Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 113: Yết Bảng Thi Hương


Đọc truyện Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới – Chương 113: Yết Bảng Thi Hương


Dư Chu di chuyển theo dòng người bước chân ra khỏi cổng lớn trường thi, lại đi về phía trước thêm một đoạn thì bên cạnh mới không còn chật chội chen chúc nữa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến đầu óc hỗn loạn của hắn tỉnh táo lại không ít, hắn quay đầu nhìn một lượt mà không thấy được bóng dáng mấy người bạn của mình đâu cả liền đi tiếp về phía trước.

Kết quả mới bước được vài bước liền nghe thấy tiếng Lâm Nhạc gọi với từ phía xa: “Chủ tử.


Dư Chu ngước nhìn về phía âm thanh vọng tới không chỉ thấy được Lâm Nhạc đang đứng ở đó, mà mấy người thư đồng của nhóm Hạ Vân Kỳ cũng đã tìm tới thì không khỏi nhăn mày hỏi:
“Sao các ngươi không đợi ở bên cạnh xe ngựa?”
“Mấy vị chủ quân cũng cùng tới đây,” Lâm Nhạc giải thích nói, “Các ngài ấy bảo chúng ta đứng qua bên này đợi mọi người.


Dư Chu gật đầu hỏi: “Xe ngựa vẫn đỗ tại vị trí cũ chứ? Ngươi đi tìm Ôn Lương đi, ta tự mình đi trở về xe ngựa là được.


Lâm Nhạc thấy trạng thái của hắn đúng là không có vấn đề gì mới nghe theo phân phó chia ra tìm Dư Ôn Lương và mấy người Đào Khương cùng với nhóm Tiểu Trúc.

Dư Chu chậm rãi đi về phía xe ngựa của nhà mình, còn chưa tới gần đã thấy được bóng dáng ẵm theo Thần Thần vén mành xe lên đang đảo mắt kiếm tìm bốn xung quanh của Cẩm Xuyên.

Ánh mắt hai người chạm phải nhau, nụ cười nhanh chóng nở rộ trên khuôn mặt của Cẩm Xuyên, tiếp đó Dư Chu thấy được cậu cúi đầu nói nhỏ câu gì đó với Thần Thần trong lồng ngực rồi vươn tay chỉ về phương hướng hắn đang đi tới cho nhi tử nhà mình.

Nháy mắt Thần Thần liền giãy giụa từ trong lồng ngực Cẩm Xuyên vươn người bò nhoài lên khoang cửa xe gọi lớn: “Phụ thân!”
Dư Chu nghe thấy được tiếng gọi non nớt của nhi tử nhà mình thì cảm giác đau nhức khó chịu trên đùi dưới chân đều giảm bớt không ít, hắn đi nhanh về phía xe ngựa vươn hai tay về phía Thần Thần.

Thần Thần thấy vậy cũng liền buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy khoang cửa ra, làm tư thế như muốn bổ nhào vào trong lồng ngực của Dư Chu.

Mí mắt Cẩm Xuyên không khỏi khẽ giật nảy một cái, vội vàng vươn tay vớt Thần Thần trở về, cực kì không tán đồng nói:
“Huynh ở trong phòng thi vài ngày liền nên thân thể nhất định là cực kì đau nhức, Thần Thần bây giờ đã nặng hơn nhiều, huynh mà bế con lúc này không khéo chút nữa hai phụ tử đều ngã sấp mất.

“Sao có thể chứ.

” Dư Chu bật cười lắc đầu, nhưng thấy cánh tay duỗi ra ngoài của Cẩm Xuyên vẫn là ngoan ngoãn vươn cánh tay của mình ra cho cậu nắm lấy hỗ trợ kéo lên xe ngựa.

Đã vài ngày Thần Thần không được gặp phụ thân, trước đó bị cha thân vớt trở lại trong lồng ngực thì nhóc con đã giãy giụa không ngừng.

Hiện tại vừa thấy phụ thân đã ngồi vào trong xe ngựa thì còn chưa đợi Dư Chu ngồi vững đã vội vàng bổ nhào vào trong lồng ngực phụ thân nhà mình rồi.

Xe ngựa cũng chỉ rộng bằng ấy, Cẩm Xuyên thả lỏng vòng tay để nhóc con tự mình xông về phía vòng tay của Dư Chu.

Sau khi Thần Thần làm tổ được bên trong lòng phụ thân rồi liền kéo lấy ống tay áo của Dư Chu ngước cái đầu nhỏ lên hỏi: “Phụ thân đi đây đấy ạ?”
Dư Chu xoa đầu Thần Thần vài cái, lại hôn chùn chụt lên chiếc trán nhẵn nhụi của nhóc con một cái rồi mới cười nói: “Phụ thân đi hoàn thành một việc cực kì quan trọng, nếu thành công thì có thể cả ngày ở bên cạnh chơi đùa với Thần Thần được rồi.


Với tuổi tác hiện tại của Thần Thần không cách nào hiểu được việc quan trọng là cái gì, có điều nửa câu sau biểu đạt có thể cùng chơi với mình thì nhóc con lại có thể hiểu được, đôi mắt to tròn lấp lánh đã sắp cười tươi thành hình bán nguyệt rồi, sau đó nhóc con còn không quên quay đầu qua nhìn Cẩm Xuyên cười tươi nói:
“Cha thân cũng chơi cùng với Thần Thần!”
Cẩm Xuyên vươn tay búng nhẹ cái trán của bé con một cái, bất lực nói: “Không phải mỗi ngày cha thân đều ở bên cạnh chơi với Thần Thần đó sao?”
Một nhà ba người còn đang ấm áp nói chuyện thì bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói có chút nôn nóng của Châu Ninh, Dư Chu và Cẩm Xuyên liếc nhanh một cái liền vội vàng vén rèm xe ngựa lên.

Chỉ thấy mấy người Lý Hạo Lâm và Đào Khương đang bước từng bước cứng nhắc đi về phía bên này, Dư Ôn Lương đi tụt lại phía sau một chút, đoàn người do Lý Hạo Lâm dẫn đầu, người có trạng thái nghiêm trọng nhất hẳn là Hạ Vân Kỳ, đang được Lâm Nhạc cõng trở về, sắc mặt cậu ta đã chuyển sang trắng bệch.

Lòng Dư Chu giật nảy một cái, bất giác nhớ tới thảm trạng lần đầu tiên quen biết với Hạ Vân Kỳ, nhớ tới dáng vẻ yếu đuối bệnh nhược của cậu ta khi đó.

Mấy năm nay mọi người đều biết thân thể Hạ Vân Kỳ mặc dù đã tốt lên không ít nhưng nền tảng vẫn không thể nào so được với bọn họ, mà trận mưa lớn đêm trước khiến trong phòng thi lạnh lẽo tới mức nào thì mấy người họ đều tự mình thể nghiệm qua.

Dư Chu không chút do dự chuyển Thần Thần qua cho Cẩm Xuyên bế, sau đó hắn nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe ngựa đi về phía đó hỏi: “Vân Kỳ thế nào rồi?”
“Chắc là bị nhiễm lạnh khi còn ở trong phòng thi rồi, hiện giờ sốt cao có chút nghiêm trọng.

” Lý Hạo Lâm nói.

Lúc nói chuyện thì mọi người cũng đã đi về tới bên cạnh xe ngựa, Châu Ninh mang theo người hầu tới đón, thấy bộ dáng này của Hạ Vân Kỳ liền gấp tới nước mắt đong đầy hai bên vành mắt.


Kỳ Tô đang ngồi đợi trên một chiếc xe ngựa khác cũng đã nhảy thẳng xuống khỏi xe ngựa đi qua đây, sau khi mọi người đỡ Hạ Vân Kỳ vào trong xe ngựa thì Đào Khương liền kéo Kỳ Tô tiến vào theo.

Sau một trận hoang mang hoảng loạn thì một hàng người bọn họ rốt cuộc cũng bắt đầu xuất phát đi trở về, xe ngựa của Dư Chu và Cẩm Xuyên đi tụt lại phía sau cùng.

Thí sinh rời khỏi trường thi càng ngày càng nhiều, bọn họ ngồi bên trong xe ngựa thậm chí còn thấp thoáng nghe thấy được tiếng khóc từ bên đó vọng tới, trong lòng Dư Chu cũng phập phồng không thôi, cực kì lo lắng cho trạng thái của Hạ Vân Kỳ trong xe ngựa phía trước.

Thần Thần cảm nhận được tâm trạng lo lắng của hai vị song thân lúc này, bé con đang cuộn người im lặng nằm trong lòng Dư Chu không nói chuyện thêm nữa.

Không khí căng thẳng tiếp tục duy trì tới khi xe ngựa dừng lại trước cổng nhà.

Lâm Nhạc biết họ đang sốt ruột vội vàng nên xe ngựa vừa dừng hẳn lại y liền đặt bệ chân xuống đất để Dư Chu và Cẩm Xuyên có thể xuống xe một cách dễ dàng hơn.

Đến lúc xuống xe Cẩm Xuyên liền giành lấy việc bế Thần Thần chứ không để cho người mới vừa vất vả mệt nhọc sau nhiều ngày thi cử là Dư Chu phải tốn thêm sức lực.

Lúc cả nhà bọn họ đi tới được trước mặt thì mấy người Đào Khương đang đỡ Hạ Vân Kỳ xuống xe, sắc mặt Hạ Vân Kỳ vẫn trắng bệch như cũ, hai mắt Châu Ninh lúc này đã đỏ ửng sưng đỏ, chắc hẳn vừa mới khóc không ít.

Chỉ có một mình Kỳ Tô là giữ nguyên dang vẻ dù núi thái sơn có sập xuống trước mắt vẫn có thể thản nhiên không chút biểu cảm như cũ.

Cậu ấy là một đại phu, thậm chí chính là một đại phu có y thuật trác tuyệt trong mắt Dư Chu và Cẩm Xuyên, thấy được dáng vẻ không có gì nghiêm trọng này của cậu thì không biết người khác sẽ ra sao chứ Dư Chu và Cẩm Xuyên lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Khi Hạ Vân Kỳ xuống khỏi xe ngựa thì Dư Chu cũng tiến lên giúp một tay, sau đó mới quay qua hỏi Kỳ Tô: “Tình trạng của Vân Kỳ thế nào rồi?”
“Không có vấn đề lớn! ” Nói được một nửa Kỳ Tô lại liếc mắt nhìn Đào Khương với Châu Ninh ở bên cạnh một cái, mím chặt môi rồi đổi phương thức nói, “Vấn đề không quá nghiêm trọng, buổi tối hôm trước trời đổ mưa nên chịu chút gió lạnh, lại thêm lao lực quá độ mới thành ra như vậy.

Chút nữa ta viết đơn thuốc dùng để điều dưỡng thân thể trong một khoảng thời gian là có thể khỏe hẳn được rồi.


Nói xong cậu lại ngừng một chút rồi mới bổ sung thêm: “Trước khi tình hình chuyển biến tốt thì mỗi ngày sau khi khám bệnh từ y quán trở về ta sẽ tới đây một chuyến để kiểm tra cho huynh ấy.



Thấy Kỳ Tô nói vậy thì Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng đã yên tâm hoàn toàn, theo cách nói của Kỳ Tô buổi chiều tối mỗi ngày cậu còn qua đây kiểm tra thêm một lần nữa, điều này khẳng định là muốn để cho Đào Khương và Châu Ninh cảm thấy an tâm hơn một chút.

Thực ra thì Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng lo lắng cho thân thể của Hạ Vân Kỳ, nhưng họ càng tin tưởng vào y thuật của Kỳ Tô hơn, nên biết rằng trước đó bệnh tình của Trần đại nương đã nghiêm trọng tới mức nào mà mỗi ngày Kỳ Tô đều phải chủ động đi qua bắt mạch ba lần, còn điều chỉnh vài lần thuốc thang mới điều trị được cho bà.

Thế nhưng lần trước họ về quê nhìn thấy Trần đại nương thì không phải đã khỏe mạnh tới không khác gì mấy so với lúc chưa sinh bệnh hay sao.

Lúc về đến trước cổng nhà thì Châu Ninh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại sau cả quãng đường hoang mang sợ hãi, quay qua hành lễ cảm tạ mấy người Dư Chu và Lý Hạo Lâm đã giúp đỡ đưa người trở về nói: “Khiến mọi người lo lắng theo rồi, mấy ngày nay các ngươi đều đã vất vả nhiều, mọi người cũng mau mau trở về nghỉ ngơi đi thôi.


Đào Khương cũng nói: “Chỗ biểu ca có ta cùng với A Tô ở lại là được rồi.


Mấy người Dư Chu xác thực là đã khá mệt mỏi, nhất là Dư Ôn Lương, lúc này thấy Kỳ Tô xác nhận đã không quá nghiêm trọng thì cậu chàng đang đứng một bên cũng không nhịn được mà bắt đầu ngáp dài.

Mọi người đều không có phản đối, chỉ dặn dò thêm vài câu liền tản ra ai về nhà nấy.

Trước khi tách ra với Lý Hạo Lâm thì Cẩm Xuyên liền nhờ anh ta về báo lại là trưa ngày kia cả nhà họ sẽ qua tìm di mẫu nói chuyện.

Trong nhà Dư Chu có Trịnh Tú ở lại trông nhà cũng đã chẩn bị xong cơm nước cùng nước nóng dùng để tắm rửa từ lâu, mọi người về tới nhà thì tắm rửa bằng nước nóng trước rồi mới đi ăn uống lấp đầy bụng sau.

Trong mấy ngày thi cử chỉ được ăn chút lương khô nên không chỉ có Dư Ôn Lương mà ngay cả Dư Chu sau khi thấy được cơm canh nóng hổi ngon lành cũng không khỏi thèm thuồng nuốt một ngụm nước miếng.

Có điều còn chưa ăn uống xong thì Dư Ôn Lương đã buồn ngủ tới ngáp dài trên bàn cơm.

Mấy người Dư Chu mỉm cười nhìn cậu chàng một lúc, vốn còn định nhắc nhở cậu ta về phòng nghỉ ngơi đi thì đã thấy Dư Ôn Lương trực tiếp ngẹo đầu nằm bò ra bàn ăn ngủ vùi mất rồi.

Cuối cùng vẫn là để cho Lâm Nhạc cõng cậu ta trở về phòng ngủ, lại bảo Trịnh Tú chuẩn bị chút khăn mặt ướt mang qua lau tay cùng với lau mặt cho cậu ta.

Dư Chu ăn xong còn gắng gượng cố ngồi chơi với Thần Thần thêm một lát rồi mới về phòng đi ngủ.

Một giấc này Dư Chu ngủ thẳng tới buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh dậy, ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ chiếu tới, Dư Chu nhìn không khí thăng trầm bên ngoài, nghe tiếng Thần Thần ở ngoài sân đang hỏi Cẩm Xuyên tại sao phụ thân vẫn còn đang ngủ nướng không chịu thức dậy chơi đùa với nhóc.

Hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể mình giống như đang được ngâm trong nước nóng, trái tìm bình yên ấm áp tới lạ.

Khi Thần Thần lại gặng hỏi thêm một lần nữa thì Dư Chu từ bên trong phòng đáp vọng ra bên ngoài: “Phụ thân tới chơi với Thần Thần liền đây.



Dư Chu vừa nói xong lập tức nghe được tiếng hoan hô vui vẻ và tiếng bước chân Thần Thần đang chạy nhanh vào trong phòng, cùng với đó là tiếng Cẩm Xuyên ở đằng sau không ngừng nhắc nhở Thần Thần chạy chậm thôi không ngã.

Dư Chu rời giường liền ngửi được mùi dược cao trên cơ thể mình, lúc này hắn mới biết tối qua sau khi mình thiếp đi thì Cẩm Xuyên từng lấy dược cao tới xoa bóp giúp hắn.

Thần Thần vừa bước qua cánh cửa liền chạy thẳng tới ôm lấy đùi Dư Chu.

Dư Chu nhấc nhóc con lên xoay tròn trên không trung một vòng, sau đó mới hỏi Cẩm Xuyên: “Tình huống của Vân Kỳ thế nào rồi?”
“Buổi sáng ta có bế Thần Thần qua đó xem thử,” Cẩm Xuyên nói, “Tối qua Kỳ công tử đã chuẩn bị nước thuốc cho cậu ấy ngâm mình, lại uống thêm một lần thuốc nên đã đỡ hơn nhiều rồi.


“Vậy thì tốt.


Đúng như những gì Kỳ Tô từng nói, hoặc là nói trận bệnh này của Hạ Vân Kỳ đối với Kỳ Tô mà nói không tính là vấn đề lớn lao gì cả, trước thời điểm yết bảng thì thân thể của Hạ Vân Kỳ đã có thể khôi phục hoàn toàn, ngoại trừ những lúc hao tổn tinh thần quá mức thì dễ bị mệt mỏi ra những lúc khác đã trở về với trạng thái trước đó.

Còn vấn đề về tinh thần thì đều cần điều dưỡng trong thời gian dài mới có thể ổn định được.

Danh sách yết bảng thi Hương được công bố vào đúng giờ thìn, còn được gọi là long hổ bảng, mà bởi vì thi Hương được tổ chức vào tháng tám nên còn có thể gọi là Quế bảng.

Để khớp với tình hình thì phía sau bức bình phong nơi dán danh sách yết bảng của trường thi còn được trồng thêm hai cây quế lớn, chỉ cần có người đứng gần liền có thể ngửi được hương hoa quế nồng đậm.

Trong lòng hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên đều biết rằng có thể đây chính là lần tham gia khoa cử cuối cùng của Dư Chu, cho nên tới ngày công bố danh sách trúng cử thì hai người mang theo Thần Thần tới trước cổng trường thi canh giữ từ sớm.

Dù sao thì có một số việc nếu lần này hai người còn không tự mình đi thể nghiệm thì có khả năng phải đợi rất nhiều năm sau tới lượt Thần Thần tham gia thi cử mới có cơ hội để làm ấy chứ.

Vừa tới canh giờ liền có quan viên dưới sự hộ tống của nha dịch đi tới phía trước bức bình phong, bắn pháo xong rồi mới dán danh sách.

Dư Chu chen chúc trong nhóm thư sinh đông đúc, tốn nhiều công sức tới mức phát quan búi tóc trên đầu đều nghiêng ngả rối tung mới nhích được tới phía đầu hàng.

Ánh mắt của hắn lướt một lượt từ phải qua trái, nhanh chóng quét qua từng cái tên một, sau khi lướt qua vài cái tên quen thuộc thì rốt cuộc cũng tìm được hai chữ thuộc về chính mình.

Người dịch: Hana_Nguyen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.