái trà chúng ta lại kết toán tính tiền sau.”
“Nên làm như vậy.” Dư Chu đồng ý nói.

Mấy người Trần thúc thì tạm thời không nhắc tới, riêng đứa nhỏ Nhị cẩu này thì không thể đưa tiền công trước được.


Nếu trả tiền công trước chưa nói Nhị cẩu có nói ra với người khác hay không, chỉ sợ nhỡ đâu để người trong thôn biết được lại chạy hết tới nhà họ xin đi hái lá chè thì đúng là quá phiền phức, dù cho hắn có nói ra lời từ chối được thì ít nhiều gì cũng đắc tội với người ta.
Hiện giờ dù người khác có biết thì cũng là Nhị cẩu làm không công cho nhà hắn, người nông thôn mấy chuyện lặt vặt trong nhà vốn đã nhiều, huống hồ hai địa phương như vách quỷ khóc cùng với Đồng thụ cốc đến người lớn đều không mấy người dám đi tới đó chứ đừng nói tới đám hài tử, hẳn là sẽ không có đứa nhỏ nhà nào dám tới xin làm việc không công cho nhà hắn nữa đâu.
Thời gian tiếp theo đều là hái lá chè và sao trà, bận rộn không ngừng nghỉ.
Đặc biệt là với thân thể của Cẩm Xuyên hiện tại không được để bản thân lao lực quá sức, mỗi ngày cậu ngồi bên cạnh giúp đỡ Dư Chu trông nom đốt lửa thì hắn còn sợ làm cậu mệt ấy chứ.
Thời gian chầm chậm qua đi, đợi phu phu hai người nhớ tới xem thời gian thì cũng đã là giữa tháng ba rồi.
Cẩm Xuyên ngồi bên kệ bếp canh lửa rũ mắt nói chuyện phiếm, “Mấy người Ôn Lương chắc đã tới kinh thành rồi đấy nhỉ?”
“Chắc là tới rồi.” Dư Chu khom người sao trà, động tác trên tay không hề dừng lại trả lời, “Mấy người họ dự tính đến nơi trước tầm bảy tám ngày để làm quen với hoàn cảnh cùng với điều chỉnh trạng thái cơ thể nữa.”
Kinh thành cách xa hơn so với phủ thành rất nhiều, từ trấn của họ đi tới phủ thành rồi còn phải ngồi thuyền thêm hơn hai mươi ngày đường thủy nữa mới tới được kinh thành.

Mặc dù không cần tự mình đi đường nhưng ngồi thuyền trong khoảng thời gian lâu như vậy thì cơ thể vẫn sẽ cảm thấy buồn bực khó chịu không thôi.
Ngoài ra thì bởi vì hai nơi cách nhau quá xa nên thời tiết và khí hậu đều có sự khác biệt, mấy người Dư Ôn Lương tới nơi khẳng định cần có thời gian để thích ứng với khí hậu của nơi đó.
Cẩm Xuyên đùa nghịch thanh củi đang cháy bên trong bếp một chút, thở dài nói: “Nếu năm nay phu quân mà tham gia thi hội với mọi người thì hiện giờ cũng đang ở trong kinh thành rồi.”
Dư Chu tỏ vẻ may mắn nói: “May mà không tham gia đấy.”
Tốc độ đáp lời của hắn vừa nhanh vừa dứt khoát, đặc biệt là giọng điệu như đang cảm thấy cực kì may mắn kia khiến Cẩm Xuyên nhất thời không kịp phản ứng lại, cậu nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt Dư Chu chuyển rời lên người Cẩm Xuyên vẫn ôn nhu dịu dàng như cũ, thế nhưng Cẩm Xuyên luôn có ý nghĩ ánh mắt này của hắn không khác những lúc nhìn thấy Thần Thần làm ra những chuyện ngốc nghếch là mấy.
Tiếp đó Cẩm Xuyên liền thấy Dư Chu mỉm cười nói: “Nếu như bận rộn chuẩn bị cho kì thi viện năm nay, lại còn phải tới kinh thành từ sớm thì lấy đâu ra đệ đệ cho Thần Thần cơ chứ?”
Người dịch: Hana_Nguyen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.