Đọc truyện Trong Thôn Có Một Cô Nương – Chương 89: Tình Ý Triền Miên
“Phù nương, A Nguyên ở thành Lâm Biên có khỏe không?” Trân nương không biết chữ nên chỉ biết ngồi một bên chờ đợi. Có điều nàng cũng rất nhớ Lục Nguyên Sướng, vì không thể chờ được đến lúc Cố Tiểu Phù xem xong thư nên khẩn cấp hỏi.
Nhưng lúc này Cố Tiểu Phù còn tâm trí đâu để mà nghe thấy người khác nói gì, nàng chỉ một lòng chìm đắm trong những hàng chữ Lục Nguyên Sướng mà thôi. Lau đi dòng lệ sau khi xem xong thư, nàng mới nhớ ra Trân nương vẫn còn ở trong phòng. Nàng có chút ngượng ngùng vì sự thất thố của mình, hơi đỏ mặt lên nàng hỏi: “Đại tẩu, vừa nãy ngươi hỏi ta cái gì?”
“Ôi, chỉ mới là một phong thư, vậy mà đã làm ngươi mê mẩn đến tìm không được phương hướng nữa rồi. Không biết là ngày sau nếu như A Nguyên trở về, ngươi sẽ còn như thế nào đây.” Trân nương chế nhạo. Tình cảm của hai người Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù luôn rất sâu nặng. Có lúc Trân nương đã nghĩ, nếu như lúc trước Lục Nguyên Sướng không cứu Cố Tiểu Phù, thì không biết tình cảnh hai người lúc này sẽ như thế nào đây.
“Đại tẩu…” Cố Tiểu Phù bị Trân nương trêu ghẹo thì mặt càng ngày càng đỏ, nàng đưa tay kéo ống tay áo của Trân nương, chỉ biết nũng nịu mà không biết nói gì nữa.
Bỗng Trân nương run lên một cái. Trước mặt nàng là Cố Tiểu Phù, khóe mắt còn mang theo lệ, đầy mặt là vẻ e thẹn. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng lại còn mang thêm vẻ ngượng ngùng này làm cho Trân nương thân là nữ tử cũng không khỏi nuốt nước miếng. Chân thực là hồng nhan họa thủy a. Cũng khó trách Lục Nguyên Sướng mặc dù thân phải ra đi đánh giặc, vậy mà vẫn một lòng thương nhớ Cố Tiểu Phù, đi chưa được bao lâu mà đã gửi thư về, lại còn kèm thêm cả bạc, chỉ sợ Cố Tiểu Phù phải chịu oan ức.
“Hồ Ngũ trưởng còn ở bên ngoài phòng khách chờ đợi đây. Nếu ngươi còn có lời muốn nhờ hắn chuyển giúp thì mau nói đi.” Trân nương quả thực hết cách với Cố Tiểu Phù rồi, hiện nay nàng chính là cục cưng quý giá trong nhà. Lại còn cái bụng lồi lên kia nữa, nó mang theo hi vọng cho Lục gia đây.
Cố Tiểu Phù suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta muốn viết thư hồi âm Đại lang, vậy hãy để cho đại ca hỏi Hồ Ngũ trưởng một chút xem như vậy thì có được hay không.”
“Được. Ngươi hãy chờ ở đây, để ta đi truyền lời.”
Có điều trong khi Cố Tiểu Phù lòng tràn đầy vui mừng, ôm lấy cái túi đem cất vào tráp rồi ở lại trong phòng lo lắng, chờ đợi thì câu trả lời lại chỉ là nỗi thất vọng. Lục Nguyên Sướng có thể viết thư gửi về nhà được, đó là nhờ có Vương Siêu viết giấy đặc biệt cho phép. Trạm dịch chỉ dành riêng cho việc quân sự, tin thư được đưa truyền đều là việc quân tình trọng yếu, nên không thể tùy ý cho gia quyến của quân nhân được phép sử dụng. Hơn nữa quân lệnh nghiêm ngặt, thư từ có thể sẽ làm tiết lộ tin tức không được phép nói ra. Vì vậy mà một Hồ Ngũ trưởng nho nhỏ lại còn nhát gan làm sao dám đáp ứng một chuyện lớn mật như vậy được.
Lúc này trời đã dần về khuya, Trân nương thấy không nên quấy rối chuyện nghỉ ngơi của Cố Tiểu Phù thêm nữa. Nghe nói Lục Nguyên Sướng đều rất mạnh khỏe thì yên tâm trở về nhà, nàng chờ đến ngày mai sau khi trời sáng sẽ cùng Cố Tiểu Phù hỏi lại cho thật tỉ mỉ.
Cố Tiểu Phù đóng cửa phòng lại, nâng cái tráp đặt lên trên giường, lại đem lá thư nãy giờ vẫn được giữ ở trong lòng mở ra để đọc lại. Đối với từng chữ từng câu nàng đều xem như là trân bảo vậy. Đọc đi rồi đọc lại, xem mãi mà vẫn không chán.
“Phù nương, vợ của ta! Từ biệt đã mấy tháng rồi, trong lòng biết bao thương nhớ, lúc nào cũng tràn ngập cõi lòng…”
“Thư không nói hết được nỗi lòng, còn có muôn vàn điều muốn nói…”
“Vợ luôn có một chỗ ở trong lòng ta. Mỗi khi nhớ đến đều làm cho trong lòng ta chua xót lại cũng làm cho ta cảm thấy thật ngọt ngào…”
“Hãy cố gắng chờ đến ngày chiến thắng. Ta sẽ trở về, cùng vợ đi khắp nơi thăm thú, song nhạn tề quy…”
Cố Tiểu Phù vừa đọc vừa rơi lệ. Ngón tay thon khẽ vuốt mảnh giấy mỏng manh mà cảm thấy như đó là gương mặt tuấn tú của Lục Nguyên Sướng.
Nàng lấy ra cái tráp cũ, đem lá thư cẩn thận đặt vào như cất một vật báu. Bên trong cái tráp đó có lá thư đầu tiên của Lục Nguyên Sướng cho mình. Còn có, đếm mãi không hết, là những lá thư mà bên ngoài đều viết mỗi một câu, thương gửi phu quân Lục Nguyên Sướng, do tiện thiếp Phù nương gửi đến!
Hai tay đặt lên cái tráp, Cố Tiểu Phù vẫn không nỡ lòng đưa nó cất trở lại trong tủ. Nàng ôm ghì lấy nó cho kề sát ở trên bụng của mình, trong miệng lẩm bẩm nói: “Cha vẫn nhớ chúng ta…”
Sau khi nhận được thư của Lục Nguyên Sướng, biết nàng sống rất tốt, người một nhà mới thật sự yên tâm. Trong thư Lục Nguyên Sướng không chỉ nói về nỗi nhớ nhung của mình đối với Cố Tiểu Phù. Nàng còn không quên nhắc nhở Dương Vinh việc phải đi đón nhị lão Dương gia vào Phần Thành. Bởi nàng nhận thấy Harl Cáp Đạo là một kẻ xuất quỷ nhập thần, là mầm họa rất lớn của Bắc cảnh. Lục Nguyên Sướng cũng không thể nói cho người trong nhà biết được thực tế quân tình, nhưng ngôn từ khá là cứng rắn. Nàng nói, bất kể như thế nào, cũng phải nhanh chóng đem nhị lão Dương gia nhập thành, càng sớm càng tốt.
Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng luôn luôn tâm ý tương thông, tâm có linh cảm. Dù cho Lục Nguyên Sướng không nói rõ nguyên nhân, nhưng nàng cũng có thể đoán ra được bảy, tám phần. Gần đây vì làm ăn ngày càng khá khẩm, trong tay Dương Vinh cũng đã dư dả không ít. Cho nên khi Cố Tiểu Phù chỉ vừa nói chuyện, Dương Vinh liền lập tức tán thành. Có điều hắn cảm thấy nếu chỉ có mình hắn thôi thì không đủ sức thuyết phục, nên lại đi Chúc gia xin Chúc Bảo trường khuyên bảo thêm một lần nữa.
Lúc đầu Chúc Bảo trường cũng đã tự thân đi thôn Lạc Khê. Nhưng vì khi đó vụ xuân sắp tới, Dương Vinh không chỉ có muốn chăm sóc đất đai của mình cùng đất đai của Lục gia, mà hắn còn muốn chăm sóc toàn bộ thôn dân, vì thế nên làm sao dễ dàng mà bỏ đi cho được. Chúc Bảo trường bị Dương Vinh khéo léo từ chối, cũng chỉ biết phẫn nộ mà quay về. Lúc này Dương Vinh quyết định mang theo lễ vật, lại tiếp tục đến nhờ cậy, nói không chừng Chúc Bảo trường cũng lại đồng ý đi thêm một lần nữa.
Tuy Lục Nguyên Sướng đã được thăng làm bá trường, nhưng đãi ngộ ở Phần Thành vẫn chưa tăng lên. Một nhà Dương Vinh cùng ở bên trong khu nhà nhỏ này là rất thích hợp, không rộng cũng không chen, lại rất tiện lợi trong việc chăm sóc Cố Tiểu Phù, nhất là thời gian gần đây. Nhưng một khi có thêm nhị lão Dương gia lại còn mang theo Dương Vân cùng đến, cái tiểu viện kia của Lục gia sẽ chứa không hết. Lại cũng không thể để cho nhị lão Dương gia đi đến phòng khách của tiểu viện mà ở được.
Tuy Cố Tiểu Phù đã lâu không đi đến cửa hàng, nhưng ngày ngày lật xem sổ sách thì cũng nắm rất chắc cửa hàng làm ăn tốt như thế nào. Hiện tại nàng đã không còn là cái phụ nhân trong thôn Lạc Khê vì một ngày ba bữa mà phát sầu kia nữa. Nàng đọc sách viết chữ, bắt đầu giao lưu với bạn hữu, tuy vẫn chưa thể chen được vào xã hội thượng lưu, nhưng ít ra cũng xem như là đã có thêm những người biết tên quen mặt. Vì vậy mà nàng kiên trì suy nghĩ mưu tính, sau đó tay nhỏ vỗ một cái, quyết định mở thêm một chi nhánh nữa của Phù Duyên trai.
Dương Vinh cũng rất tán đồng, Lục Nguyên Sướng giữ lại hai cái cửa hàng đều nằm trên đoạn đường vô cùng tốt của tây phố lớn. Một cái đã cho thuê làm cửa hàng tơ lụa, một cái cho làm nhà in. Hai người cùng thỏa thuận, đem cửa hàng tơ lụa thu hồi lại, chấp nhận việc bồi thường cho người ta chút bạc.
Bên trong cửa hàng, đằng trước sát đường là nhà chính có hai tầng, phía sau còn có cái hậu viện, có thể để cho một nhà ba người Dương Vinh vào ở đi, cũng thuận tiện cho việc chăm nom chuyện làm ăn.
Vì Cố Tiểu Phù đã được dự họp không ít yến hội của giới quý tộc, nên cảm nhận được một cách sâu sắc giới thượng lưu quý tộc sinh hoạt xa hoa ra sao. Vì vậy nàng tìm cách đem hai tầng phía trước làm nơi bán hàng, thượng tầng làm nơi nghe nhạc, hạ tầng làm phòng khách, trang trí khá là thanh nhã. Trước đây Phù Duyên trai chỉ có bán bánh ngọt mà không có phòng tiếp đãi khách quan vào ngồi ăn, hiện nay vấn đề này đã được giải quyết.
Ngoại trừ món bánh ngọt đặc biệt kia vẫn do Trân nương phụ trách, Cố Tiểu Phù còn tìm thêm một người hầu trà, một nhạc công có bộ dáng phong nhã lại giỏi tay nghề. Lại thuê một đầu bếp chuyên làm bánh bao xửng làm từ lúa mạch. Như vậy, kể từ đây Phù Duyên trai liền bắt đầu kinh doanh mặt hàng phong phú hơn.
Bên này Dương Vinh cùng Cố Tiểu Phù vội vàng khai trương cửa hàng mới, đầu kia Chúc Bảo trường cũng truyền đến tin tức tốt. Sau khi Dương Minh cùng Chúc Bảo trường một phen đàm luận kĩ càng, rốt cục hắn cũng đã đáp ứng chuyển đến Phần Thành. Dương Minh cùng Dương Đại nương đã đóng gói sắp xếp hành lí, ít ngày nữa sẽ vào thành.
Cố Tiểu Phù nghe xong dĩ nhiên là cực kỳ cao hứng. Từ trong thư của Lục Nguyên Sướng, nàng đã đoán ra được Bắc cảnh sẽ không còn yên tĩnh nữa. Nhị lão Dương gia là thân nhân duy nhất trên đời của Lục Nguyên Sướng, làm thê tử của Lục Nguyên Sướng, dĩ nhiên là nàng phải có trách nhiệm để cho hai lão được an toàn, không để xảy ra sai lầm nào.
Trong khi Cố Tiểu Phù chuẩn bị cho việc mở cửa hàng thì phu nhân An Nhạc Bá giúp đỡ nàng xem xét người hầu trà cùng nhạc công. Chúc Nhuận nương lại giúp đỡ tìm được cao điểm sư* danh tiếng vô cùng tốt. Mặc dù phải dùng vàng làm lễ vật khá nặng, lại phải mất thêm không ít bạc, nhưng nhờ có hai người này tận lực giúp đỡ, nên đã giúp Cố Tiểu Phù giải quyết vấn đề lớn.
Ngoài ra còn có một chuyện bất ngờ khác. Hầu đại tiểu thư của Bình Thành cũng chủ động hỗ trợ, thay Cố Tiểu Phù tìm được nguồn cung cấp trà rất đáng tin cậy, giá cả vừa phải, nguồn hàng ổn định.
* Cao điểm sư: Người làm bánh ngọt, bánh bột lọc cực giỏi
Cố Tiểu Phù chọn lấy một ngày, mời tiệc Bình Thành Hầu Đại tiểu thư. Lúc trước hai người trong nhiều lần tụ hội, đã cùng nhau thưởng thức trà luận, giao tình khá là tốt đẹp. Vì vậy tuy là Lục gia không có gia thế gì, nhưng Bình Thành Hầu đại tiểu thư cũng không ghét bỏ.
Ngày hôm đó, xuân về hoa nở, tuy rằng tiểu viện Lục gia không lớn, nhưng nhờ được Cố Tiểu Phù tỉ mỉ bố trí, nên nơi đây đều toát lên vẻ khéo léo tinh xảo. Trong viện hoa đón xuân cùng bữa tiệc được mở đến vô cùng hoàn mỹ, sắc màu hài hòa, hết thảy đều rất là kiều diễm. Ba cô gái xinh đẹp, mỗ người có một phong cách khác biệt nhưng đều hết sức mỹ lệ, ở bên bàn trà của tiểu viện, cùng nhau thưởng thức trà, đàm luận chính sự. Khuôn mặt mỗi người đều hé ra nụ cười hờ hững, làm cho những bông hoa dù đẹp nhất cũng đều ảm đạm phai mờ.
Tiểu Cửu nằm sấp ở bên chân Cố Tiểu Phù khoan khoái sưởi ánh mặt trời. Mắt nó hơi híp lại, mỗi khi được Cố Tiểu Phù xoa đầu thì liền cảm thấy đặc biệt hài lòng. Nó dùng đầu gác lên chân của Cố Tiểu Phù, đâu còn có chút huyết tính nào của loài sói.
Bây giờ Chúc Nhuận nương đã quen với sự có mặt của Tiểu Cửu. Lần đầu gặp gỡ nàng cũng hết sức sợ hãi, nhưng về sau do được tiếp xúc với nó nhiều hơn nàng liền thích cái vẻ ngây thơ rất đáng yêu của Tiểu Cửu. Có khi hứng lên Chúc Nhuận nương cũng sẽ đem Tiểu Cửu ôm vào trong ngực, xem nó như một chú chó con mà vuốt ve bộ lông bóng loáng, mượt mà của nó. Những lúc đó thật sự là Tiểu Cửu rất không tình nguyện, nhưng nó biết đây là người mình không thể đắc tội.
Trong nhà Bình Thành Hầu Đại tiểu thư có nuôi một chó ngao do Khương tộc tiến cống cực kỳ hung ác, ngay đến cả người hầu thường ngày hầu hạ nó vậy mà cũng bị cắn bị thương không ít lần. Vì lẽ đó mà khi mới vừa nhìn thấy Tiểu Cửu thì Bình Thành Hầu Đại tiểu thư sợ đến mặt mày thất sắc. Cũng còn may là Tiểu Cửu được Cố Tiểu Phù dạy bảo nghiêm khắc nên nó tự biết cất giấu hết nanh vuốt mà làm ra vẻ đáng yêu, vì vậy mới làm cho Bình Thành Hầu tiểu thư chậm rãi thích ứng. Hiện tại Bình Thành Hầu tiểu thư còn cầm bánh ngọt do Cố Tiểu Phù tự thân làm đưa cho Tiểu Cửu ăn. Một người một chó chung đụng cực kỳ hài hòa.
“Ba người chúng ta hiện tại được như thế này thì công đầu thuộc về Phù nương.” Bình Thành Hầu Đại tiểu thư nhìn nụ cười nhàn nhạt đầy vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiểu Phù thì không khỏi hâm mộ mà nói như vậy.
Còn Chúc Nhuận nương khi nghe nói thế thì nụ cười trên mặt liền phai nhạt mấy phần. Từ lúc nàng đến nhà mẹ đẻ thì không trở về Ngu gia nữa. Ban đầu Ngu Đại lang còn thường hay đi Chúc gia để nhìn mình, hướng về Chúc Bảo trường khẩn cầu muốn đón mình trở về. Nhưng mà trước đó vài ngày, cái tiểu thiếp chưa vào cửa Ngu gia kia lại truyền ra tin tức có thai, từ đó thái độ của Ngu gia đối với Chúc Nhuận nương liền thay đổi.
Trước đây người của Ngu gia còn cầu xin nàng trở lại, nhưng hiện nay thái độ lại là vô cùng cường ngạnh. Bọn họ buộc nàng trở về là để cho tiểu thiếp dâng trà. Theo như lời giải thích của Ngu gia là vì hài tử trong bụng kia, không thể để cho hài tử sinh ra mà không minh bạch được, cho tiểu thiếp chính danh cũng chính là cho hài tử chính danh. Bọn họ còn giải thích rằng, chủ mẫu của Ngu gia, vĩnh viễn là Chúc Nhuận nương, cho dù tiểu thiếp có sinh nam oa thì lại càng thuận tiện cho Chúc Nhuận nương đi.
Một chuyện hoang đường lại hại người như vậy, Chúc Nhuận nương nghe xong làm sao lại không thương tâm cho được? Tiểu thiếp này còn chưa vào cửa mà đã lớn bụng, vậy thì cái bộ mặt chính thê này của nàng khi nào được Ngu gia để ý đến như vậy? Vốn là vợ chồng từ khi còn là thiếu niên, mong được làm bạn đời đến già lão, nàng cùng Ngu Đại lang chính là lương phối, vậy mà bây giờ bọn họ lại làm ra loại chuyện buồn nôn như vậy. Thực tế này làm cho nàng nản lòng thoái chí. Mà Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương lại càng tức giận đến không nhịn nổi. Sau khi được Chúc Nhuận nương đồng ý, mấy ngày gần đây Chúc gia đang cùng Ngu gia đàm luận hợp cách*.
Mặc kệ là hưu khí** hay là hợp cách thì vẫn luôn có trở ngại cho danh tiếng đối với nữ tử. Nhưng nếu là hợp cách, đối với danh tiếng nhà trai ảnh hưởng sẽ lại to lớn hơn, nó ám chỉ nhà trai từng có thất***, mà hợp cách thì nữ tử được mang theo đồ cưới về nhà mẹ đẻ. Nếu là bị hưu khí, thì toàn bộ đồ cưới trước đây sẽ để lại cho nhà trai hết thảy. Ngu gia thi thư gia truyền nên cũng không mặt mũi nào tránh đi chuyện đồ cưới, nhưng nếu như hợp cách thành công, Ngu gia của hắn làm sao còn có mặt mũi cho Ngu Đại lang đi hỏi cưới vợ hiền được đây.
* Hợp cách: Nhà gái, vợ chủ động li hôn.
** Hưu khí: Nhà trai, chồng chủ động li hôn
*** Thất: Phòng riêng, tình nhân
Vì vậy mà Ngu gia bắt bẻ chuyện Chúc Nhuận nương vào cửa nhiều năm vẫn không có con, phạm vào một trong các tội bất hiếu nên chỉ muốn hưu khí. Mà Chúc gia thì lại bắt được Ngu Đại lang không môi mà hợp* nên cũng gièm pha không tha. Đến cùng thì cũng chỉ có Chúc Nhuận nương là người phải chịu thiệt. Việc này huyên náo đến mức làm cho Chúc Bảo trường cùng Chúc Đại nương đã nấy ngày nay không ngủ được.
“Huyền chủ sánh cùng An Nhạc hầu Nhị công tử, đây là nhân duyên tốt nhất. Thật là làm ta cũng phải ước ao.” Cố Tiểu Phù nhìn thấy sắc mặt Chúc Nhuận nương nhàn nhạt liền thay đổi đề tài.
* Không môi mà hợp: (Tạm hiểu là) có con bất chính
“Phù nương có chỗ không biết rồi. An Nhạc bá phủ tuy nói gia phong rất nghiêm, những khi còn ở trong phủ thì công tử vẫn ra vẻ nghe lời. Nhưng mà Nhị công tử kia, thường ngày nhìn như là một quân tử văn nhã, khiêm tốn, nhưng hóa ra cũng chỉ là loại người tìm hoa vấn liễu mà thôi. Trước đó vài ngày, đại ca ta đi Văn Hương lâu uống rượu, liền đụng tới Nhị công tử cũng ở đó.” Khi Bình Thành Hầu Đại tiểu thư nói tới cái này, trên mặt nàng không giấu được sự bất đắc dĩ. Quý tộc luôn luôn phóng túng bất kham, vậy nhưng với nữ tử chưa gả đi thì đều luôn có ước mơ đối với tân hôn: “Nam tử trong hiên hạ này, nếu nói còn có người nào đó cam nguyện toàn tâm toàn ý thì cũng chỉ có Đại lang nhà ngươi mà thôi. Còn những người khác thì đều là những kẻ tham lam cả, phàm là người có chút của cải thì đều có mong muốn tam thê tứ thiếp.”
Lời này vừa nói ra, trong số ba nữ tử ngồi đó, hai người thì thần sắc không vui, riêng Cố Tiểu Phù thì lại trầm mặc suy nghĩ sâu sắc. Nếu như Lục Nguyên Sướng mà là nam tử thì có lẽ cũng sẽ làm như vậy. Một khi chức quan của nàng càng cao, quyền lực càng lớn, đã vậy lại còn tuấn tú nữa, đến lúc đó cho dù mình không có tâm ý kia thì cũng tránh không khỏi việc cấp trên hay đồng liêu ban thưởng hoặc biếu tặng cho nàng.
Có điều sau khi đã nghĩ đi nghĩ lại, Cố Tiểu Phù lại dần dần cảm thấy thoải mái. Nàng vuốt ve cái bụng dưới đang lồi ra, trong lòng vẫn còn dư vị của câu nào đó trong thư Lục Nguyên Sướng đã viết.
“Chỉ nguyện cùng ngươi chung một mái nhà, mưa gió không thay đổi!”